Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 18
Nàng Dâu 49 Ngày
Phần 18
Tôi sửng người rất lâu, gần như quên mất là mình vẫn còn đang ở trong quá khứ của tiềm thức, nếu không phải cảm nhận được sợi chỉ trên tay đang bị ai đó giật giật, chắc tôi đã quên luôn là mình còn phải quay trở về. Chỉ là khi tôi ngước mắt nhìn lên, lại không còn nhìn thấy tên Lệ quỷ kia nữa. Mọi thứ quay trở về đúng như những gì có trong kí ức, không có Lệ quỷ, cũng không có Thập bà bà cầm kiếm muốn thu phục Lệ quỷ.
Chuyện này… thôi không nghĩ nữa, việc cần làm bây giờ là quay trở về, những chuyện khác để sau hẵn nói.
Tôi đưa tay giật giật sợi chỉ đỏ một lần, thầy Lâm bắt được tín hiệu của tôi liền thi triển thuật pháp niệm chú kéo tôi quay trở về hiện tại. Lúc quay trở về, tôi vẫn phải đi qua đường hầm, vẫn lạc trong khoảng không gian trắng xóa kỳ ảo. Chỉ là khi còn đang loay hoay chưa biết hướng ra ở đâu thì lại nghe được giọng của thầy Lâm gọi tên, tôi vừa đáp “vâng” một tiếng thì đã thấy mình quay trở về được thực tại, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả người như mất hết sức lực không thể nào ngồi dậy nổi.
Thầy Lâm ấn giữ vai tôi nằm xuống, thầy vừa tháo chỉ đỏ trên ngón tay trỏ tôi vừa dặn dò:
– Cô hiện tại khá mất sức, tạm thời cứ ngủ một giấc đi, không ngủ sẽ không chịu được đâu. Chuyện đi tìm Thảo Quỷ bà đã có Tam thiếu lo, cô yên tâm.
Tam thiếu ngồi bên cạnh, anh nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng tột cùng:
– Em nghỉ ngơi đi, anh chắc chắn sẽ tìm được Thảo Quỷ bà mà.
Tôi gật gật đầu, giọng có hơi yếu:
– Anh nhớ phải nói với Thảo Quỷ bà, nói em là Tiểu Bình là đệ tử của Thập lão nương… anh nhớ phải nói như vậy đó nha.
– Ừ anh biết rồi, ngủ đi, ngủ một giấc đi.
Tôi dặn dò thêm vài câu, cuối cùng lại vì mệt quá mà không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt ngủ một giấc đến không biết rõ trời trăng mây nước gì nữa. Lúc tôi tỉnh dậy chỉ thấy có mỗi Nhã Thy đang kéo rèm cửa chuẩn bị đi giặt, thấy tôi tỉnh, cô ấy có hơi áy náy liền hỏi:
– Cô dậy rồi đó hả? Tại tôi kéo rèm nên cô không ngủ được nữa hả Tiểu Bình?
Tôi uể oải chống tay ngồi dậy, vừa vặn người vừa trả lời:
– Đâu có… ơ quên nữa… thầy Chương sao rồi? Đã mời được Thảo Quỷ bà chưa Nhã Thy?
Nhã Thy gật đầu:
– Tìm được bà ấy rồi, thầy Chương cũng đã qua cơn nguy kịch… hiện tại Thảo Quỷ bà đang nghỉ ở phòng bên cạnh. Bà ấy nói khi nào cô tỉnh dậy thì đến phòng bà ấy một chút.
Tôi nghe thầy Chương được cứu sống mà mừng đến tỉnh táo cả người, nhảy vọt xuống giường, tôi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng sau đó đi thăm thầy Chương trước. Nhìn thấy hai lỗ thịt khoét trên người thầy Chương đã được đắp thuốc, thần sắc thầy ấy trông có vẻ đỡ hơn, tôi cuối cùng cũng buông được tản đá trong lòng mình xuống. Lại ngó quanh không thấy Tam thiếu đâu, hỏi qua mới biết Tam thiếu đang nghỉ ngơi ở dưới lầu, cả đêm hôm qua anh ấy chạy xe suốt để đi đón Thảo Quỷ bà, đến giờ mới vừa chợp mắt được một lát. Trong lúc có chút xót xót nhưng không nỡ đi xuống đánh thức anh, tôi hỏi thăm về sức khỏe của thầy Chương thêm một lát nữa rồi mới đi sang phòng của Thảo Quỷ bà.
Gõ cửa phòng mấy cái, chưa kịp nói tên thì bên trong đã nghe giọng của Thảo Quỷ bà vang lên:
– Là Tiểu Bình đó hả, vào đi.
– Dạ là con.
Cửa không khóa nên tôi cứ thế mở cửa mà bước vào, trong phòng ngủ khá đơn giản, lại thấy Thảo Quỷ bà đang ngồi ở trên giường xem tivi. Thấy tôi bước vào, bà nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò cùng quan sát, lát sau lại nở nụ cười hài lòng:
– Ta nói mà, con bé này lớn lên chắc chắn là xinh đẹp, con gái xinh như hoa ấy nhỉ?
Tôi cười ngượng ngùng, cũng thầm quan sát Thảo Quỷ bà ở trước mặt. Gần cả chục năm không gặp lại, trông Thảo Quỷ bà cũng không khác ngày xưa là bao nhiêu, chỉ khác là nếp nhăn đã nhiều hơn, da dẻ cũng không còn căng như trước nữa. Tôi đi vào trong phòng, kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thảo Quỷ bà, không nói không rằng vươn người tới ôm bà ấy một cái. Ôm xong lại dùng thái độ của cháu gái với người bà mà đối đãi.
– Cảm ơn bà đã tới… con cảm ơn bà nhiều lắm.
Thảo Quỷ bà cười nói:
– Khách sáo cái gì, con cũng coi như là cháu gái của ta mà. Thập lão nương chỉ có mình con là đệ tử, dù có bệnh liệt giường thì ta cũng sẽ tới giúp con một tay. Nói ta nghe thử xem, con sống có tốt không?
– Dạ tốt, con lúc nào mà không sống tốt.
– Ừ con giống hệt Thập lão nương, nhìn lúc nào cũng có sức sống. Tiếc là bà lão đó trông khỏe vậy mà đi trước ta…
Tôi rủ mắt, dịu giọng trả lời:
– Bà lão của con chắc đã đi đầu thai rồi đó chứ, bà ấy tranh thủ như vậy mà.
– Ừ, chắc sợ ai giành phần tốt hết hay sao… đúng là lão bà tham lam.
Cả tôi và Thảo Quỷ bà đều cười, hai người bọn tôi hỏi thăm qua lại về tình hình của nhau, cười nói rôm rả một lúc. Lát sau, Thảo Quỷ bà mới hỏi đến chuyện của thầy Chương.
– Lão Tiên sư bị trúng cổ độc là gì của con?
Tôi vừa xoa bóp chân cho Thảo Quỷ bà vừa trả lời bà ấy:
– Là người quen thân của con, thầy ấy giúp đỡ con rất nhiều… thầy Chương là một Đại Tiên sư rất tốt đó bà.
– Thông thường Tiên sư đều là người tốt, rất hiếm gặp được người gian xảo. May là ông ấy chỉ mới bị cổ trùng ăn 3 phần, trễ thêm một chút nữa là coi như xong một đời. Nhưng mà ta thấy làm lạ… không hiểu tại sao một Đại Tiên sư lại bị người ta dễ dàng hạ cổ trùng như vậy?
Tôi dừng động tác ở tay, tò mò hỏi:
– Tức là Tiên sư sẽ không bị hạ cổ trùng?
Thảo Quỷ bà lắc đầu, nói:
– Không hẳn là như vậy, nhưng thông thường một Đại Tiên sư sẽ có mức cảnh giác rất cao, cũng nhận biết được khí thở của cổ trùng ở gần bên cạnh. Loại cổ trùng ở trong người lão Tiên sư kia không phải loại mạnh nhất, loại này với loại mà Ngọc Ngọc từng bị là cùng một loại. Người ngoài không biết thì nghĩ cổ trùng đều như nhau nhưng người của Miêu tộc biết rất rõ mỗi loại cổ trùng sẽ có tính chất và công dụng khác nhau. Cổ trùng hôm nay ta thu được không mạnh, thường sẽ được người của Miêu tộc dùng để hạ những người không quen biết… mục đích là giúp cổ trùng gia tăng thêm sức mạnh. Chứ nếu muốn hại Tiên sư, lại còn là một Đại Tiên sư… một lần hạ cổ trùng một lần vất vả, sao lại dùng loại cổ tầm thấp như vậy, đúng là rất kỳ lạ.
Tôi có chút khó hiểu, nếu nói như Thảo Quỷ bà, chẳng có lẽ là người hạ cổ trùng không có ý định giết thầy Chương?
Thảo Quỷ bà lại nói tiếp:
– Lão Tiên sư kia đã nằm mấy ngày mà cổ trùng chỉ khoét được hơn hai lỗ thịt… linh khí của Tiên sư mạnh như vậy, không thể nào người hạ cổ trùng không biết. Ta nghĩ, một là kẻ này đang có âm mưu khác, còn hai… xem như là Lão tiên sư này gặp vận xui.
Về việc thầy Chương gặp vận xui thì tôi không tin lắm nhưng về việc có kẻ nào đó đang âm mưu cái gì đó thì tôi lại thấy có chút không thuyết phục. Hạ cổ trùng là muốn lấy mạng thầy Chương, mà giết thầy Chương rồi thì còn âm mưu gì nữa?
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi, con nói ta nghe chút coi… cậu thanh niên đẹp trai hôm qua đi đón ta là ai? Là người yêu của con?
Nghe Thảo Quỷ bà hỏi đến Tam thiếu, tôi có hơi ngượng ngùng, cười mỉm gật đầu:
– Dạ… là bạn trai của con.
Thảo Quỷ bà cười tươi:
– Chà, con gái lớn có bạn trai rồi ha, lại còn đẹp trai giàu có nữa… ta chúc phúc cho con.
– Bà đừng có chọc con như vậy, ai lớn mà không có bạn trai…
– Nhưng con có bạn trai thì ta mừng, ít ra bạn trai của con hơn gấp mấy lần bạn trai của mấy cô gái khác.
– Bà nói như vậy mà để anh ấy nghe được, anh ấy nở banh mũi cho coi.
Thấy tôi càng lúc càng đỏ mặt, Thảo Quỷ bà cười lớn một trận rồi lại hỏi:
– Cậu kia cũng là Tiên sư hả? Là người của môn phái nào?
Tôi lắc đầu, vừa xoa bóp chân còn lại cho Thảo Quỷ bà vừa trả lời:
– Anh ấy không phải Tiên sư, là người bình thường thôi ạ.
Thảo Quỷ bà có chút ngạc nhiên:
– Vậy sao?
– Dạ.
Dừng một lát, Thảo Quỷ bà lại nói:
– Con hỏi cậu ta ngày sinh tháng đẻ rồi nói cho ta nghe, ta xem cho con một quẻ.
– Bà cũng biết xem quẻ ạ?
– Không chính xác lắm nhưng cũng gọi là tạm được. Mấy đôi trai gái ở trong thôn mỗi khi muốn kết hôn đều tới nhờ ta xem quẻ giúp, cũng xem được cho cả trăm đôi rồi đó.
Tôi phì cười, mặc dù không tin lắm về chuyện xem quẻ nam nữ yêu nhau nhưng người xem là Thảo Quỷ bà nên tôi cũng không có ý định từ chối. Xem quẻ cũng chỉ là phần phụ thôi, phần chính là do hai người yêu nhau đối xử với nhau, không nên đặt nặng quá vào vấn đề xem quẻ này, xem cho biết thì được.
Hai ngày sau, sức khỏe của thầy Chương tương đối ổn định hơn, thầy đã có thể ăn cháo loãng và uống được thuốc mà Thảo Quỷ bà kê cho. Trong hai ngày này, tôi ngoài việc chạy sang thăm thầy Chương thì còn đảm nhiệm thêm chức vụ hướng dẫn viên du lịch cho Thảo Quỷ bà. Tam thiếu có chuyện bận cần đi khỏi thị trấn vài hôm, thế là tôi và Thảo Quỷ bà một mình độc chiếm cả căn nhà. Sang đến ngày thứ năm, Thảo Quỷ bà nói là phải quay trở về, bỏ nhà cửa đi lâu quá sẽ không tiện. Tôi biết không thể giữ bà ấy ở lại nên cũng không làm khó thêm, sắp xếp quà bánh đặc sản của thị trấn Quang Long cho vào giỏ, đưa Thảo Quỷ bà ra cửa, tiễn bà ấy về mà có chút không nỡ.
– Bà về đến nhà phải gọi điện thoại báo cho con hay nha, có chuyện gì cũng phải gọi cho con… đừng có im im như Thập bà bà, con ghét như vậy lắm.
Thảo Quỷ bà gật đầu, cười nói:
– Ta biết rồi, con đừng có trưng ra bộ mặt như sinh ly tử biệt như vậy nữa được không… người khác nhìn vào chắc tưởng ta bị bệnh nan y khó chữa không đó.
Tôi bỉu môi:
– Nói gỡ, ai lại nói bản thân mình như vậy. Nhưng con dặn bà cái gì bà nhớ chưa, có gì phải gọi cho con biết đầu tiên đó.
– Ừ ừ ta biết rồi. Mà ta dặn con cái gì con cũng đừng có quên, thuốc ta cho con con cũng phải cất giữ cẩn thận. Những lọ thuốc đó dù có tiền tỷ cũng không mua được đâu, là vô giá.
Tôi gật gật đầu, ý tứ biểu hiện đã nghe rõ. Thấy đã đến giờ xe sắp chạy, Thảo Quỷ bà cứ do dự mãi, đợi tôi hối thúc thì bà mới chịu lên xe. Ấy vậy mà khi lên xe rồi, Thảo Quỷ bà lại như có gì đó chần chừ, do dự mãi một lát mới nghe bà ấy nói:
– À Tiểu Bình, chuyện của con và cậu thanh niên kia… ta đã xem ngày cho hai đứa rồi… thật sự là không hợp nhau đâu.
Tôi nghe Thảo Quỷ bà nói mà có chút ngạc nhiên, mặc dù trong lòng cũng có hơi thất vọng nhưng chung quy tôi cũng là người không tin vào những chuyện bói toán cho lắm, thế nên khi nghe Thảo Quỷ bà nói như vậy, tôi chỉ cười cười, không muốn hỏi sâu vào.
Thấy tôi có vẻ như không muốn nghe nữa, Thảo Quỷ bà muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp:
– Thôi đi, dù sao cũng là duyên số, có tránh thì cũng đã không kịp, miễn sao con thấy vui vẻ là được rồi. Mà con phải nhớ, sau này có chuyện gì thì phải gọi cho ta, ta không chết sớm như Thập lão nương đâu, chuyện chăm sóc bà đẻ hay là nuôi cháu trai cháu gái gì đó ta có thể làm được… đừng ngại.
Tôi cười tươi như hoa, sau khi dặn dò Thảo Quỷ bà vài câu, nhìn chiếc xe từ từ khuất dạng mà có chút không đành lòng. Người đến người đi nhanh quá đi mất, có muốn vui mừng cũng không được bao lâu…
Thảo Quỷ bà đi rồi, sức khỏe của thầy Chương cũng dần hồi phục, chuyện lấy máu vẫn do tôi tự làm, Tam thiếu hiện tại còn đi công tác chưa về. Mãi đến bây giờ tôi mới có thời gian để suy nghĩ thêm về những chuyện trước kia, bao gồm luôn cả chuyện của thầy Chương.
Tôi cảm thấy hết sức nghi ngờ về chuyện gặp được Lệ quỷ lần đó, cả lời khẩn cầu của hắn ta, tôi cũng nghi ngờ không thôi. Không phải tôi tin yêu đến mù quáng nhưng tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như những gì tôi đã thấy. Kí ức của tôi vốn chỉ có một mình tôi biết, chuyện một tên Lệ quỷ đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất… chuyện đó quả thật quá kỳ lạ. Chưa nói đến chuyện thầy Chương đột nhiên bị hạ cổ độc… nghĩ kiểu gì cũng thấy hai chuyện này dường như có liên quan. Nhưng hỏi tôi liên quan thế nào thế nào thì tôi lại không giải thích rõ ràng được, chỉ thấy cả hai việc này ắt hẳn là có liên quan đến nhau mà thôi.
Tên Lệ quỷ kia nói Tam thiếu cũng là quỷ, nghe thì thấy cũng có lý đó nhưng chưa đủ thuyết phục. Bởi nếu Tam thiếu là quỷ thì chẳng lẽ thầy Chương không thể nhận ra? Nhưng nếu Tam thiếu có là quỷ thì liên quan gì đến tôi? Tôi vốn dĩ đâu phải là một Tiên sư chân chính, hà cớ gì tôi lại phải giết anh ấy chứ?
Rõ ràng là có vấn đề, rất là có vấn đề luôn!
_____________________
Sáng hôm nay, tôi vừa đi từ nhà chú Tài về, sức khỏe của thầy Chương đã bình phục được hơn 70% rồi, tịnh dưỡng vài hôm nữa là có thể chạy nhảy lăn lộn trừ yêu diệt ma trở lại. Tôi vừa về đến nhà, chưa kịp đi vào trong thì nhìn thấy xe của Tam thiếu đỗ trước cổng. Trông thấy chàng thanh niên mà tôi nhớ nhung mấy hôm vừa bước xuống xe, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi liền chạy ào đến nhảy cẩng lên người anh. Tôi ôm chặt cổ anh, anh cũng giữ chặt tôi vì sợ tôi ngã, mặc dù có ý tứ trách móc nhưng giọng nói phát ra là dịu dàng đến không chịu được.
– Không ra thể thống gì hết, giữa đường giữa xá, ai lại bắt bạn trai mình bồng như em vậy?
Tôi cười tươi như hoa:
– Nhưng em thích như vậy, chẳng lẽ anh yếu đuối đến mức không bồng em được á?
Tam thiếu khẽ nheo mày:
– Anh mà yếu đuối như vậy chắc hai đứa mình ngã dập lưng hết rồi, em còn lơ lửng trên người anh được hay sao?
– Vậy thì anh ôm em vào trong đi, ôm đi.
Tam thiếu khẽ lắc đầu, nụ cười càng lúc càng rộng:
– Muốn anh ôm vào trong cũng được, không biết Tiểu Bình Tiên sư có trả công cho anh cái gì hay không?
Tôi tròn xoe mắt, hỏi:
– Anh muốn trả công cái gì?
Tam thiếu một tay nâng người tôi, một tay chỉ chỉ vào má mình, anh hếch mặt, cười gian:
– Hôn vào đây đi.
Tôi cười rực rỡ, chu cái môi hôn thật mạnh vào má anh, không chỉ hôn một cái mà còn hôn đến hai cái, cả bên má kia cũng hôn. Tam thiếu cười đến không khép được miệng, đáy mắt tràn ngập vui sướng. Anh ung dung hào sảng bồng tôi đi vào trong nhà, cũng không thèm để ý xung quanh có ai dèm pha nhìn ngó. Đến bây giờ tôi mới biết, trải nghiệm được nam chính bồng lên cưng nựng trong mấy câu truyện ngôn tình là như thế nào. May là bạn trai tôi rất khỏe, bằng không chắc cũng không bồng nổi con heo là tôi.
Tôi là kiểu người rất độc lập nhưng khi có bạn trai, tôi lại từ một người độc lập mạnh mẽ chuyển sang bánh bèo vô dụng yếu đuối tiểu bạch ngọc. Mặc dù thấy bản thân mình không có chí khí nhưng bù lại được nam thần chăm sóc, vậy thì tôi không cần chí khí gì đó cũng được. Học tập từ những đứa bạn đi trước, tôi cảm thấy làm một cô bạn gái bé nhỏ sẽ tốt hơn là một cô bạn gái mạnh mẽ trâu bò. Nhìn cái cách Tam thiếu yêu thương cưng chiều, tôi nghĩ là tôi đi đúng đường rồi. Không cần biết sau này có bị cô bạn gái bé bỏng nào đó cướp vai hay không nhưng hiện tại tôi vẫn nên hưởng thụ cảm giác nữ chính ngôn tình này cho thỏa thích đi đã, ai đó có muốn giành cũng nên chịu khó xếp hàng đợi sau đi.
______________________
Nửa đêm đang ngủ, lại thấy giống như có ai đó cứ đạp đạp vào người mình, tôi có chút bực dọc liền cau có mắng mấy tiếng. Mắng xong không thấy bị đạp nữa, đang mơ màng ngủ thiếp đi thì đột nhiên bị ai đó kéo cho rơi hẳn xuống giường. Tôi bừng tỉnh, mặt mày quạu quọ, đang chuẩn bị cất giọng chửi nhau thì lại nhìn thấy vị đang đứng trước mặt mình, tâm tình bực dọc cất hẳn sang một bên, tôi sửa sang lại bộ dạng, cười giả lả hỏi:
– Trợ lý đại nhân… sao ngại lại đến đây giờ này?
Vị trợ lý của Phán Quan nhìn tôi bằng nửa con mắt, ngài ấy có chút hậm hực, cau có nói:
– Đến báo kết quả điều tra cho ngươi, không nghĩ là còn nghe ngươi chửi cha mắng mẹ ta.
Ách, tôi chửi cha mắng mẹ ngài ấy thật á?
