Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 33
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 33
Khi nhân hồn tôi trở về lại trong thể xác, cả người có chút uể oải, phải ngủ một giấc thật dài mới có thể bình thường lại được. Mà lúc tôi tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau. Thời gian ở dưới Địa Phủ khác với thời gian ở dương gian, tôi chỉ ở dưới Địa Phủ có một hai giờ đồng hồ, trở về dương gian đã gần hết một ngày một đêm.
Lúc tôi xuống nhà, Thanh Thu đang giúp tôi phơi quần áo, thấy tôi, anh khẽ hỏi:
– Dậy rồi à? Anh đã nấu cơm trưa rồi, em mau qua ăn đi.
Tôi đi vòng đến sau lưng anh, ôm chầm lấy anh, tôi làm nũng:
– Thanh Thu… bế em lại bàn ăn đi.
– Anh còn đang phơi quần áo, ngoan, lại ăn cơm đi.
– Nhưng em đi không nổi, mệt lắm rồi.
Trước sự nũng nịu của tôi, người đàn ông đang phơi quần áo đành bất lực, cuối cùng vẫn đá giỏ quần áo sang một bên mà cúi người bế tôi vào lòng. Lần nào bế tôi, anh cũng đi đứng rất khoan thai, giống như tôi chỉ là cái gối ôm thôi vậy. Đặt tôi ngồi xuống ghế, anh quay vào trong bếp lấy cơm, sau đó lại ép tôi ăn đến hai chén nhỏ. Tôi ăn no đến căng bụng, đặt chén đũa xuống bàn, tôi xoa xoa bụng, than thở:
– No quá đi, anh nấu ăn ngon thật.
Anh cười cười:
– Em ăn no chưa?
Tôi gật gật:
– No.
– Ừm, vậy đến anh ăn.
Tôi trố mắt nhìn anh đi vòng đến chỗ tôi, tôi ngạc nhiên hỏi:
– Anh cũng ăn cơm à?
Anh cúi người đặt lên môi tôi một nụ hôn, nở nụ cười mị hoặc:
– Không ăn cơm, ăn em.
– Ê khoan, em còn chưa…
Lời chưa dứt, anh đã bồng tôi lên, nụ hôn trên môi càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức quần áo trên người đều bị anh cởi phăng. Một lần ở sô pha, một lần ở trên giường, tôi bị anh lăn qua lăn lại đến tiêu hóa hết cơm trong bụng, đến lúc kết thúc, tay chân tôi đều run. Mẹ kiếp, khỏe thế không biết, đúng là quỷ mà!
Ngày hôm sau, anh đưa tôi đi chơi, cũng không đi xa, chỉ là đi loanh quanh trong thành phố. Hai bọn tôi đi xem phim, xem đến ba bộ phim liên tiếp, sau đó là mua ít đồ, cuối cùng đói quá không chịu được nên mới tìm cái gì đó để ăn. Bình thường khi bọn tôi ra ngoài chơi, tôi rất hạn chế ăn thức ăn bên ngoài, một phần vì không ngon như anh nấu, phần còn lại vì anh không ăn nên tôi cũng không muốn ăn.
Anh gọi cho tôi mấy món, lại chăm chú nhìn tôi ăn, thi thoảng lại cố gắng uống một ít nước lọc để người xung quanh không để ý. Vừa ăn tôi vừa hỏi, chủ yếu là hỏi về chuyện của ngày 2-2 sắp đến.
– Khi sáng Yên bà có gọi cho em, bảo em phải hết sức cẩn thận, ở phía Bắc vừa xuất hiện một tướng quỷ, bọn chúng đang tập trung ở đỉnh núi gần với núi Thiên Ấn. Tình hình khá là phức tạp, đội quân ma quỷ càng lúc càng đông.
Anh gật đầu, biểu cảm nghiêm túc hơn hẳn:
– Ừ, khá phức tạp, Diêm Vương cũng xác nhận lần này có thể là khó khăn hơn những lần trước.
– Ở tổng môn cũng có vài cái quỷ hồn cấp cao dòm ngó muốn xông vào, đúng thiệt là liều lĩnh.
– Ở chung cư và cả trường học của em đều có, chẳng qua anh không muốn em lo lắng nên không muốn nói.
Tôi giật mình:
– Vậy hả? Bọn chúng chắc chắn là muốn tìm em rồi giết em.
Anh véo véo cái mũi tôi:
– Có ai biết mình đang bị rình rập mà bình tĩnh như em không?
Tôi cười cười:
– Em không sợ, có anh ở đây thì em còn sợ gì nữa.
– Lỡ như anh không còn ở bên cạnh em thì sao?
Tôi lắc lắc đầu:
– Sẽ không có chuyện đó đâu.
Anh nhìn tôi khẽ cười, như nghĩ ngợi gì đó, anh lại nói:
– Không có anh thì em cũng phải sống tốt, hoặc là sống càng tốt hơn bây giờ, ỷ y vào anh như thế cũng không tốt đâu Tiểu Bình.
Tôi nheo nheo mày, lo lắng hỏi:
– Thế là anh sẽ đi nữa hả?
– Không hẳn là sẽ đi, chỉ sợ những lúc anh không thể ở bên cạnh em bởi vì thân phận của anh…
Anh còn chưa nói hết câu, tôi đã cười hì hì, vỗ vỗ lên tay anh trấn an:
– Em cứ tưởng là anh sẽ bỏ em đi, chứ nếu là như vậy thì có gì để lo đâu. Những lúc anh trở về “dưới kia”, em sẽ xem như anh đi công tác, rồi ngoan ngoãn đợi anh trở về.
Anh nhìn tôi, giọng anh thoáng trầm xuống:
– Vậy em hứa với anh là sẽ ngoan ngoãn, ăn cơm đúng bữa, phải biết tự chăm sóc bản thân… biết chưa?
Tôi cười hề hề:
– Anh giống ông cụ non quá, mấy cái đó em biết mà, em cũng tự chăm sóc bản thân mình từng ấy năm rồi còn gì.
– Ừm, như vậy anh yên tâm rồi.
Tôi nhìn nhìn anh, mặc dù cảm thấy anh có chút lạ lạ nhưng tôi cũng không rõ lắm là lạ ở điểm nào. Mà hình như kể từ lúc tôi gặp lại anh, anh đã khác lạ rồi thì phải…
Ngồi trên xe trở về nhà, tôi chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Diêm Vương ở Địa Phủ lần trước, thấy anh cũng đang rảnh rỗi nên tôi liền hỏi:
– Thanh Thu, anh kể cho em nghe xem, mộ quỷ vương lần đó chúng ta tìm thấy… là mộ của anh thật hả?
Anh gật gật đầu:
– Ừm, là mộ của anh. Trước khi anh tạo ra mệnh kiếp của Tam thiếu gia nhà họ Giang, anh đã giao đồng xu phong ấn kết giới cho Lệ quỷ kia, hắn cũng chính là người anh tín nhiệm trong quỷ giới. Anh tạo ra mệnh kiếp đặc biệt, nếu Túc Vương không tìm được anh trước khi anh 30 tuổi, vậy thì sẽ không có gì lo lắng. Nhưng nếu hắn tìm ra anh trước khi 30 tuổi, vậy thì mộ chôn xác của anh rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Thể xác và hồn phách của anh có mối liên kết đặc biệt, chỉ cần phá hủy hoặc khống chế được xác của anh, xem như có thể khống chế được anh. Vì vậy hàng trăm năm nay, Túc Vương luôn muốn tìm được mộ chôn của anh rồi đoạt lấy xác. Mà đúng như những gì anh dự đoán, lúc anh và em gặp lại nhau, hắn ta cũng vừa hay tìm được anh. Sau đó là bày mưu bày kế chia rẽ anh và em, chia rẽ không thành, hắn lại chuyển hướng đến mộ chôn xác. Bởi vì hắn biết rất rõ, khi anh chuyển kiếp làm người, vậy thì mộ chôn của anh cũng chỉ có thể loanh quanh ở nơi anh sống, phạm vi giới hạn trong tỉnh A. Chỉ là hắn không thể tìm ra được, ngoài anh ra, sẽ không ai tìm ra được mộ của anh, kể cả Diêm Vương.
Dừng một đoạn, anh nói:
– Biết trước được sự việc này sẽ xảy ra, anh mới giao đồng xu cổ cho Lệ quỷ thân cận, chỉ cần Túc Vương xuất hiện, anh ta lập tức giao lại đồng xu cổ cho anh. Giữ được đồng xu cổ trong tay, dù cho Túc Vương có gài bẫy được anh, có giết chết anh, vậy thì hắn cũng không có cách nào đoạt được xác của anh. Bởi vì một khi đồng xu cổ hoạt động, nó có thể thông báo cho Diêm Vương về sự phá bỏ phong ấn kết giới quanh mộ của anh, đến khi đó chắc chắn Diêm Vương sẽ xuất hiện để bảo vệ xác của anh khỏi tay Túc Vương.
Nói đoạn, anh lại nhìn sang tôi, trong mắt có chút sự mất mác:
– Anh tạo ra đồng xu cổ cũng không mong có ngày Lệ quỷ kia sẽ giao lại cho anh. Mục đích anh đến dương gian cũng vì muốn gặp lại em, mặc dù biết tuổi thọ không sâu nhưng anh vẫn hy vọng có thể sống lâu hơn một chút bên cạnh em. Nhưng Túc Vương quả thật là âm hồn bất tán, hắn phá hỏng hết mọi chuyện, đu bám theo anh mấy trăm năm lại không biết nhục nhã. Tiểu Bình, anh xin lỗi… khó khăn lắm mới có thể xuất hiện bên cạnh em lần nữa với tư cách là một con người, cuối cùng cũng không thể ở lại cùng em đến răng long đầu bạc.
Tôi đan những ngón tay vào tay anh, dịu giọng an ủi:
– Là quả báo của em, quả báo khi em ruồng bỏ và gieo lời nguyền cho anh, không phải lỗi của anh, anh đừng tự trách mình. Anh đã làm rất nhiều chuyện vì em, em vô cùng vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng vô cùng cảm ơn anh, thật lòng đó.
Anh không nói gì ngoài cười thật tươi rồi dang tay ôm tôi vào lòng. Rất lâu sau này, mỗi khi nhớ lại chuyện trước đây, tôi thầm trách.. nếu như hôm đó tôi và anh không đi tìm mộ của Quỷ Vương, vậy có khi nào anh sẽ không rời bỏ tôi sớm như vậy?
Nhưng mà khi suy xét lại, tôi lại thấy, dù hôm đó bọn tôi có đi tìm mộ hay là không đi tìm mộ thì anh vẫn sẽ rời đi, đến đúng thời điểm anh vẫn sẽ rời đi. Cũng không ai biết được rằng, lúc anh rời đi, tôi có thể ở bên cạnh anh như lúc đó được hay không, hay là… anh sẽ rời đi theo một cách tàn nhẫn nhất. Đôi khi ngẫm nghĩ lại, có lẽ mọi chuyện đã được sắp đặt theo đúng với sự an bài của số phận. Tôi không dám cưỡng cầu, cũng chưa từng muốn thay đổi, bởi vì sự xuất hiện của anh đã là món quà vô giá dành cho tôi rồi. Dù rất ngắn, nhưng là trân quý, là vĩnh hằng!
Đến tối, anh lại kể cho tôi nghe thêm vài chuyện nữa, anh nói rằng Túc Vương vẫn chưa bị tiêu diệt. Hôm đó lúc anh chết, hồn phách được Diêm Vương đem về Địa Phủ, thể xác cũng được ngài ấy cất giữ ở một nơi kín đáo. Còn lý do vì sao anh không đến dương gian để gặp tôi ngay là vì anh phải nghỉ ngơi để dưỡng sức, hồn phách bị phong ấn quá lâu nên cần thời gian khích ứng lại được. Đến lúc anh tốt trở lại, anh liền đi tìm tôi, trước là đi theo tôi để bảo vệ tôi, sau là đến bên cạnh tôi như bây giờ.
Thật ra mọi chuyện đã qua tôi chưa bao giờ muốn hỏi đến, bởi vì anh làm nhiều việc như vậy chỉ vì muốn ở bên cạnh tôi. Anh vất vả như vậy nên tôi không muốn nhắc lại những chuyện không vui, tôi không vui mà anh cũng không vui. Thế nên sau này, bọn tôi cũng không nhắc lại những chuyện này nữa, cứ xem như là một quá khứ đẹp, cần phải giữ gìn!
_________________________
2 giờ sáng của ngày 2-2, Thanh Thu đưa tôi đến núi Thiên Ấn, sau đó anh giao tôi lại cho Cao Phát đại sư, lúc anh rời đi, tôi cứ quyến luyến nhìn anh mãi không rời mắt. Cũng không hiểu vì sao, trong lòng tôi lại sinh ra một loại cảm giác mất mác đau buồn kỳ dị, mặc dù cả đêm hôm qua anh đã trấn an tôi rất rất rất nhiều lần…
Cao Phát đại sư biết tôi lo lắng, ông liền trấn an tôi:
– Tiểu Bình, ngài ấy không thể ở cạnh con trong lúc khai mở cửa Huyền Âm được. Nhưng con đừng lo, rồi con sẽ được gặp lại ngài ấy thôi, đến sáng là có thể gặp lại nhau rồi.
Tôi gật gật, sau đó nhìn lên bầu trời đen kịt phía trước mặt, trong lòng mơ hồ có một loại dự cảm không tốt. Chỉ là, dù tốt hay không tốt thì tôi vẫn phải bước tiếp, không còn kịp để nói hai chữ “quay đầu”.
Trận pháp Huyền Âm được Cao Phát đại sư khai mở, ở mỗi vị trí mà 8 vị đại sư đứng, đều là các điểm quan trọng của trận pháp. Mỗi vị sẽ dùng kiếm đồng vẽ đường liên kết dưới đất, từ vị trí số 1 cho đến vị trí số 8, từng vị thay phiên nhau vẽ trận. Đến khi vị trí số 8 hoàn thành, dưới nền đất đá thô sơ liền hiện lên một trận pháp màu vàng đậm. Trận pháp từ từ bay lên, lúc qua khỏi đỉnh đầu của tôi thì đột nhiên ở ngay vị trí tôi đang đứng, một cột đá xé toạc lòng đất từ từ hiện lên. Cột đá xuất hiện trước mặt tôi, phía trên cùng của cột đá có một bông hoa bằng ngọc, trong suốt tinh khiết tỏa ánh hào quang rực rỡ, khiến tôi nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Cao Phát đại sư cất tiếng:
– Tiểu Bình, đó là bông hoa liên kết với cánh cửa Huyền Âm, con nhớ những gì ta dặn dò chưa?
Tôi giật mình, khôi phục lại tinh thần, tôi gật đầu chắc nịch, trả lời:
– Con đã nhớ, con làm ngay đây, các vị đại sư… phải thật cẩn thận.
Mọi người gật đầu, thầy Chương cứ nhìn tôi suốt từ nãy đến giờ, mãi khi thấy tôi nhìn ông, ông mới nở được một nụ cười an tâm, ông nói:
– Tiểu Bình, cô đừng lo, có bọn tôi ở ngoài bảo vệ cho cô.
– Phải đó cô gái, đừng lo, hết thảy đã có bọn tôi.
Tôi gật gật đầu, gió ở đỉnh núi thổi đến lạnh tới thấu xương, cơ thể có chút run rẩy nhưng cũng không thể ngăn ý chí kiên cường của tôi lúc này. Tôi nhìn mọi người xung quanh, ở đây có đến cả trăm vị Tiên sư bảo vệ cho trận pháp, trên gương mặt mỗi người đều mang theo sự kiên cường và lòng dũng cảm quyết không lùi bước. Nhìn mọi người như vậy, tôi dù có sợ cũng không còn sợ nữa, mọi người đã như vậy, tôi làm sao có thể thua kém và sợ hãi được, đúng không?
Hít vào một hơi thật sâu, tôi dùng kiếm đồng rạch một đường nhỏ ở giữa lòng bàn tay, sau đó ấn nơi vết thương đang rỉ máu vào bông hoa bằng ngọc ở trước mặt. Bông hoa tiếp nhận máu liền ẩn lên vô vàn tia sáng màu đỏ, chiếu thẳng về một hướng, ở nơi tập kết đó cánh cửa Huyền Âm dần dần hiện ra.
Khi cánh cửa Huyền Âm hiện ra, bọn quỷ hồn cũng liền xuất hiện xung quanh, mới vừa nãy còn không có lấy một tên mà bây giờ đã đông nghịt một đám nhốn nháo. Tôi đưa mắt nhìn về bọn chúng, theo phán đoán trước mắt thì có kha khá Lệ quỷ, Tướng quỷ thì có năm tên, cùng hai Quỷ Vương cao siêu vừa tái thế. Đúng như Thanh Thu dự đoán, Túc Vương không xuất hiện, hoặc là hắn đã phong ấn quỷ hồn chờ cho qua đại nạn, hoặc là hắn đang ẩn thân chờ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.
Tất cả Tiên sư tạo thành một vòng tròn thật dày bao bọc xung quanh để bảo vệ cho trận pháp, cứ một tên quỷ bay đến là giết một tên, tầm này chỉ có đánh cho hồn bay phách tán, không có cửa để độ duyên cho bọn quỷ hồn ngang ngược này được nữa. Tôi mặc dù rất lo lắng cho mọi người nhưng nhiệm vụ của tôi lúc này là đảm bảo cho cửa Huyền Âm khai mở, chỉ cần mở được cửa Huyền Âm thì mọi người không cần tốn sức chiến đấu, bọn quỷ hồn sẽ bị đáy Huyền Âm hút vào, vĩnh viễn không thể tái sinh.
Bông hoa bằng ngọc vẫn liên tục tiếp nhận máu Huyền Âm từ tôi truyền đến, 8 vị đại sư cũng bắt đầu tiếp thêm linh lực cho tôi để hoàn thành được nghiệp lớn. Mới có 5 phút trôi qua mà bên ngoài đã hỗn loạn thành một mảng, quỷ hồn kéo đến mỗi lúc một đông, hai bên đánh nhau đến không còn nhận ra được đâu là phe ta đâu là phe địch. Đội ngũ Tiên sư bảo vệ xung quanh trận pháp ngày càng mỏng dần đi, ấy vậy mà mọi người chỉ mới hạ được hai tên Tướng quỷ, còn lại ba tên Tướng Quỷ và hai Quỷ Vương vẫn đang ra sức cắn nuốt quỷ hồn cấp thấp để tăng thêm sát lực. Tôi nhìn thấy, hai tên Quỷ Vương đã bắt đầu đánh về phía đội ngũ bảo vệ, ở vị trí số 3 của một đại sư dần dần nới lỏng không còn Tiên sư nào chống trụ bên ngoài nữa.
Tôi cắn răng, nâng cao tinh thần của mình lên hơn một vạn phần trăm. Nhìn về cánh cửa Huyền Âm đang từ từ hé mở, tôi lại càng nâng cao thêm tinh thần, lúc này mới lấy Kết Huyết đã cất cẩn thận từ mấy tháng trước ra sử dụng. Đá Thần đã luyện được xong Kết Huyết, vì Tam thiếu đã chết nên thầy Chương giao Đá Thần lại cho tôi. Vừa nãy thầy ấy bảo tôi đem ra sử dụng, sẽ giúp cho tôi đỡ tiêu hao một lượng lớn máu Huyền Âm.
Tôi dùng Kiếm Đồng chém toạc thật mạnh vào Đá Thần, sau đó để Đá Thần lên ngay bông hoa bằng ngọc. Chỉ vài giây sau đó, bông hoa bằng ngọc nhanh chóng hấp thu máu của Đá Thần, cửa Huyền Âm từ mở he hé đã có thể mở rộng ra, bắt đầu hút quỷ hồn cấp thấp vào trong đáy.
Tôi nhìn bọn quỷ hồn bị hút vào, nhất thời kích động đến cực điểm. Chỉ trong nháy mắt, một nửa quỷ hồn đã bị hút vào trong, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp đỉnh núi. Bầu trời dần kéo mây đen, sấm chớp đánh xuống tứ hướng, vô số quỷ hồn vừa không chịu được sấm đánh, vừa không chịu được Tiên sư đánh mà trực tiếp lao đầu vào cửa Huyền Âm, bị hút vĩnh viễn không thể trở mình. Vào lúc này, giữa bầu trời đen kịt, hai con Thuỷ Long xuất hiện, tạo nên một trận hỗn chiến lớn nhất thế kỷ, tiếng gầm của rồng làm rung động cả đỉnh núi, bọn quỷ hồn cấp thấp sợ đến vỡ đầu, run rẩy đầu hàng chịu thua.
Gió lớn thổi lên, nước mưa ào ạt trút xuống, tôi đứng giữa đỉnh núi, tay vẫn đang ấn thật mạnh vào giữa bông hoa đá, cảm giác máu huyết trong người càng lúc càng cạn kiệt dần đi. Thấy tôi dần mờ mịt, Thủy Long gầm lớn:
– Nhóc con, sắp thành công rồi, cố lên một chút, Đạo Vương vẫn còn đang đợi ngươi.
Nghe Thủy Long nhắc đến hai chữ “Đạo Vương”, tôi thoáng giật mình, vội dùng tay còn lại lau sạch đi nước mưa dính trên mặt, tôi hét lên một tiếng:
– Cố lên, cố lên!
8 vị Tiên sư cũng hét lên giống như tôi, bọn họ cũng gần như không còn chống trụ được nữa. Đội ngũ Tiên sư bên ngoài, người thì ngã xuống, người đau đớn gào thét chiến đấu tiếp tục với bọn Lệ quỷ và Tướng quỷ. Hai tên Quỷ Vương giao cho hai vị Thủy Long, trận chiến vẫn chưa phân được cao thấp.
Lại một trận gió lớn nổi lên, gió lớn quét đến mang theo cả trăm quỷ hồn đồng loạt xuất hiện. Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà tay chân run rẩy, cổ họng khô khốc không nói được nên lời. Cửa Huyền Âm vẫn đang hút quỷ hồn nhưng vì số lượng quỷ hồn cấp thấp quá đông, tạm thời vẫn chưa hút được bọn quỷ hồn cấp cao vào trong đáy. Mà đội ngũ Tiên sư cuối cùng bảo vệ cho trận pháp cũng dần tản đi, bọn họ không thể nào trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị đánh thừa sống thiếu chết như vậy được. Cuối cùng, thế trận gần như bị đánh vỡ, xung quanh trận pháp chỉ còn hai vị Thủy Long đang đánh nhau với hai tên Quỷ Vương, một tên gần gục xuống, một tên vẫn đang hăng hái đánh trả không ngừng.
Tôi mím môi, sức lực gần như cùng kiệt, hai mắt như híp lại muốn ngất đi. Nhưng khi nhìn thấy đồng đội của mình ngã xuống vì bảo vệ trận pháp, tôi không nhịn được, liền dùng kiếm đồng chém vào lòng bàn tay còn lại, sau đó dùng cả hai tay ấn lên bông hoa bằng ngọc, ấn hết sức mình. Bông hoa bằng ngọc nhận gấp đôi lượng máu, đáy Huyền Âm đột nhiên sáng rực lên, sau đó bọn quỷ hồn bị hút vào một cách ào ạt, hút cả hai tên tướng quỷ cùng một quỷ vương, thế cục dần dần chuyển biến.
Lúc này, mọi người đã dần dần cạn kiệt sức lực, hai vị Thủy Long thương tích đầy mình, trận pháp đã thiếu mất một vị trí, chỉ còn 7 vị cần cho đội hình. Tôi đứng ở giữa, nhìn quỷ hồn càng lúc càng ít đi, lúc này tôi phải cố gắng hết mình, dù có chết cũng phải cố gắng, cố gắng. Nếu như tôi gục xuống, trận pháp bị phá vỡ, mọi người chắc chắn… sẽ chết… cửa Huyền Âm bị phá giữa chừng… quỷ hồn bị hút vào có thể sẽ được thả trở ra một lần nữa… không thể… không thể để chuyện đó xảy ra… không được.
Tôi lấy tay tát vào mặt mình, tát càng đau càng tốt, xung quanh lúc này lại nổi lên một trận gió lớn, cùng với trận gió là tiếng cười vang vọng đầy ma mãnh của một quỷ hồn. Quỷ hồn bay đến trước mặt Thủy Long, tôi lúc này mới nhìn thấy rõ… quỷ hồn kia chính là… chính là… Túc Vương!
Tôi cắn răng chống đỡ, nhìn trận pháp đã mất thêm hai vị trí, lúc này chỉ còn có 5 vị trí, sự liên kết của trận pháp dần yếu đi. Túc Vương nhìn một trận trước mặt, hắn ta cười vang, khoái chí lên tiếng:
– Đã sắp không trụ được, bọn ngu ngốc các ngươi còn cố gắng làm gì, giữ mạng sống cho mình đi… ha ha.
Túc Vương cười nhạo, Thủy Long giận dữ đùng đùng, ông ấy bay đến trước mặt hắn, gầm lên một tiếng:
– Túc Vương, kẻ hỗn thế này… ngươi quả thật là âm hồn bất tán. Ả Lệ quỷ kia đã nguyền rủa ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ mà còn vác mặt đến đây?
Túc Vương cười lớn, giọng điệu trào phúng đanh thép:
– Chỉ là một ả Lệ quỷ nhỏ bé, lời nguyền ứng được bao nhiêu? Để ta nói cho ông nghe, ả ta là do ta tạo ra, thực lực là do ta cho, muốn nguyền rủa được ta… mơ tưởng!
Dừng một lát, hắn lại nói:
– Thủy Long, ông tốt nhất nên rút đi, thắng bại thế nào ông nhìn đã thấy rõ, ông cố làm gì… vô dụng mà thôi.
– Vô dụng hay không, ta với ngươi đánh nhau đi rồi biết.
Vừa dứt lời, cả hai bên lao vào đánh nhau, Thủy Long vừa đánh vừa hét lên với tôi:
– Nhóc con, cố gắng… cố gắng!
Tôi nhìn Thủy Long bị đánh đến thương tích đầy mình, nước mắt bắt đầu chảy dài xuống, không phải là tôi không thể chống trụ nổi, mà ngay cả ông ấy, ông ấy cũng gần như không trụ nổi nữa rồi.
“Ầm”, Thủy Long bị đánh ngã xuống đất biến về hình dạng của con người. Ông lăn dưới đất, tuôn ra một ngụm máu, trông ông khốn khổ vô cùng. Tình hình xung quanh gần như hỗn loạn, Tiên sư nằm la liệt dưới đất, ba vị đại sư đang cố gắng đánh nhau với tên Tướng quỷ cùng Quỷ Vương còn lại, khó nhìn ra được thắng thua. Tôi lại nhìn về cửa Huyền Âm, nghe giọng cười đầy khoái trá của Túc Vương, lại nhìn hắn thẳng tay đánh chết một vị đại sư, cõi lòng tôi dâng lên một cảm giác đau đớn không cách nào diễn tả được. Trận pháp gần như vỡ, tôi có cảm giác như cửa Huyền Âm sắp đóng lại thì…
– Tiểu Bình, cố lên, cố lên!
Tôi ngước mắt nhìn lên cao, trên đỉnh đầu tôi là Đạo Vương, anh bay trong gió, dùng toàn bộ linh lực của mình để giữ vững trận pháp Huyền Âm. Được tiếp thêm sức mạnh, trận pháp Huyền Âm sáng rực trở lại, cửa Huyền Âm cũng được mở rộng ra, hút không ít quỷ hồn trước mặt vào trong đáy.
Túc Vương nhìn anh, hắn cười nhạo báng:
– Đạo Vương, ngươi nhịn không được cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?
Anh cười khẽ, gằng từng chữ:
– Có tiêu tan thì cũng nên tiêu tan cùng ngươi chứ, Túc Vương.
Túc Vương cười khinh bỉ:
– Phải không? Ngươi muốn đồng quy vu tận với ta… hay là không nhẫn tâm nhìn tiểu Tiên sư bé nhỏ của ngươi chết?
Chết? Hắn nói gì vậy?
Đạo Vương tức giận đùng đùng:
– Ngươi câm miệng lại đi!
Túc Vương cười đến nghiêng ngả, hắn nhìn tôi, môi khẽ nhếch:
– Tiểu Tiên sư, ta thật hâm mộ ngươi quá đi. Đạo Vương của ngươi vì sợ ngươi chết mà xuất hiện ở đây, hắn cãi lại mệnh Trời, hy sinh bản thân mình, từ bỏ kế vị Diêm La… một lòng không nỡ nhìn thấy ngươi chết đó. Ây da, thật là si tình, si tình quá đi thôi.
Tôi nhìn hắn, hốc mắt đỏ rực, tôi quát lớn:
– Túc Vương? Ngươi nói cái gì?
Túc Vương chống đỡ một chưởng sát lực của Đạo Vương, hắn cười khinh bỉ:
– Vậy là ngươi không biết? Vậy để ta nói cho ngươi biết vậy… chỉ cần hôm nay ngươi chết, Thiên Đình sẽ có cớ cho quân xuống dẹp loạn. Bởi vì ngươi chính là Tứ công chúa của Thiên Đình, bọn họ sẽ không thể bỏ mặc ngươi. Chẳng qua, Đạo Vương của ngươi quá mức si mê ngươi, hắn thà bị đáy Huyền Âm hút vào cũng không nỡ nhìn thấy ngươi chết đi.
– Chậc chậc, cũng phải thôi, ngươi chết đi rồi, sẽ trở về Thiên Đình, làm gì còn nhớ đến hắn nữa. Tứ công chúa của Thiên Đình, Đạo Vương của Địa Phủ… éo le quá nhỉ? Ha ha ha ha!
Tôi mờ mịt hẳn rồi, lúc này không còn nghĩ được điều gì nữa. Tôi ngước mắt nhìn lên, lại nhìn thấy Đạo Vương cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ứa nước mắt, khàn giọng hỏi anh:
– Đạo Vương… có phải như vậy không?
Anh không trả lời, lại cố trốn tránh ánh nhìn của tôi, anh nói:
– Đừng nghĩ lung tung, em phải cố lên, sắp thành công rồi.
Ông Ba được Thủy Long còn lại cõng trên lưng, ông hét về phía Đạo Vương:
– Đạo Vương, trận Huyền Âm sắp không chống đỡ được nữa rồi, Thiên Đình không thể bỏ mặc… cậu mau đi đi… đi đi!
Thầy Chương mặt mày tái nhợt, ông cũng gào lên:
– Đạo Vương đại nhân, cửa Huyền Âm không phân biệt được chính đạo tà đạo… ngài sẽ bị hút vào đáy… vĩnh viễn không thể trở mình được nữa đâu.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh khản giọng, nỉ non:
– Tôi đi rồi… Tiểu Bình của tôi làm sao? Thà tôi tiêu tan, tôi cũng không nỡ nhìn cô ấy chết… tôi không nỡ.
Nước mắt ước đẫm trên mặt, tôi gào lên:
– Thanh Thu, anh cút đi, cút về Địa Phủ của anh đi… anh mau cút đi… cút đi cho em… cút!
Anh tăng thêm công lực lên trận pháp, cửa Huyền Âm hút vào không ít quỷ hồn, cả tên Tướng quỷ kia cũng bị hút vào trong, lúc này chỉ còn một tên quỷ vương đang bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
“Ầm”.
“Ầm”.
Sấm chớp cuồn cuộn, gió to nổi lên, nước mắt của tôi hòa vào trong màn mưa, quên cả đau đớn, quên cả khổ sở, tôi gào lớn:
– Đạo Vương, anh mau cút đi, tôi có chết cũng thấy mãn nguyện… tôi và anh mãi mãi không thể chung một con đường… tôi là người của Thiên Đình… anh là Quỷ… anh đừng cố nữa… mau đi đi.
Đạo Vương mím môi, anh khổ sở nhìn tôi:
– Em muốn chết cũng đừng chết trước mắt anh, anh đã nhìn em chết ba lần rồi… anh không nhìn được nữa… không thể.
Tôi tức đến mức muốn vỡ ngực, tôi giậm chân gào thét:
– Giang Thanh Thu, ở đây không cần anh, anh làm ơn đi đi, em xin anh… em xin anh mà… Thanh Thu…
Anh lắc đầu, nước mưa trút xuống trên gương mặt tuấn lãng, anh cười rất dịu, lại bắt đầu dặn dò:
– Tiểu Bình, nếu anh không còn ở bên cạnh em nữa… vậy em có nhớ là đã hứa với anh sẽ tự chăm sóc bản thân mình hay không? Kiếp này em yêu ai, sinh con cho ai, hạnh phúc bên cạnh ai… anh không còn vinh hạnh được chứng kiến nữa rồi. Nhưng mà phải hứa với anh, ngàn lần vạn lần đừng buồn, đừng đau khổ… anh không xứng đáng. Ở một kiếp kia, em từng nói với anh, bá tính chúng sinh là vô tội, em thật hổ thẹn vì không bảo vệ được con dân của mình. Vậy… vậy hôm nay anh sẽ thay em, thay em bảo vệ chúng sinh, thay em bảo vệ trăm dân bách tính…
Nói đến đây, đôi mắt anh đột nhiên đỏ rực, đôi môi run run:
– Tiểu Tiên sư của anh, hồn phi phách tán đối với anh không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là nhìn em… chết đi. Phải thật hạnh phúc, thật bình an, thật… thật…
Tôi lắc đầu điên cuồng, khóc lớn:
– Anh đừng nói nữa, anh mau đi đi, em xin anh đó… Thanh Thu… Thanh Thu ơi…
Anh khóc, giọt nước mắt lăn dài trên má, lần đầu tiên một quỷ hồn khóc ra được nước mắt trong suốt đầy chân thật…
– Tiểu Bình, gọi anh hai tiếng… chồng ơi đi.
Tôi đau đớn đến tê dại, trái tim như bị ai xé rách, tôi run rẩy, kêu lên từng chữ từng chữ một:
– Chồng… chồng ơi…
Anh bật cười, nước mắt ướt nhòe:
– Ơi! Anh đây!
– Chồng ơi, đừng mà… đừng mà…
Anh cười nhìn tôi, như đã hạ quyết tâm cuối cùng, anh hét lên một tiếng, đánh một chưởng về phía tên Quỷ Vương kia, hắn ta đã yếu sức, bị đánh thêm một chưởng này thì không còn chống đỡ được nữa, trực tiếp bị cửa Huyền Âm hút vào. Ngay sau đó, anh đẩy mạnh linh lực về phía tôi, được tiếp thêm sức lực, cửa Huyền Âm hút tất cả quỷ hồn xung quanh, từng tên từng tên, tiếng gào thét không cam lòng vang vọng khắp màn đêm tịch mịch…
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, anh liền bay thẳng đến chỗ của Túc Vương, tôi không nhìn thấy rõ là chuyện gì, chỉ nghe Túc Vương hét lên một tiếng giận dữ:
– Đạo Vương, ngươi điên rồi… điên rồi…
Tiếng cười của anh vang vọng thật lớn:
– Tiêu tan cùng ta, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ Túc Vương? Đến giờ rồi, đi thôi…
– Không… ta không…
– Đừng… đừng… Tam thiếu…
– Đạo Vương…
Tôi giơ tay về phía trước, muốn bay đến nắm lấy anh nhưng lại bị kết giới xung quanh giữ chặt lại. Lại một lần nữa anh nhốt tôi vào trong kết giới, để tôi trơ mắt nhìn anh chết đi… khốn kiếp… anh là tên khốn kiếp…
Đạo Vương quấn chặt Túc Vương bằng Xích Âm, anh một tay kéo hắn, một tay truyền lực thả một viên ngọc đỏ về phía cửa Huyền Âm. Cửa Huyền Âm đột nhiên kêu lên một tiếng, từ trong đáy Huyền Âm truyền ra một lực hút kinh người. Gió lớn từ đáy Huyền Âm truyền đến… dường như muốn hút trôi tất cả… hút trôi tất cả mọi thứ…
Tôi nhìn về phía anh, lòng đau như cắt, tôi ngã qụy xuống đất, bàn tay đầy màu đập mạnh vào bông hoa bằng ngọc. Tôi hét lên:
– Mau bể đi… làm ơn bể đi… đừng hút nữa… đừng hút nữa…
Giây phút trước khi bị hút vào trong đáy Huyền Âm, trong không gian bao la rộng lớn, tôi nghe được giọng anh hét lên, vang vọng khắp chốn rừng núi bao la, nghe mà đứt từng đoạn ruột:
– Tiểu Bình… gọi anh chồng ơi… gọi anh…
Tôi đập mạnh vào viên đá, máu tươi chảy xuống, bàn tay gần như mất đi cảm giác đau, nghe tiếng anh gọi, tôi khóc lớn, tôi gào lên, gào lớn hết sức có thể:
– Chồng ơi… đừng bỏ em… chồng ơi…
“Kẽo kẹt”
“Ầm”
Cửa Huyền Âm… vĩnh viễn đóng lại rồi…
Bầu trời… hết mưa… ngừng gió…
Quỷ hồn… tất cả đều bị hút đi…
Một tia sáng rực rỡ từ phía bên kia đỉnh núi truyền đến… Mặt Trời mọc rồi… đại nạn qua đi… chúng sinh an bình…
Chỉ là… Thanh Thu của tôi không còn nữa… anh rời bỏ tôi đi rồi… lần này lại là anh rời bỏ tôi đi rồi…
Quả báo… là quả báo… là quả báo của tôi…
Tôi ngã ngồi xuống đất, khóc thật lớn, gào thật lớn ba chữ…
“Giang Thanh Thu!!!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!