Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 29
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 29
Tôi nhìn đến ngơ ngác, nhìn đến quên luôn cả hô hấp, nhất thời không nghĩ được gì nhiều, tôi liền gào ầm lên cho xe dừng lại. Mọi người cũng hoảng theo tôi, thấy tôi xuống xe, bọn họ cũng chạy vội xuống. Yên bà đứng bên cạnh tôi, bà gấp gáp hỏi:
– Tiểu Bình… chuyện gì vậy? Con thấy cái gì?
Tôi nhìn về phía trước, nhìn thật kỹ không muốn bỏ sót một chi tiết nào, nhìn đến nỗi người qua đường cũng phải ngoái đầu lại xem tôi đang nhìn cái gì. Nhưng rõ ràng, khi nãy tôi còn thấy người, bây giờ lại không thấy đâu cả. Người biến mất, biến mất trước mặt tôi, biến mất không một dấu tích.
Yên bà lại hỏi:
– Tiểu Bình? Tiểu Bình?
Tôi chỉ tay về phía trước, tôi run rẩy hỏi:
– Yên bà, bà có thấy ai vừa đứng đó không?
Yên bà ngơ ngác:
– Đứng ở đâu?
Tôi lại gấp gáp đi về phía trước:
– Ở đó, ở chỗ chúng ta vừa đứng khi nãy… bà có thấy ai không? Anh Tô, anh có thấy ai không?
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi:
– Không, bà có thấy ai đâu.
– Đúng vậy, tôi cũng không thấy ai… cô nhìn thấy ai vậy?
Lòng tôi thất vọng tràn trề, sự kích động đã giảm bớt, cũng không còn cố chấp như vừa nãy nữa. Tôi lấy tay vuốt mặt mình, khống chế tốt được cảm xúc, tôi khàn giọng, nói:
– Chắc là do con nhìn nhầm… nhìn nhầm người quen. Mình… lên xe về tổng môn đi, tự dưng con thấy mệt quá.
Cả Yên bà và cậu Tô đều không nhiều lời, Yên bà vịn tôi lên xe, suốt quãng đường về lại tổng môn, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện khi nãy nữa.
Về đến tổng môn, cậu Tô giúp tôi kéo vali lên phòng, phòng của tôi ở tầng 2, chung dãy với các Tiên sư khác. Sau khi nhận phòng, Yên bà đưa tôi đến phòng họp nhỏ của các Tiên sư để làm quen. Mà chắc không cần Yên bà giới thiệu, mọi người cũng biết tôi là ai, tôi có vai trò gì. Tôi đối với mọi người rất hòa đồng, mọi người cũng thân thiện khi đối đãi với tôi, mọi thứ xem qua khá tốt.
Tôi trở lại phòng nghỉ ngơi, trước là sắp xếp quần áo, sau là tắm rửa. Phòng ốc ở đây rất sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi, có tivi, tủ lạnh nhỏ, còn có cả laptop cho tôi chơi game giải khuây nữa. Nếu như là trước kia, tôi chắc chắn sẽ rất thích thú, nhưng còn bây giờ, tôi thật sự không hứng thú nổi.
Nghỉ ngơi một lát, tôi lại sang phòng Yên bà, thấy tôi đến tìm, Yên bà kéo tôi vào phòng, sau đó cười hỏi:
– Chuyện gì vậy? Chưa quen phải không?
Tôi ngồi xuống ghế, cười tươi:
– Dạ, rồi từ từ sẽ quen. Con… muốn hỏi Yên bà phòng của ông Ba ở đâu, con có việc cần tìm ông ấy.
Yên bà rót cho tôi ly nước cam, bà trả lời:
– Mấy vị kia vẫn còn đang họp, có thể là nghiên cứu về trận pháp Huyền Âm sắp đến. Đợi lát nữa ta lên đó xem thử, có gì sẽ báo giúp với ông ấy một tiếng.
Vẫn là có chút hứng thú với vấn đề này, tôi hỏi:
– Vẫn phải nghiên cứu ạ?
Yên bà trả lời:
– Vẫn phải nghiên cứu chứ con, trận pháp Huyền Âm không có bố cục nhất định, sẽ tùy vào tình hình ma quỷ ở dương gian mà có cách bày trận khác nhau. Tìm được con xem như nắm chắc được một phần thành công, phần còn lại nhờ hết vào cách bày trận. Nếu bày trận không đúng hoặc để lộ kẽ hơn, dù con có hút cạn máu trong người mình cũng không cách nào mở được cánh cửa Huyền Âm.
Nói đến đây, Yên bà lại thở dài:
– Theo như tình hình thì có chút phức tạp, ma vương đang chiêu mộ quỷ hồn ở khắp nơi về để chuẩn bị cho ngày 2-2 sắp đến. Chúng ta chỉ có thể chắc chắn, không thể tùy cơ ứng biến được. Ngày hôm đó e là không tránh được đẩu đả hỗn chiến, 300 năm cửa Huyền Âm mới mở được một lần, nếu chúng ta không làm tốt, e là nhân gian này đại loạn.
Tôi hít vào một hơi, vô thức cảm thấy gánh nặng trên vai mình không phải là nhỏ.
– Vậy ngày hôm đó có phải tất cả quỷ hồn lớn nhỏ sẽ đều bị hút vào đáy Huyền Âm không hả Yên bà?
Yên bà lắc đầu:
– Không hẳn là hút hết được quỷ hồn, nhưng chắc chắn sẽ hút được đám quỷ hồn chứa tà niệm. Như con đã biết, quỷ hồn sẽ có hai loại, loại thứ nhất là cô hồn dã quỷ không đủ tiêu chuẩn bước vào luân hồi, loại thứ hai là quỷ hồn có chứa tà niệm hại người. Cửa Huyền Âm được tạo ra chính là muốn trừng trị đám quỷ hồn không an phận đó, khiến chúng tiêu tan, không thể vãn hồi, cũng không làm hại dương gian bách tính được. Mà quỷ hồn chứa tà niệm thường sẽ có thực lực từ khá đến cao, bao gồm từ ác quỷ đến quỷ vương. Ác quỷ, Lệ quỷ thì Tiên sư có thể đối phó được, nhưng còn Tướng Quỷ, Quỷ Vương… chưa chắc tất cả Tiên sư hợp sức lại có thể tiêu diệt hết được bọn chúng.
– Có rất nhiều Quỷ Vương hả Yên bà?
Yên bà nghiêm túc trả lời:
– Không nhiều lắm, nhưng xuất hiện một vị cũng là quá sức đối với Tiên sư, chưa kể đến việc, ta nghe nói… sẽ có ít nhất là hai tướng quỷ cùng một quỷ vương. Đó chỉ là dự đoán ban đầu thôi, nếu muốn biết số lượng cụ thể phải chờ đến ngày đó mới biết được.
Tôi thì thầm:
– Đáng sợ như vậy sao? Vậy mọi người… có thể làm tốt không?
Yên bà vỗ vỗ vai tôi, trấn an:
– Rồi sẽ tốt, chúng ta vì bách tính, cũng là vì bản thân chúng ta.
Lại có chút thắc mắc, tôi hỏi:
– Các vị ở trên cao, các vị ở Địa Phủ… có hỗ trợ không ạ?
– Thường sẽ không hỗ trợ, việc này là do con người tạo ra, phải chính con người giải quyết. Nhưng theo ta nghĩ, chắc sẽ có hỗ trợ, các vị cũng không thể nào giương mắt nhìn loài người diệt vong được.
Tôi hiểu, Yên bà nói rất đúng, chuyện này do con người tạo ra, tất nhiên là nên do con người giải quyết. Ma giới ở đâu mà ra, có phải do lòng tham của con người mà thành hay không? Một người khi chết đi sẽ được bước vào vòng luân hồi chuyển kiếp, nếu có biến thành quỷ mà một lòng muốn tu theo ngũ đạo, tu đến cấp thực lực nhất định, có thể vì chúng sinh tạo phước thì đó không còn gọi là quỷ hồn nữa, mà được gọi là thần. Còn đằng này, con người chết đi biến thành quỷ hồn, quỷ hồn lại mang chấp niệm muốn xưng bá một cõi, muốn quấy nhiễu làm hại dân lành… chung quy cũng xuất phát từ tà tâm của con người mà ra. Nói một cách trần trụi nhất, ma giới là do chính con người tạo nên, không phải tự nhiên mà có.
