-
Chương 604
Edit : Snow
“Ngài Mạt Hợp, chúc mừng ngài đã lấy được bản vẽ thiết kế.”
Tuy nói là chúc mừng, nhưng trên mặt Lục Cảnh Hoành lại không có nửa điểm chúc mừng.
Khóe miệng anh hơi cười, ánh mắt lạnh nhạt dị thường.
Anh lại không phải là đồ ngốc .
Đương nhiên biết Mạt Hợp lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ, 99% là đang khoe khoang còn lại 1% là dùng để cười nhạo bọn họ.
Ngược lại, có ý nghĩ này cũng là dễ hiểu.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh với nhau.
Mạt Hợp nghe được Lục Cảnh Hoành nói những lời này, tuy rằng trong lòng sớm biết đối phương cũng không phải thật lòng nói những lời này, nhưng cũng chẳng sao, ông chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nại này của đối phương.
Ông hơi mỉm cười nhìn Lục Cảnh Hoành, quay lại nói, “Vốn dĩ cho rằng hai vị cũng nhìn trúng bản vẽ kia, thật không ngờ lại để cho tôi chiếm được tiện nghi rồi.”
Ông ta vừa nói xong, Diệp Sơ Dương đứng một bên nhìn Lục Cảnh Hoành đang trò chuyện khách khí cùng Mạt Hợp, thần sắc bình tĩnh không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng dưới khẩu trang cười lên một cách kỳ quái.
Mạt Hợp từ lần đầu tiên xuất hiện ở trước mắt cô, Diệp Sơ Dương liền cảm giác được hơi thở trên người ông ta có vẻ gì đó rất lạ. Mà vừa rồi lúc ông ta đến gần bọn họ, Diệp Sơ Dương liền có thể xác định được cảm giác này.
Hơi thở trên người ông ta chính xác là bất thường.
Bởi vì ông ta sắp chết.
Diệp Sơ Dương khẽ vươn ngón tay vào lòng bàn tay Diệp Tu Bạch nhẹ nhàng ngoéo một cái. sau đó cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại của anh liền cúi đầu.
Anh với ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào thiếu niên.
Vì thế liền thấy thiếu niên khóe mắt mỉm cười giật giật môi, nói mấy chữ.
Trong nháy mắt, Diệp Tu Bạch liền nheo lại đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang hàn huyên cùng Lục Cảnh Hoành.
Nhóc con nhà anh vừa mới nói, gã này sắp chết?
Nếu đổi lại là trước kia, Diệp Tu Bạch khẳng định sẽ không tin vào mấy câu không hề có căn cứ này nhưng đã ở cùng với nhóc con nhà mình một thời gian, anh thấy nhóc con nhà mình thật sự có bản lĩnh ——
Diệp Tu Bạch trăm phần trăm tin tưởng những lời này của Diệp Sơ Dương.
Thời gian kế tiếp, Lục Cảnh Hoành tùy ý ứng phó vài câu với Mạt Hợp liền về tới chỗ Diệp Sơ Dương đứng cạnh hai người.
“Sao mỗi lần đi cùng cậu, tôi đều giống như là em trai của cậu vậy?” Nói đến hai chữ "em trai" trên mặt Lục Cảnh Hoành vẻ mặt trở bên ai oán.
Nghe Lục Cảnh Hoành nói như vậy, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy anh nói thật sự có lý.
Giống như vừa rồi việc trò chuyện với lão Mạt Hợp kia, từ đầu tới đuôi đều là Lục Cảnh Hoành một mình blah blah nói chuyện với Mạt Hợp, đến nỗi Diệp Tu Bạch cũng không có nói một lời nào.
Chợt nghĩ, giống như là Diệp Tu Bạch chướng mắt đối phương, vì thế liền sai thuộc hạ ra sân gặp mặt.
Diệp Sơ Dương: “Ai bảo anh không có bản lĩnh.”
Lục Cảnh Hoành: “Còn trách tôi?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, rất muốn gật đầu, nhưng là suy xét đến trái tim pha lê của đối phương nên cuối cùng cô cũng lắc đầu, sau đó nói một câu đầy ý tứ, “Không trách anh, con người ta trước khi chết, lảm nhảm với họ lâu chút cũng coi như là vinh dự của họ.”
Diệp Sơ Dương nói không lớn cũng chỉ có Diệp Tu Bạch cùng Lục Cảnh Hoành hai người nghe được mà thôi.
Cô vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch dù đã biết được gì nhưng anh ta cũng không nói, Lục Cảnh Hoành bỗng dưng nheo mắt lại, trong nháy mắt ánh mắt anh long lanh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tinh xảo của Diệp Sơ Dương.
“Ngài Mạt Hợp, chúc mừng ngài đã lấy được bản vẽ thiết kế.”
Tuy nói là chúc mừng, nhưng trên mặt Lục Cảnh Hoành lại không có nửa điểm chúc mừng.
Khóe miệng anh hơi cười, ánh mắt lạnh nhạt dị thường.
Anh lại không phải là đồ ngốc .
Đương nhiên biết Mạt Hợp lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ, 99% là đang khoe khoang còn lại 1% là dùng để cười nhạo bọn họ.
Ngược lại, có ý nghĩ này cũng là dễ hiểu.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh với nhau.
Mạt Hợp nghe được Lục Cảnh Hoành nói những lời này, tuy rằng trong lòng sớm biết đối phương cũng không phải thật lòng nói những lời này, nhưng cũng chẳng sao, ông chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nại này của đối phương.
Ông hơi mỉm cười nhìn Lục Cảnh Hoành, quay lại nói, “Vốn dĩ cho rằng hai vị cũng nhìn trúng bản vẽ kia, thật không ngờ lại để cho tôi chiếm được tiện nghi rồi.”
Ông ta vừa nói xong, Diệp Sơ Dương đứng một bên nhìn Lục Cảnh Hoành đang trò chuyện khách khí cùng Mạt Hợp, thần sắc bình tĩnh không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng dưới khẩu trang cười lên một cách kỳ quái.
Mạt Hợp từ lần đầu tiên xuất hiện ở trước mắt cô, Diệp Sơ Dương liền cảm giác được hơi thở trên người ông ta có vẻ gì đó rất lạ. Mà vừa rồi lúc ông ta đến gần bọn họ, Diệp Sơ Dương liền có thể xác định được cảm giác này.
Hơi thở trên người ông ta chính xác là bất thường.
Bởi vì ông ta sắp chết.
Diệp Sơ Dương khẽ vươn ngón tay vào lòng bàn tay Diệp Tu Bạch nhẹ nhàng ngoéo một cái. sau đó cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại của anh liền cúi đầu.
Anh với ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào thiếu niên.
Vì thế liền thấy thiếu niên khóe mắt mỉm cười giật giật môi, nói mấy chữ.
Trong nháy mắt, Diệp Tu Bạch liền nheo lại đôi mắt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang hàn huyên cùng Lục Cảnh Hoành.
Nhóc con nhà anh vừa mới nói, gã này sắp chết?
Nếu đổi lại là trước kia, Diệp Tu Bạch khẳng định sẽ không tin vào mấy câu không hề có căn cứ này nhưng đã ở cùng với nhóc con nhà mình một thời gian, anh thấy nhóc con nhà mình thật sự có bản lĩnh ——
Diệp Tu Bạch trăm phần trăm tin tưởng những lời này của Diệp Sơ Dương.
Thời gian kế tiếp, Lục Cảnh Hoành tùy ý ứng phó vài câu với Mạt Hợp liền về tới chỗ Diệp Sơ Dương đứng cạnh hai người.
“Sao mỗi lần đi cùng cậu, tôi đều giống như là em trai của cậu vậy?” Nói đến hai chữ "em trai" trên mặt Lục Cảnh Hoành vẻ mặt trở bên ai oán.
Nghe Lục Cảnh Hoành nói như vậy, Diệp Sơ Dương cũng cảm thấy anh nói thật sự có lý.
Giống như vừa rồi việc trò chuyện với lão Mạt Hợp kia, từ đầu tới đuôi đều là Lục Cảnh Hoành một mình blah blah nói chuyện với Mạt Hợp, đến nỗi Diệp Tu Bạch cũng không có nói một lời nào.
Chợt nghĩ, giống như là Diệp Tu Bạch chướng mắt đối phương, vì thế liền sai thuộc hạ ra sân gặp mặt.
Diệp Sơ Dương: “Ai bảo anh không có bản lĩnh.”
Lục Cảnh Hoành: “Còn trách tôi?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, rất muốn gật đầu, nhưng là suy xét đến trái tim pha lê của đối phương nên cuối cùng cô cũng lắc đầu, sau đó nói một câu đầy ý tứ, “Không trách anh, con người ta trước khi chết, lảm nhảm với họ lâu chút cũng coi như là vinh dự của họ.”
Diệp Sơ Dương nói không lớn cũng chỉ có Diệp Tu Bạch cùng Lục Cảnh Hoành hai người nghe được mà thôi.
Cô vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch dù đã biết được gì nhưng anh ta cũng không nói, Lục Cảnh Hoành bỗng dưng nheo mắt lại, trong nháy mắt ánh mắt anh long lanh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tinh xảo của Diệp Sơ Dương.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook