-
Chương 605
Anh kinh ngạc chớp mắt, tiến đến bên cạnh Diệp Sơ Dương hỏi, “Cậu là có ý gì?”
“Còn có thể có ý gì? Đương nhiên là ý trên mặt chữ.” Diệp Sơ Dương có chút không để ý nói, giờ phút này ánh mắt cô đảo qua nhìn mọi người chung quanh lộ ra nghi hoặc cùng với ý tứ xâu xa, cô chợt cười nhạo một tiếng.
Những người này có vẻ như rất tò mò về cô thì phải.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương lại lần nữa không khỏi cảm khái chính mình, hôm nay mặc bộ quần áo này đúng là lựa chọn đúng đắn. Nếu không, đại khái ai cũng có thể nhận ra cô.
Thời gian Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hoành nói chuyện, ba người đã ra tới bãi đậu xe bên ngoài, Túc Thất đang ngồi trên xe. Nhưng mà lúc Túc Thất sắp cho xe chạy, Lục Cảnh Hoành nhìn ra ngoài cửa xe thấy Mạt Hợp đi ra liền bị một đám người vây quanh.
Thấy thế, anh không khỏi đưa tay sờ sờ cằm, híp mắt nói, “Tôi thấy Mạt Hợp nhìn qua cũng rất bình thường mà, sao sẽ biến thành người sắp chết chứ?”
Quả thật rất bình thường.
Nụ cười trên mặt tươi như hoa.
Mạt Hợp lớn lên vốn dĩ đã khó coi, đối với thẩm mỹ của Lục Cảnh Hoành thì chỉ có thể dùng một chữ ‘ xấu ’ để hình dung. Giờ phút này ông ta lại tươi cười như vậy muốn cay mắt bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Nghe Lục Cảnh Hoành nói lời này, Diệp Sơ Dương cũng không trả lời. Chỉ là nâng cằm nhìn theo bóng dáng Mạt Hợp ngoài cửa xe.
Lúc nãy đứng chung một lát, Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ ràng oán khí cùng tử khí trên người Mạt Hợp, có thể nói là rất nồng nặc. Đoán chừng, sống không quá hôm nay.
Ngay thời điểm Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ, Lục Cảnh Hoành nhìn thấy Mạt Hợp đã thoát khỏi đám người kia vào xe chuyên dụng của mình.
Thấy thế, Lục Cảnh Hoành bĩu môi.
Xem ra vị Diệp đại sư này cũng có lúc bói không linh.
Chỉ là, ý nghĩ này còn chưa nghĩ xong, một tiếng nổ kinh thiên động địa ‘Kítttt ——’ vang lên, làm mấy người trong phạm vi mấy dặm đều giật mình. Mà Lục Cảnh Hoành suýt chút nữa bị dọa đến cả người vọt lên.
Anh vội vàng lấy tay che đầu mình lại, chửi thầm một câu, “Mẹ kiếp! Hù chết lão tử. Còn làm hại lão tử gặp họa theo.”
“Ai bảo anh kích động như vậy”. Diệp Sơ Dương thấy anh như thế, bất đắt dĩ mà xua tay, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nhạt.
Sau khi cười xong, cô liền dời ánh mắt đến chiếc xe còn đang bốc cháy ở cách đó không xa kia. Trận nổ lớn như vậy, người bên trong trăm phần trăm đã bị nổ chết. Cho dù không nổ chết thì cũng bị thiêu chết.
Cô im lặng nhướng mày, không nói chuyện.
Mà một bên Lục Cảnh Hoành ánh mắt cũng dừng trên chiếc xe kia.
Giờ này khắc này, trong đầu anh tức khắc liền thoáng hiện câu nói vừa rồi của Diệp Sơ Dương.
Anh cho rằng Diệp Sơ Dương chỉ là đang nói đùa, không ngờ rằng lại xảy ra thật.
“Xin hỏi Diệp đại sư có nhận đồ đệ không? Cậu thử nhìn xem tôi thế nào? Tuy rằng tuổi có hơi lớn thật, nhưng mà ngộ tính hẳn là không tồi.” Lục Cảnh Hoành chỉ vào cái mũi của mình, nghiêm túc nói nhảm.
“Anh không chỉ tuổi quá lớn, mà điểm ngộ tính này, tôi cảm thấy cũng không được.” Diệp Sơ Dương nhìn về phía Lục Cảnh Hoành chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười muốn bị đấm “Hơn nữa phí bái sư này, sợ rằng anh không trả nổi.”
Lục Cảnh Hoành: “…… Mọi người tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, cậu cho tôi chút mặt mũi đi?”
“Được, bớt hai mươi phần trăm, không thể giảm giá được nữa.”
“Còn có thể có ý gì? Đương nhiên là ý trên mặt chữ.” Diệp Sơ Dương có chút không để ý nói, giờ phút này ánh mắt cô đảo qua nhìn mọi người chung quanh lộ ra nghi hoặc cùng với ý tứ xâu xa, cô chợt cười nhạo một tiếng.
Những người này có vẻ như rất tò mò về cô thì phải.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương lại lần nữa không khỏi cảm khái chính mình, hôm nay mặc bộ quần áo này đúng là lựa chọn đúng đắn. Nếu không, đại khái ai cũng có thể nhận ra cô.
Thời gian Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hoành nói chuyện, ba người đã ra tới bãi đậu xe bên ngoài, Túc Thất đang ngồi trên xe. Nhưng mà lúc Túc Thất sắp cho xe chạy, Lục Cảnh Hoành nhìn ra ngoài cửa xe thấy Mạt Hợp đi ra liền bị một đám người vây quanh.
Thấy thế, anh không khỏi đưa tay sờ sờ cằm, híp mắt nói, “Tôi thấy Mạt Hợp nhìn qua cũng rất bình thường mà, sao sẽ biến thành người sắp chết chứ?”
Quả thật rất bình thường.
Nụ cười trên mặt tươi như hoa.
Mạt Hợp lớn lên vốn dĩ đã khó coi, đối với thẩm mỹ của Lục Cảnh Hoành thì chỉ có thể dùng một chữ ‘ xấu ’ để hình dung. Giờ phút này ông ta lại tươi cười như vậy muốn cay mắt bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu. Nghe Lục Cảnh Hoành nói lời này, Diệp Sơ Dương cũng không trả lời. Chỉ là nâng cằm nhìn theo bóng dáng Mạt Hợp ngoài cửa xe.
Lúc nãy đứng chung một lát, Diệp Sơ Dương có thể cảm nhận rõ ràng oán khí cùng tử khí trên người Mạt Hợp, có thể nói là rất nồng nặc. Đoán chừng, sống không quá hôm nay.
Ngay thời điểm Diệp Sơ Dương đang suy nghĩ, Lục Cảnh Hoành nhìn thấy Mạt Hợp đã thoát khỏi đám người kia vào xe chuyên dụng của mình.
Thấy thế, Lục Cảnh Hoành bĩu môi.
Xem ra vị Diệp đại sư này cũng có lúc bói không linh.
Chỉ là, ý nghĩ này còn chưa nghĩ xong, một tiếng nổ kinh thiên động địa ‘Kítttt ——’ vang lên, làm mấy người trong phạm vi mấy dặm đều giật mình. Mà Lục Cảnh Hoành suýt chút nữa bị dọa đến cả người vọt lên.
Anh vội vàng lấy tay che đầu mình lại, chửi thầm một câu, “Mẹ kiếp! Hù chết lão tử. Còn làm hại lão tử gặp họa theo.”
“Ai bảo anh kích động như vậy”. Diệp Sơ Dương thấy anh như thế, bất đắt dĩ mà xua tay, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười nhạt.
Sau khi cười xong, cô liền dời ánh mắt đến chiếc xe còn đang bốc cháy ở cách đó không xa kia. Trận nổ lớn như vậy, người bên trong trăm phần trăm đã bị nổ chết. Cho dù không nổ chết thì cũng bị thiêu chết.
Cô im lặng nhướng mày, không nói chuyện.
Mà một bên Lục Cảnh Hoành ánh mắt cũng dừng trên chiếc xe kia.
Giờ này khắc này, trong đầu anh tức khắc liền thoáng hiện câu nói vừa rồi của Diệp Sơ Dương.
Anh cho rằng Diệp Sơ Dương chỉ là đang nói đùa, không ngờ rằng lại xảy ra thật.
“Xin hỏi Diệp đại sư có nhận đồ đệ không? Cậu thử nhìn xem tôi thế nào? Tuy rằng tuổi có hơi lớn thật, nhưng mà ngộ tính hẳn là không tồi.” Lục Cảnh Hoành chỉ vào cái mũi của mình, nghiêm túc nói nhảm.
“Anh không chỉ tuổi quá lớn, mà điểm ngộ tính này, tôi cảm thấy cũng không được.” Diệp Sơ Dương nhìn về phía Lục Cảnh Hoành chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười muốn bị đấm “Hơn nữa phí bái sư này, sợ rằng anh không trả nổi.”
Lục Cảnh Hoành: “…… Mọi người tốt xấu gì cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, cậu cho tôi chút mặt mũi đi?”
“Được, bớt hai mươi phần trăm, không thể giảm giá được nữa.”
Last edited by a moderator: