Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 29 NGƯỜI GIẬT DÂY PHÍA SAU
CHƯƠNG 29: NGƯỜI GIẬT DÂY PHÍA SAU
Hôm nay lúc trở lại ký túc xá, tôi bất ngờ phát hiện cửa đã bị mở ra, nhìn đồng hồ, giờ này ngoại trừ tôi hẳn là vẫn chưa có người nào trở về mới đúng, chẳng lẽ có trộm sao?
Nghĩ tới đây, tôi bất giác hừ một tiếng, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi, nói không chừng là ai đó hôm nay về sớm hơn mọi khi. Chẳng lẽ là Đường Đông Phi sao? Tôi nghi ngờ.
Tôi mở cửa, lặng lẽ đi vào, trong đầu lóe lên một trò đùa quái đản, nhưng điều khiến tôi không nghĩ tới đó là, bóng dáng của người ở trong nhà kia, hóa ra lại là Đường Hân.
Đường Hân đã chuyển ra bên ngoài sống từ lâu rồi, cũng rất ít khi trở lại ký túc, hôm nay là lần đầu tiên cô ta trở lại đây, nhất định không hề đơn giản như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi không có cảm tình với Đường Hân, lần trước có người mắng chửi tôi trên bảng thông báo, sự việc đó làm ầm ĩ cả lên, tôi càng nghĩ càng cảm thấy Đường Hân là người có khả năng lớn nhất làm chuyện đó.
Mặc dù Lưu Tê tra ra người giở trò phía sau, nhưng người kia không thể có bản lĩnh lớn như vậy, có lẽ là phía sau có người sai khiến cô ta, mà người đó, tôi đoán chính là Đường Hân.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, có rất nhiều chuyện tôi không muốn biết sự thật của nó, cho dù chân tướng là gì cũng được, mọi chuyện cũng coi như đã rõ ràng. Dù sao Lưu Tê cũng đã trừng phạt cô ta, tôi cũng không dám làm gì cô ta nữa. Bây giờ nhìn thấy Đường Hân, cục tức này của tôi lại nuốt không trôi. Tâm trạng vui vẻ ban nãy cũng biến mất hoàn toàn.
“Sao hôm nay lại trở về thế?” Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, bộ dáng vờ như rất bình tĩnh nói. Nhưng Đường Hân lại không như vậy...
Xem ra giữa tôi và Đường Hân không thể tránh khỏi việc xảy ra tranh cãi, tôi yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
Đường Hân ngồi ở trên giường, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi, nửa ngày mới chậm rãi phun ra một câu: “Tại sao tôi không thể trở về đây, đừng quên đây cũng là nơi ở của tôi đó.”
Lời nói của cô ta rõ ràng là mang theo lửa giận, đám lửa này đang phóng về phía tôi, mà giờ phút này bản thân tôi đang phải cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nếu như là củi khô thông thường, một khi bị đốt cháy, chắc chắn lửa sẽ cuồn cuộn ngập trời.
May mà tôi vẫn còn có một chút lý trí, không để nó bộc phát ra.
“Ồ, vậy cô cứ ở đây đi!” Nói xong, tôi liền xoay người chuẩn bị đi ra cửa, hiện tại tôi thấy hơi mệt, cứ coi như tôi nhường cô ta đi, nếu như Đường Hân vẫn còn không biết tốt xấu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể tiếp đãi cô ta tới cùng thôi.
Dù sao, tôi cũng không phải là người có tấm lòng quá bao dung rộng lượng.
Đường Hân quả nhiên là không ngờ tôi cứ như vậy mà rời đi, cô ta đứng nhìn bóng lưng của tôi rồi thốt ra một câu như muốn gây sự: “Ôi? Biết chột dạ rồi sao? Xem ra có một số người đúng là thiếu giáo dục!”
Giờ phút này, trong lòng tôi rõ ràng nghe thấy “Đùng” một tiếng, lửa giận tản ra bốn phía, tôi không kiềm nén được nữa, vừa nãy rõ ràng tôi đã nhún nhường Đường Hân, nhưng không ngờ Đường Hân vẫn không biết tốt xấu như vậy, thực sự tức chết tôi mà.
“Đồ gái điếm nhà cô ăn phải thuốc súng hả? Mà ném pháo lung tung khắp nơi thế.” Tôi đứng thẳng, xoay người, đặt túi xách trong tay qua một bên: “Đây không phải là nơi để cô trút giận, muốn đánh rắm thì về nhà của cô mà đánh, vừa nãy tôi đã nể mặt cô như vậy, mà cô vẫn còn không biết tốt xấu!”
Cô ta thực sự muốn ăn chửi đến vậy sao? Hiện giờ tôi đã không còn là Lý Viện mặc cho người khác bắt nạt nữa rồi, có phải Đường Hân đã quên tại sao cô ta bị tôi cho ăn bạt tai rồi đúng không?
Trong chốc lát Đường Hân cũng bị khí thế của tôi áp đảo, không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, không để cho chính mình rơi vào thế yếu.
“Chuyện kia, là do cô làm đúng không?”
Một lát sau, Đường Hân đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ cô ta đã biết trước tiên phải tìm lời dẫn thì mình mới có lý lẽ để nói, nếu không cô ta cứ vô duyên vô cớ thêu dệt chuyện như vậy, thật sự không chiếm được ưu thế gì.
Nghe thấy lời này của Đường Hân, tôi cũng coi như đã hiểu, những điều Đường Hân nghĩ đến có vẻ giống với những điều tôi nghĩ đến, thật sự đều là vì chuyện kia. Nhưng chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, vậy mà cô ta đã biết nhanh thật đấy.
“Chuyện gì?” Tuy ngoài miệng hỏi như vậy, thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ Đường Hân đang nói đến chuyện kia. Tôi biết rất rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, bởi vì nếu chuyện bị bại lộ quá sớm, tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả, việc này là do Lưu Tê làm, tất nhiên tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
“Giờ lại học được cả chiêu giả bộ vô tội rồi sao? Lúc làm chuyện này sao cô không nói chứ?” Đường Hân được thể, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức trở nên hung hăng phách lối, có điều một cô gái ngốc cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái ngốc mà thôi, nháy mắt đã bị khí thế nhất thời làm cho đầu óc mê muội, trực tiếp phóng con bài chủ chốt ra, trong lòng tôi vô cùng coi thường nhìn Đường Hân.
“Chuyện xảy ra với cô ấy, là do cô làm đúng không?” Đường Hân thấy tôi đang giả bộ hồ đồ, cho nên trực tiếp nói vào trọng tâm câu chuyện.
Đây là đầu đề câu chuyện cô ta nói với tôi, hiện giờ Đường Hân lại bới móc chuyện này ra, để tôi đứng ở vị trí chiếm ưu thế. Tôi nhìn cô ta, vẫn như cũ không nói lời nào.
Trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng không nói ra mà thôi, bởi vì rất nhiều chuyện không dám khẳng định, giống như những lời tôi nói trước đó, nếu như chuyện này tiếp tục truy cứu nữa, sẽ phá hủy quy củ trong xã hội này, bởi vì đã có người tự nguyện muốn đến chỗ nữ sinh kia bị cưỡng hiếp để quay video, trong lòng tôi cũng hơi băn khoăn.
Nhưng bây giờ Nhậm Tuyết lại bới móc chuyện này ra, vậy thì tính chất sẽ không giống nhau nữa.
Đối với những việc Nhậm Tuyết đã làm, Lưu Tê cho rằng Nhậm Tuyết bị như vậy là đáng đời, ai bảo cô ấy nói xấu tôi? Nhưng nếu như còn tiếp tục làm lớn chuyện này ra nữa, vậy thì những người nên trả thù tôi nhất định sẽ trả thù bằng hết.
“Bốp!”
Tôi vung tay cho Đường Hân một cái bạt tai, cái tát này không chỉ để làm dịu cơn giận trong lòng tôi, mà còn bởi vì những chuyện trước đó, đương nhiên cái tát này cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa tôi và Đường Hân hoàn toàn chấm dứt tại đây, lòng dạ của con người này quả thực là vô cùng khó lường.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết, mục đích của Đường Hân khi sỉ nhục tôi, chẳng phải là muốn khiến tôi thân bại danh liệt, rồi tự mình leo lên vị trí cao nhất sao? Đáng tiếc lòng người đều sáng như gương, công lý luôn thuộc về lẽ phải.
Lần này Đường Hân coi như là tiền mất tật mang, nếu không cho dù cô ta có muốn báo đáp, thì hôm nay cũng sẽ không vì chuyện của Nhậm Tuyết mà tới đây xoi mói tôi.
“Cô đánh tôi! Cô dám đánh tôi hả.” Sau khi bị tôi đánh, Đường Hân bắt đầu nổi nóng, hét to về phía hành lang: “Tất cả mọi người đi vào đây cho tôi!”
Trong lòng tôi lạnh lẽo, bởi vì Đường Hân có tính toàn trước sẽ ra tay vào hôm nay, cho nên mới dẫn người tới.
Rất nhanh ở ngoài cửa có ba nữ sinh tiến vào, trong ánh mắt của ba nữ sinh này đều lộ vẻ hung dữ, giống như là muốn ăn thịt tôi vậy, thế nhưng tôi cũng thở phào một hơi, ba người này đều là loại người giận mà không dám nói, mặc dù nhìn có vẻ hung dữ, nhưng tôi đoán chừng cũng chỉ bắt nạt được những kẻ yếu mà thôi, còn những người cứng rắn chút là không được.
Chắc hẳn hiện giờ tôi đã “Nổi tiếng hung dữ khắp nơi”, ai bảo tôi là bạn gái của Lưu Tê chứ, những người này muốn đụng đến tôi cũng phải cân nhắc thật kỹ, chuyện của Nhậm Tuyết đã bày ra trước mắt họ, chỉ nói hai câu không nên nói, mà đã thành như vậy rồi.
Hôm nay nếu thật sự muốn ra tay với tôi vậy thì còn gì nữa?
Nhìn thấy dáng vẻ của đám người kia, trong lòng tôi không khỏi cười nhạt, cảm thán nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, loại người như Đường Hân, thì bên cạnh cũng đều là những kẻ bỏ đi mà thôi.”
Tôi thay đổi thái độ bình thường dọa bọn họ sợ hãi, không ai dám tiến lên đánh nhau với tôi.
Hôm nay lúc trở lại ký túc xá, tôi bất ngờ phát hiện cửa đã bị mở ra, nhìn đồng hồ, giờ này ngoại trừ tôi hẳn là vẫn chưa có người nào trở về mới đúng, chẳng lẽ có trộm sao?
Nghĩ tới đây, tôi bất giác hừ một tiếng, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều rồi, nói không chừng là ai đó hôm nay về sớm hơn mọi khi. Chẳng lẽ là Đường Đông Phi sao? Tôi nghi ngờ.
Tôi mở cửa, lặng lẽ đi vào, trong đầu lóe lên một trò đùa quái đản, nhưng điều khiến tôi không nghĩ tới đó là, bóng dáng của người ở trong nhà kia, hóa ra lại là Đường Hân.
Đường Hân đã chuyển ra bên ngoài sống từ lâu rồi, cũng rất ít khi trở lại ký túc, hôm nay là lần đầu tiên cô ta trở lại đây, nhất định không hề đơn giản như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Tôi không có cảm tình với Đường Hân, lần trước có người mắng chửi tôi trên bảng thông báo, sự việc đó làm ầm ĩ cả lên, tôi càng nghĩ càng cảm thấy Đường Hân là người có khả năng lớn nhất làm chuyện đó.
Mặc dù Lưu Tê tra ra người giở trò phía sau, nhưng người kia không thể có bản lĩnh lớn như vậy, có lẽ là phía sau có người sai khiến cô ta, mà người đó, tôi đoán chính là Đường Hân.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, có rất nhiều chuyện tôi không muốn biết sự thật của nó, cho dù chân tướng là gì cũng được, mọi chuyện cũng coi như đã rõ ràng. Dù sao Lưu Tê cũng đã trừng phạt cô ta, tôi cũng không dám làm gì cô ta nữa. Bây giờ nhìn thấy Đường Hân, cục tức này của tôi lại nuốt không trôi. Tâm trạng vui vẻ ban nãy cũng biến mất hoàn toàn.
“Sao hôm nay lại trở về thế?” Tôi kiềm chế cảm xúc của mình, bộ dáng vờ như rất bình tĩnh nói. Nhưng Đường Hân lại không như vậy...
Xem ra giữa tôi và Đường Hân không thể tránh khỏi việc xảy ra tranh cãi, tôi yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
Đường Hân ngồi ở trên giường, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào tôi, nửa ngày mới chậm rãi phun ra một câu: “Tại sao tôi không thể trở về đây, đừng quên đây cũng là nơi ở của tôi đó.”
Lời nói của cô ta rõ ràng là mang theo lửa giận, đám lửa này đang phóng về phía tôi, mà giờ phút này bản thân tôi đang phải cố gắng đè nén lửa giận trong lòng xuống, nếu như là củi khô thông thường, một khi bị đốt cháy, chắc chắn lửa sẽ cuồn cuộn ngập trời.
May mà tôi vẫn còn có một chút lý trí, không để nó bộc phát ra.
“Ồ, vậy cô cứ ở đây đi!” Nói xong, tôi liền xoay người chuẩn bị đi ra cửa, hiện tại tôi thấy hơi mệt, cứ coi như tôi nhường cô ta đi, nếu như Đường Hân vẫn còn không biết tốt xấu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể tiếp đãi cô ta tới cùng thôi.
Dù sao, tôi cũng không phải là người có tấm lòng quá bao dung rộng lượng.
Đường Hân quả nhiên là không ngờ tôi cứ như vậy mà rời đi, cô ta đứng nhìn bóng lưng của tôi rồi thốt ra một câu như muốn gây sự: “Ôi? Biết chột dạ rồi sao? Xem ra có một số người đúng là thiếu giáo dục!”
Giờ phút này, trong lòng tôi rõ ràng nghe thấy “Đùng” một tiếng, lửa giận tản ra bốn phía, tôi không kiềm nén được nữa, vừa nãy rõ ràng tôi đã nhún nhường Đường Hân, nhưng không ngờ Đường Hân vẫn không biết tốt xấu như vậy, thực sự tức chết tôi mà.
“Đồ gái điếm nhà cô ăn phải thuốc súng hả? Mà ném pháo lung tung khắp nơi thế.” Tôi đứng thẳng, xoay người, đặt túi xách trong tay qua một bên: “Đây không phải là nơi để cô trút giận, muốn đánh rắm thì về nhà của cô mà đánh, vừa nãy tôi đã nể mặt cô như vậy, mà cô vẫn còn không biết tốt xấu!”
Cô ta thực sự muốn ăn chửi đến vậy sao? Hiện giờ tôi đã không còn là Lý Viện mặc cho người khác bắt nạt nữa rồi, có phải Đường Hân đã quên tại sao cô ta bị tôi cho ăn bạt tai rồi đúng không?
Trong chốc lát Đường Hân cũng bị khí thế của tôi áp đảo, không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, không để cho chính mình rơi vào thế yếu.
“Chuyện kia, là do cô làm đúng không?”
Một lát sau, Đường Hân đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ cô ta đã biết trước tiên phải tìm lời dẫn thì mình mới có lý lẽ để nói, nếu không cô ta cứ vô duyên vô cớ thêu dệt chuyện như vậy, thật sự không chiếm được ưu thế gì.
Nghe thấy lời này của Đường Hân, tôi cũng coi như đã hiểu, những điều Đường Hân nghĩ đến có vẻ giống với những điều tôi nghĩ đến, thật sự đều là vì chuyện kia. Nhưng chuyện này mới xảy ra cách đây không lâu, vậy mà cô ta đã biết nhanh thật đấy.
“Chuyện gì?” Tuy ngoài miệng hỏi như vậy, thế nhưng trong lòng tôi hiểu rõ Đường Hân đang nói đến chuyện kia. Tôi biết rất rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ, bởi vì nếu chuyện bị bại lộ quá sớm, tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả, việc này là do Lưu Tê làm, tất nhiên tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
“Giờ lại học được cả chiêu giả bộ vô tội rồi sao? Lúc làm chuyện này sao cô không nói chứ?” Đường Hân được thể, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức trở nên hung hăng phách lối, có điều một cô gái ngốc cuối cùng vẫn chỉ là một cô gái ngốc mà thôi, nháy mắt đã bị khí thế nhất thời làm cho đầu óc mê muội, trực tiếp phóng con bài chủ chốt ra, trong lòng tôi vô cùng coi thường nhìn Đường Hân.
“Chuyện xảy ra với cô ấy, là do cô làm đúng không?” Đường Hân thấy tôi đang giả bộ hồ đồ, cho nên trực tiếp nói vào trọng tâm câu chuyện.
Đây là đầu đề câu chuyện cô ta nói với tôi, hiện giờ Đường Hân lại bới móc chuyện này ra, để tôi đứng ở vị trí chiếm ưu thế. Tôi nhìn cô ta, vẫn như cũ không nói lời nào.
Trong lòng mọi người đều hiểu, nhưng không nói ra mà thôi, bởi vì rất nhiều chuyện không dám khẳng định, giống như những lời tôi nói trước đó, nếu như chuyện này tiếp tục truy cứu nữa, sẽ phá hủy quy củ trong xã hội này, bởi vì đã có người tự nguyện muốn đến chỗ nữ sinh kia bị cưỡng hiếp để quay video, trong lòng tôi cũng hơi băn khoăn.
Nhưng bây giờ Nhậm Tuyết lại bới móc chuyện này ra, vậy thì tính chất sẽ không giống nhau nữa.
Đối với những việc Nhậm Tuyết đã làm, Lưu Tê cho rằng Nhậm Tuyết bị như vậy là đáng đời, ai bảo cô ấy nói xấu tôi? Nhưng nếu như còn tiếp tục làm lớn chuyện này ra nữa, vậy thì những người nên trả thù tôi nhất định sẽ trả thù bằng hết.
“Bốp!”
Tôi vung tay cho Đường Hân một cái bạt tai, cái tát này không chỉ để làm dịu cơn giận trong lòng tôi, mà còn bởi vì những chuyện trước đó, đương nhiên cái tát này cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa tôi và Đường Hân hoàn toàn chấm dứt tại đây, lòng dạ của con người này quả thực là vô cùng khó lường.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết, mục đích của Đường Hân khi sỉ nhục tôi, chẳng phải là muốn khiến tôi thân bại danh liệt, rồi tự mình leo lên vị trí cao nhất sao? Đáng tiếc lòng người đều sáng như gương, công lý luôn thuộc về lẽ phải.
Lần này Đường Hân coi như là tiền mất tật mang, nếu không cho dù cô ta có muốn báo đáp, thì hôm nay cũng sẽ không vì chuyện của Nhậm Tuyết mà tới đây xoi mói tôi.
“Cô đánh tôi! Cô dám đánh tôi hả.” Sau khi bị tôi đánh, Đường Hân bắt đầu nổi nóng, hét to về phía hành lang: “Tất cả mọi người đi vào đây cho tôi!”
Trong lòng tôi lạnh lẽo, bởi vì Đường Hân có tính toàn trước sẽ ra tay vào hôm nay, cho nên mới dẫn người tới.
Rất nhanh ở ngoài cửa có ba nữ sinh tiến vào, trong ánh mắt của ba nữ sinh này đều lộ vẻ hung dữ, giống như là muốn ăn thịt tôi vậy, thế nhưng tôi cũng thở phào một hơi, ba người này đều là loại người giận mà không dám nói, mặc dù nhìn có vẻ hung dữ, nhưng tôi đoán chừng cũng chỉ bắt nạt được những kẻ yếu mà thôi, còn những người cứng rắn chút là không được.
Chắc hẳn hiện giờ tôi đã “Nổi tiếng hung dữ khắp nơi”, ai bảo tôi là bạn gái của Lưu Tê chứ, những người này muốn đụng đến tôi cũng phải cân nhắc thật kỹ, chuyện của Nhậm Tuyết đã bày ra trước mắt họ, chỉ nói hai câu không nên nói, mà đã thành như vậy rồi.
Hôm nay nếu thật sự muốn ra tay với tôi vậy thì còn gì nữa?
Nhìn thấy dáng vẻ của đám người kia, trong lòng tôi không khỏi cười nhạt, cảm thán nói: “Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, loại người như Đường Hân, thì bên cạnh cũng đều là những kẻ bỏ đi mà thôi.”
Tôi thay đổi thái độ bình thường dọa bọn họ sợ hãi, không ai dám tiến lên đánh nhau với tôi.