• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nằm Vùng Là Một Kỹ Thuật (7 Viewers)

  • Chương 22: tôi muốn học trường cảnh sát

Chương 22: tôi muốn học trường cảnh sát

Thượng Tâm rất mê mang, thật ra thì cô cũng không biết mình muốn làm gì, ban đầu mình cố chấp thi đại học G, nói là chí khí chẳng bằng nói thành cô giận dỗi. Thiệu Phi Phàm nói, cô không phải là không hiểu, nhưng"Hiểu" cùng"Làm" là hai việc khác nhau, giống như không phải tất cả mọi người đều có thể đem"Lý tưởng" biến thành"Thực tế". Lý tưởng thành thực tế, thì cũng phải xem "Thiên thời" "Địa lợi" "Nhân hòa"( ý chỉ mọi yếu tố liên quan đến, … thật ra mình cũng hiểu một chút ý của nó nhưng cũng không biết nói như thế nào.hi).

Đi theo Thiệu Phi Phàm mua xong các dụng cụ đồ điện cần thiết, thì hai người ngồi vào xe giao hàng trở về nhà trọ. Thượng Tâm vừa vào nhà trọ, liền trực tiếp bật thốt lên "Đây cũng quá nhỏ."

Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, cũng không thèm để ý đến cô, anh chỉ huy công nhân đem ghế sa lon cũ đi, dọn cái bàn đi ra, đổi thành cái mới. Khó khăn nhất là nhà bếp, phá hủy hàng khói, đổi lại thành mới, vội vàng mất gần nửa ngày. Thượng Tâm tự mình tìm việc để vui, xem TV mới, từ trung ương tới kênh địa phương, chuyển từng cái một liên tiếp. Chờ Thiệu Phi Phàm cài đặt điện mới xong, đưa công nhân đi thì mới nhìn Thượng Tâm, chỉ thấy tiểu nha đầu ôm điều khiển ti vi nằm ngủ trên ghế sa lon.

Chu cái miệng nhỏ, bởi vì không mở điều hòa, mặt ngủ cô vì nóng mà đỏ bừng.

Thiệu Phi Phàm vội vàng mở máy điều hòa mới, đóng cửa sổ, đắp chăn mỏng bên cạnh cho cô, sau đó anh liền ra cửa mua thức ăn.

Thượng Tâm đi dạo, thật có chút mệt mỏi, ngủ một cái, vẫn ngủ là ngủ thẳng đến gần tối, đến khi vì cô đói ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh dậy. Dụi mắt, ở trong phòng trọ nhỏ hơn 40 mét từ phòng khách thấy phòng ăn, đồ ăn trên bàn vừa xem cô hiểu ngay, quét nhìn toàn bộ. Không có chút khách khí nào cô liền bò dậy, ngồi vào trước bàn cơm "Thiệu Phi Phàm, tôi đói rồi."

"xem ra cô không có khách sáo." Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng, tay chân mau lẹ, cho cô nương không khách khí ăn cơm.

Thượng Tâm gắp một miếng thịt dê vào trong miệng, nghĩ thầm, lúc vừa rồi anh ở gian hàng đồ điện giáo huấn tôi, tôi cũng không còn khách khí nữa a. Cô lại gắp tiếp món trứng xào, cô cũng không keo kiệt khích lệ anh "Tay nghề anh cũng không tệ, nếu lần sau mẹ tôi không cho tôi cơm ăn, tôi liền tới nhà anh ăn chực."

Lời này nói có chút buồn cười, Thiệu Phi Phàm để đũa xuống, nhìn cô cười nói: "Mẹ cô còn dám không cho cô cơm ăn? Thượng thủ trưởng nhà cô chịu để như vậy?"

"Không bỏ được cũng không thể, là anh không hiểu biết tình huống nhà tôi, giống như ông nội nói nhà chúng tôi có một không hai, thật ra thì chủ nhà là mẹ tôi. Còn ba tôi lại nói, ở nhà họ Thượng chuyện nhỏ mẹ tôi định đoạt, còn chuyên đại sự thì cả nhà đi họp, phải được ông nội đồng ý, nếu ông nội không thông qua, liền xử lý theo chuyện nhỏ."

"Phốc." Cái này anh thật đúng là không nhìn ra, tên tuổi Hạ Hâm Hữu anh có nghe qua, nhưng ở nhà họ Thượng thấy, là một người rất dịu dàng. Chỉ là, có câu nói"Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường được " , Thượng Tâm nhìn còn rất tinh danh láu lỉnh, kết quả học tập chính là người ngu ngốc."Nhanh ăn đi, ăn xong rồi tôi sẽ đưa cô về nhà."

"Ừ." Thượng Tâm bới cơm gật đầu một cái.

Thiệu Phi Phàm đưa Thượng Tâm về nhà, nói thật, anh thật sự không muốn vào cửa nhà họ Thượng. Nhưng nhà họ Thượng cố tình ở trụ sở quân đội, xe taxi căn bản không thể tiến vào. Tuy nói trong nội viện này, chắc sẽ không xảy ra chuyện không may, nhưng vừa nhìn sắc trời, anh vẫn là xuống xe đưa Thượng Tâm vào nhà họ Thượng.

Thượng thủ trưởng ngồi ở phòng khách, thấy anh đưa Thượng Tâm trở lại, không có chút ngoài ý muốn nào."Nếu không phải vội vã trở về, đánh ván cờ cùng ta."

Thiệu Phi Phàm sững sờ một chút, mới phản ứng được lời này là nói với anh, theo bản năng anh đứng nghiêm chào, cao giọng kêu: "Vâng" .

Thượng thủ trưởng mất tự nhiên nhíu nhíu mày, lại không nói gì, rồi cho người giúp việc lấy bàn cờ ra ngoài. Thượng Tâm sáng sớm liền đi lâu rồi, Thiệu Phi Phàm liền ngồi xuống, nhìn Thượng thủ trưởng xuất pháo trước, trong lòng trộm vui lên.

Hình như quên nói, nói như vậy cũng bởi vì ở dưới hảo tài cờ tướng, dẫn tới chú ý của Thiệu Lão gia, hai nguời cũng bởi vì đánh cờ mà có tình cảm. Sau lại có Thiệu Phi Phàm, tuy nói chưa đi đến cửa nhà họ Thiệu, nhưng trong nhà vẫn dự sẵn cờ tướng, khi còn bé, anh chính là dùng cờ tướng mà biết chữ .

Ngựa gỗ chạy như bay, khóe miệng Thiệu Phi Phàm nhếch lên, "Tướng quân."

Tay Thượng thủ trưởng cứng đờ trên bàn cờ, ánh mắt nhìn chòng chọc Thiệu Phi Phàm"Xe" , liền không nói một lời.

Thiệu Phi Phàm chỉ xe, lại vừa chỉ một bên pháo "Thượng thủ trưởng, sẽ chết rồi, người thua."

Thượng thủ trưởng thua cờ giận quá hóa cười, đặt quân cờ xuống, nhìn Thiệu Phi Phàm "Tiểu tử, đúng là không tệ."

"Đa tạ thủ trưởng khích lệ." Anh một mực cung kính trả lời, cũng không khiêm tốn, mặt mày mang theo điểm khiêu khích."Sắc trời đã tối, không quấy rầy thủ trưởng nghỉ ngơi, tôi cáo từ trước." Mở miệng một tiếng"Thủ trưởng" rõ ràng không muốn rút ngắn khoảng cách.

Thượng thủ trưởng chỉ là chau chau mày, ý vị sâu xa nói"Xác thực hơi trễ."

Thiệu Phi Phàm ra khỏi nhà họ Thượng, liền cảm thấy thoải mái, đại viện nhà cao cửa rộng, anh đợi thật khó chịu. Ra khỏi đại viện, giơ tay lên chận xe taxi, xe vừa tới cửa chung cư, điện thoại di động của anh liền vang lên, Thiệu Phi Phàm vừa nhìn là Thượng Tâm, vội vàng nhận.

"Thiệu Phi Phàm, anh đến nhà rồi sao?"

"Đến, thế nào?" Anh xuống xe, đi bộ vào chung cư.

"Cũng không có gì, là . . . . . . Là. . . . . ."

"Nói chuyện chớ có dông dài, có chuyện nói mau, không có việc gì thì cúp điện thoại, đừng lãng phí tiền điện thoại." Thiệu Phi Phàm rất phiền khi phụ nữ cằn nhằn .

Thượng Tâm tự nhiên biết anh không có tính nhẫn nại, lập tức nói, "Tôi không muốn học đại học G."

"A!" Chuyện này? Tuy nói bây giờ hai người bọn họ có hôn ước, thế nhưng chuyện này cũng không cần phải xin phép anh. Thiệu Phi Phàm vừa muốn mở miệng, điện thoại bên kia liền nhỏ, giọng nói mang theo một tia không xác định nói tiếp "Tôi tính một chút, thành tích của tôi hoàn toàn có thể đỗ G cảnh, anh nói tôi đi học trường cảnh sát có được hay không?"

"À?" Giọng điệu anh lập tức liền đi lên, Thiệu Phi Phàm suýt nữa bị mình làm cho trật chân té "Tôi nói cô nương, cô đừng có nói giỡn với tôi chứ?" Thượng Tâm có cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ xíu, thêm tính tình tiểu thư đi học trường cảnh sát? Nói giỡn đi!"Thượng Tâm, cảnh sát nhân dân thật không phải chỉ thiếu một người, cô bây giờ lập tức đi rửa mặt rồi lên giường ngủ, tỉnh ngủ liền nhìn thông báo trúng tuyển đại học mà mẹ cô đưa cho, nhìn đi nhìn lại ba lần, sau đó chờ trình diện, chớ suy nghĩ lung tung cả ngày lẫn đêm, đùng có ý nghĩ kỳ lạ,. . . . . ."

". . . . . . Thiệu Phi Phàm, tôi là nghiêm túc, không có nói đùa." Lần này Thượng Tâm nói kiên định "Tôi muốn học, tôi đã sống hai mươi năm, tôi đều không rõ địa vị của mình, càng không biết cảm giác về sự tồn tại của chính mình là cái gì, cho đến khia anh nói cho tôi biết anh là nằm vùng, anh nói ‘ tiểu đồng chí, nhiệm vụ của cô vô cùng nghiêm trọng ’ cái phút chốc kia, tôi đột nhiên cảm thấy không phải vĩnh viễn tôi cần được bảo hộ, tôi cũng có thể bảo vệ người khác."

Thiệu Phi Phàm rất muốn nói cho cô biết, đó là dưới tình huống đặc biệt cho nên trong lòng có ảo giác, nhưng lời đến khóe miệng, thế nào anh cũng không thể nói ra miệng, lại nói ra lời để cho anh cũng kinh ngạc, anh nói "Thượng Tâm, cô phải suy nghĩ kỹ thì hãy kiên định lập trường của mình, con đường của mình mình đi, tôi sẽ không cho cô khẳng định gì, cũng sẽ không bác bỏ, chỉ là, nếu cô kiên định, tôi sẽ ủng hộ cô."

"Cám ơn anh, Thiệu Phi Phàm."

Nghe điện thoại bên kia truyền âm thanh, Thiệu Phi Phàm liền sặc một hơi, "Shit, anh đúng là bị trúng tà." Anh nói cái lời vô lý gì vậy?Anh, đá chậu hoa bên cạnh một cước, rồi bước nhanh hướng nhà trọ tới. Về đến nhà, tắm rửa, đi nằm ngủ.

Sau mấy ngày, trừ Thiệu Phi Trì gọi điện thoại thông báo, ông nói ông cụ đã nói chuyện cùng nhà họ Thượng, nói sau khi anh nhậm chức liền cử hành bữa tiệc đính hôn, chỉ là bữa ăn đơn giản chuyện thường như cơm bữa, không có ý định công bố ra bên ngoài, Thiệu Phi Phàm liền vội vàng dọn dẹp phòng, cũng không có liên lạc cùng Thượng Tâm.

Đang lúc Thiệu Phi Phàm sắp quên chuyện trường cảnh sát, anh cho là Thượng Tâm chỉ tùy tiện nói một chút thôi, thời điểm chuẩn bị đi trình diện đội hình cảnh, căn bản anh không biết chỉ một câu đơn giản của anh, đã làm cho nhà họ Thượng xảy ra một cuộc tranh cãi, anh cũng hung hăng đẩy Thượng Tâm một cái, mà anh nghĩ anh không đưa tay giúp nha đầu này cũng không được rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom