Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi-1077
Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi: Nói Yêu Em 99 Lần - Chương 1085: Anh Và Em Gặp Nhau Vào Lúc Thơ Ấu (2)
Lần thứ hai Tô Ức Đình gặp Lục Kiều Sâm là nửa năm sau, ở trên du thuyền, theo cha mẹ tham gia một bữa tiệc tối
Nếu không phải là mẹ nhắc nhở, Tô Ức Đình đã suýt nữa quên mất bé trai từng "Anh hùng cứu mỹ" mình
Ba bào thai nhà họ Đường tới hai người, Đường Niệm Khuynh bởi vì thân thể không tốt, không tới đây, cho nên trên du thuyền quen biết với Tô Ức Đình, chỉ có một cô gái là cô
Phòng trên du thuyền không nhiều, sau buổi cơm trưa, đứa bé nhỏ tuổi đều cần nghỉ trưa, cho nên chỉ có thể hai đứa bé một gian phòng
Tô Ức Đình bởi vì đã từng bị Đường Niệm Thành bắt nạt ở nhà họ Đường, cự tuyệt ngủ chung một phòng với Đường Niệm Cố và Đường Niệm Thành giống Đường Niệm Cố như đúc, cho nên cuối cùng chọn tới chọn lui, Tô Ức Đình chỉ có thể miễn cưỡng lựa chọn ngủ chung với Lục Kiều Sâm
Lục Kiều Sâm vẫn là dáng dấp mà Tô Ức Đình gặp vào lần đầu tiên, một khuôn mặt tươi cười không buồn không vui, khi nghe được Tô Ức Đình nói muốn ngủ chung với mình, quay đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, đối mặt với chỉ thị cha nói mình mang Tô Ức Đình đi nghỉ ngơi, không có chút xíu không tình nguyện, gật đầu một cái, trượt xuống ghế ngồi, đi đến trước mặt Tô Ức Đình, nói một câu: "Đi thôi"
Tô Ức Đình quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, cô mới học bộ dáng Lục Kiều Sâm, cũng tuột xuống từ trên ghế, sau đó đuổi theo Lục Kiều Sâm
Lục Kiều Sâm ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, anh luôn không thích người lạ đụng vào mình, không có hất tay nhỏ của Tô Ức Đình ra, chỉ là thả chậm bước chân, tùy ý cô kéo vạt áo của mình, cùng vào gian phòng
Hai người đắp một cái chăn, cùng ngủ trưa
Lúc ăn cơm trưa, Tô Ức Đình uống rất nhiều nước trái cây, cho nên lúc ngủ trưa, mơ một giấc mơ, mơ thấy chính mình muốn tìm toilet, sau đó sau khi tìm được, liền đi vệ sinh, kết quả phát hiện dưới thân ướt sũng, cô liền mơ mơ màng màng mở to mắt ra, sau đó nữa cô sờ sờ dưới thân, lúc này mới ý thức được chính mình lại đái dầm, đứa bé năm tuổi đã biết xấu hổ, nhất thời liền luống cuống nhỏ giọng khóc lên
Lục Kiều Sâm là bị tiếng khóc của Tô Ức Đình đánh thức, anh còn nhỏ tuổi, học biểu tình người lớn, nhăn mày ngồi dậy, không hiểu ra sao nhìn cô gái khóc hoa lê đẫm mưa một chút, lại nhìn vết nước ướt sũng trên giường, nhất thời hiểu rõ
Bởi vì bị Lục Kiều Sâm nhìn thấy mình đái dầm, Tô Ức Đình khóc càng lợi hại
Lục Kiều Sâm hung hăng vặn mi tâm lại, sau đó nhìn chung quanh một chút, liền nhảy xuống giường, tốn sức kéo Tô Ức Đình vào nhà vệ sinh, sau đó cầm máy sấy lên, sấy khô váy ngủ ướt nhẹp cảu Tô Ức Đình, sau đó lại bưng nước, tưới nước ở trên quần ngủ của mình, lúc này mới rút khăn giấy, vụng về mà lại nhu thuận lau nước mắt trên mặt Tô Ức Đình, giống như tiểu đại nhân, an ủi cô nói: "Đừng khóc, không có việc gì, tớ cam đoan sẽ không có ai biết"
Tô Ức Đình nghe được câu này, rưng rưng nhìn Lục Kiều Sâm, mang theo một chút mong mỏi hỏi: "Thật?"
"Thật!" Trên mặt non nớt của Lục Kiều Sâm tràn ngập cam đoan
Tô Ức Đình nín khóc cười
Mi tâm nhăn lại của Lục Kiều Sâm liền giãn ra
Hai đứa bé vừa đi ra từ nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân và Kiều An Hảo liền kết bạn đi vào gian phòng
Kiều An Hảo mắt sắc lợi hại, bỗng chốc liền nhìn thấy vết nước trên giường, lập tức hỏi hai đứa bé: "Ai đái dầm?"
Tô Ức Đình khẩn trương cúi đầu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Kiều Sâm đứng ở bên cạnh cô liền lên tiếng: "Thực xin lỗi, mẹ, là con"
Mặc kệ sau này trôi qua bao nhiêu năm, chỉ cần Tô Ức Đình nhắc tới Lục Kiều Sâm với người khác, trong đầu cô nghĩ đến trước tiên mãi mãi cũng là chuyện này
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, Tô Ức Đình phụ trách gây họa, Lục Kiều Sâm phụ trách chịu tội thay
Lần thứ hai Tô Ức Đình gặp Lục Kiều Sâm là nửa năm sau, ở trên du thuyền, theo cha mẹ tham gia một bữa tiệc tối
Nếu không phải là mẹ nhắc nhở, Tô Ức Đình đã suýt nữa quên mất bé trai từng "Anh hùng cứu mỹ" mình
Ba bào thai nhà họ Đường tới hai người, Đường Niệm Khuynh bởi vì thân thể không tốt, không tới đây, cho nên trên du thuyền quen biết với Tô Ức Đình, chỉ có một cô gái là cô
Phòng trên du thuyền không nhiều, sau buổi cơm trưa, đứa bé nhỏ tuổi đều cần nghỉ trưa, cho nên chỉ có thể hai đứa bé một gian phòng
Tô Ức Đình bởi vì đã từng bị Đường Niệm Thành bắt nạt ở nhà họ Đường, cự tuyệt ngủ chung một phòng với Đường Niệm Cố và Đường Niệm Thành giống Đường Niệm Cố như đúc, cho nên cuối cùng chọn tới chọn lui, Tô Ức Đình chỉ có thể miễn cưỡng lựa chọn ngủ chung với Lục Kiều Sâm
Lục Kiều Sâm vẫn là dáng dấp mà Tô Ức Đình gặp vào lần đầu tiên, một khuôn mặt tươi cười không buồn không vui, khi nghe được Tô Ức Đình nói muốn ngủ chung với mình, quay đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, đối mặt với chỉ thị cha nói mình mang Tô Ức Đình đi nghỉ ngơi, không có chút xíu không tình nguyện, gật đầu một cái, trượt xuống ghế ngồi, đi đến trước mặt Tô Ức Đình, nói một câu: "Đi thôi"
Tô Ức Đình quay đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh Xuân, chờ đến sau khi Tống Thanh Xuân gật đầu, cô mới học bộ dáng Lục Kiều Sâm, cũng tuột xuống từ trên ghế, sau đó đuổi theo Lục Kiều Sâm
Lục Kiều Sâm ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn Tô Ức Đình một cái, anh luôn không thích người lạ đụng vào mình, không có hất tay nhỏ của Tô Ức Đình ra, chỉ là thả chậm bước chân, tùy ý cô kéo vạt áo của mình, cùng vào gian phòng
Hai người đắp một cái chăn, cùng ngủ trưa
Lúc ăn cơm trưa, Tô Ức Đình uống rất nhiều nước trái cây, cho nên lúc ngủ trưa, mơ một giấc mơ, mơ thấy chính mình muốn tìm toilet, sau đó sau khi tìm được, liền đi vệ sinh, kết quả phát hiện dưới thân ướt sũng, cô liền mơ mơ màng màng mở to mắt ra, sau đó nữa cô sờ sờ dưới thân, lúc này mới ý thức được chính mình lại đái dầm, đứa bé năm tuổi đã biết xấu hổ, nhất thời liền luống cuống nhỏ giọng khóc lên
Lục Kiều Sâm là bị tiếng khóc của Tô Ức Đình đánh thức, anh còn nhỏ tuổi, học biểu tình người lớn, nhăn mày ngồi dậy, không hiểu ra sao nhìn cô gái khóc hoa lê đẫm mưa một chút, lại nhìn vết nước ướt sũng trên giường, nhất thời hiểu rõ
Bởi vì bị Lục Kiều Sâm nhìn thấy mình đái dầm, Tô Ức Đình khóc càng lợi hại
Lục Kiều Sâm hung hăng vặn mi tâm lại, sau đó nhìn chung quanh một chút, liền nhảy xuống giường, tốn sức kéo Tô Ức Đình vào nhà vệ sinh, sau đó cầm máy sấy lên, sấy khô váy ngủ ướt nhẹp cảu Tô Ức Đình, sau đó lại bưng nước, tưới nước ở trên quần ngủ của mình, lúc này mới rút khăn giấy, vụng về mà lại nhu thuận lau nước mắt trên mặt Tô Ức Đình, giống như tiểu đại nhân, an ủi cô nói: "Đừng khóc, không có việc gì, tớ cam đoan sẽ không có ai biết"
Tô Ức Đình nghe được câu này, rưng rưng nhìn Lục Kiều Sâm, mang theo một chút mong mỏi hỏi: "Thật?"
"Thật!" Trên mặt non nớt của Lục Kiều Sâm tràn ngập cam đoan
Tô Ức Đình nín khóc cười
Mi tâm nhăn lại của Lục Kiều Sâm liền giãn ra
Hai đứa bé vừa đi ra từ nhà vệ sinh, Tống Thanh Xuân và Kiều An Hảo liền kết bạn đi vào gian phòng
Kiều An Hảo mắt sắc lợi hại, bỗng chốc liền nhìn thấy vết nước trên giường, lập tức hỏi hai đứa bé: "Ai đái dầm?"
Tô Ức Đình khẩn trương cúi đầu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Kiều Sâm đứng ở bên cạnh cô liền lên tiếng: "Thực xin lỗi, mẹ, là con"
Mặc kệ sau này trôi qua bao nhiêu năm, chỉ cần Tô Ức Đình nhắc tới Lục Kiều Sâm với người khác, trong đầu cô nghĩ đến trước tiên mãi mãi cũng là chuyện này
Có lẽ chính là bắt đầu từ lúc đó, Tô Ức Đình phụ trách gây họa, Lục Kiều Sâm phụ trách chịu tội thay
Bình luận facebook