-
Chương 710
Edit: Tử Đằng
So với Diệp Sơ Dương, Edson từ khi còn rất trẻ đã đi theo bên cạnh Gã Khùng (Gã Khùng hay Crazier, là thầy dậy đua xe của Diệp Sơ ngày trước).
Gã Khùng đối với Edson cũng như một người cha, một người anh.
Lúc ấy Gã Khùng bị Trâu Đực đâm chết, ngoại trừ Diệp Sơ Dương ra, thì người tức giận nhất chính là Edson.
Edson lúc đó đang bị cấm khỏi đường đua.
Xương Lợi có thể mang Edson trở lại, thì đúng thật là lợi hại.
Diệp Sơ Dương nhếch mép khóe miệng không để ý tới Xương Lợi. Thay vào đó, đột nhiên im lặng đi đến ngồi cạnh Diệp Tu Bạch.
Sau một hồi trò chuyện, ngoài mặt thoạt nhìn thì tưởng là đang hàn huyên, nhưng bên trong lại như đang tranh đấu, Diệp Tu Bạch và Xương Lợi cùng đứng lên, bước tới phía ngoài cửa.
Diệp Sơ Dương với trận này, cái gọi là thi đấu thì cũng đã bắt đầu rồi.
Thiếu niên đi theo sau Diệp Tu Bạch, bước chầm chậm, nhưng cũng đúng lúc này, bàn tay to của Diệp Tu Bạch bỗng nhiên khẽ cầm bàn tay mềm mại của thiếu niên.
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên, liền cùng Diệp tu Bạch đối diện.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương mỉm cười với anh.
Cô biết Diệp Tu Bạch đang lo lắng cho cô, nhưng nói thật, cho dù là Edson, thì cô cũng không đem đối phương đặt ở trong mắt.
Ngay từ lúc bắt đầu huấn luyện, Edson đã đi theo phương trình thi đấu chuyên nghiệp, những lần đua thường xuyên cận kề cái chết đối với hình thức đua xe ngầm này quả thực là không giống nhau.
Hơn nữa -------
Diệp Sơ Dương tự tin, cô tự tin vào khả năng của bản thân.
Diệp Tu Bạch nhìn thấy nụ cười của thiếu niên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên mặt liền lộ ra một loạt biểu cảm ôn hòa, anh đưa tay xoa xoa đầu Diệp Sơ Dương, dịu dàng nói: “Tùy ý một chút. Thanh danh của Diệp Gia không quan trọng bằng cậu.”
Cử chỉ và lời nói của Diệp Tu Bạch không cần lén lút làm, mà hoàn toàn coi như không có sự hiện diện của Xương Lợi, mà làm điều đó trước mặt đối phương.
Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên mặt Xương Lợi trở nên kỳ lạ lạ thường.
Từ khi nào, Diệp tam gia nổi tiếng lạnh nhạt lại trở nên ôn nhu như vậy? Và loại biểu hiện thân mật này, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy kỳ lạ à.
Xương Lợi trố mắt hết sức, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi biểu cảm trên mặt càng há hốc miệng kinh ngạc.
Nếu hắn nhớ không lầm thì, trước đây có một cuộc đấu giá phi pháp ở nước L, xuất hiện một nam thanh niên thần bí đeo khẩu trang. Thiếu niên kia cuối cùng đã bị Diệp Tu Bạch nắm tay đưa đi.
Kể từ đó, tin đồn Diệp Tu Bạch rất yêu thương tiểu tình nhân được mọi người trong giới biết đến.
Lúc đầu, một số người nói rằng Diệp Tu Bạch là trai cong, nhưng không ai ngờ rằng, chuyện về thiếu niên thần bí xuất hiện kia lại là sự thật.
Tuy rằng lúc đó Xương Lợi không có đến buổi đấu giá, nhưng trong lòng hắn có một ý nghĩ ------
Thiếu niên trước mặt được Diệp Tu Bạch đối đãi thân mật, hẳn anh ta chính là người trong lời đồn.
Trong lúc nhất thời, lần thứ hai trên mặt Xương Lợi càng hiện ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Diệp Tu Bạch không phải là đang sủng thiếu niên này sao? Vậy thì tại sao lần đánh cược sinh mệnh này lại giao cho cậu ấy?
Nghĩ nghĩ, Xương Lợi hơi cười cười, “Không nghĩ rằng Tam Gia nhà họ Diệp lại có sự dịu dàng ẩn bên trong như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ nhàn nhàn nhìn vào thiếu niên trước mặt. Giọng anh thờ ơ nhưng xen lẫn những cảm xúc mà người khác không thể hiểu được. Anh nói “Bởi vì cậu ấy xứng đáng.”
Sau khi nói câu này, ánh mắt của Diệp Tu Bạch liếc qua, lạnh lùng nói “Tay đua của bên anh đâu?”
So với Diệp Sơ Dương, Edson từ khi còn rất trẻ đã đi theo bên cạnh Gã Khùng (Gã Khùng hay Crazier, là thầy dậy đua xe của Diệp Sơ ngày trước).
Gã Khùng đối với Edson cũng như một người cha, một người anh.
Lúc ấy Gã Khùng bị Trâu Đực đâm chết, ngoại trừ Diệp Sơ Dương ra, thì người tức giận nhất chính là Edson.
Edson lúc đó đang bị cấm khỏi đường đua.
Xương Lợi có thể mang Edson trở lại, thì đúng thật là lợi hại.
Diệp Sơ Dương nhếch mép khóe miệng không để ý tới Xương Lợi. Thay vào đó, đột nhiên im lặng đi đến ngồi cạnh Diệp Tu Bạch.
Sau một hồi trò chuyện, ngoài mặt thoạt nhìn thì tưởng là đang hàn huyên, nhưng bên trong lại như đang tranh đấu, Diệp Tu Bạch và Xương Lợi cùng đứng lên, bước tới phía ngoài cửa.
Diệp Sơ Dương với trận này, cái gọi là thi đấu thì cũng đã bắt đầu rồi.
Thiếu niên đi theo sau Diệp Tu Bạch, bước chầm chậm, nhưng cũng đúng lúc này, bàn tay to của Diệp Tu Bạch bỗng nhiên khẽ cầm bàn tay mềm mại của thiếu niên.
Diệp Sơ Dương ngẩng đầu lên, liền cùng Diệp tu Bạch đối diện.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương mỉm cười với anh.
Cô biết Diệp Tu Bạch đang lo lắng cho cô, nhưng nói thật, cho dù là Edson, thì cô cũng không đem đối phương đặt ở trong mắt.
Ngay từ lúc bắt đầu huấn luyện, Edson đã đi theo phương trình thi đấu chuyên nghiệp, những lần đua thường xuyên cận kề cái chết đối với hình thức đua xe ngầm này quả thực là không giống nhau.
Hơn nữa -------
Diệp Sơ Dương tự tin, cô tự tin vào khả năng của bản thân.
Diệp Tu Bạch nhìn thấy nụ cười của thiếu niên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên mặt liền lộ ra một loạt biểu cảm ôn hòa, anh đưa tay xoa xoa đầu Diệp Sơ Dương, dịu dàng nói: “Tùy ý một chút. Thanh danh của Diệp Gia không quan trọng bằng cậu.”
Cử chỉ và lời nói của Diệp Tu Bạch không cần lén lút làm, mà hoàn toàn coi như không có sự hiện diện của Xương Lợi, mà làm điều đó trước mặt đối phương.
Trong một khoảnh khắc, biểu cảm trên mặt Xương Lợi trở nên kỳ lạ lạ thường.
Từ khi nào, Diệp tam gia nổi tiếng lạnh nhạt lại trở nên ôn nhu như vậy? Và loại biểu hiện thân mật này, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy kỳ lạ à.
Xương Lợi trố mắt hết sức, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi biểu cảm trên mặt càng há hốc miệng kinh ngạc.
Nếu hắn nhớ không lầm thì, trước đây có một cuộc đấu giá phi pháp ở nước L, xuất hiện một nam thanh niên thần bí đeo khẩu trang. Thiếu niên kia cuối cùng đã bị Diệp Tu Bạch nắm tay đưa đi.
Kể từ đó, tin đồn Diệp Tu Bạch rất yêu thương tiểu tình nhân được mọi người trong giới biết đến.
Lúc đầu, một số người nói rằng Diệp Tu Bạch là trai cong, nhưng không ai ngờ rằng, chuyện về thiếu niên thần bí xuất hiện kia lại là sự thật.
Tuy rằng lúc đó Xương Lợi không có đến buổi đấu giá, nhưng trong lòng hắn có một ý nghĩ ------
Thiếu niên trước mặt được Diệp Tu Bạch đối đãi thân mật, hẳn anh ta chính là người trong lời đồn.
Trong lúc nhất thời, lần thứ hai trên mặt Xương Lợi càng hiện ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Diệp Tu Bạch không phải là đang sủng thiếu niên này sao? Vậy thì tại sao lần đánh cược sinh mệnh này lại giao cho cậu ấy?
Nghĩ nghĩ, Xương Lợi hơi cười cười, “Không nghĩ rằng Tam Gia nhà họ Diệp lại có sự dịu dàng ẩn bên trong như vậy.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch chỉ nhàn nhàn nhìn vào thiếu niên trước mặt. Giọng anh thờ ơ nhưng xen lẫn những cảm xúc mà người khác không thể hiểu được. Anh nói “Bởi vì cậu ấy xứng đáng.”
Sau khi nói câu này, ánh mắt của Diệp Tu Bạch liếc qua, lạnh lùng nói “Tay đua của bên anh đâu?”
Đính kèm
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook