Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 26 ANH TA KHÔNG TẦM THƯỜNG
CHƯƠNG 26: ANH TA KHÔNG TẦM THƯỜNG
Không may là tôi lại gặp phải Dương Hồng. Tuy nhìn thấy tôi nhưng cậu ta lại đi thẳng như thể không quen biết tôi vậy, ôi chao, đàn ông là thế mà!
Nhưng mà video còn đang nằm ở trong tay của Dương Hồng nên tôi chỉ có thể chủ động lên tiếng: “Dương Hồng!”
Cậu ta nghe thấy tôi lên tiếng thì dừng lại, sau đó giễu cợt nói: “Sao vậy? Cậu thiếu tiền sao?”
Tôi cũng không trả lời, bởi vì cậu ta là cố ý khiến cho tôi cảm thấy khó chịu mà! Nhưng mà không hiểu tại sao bây giờ Dương Hồng lại không làm gì cả mà chỉ nói một câu: “Nếu cậu không chịu nói lời nào thì tớ đi đây!” Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đây là Dương Hồng mà tôi biết hay sao?
Tôi nhìn về phía con người xa lạ kia, thực sự tôi không thể tìm được điểm giống nhau giữa cậu ta với Dương Hồng mà trước đây tôi từng quen biết.
Trước đây không phải là Dương Hồng vẫn luôn dùng ánh mắt khinh thường và giễu cợt để nhìn tôi sao? Vậy tại sao bây giờ lại khác xa vậy.
Tôi nghi ngờ nhìn theo bóng dáng của Dương Hồng, ánh mắt tràn vô cùng phức tạp.
Sau đó thì tôi vẫn quyết định đi dạo trong sân trường, dù sao thì bây giờ cũng không có lớp học. Đột nhiên tôi lại chuyển hướng đi về phía rừng cây.
Lại cũng giống như lần trước đi vào trong ngôi đình đó, và tôi cũng không biết là bản thân đang hy vọng điều gì. Có lẽ là vì tôi đã thấy Uông Dương ở đây nên giờ tôi mới hy vọng có thể tình cờ gặp lại anh ấy một lần nữa sao?
Làn gió khe khẽ lướt qua gương mặt của tôi, giống như cái lần Uông Dương nắm lấy tay tôi vậy.
Thế như lúc đó tôi lại nhớ đế Lưu Tê, Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng. Thế giới của tôi đã bị bọn họ vấy bẩn thì sao tôi có thể xứng đôi với anh ấy được chứ? Mỗi lần tôi nhớ đến thân thể tàn tạ này của mình thì tôi lại càng cảm thấy tự ti.
Bởi vì những người như tôi không xứng được yêu ai cả. Cho nên chỉ có thể lặng lẽ sống ở tầng dưới của xã hội, cho dù cái giá của nó có lớn như thế nào thì cũng phải kiên cường sống sót.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.
“Lý Viện?” khi tôi vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy giọng nói của anh ấy. Và cơ thể của tôi cũng cứng lại khi nghe thấy âm thanh đó.
Thật sự là tôi lại gặp được anh ấy một lần nữa sao? Uông Dương vẫn luôn cho rằng tôi không quan tâm và không muốn nói chuyện với anh ấy, cho nên khi anh ấy nói tiếp thì thanh âm có phần khàn khàn: “Chúng ta đừng xa lạ như vậy được không? Ít nhất thì em cũng không chán ghét anh đúng không? Nếu như không có cậu ấy thì anh có cơ hội bước vào trái tim của em không?”
Người mà Uông Dương nói không phải là Lưu Tê sao? Tôi quay lưng lại với anh ấy, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy sự u buồn xuất hiện trên người một chàng tài rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Tôi cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường: “Trùng hợp thật đấy, sao anh lại ở đây?” Tôi cố ý nói sang chyện khác, bởi vì tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Uông Dương nữa.
Bởi vì thân phận tôi có hơi đặc biệt nên cứ dây dưa thế này sẽ không tốt cho anh ấy. Cũng có thể nói là giờ tôi đã có người yêu, hơn nữa người đó còn là Lưu Tê, đại ca ở trong trường.
Nếu như tôi cứ tiếp tục dây dưa với Uông Dương thì anh ấy sẽ là người phải chịu thiệt.
Cũng không biết có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi cảm thấy Lưu Tê có tình cảm với tôi, nếu không anh ta cũng sẽ không bảo vệ tôi như vậy, hoặc là anh ta là kiểu người thích trinh nữ.
Tôi lại nhớ đến sự đau đớn và mịt mờ trong cái đêm mà tôi giao lần đầu tiên của mình cho Lưu Tê.
Cũng bởi vì việc này mà tôi không thể ở bên người mình thích.
Khi mà tôi còn có tư cách để yêu Uông Dương thì chúng tôi không quá thân. Nhưng đến lúc tôi mất đi tư cách đó thì anh ấy lại nói là anh ấy yêu tôi. Điều này đau đớn mà lại bất đắc dĩ đến nhường nào.
Khi tôi nói ra những lời ấy thì Uông Dương cũng không nói gì nữa.
Những tán lá không ngừng xào xạc, giống như đang nói về thứ tình cảm mà chúng tôi không cách nào nói thành lời vậy. Hai người chúng tôi vẫn im lặng không nói một lời, và tôi có phần không chịu nổi bầu không khí này.
Cho nên tôi quyết định rời khỏi nơi khiến tôi cảm thấy bị đè nén này, nhưng khi tôi đi qua Uông Dương thì anh ấy lại kéo tôi lại.
Cảm giác ấm áp đó khiến cho trái tim tôi lệch nhịp.
“Lý Viện, anh thật lòng rất thích em, nên mong em đừng trốn tránh anh có được không?” Những lời này của Uông Dương khiến cho tôi cảm thấy chua xót, không nói nên lời.
Vậy mong anh cũng hiểu cho em một chút được không? Người như em không xứng với anh. Anh vẫn luôn sống dưới ánh mặt trời, còn bây giờ em chỉ có thể sống trong bóng tối mà thôi.
“Uông Dương, nếu như anh buông tay ra thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng nếu anh không chịu buông tay thì chúng ta chỉ có thể trở thành người xa lạ.” Tôi cố gắng để cho giọng nói của mình có vẻ hờ hững.
Chỉ có như vậy thì mới chặt đứt tình cảm mà Uông Dương dành cho tôi, anh ấy còn có một tương lai tươi sáng ở phía trước, còn có rất nhiều cô gái tốt hơn tôi đang đợi anh ấy, cho nên anh ấy không cần vì một người như tôi mà khổ sở.
Khi tôi nói ra những lời đó thì tôi cảm nhận được anh ấy khẽ run rẩy. Uông Dương đang do dự không biết có nên buông tay tôi ra không, còn tôi thì đang ép anh ấy lựa chọn.
Tôi giống như một gã đao phủ tàn nhẫn, đang không ngừng cứa vào trái tim của anh ấy. Tôi vốn cho rằng mọi việc sẽ kết thúc một cách nhanh chóng, nhưng mà tôi lại đang nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi.
Uông Dương không lựa chọn buông tay ra mà trực tiếp kéo tôi về phía anh ấy.
Cảm xúc mềm mại ở trên môi khiến cho tôi ngừng thở, đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi tôi tỉnh táo lại thì tôi bắt đầu giãy giụa. Nhưng mà dù sao thì Uông Dương cũng là con trai nên tôi không thể nào tránh thoát được.
Môi vào lưỡi của anh ấy không ngừng quấn quýt lấy tôi khiến cho tôi có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt của anh.
Dần dần thì tôi cũng từ bỏ việc giãy dụa và bắt đầu thuận theo anh ấy.
Năm tháng yên bình, và tôi thì đang hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng thì Uông Dương cũng rời khỏi môi của tôi.
Một đường chỉ bạc nối liền giữa môi của chúng tôi, Uông Dương lấy tay của anh ấy để giúp tôi lau miệng.
Không khí lại chìm vào im lặng, Uông Dương gối đầu lên vai của tôi.
“Uông Dương, em đã có bạn trai rồi.” Cuối cùng thì tôi là người lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng này. Tôi cảm thấy cơ thể của Uông Dương khẽ cứng lại.
Uông Dương, xin lỗi, em không thể kéo anh vào vũng nước đục này. Em đã gieo nhân ác thì nhất định sẽ gặp phải quả báo, đó là một sự thật không thể thay đổi, cho nên đẩy anh rời xa thế giới của em mới là cách tốt nhất.
“Ừ, anh cũng biết.” Một lúc sau thì Uông Dương mới lên tiếng. Tôi chỉ thấy chàng trai đứng ở trước mặt tôi này rất ngây thơ, cũng khiến cho người khác muốn yêu thương. Nhưng mà nó cũng không thay đổi được quyết tâm đẩy anh ấy ra xa của tôi.
Tôi đẩy Uông Dương ra: “Nếu anh đã biết vậy thì mong anh sau này sẽ không dây dưa với em nữa.” Tôi biết những lời này sẽ làm tổn thương anh nhưng tôi vẫn phải nói.
“Nhưng chúng ta... vẫn sẽ là bạn bè chứ.” Uông Dương khổ sở nói. Cuối cùng thì tôi vẫn nhìn vào mắt của Uông Dương, và quả nhiên là tôi thấy được sự đau xót ở trong đó. Sự bi thương đó như muốn nhấn chìm tôi, khiến cho tôi không thể hô hấp được.
Tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh, bởi vì tôi không chịu nổi tình cảm như vậy.
“Uông Dương, chúng ta sẽ mãi là bạn bè.” Đây là lời cuối cùng của tôi với Uông Dương trước khi rời khỏi khu rừng. Khi đối mặt với anh mắt bi thương của anh ấy thì tôi lựa chọn chạy trốn.
Khi đi ra khỏi khu rừng thì tôi lại không biết mình nên đi đâu. Trang điểm ngày hôm nay của tôi cũng đã đủ để gây chú ý rồi, hơn nữa danh tiếng của tôi ở trong trường cũng rất lớn.
“Nhìn xem, đó là Lý Viện, cô ta là cave đó.” Những người xung quanh khi nhìn thấy tôi đều lén lút nói lời ấy với bạn của mình. Tôi dừng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Lý Viện, mau nhìn xem bây giờ mày nhục nhã như thế nào, mày căn bản không xứng với Uông Dương. Khóe mắt tôi đã ngập nước mắt, nhưng tôi cố gắng không cho nó chảy xuống.
Nước mắt là đồ rẻ tiền, và người phụ nữ yêu tiền như tôi thì sao có thể chảy những giọt nước mắt rẻ tiền như vậy? Tôi cố gắng ép nước mắt chảy vào trong, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ cần đi về phía trước là được, chỉ cần còn đường để đi là được. Tôi cứ đi như cái xác không hồn, tôi thấy cuộc đời này của mình thật là đáng buồn. Tôi phải may mắn cỡ nào mới có cơ hội giày xéo tình cảm mà người mình yêu giành cho mình chứ?
Sự đau khổ bao trùm lên nụ cười của tôi, cũng không biết có mấy người có thể thật sự hiểu được lòng tôi đay? Có khi nào Thẩm Lệ Lệ cũng đã từng trải qua những ngày tháng như vậy?
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Thẩm Lệ Lệ, cô ta là người đã đưa tôi vào con đường này, vậy thì... trước đây cô ta có từng phải sống những ngày như tôi bây giờ không?
Không may là tôi lại gặp phải Dương Hồng. Tuy nhìn thấy tôi nhưng cậu ta lại đi thẳng như thể không quen biết tôi vậy, ôi chao, đàn ông là thế mà!
Nhưng mà video còn đang nằm ở trong tay của Dương Hồng nên tôi chỉ có thể chủ động lên tiếng: “Dương Hồng!”
Cậu ta nghe thấy tôi lên tiếng thì dừng lại, sau đó giễu cợt nói: “Sao vậy? Cậu thiếu tiền sao?”
Tôi cũng không trả lời, bởi vì cậu ta là cố ý khiến cho tôi cảm thấy khó chịu mà! Nhưng mà không hiểu tại sao bây giờ Dương Hồng lại không làm gì cả mà chỉ nói một câu: “Nếu cậu không chịu nói lời nào thì tớ đi đây!” Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đây là Dương Hồng mà tôi biết hay sao?
Tôi nhìn về phía con người xa lạ kia, thực sự tôi không thể tìm được điểm giống nhau giữa cậu ta với Dương Hồng mà trước đây tôi từng quen biết.
Trước đây không phải là Dương Hồng vẫn luôn dùng ánh mắt khinh thường và giễu cợt để nhìn tôi sao? Vậy tại sao bây giờ lại khác xa vậy.
Tôi nghi ngờ nhìn theo bóng dáng của Dương Hồng, ánh mắt tràn vô cùng phức tạp.
Sau đó thì tôi vẫn quyết định đi dạo trong sân trường, dù sao thì bây giờ cũng không có lớp học. Đột nhiên tôi lại chuyển hướng đi về phía rừng cây.
Lại cũng giống như lần trước đi vào trong ngôi đình đó, và tôi cũng không biết là bản thân đang hy vọng điều gì. Có lẽ là vì tôi đã thấy Uông Dương ở đây nên giờ tôi mới hy vọng có thể tình cờ gặp lại anh ấy một lần nữa sao?
Làn gió khe khẽ lướt qua gương mặt của tôi, giống như cái lần Uông Dương nắm lấy tay tôi vậy.
Thế như lúc đó tôi lại nhớ đế Lưu Tê, Thẩm Lệ Lệ, Dương Hồng. Thế giới của tôi đã bị bọn họ vấy bẩn thì sao tôi có thể xứng đôi với anh ấy được chứ? Mỗi lần tôi nhớ đến thân thể tàn tạ này của mình thì tôi lại càng cảm thấy tự ti.
Bởi vì những người như tôi không xứng được yêu ai cả. Cho nên chỉ có thể lặng lẽ sống ở tầng dưới của xã hội, cho dù cái giá của nó có lớn như thế nào thì cũng phải kiên cường sống sót.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.
“Lý Viện?” khi tôi vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy giọng nói của anh ấy. Và cơ thể của tôi cũng cứng lại khi nghe thấy âm thanh đó.
Thật sự là tôi lại gặp được anh ấy một lần nữa sao? Uông Dương vẫn luôn cho rằng tôi không quan tâm và không muốn nói chuyện với anh ấy, cho nên khi anh ấy nói tiếp thì thanh âm có phần khàn khàn: “Chúng ta đừng xa lạ như vậy được không? Ít nhất thì em cũng không chán ghét anh đúng không? Nếu như không có cậu ấy thì anh có cơ hội bước vào trái tim của em không?”
Người mà Uông Dương nói không phải là Lưu Tê sao? Tôi quay lưng lại với anh ấy, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy sự u buồn xuất hiện trên người một chàng tài rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Tôi cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình thường: “Trùng hợp thật đấy, sao anh lại ở đây?” Tôi cố ý nói sang chyện khác, bởi vì tôi không muốn tiếp tục dây dưa với Uông Dương nữa.
Bởi vì thân phận tôi có hơi đặc biệt nên cứ dây dưa thế này sẽ không tốt cho anh ấy. Cũng có thể nói là giờ tôi đã có người yêu, hơn nữa người đó còn là Lưu Tê, đại ca ở trong trường.
Nếu như tôi cứ tiếp tục dây dưa với Uông Dương thì anh ấy sẽ là người phải chịu thiệt.
Cũng không biết có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi cảm thấy Lưu Tê có tình cảm với tôi, nếu không anh ta cũng sẽ không bảo vệ tôi như vậy, hoặc là anh ta là kiểu người thích trinh nữ.
Tôi lại nhớ đến sự đau đớn và mịt mờ trong cái đêm mà tôi giao lần đầu tiên của mình cho Lưu Tê.
Cũng bởi vì việc này mà tôi không thể ở bên người mình thích.
Khi mà tôi còn có tư cách để yêu Uông Dương thì chúng tôi không quá thân. Nhưng đến lúc tôi mất đi tư cách đó thì anh ấy lại nói là anh ấy yêu tôi. Điều này đau đớn mà lại bất đắc dĩ đến nhường nào.
Khi tôi nói ra những lời ấy thì Uông Dương cũng không nói gì nữa.
Những tán lá không ngừng xào xạc, giống như đang nói về thứ tình cảm mà chúng tôi không cách nào nói thành lời vậy. Hai người chúng tôi vẫn im lặng không nói một lời, và tôi có phần không chịu nổi bầu không khí này.
Cho nên tôi quyết định rời khỏi nơi khiến tôi cảm thấy bị đè nén này, nhưng khi tôi đi qua Uông Dương thì anh ấy lại kéo tôi lại.
Cảm giác ấm áp đó khiến cho trái tim tôi lệch nhịp.
“Lý Viện, anh thật lòng rất thích em, nên mong em đừng trốn tránh anh có được không?” Những lời này của Uông Dương khiến cho tôi cảm thấy chua xót, không nói nên lời.
Vậy mong anh cũng hiểu cho em một chút được không? Người như em không xứng với anh. Anh vẫn luôn sống dưới ánh mặt trời, còn bây giờ em chỉ có thể sống trong bóng tối mà thôi.
“Uông Dương, nếu như anh buông tay ra thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng nếu anh không chịu buông tay thì chúng ta chỉ có thể trở thành người xa lạ.” Tôi cố gắng để cho giọng nói của mình có vẻ hờ hững.
Chỉ có như vậy thì mới chặt đứt tình cảm mà Uông Dương dành cho tôi, anh ấy còn có một tương lai tươi sáng ở phía trước, còn có rất nhiều cô gái tốt hơn tôi đang đợi anh ấy, cho nên anh ấy không cần vì một người như tôi mà khổ sở.
Khi tôi nói ra những lời đó thì tôi cảm nhận được anh ấy khẽ run rẩy. Uông Dương đang do dự không biết có nên buông tay tôi ra không, còn tôi thì đang ép anh ấy lựa chọn.
Tôi giống như một gã đao phủ tàn nhẫn, đang không ngừng cứa vào trái tim của anh ấy. Tôi vốn cho rằng mọi việc sẽ kết thúc một cách nhanh chóng, nhưng mà tôi lại đang nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi.
Uông Dương không lựa chọn buông tay ra mà trực tiếp kéo tôi về phía anh ấy.
Cảm xúc mềm mại ở trên môi khiến cho tôi ngừng thở, đầu óc trống rỗng.
Đợi đến khi tôi tỉnh táo lại thì tôi bắt đầu giãy giụa. Nhưng mà dù sao thì Uông Dương cũng là con trai nên tôi không thể nào tránh thoát được.
Môi vào lưỡi của anh ấy không ngừng quấn quýt lấy tôi khiến cho tôi có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt của anh.
Dần dần thì tôi cũng từ bỏ việc giãy dụa và bắt đầu thuận theo anh ấy.
Năm tháng yên bình, và tôi thì đang hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng thì Uông Dương cũng rời khỏi môi của tôi.
Một đường chỉ bạc nối liền giữa môi của chúng tôi, Uông Dương lấy tay của anh ấy để giúp tôi lau miệng.
Không khí lại chìm vào im lặng, Uông Dương gối đầu lên vai của tôi.
“Uông Dương, em đã có bạn trai rồi.” Cuối cùng thì tôi là người lên tiếng phá vỡ sự trầm lặng này. Tôi cảm thấy cơ thể của Uông Dương khẽ cứng lại.
Uông Dương, xin lỗi, em không thể kéo anh vào vũng nước đục này. Em đã gieo nhân ác thì nhất định sẽ gặp phải quả báo, đó là một sự thật không thể thay đổi, cho nên đẩy anh rời xa thế giới của em mới là cách tốt nhất.
“Ừ, anh cũng biết.” Một lúc sau thì Uông Dương mới lên tiếng. Tôi chỉ thấy chàng trai đứng ở trước mặt tôi này rất ngây thơ, cũng khiến cho người khác muốn yêu thương. Nhưng mà nó cũng không thay đổi được quyết tâm đẩy anh ấy ra xa của tôi.
Tôi đẩy Uông Dương ra: “Nếu anh đã biết vậy thì mong anh sau này sẽ không dây dưa với em nữa.” Tôi biết những lời này sẽ làm tổn thương anh nhưng tôi vẫn phải nói.
“Nhưng chúng ta... vẫn sẽ là bạn bè chứ.” Uông Dương khổ sở nói. Cuối cùng thì tôi vẫn nhìn vào mắt của Uông Dương, và quả nhiên là tôi thấy được sự đau xót ở trong đó. Sự bi thương đó như muốn nhấn chìm tôi, khiến cho tôi không thể hô hấp được.
Tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh, bởi vì tôi không chịu nổi tình cảm như vậy.
“Uông Dương, chúng ta sẽ mãi là bạn bè.” Đây là lời cuối cùng của tôi với Uông Dương trước khi rời khỏi khu rừng. Khi đối mặt với anh mắt bi thương của anh ấy thì tôi lựa chọn chạy trốn.
Khi đi ra khỏi khu rừng thì tôi lại không biết mình nên đi đâu. Trang điểm ngày hôm nay của tôi cũng đã đủ để gây chú ý rồi, hơn nữa danh tiếng của tôi ở trong trường cũng rất lớn.
“Nhìn xem, đó là Lý Viện, cô ta là cave đó.” Những người xung quanh khi nhìn thấy tôi đều lén lút nói lời ấy với bạn của mình. Tôi dừng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Lý Viện, mau nhìn xem bây giờ mày nhục nhã như thế nào, mày căn bản không xứng với Uông Dương. Khóe mắt tôi đã ngập nước mắt, nhưng tôi cố gắng không cho nó chảy xuống.
Nước mắt là đồ rẻ tiền, và người phụ nữ yêu tiền như tôi thì sao có thể chảy những giọt nước mắt rẻ tiền như vậy? Tôi cố gắng ép nước mắt chảy vào trong, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ cần đi về phía trước là được, chỉ cần còn đường để đi là được. Tôi cứ đi như cái xác không hồn, tôi thấy cuộc đời này của mình thật là đáng buồn. Tôi phải may mắn cỡ nào mới có cơ hội giày xéo tình cảm mà người mình yêu giành cho mình chứ?
Sự đau khổ bao trùm lên nụ cười của tôi, cũng không biết có mấy người có thể thật sự hiểu được lòng tôi đay? Có khi nào Thẩm Lệ Lệ cũng đã từng trải qua những ngày tháng như vậy?
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Thẩm Lệ Lệ, cô ta là người đã đưa tôi vào con đường này, vậy thì... trước đây cô ta có từng phải sống những ngày như tôi bây giờ không?