Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347
59347.
"Công chiếu thật sao? Ba còn tưởng thằng nhóc này hù ba!"
Diệp lão nghe Diệp Hành Nhiên nói vậy liền ngạc nhiên nhướng mày, ông bỏ đũa xuống sau đó nhìn người thiếu niên đang ngồi cúi đầu ăn cơm bên cạnh Diệp Tu Bạch.
Diệp Sơ Dương nghe vậy, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên của Diệp lão, cô liền trầm ngâm.
Nói thực lòng, cô cũng không hiểu được trong lòng Diệp lão cô có hình tượng như thế nào.
Diệp Sơ Dương đặt đũa xuống, giọng nói có phần rầu rĩ: "Ông, con gạt ông làm gì?"
Diệp lão: "Làm sao ông biết được!"
Diệp Sơ Dương: "…"
Tại hạ xin chịu thua!
***
Chiều ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng nhìn thấy người con thứ hai của nhà họ Diệp, Diệp Hồng Quân.
Diệp Hồng Quân và Diệp Hành Nhiên có rất nhiều nét giống nhau, có điều khí chất của Diệp Hồng Quân có phần thoát tục hơn hẳn, chắc là do trường kỳ ăn chay niệm phật.
Diệp Hồng Quân nhìn thấy Diệp Sơ Dương ngồi bên Diệp Tu Bạch trong phòng khách, ông khẽ ngây người một lát.
Thấy vậy, Diệp Tu Bạch liền gật đầu với ông, nhỏ giọng nói: "Anh hai!"
Diệp Hồng Quân nghe vậy liền mỉm cười nhẹ nhàng: "Chú ba, lâu rồi không gặp, cả Tiểu Cửu nữa."
"Chào chú hai!" Diệp Sơ Dương lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù Diệp Sơ Dương cho rằng mình và Diệp Hồng Quân không thân thiết cho lắm nhưng đối phương là người bề trên đã lên tiếng chào cô trước, cô đương nhiên cũng không thể làm lơ.
Ba tiếng của Diệp Sơ Dương dường như khiến Diệp Hồng Quân rất bất ngờ.
Diệp Hồng Quân liếc nhìn Diệp Sơ Dương cười hỏi: "Nghe nói Tiểu Cửu đang đóng phim? Cảm giác thế nào?"
Diệp Sơ Dương: "Rất tuyệt!"
Diệp Hồng Quân nghe xong liền gật đầu sau đó mới chào hai người và quay người bước vào thư phòng.
Nhìn theo bóng người đàn ông trung niên, Diệp Sơ Dương khẽ xoa cằm nói: "Sao cháu cứ có cảm giác chú hai cứ kì lạ sao ấy!"
"Anh ta chỉ là cảm thấy nợ cậu quá nhiều." Diệp Tu Bạch trầm giọng lên tiếng, sau đó lại đặt tay lên đầu thiếu niên xoa nhẹ hai cái: "Đừng hỏi tôi là nợ gì, những việc này sau này ba cậu sẽ nói cho cậu biết."
Diệp Sơ Dương: "… Chú nói cũng như không ấy, cứ khơi gợi sự tò mò của cháu."
Khi nói những lời này, ánh mắt Diệp Sơ Dương ngập tràn chê bai.
Dáng vẻ đó khiến Diệp Tu Bạch cảm thấy buồn cười, có điều anh vẫn không hề nói với đối phương những việc đó.
Đúng như anh nói, việc giữa hai anh em Diệp Hồng Quân và Diệp Hành Nhiên thì hãy để họ tự giải quyết.
Diệp Tu Bạch nghĩ vậy sau đó lặng im không nói gì.
Cũng chính lúc này, một bóng người bước xuống khỏi cầu thang, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm chặt bàn tay trắng ngần của người thiếu niên, liền lập tức bước tới trước mặt hai người, mặt không cảm xúc nói: "Diệp Tu Bạch, tay chú đang làm gì vậy?"
Diệp Sơ Dương giật mình vì Diệp Hành Nhiên đột ngột xuất hiện: "…"
Diệp Tu Bạch rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Anh cúi đầu nhìn tay của mình sau đó lại ngẩng đầu thản nhiên nói: "Giao lưu tình cảm với người của em."
"Người của chú? Lại còn giao lưu tình cảm?" Diệp Hành Nhiên trợn trừng mắt, "Nó là con trai của tôi, chả liên quan đếch gì tới chú cả? Giao lưu tình cảm, chú không dùng miệng mà lại dùng tay à? Chú có tin tôi đánh chú không hả?"
"Dùng miệng?" Khi Diệp Tu Bạch nghe thấy hai từ này liền ngờ vực liếc nhìn ông, sau đó lại nhìn Diệp Sơ Dương đang sửng sốt mắt tròn mắt dẹt, cuối cùng anh liền cúi đầu hôn cô một cái.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook