Hồi xưa, Diệp Sơ Dương nhút nhát và yếu đuối ra sao, Diệp Tử Húc không thể không biết, ngược lại, bởi vì biết rõ điều này, nên hắn mới ức hiếp trắng trợn trong trường hợp như vậy.
Còn Diệp Tu Bạch, không bao giờ quản chuyện gây hấn nhỏ bé giữa bọn họ.
Nhưng trong bữa tiệc hôm nay Diệp Tử Húc nghĩ sao cũng không thấu rõ.
Diệp Sơ Dương chẳng những biết cách phản bác, thậm chí còn phản bác sắc bén như vậy.
Có giây phút thoáng qua nào đó, thậm chí hắn cảm thấy lời nói của đối phương chẳng có gì sai trái cả.
Sắc mặt của chàng trai tối sầm lại, đang định nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nghe người bên cạnh mở lời, "Tử Húc, mình qua bên kia thôi."
Nghe vậy, cơ thể của Diệp Tử Húc trở nên đơ cứng, sau đó đáp "vâng", tiếp theo ngẩng đầu cười nói với thiếu niên ở trước mặt, "Vậy không làm phiền Tiểu Cửu và Tam gia nữa."
Dứt lời, hắn gập người chào Diệp Tu Bạch, cùng Diệp Mộ Thành rời khỏi.
Diệp Tử Húc gặp trắc trở ở chỗ Diệp Sơ Dương, tâm trạng đương nhiên không được tốt. Đợi sau khi rời khỏi chốn đông người, sắc mặt của chàng trai liền đen như cục than, "Tiểu tử thối, ông đây phải xem thử mày có thể ngồi lên vị trí gia chủ của nhà này không."
Lúc này, Diệp Mộ Thành đang đứng bên cạnh hắn ta.
Sau khi nghe lời nói của đối phương, anh chỉ hơi cau mày, nhẹ giọng bảo, "Tử Húc, Tiểu Cửu là người thừa kế của nhà họ Diệp."
"Anh tư thật sự cảm thấy như vậy sao?" Diệp Tử Húc nhếch môi cười mỉa, đôi mắt nhỏ dài bộc lộ ánh nhìn giễu cợt, "Nói là Diệp Sơ Dương kế thừa nhà họ Diệp, thì chẳng thà nói là Bách Minh Nguyệt. Nếu không tại sao Bách Minh Nguyệt liều mình dốc sức tán thành Diệp Sơ Dương đi học nghiệp diễn?"
Đúng vậy, vào năm học cấp ba của Diệp Sơ Dương, theo tư duy thông thường, bọn họ cho rằng đối phương thi xong sẽ vào học ngành chứng khoán. Chỉ có như vậy, nhà họ Diệp mới có thể đứng vững trong tay của cô.
Kết quả, đột nhiên Bách Minh Nguyệt chạy đi nói với Diệp lão là Diệp Sơ Dương muốn học trường nghệ thuật.
Diệp lão sau đó cũng có hỏi ý kiến Diệp Sơ Dương, phát hiện đối phương cũng bảo như thế, không còn cách nào khác bèn đồng ý cho cô đi học.
“Bách Minh Nguyệt kia rõ ràng muốn thông qua Diệp Sơ Dương để nắm giữ cả nhà họ Diệp." Diệp Tử Húc bật cười, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Chẳng lẽ anh tư không cảm thấy thế sao?"
Không thể phủ nhận, lời nói của Diệp Tử Húc rất có đạo lý.
Nhưng mà…
Diệp Mộ Thành chỉ cười nhẹ, thanh giọng nói, "Chẳng lẽ Tử Húc nghĩ rằng Diệp lão sẽ bỏ mặc Tiểu Cửu cứ sống theo cái đà này mãi sao?"
"Ý gì?"
"Tử Húc đừng quên, tuy trường học mà Tiểu Cửu theo học không có liên quan với chứng khoán, nhưng nếu Tiểu Cửu được học hỏi bên cạnh Tam gia, chắc chắn hữu ích hơn học trong trường." Khi Diệp Mộ Thành nói những lời này, khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.
Mấy vị thiếu gia của nhà họ Diệp đều có tâm tư riêng, nhưng ngu ngốc thì vẫn có.
Diệp lão rõ ràng muốn Diệp Sơ Dương kế thừa nhà họ Diệp, sao có thể cho phép cô cứ nhàn rỗi mãi? Chẳng phải còn có Diệp Tu Bạch chống lưng sao?
Tuy rằng Diệp Tu Bạch và Diệp lão không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao thì Diệp lão đối với anh ta tình như cha con ruột thịt, thậm chí còn tốt hơn so với Diệp Hành Nhiên.
Có thể nói, cả nhà họ Diệp, người mà Diệp lão tin tưởng nhất chính là Diệp Tu Bạch.
Đương nhiên, Diệp Tu Bạch cũng là một người tài năng, trong tay nắm quyền thế mạnh như vậy, rõ ràng biết sau này phải dâng tặng miễn phí cho kẻ khác, nhưng vẫn tận tâm tận tụy. Thật là kì lạ!
Bình luận facebook