Vì để bảo vệ sự phát triển tự nhiên và an toàn nhất cho con người, không muốn bị yêu ma quỷ quái quấy phá nên Tiên sư mới xuất hiện. Tiên sư về bản chất cũng giống như cảnh sát vậy, chỉ khác là cảnh sát bảo vệ giữa người với người, còn Tiên sư thì bảo vệ giữa người và quỷ.
Dừng một lát, ánh nhìn sâu xa, Yên bà lại nói:
– 300 năm đại nạn một lần, khi cánh cửa Huyền Âm được mở ra, bọn quỷ hồn không yên phận sẽ bị hút vào, vĩnh viễn không thể trở mình được nữa. Sau khi cánh cửa Huyền Âm đóng lại, thế giới con người xem như tạm thời yên ổn, cũng không còn bao nhiêu ma quỷ dám ra tay lộng hành hại người. Cứ vậy, tiếp diễn trong vòng 300 năm, nếu quỷ ma chất chứa tà niệm ít đi, vậy thì đến một ngày nào đó, cửa Huyền Âm cũng không cần phải mở ra nữa. Nhưng mà… xã hội càng ngày càng phát triển, con người càng ngày càng tha hóa… rất khó để hy vọng không còn quỷ hồn tà tâm. Tiên sư ở mỗi thời đại đều như nhau, chỉ hy vọng quỷ hồn càng ngày càng ít xuất hiện, bọn ta bớt được việc mà loài người cũng bớt bị đe dọa hơn. Nhưng chung quy ước mơ này cũng chỉ là ước mơ của Tiên sư, con người bình thường chắc rất ít khi nghĩ đến.
Tôi gật đầu đồng ý với Yên bà, cũng không tranh luận thêm về vấn đề này nữa. Xã hội này vốn dĩ là như vậy, sinh ra là một tờ giấy trắng nhưng đến khi trưởng thành, tờ giấy còn trắng hay đã nhuộm màu đen… vẫn là do tự thân mỗi người nhìn lại, xem mình đã làm những gì trên đó. Quỷ hồn cũng như vậy, con người chết đi biến thành quỷ hồn, quỷ hồn có muốn bước vào vòng luân hồi hay là cố chấp ở lại dương gian… vẫn phải xem vào ý niệm của từng người.
Nói chung, chỉ cần quỷ hồn không hại người, dù chết đi không đủ điều kiện để bước vào vòng luân hồi thì Tiên sư và Địa Phủ cũng sẽ có cách giúp đỡ bọn họ, chỉ là không biết bọn họ có muốn hay không thôi. Lại nói, vẫn sẽ có những chuyện tiêu cực xảy ra, nhưng tiêu cực chỉ là số nhỏ trong hàng vạn điều tích cực, thật sự tôi rất hy vọng cả con người và quỷ hồn đều tin vào điều tích cực, tin vào việc thiện mà tồn tại. Đừng vướng vào tà tâm, đừng ham mê nhất thời, nếu không… “Nhất thất nhân thân – Vạn kiếp bất phục”!
(*) “Nhất thất nhân thân, Vạn kiếp bất phục” nghĩa là: một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.
Tôi im lặng một lát lâu, sau đó lại hỏi:
– Sẽ có những quỷ hồn không bị đáy Huyền Âm hút vào phải không Yên bà?
– Phải, thường những quỷ hồn đó không mang theo tà niệm, cũng không tham gia vào hàng ngũ chống đối mở cửa Huyền Âm, bọn họ sẽ không bị đáy Huyền Âm hút vào. Nhưng cũng có vài trường hợp là do bọn quỷ hồn thực lực cấp cao muốn né tránh, bọn chúng sẽ tự phong ấn bản thân mình, tránh cho kiếp nạn này vướng vào thân. Còn mục đích chúng làm vậy để làm gì… vậy thì chỉ có chúng biết, bọn ta không biết được. Nhưng chắc con cũng biết, cứ một hai trăm năm lại có một quỷ vương xuất thế… khả năng cao là do bọn chúng phong ấn ẩn thân chờ thời cơ thích hợp.
Tôi gật gù:
– Con cũng nghĩ là vậy, bởi vì để tu đến cấp tướng quỷ hay là quỷ vương cũng không phải một sớm một chiều. Nếu không phải vừa chết đi đã đạt đến ngưỡng thực lực từ lệ quỷ trở lên, vậy thì trong khoảng thời gian một hai trăm năm, không thể tu luyện thành quỷ vương được. Việc đột nhiên xuất hiện quỷ vương xuất thế, e là có liên quan đến chuyện tự thân phong ấn như bà vừa nói.
Chậc lưỡi một cái, tôi thầm than:
– Thế gian này phức tạp quá, người như con thật sự không thích hợp để làm Tiên sư.
Yên bà nhìn tôi cười cười, biểu cảm cũng dịu xuống một ít:
– Có lẽ là như vậy thật, ta nghĩ con vẫn nên sống một cuộc sống như người bình thường, đừng vướng vào những rắc rối này làm gì.
Tôi chỉ gật đầu chứ không trả lời, chắc đến bây giờ, Yên bà mới cảm thấy là tôi thật sự không thích hợp để làm Tiên sư. Đâu phải trời phú cho khả năng đặc biệt thì phải làm những chuyện đặc biệt đâu, tôi thật sự không có số làm những chuyện đặc biệt mà!
_______________________
Đêm xuống vì lạ chỗ nên tôi không ngủ được, cảm thấy ngột ngạt trong lòng nên mới đi xuống vườn dạo mát. Tôi ngồi trên xích đu, chân khẽ đong đưa, cảm nhận khí trời hôm nay thật dễ chịu. Cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian này chỉ quanh quẩn ăn ngủ và nhớ về bạn trai, những chuyện khác tôi không thể để vào đầu được.
Tam thiếu chết rồi, anh ấy không thể nào biến thành quỷ hồn, cũng không có cách nào bước vào vòng luân hồi chuyển kiếp. Không biết… hiện giờ anh ấy ở đâu, anh ấy thế nào, có được thoải mái hay không?
Tôi thà lựa chọn cho bản thân mình nghĩ vẩn vơ là anh ấy sẽ như thế này, anh ấy sẽ như thế kia chứ tuyệt nhiên không chấp nhận được chuyện anh ấy bị tên kia nắm thóp. Đùa, bạn trai tôi là Quỷ Vương, là Quỷ Vương đó, tên kia cùng lắm ngang tài ngang sức, không có cửa đánh bại bạn trai tôi được đâu.
Tôi ngồi nghĩ vu vơ, lúc ông Ba đi xuống, tôi thật tình là không phát hiện. Phải đến lúc ông đi đến trước mặt tôi, gõ cốc cốc vào đầu tôi, tôi mới giật mình nhìn đến. Tôi xoa xoa đầu, cau có nói:
– Ông Ba, sao cứ gặp con là ông đánh vậy?
Ông Ba chỉ vào chỗ bên trái, ý bảo tôi ngồi ở đó, còn ông thì ngồi xuống bên phải, giọng ông nhàn nhạt cất lên:
– Nửa đêm không ngủ ra đây làm gì? Nhớ Tam thiếu không ngủ được hả?
Tôi rũ mắt, giọng cũng dịu xuống:
– Ông biết mà còn hỏi con như vậy làm gì.
Ông Ba có chút ý tứ xem thường:
– Nhớ cái gì mà nhớ, yếu đuối như vậy cho ai xem, ta xem không vào được.
