Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 32
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 32
Ngày hôm sau Cao Phát đại sư cho người gửi hành lý đến cho tôi, cũng không có gì nhiều ngoài một vali không quá đầy. Yên bà gọi cho tôi, tôi cũng không nói về chuyện của Thanh Thu, chỉ nói là Cao Phát đại sư đã lo liệu hết mọi chuyện, chủ yếu là tôi cần phải đến trường để tiếp tục việc học. Mọi người ở Cao Thanh môn cũng không có hỏi gì quá nhiều, ban sáng có nhắn vào trong nhóm Tiên sư hỏi thăm, tôi trả lời qua loa rồi cũng qua chuyện.
Mà đúng là tôi đến trường, cũng không thể bảo lưu kết quả lâu như vậy được, tôi sợ là tôi không tốt nghiệp được mất. Về chuyện này, Thanh Thu vô cùng ủng hộ, anh ấy giúp tôi tạo kết giới ở chung cư, tạo kết giới ở trường học, bảo vệ tôi khỏi đám quỷ hồn cấp cao. Thi thoảng anh ấy cũng theo tôi đến trường, chỉ là những lúc như vậy anh ấy sẽ ẩn thân không để mọi người nhìn thấy, rồi cứ thế tìm một góc an tọa xem tôi học hành thế nào. Bạn trai của tôi siêu đẹp trai, tính tình lại tốt, lại rất biết cách yêu chiều bạn gái. Bạn trai như vậy tốt nhất là nên ẩn thân đến suốt đời, tránh cho thiên hạ dòm ngó dèm pha.
Hôm nay là ngày 25-1 Âm Lịch, còn 7 ngày nữa là đến ngày 2-2 Huyền Âm. Trong thời gian chạy nước rút cho ngày đại nạn sắp đến, nhân gian tương đối loạn, mà tất cả các môn phái lớn nhỏ trong giới Huyền học đều đang rất bận rộn, vậy nên cũng không có quá nhiều thời gian chạy ra ngoài lăn lộn làm nhiệm vụ. Tôi nghe Thanh Thu nói, thầy Chương được chọn là 1 trong 8 vị đại sư góp mặt trong trận pháp Huyền Âm sắp đến. Tôi cũng không biết trận pháp Huyền Âm có hình dáng như thế nào, nhưng nghe Thanh Thu nói, rất có thể là 8 vị đại sư tập trung linh lực về cùng một điểm, mà điểm ở giữa đó chính là tôi. Còn tôi sẽ dùng máu Huyền Âm của mình khai mở cửa Huyền Âm, thành hay bại còn phải xem vào tình hình thực tế của ngày hôm đó.
Cắn một miếng sandwich trứng, tôi tò mò hỏi:
– Vậy hôm đó, anh có đến không?
Thanh Thu lắc đầu, đẩy ly sữa về phía tôi, anh nói:
– Không, anh dù sao cũng là Quỷ Vương, cửa Huyền Âm không có lợi cho anh.
Tôi gật gù:
– Em biết rồi, vậy hôm đó anh đừng nên xuất hiện, ở yên dưới Địa Phủ chờ em.
– Không có anh, em có sợ không?
Tôi nghĩ nghĩ một lát, lại gật đầu:
– Sợ thì cũng có sợ, nhưng cũng có mọi người mà, kiểu gì thì bọn em cũng thành công, anh yên tâm.
– Ừm, nếu tình hình không ổn, ở trên sẽ để các vị hộ pháp xuống giúp đỡ em, không phải lo, sẽ tốt thôi.
– Dạ.
Thấy tôi ăn hết miếng sandwich trứng, lại uống hết ly sữa tươi không đường, anh giúp tôi lau miệng, lại hỏi:
– Hôm trước em nói muốn nhớ lại ký ức kia… bây giờ có còn muốn nhớ lại nữa không?
Tôi mở tròn mắt, gật đầu lia lịa:
– Còn chứ, còn chứ. Anh chịu đưa em xuống Địa Phủ rồi hả?
Anh đứng dậy, tay dang về phía tôi, anh hỏi:
– Ừ, đi bây giờ luôn, được không?
– Được, được…
Nói rồi, anh nắm tay tôi đi lên phòng, ấn tôi nằm xuống giường, dưới ánh nhìn hoang mang của tôi, anh giải thích:
– Anh không thể đưa em xuống Địa Phủ được, chỉ có thể đưa nhân hồn của em đi. Đợi đến khi xong việc, anh sẽ đưa nhân hồn của em trở về lại cơ thể, hiểu chưa?
Tôi cười hề hề, ra dấu “OK”.
Thanh Thu gật đầu, anh dang tay vặn công lực, chưa đến một phút sau, nhân hồn của tôi đã có thể xuất ra bên ngoài. Tôi nhảy trên nền nhà, nhìn cơ thể mình đang nằm ngoan ngoãn ở trên giường, nhất thời cảm thấy có chút thú vị. Lại chợt nhớ đến chuyện gì đó, tôi liền hỏi:
– Mà khoan đã, nếu em xuất nhân hồn theo anh xuống Địa Phủ, vậy lúc quay trở về trong cơ thể… em có nhớ được gì không?
Anh gật đầu:
– Anh sẽ lưu giữ ký ức giúp cho em.
Tôi lúc này mới yên tâm hoàn toàn, sau đó đu bám trên người anh để anh đưa tôi xuống Địa Phủ.
Địa Phủ là địa giới cấm kỵ của người sống, nhân hồn nếu không có lệnh của quan sai Địa Phủ sẽ không được phép xuống đây. Trừ những vị đại sư có pháp lực cao cường, đủ công lực ẩn đi sinh khí trên người, vậy thì có thể giả là âm hồn để đi lại ở Địa Phủ. Mà Địa Phủ là nơi canh giữ rất nghiêm, ở mỗi cửa đều có quan sai tra xét việc báo danh, nếu không phải âm hồn, vậy sẽ không được phép qua cửa. Phàm là nhân hồn cố tình đi xuống Địa Phủ, nếu không có người dẫn dắt, khả năng quay trở về sẽ rất thấp. Địa giới cấm kỵ, không phải là nơi mà ai muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngàn đời ngàn kiếp nay vẫn luôn như vậy.
Thanh Thu không vòng vo qua các cửa, anh trực tiếp đưa tôi đi thẳng đến gương Hồi Ức nằm cạnh Vọng Hương đài. Ở Địa Phủ không quá âm u như người ta vẫn thường hay nói, vẫn có ánh sáng, có hoa cỏ, có gió thổi, cũng có nhà cửa như ở dương gian. Vì đi rất vội, tôi cũng không nhìn được bao nhiêu, mà Thanh Thu cũng không cho phép tôi nhìn, anh cứ lấy tay che mắt tôi lại, tôi phải canh lúc anh không để ý mà hí mắt nhìn loạn khắp nơi. Đến trước gương Hồi Ức, nhìn vào mặt gương trắng xóa một màu, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, nửa muốn đưa tay đến, nửa lại không.
Thấy tôi cứ do dự ngập ngừng, Thanh Thu liền bước đến ôm lấy eo tôi, anh khẽ nói:
– Nếu em không muốn thì đừng đặt tay vào, anh không muốn nhìn thấy em khổ sở.
Tôi do dự rất lâu, suy nghĩ vô cùng cẩn thận, như đã thấu đáo được vài chuyện, tôi mới ngước mặt lên nhìn anh, tôi hỏi:
– Thanh Thu… em có thể không xem hình ảnh ở trong gương được không?
Anh có hơi ngạc nhiên, lại hỏi:
– Nếu không xem… vậy em…
– Anh có thể tìm một người kể cho em nghe… là ai cũng được miễn không phải là anh.
Anh nhìn tôi, ánh nhìn mất mác:
– Sao anh lại không được?
Tôi cười yếu ớt, câu cú lủng củng đến thảm thương.
– Nhắc lại chuyện đau lòng như vậy, Quỷ Vương như anh có chịu nổi không? Em thật ra không phải quá cố chấp muốn được nhìn thấy, chẳng qua kiếp này em đã biết đến sự tồn tại của một kiếp kia, với sự tò mò ăn sâu vào trong máu của loài người… em không thể bỏ qua được chuyện này được. Nhưng mà, anh đã nói là rất đau lòng, mà em cũng cảm nhận được là rất đau lòng, vậy nên em không muốn nhìn, sợ sẽ ám ảnh, sợ sẽ nghĩ đến mãi không quên. Tuy là em có chút cố chấp trong vấn đề này nhưng em không đến mức nhất quyết phải nhìn thấy… anh hiểu em đang nói cái gì không?
Tôi thật sự rất hoang mang, bản thân bị kẹt giữa hai vấn đề muốn biết và không muốn biết. Mà ở vấn đề muốn biết, tôi lại không muốn bản thân mình phải nhìn thấy, nó mâu thuẫn đến mức ép tôi suy nghĩ đến phát điên lên được. Loại chuyện tiến thoái lưỡng nan như vậy, sao lại rơi đến tay tôi vậy trời, thật là làm cho lòng người phát hoả mà.
Thanh Thu nhìn tôi rất lâu, như đã hiểu được ý của tôi, anh dịu dàng xoa xoa tóc tôi, anh nói:
– Ừm được rồi, anh biết em khổ sở… vậy để anh tìm một quỷ nữ đến đây kể lại cho em nghe, như vậy sẽ không khó xử nữa phải không?
Trên môi tôi lúc này mới nở được nụ cười, tôi nhướn người hôn lên má anh, cười nói:
– Cũng chỉ có Đạo Vương là hiểu em nhất.
Anh bật cười, véo véo cái mũi tôi, sau đó để tôi ngồi ở lại đây, còn anh thì xoay người đi tìm quỷ nữ đến cho tôi. Tôi ngồi ở dưới đất, buồn chán lại đi loanh quanh, hết ngắm nghía gương Hồi Ức, lại ngắm nghía Vọng Hương đài gần bên. Phía bên ngoài có quỷ sai canh chừng, không ai vào được, mà tôi cũng không thể đi ra được.
Buồn chán đến ngẩn người, đang ngớ ngẩn nghĩ đông nghĩ tây thì từ xa có một người đàn ông đi đến. Tôi nghe tiếng động liền ngước mắt lên nhìn, tầm mắt nhìn thấy một người đàn ông khoảng tầm U50, trên người mặc đồ đen, kiểu quần áo của thời vua chúa. Ông ấy bước từng bước khoan thai đến chỗ tôi, gương mặt mập mờ không nhìn thấy rõ. Tôi theo phản xạ liền đứng dậy, lại tò mò rất muốn biết dung nhan của người trước mặt thế nào. Chỉ là càng cố muốn nhìn thì càng không nhìn được, đến khi ông ấy đã ở rất gần, tôi vẫn không nhìn được gương mặt kia có dáng vẻ trông như thế nào.
– Đạo Vương đưa ngươi xuống đây à?
Người kia hỏi, giọng rất trầm, uy nghiêm còn hơn cả Thanh Thu, nhất thời làm cho tôi hoảng loạn, quên mất luôn là người kia vừa hỏi gì.
– Ta hỏi sao ngươi không trả lời?
Tôi lúc này mới phát hiện là bản thân mình thất thố, trong lòng cảm thấy rất sợ hãi nhưng vẫn cung kính tiếp chuyện cùng người kia.
– Dạ, là Đạo Vương đưa con… đến đây.
– Cậu ta đâu?
Giọng tôi run run:
– Anh ấy… đi tìm người ạ.
Nghe tôi nói như vậy, vị kia không hỏi thêm về Đạo Vương nữa, mà lại hỏi đến chuyện của tôi.
– Ngày đại nạn sắp tới, loài người các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
Ban nãy còn hơi do dự không dám xác định, bây giờ nghe ngài ấy hỏi một câu như vậy, tôi mới dám chắc chắn vị trước mặt tôi đây… chính là Diêm Vương gia đại nhân. Quả thật Đạo Vương nói không sai, phong thái uy vũ này còn hơn cả anh ấy, khó có ai gặp mà không sợ hãi.
Tôi rất thức thời, đầu khẽ cúi, tôi trả lời:
– Dạ, chuẩn bị tương đối ổn thỏa thưa Diêm Vương gia.
Vị trước mặt không rõ vui buồn thế nào, lại hỏi:
– Đạo Vương đã kể cho ngươi nghe về chuyện của cậu ta? Về lần đó… xuất hiện ở dương gian đến bên cạnh ngươi?
Tôi rét run một cái, xung quanh không có gió nhưng tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ đang giảm xuống rất nhanh. Eo ơi, bức người quá, khí thế của vị trước mặt làm cho nhân hồn của tôi bị ép đến khô quéo luôn mất.
– Dạ tôi… anh ấy chưa kể.
Diêm Vương khẽ hừ một tiếng:
– Lại muốn giấu giếm, thằng nhóc này khiến ta quá mức mất mặt!
Cám thán giận dữ vài câu, ngài ấy lại nói:
– Nếu cậu ta đã chần chừ không muốn nói, vậy để ta nói. Cậu ta làm như vậy, hoàn toàn là vì ngươi, nếu một kiếp kia, ngươi không gieo lời nguyền, vậy thì cả ngươi và cậu ta đã không thành ra thế này. Cũng vì ngươi mà cậu ta mới xuất hiện ở dương gian, mạo hiểm xém chút nữa đã không giữ được nguyên xác. Ta thật không hiểu được, biết rõ kết quả sẽ…
– Diêm Vương, để tôi giải thích với cô ấy… được không?
Đạo Vương bay đến chắn trước mặt tôi, anh kéo tôi vào sau lưng, dùng thân mình che chắn cho tôi ở phía trước. Diêm Vương nhìn thấy anh, ông khẽ hừ, tay phất lên đầy giận dữ, giọng càng nghiêm thì xung quanh càng lạnh xuống:
– Đạo Vương, từ khi nào ngươi lại trở nên do dự không quyết đoán như vậy? Ngươi như thế còn có thể kế nhiệm ta được hay không?
Anh chắn trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh lúc này là như thế nào, chỉ nhìn thấy được góc cạnh gương mặt quá mức hấp dẫn, khiến tôi không thể không nhìn lâu thêm một chút.
– Chuyện này… cô ấy cũng vô tội… không thể trách cô ấy được đâu Diêm Vương.
Diêm Vương lạnh giọng:
– Cô ta có người ở trên kia lo, không liên quan đến Địa Phủ của ta… ngươi cứ như vậy là không được. Những gì ngươi hứa với ta, ngươi còn nhớ rõ chứ, hả?
Anh gật đầu:
– Những gì tôi đã hứa với ngài, tôi không bao giờ quên.
Diêm Vương nghe câu nói kiên định kia của anh, ngài ấy mới dịu được cơn giận xuống, cũng không để ý đến tôi nữa, ngài ấy nhàn nhạt cất giọng:
– Giải quyết cho tốt, đừng làm ta thất vọng.
– Vâng.
Đợi Diêm Vương gia đi rồi, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người dựa hẳn vào anh, thở hắt ra:
– Đáng sợ quá, ngài ấy đáng sợ quá!
Anh vỗ vỗ lưng tôi, trấn an:
– Anh đã nói với em rồi mà, so với Diêm Vương, anh chẳng là gì cả.
Tôi lắc lắc đầu, cảm thán:
– Không hẳn, khí thế kia của anh cũng gần giống vậy rồi, cũng khiến người ta hoảng loạn muốn bay hồn phách. Em đã từng gặp quan sai của Địa Phủ, hoàn toàn không đạt đến ngưỡng khí thế bức người như của anh và Diêm Vương gia.
Anh cười cười, lại không nói gì, tôi lúc này lại hỏi:
– Mà khoan đã, khi nãy Diêm Vương gia… ngài ấy nói những lời đó là sao nhỉ? Cái gì mà có người ở trên lo? Người ở trên là ai?
Thanh Thu nắm lấy tay tôi, anh dịu giọng giải thích:
– Ý ngài ấy muốn nói đến ngày mở cửa Huyền Âm sắp đến, không muốn anh dính đến vì sợ ảnh hưởng đến anh. Thông thường những chuyện liên quan đến diệt vong của loài người, Thiên Đình sẽ để ý đến, ở dưới Địa Phủ rất ít khi nào xen vào.
– Chỉ vậy thôi hả?
Anh gật đầu:
– Chỉ vậy thôi, mặc dù Thiên Đình và Địa Phủ đều cai quản sinh mệnh của con người, nhưng từ trước đến giờ cả hai đều không quá hoà thuận với nhau. Vấn đề này em xem phim cũng thường hay thấy mà, phải không? Cũng bởi vì vậy nên Diêm Vương mới không muốn anh dính đến nhiều, ngài ấy là người có nguyên tắc và sự tự tôn vô cùng cao.
Ngẫm nghĩ một chút, quả thật những gì anh nói cũng rất có lý. Nghĩ vậy nên tôi mới không hỏi thêm đến vấn đề này nữa, lại nhìn đến quỷ nữ thần sắc run rẩy đứng gần bên, tôi tò mò hỏi:
– Anh đưa ai đến vậy?
Anh liếc mắt nhìn về quỷ nữ kia, anh nhàn nhạt cất giọng:
– Là quỷ nữ có chất giọng truyền cảm, lúc còn sống cô ta là phát thanh viên, anh nghĩ người như vậy khi kể chuyện sẽ dễ nghe hơn.
Wow, thế này mà anh cũng nghĩ ra được, thật là thông minh!
Quỷ nữ đứng trước mặt Đạo Vương, cô ấy vừa hoảng sợ vừa e thẹn, quỷ hồn run rẩy trông đáng thương vô cùng. Khổ thật, chết rồi trở thành quỷ mà vẫn còn rung động trước nam thần… chả hiểu kiểu gì!
Tôi đến trước mặt quỷ nữ, làm công tác tư tưởng cho cô ấy một chút, sau khi cô ấy hiểu rõ mình cần làm gì, tôi mới xoay sang Thanh Thu, ý bảo có thể bắt đầu rồi. Trước tiên, tôi đặt tay lên gương Hồi Ức, muốn thông qua gương để nhìn lại ký ức của một kiếp kia. Sau khi gương Hồi Ức chấp nhận, hình ảnh bắt đầu truyền đến, tôi để cho quỷ nữ kia thay tôi nhìn. Còn tôi thì chôn chặt mặt mình vào lồng ngực Thanh Thu, được anh ấy ôm vào lòng, hai tai bị anh che kín, hoàn toàn không nghe được một chữ nào.
Thời gian trôi qua chầm chậm, mãi đến khi anh thả tay ra khỏi hai tai tôi, một kiếp kia ở trong gương… cuối cùng cũng kết thúc. Tôi quay sang nhìn quỷ nữ, thấy cô ta đang lau nước mắt, chẳng qua nước mắt không có thực nên nhìn có chút buồn cười. Thấy tôi nhìn, cô ta liền cất giọng, ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng:
– Cô gái, bây giờ tôi kể lại cho cô nghe nhé.
Tôi thoáng run run, gật gật đầu:
– Được… làm phiền cô.
Quỷ nữ kia lấy hơi giọng, cô ta nhìn tôi, nghiêm túc kể lại:
– Câu chuyện kể rằng… ở nước Đại Mộc xa xưa, có một cô công chúa xinh đẹp tuyệt trần, tên là Vũ Nghiên. Công chúa Vũ Nghiên được phụ hoàng cùng hoàng hậu yêu thương, bao nhiêu sủng ái đều đặt hết trên người cô ấy. Vì gương mặt xinh đẹp, lại được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình của công chúa rất hoạt bát, lại vô cùng yêu thương bá tính dân lành. Ngày thường, nếu công chúa không ở trong cung học chữ sẽ thường hay lén xuất cung ra ngoài kinh thành dạo chơi đây đó, mỗi lần xuất cung, công chúa đều đến quán trà nổi tiếng nhất trong kinh thành, ở đó có món màn thầu nhân thịt mà công chúa rất thích ăn…
Dừng một chút, quỷ nữ lại kể tiếp:
– Năm công chúa 15 tuổi, cô lần đầu tiên gặp được con trai của chủ quán trà, hắn tên là… Thanh Thu. Ngay lần gặp đầu tiên, công chúa đã ước định, nếu không phải là Thanh Thu, vậy thì đời này công chúa sẽ không gả cho nam nhân nào khác.
Tôi nghe đến hai chữ “Thanh Thu”, thoáng chốc cả người run rẩy, cõi lòng dâng lên một nỗi chua xót không cách nào diễn tả được.
– Hai người gặp nhau, sau đó yêu nhau, cùng nhau trải qua khoảng thời gian vô cùng tươi đẹp. Nhưng đến một ngày, vua của nước Tề cho quân sang xâm chiếm Đại Mộc, chiến tranh nổ ra, dân chúng khắp nơi lầm than, xác người chất đống. Cũng trong thời gian đó, công chúa và chàng trai Thanh Thu kia không thể gặp lại nhau. Lần gặp gỡ sau cùng, hắn ta hứa hẹn sẽ quay trở về, sẽ cưới công chúa, hai người rồi sẽ ở bên cạnh nhau mãi mãi. Nhưng éo le thay, khi hai người gặp lại nhau lần nữa… hắn đã trở thành tướng quân của nước Tề, nàng lại là công chúa của nước bại trận. Nước mất, nhà tan, người mình yêu trở thành kẻ giết cha giết mẹ, công chúa không chấp nhận được sự thật… nàng quyết định buông bỏ một đoạn ân tình, uống rượu độc tự vẫn.
– Trong hoàng cung hỗn loạn một mảnh, Giang tướng quân ôm lấy cơ thể yếu ớt của công chúa, hắn ta hỏi “Nàng có yêu ta không?”. Công chúa khổ sở trả lời “Có”. Hắn ta lại hỏi “Nếu yêu ta, sao nàng lại chết? Ta đã giữ đúng lời hứa, ta trở về bên cạnh nàng, ta cũng đã xin Hoàng Thượng… chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ cưới nàng, sẽ cưới nàng làm thê tử.” Công chúa khẽ rơi nước mắt, nàng nói trong đau lòng “Ta yêu chàng. Nhưng đứng trước tình yêu dành cho chàng, ta chính là công chúa của Đại Mộc. Cũng giống như chàng, trước tình yêu dành cho ta, chàng là Tướng quân của nước Tề. Chàng không thể vì ta mà bỏ nước, ta cũng không thể vì chàng mà quên nỗi nhục nước mất nhà tan”.
– Dừng một đoạn, công chúa nghẹn ngào, đưa tay xoa xoa mặt Giang tướng quân, nàng lại nói “Thanh Thu, ta và chàng là thân bất do kỷ, số kiếp không thể tránh khỏi, ta sẽ không trách chàng chuyện này. Nhưng mà ta có chuyện này muốn hỏi, rất muốn hỏi chàng, chàng có thể nói sự thật cho ta biết được không?”. Hốc mắt Giang tướng quân ửng đỏ, bộ giáp sắt thô ráp bao bọc lấy cơ thể mảnh mai của công chúa, hắn ta gật đầu, đồng ý “Được, nàng hỏi đi, nàng hỏi cái gì cũng được”. Công chúa nhìn hắn, đôi mắt trong sáng như ánh trăng rọi thẳng vào trong lòng hắn, nàng hít vào một hơi, khó khăn hỏi “Thanh Thu, trước kia, trước kia khi hai nước chưa đánh nhau, chàng… có biết ta là công chúa của Đại Mộc hay không?”. Giang tướng quân đau lòng, hắn im lặng rất lâu, nhưng dưới ánh mắt trong trẻo thanh thuần của nàng, hắn không nhịn được mà nói ra sự thật “Ta biết, cha của ta từng muốn ta tiếp cận nàng, nhưng ta…”. Công chúa thổ ra một ngụm máu tươi, nàng khó nhọc lắc đầu, có muốn giận cũng không còn đủ sức giận được nữa “Giang Thanh Thu, ngươi đừng nói nữa, ta không thể nghe được nữa, không thể nghe được nữa.”
– Công chúa đột nhiên nở nụ cười, trên gương mặt trắng hồng lại loang lổ những vệt máu đỏ, tựa như những mũi dao đâm xuyên vào trong lòng hắn, hắn khóc, hắn cuối cùng cũng khóc “Vũ Nghiên, tha thứ cho ta có được không?”. Công chúa nhìn hắn, trong đáy mắt ngoài tình yêu ra thì xen lẫn vẫn là sự thù hận, nàng thề rằng…
Cùng lúc đó, chính miệng tôi lại đột nhiên thốt ra từng câu từng chữ:
– Giang Thanh Thu, ta yêu chàng nhưng ta cũng hận chàng, hận chàng đã lừa dối ta, hận chàng xem ta như một con ngốc. Kiếp này ta và chàng không thể thành, vậy kiếp sau, kiếp sau nữa… ta cũng không muốn gặp lại chàng. Ta lấy một chút ý chí còn sót lại, ta nguyền rủa… hai kiếp kề theo… chàng dù có biến thành Thần Tiên hay là ma quỷ cũng không được phép đến gần ta… không được phép ở bên cạnh ta… không đáng để cho ta nhìn chàng dù chỉ một lần. Nếu chàng yêu ta… vậy hẹn chàng… hai kiếp sau gặp lại. Giang Thanh Thu… vĩnh biệt!
Quỷ nữ trớ mắt ra nhìn tôi, mà tôi, tôi cũng không thể hiểu được bản thân mình làm sao lại nói ra được những câu những chữ thù hận đến như vậy. Có phải là do quá bi thương, hoặc có thể là do đã khắc ghi vào tận trong cốt cách, nên chỉ cần kích thích lại là tôi có thể nhớ ra những lời nói tuyệt tình kia?
– Tiểu Bình, em…
Nghe được giọng nghẹn ngào khàn đặc của Thanh Thu, tôi mếu máo, lắc đầu khổ sở, hỏi:
– Thanh Thu, đó có phải là tất cả ký ức của kiếp kia không? Có phải không anh?
Anh ấy giữ lấy tay tôi, trong lời nói nhìn ra được sự lo lắng:
– Ừ phải, là sự thật, nhưng mà… nhưng mà…
Tôi gạt tay anh ra rồi ngồi bệt xuống đất, tôi òa lên khóc, khóc như một đứa trẻ, nước mắt cứ rơi cứ rơi nhưng lại chưa từng rơi xuống được đến đất. Thanh Thu quỳ xuống cạnh tôi, anh dang tay ôm chặt tôi vào lòng, giọng anh nghẹn ngào như muốn khóc:
– Tiểu Bình, em hận anh… anh chưa từng oán trách… cũng là do anh đã lừa gạt em, lừa gạt tình cảm ngây thơ trong sáng của em. Nhưng anh xin em, có thể nào đừng hận anh nữa được không? Hai kiếp trôi qua, anh nhìn em được sinh ra, nhìn em lớn lên, nhìn em trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần. Em vẫn ở đó, vẫn sống vui vẻ hạnh phúc trước mặt anh, dù không thể đến gần em, nhưng anh cảm thấy như vậy cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Em là Tiên sư, hai kiếp kia đều là Tiên sư, em rất giỏi, còn có thể trở thành đầu bếp, trở thành ca sĩ được vạn người yêu thích. Anh… anh là một trong số fan của em, rất rất thích em. Anh… anh nhìn thấy em trưởng thành, thấy em bắt đầu yêu thương một chàng trai khác, thấy em và anh ta kết hôn, sau đó sinh con… sống cuộc sống mà anh vô cùng vô cùng ao ước. Lúc người đàn ông kia làm cho em rơi nước mắt, anh đã hận bọn họ biết bao nhiêu, chỉ muốn đi tìm họ rồi giết chết quách họ đi cho xong. Nhưng sau đó anh lại nghĩ đến em, nghĩ đến em đã yêu bọn họ nhiều như vậy, còn có những đứa con của em… nhìn mẹ con em khóc… anh lại không nỡ.
Dừng một đoạn, anh lại nỉ non:
– Anh gặp quả báo rồi, quả báo khi lừa gạt em là biến thành quỷ, vạn kiếp không thể cùng em bước chung một con đường. Hai kiếp kia qua đi, gần hai trăm năm anh tồn tại cùng chấp niệm muốn được ở bên cạnh em… anh bị bức đến điên rồi… anh điên thật rồi. Em đừng khóc nữa, đừng làm bản thân mình khổ sở, đừng khóc vì một kẻ như anh… có đáng cho em đâu.
Tôi nghe anh nói mà lòng quặn thắt, kiếp này tôi yêu anh đến vậy, yêu đến không thể chia lìa, thế sao một kiếp công chúa kia, tôi lại cố chấp đến như vậy? Tôi khóc không phải vì uất ức, mà khóc vì bất lực, khóc vì thất vọng. Tất cả những chuyện đã qua, đều không phải anh muốn, vậy mà tôi lại đẩy hết lên người anh, lại còn nguyền rủa anh đáng sợ đến như vậy. Sao tôi lại ác vậy nhỉ? Nguyền rủa anh như vậy thì có ích gì cho tôi đâu?
Tôi chưa từng dám tưởng tượng đến một ngày, anh không còn nhớ được tôi là ai, lại vui vui vẻ vẻ đi tìm một cô gái khác, gặp nhau rồi yêu nhau, sau đó kết hôn, sau đó sinh con đẻ cái rồi sống hạnh phúc một đời. Chỉ mới nghĩ đến thôi mà tôi đã thấy không chịu nổi, cõi lòng đau đớn như ai đang xé rách da thịt tôi vậy. Vậy mà anh chịu được, anh còn đứng một bên chứng kiến tất cả hai kiếp kia của tôi, chứng kiến tôi đã từng hạnh phúc thế nào, đã từng khổ sở vì người đàn ông khác ra sao? Sao anh giỏi vậy? Anh chịu đựng giỏi vậy?
Tôi ngước đôi mắt khô quéo lên nhìn anh, tôi quát:
– Thanh Thu… mẹ kiếp… anh có bị ngu không? Em đã tuyệt tình như vậy, anh còn chờ đợi em làm cái quái gì? Em muốn ở bên ai thì anh mặc em đi, cho em bị hành hạ đến chết luôn cũng được, việc gì phải đứng một bên nhìn em, bảo vệ cho em? Anh ngu vừa vừa thôi, đã là quỷ vương mà vẫn ngu như thế hả?
Tôi vừa nói vừa đấm vào người anh:
– Mẹ kiếp, nguyền rủa, nguyền rủa cái chó gì… toàn là chuyện cẩu huyết, ngu si đần độn đến không chịu được. Em cảnh cáo anh, sau này đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc đến như vậy nữa. Ai không cần anh thì anh đá văng người đó ra khỏi đầu anh rồi ung dung rung đùi tìm một cô khác ngoan hơn, xinh hơn… đừng có si tình như vậy nữa, nghe chưa? Đã nghe chưa?
Đạo Vương đại nhân bị tôi mắng đến ngốc luôn rồi, anh cứ trơ mắt ra nhìn tôi, mặc cho tôi đánh, tôi đấm, tôi làm loạn ở trước mặt anh. Tôi thật sự rất giận, vừa giận vừa đau lòng, đau lòng đến chết đi được. Người đàn ông kiếp này tôi yêu thương, tôi nâng niu, vậy mà một kiếp kia lại bị tôi ruồng bỏ, tôi nguyền rủa đến thảm hại. Ông trời ơi là ông trời ơi, đây có phải là quả báo của tôi không? Có phải là quả báo của tôi không vậy?
Anh kéo tôi đứng dậy, nhét tôi vào trong ngực, anh hôn lên trán tôi, nỉ non nghẹn ngào:
– Không hận anh nữa, dù đã biết tất cả sự thật của kiếp kia… cũng không hận anh?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không hận, chả có gì đáng để hận.
– Vậy đừng khóc nữa, được không?
Tôi òa lên mếu máo:
– Nhưng em đau lòng cho anh chết đi được, anh ngốc nghếch si tình như thế. Lỡ như kiếp sau lại bị em hành hạ như vậy nữa thì sao, sao anh có thể chịu được?
Anh dỗ dành:
– Sẽ không, nếu chúng mình có kiếp sau, anh sẽ không ngu ngốc như vậy nữa. Không còn ràng buộc của lời nguyền, anh có thể đi tìm em, em có trốn ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được ra em.
– Hứa?
– Ừ anh hứa.
Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi:
– Giả sử kiếp sau em đầu thai thành con trai, vậy anh cũng sẽ…?
Anh nói:
– Đồng tính vẫn là tình yêu.
– Giả như em là con gái nhưng lại muốn phẫu thuật thành con trai, sau đó lại nhận ra giới tính thật sự của mình, tiếp đó là yêu…
Lần này nhịn không được nữa, anh quát nhẹ:
– Tiểu Bình, đủ rồi, đừng nói nữa!
Tôi ôm chặt lấy anh, cười hề hề, không đùa nữa, lúc này mới hỏi vào vấn đề chính:
– Thanh Thu, bây giờ em và anh là tình yêu liêu trai, một người một quỷ… sẽ không sao phải không?
Anh xoa xoa tóc tôi:
– Không sao, em cứ việc yêu anh thôi, tất cả để anh lo, được không?
Cõi lòng mềm nhũn, tôi lại hỏi:
– Vậy kiếp này anh cố tình trở thành con người, là vì muốn được ở bên cạnh em?
Anh gật gật đầu, lại thâm tình, nói:
– Ừm, anh không đợi được nữa, nên không màn đến bất cứ ai, cũng không ai có thể ngăn anh ở bên cạnh em được. Khi đó anh kích động nên mới làm loạn một lần, muốn đường đường chính chính được sóng vai bên cạnh em, với tư cách là một con người. Không nghĩ mọi chuyện lại không suôn sẻ, không thể cùng em sống đến suốt kiếp. Anh… thực lòng xin lỗi!
Tôi vỗ vỗ lưng anh an ủi:
– Anh không có lỗi gì hết, là ông Trời muốn thử thách chúng ta thôi. Em bây giờ thông suốt được tất cả mọi chuyện rồi, sẽ không còn vướng bận gì nữa hết. Nếu như anh đã là quỷ vương, vậy hết kiếp này, khi em chết đi, em sẽ không đầu thai nữa mà trở thành quỷ hồn để được đường đường chính chính ở bên cạnh anh… có được không?
Cơ thể anh thoáng dao động, giọng anh khàn khàn:
– Ừm… được.
Tôi buông anh ra, nhón chân hôn lên môi anh, tôi cười rạng rỡ, nói:
– Vậy… mình về đi. Ký ức này của em, anh đừng xóa nhé, em muốn mình nhớ thật kỹ, để sau này mỗi khi giận anh em sẽ lôi ra để kiểm điểm bản thân mình. Được không anh?
Anh cười hì hì, véo véo cái mũi tôi, anh nói:
– Sẽ không có chuyện anh và em giận nhau đâu, yên tâm đi.
Tôi lại cười, giơ ngón cái lên, nói:
– Anh thật tốt.
– Ừm, ngoan!
Một kiếp kia, đúng là đau khổ, chỉ hy vọng từ nay về sau, chúng tôi sẽ được hạnh phúc, vĩnh viễn không chia lìa!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!