Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 163
CHƯƠNG 163
Nhưng bây giờ tôi có muốn giúp cô ấy cũng có hơi bó tay, đầu tiên trong tay tôi có ít tiền, dù không nhiều nhưng muốn giúp cô ấy vượt qua cửa ải này cũng không thành vấn đề, nhưng hai ngày trước vì cứu Đông Phi, tôi đã đem tất cả số tiền đó giao ra hết rồi.
Trải qua một đêm hỗn loạn đó, số tiền đó đã biến mất không tăm hơi rồi, giờ nói tôi không xu dính túi cũng không coi là quá đáng.
Muốn giúp Cố Dĩnh thì bắt buộc phải kiếm một khoản tiền, nhưng bảo tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ.
Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Vũ Dương, nếu tôi mở mồm nói với anh ấy, anh ấy sẽ không từ chối tôi, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi bây giờ khiến tôi thấy sợ, vì vậy có thể không làm phiền anh ấy tôi thực sự tôi không muốn đi tìm anh ấy.
Tiếp đến là Lưu Tê, mặc dù thái độ của anh ấy với tôi không rõ ràng, nhưng nếu tôi xin anh ấy ít tiền, chắc anh ấy cũng sẽ không từ chối đâu, nhưng tôi không biết nếu làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào, bảo đảm sẽ không thấy giây phút cuối cùng, tôi vẫn không định mang đến phiền phức cho anh ấy.
Tiếp theo nữa là Hứa Phi, người khiến tôi đau cả đầu đây, tôi mở lời với anh ta chắc anh ta cũng không từ chối đâu, nhưng tôi nghĩ nếu tôi làm như vậy, có lẽ sẽ không thể cắt đứt triệt để quan hệ với anh ta, trong lòng cũng hơi lưỡng lự.
Ngoại trừ bọn họ ra, chỉ còn lại Đông Phi và Thẩm Lệ Lệ thôi, hai người họ đều có tiền, nhưng Đông Phi vừa trải qua kiếp nạn lớn như vậy, giờ nói với cô ấy những chuyện này thật sự không ổn lắm.
Lựa chọn cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữa Thẩm Lệ Lệ này thôi, không ngờ đi một vòng, tôi và Cố Dĩnh đều có ý nghĩ nhờ cậy hết vào cô ấy.
Vừa nghĩ đến Cố Dĩnh có thể sẽ rơi vào tay giặc từ đây, trong lòng tôi không cách nào có thể chấp nhận được chuyện đó.
Nhân lúc cô ấy vẫn chưa đưa ra quyết định, tôi phải kiên quyết dập tắt ngay ý nghĩ này của cô ấy.
“Tiểu Dĩnh, sao em có thể có suy nghĩ như vậy chứ, em có khó khăn gì không thể nói với chị sao, em là chị em tốt của chị, chẳng lẽ chị lại không giúp em sao?”
Mắt Cố Dĩnh đỏ lên, có chút ngại ngùng, nói: “Lúc đầu em cũng muốn tìm chị giúp đỡ, nhưng em lại nghĩ sau này có thể trong thời gian dài em không cách nào trả lại cho chị được, thế nên không biết phải nói với chị thế nào nữa.”
Tôi kéo tay cô ấy lên an ủi cô ấy: “Em cần bao nhiêu tiền, để chị giúp em nghĩ cách.”
Cố Dĩnh mặt đỏ lên ấp a ấp úng một lúc rồi nói: “Vẫn còn cần khoảng 2, 3 trăm triệu nữa.”
Tôi gật gật đầu, nói: “Cho chị một tuần, chị giúp em kiếm số tiền đó.” Nhìn bộ dạng vẫn còn hơi do dự của cô ấy, tôi lại nói tiếp: “Em yên tâm đi, chút tiền này vẫn chưa là gì với chị.”
Cố Dĩnh nửa tin nửa ngờ, cô ấy có lẽ không hiểu lắm những chuyện trước đây của tôi, nhưng cho dù cô ấy có hiểu, cũng sẽ không quá tin tôi có cách kiếm ra 3, 4 trăm triệu trong vòng một tuần, dù gì đây cũng không phải chuyện một nữ sinh đại học có thể làm được.
Thực ra trong lòng tôi cũng trống rỗng, giờ không còn giống như ngày xưa nữa, tôi đã không còn là cô em gái nông thôn thuần khiết nữa, trải qua sự hun đúc trong thời gian hai năm qua, tôi cũng học được cách làm thế nào để lấy lòng đàn ông, sự tôi luyện đó khiến tôi ngày càng giống một cô gái phong trần hơn, ngày càng giống loại người như Thẩm Lệ Lệ hơn rồi.
Mà thành phố to như vậy, phụ nữ giống như đám người ấy còn rất nhiều, nhìn mãi một kiểu phụ nữ cũng sẽ chẳng còn cảm giác mới mẻ nữa, tôi cũng giống như bọn họ, giá trị bản thân ngày càng thấp, ngược lại là người mới như Cố Dĩnh, đối với vua phương Bắc kinh nghiệm phong phú mà nói, giống như một liều thuốc độc chí mạng, đều không sợ chết cứ thế xông vào đòi cắn một miếng.
Nếu thật sự để Cố Dĩnh đi kiếm số tiền đó, tôi đoán chắc chỉ cần một, hai tối là có thể kiếm được rồi, nhưng còn tôi bây giờ lại không biết sẽ phải dùng bao lâu nữa.
Sau khi tiếp thêm động lực cho Cố Dĩnh, tôi và Cố Dĩnh liền tách nhau ra, tôi tìm một góc không có người rồi gọi điện cho Thẩm Lệ Lệ.
“Viện Viện, sao lại là em, tôi còn tưởng em sẽ không gọi điện cho tôi nữa cơ!” Thẩm Lệ Lệ vẫn trước sau như một, có trù tính, thủ đoạn, mở lời một cách bình thản, khiến cơ hội để tôi khách sáo tí cũng bị chặn mất luôn.
Chẳng còn cách nào, tôi chỉ có thể trực tiếp mở mồm nói vào việc chính, “Tôi cần một khoản tiền, khoảng 3, 4 trăm triệu gì đó, chị có cách gì không!”
Thẩm Lệ Lệ suy nghĩ một lúc, nói: “Cái đó dạo này hơi khó làm đó, em cũng biết đám người giàu có trong trường bọn họ đều thích ăn lợn non, càng mới mẻ càng đáng để tiêu tiền, Viện Viện cô cũng biết tình hình của em, cái vòng bé tí này, chắc người không biết em cũng chẳng có mấy, giá tiền này…”
Tôi biết rõ tình hình hiện tại của mình, mặc dù nói năm nay tôi mới hai mươi, nhưng cũng coi là lão luyện phong nguyệt, tuy người vẫn xinh đẹp, thân hình vẫn nóng bỏng, nhưng có xuất chúng thế nào cũng không thể địch lại được những học muội tươi non kia.
Hơn nữa bây giờ đang là lúc bắt đầu năm học mới, một loạt những người mới tràn vào khiến cái thị trường này tràn ngập các thể loại thịt tươi, người như tôi ngược lại có hơi hết đát.
Tôi không tranh biện gì với Thẩm Lệ Lệ, thẳng thắn trả lời: “Không phải người trong trường cũng không sao, chỉ cần có thể kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn là được!”
Thẩm Lệ Lệ ngơ ra một lúc, rõ ràng cũng không ngờ được tôi lại có quyết định bạo gan đến vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bên chỗ tôi thật ra cũng còn có mấy khách quen trong giới thượng lưu, có điều họ không phải là những người dễ hầu hạ, tôi sợ em không chịu nổi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại trước kia bị giày vò thế nào, những vị khách mà Thẩm Lệ Lệ nói so với những thứ tôi đã trải qua cũng chẳng có gì đáng sợ nữa rồi.
Tôi lạnh lùng đáp: “Không sao, chị cứ giúp tôi nhận đi, tôi nghĩ tôi có thể ứng phó được.”
Thẩm Lệ Lệ im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Viện Viện, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không, nếu có chuyện gì em có thể nói với tôi…”
Tôi cũng không biết câu này của chị ấy có phải thật lòng không, nhưng lúc đó tôi tình nguyện tin là chị ấy thật lòng, nhưng tôi đã quyết định rồi, không định nhận sự giúp đỡ của người khác nữa, tôi liền nói với chị ấy: “Tôi không sao, chỉ là gần đây thiếu tiền, dẫu sao lần trước tôi cũng chẳng kiếm được đồng nào, không phải sao!”
Lần trước lúc ở Hải Nam tôi chỉ lấy được một tỉ rưỡi từ chỗ Hứa Phi, nhưng tôi không nói với ai, người ngoài nhìn vào thấy tôi thực sự chẳng kiếm được đồng nào, giờ tôi nói như vậy, cũng không ai nghi ngờ gì.
“Vậy được, Viện Viện, tôi cố gắng hết sức giúp em sắp xếp, nhưng nếu em không kiên trì được nhất định phải gọi điện cho tôi, trước kia…”
Nói đến đây chị ấy dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “Không nói cái này nữa, dù sao mọi chuyện đều phải cẩn thận, tối nay có một đơn, 30 triệu, em nhận không?”
Tôi suy nghĩ một lát liền đồng ý luôn, “Tôi nhận, nói địa điểm cụ thể đi, tối nay tôi tự qua.”
Nhưng bây giờ tôi có muốn giúp cô ấy cũng có hơi bó tay, đầu tiên trong tay tôi có ít tiền, dù không nhiều nhưng muốn giúp cô ấy vượt qua cửa ải này cũng không thành vấn đề, nhưng hai ngày trước vì cứu Đông Phi, tôi đã đem tất cả số tiền đó giao ra hết rồi.
Trải qua một đêm hỗn loạn đó, số tiền đó đã biến mất không tăm hơi rồi, giờ nói tôi không xu dính túi cũng không coi là quá đáng.
Muốn giúp Cố Dĩnh thì bắt buộc phải kiếm một khoản tiền, nhưng bảo tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ.
Người đầu tiên tôi nghĩ đến là Vũ Dương, nếu tôi mở mồm nói với anh ấy, anh ấy sẽ không từ chối tôi, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi bây giờ khiến tôi thấy sợ, vì vậy có thể không làm phiền anh ấy tôi thực sự tôi không muốn đi tìm anh ấy.
Tiếp đến là Lưu Tê, mặc dù thái độ của anh ấy với tôi không rõ ràng, nhưng nếu tôi xin anh ấy ít tiền, chắc anh ấy cũng sẽ không từ chối đâu, nhưng tôi không biết nếu làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào, bảo đảm sẽ không thấy giây phút cuối cùng, tôi vẫn không định mang đến phiền phức cho anh ấy.
Tiếp theo nữa là Hứa Phi, người khiến tôi đau cả đầu đây, tôi mở lời với anh ta chắc anh ta cũng không từ chối đâu, nhưng tôi nghĩ nếu tôi làm như vậy, có lẽ sẽ không thể cắt đứt triệt để quan hệ với anh ta, trong lòng cũng hơi lưỡng lự.
Ngoại trừ bọn họ ra, chỉ còn lại Đông Phi và Thẩm Lệ Lệ thôi, hai người họ đều có tiền, nhưng Đông Phi vừa trải qua kiếp nạn lớn như vậy, giờ nói với cô ấy những chuyện này thật sự không ổn lắm.
Lựa chọn cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữa Thẩm Lệ Lệ này thôi, không ngờ đi một vòng, tôi và Cố Dĩnh đều có ý nghĩ nhờ cậy hết vào cô ấy.
Vừa nghĩ đến Cố Dĩnh có thể sẽ rơi vào tay giặc từ đây, trong lòng tôi không cách nào có thể chấp nhận được chuyện đó.
Nhân lúc cô ấy vẫn chưa đưa ra quyết định, tôi phải kiên quyết dập tắt ngay ý nghĩ này của cô ấy.
“Tiểu Dĩnh, sao em có thể có suy nghĩ như vậy chứ, em có khó khăn gì không thể nói với chị sao, em là chị em tốt của chị, chẳng lẽ chị lại không giúp em sao?”
Mắt Cố Dĩnh đỏ lên, có chút ngại ngùng, nói: “Lúc đầu em cũng muốn tìm chị giúp đỡ, nhưng em lại nghĩ sau này có thể trong thời gian dài em không cách nào trả lại cho chị được, thế nên không biết phải nói với chị thế nào nữa.”
Tôi kéo tay cô ấy lên an ủi cô ấy: “Em cần bao nhiêu tiền, để chị giúp em nghĩ cách.”
Cố Dĩnh mặt đỏ lên ấp a ấp úng một lúc rồi nói: “Vẫn còn cần khoảng 2, 3 trăm triệu nữa.”
Tôi gật gật đầu, nói: “Cho chị một tuần, chị giúp em kiếm số tiền đó.” Nhìn bộ dạng vẫn còn hơi do dự của cô ấy, tôi lại nói tiếp: “Em yên tâm đi, chút tiền này vẫn chưa là gì với chị.”
Cố Dĩnh nửa tin nửa ngờ, cô ấy có lẽ không hiểu lắm những chuyện trước đây của tôi, nhưng cho dù cô ấy có hiểu, cũng sẽ không quá tin tôi có cách kiếm ra 3, 4 trăm triệu trong vòng một tuần, dù gì đây cũng không phải chuyện một nữ sinh đại học có thể làm được.
Thực ra trong lòng tôi cũng trống rỗng, giờ không còn giống như ngày xưa nữa, tôi đã không còn là cô em gái nông thôn thuần khiết nữa, trải qua sự hun đúc trong thời gian hai năm qua, tôi cũng học được cách làm thế nào để lấy lòng đàn ông, sự tôi luyện đó khiến tôi ngày càng giống một cô gái phong trần hơn, ngày càng giống loại người như Thẩm Lệ Lệ hơn rồi.
Mà thành phố to như vậy, phụ nữ giống như đám người ấy còn rất nhiều, nhìn mãi một kiểu phụ nữ cũng sẽ chẳng còn cảm giác mới mẻ nữa, tôi cũng giống như bọn họ, giá trị bản thân ngày càng thấp, ngược lại là người mới như Cố Dĩnh, đối với vua phương Bắc kinh nghiệm phong phú mà nói, giống như một liều thuốc độc chí mạng, đều không sợ chết cứ thế xông vào đòi cắn một miếng.
Nếu thật sự để Cố Dĩnh đi kiếm số tiền đó, tôi đoán chắc chỉ cần một, hai tối là có thể kiếm được rồi, nhưng còn tôi bây giờ lại không biết sẽ phải dùng bao lâu nữa.
Sau khi tiếp thêm động lực cho Cố Dĩnh, tôi và Cố Dĩnh liền tách nhau ra, tôi tìm một góc không có người rồi gọi điện cho Thẩm Lệ Lệ.
“Viện Viện, sao lại là em, tôi còn tưởng em sẽ không gọi điện cho tôi nữa cơ!” Thẩm Lệ Lệ vẫn trước sau như một, có trù tính, thủ đoạn, mở lời một cách bình thản, khiến cơ hội để tôi khách sáo tí cũng bị chặn mất luôn.
Chẳng còn cách nào, tôi chỉ có thể trực tiếp mở mồm nói vào việc chính, “Tôi cần một khoản tiền, khoảng 3, 4 trăm triệu gì đó, chị có cách gì không!”
Thẩm Lệ Lệ suy nghĩ một lúc, nói: “Cái đó dạo này hơi khó làm đó, em cũng biết đám người giàu có trong trường bọn họ đều thích ăn lợn non, càng mới mẻ càng đáng để tiêu tiền, Viện Viện cô cũng biết tình hình của em, cái vòng bé tí này, chắc người không biết em cũng chẳng có mấy, giá tiền này…”
Tôi biết rõ tình hình hiện tại của mình, mặc dù nói năm nay tôi mới hai mươi, nhưng cũng coi là lão luyện phong nguyệt, tuy người vẫn xinh đẹp, thân hình vẫn nóng bỏng, nhưng có xuất chúng thế nào cũng không thể địch lại được những học muội tươi non kia.
Hơn nữa bây giờ đang là lúc bắt đầu năm học mới, một loạt những người mới tràn vào khiến cái thị trường này tràn ngập các thể loại thịt tươi, người như tôi ngược lại có hơi hết đát.
Tôi không tranh biện gì với Thẩm Lệ Lệ, thẳng thắn trả lời: “Không phải người trong trường cũng không sao, chỉ cần có thể kiếm đủ tiền trong thời gian ngắn là được!”
Thẩm Lệ Lệ ngơ ra một lúc, rõ ràng cũng không ngờ được tôi lại có quyết định bạo gan đến vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bên chỗ tôi thật ra cũng còn có mấy khách quen trong giới thượng lưu, có điều họ không phải là những người dễ hầu hạ, tôi sợ em không chịu nổi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhớ lại trước kia bị giày vò thế nào, những vị khách mà Thẩm Lệ Lệ nói so với những thứ tôi đã trải qua cũng chẳng có gì đáng sợ nữa rồi.
Tôi lạnh lùng đáp: “Không sao, chị cứ giúp tôi nhận đi, tôi nghĩ tôi có thể ứng phó được.”
Thẩm Lệ Lệ im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Viện Viện, có phải em xảy ra chuyện gì rồi không, nếu có chuyện gì em có thể nói với tôi…”
Tôi cũng không biết câu này của chị ấy có phải thật lòng không, nhưng lúc đó tôi tình nguyện tin là chị ấy thật lòng, nhưng tôi đã quyết định rồi, không định nhận sự giúp đỡ của người khác nữa, tôi liền nói với chị ấy: “Tôi không sao, chỉ là gần đây thiếu tiền, dẫu sao lần trước tôi cũng chẳng kiếm được đồng nào, không phải sao!”
Lần trước lúc ở Hải Nam tôi chỉ lấy được một tỉ rưỡi từ chỗ Hứa Phi, nhưng tôi không nói với ai, người ngoài nhìn vào thấy tôi thực sự chẳng kiếm được đồng nào, giờ tôi nói như vậy, cũng không ai nghi ngờ gì.
“Vậy được, Viện Viện, tôi cố gắng hết sức giúp em sắp xếp, nhưng nếu em không kiên trì được nhất định phải gọi điện cho tôi, trước kia…”
Nói đến đây chị ấy dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “Không nói cái này nữa, dù sao mọi chuyện đều phải cẩn thận, tối nay có một đơn, 30 triệu, em nhận không?”
Tôi suy nghĩ một lát liền đồng ý luôn, “Tôi nhận, nói địa điểm cụ thể đi, tối nay tôi tự qua.”