Tôi lầm bầm trong miệng:
– Bạn trai con mất, nếu con không buồn con không nhớ, vậy thì con cũng không phải là con người. Ông là rồng, ông có yêu ai đâu, ông không hiểu được là đúng rồi. So với con, con thấy ông đáng thương hơn nhiều, sống mấy ngàn năm mà không có ai yêu, cô đơn một mình, uổng phí năm tháng.
Ông Ba tức đến xì khói, chỉ nhìn tôi chứ không nói được câu gì. Đáng đời, ai biểu ông ngang ngược như vậy, nói như thế quả thật không có gì để thương tiếc.
Ông Ba dằn xuống bức xúc, ông lườm nguýt nhìn tôi, lại nói:
– Có gì tìm ta? Nếu không có gì ta lên phòng ngủ trước, không rảnh ở đây nghe con nói xiên nói xỏ.
Thấy ông Ba định đi thật, tôi liền kéo ông lại, cười hề hề, nói:
– Ông Ba ngồi xuống, ngồi xuống đi… con cố ý chờ ông Ba đến giờ này luôn đó.
– Hừ, tốt nhỉ? Có gì nói đi.
Tôi mím môi một lát, do dự một hồi cuối cùng cũng hỏi đến chuyện của Tam thiếu:
– Chắc ông cũng biết con định hỏi gì mà, xoay đi xoay lại cũng chỉ có chuyện của Tam thiếu.
– Ta biết ngay mà, vậy con định hỏi cái gì?
– Hỏi hết, con muốn biết hết tất cả mọi chuyện.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, ông Ba thoáng trầm mặc một lát nhưng cũng không do dự quá lâu, ông xem như đã hạ quyết tâm nói hết tất cả mọi chuyện.
– Được rồi, trước sau gì con cũng biết, vậy để ta nói rõ ràng cho con biết. Tam thiếu của con chính là Đạo Vương, là quỷ vương mạnh nhất tính đến thời điểm hiện tại. Cậu ấy đi theo con đường chính đạo, cũng có thể coi là truyền nhân sáng giá nhất cho vị trí Diêm Vương sau này. Đạo Vương khi còn sống là tướng quân, chết oan do hoàng đế lúc đó sợ công cao trấn chủ, gieo cho cậu ấy tiếng oan là bán nước, chết trên chiến trường, bị dân chúng sỉ nhục. Vừa chết đi đã trở thành Tướng Quỷ, tiền lệ chưa từng có trong quỷ giới, đặc biệt được Diêm Vương xem trọng, chiêu mộ về Địa Phủ, cai quản các tầng của Địa Ngục. Trong Tam giới Ngũ đạo gọi Tam thiếu của con là Đạo Vương, uy chấn thiên hạ, ta đối với cậu ấy cũng xem trọng vài phần.
Tôi “Wow” một cái, thật không dám nghĩ bạn trai tôi lại lợi hại đến như vậy a.
Ông Ba dừng một chút, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:
– Còn về cái tên hãm hại cậu ấy, ta cũng biết, hắn là Túc Vương, cũng là quỷ vương, thực lực ngang hàng với Tam thiếu. Sở dĩ bọn họ có ân oán thù hận như bây giờ là do Túc Vương luôn nghĩ Tam thiếu của con cướp đi vị trí đáng lý thuộc về hắn.
Tôi tất nhiên không phục, liền phản bác:
– Nói không biết ngượng miệng, hắn ta làm như chỉ có mình hắn là quỷ vương vậy?
Ông Ba cũng gật đầu, tiếp tục nói:
– Túc Vương là kẻ đa đoan, trước khi Tam thiếu của con xuất hiện, hắn ta đã luyện đến cấp bậc Tướng quỷ. Lúc đó hắn đi theo con đường chính đạo, nếu không có Tam thiếu đột nhiên xuất hiện, vậy thì vị trí dưới một người trên vạn người là của hắn, không bàn cãi được. Ta nhớ năm đó sau khi Diêm Vương chiêu mộ được Đạo Vương, Túc Vương nổi trận đùng đùng đi thẳng xuống Địa Phủ tìm Đạo Vương giao chiến. Hai bên đánh nhau đến mức một bị thương, một gần như phế, trận đó uy danh lừng lẫy, nếu không phải Thiên Đình cảnh cáo xuống, e là có kẻ bị đánh đến tan hồn phách. Sau trận đó, trong Tam giới đều biết Túc Vương và Đạo Vương không đội trời chung, một người theo chính đạo, một người theo tà đạo. Với Đạo Vương, có thể xem là cậu ấy không để ý đến Túc Vương, nhưng còn Túc Vương thì khác, trong mấy trăm năm nay, hắn ta luôn tìm cách ngán chân Đạo Vương…
Tôi vừa nghe vừa gật gù, trong lòng cảm thấy hãnh diện vô cùng. Bạn trai tôi mà, anh minh tài giỏi như vậy, tên Túc Vương kia có là gì kia chứ.
Xem như đã hiểu qua được sơ yếu lý lịch của Tam thiếu, tôi mới bắt đầu hỏi vào vấn đề chính.
– Vậy chuyện… anh ấy đột nhiên tạo ra mệnh kiếp là như thế nào hả ông Ba?
Ông Ba suy nghĩ một lát, từ tốn kể lại:
– Chuyện này thì ta cũng không rõ, ta biết được một ít là thông qua Diêm Vương nhờ vả. Ngài ấy muốn ta ở lại thị trấn Quang Long, chiếu cố đến Tam thiếu, chờ con xuất hiện. Đá Thần mà Giang lão gia có, là do Diêm Vương đưa cho ta. Ta không biết mục đích của ngài ấy là gì, nhưng ta nghĩ là ngài ấy muốn cho hai đứa một mồi lửa, nhưng mồi lửa có cháy được hay không thì phải xem vào duyên phận của con và cậu ấy. Ngay từ đầu, ta thật sự không biết con là ai, hai đứa con có thể gặp lại nhau hay không, cũng không biết được giữa chừng sẽ nhảy ra một tên Túc Vương phá đám. Cái ta biết chính xác nhất… đó là Tam thiếu sẽ không sống quá 30 tuổi, dù Kết Huyết có thành công hay không thành công, cậu ấy cũng không thể sống thọ được như con người.
Chuyện này đúng là bất ngờ, đáng lý tôi phải nghĩ ra ngay từ đầu về chuyện ông Ba là ông lão bí ẩn kia mới phải chứ? Sơ xuất quá, chuyện đơn giản thế mà tôi lại nghĩ không ra…
Tôi cảm thấy hoang mang, lại hỏi:
– Nhưng… tại sao Tam thiếu lại không thể sống được quá 30 tuổi? Khó khăn lắm mới tạo ra được mệnh kiếp, sao không thể sống lâu hơn?
Ông Ba khẽ lắc đầu:
– Con nghĩ đơn giản quá rồi, Đạo Vương tạo ra mệnh kiếp đặc biệt, chính cậu ấy cũng hiểu được mệnh kiếp này là không có thật. Người tên Giang Thanh Thu đó… rõ ràng không có tên trong sổ sinh tử. Mẹ của Giang Thanh Thu không sinh được, nếu không phải do Đạo Vương làm chuyện nghịch thiên, dùng quyền lực của mình để tạo ra Giang Thanh Thu… vậy con nghĩ một người phụ nữ có mệnh tuyệt tự làm sao sinh được con? Mà một mệnh kiếp không có thật, tức là không có luân hồi chuyển kiếp, không có nhân quả phúc đức từ các kiếp trước dây dưa, một mệnh kiếp như vậy… sống yên ổn được đã là tốt lắm rồi. Chính bản thân con cũng là qua nhiều đời luân hồi mới có được ngày hôm nay, đáng lý con phải hiểu rõ đạo lý nhân quả luân hồi này chứ?
Tôi khổ sở, giọng cũng nhạt đi:
– Sao anh ấy phải làm như vậy? Rõ ràng biết không có kết quả… sao anh ấy phải làm như vậy chứ?
Ông Ba thấy tôi như vậy, ông khẽ vỗ lên vai tôi, ông khuyên nhủ:
– Tại sao làm như vậy, vậy thì chỉ có một mình cậu ấy biết. Ta cũng rất muốn biết chuyện của 300 năm trước đây, ở kiếp tướng quân kia, rốt cuộc con và cậu ấy đã trải qua chuyện gì. Nhóc con, Đạo Vương là kẻ si tình, hai kiếp truớc của con, e là cậu ấy cũng không dễ dàng gì vượt qua được. Chắc con cũng biết, con chết đi có thể bước vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp là quên sạch hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới. Ở mỗi kiếp, con sẽ có thân phận mới, gia đình mới, tình yêu mới. Còn Đạo Vương, cậu ấy chỉ có con. Ta dù là bạn bè của Diêm Vương nhưng cũng không thể tra được lý lịch các kiếp trước của con, nếu tra được, ta tất nhiên sẽ nói không hề giấu giếm.
Dừng một lát, ông lại nói tiếp:
– Ta thật sự không hiểu lý do vì sao Đạo Vương lại tạo ra mệnh kiếp này với con, vốn đã chờ đợi con mấy kiếp, chẳng lẽ đến kiếp này lại không thể chờ được nữa hay sao? Chuyện yêu đương gì đó… ta chịu thua… nghĩ không được. Ta cũng biết con trách ta, trách ta vì sao ngày hôm đó lại đồng ý để cho Tam thiếu và con đi tìm mộ Quỷ Vương, ta cũng biết con trách ta vì sao không đi cứu hai người các con… nhưng mà nhóc con… ta lực bất tòng tâm… dù rất muốn nhưng vẫn không cách nào nhúng tay vào được.
Tôi run rẩy, hỏi:
– Tại… tại sao?
Ông Ba thở dài bất lực:
– Diêm Vương đã nói, ta chỉ được giúp trông nôm hai đứa, không được quyền xen vào chuyện kiếp này của hai người các con. Đạo Vương cố chấp tạo ra mệnh kiếp nghịch thiên, cậu ấy phải chấp nhận nghiệp quả dây dưa của bản thân mình. Mọi thứ xung quanh hai đứa, từ lúc Tam thiếu được sinh ra, cho đến khi con xuất hiện, tất cả đều thuận theo tự nhiên, ta chỉ giúp đưa Đá Thần cho Giang lão gia, ngoài ra… ta không giúp chuyện gì khác. Còn về chuyện ta cố tình gặp con thì là vấn đề khác, con là người có máu Huyền Âm, thân mang trọng trách, nếu ta không biết thì thôi, một khi đã biết thì không thể làm ngơ không để ý đến con được. Cho con pháp khí, bắt con đi bắt quỷ hồn, tất cả đều muốn bồi dưỡng con thật tốt, để con từ từ chấp nhận được thân phận đặc biệt của mình. Con phải phân biệt rõ ràng rằng, ta không hề muốn xen vào kiếp này của con và Tam thiếu, ta chỉ giúp con trên phương diện một vị thần đào tạo một nhân tài… chỉ vậy thôi.
Nói đến đây, ông lại xoa xoa tóc tôi, giọng an ủi:
– Đạo Vương của con rất si tình nhưng cách làm của cậu ấy quá mức cực đoan, con cũng đừng trách bản thân mình, dù con có xuất hiện hay không xuất hiện ở thị trấn Quang Long… vậy thì cậu ấy cũng không sống được đến 30 tuổi. Diêm Vương đồng ý bao che cho cậu ấy nhưng ngài ấy không hề đồng ý sẽ giúp cậu ấy tìm lại được con. Hết thảy mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, có làm có chịu, có nhân có quả, không trách được ai. Chuyện Túc Vương đột nhiên xuất hiện, mặc dù nằm ngoài dự đoán nhưng ta nghĩ cũng là chuyện dĩ nhiên. Túc Vương hận Đạo Vương như vậy, nhất cử nhất động của Đạo Vương đều nằm trong tầm mắt của Túc Vương. Một thời gian dài không nghe ngóng được tin tức của Đạo Vương, là ta thì ta cũng nghi ngờ chứ không nói gì đến tên Túc Vương đa nghi đó. Nếu đã phát hiện ra Đạo Vương xuất thế làm người, hắn ta không chạy đến phá đám thì uổng phí công sức thù hận mấy trăm năm. Nhóc con, cũng may là Túc Vương chỉ mới phát hiện ra con cách đây không lâu, nếu không, con nghĩ bằng với thực lực của Thập bà bà… con có thể an toàn lớn lên à? Trong chuyện này của các con, con không biết, Tam thiếu không biết, ta cũng không biết… người biết rõ nhất chắc chỉ có thể là Diêm Vương. Nhưng mà Diêm Vương ấy à… những thứ ngài ấy tính… con không nghĩ đến được.
Tôi rũ mắt, đầu cúi thấp, cả người thoáng run lên từng đợt khi nghe ông Ba nói nhưng rốt cuộc lại không thể òa lên khóc nức nở như trước đây được. Tôi thật sự không hiểu, cũng không muốn hiểu… tôi chỉ biết Tam thiếu quá mức đáng thương. Anh ấy vì tôi mà làm quá nhiều việc, trong khi đó tôi lại không hay biết gì cả. Tôi mơ màng nghĩ đến chuyện kiếp trước của mình, tôi có thể đã lấy chồng sinh con, có thể có cuộc sống hạnh phúc bên tình yêu mới… trong khi đó tôi lại nhẫn tâm để Tam một mình, không biết anh ấy cảm thấy như thế nào, có đau đớn khổ sở hay không nữa?
Bọn tôi yêu nhau mà, đúng không? Vì sao yêu nhau lại biến thành như bây giờ kia chứ? Khổ sở vất vả cách biệt bao nhiêu kiếp, thế sao kiếp này vẫn không được trọn vẹn bên nhau? Vì sao lại như vậy? Vì sao?
Ông Ba thở dài mấy tiếng, giọng trầm hẳn đi:
– Buồn rầu cái gì, có thể hai đứa không có duyên thật… mà thôi đi… dù sao thì Đạo Vương của con cũng không bỏ được con… lo cái gì không gặp lại.
Tôi quay phắt sang nhìn ông, hai mắt tôi mở to, gấp gáp hỏi loạn:
– Ông Ba… ông nói vậy là sao… có phải Tam thiếu sẽ quay trở về bên con không? Có phải không? Phải không ông? Ông trả lời con đi…
Ông Ba chậc lưỡi, hừ hừ vài tiếng:
– Nôn nóng cái gì, ta thấy con vì tình mà não sắp không còn sử dụng được nữa rồi. Tam thiếu tất nhiên là không thể quay trở về được nữa, nhưng Đạo Vương… hẳn là không có chuyện gì. Cậu ta là ai kia chứ, là Đạo Vương, là truyền nhân của Diêm Vương gia… biến mất như thế thì còn gì gọi là Đạo Vương nữa. Nhóc con, con không vội chứ có kẻ vội, đừng rầu rĩ nữa, mất mặt quá.
Tôi bắt lấy tay ông Ba, môi khẽ nhếch lên, tôi mừng rỡ nói:
– Tức là Đạo Vương… anh ấy sẽ quay về tìm con… có phải vậy không?
Ông Ba gật đầu chắc nịch:
– Ta chắc chắn là như vậy, không phải là con không chịu được khi không có cậu ấy mà là cậu ấy không chịu được khi không có con. Trong chuyện tình này, ta cảm thấy nhóc con của ta vẫn hời hơn rất nhiều… con cứ đợi mà xem.
Tôi vui đến không khép được miệng, cười ngây ngô ngây ngốc như một đứa trẻ. Chỉ cần Đạo Vương còn tồn tại, dù anh ấy không nhớ gì thì tôi cũng không ngại. Trước kia là anh ấy làm mọi thứ vì tôi, bây giờ có bắt tôi làm mọi thứ vì anh ấy tôi cũng chịu. Chỉ cần anh ấy quay trở về, bắt tôi chờ bao lâu tôi cũng chấp nhận. Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, hay là có chờ đến khi chết… tôi vẫn không hối tiếc, không một lần hối tiếc!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!