Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1803
Chương 1802: Ngôi sao của ngày mai (4)
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thay quần áo và trang điểm xong, bên kia còn đang NG, cô ngồi nghịch điện thoại, không có gì vui, đứng dậy đi qua bên kia.
Sơ Tranh đứng một chỗ, xem nam chính quay phim.
Nam chính là tiểu thịt tươi tương đối nổi gần đây, tên Dương Khải Ca, debut từ một show ca hát, diễn xuất... Nếu như không có gương mặt đó, thì có lẽ cũng sẽ không có ai xem.
Đương nhiên dù sao đây cũng là phim thần tượng thanh xuân, mặt đẹp là được, chỉ cần không phải quá nát, thì vẫn sẽ có người xem.
"Có người đã không có bản lĩnh gì, giá đỡ còn lớn, khiến cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim chờ, thật sự cho rằng mình là đại minh tinh đấy."
Thẩm Thanh Mạn ôm một cái máy sưởi mini, đi từ bên kia qua, trực tiếp tìm Sơ Tranh gây chuyện.
Ngày hôm qua trợ lý của cô ta bị con ranh này đẩy xuống nước, hôm nay vẫn còn đang ở bệnh viện truyền dịch.
Con ranh này thì hay rồi, thế mà không bị làm sao cả, vẫn còn đến được đây, Thẩm Thanh Mạn có thể không tức giận sao.
"Cô nhìn tôi như thế làm gì?" Thẩm Thanh Mạn bị ánh mắt Sơ Tranh nhìn đến khó chịu, đôi mắt đẹp trừng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn áp đảo Sơ Tranh bằng khí thế.
Trên mặt Sơ Tranh vẫn trang điểm như trước kia, vì thế Thẩm Thanh Mạn chỉ cảm thấy khí thế của Sơ Tranh có chút biến hóa, chứ không nhìn ra gương mặt có gì khác.
Thẩm Thanh Mạn khoác một chiếc áo lông, bên trong mặc đồng phục học sinh, đáng tiếc đồng phục học sinh và gương mặt cô ta có chút không phù hợp, đồng phục học sinh nhìn qua có hơi bé, Sơ Tranh gấp giùm cô ta, nếu cúc bị bung ra thì làm sao bây giờ!
Sơ Tranh điều chỉnh tư duy rồi mở miệng: "Hôm nay không có bể bơi để chiêu đãi cô, thật là đáng tiếc."
Sắc mặt Thẩm Thanh Mạn nhất thời biến đổi: "Cô nói cái gì?"
"Tai có vấn đề, đề nghị đến khoa tai kiểm tra." Thẩm Thanh Mạn nói chuyện vốn không có ý tốt, Sơ Tranh tự nhiên cũng sẽ không khách khí.
Thẩm Thanh Mạn cắn răng: "Đây là thái độ khi cư xử với tiền bối của cô à?"
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không chút sợ hãi: "Đúng vậy, cô muốn thế nào?" Đánh ta đi!
"Thẩm Thanh Mạn lão sư, đến lượt cô rồi!!"
Bởi vì Sơ Tranh tới trễ, vừa rồi đạo diễn đã bực tức một trận, Thẩm Thanh Mạn không dám đắc tội với đạo diễn, vội vã đáp một tiếng.
Trước khi đi còn không quên buông lời: "Cô chờ đó cho tôi!"
Sơ Tranh không thèm để ý, ta sợ ngươi chắc.
-
Cảnh này quay xong được nghỉ ngơi mười phút, sau đó bắt đầu cảnh quay cuối của nhân vật do Sơ Tranh diễn —— nhảy lầu.
Không sai, địa điểm quay phim hiện giờ của bọn họ là ở sân thượng trường học.
Đứng ở trên cao, có thể thấy được học sinh trong sân thể dục nhỏ như kiến.
Sơ Tranh dựa theo chỉ thị của đạo diễn, đứng trên sân thượng.
Cảnh này của cô không có nhiều ống kính, cũng không có lời thoại, nói chung chỉ cần nhảy xuống là được.
Bên dưới tầng thượng này còn có một tầng, phía dưới đã kê đệm, cho nên không cần mấy thứ như cáp treo này nọ.
"Từng người vào vị trí của mình!"
Có người cầm loa hét lớn.
Sơ Tranh nghe bắt đầu xong, nhấc chân đạp lên sân thượng, động tác của cô lưu loát vô cùng, không giống như học sinh muốn nhảy lầu, trái lại giống như tướng quân muốn xông pha chiến đấu anh dũng.
"Cắt!"
Quả nhiên đạo diễn trực tiếp hô cắt.
Loa hướng về phía Sơ Tranh rít gào: "Cô làm sao thế hả, cô muốn nhảy lầu chứ không phải đi liều mạng, nặng nề, khổ sở, hiểu không?"
Sơ Tranh: "..."
Không hiểu lắm.
Thẩm Thanh Mạn ở bên cạnh cười châm chọc, một kẻ đóng vai quần chúng thì có diễn xuất gì?
Nhân viên công tác dường như đã quen tình cảnh không ngừng bị hô cắt khi quay cảnh của diễn viên quần chúng, lúc này mới lần thứ nhất, không coi vào đâu.
"Một lần nữa." Đạo diễn rống xong, bảo bọn họ trở về vị trí cũ.
Sơ Tranh nhảy về, quay lại vị trí cũ.
Khi đạo diễn hô bắt đầu, Sơ Tranh không nhanh chóng như vừa nãy nữa, hoà hoãn tốc độ.
Nhưng đạo diễn vẫn hô cắt: "Biểu cảm của cô là sao thế.."
"Sắp phải chết, tôi còn cười được à?" Đạo diễn còn chưa mắng xong, Sơ Tranh đã dùng một câu cắt đứt lời ông ta.
Đạo diễn không ngờ Sơ Tranh sẽ tranh luận, câu nói kế tiếp cũng quên mất, ngẩn người tại đó vài giây.
Biểu cảm trên mặt đạo diễn đổi tới đổi lui, cuối cùng tức giận đập bàn: "Một lần nữa! Biểu tình trầm trọng hơn chút nữa!"
Sơ Tranh cảm thấy mình không thích hợp diễn loại phim này.
Đáng ra cô phải diễn vai tướng quân có thể ra trận giết địch, hoặc là một đại lão dẫn dắt tiểu đệ đi lên đỉnh cao của đời người.
Loại nhân vật này đối với cô mà nói quá khó khăn.
Đây là làm khó cô.
Thế nhưng con gái không thể nói không được, cho nên sau khi Sơ Tranh bị cắt nhiều lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng qua.
Thẩm Thanh Mạn đứng bên ngoài, thấy Sơ Tranh đi ra, liên tục cười lạnh: "Chỉ bằng diễn xuất này của cô, cũng chỉ làm trò cười mà thôi, còn lăn lộn trong vòng giải trí làm gì, nếu tôi là cô thì đã sớm không còn mặt mũi gặp người khác rồi."
Khi nhân viên trang điểm và một người khác tới, vừa lúc nghe thấy lời này.
Hai người bọn họ đứng im không nhúc nhích, chờ Thẩm Thanh Mạn vênh vang nói xong, lúc này mới đi đến chỗ Sơ Tranh, bưng trà rót nước, hạ thấp bán thân, những người khác trong đoàn làm phim nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi.
Đây là bị người bắt cúi đầu sao?
Khuôn mặt đẹp cũng có tác dụng với nữ à?
Sơ Tranh đã quay xong, theo lệ có người cho cô một bao lì xì, Sơ Tranh tiện tay nhét vào trong túi, không hề vội vã rời đi.
Bây giờ đang quay cảnh của Thẩm Thanh Mạn và nam chính, Sơ Tranh đứng bên ngoài nhìn một hồi, khi Thẩm Thanh Mạn và nam chính Dương Khải Ca lôi lôi kéo kéo, Dương Khải Ca chỉ đẩy cô ta một cái, kết quả Thẩm Thanh Mạn rất khoa trương ngã xuống đất.
Mông chạm đất...
Dương Khải Ca kinh ngạc nhìn tay mình, rất nhanh nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không khống chế được lực đạo."
Thẩm Thanh Mạn cũng không tức giận với Dương Khải Ca, chỉ là sắc mặt không tốt lắm được người ta đỡ dậy.
Tiếp theo là màn biểu diễn của Thẩm Thanh Mạn, ngã đẹp như hoa.
Hai lần đầu tiên Dương Khải Ca còn nghĩ là do mình, nhưng anh ta xác định mình không dùng lực, tại sao Thẩm Thanh Mạn lại ngã?
Ánh mắt Dương Khải Ca nhìn Thẩm Thanh Mạn nhất thời có chút kỳ quái.
Ngã nữa đi Thẩm Thanh Mạn!
Sơ Tranh ở bên ngoài xem kịch một hồi, chờ đến khi Thẩm Thanh Mạn không chịu nổi nữa, Sơ Tranh thâm tàng bất lộ rời đi.
Trước khi đi, còn dùng tiền tìm người giúp cô chăm sóc cho Thẩm Thanh Mạn thật tốt.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô xem, có tiền rất thoải mái đúng không? Không cần tự mình động thủ! 】
"Ta tự mình động thủ, bây giờ Thẩm Thanh Mạn đã nằm cầu xin tha thứ rồi."
【...】
Vương Giả bất ngờ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, quét qua 20 cửa hàng xa xỉ phẩm ở trung tâm thương mại Minh Thịnh, mỗi tiệm không được mua ít hơn ba món. 】
Vương Giả rất tri kỷ liệt ra một loạt cái tên để Sơ Tranh tham khảo.
Sơ Tranh: "..."
-
"Tần tiểu thư, ngài về rồi..."
Quản gia nhìn LOGO túi xa xỉ phẩm trong tay Sơ Tranh, đáy lòng lén lút tự nhủ, không phải nói Tần gia đã ngừng nguồn kinh tế của Tần tiểu thư rồi sao?
Sao còn có thể sắm đồ?
Đương nhiên chuyện này không liên quan đến ông.
"Tần tiểu thư, có cần tôi giúp ngài mang lên phòng không?"
Có người giúp, Sơ Tranh lập tức đưa đồ ra.
"Tiên sinh nhà ông ở đây không?"
"Tiên sinh không ở đây." Quản gia cung kính trả lời.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Quản gia mang túi lên lầu, phân loại từng cái từng cái, bỏ vào từng ngăn kéo khác nhau.
Phòng này cơ bản đều trống không, lúc này nhét những thứ này vào, dường như đã sinh ra một chút nhân khí.
Editor: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thay quần áo và trang điểm xong, bên kia còn đang NG, cô ngồi nghịch điện thoại, không có gì vui, đứng dậy đi qua bên kia.
Sơ Tranh đứng một chỗ, xem nam chính quay phim.
Nam chính là tiểu thịt tươi tương đối nổi gần đây, tên Dương Khải Ca, debut từ một show ca hát, diễn xuất... Nếu như không có gương mặt đó, thì có lẽ cũng sẽ không có ai xem.
Đương nhiên dù sao đây cũng là phim thần tượng thanh xuân, mặt đẹp là được, chỉ cần không phải quá nát, thì vẫn sẽ có người xem.
"Có người đã không có bản lĩnh gì, giá đỡ còn lớn, khiến cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim chờ, thật sự cho rằng mình là đại minh tinh đấy."
Thẩm Thanh Mạn ôm một cái máy sưởi mini, đi từ bên kia qua, trực tiếp tìm Sơ Tranh gây chuyện.
Ngày hôm qua trợ lý của cô ta bị con ranh này đẩy xuống nước, hôm nay vẫn còn đang ở bệnh viện truyền dịch.
Con ranh này thì hay rồi, thế mà không bị làm sao cả, vẫn còn đến được đây, Thẩm Thanh Mạn có thể không tức giận sao.
"Cô nhìn tôi như thế làm gì?" Thẩm Thanh Mạn bị ánh mắt Sơ Tranh nhìn đến khó chịu, đôi mắt đẹp trừng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn áp đảo Sơ Tranh bằng khí thế.
Trên mặt Sơ Tranh vẫn trang điểm như trước kia, vì thế Thẩm Thanh Mạn chỉ cảm thấy khí thế của Sơ Tranh có chút biến hóa, chứ không nhìn ra gương mặt có gì khác.
Thẩm Thanh Mạn khoác một chiếc áo lông, bên trong mặc đồng phục học sinh, đáng tiếc đồng phục học sinh và gương mặt cô ta có chút không phù hợp, đồng phục học sinh nhìn qua có hơi bé, Sơ Tranh gấp giùm cô ta, nếu cúc bị bung ra thì làm sao bây giờ!
Sơ Tranh điều chỉnh tư duy rồi mở miệng: "Hôm nay không có bể bơi để chiêu đãi cô, thật là đáng tiếc."
Sắc mặt Thẩm Thanh Mạn nhất thời biến đổi: "Cô nói cái gì?"
"Tai có vấn đề, đề nghị đến khoa tai kiểm tra." Thẩm Thanh Mạn nói chuyện vốn không có ý tốt, Sơ Tranh tự nhiên cũng sẽ không khách khí.
Thẩm Thanh Mạn cắn răng: "Đây là thái độ khi cư xử với tiền bối của cô à?"
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ không chút sợ hãi: "Đúng vậy, cô muốn thế nào?" Đánh ta đi!
"Thẩm Thanh Mạn lão sư, đến lượt cô rồi!!"
Bởi vì Sơ Tranh tới trễ, vừa rồi đạo diễn đã bực tức một trận, Thẩm Thanh Mạn không dám đắc tội với đạo diễn, vội vã đáp một tiếng.
Trước khi đi còn không quên buông lời: "Cô chờ đó cho tôi!"
Sơ Tranh không thèm để ý, ta sợ ngươi chắc.
-
Cảnh này quay xong được nghỉ ngơi mười phút, sau đó bắt đầu cảnh quay cuối của nhân vật do Sơ Tranh diễn —— nhảy lầu.
Không sai, địa điểm quay phim hiện giờ của bọn họ là ở sân thượng trường học.
Đứng ở trên cao, có thể thấy được học sinh trong sân thể dục nhỏ như kiến.
Sơ Tranh dựa theo chỉ thị của đạo diễn, đứng trên sân thượng.
Cảnh này của cô không có nhiều ống kính, cũng không có lời thoại, nói chung chỉ cần nhảy xuống là được.
Bên dưới tầng thượng này còn có một tầng, phía dưới đã kê đệm, cho nên không cần mấy thứ như cáp treo này nọ.
"Từng người vào vị trí của mình!"
Có người cầm loa hét lớn.
Sơ Tranh nghe bắt đầu xong, nhấc chân đạp lên sân thượng, động tác của cô lưu loát vô cùng, không giống như học sinh muốn nhảy lầu, trái lại giống như tướng quân muốn xông pha chiến đấu anh dũng.
"Cắt!"
Quả nhiên đạo diễn trực tiếp hô cắt.
Loa hướng về phía Sơ Tranh rít gào: "Cô làm sao thế hả, cô muốn nhảy lầu chứ không phải đi liều mạng, nặng nề, khổ sở, hiểu không?"
Sơ Tranh: "..."
Không hiểu lắm.
Thẩm Thanh Mạn ở bên cạnh cười châm chọc, một kẻ đóng vai quần chúng thì có diễn xuất gì?
Nhân viên công tác dường như đã quen tình cảnh không ngừng bị hô cắt khi quay cảnh của diễn viên quần chúng, lúc này mới lần thứ nhất, không coi vào đâu.
"Một lần nữa." Đạo diễn rống xong, bảo bọn họ trở về vị trí cũ.
Sơ Tranh nhảy về, quay lại vị trí cũ.
Khi đạo diễn hô bắt đầu, Sơ Tranh không nhanh chóng như vừa nãy nữa, hoà hoãn tốc độ.
Nhưng đạo diễn vẫn hô cắt: "Biểu cảm của cô là sao thế.."
"Sắp phải chết, tôi còn cười được à?" Đạo diễn còn chưa mắng xong, Sơ Tranh đã dùng một câu cắt đứt lời ông ta.
Đạo diễn không ngờ Sơ Tranh sẽ tranh luận, câu nói kế tiếp cũng quên mất, ngẩn người tại đó vài giây.
Biểu cảm trên mặt đạo diễn đổi tới đổi lui, cuối cùng tức giận đập bàn: "Một lần nữa! Biểu tình trầm trọng hơn chút nữa!"
Sơ Tranh cảm thấy mình không thích hợp diễn loại phim này.
Đáng ra cô phải diễn vai tướng quân có thể ra trận giết địch, hoặc là một đại lão dẫn dắt tiểu đệ đi lên đỉnh cao của đời người.
Loại nhân vật này đối với cô mà nói quá khó khăn.
Đây là làm khó cô.
Thế nhưng con gái không thể nói không được, cho nên sau khi Sơ Tranh bị cắt nhiều lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng qua.
Thẩm Thanh Mạn đứng bên ngoài, thấy Sơ Tranh đi ra, liên tục cười lạnh: "Chỉ bằng diễn xuất này của cô, cũng chỉ làm trò cười mà thôi, còn lăn lộn trong vòng giải trí làm gì, nếu tôi là cô thì đã sớm không còn mặt mũi gặp người khác rồi."
Khi nhân viên trang điểm và một người khác tới, vừa lúc nghe thấy lời này.
Hai người bọn họ đứng im không nhúc nhích, chờ Thẩm Thanh Mạn vênh vang nói xong, lúc này mới đi đến chỗ Sơ Tranh, bưng trà rót nước, hạ thấp bán thân, những người khác trong đoàn làm phim nhìn thấy mà kinh ngạc không thôi.
Đây là bị người bắt cúi đầu sao?
Khuôn mặt đẹp cũng có tác dụng với nữ à?
Sơ Tranh đã quay xong, theo lệ có người cho cô một bao lì xì, Sơ Tranh tiện tay nhét vào trong túi, không hề vội vã rời đi.
Bây giờ đang quay cảnh của Thẩm Thanh Mạn và nam chính, Sơ Tranh đứng bên ngoài nhìn một hồi, khi Thẩm Thanh Mạn và nam chính Dương Khải Ca lôi lôi kéo kéo, Dương Khải Ca chỉ đẩy cô ta một cái, kết quả Thẩm Thanh Mạn rất khoa trương ngã xuống đất.
Mông chạm đất...
Dương Khải Ca kinh ngạc nhìn tay mình, rất nhanh nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, do tôi không khống chế được lực đạo."
Thẩm Thanh Mạn cũng không tức giận với Dương Khải Ca, chỉ là sắc mặt không tốt lắm được người ta đỡ dậy.
Tiếp theo là màn biểu diễn của Thẩm Thanh Mạn, ngã đẹp như hoa.
Hai lần đầu tiên Dương Khải Ca còn nghĩ là do mình, nhưng anh ta xác định mình không dùng lực, tại sao Thẩm Thanh Mạn lại ngã?
Ánh mắt Dương Khải Ca nhìn Thẩm Thanh Mạn nhất thời có chút kỳ quái.
Ngã nữa đi Thẩm Thanh Mạn!
Sơ Tranh ở bên ngoài xem kịch một hồi, chờ đến khi Thẩm Thanh Mạn không chịu nổi nữa, Sơ Tranh thâm tàng bất lộ rời đi.
Trước khi đi, còn dùng tiền tìm người giúp cô chăm sóc cho Thẩm Thanh Mạn thật tốt.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô xem, có tiền rất thoải mái đúng không? Không cần tự mình động thủ! 】
"Ta tự mình động thủ, bây giờ Thẩm Thanh Mạn đã nằm cầu xin tha thứ rồi."
【...】
Vương Giả bất ngờ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng một tiếng, quét qua 20 cửa hàng xa xỉ phẩm ở trung tâm thương mại Minh Thịnh, mỗi tiệm không được mua ít hơn ba món. 】
Vương Giả rất tri kỷ liệt ra một loạt cái tên để Sơ Tranh tham khảo.
Sơ Tranh: "..."
-
"Tần tiểu thư, ngài về rồi..."
Quản gia nhìn LOGO túi xa xỉ phẩm trong tay Sơ Tranh, đáy lòng lén lút tự nhủ, không phải nói Tần gia đã ngừng nguồn kinh tế của Tần tiểu thư rồi sao?
Sao còn có thể sắm đồ?
Đương nhiên chuyện này không liên quan đến ông.
"Tần tiểu thư, có cần tôi giúp ngài mang lên phòng không?"
Có người giúp, Sơ Tranh lập tức đưa đồ ra.
"Tiên sinh nhà ông ở đây không?"
"Tiên sinh không ở đây." Quản gia cung kính trả lời.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Quản gia mang túi lên lầu, phân loại từng cái từng cái, bỏ vào từng ngăn kéo khác nhau.
Phòng này cơ bản đều trống không, lúc này nhét những thứ này vào, dường như đã sinh ra một chút nhân khí.
Bình luận facebook