"Chà, xem ra muốn tạo bất ngờ cho chú út đúng là một việc cực kì khó khăn." Diệp Sơ Dương bóng gió một câu.
Ờ.
Cũng không biết Diệp Tu Bạch sau khi biết cô là con gái có còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh thế này nữa không.
Có một phút giây, Diệp Sơ Dương bỗng rất tò mò.
Cô liền mỉm cười.
"Ờ, đúng rồi, chú út, người vừa rồi là ai vậy?"
Nghe vậy Diệp Tu Bạch liền đưa mắt liếc nhìn cô, dường như không hề bất ngờ trước sự tò mò của cô: "Gia chủ Lục Thị, Lục Cảnh Hoành. Không có việc gì thì tránh xa anh ta ra."
Diệp Sơ Dương: "..."
Đầu tiên Diệp Mộ Thành, Diệp Tu Bạch cũng bảo cô tránh xa ra một chút.
Bây giờ lại có thêm Lục Cảnh Hoành, Diệp Tu Bạch cũng bảo cô tránh xa một chút.
Diệp Tu Bạch thực sự coi cô là người sức trói gà không chặt, không có đầu óc?
Có điều không hiểu tại sao tâm trạng của cô lại khá vui vẻ.
Cô uể oải đáp một tiếng, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa liền nói một tiếng "chúc ngủ ngon" với Diệp Tu Bạch sau đó quay người rời đi.
Lúc này Diệp Tu Bạch đang dựa vào khung cửa lặng lẽ nhìn theo bóng người thiếu niên.
Diệp Sơ Dương nhìn có vẻ mảnh mai hơn bất cứ người đàn ông nào trong nhận thức của anh, vai, eo của cậu ta khiến người ta thoạt nhìn sẽ tưởng đó là một cô gái. Có điều...
Diệp Tu Bạch không biết đã nghĩ về vấn đề gì, ánh mắt ánh thấp thoáng ánh sáng.
Khá giống người đó, mềm mại một chút cũng rất bình thường.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương vào phòng tắm tắm gội theo thói quen, sau đó lại lấy băng vải khô quấn ngực mình lại. Sau đó mới mặc một chiếc áo ba lỗ ngắn màu đen và một chiếc áo khoác màu xám.
Trong tủ đồ của Diệp Sơ Dương, chín mươi phần trăm đều là áo nỉ kiểu ngắn với kiểu dáng tương đồng màu sắc khác nhau cùng với quần dài màu đen hoặc quần thể thao kiểu rộng.
Cùng đạo lý với cả tủ toàn đồ vest của Diệp Tu Bạch.
Ý, sao cô lại biết tủ quần áo của Diệp Tu Bạch đều là đồ vest?
Đoán mà thôi.
Sau khi thay đồ xong, Diệp Sơ Dương đứng trước gương ngắm khắp một lượt từ trên xuống dưới, sau khi kiểm tra không có gì sơ suất liền thong thả bước xuống lầu.
Đợi khi Diệp Sơ Dương xuống tới nơi, bàn ăn ở góc phòng đã ngồi sẵn ba người.
Ba người này lần lượt là chú út của cô và hai cậu cháu nhà họ Lục.
Theo Diệp Sơ Dương thấy, Diệp Tu Bạch vỗn không thích ăn ở ngoài, vì thế lúc này cũng chẳng qua là đang ngồi dựa ghế, bắt chéo chân uống cà phê.
Động tác của Lục Cảnh Hoành cũng tương tự Diệp Tu Bạch.
Chỉ có Lục Diệc Nhiên là ngoan ngoãn ngồi ăn cháo bên cạnh Lục Cảnh Hoành.
Cậu nhóc vừa hay ngồi đối diện với cô, vì vậy cũng là người đầu tiên phát hiện ra cô bước tới.
Lục Diệc Nhiên nhìn thấy Diệp Sơ Dương lập tức buông đũa, nở một nụ cười thật rạng rỡ, ra sức vẫy tay về phía cô.
Thấy vậy, tâm trạng của Diệp Sơ Dương lại càng thêm vui vẻ.
Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Lục Diệc Nhiên, ở bên Diệp Tu Bạch.
"Nhóc, tối qua ngủ ngon không?"
"Không ngon."
Diệp Sơ Dương không ngờ tên nhóc này lại không chịu trả lời như logic bình thường, lông mày nhướng cao. Ngay sau đó, Lục Diệc Nhiên ghé lại bên tai cô thì thầm nói: "Em làm cậu tức giận. Tối qua cậu bắt em ngủ dưới sàn nhà, cứng lắm, toàn thân em đau nhức hết cả rồi."
"Tự làm tự chịu." Thiếu niên mỉm cười, giơ tay búng đầu cậu nhóc.
Lục Diệc Nhiên bị búng đầu liền giơ tay xoa đầu, ánh mắt lấp lánh: "Anh, tối nay em ngủ cùng anh có được không?"
Bình luận facebook