Có chút lo lắng, tôi liền giở trò nịnh nọt:
– Trợ lý đại nhân, ngài thông cảm cho tôi được không… tại vì tôi không biết là ngài đến chứ nếu tôi biết thì tổ tiên mười tám đời nhà tôi cũng không dám động đến ngài. Hay là bây giờ, ngài chửi cha mắng mẹ tôi lại đi… tôi cam đoan chỉ cười chứ không hé răng một tiếng nào.
Vị đại nhân nhìn tôi cười khinh bỉ:
– Chứ ngươi dám không cười à?
Thấy tôi cười hề hề, vị trợ lý cũng không có ý trách tội, ngài ấy trực tiếp nói cho tôi biết kết quả điều tra được:
– Tên Lệ quỷ kia tra không ra, theo tình hình điều tra được thì hắn ta chắc có lẽ đã bị quỷ lớn “nuốt” rồi. Ngươi cũng đừng tìm nữa, không có hy vọng gì đâu.
Bị nuốt rồi?
– Ngài có thể nói cho tôi biết… hắn ta bị nuốt khi nào không ạ?
Trợ lý đại nhân điềm tĩnh trả lời:
– Hôm ngươi nhờ ta thì đã không tra được, chắc là bị thủ tiêu trước đó.
Nói như vậy…
Thấy tôi im lặng, vị đại nhân khẽ nói:
– Còn có chuyện gì nữa không, nếu không có chuyện gì thì ta đi đây.
Thấy ngài ấy muốn đi, tôi liền giữ lại, suy nghĩ rất nhanh, tôi khẩn cầu thêm một chuyện nữa.
– Trợ lý đại nhân khoan đi đã, tôi biết là tôi làm phiền ngài nhưng ngài có thể giúp tôi thêm một chuyện nữa được không?
– Chuyện gì?
Thấy thái độ của ngài ấy không giống như là không vui, tôi liền nói:
– Ngài có thể giúp tôi, tra lý lịch sổ sinh tử của một người hay không ạ?
– Làm bừa! Sổ sinh tử là thứ mà ngươi muốn xem là xem hay sao?
Tôi bị quát, sợ đến quắn quéo hết cả người. Tôi quỳ xuống đất, run run nói:
– Ngài hiểu lầm ý tôi rồi, tôi chỉ muốn ngài tra giúp tôi… xem người đó là người hay quỷ mà thôi… chứ tôi… tôi không có ý gì khác.
Trợ lý đại nhân nghiêm giọng:
– Là người hay là quỷ chẳng lẽ một Tiên sư như ngươi nhìn không ra?
– Thật sự là tôi nhìn không ra nên mới phải nhờ đến ngài…
Vị trợ lý đại nhân im lặng một lát, vài giây sau, tôi mới nghe ngài ấy cất giọng:
– Nể tình ngươi sắp có công lao lớn, ta đặc cách cho ngươi lần này… được rồi, đọc ngày tháng năm sinh, ta tra giúp ngươi.
Tôi mừng đến nhảy múa trong bụng, nhanh chóng đọc tên tuổi ngày tháng năm sinh của Tam thiếu. Đọc xong, vị đại nhân kia lại xin tôi số điện thoại, ngài ấy nói:
– Ta về Địa Phủ tra xong sẽ gửi tin nhắn đến cho người, đỡ phải chạy tới chạy lui cực nhọc.
Tôi chấn kinh, thái dương co giật liên hồi, tôi mờ mịt hỏi:
– Ngài gửi tin nhắn cho tôi? Ở Địa Phủ cũng gửi được tin nhắn?
Trợ lý đại nhân nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:
– Trần gian đốt nhiều điện thoại xuống như vậy, chẳng lẽ là để làm cảnh? Đừng hỏi nhiều nữa, nửa giờ đồng hồ sau, ta sẽ gửi tin nhắn cho ngươi, vậy đi.
Dứt câu, vị trợ lý đại nhân liền biến mất, để lại tôi ngơ ngác với một đống câu hỏi trong đầu. Địa Phủ bây giờ phát triển đến như vậy rồi sao, tôi… tôi đúng là được mở mang tầm mắt mà.
Đúng nửa giờ đồng hồ sau, điện thoại tôi có một đầu số lạ gửi tin nhắn đến. Đầu số rất lạ, số cũng rất dài… chỉ là chuyện đó cũng không khiến tôi thất thần bằng nội dung tin nhắn vừa gửi đến. Tin nhắn viết vỏn vẹn chỉ có vài chữ…
“Lý lịch tuyệt mật.”
Lý lịch tuyệt mật… là như thế nào vậy hả trời?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook