Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 143
CHƯƠNG 143
Đông Phi chớp chớp đôi mắt đang rơi lệ, khóe môi thì mỉm cười vui mừng, tôi biết, cậu ấy vui quá nên không kiềm được nước mắt. Giống y như lần đầu tiên tôi mặc lễ phục, Đông Phi cũng bị cảm giác hoa lệ và cao quý ấy chinh phục, cậu ấy cũng như tôi, có một giấc mộng đẹp là trở thành công chúa.
Tôi không quấy rầy cậu ấy rong chơi trong thế giới cổ tích, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy, tưởng tượng cậu ấy là bản thân mình, giấc mộng của cậu ấy hòa chung với giấc mộng của tôi.
Không biết từ lúc nào, Đông Phi đến cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi và nức nở, "Cảm ơn Viện Viện, được mặc lễ phục đẹp như vậy một lần trong đời là tớ đã thỏa mãn lắm rồi."
Cậu ấy nghẹn ngào rồi nói tiếp, "Tớ cứ tưởng phải đến lúc kết hôn mới được mặc lễ phục đẹp đến vậy cơ, không ngờ Viện Viện lại cho tớ trải qua cảm giác tuyệt vời này trước đó, thật sự cảm ơn cậu, cậu đúng là chị em tốt của tớ!"
Tôi vỗ lưng cậu ấy an ủi, "Bộ lễ phục này vĩnh viễn thuộc về cậu, giờ cậu muốn mặc lúc nào cũng được, cậu cũng nói rồi mà, chúng ta là chị em tốt, nói cảm ơn này nọ thì khách sáo quá."
"Huhu, Viện Viện, cậu là người tốt!" Thấy Đông Phi khóc, hai mắt đong đầy nước mắt, trái tim tôi đập loạn cả lên. Tôi giấu cậu ấy rất nhiều, tuy không có ý hại cậu ấy, nhưng trong lúc vô tình, tôi đã làm tổn thương đến cậu ấy rồi, dù là Hứa Phi hay Vũ Dương, dù không phải tôi cố ý, nhưng Đông Phi đã vì tôi mà sinh ác cảm với hai người họ.
Lần trùng hợp này khiến tôi nghĩ khúc mắc giữa chúng tôi đã được hóa giải, việc này có tác dụng an ủi rất lớn với tôi.
Đêm nay là đêm khó ngủ nhất của Đông Phi, cậu ấy cứ trằn trọc mãi, khiến tôi cũng không thể ngủ ngon.
Hôm sau là ngày chúng tôi xuất phát, chúng tôi hẹn Thẩm Lệ Lệ ở sân bay, tôi vác hai tròng mắt đen sì tới sân bay với Đông Phi, vừa đến nơi, tôi nhìn thấy sáu bảy cô gái trang điểm xinh đẹp đang đứng cùng nhau, tôi nhận ra Thẩm Lệ Lệ ngay, bèn chào hỏi chị ấy.
"Lệ Lệ, tôi ở đây."
"Ôi, các cô ấy tới rồi kìa!"
Mấy cô gái vui mừng chạy tới, giúp tôi và Đông Phi xách hành lý, nhiệt tình cứ như chúng tôi quen nhau lâu lắm rồi vậy.
Trong đám họ, tôi phát hiện một cô gái hơi gầy mặt mũi rất được, tôi chưa từng gặp cô ấy bao giờ nên hiếu kỷ hỏi Thẩm Lệ Lệ, "Cô bé kia là ai đấy? Sao tôi chưa gặp bao giờ?"
Thẩm Lệ Lệ cười, "Cô bé ấy là Cố Dĩnh, át chủ bài trong tay tôi đấy, bật mí nhé, cô bé ấy còn là xử nữ đó."
Tôi kinh ngạc nhìn Cố Dĩnh, thái độ của cô ấy rất hững hờ, sự lạnh lùng không che giấu, nhưng cô ấy chỉ bình thản bên ngoài thôi, tôi có thể nhìn thấy sự ưu thương trong mắt cô ấy.
Cứ nghĩ đến việc một cô gái tốt đẹp lại lọt vào tay của Thẩm Lệ Lệ, tôi giận lắm, "Lệ Lệ, sao cô có thể thiếu đạo đức đến thế cơ chứ, cô lừa tụi tôi còn chưa đủ hay sao? Cô tham cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"
Thẩm Lệ Lệ nghe vậy cũng không tức giận, còn giải thích với tôi, "Cô bé ấy xuất thân cũng được lắm, nhưng số khổ, mồ côi cha từ nhỏ, giờ gia đình cũng không có nguồn thu nhập, mẹ thì đang bệnh nặng, cần tiền thuốc men chữa trị, em nói xem, một cô gái như cô ấy thì có thể làm gì đây?"
Lời của Thẩm Lệ Lệ khiến tôi càng chú ý đến Cố Dĩnh, sao thân phận của cô bé này lại thê thảm đến thế nhỉ, nghe cứ như trong phim vậy.
Tôi không có quyền ngăn cản người khác suy nghĩ thế nào, lựa chọn điều gì cũng là quyền của họ, nhưng tôi vẫn không kiềm được mà thương xót cho cô bé Cố Dĩnh ấy.
Tôi nói với Thẩm Lệ Lệ, "Chị không cảm thấy áy náy khi lợi dụng cô ấy sao?"
"Áy náy gì cơ? Tôi có ép cô ta làm gì đâu, sao phải áy náy chứ?"
Tôi bực mình vì thái độ miệt thị của chị ấy, cố kiềm chế cơn giận và nói, "Chị kéo người ta vào nơi nước sôi lửa bỏng, trơ mắt đứng nhìn một người rơi xuống vực sâu, chị đã không giúp lại còn đẩy thêm, cả đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại trong tay chị, chị còn nói là chị vô tội à?"
Thẩm Lệ Lệ hết kiên nhẫn với tôi, "Viện Viện, chúng ta quen biết bao lâu rồi, em nói vậy là có ý gì? Tôi có ép uổng ai phải làm gì sao? Cô ta tự nguyện chứ chẳng phải tôi ép, không tin thì em cứ qua hỏi thử đi, giờ đuổi cô ta đi xem cô ta có đi không?"
Tôi giật mình, đúng vậy, chị ấy nói đúng, dù lựa chọn như thế nào thì đều là do cô ấy tự nguyện, tôi còn ở đây lo lắng gì chứ, tôi cũng đang làm việc mà cô ấy muốn làm đó thôi!
Tôi nhìn thấy bóng dáng của mình trước kia khi nhìn vào Cố Dĩnh, tôi không tự chủ được mà chú ý đến cô ấy, nghĩ tới nỗi khổ của tôi, cô ấy sẽ giống như tôi vậy.
Tôi thần người suy nghĩ, lên máy bay như kẻ mất hồn, nhìn thấy Cố Dĩnh đi phía sau mà thấy không vui lòng.
Lên máy bay, tôi kiếm cớ để ngồi cạnh Cố Dĩnh, chỗ ngồi của cô ấy là ghế ngoài, thấy tôi muốn đi vào, còn đứng dậy nhường đường cho tôi nữa, từng cử động của cô ấy đều toát lên khí chất đặc biệt.
Tuy đêm qua không ngủ ngon, nhưng tôi vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ để nói chuyện với cô ấy.
Theo lời kể của cô ấy, tôi dần biết thân thế của cô.
Hơn mười năm trước, gia đình Cố Dĩnh là một hộ kinh doanh, bố cô ấy là người có năng lực, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa một doanh nghiệp nhỏ phát triển thành một công ty lớn mấy trăm nhân công.
Nhưng đột nhiên tai họa ập đến, một trận hỏa hoạn trong đêm đã đốt trụi gia sản của nhà họ, còn rất nhiều người chết cháy, bố Cố Dĩnh sốc quá nên bệnh không dậy nổi, vài năm sau thì mất, để chạy chữa bệnh cho bố, nhà cô ấy đã tốn không biết bao tiền của, nhà và xe đều bán sạch, nhưng cũng không kéo bố cô ấy khỏi tay tử thần.
Mẹ Cố Dĩnh chỉ là bà nội trợ không biết điều gì, nhưng vì nuôi con, bà không ngại bẩn không ngại khó, việc gì cũng làm, suốt mười năm, một quý phu nhân xinh đẹp đã trở thành một người già cả bệnh tật quấn thân.
Qua nhiều năm làm việc nặng nhọc, bà bị chuẩn đoán mắc bệnh thận nghiêm trọng, nguồn thận là cả một vấn đề, chưa kể phí điều trị cũng là một con số khổng lồ.
Khi bé, cô ấy sống cuộc sống của một cô công chúa, nhưng đột nhiên sa xuống đáy của cuộc đời, tuy sốc rất nhiều, nhưng nhiều năm qua có mẹ hết lòng chăm sóc, cô ấy cũng không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Đó cũng là nguyên nhân khiến cô ấy vẫn giữ được khí chất như ngày trước, nhưng mẹ đang bệnh nặng, vì không còn hy vọng gì, cô ấy mới phải chọn cách như hiện giờ.
Đông Phi chớp chớp đôi mắt đang rơi lệ, khóe môi thì mỉm cười vui mừng, tôi biết, cậu ấy vui quá nên không kiềm được nước mắt. Giống y như lần đầu tiên tôi mặc lễ phục, Đông Phi cũng bị cảm giác hoa lệ và cao quý ấy chinh phục, cậu ấy cũng như tôi, có một giấc mộng đẹp là trở thành công chúa.
Tôi không quấy rầy cậu ấy rong chơi trong thế giới cổ tích, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ấy, tưởng tượng cậu ấy là bản thân mình, giấc mộng của cậu ấy hòa chung với giấc mộng của tôi.
Không biết từ lúc nào, Đông Phi đến cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi và nức nở, "Cảm ơn Viện Viện, được mặc lễ phục đẹp như vậy một lần trong đời là tớ đã thỏa mãn lắm rồi."
Cậu ấy nghẹn ngào rồi nói tiếp, "Tớ cứ tưởng phải đến lúc kết hôn mới được mặc lễ phục đẹp đến vậy cơ, không ngờ Viện Viện lại cho tớ trải qua cảm giác tuyệt vời này trước đó, thật sự cảm ơn cậu, cậu đúng là chị em tốt của tớ!"
Tôi vỗ lưng cậu ấy an ủi, "Bộ lễ phục này vĩnh viễn thuộc về cậu, giờ cậu muốn mặc lúc nào cũng được, cậu cũng nói rồi mà, chúng ta là chị em tốt, nói cảm ơn này nọ thì khách sáo quá."
"Huhu, Viện Viện, cậu là người tốt!" Thấy Đông Phi khóc, hai mắt đong đầy nước mắt, trái tim tôi đập loạn cả lên. Tôi giấu cậu ấy rất nhiều, tuy không có ý hại cậu ấy, nhưng trong lúc vô tình, tôi đã làm tổn thương đến cậu ấy rồi, dù là Hứa Phi hay Vũ Dương, dù không phải tôi cố ý, nhưng Đông Phi đã vì tôi mà sinh ác cảm với hai người họ.
Lần trùng hợp này khiến tôi nghĩ khúc mắc giữa chúng tôi đã được hóa giải, việc này có tác dụng an ủi rất lớn với tôi.
Đêm nay là đêm khó ngủ nhất của Đông Phi, cậu ấy cứ trằn trọc mãi, khiến tôi cũng không thể ngủ ngon.
Hôm sau là ngày chúng tôi xuất phát, chúng tôi hẹn Thẩm Lệ Lệ ở sân bay, tôi vác hai tròng mắt đen sì tới sân bay với Đông Phi, vừa đến nơi, tôi nhìn thấy sáu bảy cô gái trang điểm xinh đẹp đang đứng cùng nhau, tôi nhận ra Thẩm Lệ Lệ ngay, bèn chào hỏi chị ấy.
"Lệ Lệ, tôi ở đây."
"Ôi, các cô ấy tới rồi kìa!"
Mấy cô gái vui mừng chạy tới, giúp tôi và Đông Phi xách hành lý, nhiệt tình cứ như chúng tôi quen nhau lâu lắm rồi vậy.
Trong đám họ, tôi phát hiện một cô gái hơi gầy mặt mũi rất được, tôi chưa từng gặp cô ấy bao giờ nên hiếu kỷ hỏi Thẩm Lệ Lệ, "Cô bé kia là ai đấy? Sao tôi chưa gặp bao giờ?"
Thẩm Lệ Lệ cười, "Cô bé ấy là Cố Dĩnh, át chủ bài trong tay tôi đấy, bật mí nhé, cô bé ấy còn là xử nữ đó."
Tôi kinh ngạc nhìn Cố Dĩnh, thái độ của cô ấy rất hững hờ, sự lạnh lùng không che giấu, nhưng cô ấy chỉ bình thản bên ngoài thôi, tôi có thể nhìn thấy sự ưu thương trong mắt cô ấy.
Cứ nghĩ đến việc một cô gái tốt đẹp lại lọt vào tay của Thẩm Lệ Lệ, tôi giận lắm, "Lệ Lệ, sao cô có thể thiếu đạo đức đến thế cơ chứ, cô lừa tụi tôi còn chưa đủ hay sao? Cô tham cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!"
Thẩm Lệ Lệ nghe vậy cũng không tức giận, còn giải thích với tôi, "Cô bé ấy xuất thân cũng được lắm, nhưng số khổ, mồ côi cha từ nhỏ, giờ gia đình cũng không có nguồn thu nhập, mẹ thì đang bệnh nặng, cần tiền thuốc men chữa trị, em nói xem, một cô gái như cô ấy thì có thể làm gì đây?"
Lời của Thẩm Lệ Lệ khiến tôi càng chú ý đến Cố Dĩnh, sao thân phận của cô bé này lại thê thảm đến thế nhỉ, nghe cứ như trong phim vậy.
Tôi không có quyền ngăn cản người khác suy nghĩ thế nào, lựa chọn điều gì cũng là quyền của họ, nhưng tôi vẫn không kiềm được mà thương xót cho cô bé Cố Dĩnh ấy.
Tôi nói với Thẩm Lệ Lệ, "Chị không cảm thấy áy náy khi lợi dụng cô ấy sao?"
"Áy náy gì cơ? Tôi có ép cô ta làm gì đâu, sao phải áy náy chứ?"
Tôi bực mình vì thái độ miệt thị của chị ấy, cố kiềm chế cơn giận và nói, "Chị kéo người ta vào nơi nước sôi lửa bỏng, trơ mắt đứng nhìn một người rơi xuống vực sâu, chị đã không giúp lại còn đẩy thêm, cả đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại trong tay chị, chị còn nói là chị vô tội à?"
Thẩm Lệ Lệ hết kiên nhẫn với tôi, "Viện Viện, chúng ta quen biết bao lâu rồi, em nói vậy là có ý gì? Tôi có ép uổng ai phải làm gì sao? Cô ta tự nguyện chứ chẳng phải tôi ép, không tin thì em cứ qua hỏi thử đi, giờ đuổi cô ta đi xem cô ta có đi không?"
Tôi giật mình, đúng vậy, chị ấy nói đúng, dù lựa chọn như thế nào thì đều là do cô ấy tự nguyện, tôi còn ở đây lo lắng gì chứ, tôi cũng đang làm việc mà cô ấy muốn làm đó thôi!
Tôi nhìn thấy bóng dáng của mình trước kia khi nhìn vào Cố Dĩnh, tôi không tự chủ được mà chú ý đến cô ấy, nghĩ tới nỗi khổ của tôi, cô ấy sẽ giống như tôi vậy.
Tôi thần người suy nghĩ, lên máy bay như kẻ mất hồn, nhìn thấy Cố Dĩnh đi phía sau mà thấy không vui lòng.
Lên máy bay, tôi kiếm cớ để ngồi cạnh Cố Dĩnh, chỗ ngồi của cô ấy là ghế ngoài, thấy tôi muốn đi vào, còn đứng dậy nhường đường cho tôi nữa, từng cử động của cô ấy đều toát lên khí chất đặc biệt.
Tuy đêm qua không ngủ ngon, nhưng tôi vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ để nói chuyện với cô ấy.
Theo lời kể của cô ấy, tôi dần biết thân thế của cô.
Hơn mười năm trước, gia đình Cố Dĩnh là một hộ kinh doanh, bố cô ấy là người có năng lực, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đưa một doanh nghiệp nhỏ phát triển thành một công ty lớn mấy trăm nhân công.
Nhưng đột nhiên tai họa ập đến, một trận hỏa hoạn trong đêm đã đốt trụi gia sản của nhà họ, còn rất nhiều người chết cháy, bố Cố Dĩnh sốc quá nên bệnh không dậy nổi, vài năm sau thì mất, để chạy chữa bệnh cho bố, nhà cô ấy đã tốn không biết bao tiền của, nhà và xe đều bán sạch, nhưng cũng không kéo bố cô ấy khỏi tay tử thần.
Mẹ Cố Dĩnh chỉ là bà nội trợ không biết điều gì, nhưng vì nuôi con, bà không ngại bẩn không ngại khó, việc gì cũng làm, suốt mười năm, một quý phu nhân xinh đẹp đã trở thành một người già cả bệnh tật quấn thân.
Qua nhiều năm làm việc nặng nhọc, bà bị chuẩn đoán mắc bệnh thận nghiêm trọng, nguồn thận là cả một vấn đề, chưa kể phí điều trị cũng là một con số khổng lồ.
Khi bé, cô ấy sống cuộc sống của một cô công chúa, nhưng đột nhiên sa xuống đáy của cuộc đời, tuy sốc rất nhiều, nhưng nhiều năm qua có mẹ hết lòng chăm sóc, cô ấy cũng không phải chịu quá nhiều khổ sở.
Đó cũng là nguyên nhân khiến cô ấy vẫn giữ được khí chất như ngày trước, nhưng mẹ đang bệnh nặng, vì không còn hy vọng gì, cô ấy mới phải chọn cách như hiện giờ.