Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 38 LÀM KHÓ DỄ
CHƯƠNG 38: LÀM KHÓ DỄ
Lúc thấy sắp tới cổng trường, tôi nhìn hai tên vệ sĩ không biểu cảm phía trước.
“Dừng ở đây đi.” Tôi nói. Tưởng rằng bọn họ sẽ không thèm đếm xỉa đến lời tôi vừa nói, nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Xe dừng lại, tôi mở cửa đi ra. Chiếc xe nghênh ngang dời đi, chỉ một mình tôi ở chỗ lộn xộn này. Bọn họ ghét mình bao nhiêu...
Tôi nhìn cổng trường nhộn nhịp, tôi làm như vậy cũng có nguyên nhân nhất định. Lời người nhiều thị phi, càng nhiều người thấy tôi vừa sáng sớm đã có hai người đàn ông đưa về, không chừng truyền ra những cái gì mà bôi nhọ tôi.
Tuy rằng loại chuyện như vậy tôi gặp phải rất nhiều, nhưng cũng không ra sao, chẳng qua là không muốn gây thêm phiền phức cho Lưu Tê.
Vì sáng nay có một tiết học phải lên lớp, tôi liền đến phòng học. Thực ra như chống tôi bây giờ, lên lớp hay không chẳng có gì khác biệt. Trốn học là chuyện cơm bữa, lên lớp mới là chuyện trăm năm mới gặp một lần.
Nhưng tôi vẫn phải kiên trì lên lớp, bất kể là cho bố mẹ hay là cho bản thân, tôi đều không muốn lãng phí thời gian học, nộp học phí dù sao cũng phải học được vài thứ.
Mặc dù tôi không được coi như là một học sinh tốt.
Trong phòng học không có mấy học sinh, cho dù có người trong lớp không ngủ gật thì cũng chơi đùa, thầy giáo già cũng thấy cũng như không thấy gì. Không còn cách nào với chúng tôi, đem lý luận học kịch hài cũng phải dạy cho chúng tôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà chúng tôi cố gắng lên lớp tiết này, tôi bước nhẹ, nhân lúc muộn học chưa được mấy phút, tôi định lặng lẽ lẻn vào.
Nhưng phát hiện ra chỗ ngồi của tôi bị người khác ngồi rồi, nên muốn tìm chỗ khác ngồi. Nhưng lại có người chặn tôi, hơn nữa lại là hai đứa con gái đáng ghét trong lớp.
“Chỗ này giống như loại người như cậu vậy, không xứng ngồi, sẽ vấy bẩn mất.” Một đứa trong đó nói một cách quái gở, cô ta luôn thấy tôi không thuận mắt, tôi cũng biết, chỉ vì Lưu Tê là bạn trai của tôi rồi sao.
Tôi thoáng liếc cô ta một cái, sau đó lách qua cô ta dời đi. Tôi vốn không định phản ứng lại cô ta, nói chuyện với cô ta quả thật là lãng phí thời gian, huống hồ bây giờ tôi đã không còn thời gian để lãng phí nữa rồi. Tôi đi xuống dưới, định tìm chỗ ngồi.
Thế nhưng lại có một đứa khác ném một quyển sách qua: “Chỗ đó cậu cũng không thể ngồi!”
Tôi nhìn xung quanh, cả phòng học này rất trống, chỗ trống xung quanh bọn họ đã hết, xem ra bọn họ định bám chặt tôi không buông.
“Thế tôi nên ngồi đâu đây?” tôi lạnh lùng nói. Trong lòng nén giận, đúng là bắt nạt tôi mà, đúng chứ!?
Một đứa con gái trong đó chỉ xuống chỗ vứt rác góc cuối, chỗ đó bình thường đều là đồ ăn của mọi người vất xuống, mấy ngày không có ai thu dọn rồi, tôi có thể nhìn thấy ruồi bay loạn xạ.
“Cậu bẩn như vậy, có khác biệt gì với rác đâu, cậu ngồi chỗ đó thích hợp nhất rồi.” Một đứa con gái khác lại vênh váo kiêu ngạo nói, còn dùng ánh mắt nhìn con ruồi để nhìn tôi.
“À, thế sao?” tôi cầm quyển sách mà co ta vứt xuống chỗ tôi muốn ngồi lên, xem từng trang.
“Chẳng lẽ không phải sao? Loại gái đĩ như cậu, sao mạnh bằng Đường Hân?” sau khi nghe cô ta nói xong, trong nháy mắt tôi hiểu ra. Xem ra, đây có lẽ là mưu kế của người nào đó.
Đứa đó vẫn đang lải nhải, các loại lời mắng người phun ra từ miệng cô ta. Tôi đột nhiên thấy rất phiền, cầm sách của cô ta đập lại.
Nhìn biểu cảm đau của cô ta, tôi cười lạnh: “Cậu động não cho tôi một chút, đừng tưởng rằng có Đường Hân chống đỡ thì cậu muốn làm gì thì làm. Cậu có Đường Hân làm chỗ dựa, lẽ nào cậu cho rằng tôi không có chỗ dựa sao?”
Đứa con gái đó ra vẻ muốn liều với tôi một trận, nhưng sau khi nghe lời tôi nói dừng lại một chút. Đứa khác nói gì đó bên tai cô ta, tôi không nghe rõ. Nhưng chắc chắn là liên quan tới tôi, tôi nhìn bọn họ xì xào bàn tán, cũng không để ý mà ngồi xuống.
“Hừ, lần này tôi bỏ qua cho cậu.” Đứa đó hừ với tôi một tiếng, vẻ mặt không cam tâm, cô ta dùng tay kia che chỗ vừa bị đập quay về chỗ.
Tôi cũng không quan tâm chuyện này, sau khi tan học, tôi lại trở thành nhân vật công chúng, cả dọc đường đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ tôi. Như là thấy một vật hiếm lạ, kèm theo ánh mắt chán ghét nhìn tôi, dường như tôi là đứa khác loài.
Trong lòng tôi cười nhạt, ai mà không đem mình trở thành hoa sen trắng ngây thơ, kỳ thực ngầm trong đất đã thối nát rồi. Tôi định về phòng, nhưng không ngờ lại gặp Uông Dương.
Anh ấy vẫn vóc người cao khiến tôi động lòng, tôi không vui là giả, cũng nghi hoặc anh ấy tìm tôi làm gì. Uông Dương có lẽ đã đứng rất lâu chỉ để đợi tôi.
“Anh muốn nói chuyện với em, được không?” anh ấy nói với tôi. Trong ánh mắt có chút đau buồn, là người con trai tràn đầy sức sống bị tôi làm trở nên như vậy sao?
Nghe thấy lời mời của anh ấy, trong lòng tôi rất vui.
Sao lại không thể, đối với lời mời của anh ấy tôi đều lập tức đồng ý. Trừ lúc cùng anh ấy, trong lòng tôi có chút đau khổ, không ngờ rằng bản thân vẫn còn rất mong chờ với anh ấy.
Chúng tôi đi đến cái đình gần đó hai người ngồi xuống. Cây liễu tạo bóng râm, những bông hoa nhỏ đỏ tươi, ý cảnh rất đẹp.
Tôi có chút hồi hộp, anh ấy cũng im lặng rất lâu, hình như đang đấu tranh gì đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Anh ấy cuối cùng cũng quyết tâm, nói với tôi một hơi: “Anh đã có bạn gái rồi.”
Anh ấy nói trong nháy mắt, mặt tôi lập tức cứng đơ không biết nên nói gì, cười miễn cưỡng. Vẻ mặt tôi chắc chắn là không dễ nhìn, điều này đối với tôi mà nói chắc chắn không phải là một tin tốt lành.
“Vậy tốt quá, chúc mừng anh. Mọt sách như anh lại có thể có người thích rồi, đối phương chắc chắn là mỹ nhân tài mạo song toàn.” Tôi nhún vai, giả vờ thoải mái nói. Trừ cái đó ra, tôi lại có lí do gì có yêu cầu với Uông Dương đây.
Uông Dương nhìn tôi khó hiểu, tôi cũng không hiểu ý ngĩa biểu cảm của anh ấy. Thực ra nội tâm tôi vô cùng khó chịu, nhưng tôi đã từ chối cái khác, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Ha, nếu như không còn chuyện gì thì em đi trước.” Tôi nói với Uông Dương, sau đó đứng dậy định rời đi.
Nhưng Uông Dương kéo tay tôi lại: “Em đừng đi vội, anh còn chuyện chưa nói xong.”
“Ừm, còn gì anh nói đi.” Tôi có chút nghi hoặc nhìn anh, bây giờ chuyện anh ấy muốn nói đã nói với tôi rồi, thế anh ấy còn chuyện gì muốn nối với tôi?
Uông Dương hôm nay đúng là kỳ lạ, im lặng một hồi, anh ấy có vẻ hơi khó nói: “Tên Lưu Tê này có vấn đề. Em không nên tiếp xúc nhiều với cậu ta, điều này đối với em không tốt.”
Tôi không nói gì cả, Lưu Tê và Uông Dương từng có mâu thuẫn, nhưng nhìn chung mà nói, Lưu Tê chưa từng làm chuyện có lỗi với tôi. Uông Dương đột nhiên nói như vậy, là nghe được lời đồn gì rồi.
“Đây là chuyện giữa em và anh ấy, liên quan gì đến anh. Nếu như là sự quan tâm của một người bạn, em có chừng mực.” Tôi cũng không biết mình làm sao nữa, trong vô thức nói ra lời như vậy, vẻ mặt Uông Dương liền trở nên khó nhìn.
“Anh không phải nói đùa với em, đừng qua lại với cậu ta nữa, anh không thích em như vậy.” Uông Dương nghiêm giọng nói, trên mặt ẩn hàm tức giận.
Gió thổi qua gương mặt tôi, tôi lặng lẽ nhìn anh ấy: “Được rồi, Uông Dương. Anh ấy là người như nào, em rõ, em không biết tại sao anh lại nói lời như vậy, vấn đề này dừng ở đây thôi.”
Sau khi tôi và Uông Dương buồn bã chia tay, tôi về phòng, vẻ mặt đau khổ lúc anh dời đi vẫn in sâu trong tâm trí tôi, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ hiện lên trước mắt.
Trong phòng một mình quạnh quẽ, lại không thấy Đường Đông Phi, tâm trạng chán ngán nên đi dọ dẹp lại đồ một lát, điện thoại hiện lên có tin nhắn.
Tôi cầm lên xem, lại là Đường Đông Phi gửi. Thì ra cô ấy chưa về phòng là vì lại đi tiếp khách, hơn nữa lại gặp phiền phức, bảo tôi đền giúp cô ấy.
Nghĩ tới cô nàng ngốc nghếch này, thất là muốn tức chết tôi. Cuối cùng tôi không đành lòng, thực sự sợ cô ấy bị ức hiếp. Thế là nhanh chóng chạy đến chỗ đó tìm cô ấy. Nơi đó tôi thấy rất quen.
Chí ít cô ấy còn biết lén lút gửi tin nhắn cho tôi, nhưng không nói số phòng.
Tôi tới câu lạc bộ mà Đường Đông Phi đang ở, căn bản là không thấy cô ấy, gọi điện lại không bắt máy. Tôi đành phải tìm từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng mà Đường Đông Phi đang ở.
Lúc thấy sắp tới cổng trường, tôi nhìn hai tên vệ sĩ không biểu cảm phía trước.
“Dừng ở đây đi.” Tôi nói. Tưởng rằng bọn họ sẽ không thèm đếm xỉa đến lời tôi vừa nói, nhưng là tôi nghĩ nhiều rồi.
Xe dừng lại, tôi mở cửa đi ra. Chiếc xe nghênh ngang dời đi, chỉ một mình tôi ở chỗ lộn xộn này. Bọn họ ghét mình bao nhiêu...
Tôi nhìn cổng trường nhộn nhịp, tôi làm như vậy cũng có nguyên nhân nhất định. Lời người nhiều thị phi, càng nhiều người thấy tôi vừa sáng sớm đã có hai người đàn ông đưa về, không chừng truyền ra những cái gì mà bôi nhọ tôi.
Tuy rằng loại chuyện như vậy tôi gặp phải rất nhiều, nhưng cũng không ra sao, chẳng qua là không muốn gây thêm phiền phức cho Lưu Tê.
Vì sáng nay có một tiết học phải lên lớp, tôi liền đến phòng học. Thực ra như chống tôi bây giờ, lên lớp hay không chẳng có gì khác biệt. Trốn học là chuyện cơm bữa, lên lớp mới là chuyện trăm năm mới gặp một lần.
Nhưng tôi vẫn phải kiên trì lên lớp, bất kể là cho bố mẹ hay là cho bản thân, tôi đều không muốn lãng phí thời gian học, nộp học phí dù sao cũng phải học được vài thứ.
Mặc dù tôi không được coi như là một học sinh tốt.
Trong phòng học không có mấy học sinh, cho dù có người trong lớp không ngủ gật thì cũng chơi đùa, thầy giáo già cũng thấy cũng như không thấy gì. Không còn cách nào với chúng tôi, đem lý luận học kịch hài cũng phải dạy cho chúng tôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà chúng tôi cố gắng lên lớp tiết này, tôi bước nhẹ, nhân lúc muộn học chưa được mấy phút, tôi định lặng lẽ lẻn vào.
Nhưng phát hiện ra chỗ ngồi của tôi bị người khác ngồi rồi, nên muốn tìm chỗ khác ngồi. Nhưng lại có người chặn tôi, hơn nữa lại là hai đứa con gái đáng ghét trong lớp.
