-
Chương 1110
Edit: Tử Đằng
Mạc Tử Nghiên cũng không nói gì thêm, chỉ là lên tiếng, ngay sau đó khàn khàn nói “Ngủ thôi, ngày mai còn phải huấn luyện nữa.”
Vừa nói, cô vừa leo lên trên giường, đắp chăn lên, nhắm hai mắt lại.
Ngân Tư Phỉ cũng không chần chừ, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền đã lại lần nữa ngủ rồi.
Nghe được tiếng hô hấp vững vàng vang lên bên tai, Mạc Tử Nghiên chậm rãi mở to mắt, nhìn trần nhà xuất thần.
Ngày hôm sau, Thường Tĩnh như mọi ngày rất sớm liền đem người từ trong lúc ngủ mơ mà đánh thức.
Anh nhìn mấy người đang đứng trước mặt, đạm thanh phân phó nhiệm vụ hôm nay “Hôm nay, các đồng chí đem chia thành đội hồng và đội xanh, hai tổ tiến hành PK. Đội nào có thể tìm thấy đồ ăn được phân bố ở cánh rừng này trước, hơn nữa còn mang về tới, thì đội đó thắng.” (*PK: là đối kháng)
“Trong lúc làm nhiệm vụ, có thể phát sinh xung đột. Vẫn là giống như lần trước, bị đánh tới đỉnh đầu bốc khói, coi như đã chết, cần phải lập tức rời khỏi thi đấu, chỉ đơn giản như vậy.”
Nghe vậy, mấy người liên tục gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của mấy người, Thường Tĩnh cảm thấy có chút bất ngờ.
Anh hướng về phía mấy người nhướng mày hỏi “Hà Hâm, sao đồng chí không hỏi tôi giống lần trước, thua có bị phạt gì không?”
Hà Hâm ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt Thường Tĩnh, anh nhấp môi, nhỏ giọng nói “Tôi chỉ không muốn hỏi.”
Đã gần một tháng trôi qua, thời gian này có ý nghĩa gì, trong lòng bọn họ đều rất rõ. Chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ liền phải hoàn toàn nói lời tạm biệt với nơi này.
Mặc dù những ngày ở đây quả thực rất gian khổ, gian nan, nhưng là cũng thật viên mãn.
Đột nhiên nghĩ rằng mình sắp phải rời đi, tâm tình bọn họ giờ phút này rất buồn phiền.
Những người khác vừa thấy phản ứng của Hà Hâm, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy đúng rồi.
Mấy người liền mắt trông mong như vậy nhìn Thường Tĩnh, Thường Tĩnh bị nhìn đến nỗi muốn cười, anh kéo kéo cái nón rộng vành, tiếng nói trầm thấp “Nếu các đồng chí đã biết đây là nhiệm vụ cuối cùng, vậy thì các đồng chí phải hoàn thành thật tốt, tôi tin rằng các đồng chí có thể làm tốt, các đồng chí đâu?”
“Chúng tôi tin tưởng chính mình!”
“Vậy xuất phát đi.”
*
Sau nửa giờ sửa sang, mọi người đã chia làm hai tổ bắt đầu tiến hành tỉ thí. Lúc này, Diệp Sơ Dương, Ngân Tư Phỉ và Hà Hâm cùng một tổ, là đội hồng, ba người còn lại là đội xanh.
Mạc Tử Nghiên đi theo sau Bành Quảng Tuyên, dọc đường đi đều nói mãi.
Đối với việc này, Bành Quảng Tuyên tuy rằng cảm thấy thật cạn lời, nhưng lại cũng không thể nói cái gì. Nói thế nào đi nữa, đây cũng chính là chị dâu của mình.
Bên kia, Diệp Sơ Dương một mình vác súng đơn độc đi trong rừng, ngoài cây súng trường, trên người cô còn một khẩu súng lục nữa. Trong súng trường là đạn giấy, nhưng trong súng lục lại là đạn thật.
Diệp Sơ Dương thực mau tìm được một thẻ bài nhỏ có dấu hiệu chứa đồ ăn, liền nhanh chóng cất vào trong túi mình, rồi tiếp tục đi.
Nhưng mà cũng chính lúc này, phía sau bỗng nhiên có động tĩnh.
Diệp Sơ Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại, thời điểm nhìn thấy người vừa đến cô nhếc môi “Sao lại là chị?”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên hắc hắc cười một tiếng “Không phải tôi thì còn có thể là ai chứ. Nhưng mà tôi và huấn luyện viên Bành cũng chỉ là đi ngang qua thôi, cậu hãy để ý một chút nha.”
Vừa nói, Mạc Tử Nghiên lại hướng tới Diệp Sơ Dương phất phất tay, thích thú ngẩng cao đầu đi theo Bành Quảng Tuyên đã đi rồi.
Mạc Tử Nghiên cũng không nói gì thêm, chỉ là lên tiếng, ngay sau đó khàn khàn nói “Ngủ thôi, ngày mai còn phải huấn luyện nữa.”
Vừa nói, cô vừa leo lên trên giường, đắp chăn lên, nhắm hai mắt lại.
Ngân Tư Phỉ cũng không chần chừ, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát liền đã lại lần nữa ngủ rồi.
Nghe được tiếng hô hấp vững vàng vang lên bên tai, Mạc Tử Nghiên chậm rãi mở to mắt, nhìn trần nhà xuất thần.
Ngày hôm sau, Thường Tĩnh như mọi ngày rất sớm liền đem người từ trong lúc ngủ mơ mà đánh thức.
Anh nhìn mấy người đang đứng trước mặt, đạm thanh phân phó nhiệm vụ hôm nay “Hôm nay, các đồng chí đem chia thành đội hồng và đội xanh, hai tổ tiến hành PK. Đội nào có thể tìm thấy đồ ăn được phân bố ở cánh rừng này trước, hơn nữa còn mang về tới, thì đội đó thắng.” (*PK: là đối kháng)
“Trong lúc làm nhiệm vụ, có thể phát sinh xung đột. Vẫn là giống như lần trước, bị đánh tới đỉnh đầu bốc khói, coi như đã chết, cần phải lập tức rời khỏi thi đấu, chỉ đơn giản như vậy.”
Nghe vậy, mấy người liên tục gật gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của mấy người, Thường Tĩnh cảm thấy có chút bất ngờ.
Anh hướng về phía mấy người nhướng mày hỏi “Hà Hâm, sao đồng chí không hỏi tôi giống lần trước, thua có bị phạt gì không?”
Hà Hâm ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt Thường Tĩnh, anh nhấp môi, nhỏ giọng nói “Tôi chỉ không muốn hỏi.”
Đã gần một tháng trôi qua, thời gian này có ý nghĩa gì, trong lòng bọn họ đều rất rõ. Chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ liền phải hoàn toàn nói lời tạm biệt với nơi này.
Mặc dù những ngày ở đây quả thực rất gian khổ, gian nan, nhưng là cũng thật viên mãn.
Đột nhiên nghĩ rằng mình sắp phải rời đi, tâm tình bọn họ giờ phút này rất buồn phiền.
Những người khác vừa thấy phản ứng của Hà Hâm, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy đúng rồi.
Mấy người liền mắt trông mong như vậy nhìn Thường Tĩnh, Thường Tĩnh bị nhìn đến nỗi muốn cười, anh kéo kéo cái nón rộng vành, tiếng nói trầm thấp “Nếu các đồng chí đã biết đây là nhiệm vụ cuối cùng, vậy thì các đồng chí phải hoàn thành thật tốt, tôi tin rằng các đồng chí có thể làm tốt, các đồng chí đâu?”
“Chúng tôi tin tưởng chính mình!”
“Vậy xuất phát đi.”
*
Sau nửa giờ sửa sang, mọi người đã chia làm hai tổ bắt đầu tiến hành tỉ thí. Lúc này, Diệp Sơ Dương, Ngân Tư Phỉ và Hà Hâm cùng một tổ, là đội hồng, ba người còn lại là đội xanh.
Mạc Tử Nghiên đi theo sau Bành Quảng Tuyên, dọc đường đi đều nói mãi.
Đối với việc này, Bành Quảng Tuyên tuy rằng cảm thấy thật cạn lời, nhưng lại cũng không thể nói cái gì. Nói thế nào đi nữa, đây cũng chính là chị dâu của mình.
Bên kia, Diệp Sơ Dương một mình vác súng đơn độc đi trong rừng, ngoài cây súng trường, trên người cô còn một khẩu súng lục nữa. Trong súng trường là đạn giấy, nhưng trong súng lục lại là đạn thật.
Diệp Sơ Dương thực mau tìm được một thẻ bài nhỏ có dấu hiệu chứa đồ ăn, liền nhanh chóng cất vào trong túi mình, rồi tiếp tục đi.
Nhưng mà cũng chính lúc này, phía sau bỗng nhiên có động tĩnh.
Diệp Sơ Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại, thời điểm nhìn thấy người vừa đến cô nhếc môi “Sao lại là chị?”
Nghe vậy, Mạc Tử Nghiên hắc hắc cười một tiếng “Không phải tôi thì còn có thể là ai chứ. Nhưng mà tôi và huấn luyện viên Bành cũng chỉ là đi ngang qua thôi, cậu hãy để ý một chút nha.”
Vừa nói, Mạc Tử Nghiên lại hướng tới Diệp Sơ Dương phất phất tay, thích thú ngẩng cao đầu đi theo Bành Quảng Tuyên đã đi rồi.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook