Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
=========================
Mấy chiếc xe việt dã màu đen tiến vào, vệ sĩ cao to bước xuống đứng bên cạnh xe, tài xế của chiếc xe thứ ba đi xuống, cung kính mở cửa xe ra.
Thân ảnh tinh tế chậm chạp hiện ra trước mắt mọi người.
Nụ cười của Giang Dã dần cứng ngắc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang xuống xe.
Cô đứng ở trong đám vệ sĩ, trông cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng khi cô đã đứng vững, khoảnh khắc cô nhìn qua chỗ này của bọn họ, trong nháy mắt đó khí thế nổi lên.
Vệ sĩ cao to đến đâu, cũng không thể che lấp được khí chất tự phụ thanh lãnh của cô gái nhỏ.
Bóng đêm dường như cũng muốn nhường lại sân khấu cho cô.
"Giang gia, đây là người lần trước tôi đã nói với ngài."
Có một người đứng sau Giang Dã tiến lên, thì thầm với hắn mấy câu.
"Hả?" Giang Dã không kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Chính là lúc tôi bị truy đuổi lần trước đã gặp phải một cô bé, chính là cô ta." Vừa cướp giày của hắn, còn để lại cho hắn hai vạn tệ, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể quên được chuyện này.
Giang Dã nhớ mình cũng từng nghe qua chuyện này.
"Vậy đây là có ý gì. Giang gia, cô gái này có điểm quái gở, bây giờ lại còn xuất hiện ở đây..." Lúc đó ở chỗ kia quá hoang vu vắng vẻ, cô lại còn chỉ là một cô nhóc, mặc váy trắng toàn thân, hắn cứ tưởng mình đã gặp phải cô hồn các đảng nào rồi.
Giang Dã nhìn sang phía Thịnh Đình.
Thịnh Đình đang đanh mặt lại, nhìn cũng không ra mấy cảm xúc, Giang Dã không khỏi cảm thấy thú vị.
Sơ Tranh đi tới, cô lạnh lùng cất tiếng gọi: "Giang Dã."
Giang Dã sững sờ, hắn cũng không nghĩ rằng Sơ Tranh sẽ gọi hắn đầu tiên. Thiếu niên lập tức trưng ra nụ cười hoa hậu, ánh sáng trong đáy mắt lưu chuyển: "Thịnh tiểu thư."
"Khỏe rồi?"
Bàn tay đút trong túi quần của Giang Dã hơi siết lại: "Có Thịnh tiểu thư quan tâm, đương nhiên là tôi khỏe."
Sơ Tranh cũng không có ý định che giấu, Thịnh Đình và Eric đều có thể nghe được rõ ràng.
Eric thì không quan tâm, nhưng toàn thân Thịnh Đình lúc này đã đều trùng xuống.
Cô lại cùng Giang Dã nói chuyện thân mật như thế! Bọn họ quen biết từ lúc nào?
"Tranh nhi, em đến đây làm gì?" Thịnh Đình cố nén lửa giận, đáy mắt là một mảnh đen kịt cứ như bầu trời trước khi nổi bão.
Cô gái nhỏ như hoàng yến trong lồng son lúc trước, nay không còn lại chút tung tích nào.
Quanh người cô bây giờ đều lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, thoáng như hắn chỉ là một người qua đường, cô căn bản không để hắn vào trong mắt. Tất cả mọi thứ đều đã tuột khỏi tầm khống chế của hắn.
Sơ Tranh cảm thấy so với thẻ người tốt thì Thịnh Đình mới giống đối tượng hắc hóa hơn.
Ngược lại cô càng cảm thấy Thịnh Đình giam lỏng nguyên chủ cũng đâu có gì là không đúng.
Có lẽ cùng là đồng loại nên cũng chút ít hiểu nhau.
Nhưng Thịnh Đình giam lỏng nguyên chủ, lại đồng thời cùng Trang Di giao...... Làm cái chuyện cấm trẻ em dưới 18+ đó đó.
Chuyện này khiến người ta không thể ngửi nổi.
Sao có thể ăn trong bát rồi còn nhìn trong nồi chứ!
Tên cặn bã!
Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh di chuyển sang Thịnh Đình.
"Tôi tới đây làm gì thì liên quan mẹ gì đến anh?" Thích tới thì tới.
Đường này cũng không phải do nhà anh mở!
Quản được bà đây chắc!
"Đây không phải là nơi em nên tới."
"Thịnh tiên sinh." Sơ Tranh chặn họng hắn: "Từ khi anh rời khỏi Thịnh gia thì anh đã không có tư cách để nhúng mũi vào chuyện của tôi nữa."
"Anh sẽ bảo người đưa em về trước." Ngữ khí Thịnh Đình không còn vẻ hữu nghị, mang theo mệnh lệnh áp bức không cho cự tuyệt.
"Lại muốn giam lỏng tôi?" Giọng nói của Sơ Tranh lạnh như băng.
Giang Dã nghe đến đó thì ngước mắt nhìn về phía Thịnh Đình.
Ánh mắt kia mang theo mấy tia hàn ý.
Nhưng hắn cực nhanh đã gục đầu xuống, rồi lại nhìn lên, hờ hững cười.
Eric không cho Thịnh Đình có cơ hôi nói chuyện nữa: "Thịnh tiên sinh, ân oán của cậu với Thịnh tiểu thư, tôi đây không muốn biết, đừng quên mục đích của chúng ta hôm nay là gì."
"Eric tiên sinh nói rất có lý." Giang Dã phụ họa một tiếng.
Thịnh Đình vẫn còn định nói tiếp. Nhưng ánh mắt của Sơ Tranh đã rời đi nhìn sang Giang Dã. Giang Dã khẽ cười với cô.
Thịnh Đình cảm thấy hình ảnh này rất chướng mắt. Hắn siết chặt nắm đấm lại, đáy lòng có cảm giác như bị người phản bội phụ bạc.
"Ba vị đều biết rõ nên tôi cũng không muốn nói nhiều, chúng ta cứ quyết định ai là người trả giá cao nhất thì được nhé?" Eric nhìn thì có vẻ vô cùng dễ nói chuyện: "Ba vị lần lượt thay phiên báo giá, vị nào trụ đến cuối cùng thì thắng."
Thịnh Đình mặc dù rất bất mãn với Eric.
Nhưng bây giờ tình hình ra thế này, cũng chỉ có thể dựa theo quy củ của hắn mà làm.
Một đoàn người hơn nửa đêm đứng trên bờ sông, gió bắt đầu nổi mạnh, người cũng bắt đầu giao dịch món hàng hơn trăm triệu.
"Tám ngàn vạn." Đây chính là giá mà lúc trước Thịnh Đình đã đàm phán với Eric, tám ngàn vạn.
(80 triệu)
"85 triệu." Thiếu niên nhẹ nhàng tiếp lời.
Thuộc hạ đằng sau không yên lòng, đi lên phía trước thỏ thẻ: "Giang gia, có phải ngài thêm hơi nhiều rồi không?"
Loại chuyện này, giá càng thấp càng tốt.
"Một trăm triệu."
Giọng nói thanh thúy của thiếu nữ vang lên, đánh bay sự lo lắng của thuộc hạ. Giống như không phải cô hô 100 triệu, mà là 100 tệ vậy.
Thịnh Đình nhíu mày: "Tranh Nhi, em không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy."
Tình huống của Thịnh gia thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất.
Có lẽ Thịnh Mân vẫn lưu lại đường lui cho cô, nhưng chắc chắn không thể quá nhiều...
Sơ Tranh nhìn Eric.
Eric gật đầu cười hữu nghị.
"Eric tiên sinh, tôi nghĩ ông biết rõ tình huống hiện giờ của Thịnh gia, cô ấy không có năng lực trả cho ông nhiều tiền như vậy."
Eric: "Thịnh tiên sinh, ngài có tăng giá không?"
Lông mày Thịnh Đình nhăn thành chữ xuyên: "Một trăm triệu một trăm vạn."
Ánh mắt Giang Dã nhìn một vòng, chậm rãi nói: "Một trăm triệu hai trăm vạn."
Sơ Tranh bình tĩnh tăng giá: "Một trăm hai mươi triệu."
Giang Dã thấy buồn cười: "Thịnh tiểu thư, cô làm như vậy sẽ khiến tôi rất khó khăn đấy."
Dựa theo số tiền cô tăng giá thì đã sớm vượt qua giá trị thực của món hàng.
Sơ Tranh: "Tôi vui là được." Anh quản được chắc!
Đôi mắt âm u của Thịnh Đình nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, cắn răng: "122 triệu."
Giang Dã trầm mặc một lúc, rồi vẫn theo: "130 triệu."
Thịnh Đình không biết Sơ Tranh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hay là cô chỉ đến quấy rối... Nhưng nếu là quấy rồi thì Eric sẽ để cô ra giá sao?
Hay là quả thực Thịnh Mân để lại cho cô...
Thêm một vòng nữa, Giang Dã rút lui.
Hắn đến chỗ này vốn là bởi hắn không muốn để Thịnh Đình ăn được món hàng này.
Bây giờ đã có đại tiểu thư Thịnh gia đấu với Thịnh Đình, thành ra hắn rất biết chừng mực mà rút lui, chỉ đứng xem kịch hay.
"Tranh Nhi, em nhất định phải đối nghịch với anh sao?"
Sơ Tranh: "......" Không muốn, bà đây muốn giết chết anh cơ.
Nhưng theo lý luận của Vương Bát Đản, chỉ cần là thứ hắn muốn, thì phải phá sản cướp cho bằng được.
Đại khái Vương Bát Đản muốn hắn tức chết đây mà.
"Tranh Nhi, có chuyện gì thì chúng ta về nhà rồi nói, anh biết lúc trước là anh không đúng, anh xin lỗi, em đừng làm loạn nữa." Thịnh Đình nhẹ nhàng nói.
Sơ Tranh chỉ lạnh nhạt: "Tăng giá không?"
"......"
Phương thức tăng giá của Sơ Tranh khiến không ai hầu nổi.
Tất cả đã vượt qua dự tính của Thịnh Đình, hắn chỉ có thể từ bỏ.
"Chúc mừng Thịnh tiểu thư." Eric cười đến sáng bừng cả mặt.
"Chúc mừng Thịnh Tiểu thư." Thiếu niên cũng tủm tỉm cười nói: "Thịnh gia sừng sững trăm năm, quả là không tầm thường."
Eric cười đến mặt mũi sáng sủa. Số tiền ăn được này cũng dày quá rồi.
"Không biết Thịnh Tiểu thư muốn giao hàng ở đâu?"
Lời này của Eric hỏi ngay trước mặt Thịnh Đình và Giang Dã, chẳng có chút ý tốt nào.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, nói: "Vứt xuống biển."
Eric kinh hoàng, đến tiếng Trung cũng không thèm dùng nữa: "WHAT???"
Dưới ánh mắt thâm trầm của Thịnh Đình, Sơ Tranh nói từng câu từng chữ: "Đám hàng kia, vứt xuống biển."
Bình luận facebook