“Chỗ này giống như loại người như cậu vậy, không xứng ngồi, sẽ vấy bẩn mất.” Một đứa trong đó nói một cách quái gở, cô ta luôn thấy tôi không thuận mắt, tôi cũng biết, chỉ vì Lưu Tê là bạn trai của tôi rồi sao.
Tôi thoáng liếc cô ta một cái, sau đó lách qua cô ta dời đi. Tôi vốn không định phản ứng lại cô ta, nói chuyện với cô ta quả thật là lãng phí thời gian, huống hồ bây giờ tôi đã không còn thời gian để lãng phí nữa rồi. Tôi đi xuống dưới, định tìm chỗ ngồi.
Thế nhưng lại có một đứa khác ném một quyển sách qua: “Chỗ đó cậu cũng không thể ngồi!”
Tôi nhìn xung quanh, cả phòng học này rất trống, chỗ trống xung quanh bọn họ đã hết, xem ra bọn họ định bám chặt tôi không buông.
“Thế tôi nên ngồi đâu đây?” tôi lạnh lùng nói. Trong lòng nén giận, đúng là bắt nạt tôi mà, đúng chứ!?
Một đứa con gái trong đó chỉ xuống chỗ vứt rác góc cuối, chỗ đó bình thường đều là đồ ăn của mọi người vất xuống, mấy ngày không có ai thu dọn rồi, tôi có thể nhìn thấy ruồi bay loạn xạ.
“Cậu bẩn như vậy, có khác biệt gì với rác đâu, cậu ngồi chỗ đó thích hợp nhất rồi.” Một đứa con gái khác lại vênh váo kiêu ngạo nói, còn dùng ánh mắt nhìn con ruồi để nhìn tôi.
“À, thế sao?” tôi cầm quyển sách mà co ta vứt xuống chỗ tôi muốn ngồi lên, xem từng trang.
“Chẳng lẽ không phải sao? Loại gái đĩ như cậu, sao mạnh bằng Đường Hân?” sau khi nghe cô ta nói xong, trong nháy mắt tôi hiểu ra. Xem ra, đây có lẽ là mưu kế của người nào đó.
Đứa đó vẫn đang lải nhải, các loại lời mắng người phun ra từ miệng cô ta. Tôi đột nhiên thấy rất phiền, cầm sách của cô ta đập lại.
Nhìn biểu cảm đau của cô ta, tôi cười lạnh: “Cậu động não cho tôi một chút, đừng tưởng rằng có Đường Hân chống đỡ thì cậu muốn làm gì thì làm. Cậu có Đường Hân làm chỗ dựa, lẽ nào cậu cho rằng tôi không có chỗ dựa sao?”
Đứa con gái đó ra vẻ muốn liều với tôi một trận, nhưng sau khi nghe lời tôi nói dừng lại một chút. Đứa khác nói gì đó bên tai cô ta, tôi không nghe rõ. Nhưng chắc chắn là liên quan tới tôi, tôi nhìn bọn họ xì xào bàn tán, cũng không để ý mà ngồi xuống.
“Hừ, lần này tôi bỏ qua cho cậu.” Đứa đó hừ với tôi một tiếng, vẻ mặt không cam tâm, cô ta dùng tay kia che chỗ vừa bị đập quay về chỗ.
Tôi cũng không quan tâm chuyện này, sau khi tan học, tôi lại trở thành nhân vật công chúng, cả dọc đường đều có người chỉ chỉ trỏ trỏ tôi. Như là thấy một vật hiếm lạ, kèm theo ánh mắt chán ghét nhìn tôi, dường như tôi là đứa khác loài.
Trong lòng tôi cười nhạt, ai mà không đem mình trở thành hoa sen trắng ngây thơ, kỳ thực ngầm trong đất đã thối nát rồi. Tôi định về phòng, nhưng không ngờ lại gặp Uông Dương.
Anh ấy vẫn vóc người cao khiến tôi động lòng, tôi không vui là giả, cũng nghi hoặc anh ấy tìm tôi làm gì. Uông Dương có lẽ đã đứng rất lâu chỉ để đợi tôi.
“Anh muốn nói chuyện với em, được không?” anh ấy nói với tôi. Trong ánh mắt có chút đau buồn, là người con trai tràn đầy sức sống bị tôi làm trở nên như vậy sao?
Nghe thấy lời mời của anh ấy, trong lòng tôi rất vui.
Sao lại không thể, đối với lời mời của anh ấy tôi đều lập tức đồng ý. Trừ lúc cùng anh ấy, trong lòng tôi có chút đau khổ, không ngờ rằng bản thân vẫn còn rất mong chờ với anh ấy.
Chúng tôi đi đến cái đình gần đó hai người ngồi xuống. Cây liễu tạo bóng râm, những bông hoa nhỏ đỏ tươi, ý cảnh rất đẹp.
Tôi có chút hồi hộp, anh ấy cũng im lặng rất lâu, hình như đang đấu tranh gì đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Anh ấy cuối cùng cũng quyết tâm, nói với tôi một hơi: “Anh đã có bạn gái rồi.”
Anh ấy nói trong nháy mắt, mặt tôi lập tức cứng đơ không biết nên nói gì, cười miễn cưỡng. Vẻ mặt tôi chắc chắn là không dễ nhìn, điều này đối với tôi mà nói chắc chắn không phải là một tin tốt lành.
“Vậy tốt quá, chúc mừng anh. Mọt sách như anh lại có thể có người thích rồi, đối phương chắc chắn là mỹ nhân tài mạo song toàn.” Tôi nhún vai, giả vờ thoải mái nói. Trừ cái đó ra, tôi lại có lí do gì có yêu cầu với Uông Dương đây.
Uông Dương nhìn tôi khó hiểu, tôi cũng không hiểu ý ngĩa biểu cảm của anh ấy. Thực ra nội tâm tôi vô cùng khó chịu, nhưng tôi đã từ chối cái khác, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Ha, nếu như không còn chuyện gì thì em đi trước.” Tôi nói với Uông Dương, sau đó đứng dậy định rời đi.
Nhưng Uông Dương kéo tay tôi lại: “Em đừng đi vội, anh còn chuyện chưa nói xong.”
“Ừm, còn gì anh nói đi.” Tôi có chút nghi hoặc nhìn anh, bây giờ chuyện anh ấy muốn nói đã nói với tôi rồi, thế anh ấy còn chuyện gì muốn nối với tôi?
Uông Dương hôm nay đúng là kỳ lạ, im lặng một hồi, anh ấy có vẻ hơi khó nói: “Tên Lưu Tê này có vấn đề. Em không nên tiếp xúc nhiều với cậu ta, điều này đối với em không tốt.”
Tôi không nói gì cả, Lưu Tê và Uông Dương từng có mâu thuẫn, nhưng nhìn chung mà nói, Lưu Tê chưa từng làm chuyện có lỗi với tôi. Uông Dương đột nhiên nói như vậy, là nghe được lời đồn gì rồi.
“Đây là chuyện giữa em và anh ấy, liên quan gì đến anh. Nếu như là sự quan tâm của một người bạn, em có chừng mực.” Tôi cũng không biết mình làm sao nữa, trong vô thức nói ra lời như vậy, vẻ mặt Uông Dương liền trở nên khó nhìn.
“Anh không phải nói đùa với em, đừng qua lại với cậu ta nữa, anh không thích em như vậy.” Uông Dương nghiêm giọng nói, trên mặt ẩn hàm tức giận.
Gió thổi qua gương mặt tôi, tôi lặng lẽ nhìn anh ấy: “Được rồi, Uông Dương. Anh ấy là người như nào, em rõ, em không biết tại sao anh lại nói lời như vậy, vấn đề này dừng ở đây thôi.”
Sau khi tôi và Uông Dương buồn bã chia tay, tôi về phòng, vẻ mặt đau khổ lúc anh dời đi vẫn in sâu trong tâm trí tôi, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ hiện lên trước mắt.
Trong phòng một mình quạnh quẽ, lại không thấy Đường Đông Phi, tâm trạng chán ngán nên đi dọ dẹp lại đồ một lát, điện thoại hiện lên có tin nhắn.
Tôi cầm lên xem, lại là Đường Đông Phi gửi. Thì ra cô ấy chưa về phòng là vì lại đi tiếp khách, hơn nữa lại gặp phiền phức, bảo tôi đền giúp cô ấy.
Nghĩ tới cô nàng ngốc nghếch này, thất là muốn tức chết tôi. Cuối cùng tôi không đành lòng, thực sự sợ cô ấy bị ức hiếp. Thế là nhanh chóng chạy đến chỗ đó tìm cô ấy. Nơi đó tôi thấy rất quen.
Chí ít cô ấy còn biết lén lút gửi tin nhắn cho tôi, nhưng không nói số phòng.
Tôi tới câu lạc bộ mà Đường Đông Phi đang ở, căn bản là không thấy cô ấy, gọi điện lại không bắt máy. Tôi đành phải tìm từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng mà Đường Đông Phi đang ở.