Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 104: xem ra hi vọng của cô có khả thành thành hiện thực rất lớn
Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy rất sớm, muốn ngủ tiếp nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, thế là quyết định bò dậy chạy bộ.
Chạy ba vòng quanh biệt thự, đụng phải Lưu Toàn đang tuần tra quanh biệt thự.
“Hi!” Đàm Hi chào hỏi hắn.
Lưu Toàn gật đậu, “Chào buổi sáng mợ Hai.”
“Ừ, anh còn sớm hơn tôi đó!” Nói xong, chạy đi như một cơn gió.
Lưu Toàn thẫn thờ, tuổi trẻ thật tốt…
Một bảo vệ khác cũng rất cảm khái, mợ Hai đẹp như một đóa hoa, phúc khí của cậu Hai tốt thật…
Hi hi…nếu hắn cũng có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, bắt hắn thờ cô như thờ tổ tông hắn cũng chịu!
Chạy xong ba vòng, Đàm Hi thở như trâu, giảm tốc chạy chậm dần, bắt đầu đi dạo trong vườn hoa.
Đợi đến khi hô hấp bình thường lại, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, bầu không khí se lạnh dường như bắt đầu nóng lên.
Cô chuẩn bị trở về ăn sáng.
Vừa ra khỏi vườn hoa, chân bỗng khựng lại.
Người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng, thân hình cao thẳng, mỗi bước chân như đang duyệt binh, thắng tắp, nghiêm nghị.
Đầu đinh tiêu chuẩn, ngoài Lục Chinh ra, còn ai có thể phù hợp với kiểu tóc này chứ?”
“Cậu…”
Đi lướt qua vai nhau, không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Vẻ mặt chuẩn bị lên tiếng của Đàm Hi khựng lại, lời nói đã đến bên miệng bị cắt đứt một cách trắng trợn.
Đợi khi phản ứng lại, cô đuổi theo, giơ hai tay ra, chắn trước mặt anh.
Anh không thể không ngừng lại, đôi mắt vừa lạnh và âm trầm, nào có nửa phần dịu dàng mơ màng như lúc hai người dây dưa với nhau.
Chậc, già rồi mà còn biết chơi trò hai mặt cơ đấy?
Trên giường một bộ, dưới giường một bộ, giả vờ thanh cao cũng giống lắm, hôm qua còn đề nghị cô làm bạn giường, hôm nay lại vờ như không quen biết?
“Cậu không nhìn thấy cháu sao?”
“Tránh ra!”
“Thấy mà vờ như không thấy, có tật giật mình hả?”
“Cô nói năng bậy bạ gì đó? Cũng không xem thử xem đây là đâu…” Câu cuối được anh rít qua kẽ răng, vừa âm trầm vừa như kiềm chế, đồng thời cũng có vài phần cảnh cáo ở trong.
Đàm Hi đảo mắt nhìn một vòng, được lắm, cô chặn người trước cổng biệt thự, người làm xung quanh đang nhìn về phía họ, tin rằng không bao lâu sau, Lục Thảo và Tần Thiên Lâm cũng sẽ phát hiện ra.
“Anh sợ à?” Buông hai tay xuống, nghiêng người, từ “chặn người” biến thành sóng vai bước đi.
“…” Anh trầm mặc, cằm căng chặt, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Hôm qua, Tần biến thái gọi điện cho anh thật à?”
“…”
Đàm Hi nhịn cười, “Anh có nói lỡ miệng gì không đấy?”
Anh ngừng bước, xoay đầu, nhìn thẳng cô, con ngươi đen láy mang theo sự lạnh lùng, đủ khiến Đàm Hi đông cứng lại.
“Giữa hai chúng ta có gì để lỡ miệng sao?” Cười lạnh, ánh mắt xem thường.
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, tâm trạng vui vẻ lập tức tan theo mây gió.
“Nghe ý của anh, dự tính không thừa nhận à?”
“Ông đây trước giờ không nợ ai.”
“Vậy hôm qua là ai muốn tôi thành bạn giường nhỉ?”
“…”
“Không giấu gì anh, hôm qua tôi tắm rửa ở khách sạn, còn giặt đồ nữa, lúc quay về bị Tần Thiên Lâm phát hiện…” Cô cố ý ngừng lại.
Con ngươi của Lục Chinh co lại.
Đàm Hi vui thầm, nhưng trên mặt vẫn bình thường không để lộ ra.
Người này không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.
“Hắn ta nghi ngờ tôi cắm sừng hắn.”
Mí mặt của anh giật giật, huyệt thái dương cũng giật theo.
“… Sau đó thì sao?” Chầm chậm, khàn khàn, lộ ra sự bất lực và buồn bực.
“Ôi, bây giờ cậu lại chịu nhận cháu rồi?” Cô cười, cô vẫy mạnh chiếc khăn lau mồ hôi, “Lúc nãy còn vờ như người xa lạ nữa kia mà…”
“ĐÀM HI!”
“Ơi, cháu đây ~”
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Cô nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Đảo tròng mắt, đánh giá tình hình.
“Thế này đi, anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi phối hợp giả vờ không quen thân với anh ở nhà họ Tần, thế nào?”
“Điều kiện gì?”
“Nếu như tôi có yêu cầu, anh phải xuất hiện, mọi lúc, mọi nơi.”
Hôm qua bị Tần biến thái gây chuyện như thế thì vấn đề trước đây Đàm Hi bỏ qua nay lại bày ra trước mắt, đó là: trước khi rời khỏi nhà họ Tần, cô phải bảo vệ bản thân ra sao?
Bây giờ, tất cả chỗ dựa mà cô có chẳng qua chỉ là việc Tần Tấn Huy thích thể diện, không muốn cô gây lớn chuyện, làm mất mặt nhà họ Tần, cho nên mới không dám mạnh tay mà thôi.
Còn Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ đã bất mãn với cô từ lâu, kiềm chế đến một mức nhất định rồi cũng sẽ có ngày sẽ bùng nổ ra, một khi hai người phụ nữ đó mạnh tay, e rằng Đàm Hi chỉ có thể nằm im chịu đòn.
Bây giờ cô càng tỏ ra hung dữ, về sau sẽ bị trừng trị càng thê thảm.
Tóm lại, bây giờ cô cần gấp một chỗ dựa, có thể bảo vệ cô trong tình huống tồi tệ nhất, mà Lục Chinh lại là đối tượng thích hợp nhất cô có thể nghĩ đến cho đến lúc này.
“Không được.”
Đàm Hi đang muốn lên tiếng, anh nói tiếp: “Ba lần. Tôi chỉ có thể cho cô ba lần.”
“Keo kiệt!”
“Đồng ý hay không tùy cô.” Ngừng lại, “Đàm Hi, thật ra tôi không sợ cô gây chuyện đâu.”
Sắc mặt của anh rất lạnh, chỉ có đôi mắt ấy, vẫn chứa đầy sự nghiêm túc.
Đàm Hi biết, anh không hề nói đùa.
Nói thẳng ra, nếu sự việc bị làm lớn, người chịu thiệt hại nhiều nhất là cô, còn Lục Chinh cùng lắm chỉ bị ảnh hướng đến danh tiếng mà thôi.
“Được, ba lần thì ba lần.”
Hai người sánh vai bước vào biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu trên bóng lưng một cao một thấp, nếu nhìn từ xa sẽ như một bức tranh tuyệt đẹp.
“Cô đi trước.” Tới chỗ rẽ, chính là phòng khách, Lục Chinh đột nhiên ngừng lại.
Đàm Hi khẽ ừ, không làm trò quấy nhiễu nữa, về thẳng phòng mình.
Đóng cửa, cài chốt, lưng dựa vào cửa, tim đập liên hồi.
Thật ra, anh ấy có thể không cần đồng ý.
Dù sao giữa cô và anh chưa hề xảy ra chuyện gì, còn về những lời đề nghị làm bạn giường, cô không ghi âm lại, nếu Lục Chinh kiên quyết không chịu thừa nhận, cô thật sự cũng bó tay.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn cho phép cô ba lần.
“Ỷ Thiên Đồ Long Ký” bản hiện đại đấy nhé!
Trương Vô Kỵ đồng ý làm ba việc cho Triệu Mẫn, kết quả, việc vẫn chưa làm xong, hai người đã đến bên nhau luôn..
Hi hi, xem ra hy vọng của cô rất lớn!
Chỉ mong đừng có lòi ra một cô “Chu Chỉ Nhược” gì đó là được…
Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy rất sớm, muốn ngủ tiếp nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, thế là quyết định bò dậy chạy bộ.
Chạy ba vòng quanh biệt thự, đụng phải Lưu Toàn đang tuần tra quanh biệt thự.
“Hi!” Đàm Hi chào hỏi hắn.
Lưu Toàn gật đậu, “Chào buổi sáng mợ Hai.”
“Ừ, anh còn sớm hơn tôi đó!” Nói xong, chạy đi như một cơn gió.
Lưu Toàn thẫn thờ, tuổi trẻ thật tốt…
Một bảo vệ khác cũng rất cảm khái, mợ Hai đẹp như một đóa hoa, phúc khí của cậu Hai tốt thật…
Hi hi…nếu hắn cũng có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, bắt hắn thờ cô như thờ tổ tông hắn cũng chịu!
Chạy xong ba vòng, Đàm Hi thở như trâu, giảm tốc chạy chậm dần, bắt đầu đi dạo trong vườn hoa.
Đợi đến khi hô hấp bình thường lại, mặt trời cũng bắt đầu ló dạng, bầu không khí se lạnh dường như bắt đầu nóng lên.
Cô chuẩn bị trở về ăn sáng.
Vừa ra khỏi vườn hoa, chân bỗng khựng lại.
Người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng, thân hình cao thẳng, mỗi bước chân như đang duyệt binh, thắng tắp, nghiêm nghị.
Đầu đinh tiêu chuẩn, ngoài Lục Chinh ra, còn ai có thể phù hợp với kiểu tóc này chứ?”
“Cậu…”
Đi lướt qua vai nhau, không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái.
Vẻ mặt chuẩn bị lên tiếng của Đàm Hi khựng lại, lời nói đã đến bên miệng bị cắt đứt một cách trắng trợn.
Đợi khi phản ứng lại, cô đuổi theo, giơ hai tay ra, chắn trước mặt anh.
Anh không thể không ngừng lại, đôi mắt vừa lạnh và âm trầm, nào có nửa phần dịu dàng mơ màng như lúc hai người dây dưa với nhau.
Chậc, già rồi mà còn biết chơi trò hai mặt cơ đấy?
Trên giường một bộ, dưới giường một bộ, giả vờ thanh cao cũng giống lắm, hôm qua còn đề nghị cô làm bạn giường, hôm nay lại vờ như không quen biết?
“Cậu không nhìn thấy cháu sao?”
“Tránh ra!”
“Thấy mà vờ như không thấy, có tật giật mình hả?”
“Cô nói năng bậy bạ gì đó? Cũng không xem thử xem đây là đâu…” Câu cuối được anh rít qua kẽ răng, vừa âm trầm vừa như kiềm chế, đồng thời cũng có vài phần cảnh cáo ở trong.
Đàm Hi đảo mắt nhìn một vòng, được lắm, cô chặn người trước cổng biệt thự, người làm xung quanh đang nhìn về phía họ, tin rằng không bao lâu sau, Lục Thảo và Tần Thiên Lâm cũng sẽ phát hiện ra.
“Anh sợ à?” Buông hai tay xuống, nghiêng người, từ “chặn người” biến thành sóng vai bước đi.
“…” Anh trầm mặc, cằm căng chặt, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
“Hôm qua, Tần biến thái gọi điện cho anh thật à?”
“…”
Đàm Hi nhịn cười, “Anh có nói lỡ miệng gì không đấy?”
Anh ngừng bước, xoay đầu, nhìn thẳng cô, con ngươi đen láy mang theo sự lạnh lùng, đủ khiến Đàm Hi đông cứng lại.
“Giữa hai chúng ta có gì để lỡ miệng sao?” Cười lạnh, ánh mắt xem thường.
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống, tâm trạng vui vẻ lập tức tan theo mây gió.
“Nghe ý của anh, dự tính không thừa nhận à?”
“Ông đây trước giờ không nợ ai.”
“Vậy hôm qua là ai muốn tôi thành bạn giường nhỉ?”
“…”
“Không giấu gì anh, hôm qua tôi tắm rửa ở khách sạn, còn giặt đồ nữa, lúc quay về bị Tần Thiên Lâm phát hiện…” Cô cố ý ngừng lại.
Con ngươi của Lục Chinh co lại.
Đàm Hi vui thầm, nhưng trên mặt vẫn bình thường không để lộ ra.
Người này không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.
“Hắn ta nghi ngờ tôi cắm sừng hắn.”
Mí mặt của anh giật giật, huyệt thái dương cũng giật theo.
“… Sau đó thì sao?” Chầm chậm, khàn khàn, lộ ra sự bất lực và buồn bực.
“Ôi, bây giờ cậu lại chịu nhận cháu rồi?” Cô cười, cô vẫy mạnh chiếc khăn lau mồ hôi, “Lúc nãy còn vờ như người xa lạ nữa kia mà…”
“ĐÀM HI!”
“Ơi, cháu đây ~”
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Cô nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Đảo tròng mắt, đánh giá tình hình.
“Thế này đi, anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi phối hợp giả vờ không quen thân với anh ở nhà họ Tần, thế nào?”
“Điều kiện gì?”
“Nếu như tôi có yêu cầu, anh phải xuất hiện, mọi lúc, mọi nơi.”
Hôm qua bị Tần biến thái gây chuyện như thế thì vấn đề trước đây Đàm Hi bỏ qua nay lại bày ra trước mắt, đó là: trước khi rời khỏi nhà họ Tần, cô phải bảo vệ bản thân ra sao?
Bây giờ, tất cả chỗ dựa mà cô có chẳng qua chỉ là việc Tần Tấn Huy thích thể diện, không muốn cô gây lớn chuyện, làm mất mặt nhà họ Tần, cho nên mới không dám mạnh tay mà thôi.
Còn Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ đã bất mãn với cô từ lâu, kiềm chế đến một mức nhất định rồi cũng sẽ có ngày sẽ bùng nổ ra, một khi hai người phụ nữ đó mạnh tay, e rằng Đàm Hi chỉ có thể nằm im chịu đòn.
Bây giờ cô càng tỏ ra hung dữ, về sau sẽ bị trừng trị càng thê thảm.
Tóm lại, bây giờ cô cần gấp một chỗ dựa, có thể bảo vệ cô trong tình huống tồi tệ nhất, mà Lục Chinh lại là đối tượng thích hợp nhất cô có thể nghĩ đến cho đến lúc này.
“Không được.”
Đàm Hi đang muốn lên tiếng, anh nói tiếp: “Ba lần. Tôi chỉ có thể cho cô ba lần.”
“Keo kiệt!”
“Đồng ý hay không tùy cô.” Ngừng lại, “Đàm Hi, thật ra tôi không sợ cô gây chuyện đâu.”
Sắc mặt của anh rất lạnh, chỉ có đôi mắt ấy, vẫn chứa đầy sự nghiêm túc.
Đàm Hi biết, anh không hề nói đùa.
Nói thẳng ra, nếu sự việc bị làm lớn, người chịu thiệt hại nhiều nhất là cô, còn Lục Chinh cùng lắm chỉ bị ảnh hướng đến danh tiếng mà thôi.
“Được, ba lần thì ba lần.”
Hai người sánh vai bước vào biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu trên bóng lưng một cao một thấp, nếu nhìn từ xa sẽ như một bức tranh tuyệt đẹp.
“Cô đi trước.” Tới chỗ rẽ, chính là phòng khách, Lục Chinh đột nhiên ngừng lại.
Đàm Hi khẽ ừ, không làm trò quấy nhiễu nữa, về thẳng phòng mình.
Đóng cửa, cài chốt, lưng dựa vào cửa, tim đập liên hồi.
Thật ra, anh ấy có thể không cần đồng ý.
Dù sao giữa cô và anh chưa hề xảy ra chuyện gì, còn về những lời đề nghị làm bạn giường, cô không ghi âm lại, nếu Lục Chinh kiên quyết không chịu thừa nhận, cô thật sự cũng bó tay.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn cho phép cô ba lần.
“Ỷ Thiên Đồ Long Ký” bản hiện đại đấy nhé!
Trương Vô Kỵ đồng ý làm ba việc cho Triệu Mẫn, kết quả, việc vẫn chưa làm xong, hai người đã đến bên nhau luôn..
Hi hi, xem ra hy vọng của cô rất lớn!
Chỉ mong đừng có lòi ra một cô “Chu Chỉ Nhược” gì đó là được…