-
Chương 847
Edit: Tử Đằng Vietwriter
Túc Nhất nói xong câu đó, lại tạm dừng một chút, sau đó hướng về phía Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, có vài phần không có ý gì tốt đẹp hỏi, “Vừa hay thời gian vẫn còn sớm, Cửu Thiếu có muốn đến xem Tam Gia hay không, tiện thể đưa Tam Gia đi ăn cơm?”
Diệp Sơ Dương: “..............”
Diệp Sơ Dương hồ nghi, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông trước mắt, tuy là cảm thấy đề nghị này của Túc Nhất cũng không tệ lắm, nhưng không biết vì cái gì mà cô cảm thấy cái tên này không có ý tốt gì trong đó.
Nhưng mà ---------
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, hiện giờ đang là 11h5 phút.
Nếu bây giờ mà đi làm hai phần đồ ăn, sau đó mang tới cho Diệp Tu Bạch thì cũng không có vấn đề gì cả.
Vì thế Diệp Sơ Dương gật gật đầu với Túc Nhất, sau đó đuổi đối phương ra ngoài, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Tuy mấy ngày nay Diệp Sơ Dương không ở trong chung cư, nhưng tủ lạnh chung cư luôn có nguyên liệu nấu ăn còn rất mới.
Trải qua sự dạy dỗ của Diệp Sơ Dương, năng lực nấu cơm của Diệp Tu Bạch đã được nâng cao. Hơn nữa không có lời nào để tả, chính là, anh ta tự làm đồ ăn cho chính mình, tuy là cảm thấy hương vị chẳng ra gì, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nuốt trôi.
Lúc này trong tủ lạnh vẫn có nguyên liệu nấu ăn chính.
Diệp Sơ Dương tùy ý nhìn tủ lạnh, ngay sau đó lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm.
Vì sợ mình nấu đồ ăn quá lâu, lại mang đến công ty thì Diệp Tu Bạch đã ăn cơm trưa, cho nên giờ phút này Diệp Sơ Dương không làm đồ ăn quá nhiều.
Hơn nửa giờ sau, cô nhận hộp cơm từ trong tay Túc Nhất, đem bỏ đồ ăn vào trong, sau đó chậm rãi phất phất tay với Túc Nhất, xoay người đi tới gara dưới hầm.
Nhìn thấy động tác này của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất không nhịn được cúi đầu cười cười.
Hắn nghĩ đến, nếu Tam Gia lúc này mà nhìn thấy Cửu Thiếu nhà bọn họ, nhất định sẽ rất là vui vẻ.
Vừa vặn cũng có thể là đền bù một chút, bọn họ nói thế nào đi nữa cũng là ở nước L làm loạn một phen.
Bổ sung một chút, nơi này là một loạt hành vi tìm đường chết.
Túc Nhất suy nghĩ thay cho Diệp Sơ Dương rất nhiều, nhưng hiển nhiên là, Diệp Sơ Dương không nghĩ rằng những việc mà mình và Lục Cảnh Hành làm đều đã bị Diệp Tu Bạch sớm biết được.
Thậm chí người đàn ông nào đó sau khi biết được sự tình, còn có vẻ không vui chút nào.
*
Thời điểm Diệp Sơ Dương mở cửa chiếc Ferrari, đi vào tập đoàn Diệp thị cũng là lúc đúng 12h.
Cô sờ sờ cằm, lại cúi đầu nhìn theo túi đồ đang xách trong tay.
Cũng không biết giờ phút này chú út đã cơm xong hay chưa.
Nhưng mà dù ăn cơm xong cũng chẳng sao, Diệp Sơ Dương tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của chú út nhà mình dành cho mình, dù sau khi ăn xong chú ấy cũng sẽ tiếp tục ăn hết thức ăn mình mang theo.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương không hề áp lực tâm lý đi đến cửa công ty.
Cũng giống như những công ty lớn khác, đều sẽ có bảo vệ đứng ngoài kiểm tra.
Khi bảo vệ nhìn thấy thiếu niên xa lạ trước mắt, lập tức có chút nghi hoặc, liền bước tới bên cạnh phía trước một bước, đem người chặn ngoài cửa.
“Em trai này, thật ngại quá, hình như cậu không phải là người của công ty chúng tôi?”
Đột nhiên bị chặn ở ngoài cửa tập đoàn nhà mình, Diệp Sơ Dương không khỏi chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía chú bảo vệ, “Nhưng cháu là người của công ty các chú.”
Chú bảo vệ nhướng mày ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương: “.........” Đây là cái gì vậy?
Túc Nhất nói xong câu đó, lại tạm dừng một chút, sau đó hướng về phía Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, có vài phần không có ý gì tốt đẹp hỏi, “Vừa hay thời gian vẫn còn sớm, Cửu Thiếu có muốn đến xem Tam Gia hay không, tiện thể đưa Tam Gia đi ăn cơm?”
Diệp Sơ Dương: “..............”
Diệp Sơ Dương hồ nghi, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông trước mắt, tuy là cảm thấy đề nghị này của Túc Nhất cũng không tệ lắm, nhưng không biết vì cái gì mà cô cảm thấy cái tên này không có ý tốt gì trong đó.
Nhưng mà ---------
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn đồng hồ trong tay, hiện giờ đang là 11h5 phút.
Nếu bây giờ mà đi làm hai phần đồ ăn, sau đó mang tới cho Diệp Tu Bạch thì cũng không có vấn đề gì cả.
Vì thế Diệp Sơ Dương gật gật đầu với Túc Nhất, sau đó đuổi đối phương ra ngoài, rồi xoay người đi vào phòng bếp.
Tuy mấy ngày nay Diệp Sơ Dương không ở trong chung cư, nhưng tủ lạnh chung cư luôn có nguyên liệu nấu ăn còn rất mới.
Trải qua sự dạy dỗ của Diệp Sơ Dương, năng lực nấu cơm của Diệp Tu Bạch đã được nâng cao. Hơn nữa không có lời nào để tả, chính là, anh ta tự làm đồ ăn cho chính mình, tuy là cảm thấy hương vị chẳng ra gì, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nuốt trôi.
Lúc này trong tủ lạnh vẫn có nguyên liệu nấu ăn chính.
Diệp Sơ Dương tùy ý nhìn tủ lạnh, ngay sau đó lấy ra mấy nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm.
Vì sợ mình nấu đồ ăn quá lâu, lại mang đến công ty thì Diệp Tu Bạch đã ăn cơm trưa, cho nên giờ phút này Diệp Sơ Dương không làm đồ ăn quá nhiều.
Hơn nửa giờ sau, cô nhận hộp cơm từ trong tay Túc Nhất, đem bỏ đồ ăn vào trong, sau đó chậm rãi phất phất tay với Túc Nhất, xoay người đi tới gara dưới hầm.
Nhìn thấy động tác này của Diệp Sơ Dương, Túc Nhất không nhịn được cúi đầu cười cười.
Hắn nghĩ đến, nếu Tam Gia lúc này mà nhìn thấy Cửu Thiếu nhà bọn họ, nhất định sẽ rất là vui vẻ.
Vừa vặn cũng có thể là đền bù một chút, bọn họ nói thế nào đi nữa cũng là ở nước L làm loạn một phen.
Bổ sung một chút, nơi này là một loạt hành vi tìm đường chết.
Túc Nhất suy nghĩ thay cho Diệp Sơ Dương rất nhiều, nhưng hiển nhiên là, Diệp Sơ Dương không nghĩ rằng những việc mà mình và Lục Cảnh Hành làm đều đã bị Diệp Tu Bạch sớm biết được.
Thậm chí người đàn ông nào đó sau khi biết được sự tình, còn có vẻ không vui chút nào.
*
Thời điểm Diệp Sơ Dương mở cửa chiếc Ferrari, đi vào tập đoàn Diệp thị cũng là lúc đúng 12h.
Cô sờ sờ cằm, lại cúi đầu nhìn theo túi đồ đang xách trong tay.
Cũng không biết giờ phút này chú út đã cơm xong hay chưa.
Nhưng mà dù ăn cơm xong cũng chẳng sao, Diệp Sơ Dương tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của chú út nhà mình dành cho mình, dù sau khi ăn xong chú ấy cũng sẽ tiếp tục ăn hết thức ăn mình mang theo.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương không hề áp lực tâm lý đi đến cửa công ty.
Cũng giống như những công ty lớn khác, đều sẽ có bảo vệ đứng ngoài kiểm tra.
Khi bảo vệ nhìn thấy thiếu niên xa lạ trước mắt, lập tức có chút nghi hoặc, liền bước tới bên cạnh phía trước một bước, đem người chặn ngoài cửa.
“Em trai này, thật ngại quá, hình như cậu không phải là người của công ty chúng tôi?”
Đột nhiên bị chặn ở ngoài cửa tập đoàn nhà mình, Diệp Sơ Dương không khỏi chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía chú bảo vệ, “Nhưng cháu là người của công ty các chú.”
Chú bảo vệ nhướng mày ngạc nhiên nhìn Diệp Sơ Dương: “.........” Đây là cái gì vậy?
Bình luận facebook