-
Chương 804
Edit: Cá
Diệp Sơ Dương giật mình kinh ngạc.
Vài giây sau cô mới nhìn rõ là thứ gì, chẳng phải là Nhục Cầu sao?
Lúc Diệp Sơ Dương bị Kage đưa đi, Nhục Cầu không đuổi theo kịp, sau đó vẫn luôn ở chỗ Túc Nhất. Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây chắc cũng là do Túc Nhất mang đến.
Cô đi đến mép giường, buồn cười ngồi xổm xuống rồi vươn tay về phía Nhục cầu, “Sao mày lại ở đây?”
Nhục Cầu ư hử rên vài tiếng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gọi con vật chạy vào lòng bàn tay mình, lại để lộ ra biểu cảm ý vị khó đoán. Cô chọc chọc vào ót Nhục Cầu, khoé miệng nhếch lên cười xấu xa, “Nếu mày đã đến đây rồi thì thuận tiện giúp tao giải quyết sát khí ở chỗ này đi.”
Vừa nói Diệp Sơ Dương vừa không chút do dự đem Nhục Cầu ném lại về trên giường.
Nhục Cầu: “…”
Phải chịu một đối tượng uỷ thác không đáng tin cậy thế này, đối với một sinh vật sinh ra từ linh khí của trời đất cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng mà___
Dù cho đối tượng uỷ thác này không đáng tin cậy, Nhục Cầu vẫn rất nghe lời.
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương thấy Nhục Cầu không ngừng sục sạo các ngóc ngách trong phòng. Nó đi đến đâu thì oán khí cũng gần như tan biến sạch sẽ đến đấy.
Bản thân Nhục Cầu là một vật linh khí, do đó nó có thể tiêu trừ sát khí cũng là chuyện rất bình thường.
Cảm giác sát khí trong phòng ngủ ngày càng ít, Diệp Sơ Dương liền tập trung xem xét những đồ vật khác trong phòng. Cô đi qua sopha đến bên cạnh giường.
Đầu giường bên phải có một chiếc tủ nhỏ khá tinh xảo, chắc cũng có từ rất lâu rồi.
Trên tủ đặt một bộ khung ảnh nhưng không lồng ảnh.
Ngoại trừ bộ khung đó thì không còn gì khác. Nhìn qua vô cùng đơn điệu.
Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt, sau đó chạm tay lên khung ảnh.
Giống như bàn trang điểm lúc nãy, lúc ngón tay Diệp Sơ Dương chạm đến khung ảnh liền có vô số cảnh tượng lướt qua trong đầu cô.
Nếu hình ảnh lúc ở bàn trang điểm còn hơi mơ hồ thì bây giờ hình ảnh hiện lên trong đầu Diệp Sơ Dương lại cực kỳ rõ ràng.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ một đôi mắt màu lam ngập tràn vẻ tàn bạo.
Cô bị cặp mắt này nhìn chằm chằm, chủ nhân của nó dường như còn đang điên cuồng gào thét.
Sau đó, người nọ đột nhiên cầm lấy khung ảnh, đập nó vào góc tường.
Đúng lúc này, Diệp Sơ Dương mới phát hiện trong góc còn có một người nữa. Người đó có mái tóc dài đen nhánh, xoã tung trên vai, người phụ nữ chỉ mặc độc một chiêc váy hai dây co rụt người lại, lúc khung ảnh bị đập vỡ thì dường như trong mắt nổi lên một vài tia hoảng sợ.
Cho nên___
Chủ nhân đôi mắt màu lam kia và người phụ nữ này có lẽ chính là chủ nhân đầu tiên của toà lâu đài cổ này, công tước và công tước phu nhân.
Diệp Sơ Dương choàng tỉnh, trong mắt nhanh chóng hiện lên điều gì đó, sau đó cô đi tới gần cửa sổ.
Diệp Sơ Dương giật mình kinh ngạc.
Vài giây sau cô mới nhìn rõ là thứ gì, chẳng phải là Nhục Cầu sao?
Lúc Diệp Sơ Dương bị Kage đưa đi, Nhục Cầu không đuổi theo kịp, sau đó vẫn luôn ở chỗ Túc Nhất. Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây chắc cũng là do Túc Nhất mang đến.
Cô đi đến mép giường, buồn cười ngồi xổm xuống rồi vươn tay về phía Nhục cầu, “Sao mày lại ở đây?”
Nhục Cầu ư hử rên vài tiếng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gọi con vật chạy vào lòng bàn tay mình, lại để lộ ra biểu cảm ý vị khó đoán. Cô chọc chọc vào ót Nhục Cầu, khoé miệng nhếch lên cười xấu xa, “Nếu mày đã đến đây rồi thì thuận tiện giúp tao giải quyết sát khí ở chỗ này đi.”
Vừa nói Diệp Sơ Dương vừa không chút do dự đem Nhục Cầu ném lại về trên giường.
Nhục Cầu: “…”
Phải chịu một đối tượng uỷ thác không đáng tin cậy thế này, đối với một sinh vật sinh ra từ linh khí của trời đất cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng mà___
Dù cho đối tượng uỷ thác này không đáng tin cậy, Nhục Cầu vẫn rất nghe lời.
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương thấy Nhục Cầu không ngừng sục sạo các ngóc ngách trong phòng. Nó đi đến đâu thì oán khí cũng gần như tan biến sạch sẽ đến đấy.
Bản thân Nhục Cầu là một vật linh khí, do đó nó có thể tiêu trừ sát khí cũng là chuyện rất bình thường.
Cảm giác sát khí trong phòng ngủ ngày càng ít, Diệp Sơ Dương liền tập trung xem xét những đồ vật khác trong phòng. Cô đi qua sopha đến bên cạnh giường.
Đầu giường bên phải có một chiếc tủ nhỏ khá tinh xảo, chắc cũng có từ rất lâu rồi.
Trên tủ đặt một bộ khung ảnh nhưng không lồng ảnh.
Ngoại trừ bộ khung đó thì không còn gì khác. Nhìn qua vô cùng đơn điệu.
Diệp Sơ Dương hơi nheo mắt, sau đó chạm tay lên khung ảnh.
Giống như bàn trang điểm lúc nãy, lúc ngón tay Diệp Sơ Dương chạm đến khung ảnh liền có vô số cảnh tượng lướt qua trong đầu cô.
Nếu hình ảnh lúc ở bàn trang điểm còn hơi mơ hồ thì bây giờ hình ảnh hiện lên trong đầu Diệp Sơ Dương lại cực kỳ rõ ràng.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ một đôi mắt màu lam ngập tràn vẻ tàn bạo.
Cô bị cặp mắt này nhìn chằm chằm, chủ nhân của nó dường như còn đang điên cuồng gào thét.
Sau đó, người nọ đột nhiên cầm lấy khung ảnh, đập nó vào góc tường.
Đúng lúc này, Diệp Sơ Dương mới phát hiện trong góc còn có một người nữa. Người đó có mái tóc dài đen nhánh, xoã tung trên vai, người phụ nữ chỉ mặc độc một chiêc váy hai dây co rụt người lại, lúc khung ảnh bị đập vỡ thì dường như trong mắt nổi lên một vài tia hoảng sợ.
Cho nên___
Chủ nhân đôi mắt màu lam kia và người phụ nữ này có lẽ chính là chủ nhân đầu tiên của toà lâu đài cổ này, công tước và công tước phu nhân.
Diệp Sơ Dương choàng tỉnh, trong mắt nhanh chóng hiện lên điều gì đó, sau đó cô đi tới gần cửa sổ.
Bình luận facebook