Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1224
Chương 1223: Trời sinh ca vương (3)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng thoáng qua trên mặt Hoa Hòe liền mang vẻ lo lắng: "Tiểu Mạnh em đang nói gì vậy? Hôm qua anh không tìm được em, em biết anh sốt ruột thế nào không, em là một cô gái, anh rất lo lắng cho em..."
Thằng nhãi này còn hát với ca cái gì, trực tiếp đi đóng phim đi, tượng vàng Oscar có thể đập chết hắn ta.
Sơ Tranh trở tay để màn hình điện thoại lộ ra: "Trước bảy giờ rưỡi, lo lắng cho tôi?"
"..."
Hoa Hòe muốn hỏi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sơ Tranh hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội, ở ngay trước mặt hắn ta đóng sập cửa.
Đáy lòng Hoa Hòe trở nên bất ổn.
Có phải cô biết gì rồi không?
-
Hoa Hòe đi ra khỏi cư xá, cau mày, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lương thiếu lại gọi đến.
"Lương thiếu..."
Giọng nói của Lương thiếu hơi khàn: "Người đâu? Bây giờ đã là mấy tiếng sau rồi? Người đâu!!"
Hoa Hòe muốn giải thích: "Lương thiếu, tôi..."
Lương thiếu lại không cho hắn ta cơ hội, cơ hồ là gầm thét nói: "Hoa Hòe, ông đây nói cho mày biết, nếu người phụ nữ kia không tới quỳ xuống xin lỗi ông, thì mày cũng đừng mơ mà tốt hơn!"
Đáy lòng Hoa Hòe trầm xuống.
Vất vả lắm hắn ta mới có được một cơ hội như vậy...
Hoa Hòe khẽ cắn môi: "Lương thiếu ngài yên tâm, ngài cho tôi thêm một chút thời gian."
Cúp điện thoại, bây giờ Hoa Hòe không muốn quản người đại diện của mình bị làm sao nữa, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng trấn an được Lương thiếu, đừng để chuyện của mình thất bại.
-
Buổi chiều Hoa Hòe lại tới gõ cửa, Sơ Tranh không thèm mở cửa cho hắn ta, hàng xóm sát vách không kiên nhẫn đi ra, tức giận mắng hắn ta một trận, Hoa Hòe chỉ có thể xám xịt rời đi.
Sơ Tranh đang bận tìm studio làm việc, làm sao có thời giờ quan tâm xem Hoa Hòe đang chơi đùa cái gì.
"Mạnh tiểu thư, nói thật, nếu không phải bởi vì nguyên nhân cá nhân, phòng làm việc này tôi cũng không nỡ bỏ..."
Người đàn ông dẫn Sơ Tranh đi tham quan một mặt tiếc hận không bỏ, cố gắng muốn xách giá tiền lên cao hơn một chút.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đi quanh một vòng, nơi này cũng được xem là đầy đủ, phòng thu âm, phòng luyện tập có thể nói là đầy đủ mọi thứ, thiết bị cũng rất tân tiến.
Nghe nói lúc đầu là do một phú nhị đại mở, về sau phú nhị đại này không có hứng thú, bị ông chủ bây giờ nhận lấy, kết quả kinh doanh không tốt, đứng trước nguy cơ đóng cửa.
Sơ Tranh bàn bạc với đối phương xong, ký kết hợp đồng.
Sơ Tranh lấy được chìa khoá, chuẩn bị tản bộ trở về, nhưng Vương Giả không tính bỏ qua cho cô.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một chiếc xe giá cả không thấp hơn một trăm vạn, thời hạn hai tiếng. 】
Sơ Tranh: "??"
Thứ đồ gì!!
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải đặt mua phục trang đầy đủ! Bằng không thì sao có thể làm tốt vai trò một người đại diện được! 】
Sơ Tranh: "..."
Mua!
Không phải chỉ là mua xe à!
Đến cả cao ốc ta cũng từng mua, mua xe tính là gì!
Sơ Tranh đón xe đi đến cửa hàng 4S ở gần đây, hai tay đút túi, vừa lạnh vừa soái đi vào bên trong.
Hôm nay dường như trong tiệm có hoạt động, người rất nhiều, Sơ Tranh đi vào cũng không có ai tới tiếp đón cô.
"Hừm, đây không phải là người đại diện Mạnh của chúng ta sao?"
Phía đối diện có một nam một nữ đi tới, Sơ Tranh không chú ý, ai biết người nữ kia đột nhiên lên tiếng.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lại, người nữ kia ước chừng 23, 24 tuổi, thân hình lả lướt phóng túng, trang dung yêu diễm, đôi môi đỏ cong lên tạo nên một độ cong trào phúng.
Xinh đẹp giống như một võng hồng, loại mà đặt trong đống võng hồng có lẽ cũng không khuấy động lên nổi.
Sơ Tranh tìm tư liệu của người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Lý Linh Linh, nghệ sĩ công ty nguyên chủ ký kết, lăn lộn tốt hơn Hoa Hòe một chút.
Lúc Hoa Hòe vừa vào công ty, Lý Linh Linh đối với Hoa Hòe cũng rất nhiệt tình, rõ ràng chính là có ý với Hoa Hòe, nhưng bị nguyên chủ ngăn cản mấy lần.
Nguyên chủ dung mạo xinh đẹp, lại là người đại diện của Hoa Hòe, Lý Linh Linh cứ vậy mà ghi hận lên người nguyên chủ.
Người đàn ông đi cùng cô ta, Sơ Tranh cũng có ấn tượng, Chu Cao Huy, lão tổng công ty nào đó, gần đây rất thân thiết với Lý Linh Linh.
"Người đại diện Mạnh đến xem xe sao?" Lý Linh Linh chậc một tiếng, ánh mắt khinh miệt: "Người đại diện Mạnh có tiền mua không?"
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mắc mớ gì tới cô?"
"Linh Linh, đây là ai thế?" Chu Cao Huy cũng không phải là loại đàn ông trung niên tai to mặt lớn bụng bia đầy dầu mỡ kia, mà ngược lại Chu Cao Huy tướng mạo nho nhã, rất có bộ dáng của nhân sĩ thành công.
Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Sơ Tranh, lộ ra mấy phần tối nghĩa, bất động thanh sắc dò xét cô trên dưới một phen.
Ánh mắt kia, tựa như đang dò xét đồ trên chợ bán thức ăn.
Lý Linh Linh sao mà không rõ Chu Cao Huy đang suy nghĩ gì, cô ta cười nói: "Người đại diện của công ty em."
"Người đại diện?" Chu Cao Huy rõ ràng có chút thất vọng.
Lý Linh Linh kéo chặt Chu Cao Huy: "Người đại diện Mạnh, cô muốn mua xe, nếu như không đủ tiền, tôi có thể cho cô vay một chút, về sau Hoa Hòe đi về cũng không đến mức phải thuê xe nữa."
Hoa Hòe không hot, công ty không coi trọng, công ty căn bản không phân xe cho hắn ta.
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua, há miệng liền vay: "Vay trước mười triệu."
Lý Linh Linh: "..."
Lý Linh Linh bị nghẹn họng, cô ta vốn muốn sỉ nhục Sơ Tranh, không nghĩ tới cô lại theo đó mà nói.
"Tôi dám cho vay, cô dám vay không?" Lý Linh Linh khẽ cắn môi, không muốn rơi vào thế hạ phong: "Cô lấy gì trả?" Mười triệu cô thật sự dám vay chắc!
Sơ Tranh khí định thần nhàn nói: "Cô cho tôi vay trước, trả thế nào là chuyện của tôi."
Lý Linh Linh: "..."
Mẹ!
Lý Linh Linh chửi mẹ dưới đáy lòng.
Cô ta đào đâu ra mười triệu!
"Không có tiền cho tôi vay, thì đừng cản trở tôi."
"Cô..."
Lý Linh Linh tức giận đến dậm chân.
"Người đại diện này của công ty em đúng là có chút thú vị." Chu Cao Huy như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Sơ Tranh.
Lý Linh Linh nhíu mày, nũng nịu gọi: "Ông chủ Chu, không phải đã nói muốn tặng xe cho em sao?"
"Tặng tặng tặng." Dường như tâm tình Chu Cao Huy rất tốt.
-
Lý Linh Linh vẫn luôn chú ý tới Sơ Tranh, thấy cô dừng trước một chiếc xe hồi lâu, lập tức lôi kéo Chu Cao Huy qua, Chu Cao Huy cũng muốn nhìn mỹ nữ thêm vài lần, tự nhiên sẽ không từ chối.
Dường như Sơ Tranh dự định mua chiếc xe này.
Chiếc xe này nhìn qua không có đặc biệt gì, đậu trong góc, người xem cũng ít.
Không biết nhân viên tiêu thụ xuất hiện từ đâu ra đang nói gì đó với Sơ Tranh.
"Ông chủ Chu, em cảm thấy chiếc xe này rất đẹp." Lý Linh Linh cũng không nhìn giá cả, trực tiếp kéo tay Chu Cao Huy làm nũng.
Lý Linh Linh cũng không cảm thấy xe này đẹp gì lắm, nhưng cô ta chính là muốn làm Sơ Tranh ngột ngạt.
Đương nhiên trong tiềm thức của cô ta cũng không cảm thấy Sơ Tranh có thể mua được, Mạnh Sơ Tranh và Hoa Hòe lăn lộn chẳng tốt đẹp gì, làm sao có tiền mà mua xe.
"Vậy thì mua." Chu Cao Huy vẫy tay gọi nhân viên tiêu thụ bên cạnh Sơ Tranh qua: "Chiếc xe này, tôi muốn."
"Thật xin lỗi tiên sinh, vị tiểu thư này chọn trước..."
Lý Linh Linh thẳng tắp sống lưng, kiêu căng hỏi người bán: "Cô ta trả tiền chưa?"
Nhân viên tiêu thụ chần chờ: "... Vẫn chưa."
Lý Linh Linh khiêu khích nhìn về phía Sơ Tranh, cố ý đề cao âm lượng: "Nếu chưa, vậy dựa vào cái gì mà chúng tôi không thể mua?"
"Nhưng mà..."
Khi nhân viên tiêu thụ không biết nên làm sao, quản lý nhìn thấy Chu Cao Huy, bước nhanh tới.
"Chu tổng, ngài đến đây lúc nào! Hôm nay nhiều người, thật ngại quá, không thấy được ngài."
Chu Cao Huy hiển nhiên là khách quen của nơi này, quản lý cũng biết hắn ta.
"Chu tổng coi trọng chiếc xe đó à?"
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nhưng thoáng qua trên mặt Hoa Hòe liền mang vẻ lo lắng: "Tiểu Mạnh em đang nói gì vậy? Hôm qua anh không tìm được em, em biết anh sốt ruột thế nào không, em là một cô gái, anh rất lo lắng cho em..."
Thằng nhãi này còn hát với ca cái gì, trực tiếp đi đóng phim đi, tượng vàng Oscar có thể đập chết hắn ta.
Sơ Tranh trở tay để màn hình điện thoại lộ ra: "Trước bảy giờ rưỡi, lo lắng cho tôi?"
"..."
Hoa Hòe muốn hỏi rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sơ Tranh hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội, ở ngay trước mặt hắn ta đóng sập cửa.
Đáy lòng Hoa Hòe trở nên bất ổn.
Có phải cô biết gì rồi không?
-
Hoa Hòe đi ra khỏi cư xá, cau mày, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lương thiếu lại gọi đến.
"Lương thiếu..."
Giọng nói của Lương thiếu hơi khàn: "Người đâu? Bây giờ đã là mấy tiếng sau rồi? Người đâu!!"
Hoa Hòe muốn giải thích: "Lương thiếu, tôi..."
Lương thiếu lại không cho hắn ta cơ hội, cơ hồ là gầm thét nói: "Hoa Hòe, ông đây nói cho mày biết, nếu người phụ nữ kia không tới quỳ xuống xin lỗi ông, thì mày cũng đừng mơ mà tốt hơn!"
Đáy lòng Hoa Hòe trầm xuống.
Vất vả lắm hắn ta mới có được một cơ hội như vậy...
Hoa Hòe khẽ cắn môi: "Lương thiếu ngài yên tâm, ngài cho tôi thêm một chút thời gian."
Cúp điện thoại, bây giờ Hoa Hòe không muốn quản người đại diện của mình bị làm sao nữa, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng trấn an được Lương thiếu, đừng để chuyện của mình thất bại.
-
Buổi chiều Hoa Hòe lại tới gõ cửa, Sơ Tranh không thèm mở cửa cho hắn ta, hàng xóm sát vách không kiên nhẫn đi ra, tức giận mắng hắn ta một trận, Hoa Hòe chỉ có thể xám xịt rời đi.
Sơ Tranh đang bận tìm studio làm việc, làm sao có thời giờ quan tâm xem Hoa Hòe đang chơi đùa cái gì.
"Mạnh tiểu thư, nói thật, nếu không phải bởi vì nguyên nhân cá nhân, phòng làm việc này tôi cũng không nỡ bỏ..."
Người đàn ông dẫn Sơ Tranh đi tham quan một mặt tiếc hận không bỏ, cố gắng muốn xách giá tiền lên cao hơn một chút.
Sơ Tranh bất động thanh sắc đi quanh một vòng, nơi này cũng được xem là đầy đủ, phòng thu âm, phòng luyện tập có thể nói là đầy đủ mọi thứ, thiết bị cũng rất tân tiến.
Nghe nói lúc đầu là do một phú nhị đại mở, về sau phú nhị đại này không có hứng thú, bị ông chủ bây giờ nhận lấy, kết quả kinh doanh không tốt, đứng trước nguy cơ đóng cửa.
Sơ Tranh bàn bạc với đối phương xong, ký kết hợp đồng.
Sơ Tranh lấy được chìa khoá, chuẩn bị tản bộ trở về, nhưng Vương Giả không tính bỏ qua cho cô.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một chiếc xe giá cả không thấp hơn một trăm vạn, thời hạn hai tiếng. 】
Sơ Tranh: "??"
Thứ đồ gì!!
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải đặt mua phục trang đầy đủ! Bằng không thì sao có thể làm tốt vai trò một người đại diện được! 】
Sơ Tranh: "..."
Mua!
Không phải chỉ là mua xe à!
Đến cả cao ốc ta cũng từng mua, mua xe tính là gì!
Sơ Tranh đón xe đi đến cửa hàng 4S ở gần đây, hai tay đút túi, vừa lạnh vừa soái đi vào bên trong.
Hôm nay dường như trong tiệm có hoạt động, người rất nhiều, Sơ Tranh đi vào cũng không có ai tới tiếp đón cô.
"Hừm, đây không phải là người đại diện Mạnh của chúng ta sao?"
Phía đối diện có một nam một nữ đi tới, Sơ Tranh không chú ý, ai biết người nữ kia đột nhiên lên tiếng.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lại, người nữ kia ước chừng 23, 24 tuổi, thân hình lả lướt phóng túng, trang dung yêu diễm, đôi môi đỏ cong lên tạo nên một độ cong trào phúng.
Xinh đẹp giống như một võng hồng, loại mà đặt trong đống võng hồng có lẽ cũng không khuấy động lên nổi.
Sơ Tranh tìm tư liệu của người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Lý Linh Linh, nghệ sĩ công ty nguyên chủ ký kết, lăn lộn tốt hơn Hoa Hòe một chút.
Lúc Hoa Hòe vừa vào công ty, Lý Linh Linh đối với Hoa Hòe cũng rất nhiệt tình, rõ ràng chính là có ý với Hoa Hòe, nhưng bị nguyên chủ ngăn cản mấy lần.
Nguyên chủ dung mạo xinh đẹp, lại là người đại diện của Hoa Hòe, Lý Linh Linh cứ vậy mà ghi hận lên người nguyên chủ.
Người đàn ông đi cùng cô ta, Sơ Tranh cũng có ấn tượng, Chu Cao Huy, lão tổng công ty nào đó, gần đây rất thân thiết với Lý Linh Linh.
"Người đại diện Mạnh đến xem xe sao?" Lý Linh Linh chậc một tiếng, ánh mắt khinh miệt: "Người đại diện Mạnh có tiền mua không?"
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm: "Mắc mớ gì tới cô?"
"Linh Linh, đây là ai thế?" Chu Cao Huy cũng không phải là loại đàn ông trung niên tai to mặt lớn bụng bia đầy dầu mỡ kia, mà ngược lại Chu Cao Huy tướng mạo nho nhã, rất có bộ dáng của nhân sĩ thành công.
Nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Sơ Tranh, lộ ra mấy phần tối nghĩa, bất động thanh sắc dò xét cô trên dưới một phen.
Ánh mắt kia, tựa như đang dò xét đồ trên chợ bán thức ăn.
Lý Linh Linh sao mà không rõ Chu Cao Huy đang suy nghĩ gì, cô ta cười nói: "Người đại diện của công ty em."
"Người đại diện?" Chu Cao Huy rõ ràng có chút thất vọng.
Lý Linh Linh kéo chặt Chu Cao Huy: "Người đại diện Mạnh, cô muốn mua xe, nếu như không đủ tiền, tôi có thể cho cô vay một chút, về sau Hoa Hòe đi về cũng không đến mức phải thuê xe nữa."
Hoa Hòe không hot, công ty không coi trọng, công ty căn bản không phân xe cho hắn ta.
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua, há miệng liền vay: "Vay trước mười triệu."
Lý Linh Linh: "..."
Lý Linh Linh bị nghẹn họng, cô ta vốn muốn sỉ nhục Sơ Tranh, không nghĩ tới cô lại theo đó mà nói.
"Tôi dám cho vay, cô dám vay không?" Lý Linh Linh khẽ cắn môi, không muốn rơi vào thế hạ phong: "Cô lấy gì trả?" Mười triệu cô thật sự dám vay chắc!
Sơ Tranh khí định thần nhàn nói: "Cô cho tôi vay trước, trả thế nào là chuyện của tôi."
Lý Linh Linh: "..."
Mẹ!
Lý Linh Linh chửi mẹ dưới đáy lòng.
Cô ta đào đâu ra mười triệu!
"Không có tiền cho tôi vay, thì đừng cản trở tôi."
"Cô..."
Lý Linh Linh tức giận đến dậm chân.
"Người đại diện này của công ty em đúng là có chút thú vị." Chu Cao Huy như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Sơ Tranh.
Lý Linh Linh nhíu mày, nũng nịu gọi: "Ông chủ Chu, không phải đã nói muốn tặng xe cho em sao?"
"Tặng tặng tặng." Dường như tâm tình Chu Cao Huy rất tốt.
-
Lý Linh Linh vẫn luôn chú ý tới Sơ Tranh, thấy cô dừng trước một chiếc xe hồi lâu, lập tức lôi kéo Chu Cao Huy qua, Chu Cao Huy cũng muốn nhìn mỹ nữ thêm vài lần, tự nhiên sẽ không từ chối.
Dường như Sơ Tranh dự định mua chiếc xe này.
Chiếc xe này nhìn qua không có đặc biệt gì, đậu trong góc, người xem cũng ít.
Không biết nhân viên tiêu thụ xuất hiện từ đâu ra đang nói gì đó với Sơ Tranh.
"Ông chủ Chu, em cảm thấy chiếc xe này rất đẹp." Lý Linh Linh cũng không nhìn giá cả, trực tiếp kéo tay Chu Cao Huy làm nũng.
Lý Linh Linh cũng không cảm thấy xe này đẹp gì lắm, nhưng cô ta chính là muốn làm Sơ Tranh ngột ngạt.
Đương nhiên trong tiềm thức của cô ta cũng không cảm thấy Sơ Tranh có thể mua được, Mạnh Sơ Tranh và Hoa Hòe lăn lộn chẳng tốt đẹp gì, làm sao có tiền mà mua xe.
"Vậy thì mua." Chu Cao Huy vẫy tay gọi nhân viên tiêu thụ bên cạnh Sơ Tranh qua: "Chiếc xe này, tôi muốn."
"Thật xin lỗi tiên sinh, vị tiểu thư này chọn trước..."
Lý Linh Linh thẳng tắp sống lưng, kiêu căng hỏi người bán: "Cô ta trả tiền chưa?"
Nhân viên tiêu thụ chần chờ: "... Vẫn chưa."
Lý Linh Linh khiêu khích nhìn về phía Sơ Tranh, cố ý đề cao âm lượng: "Nếu chưa, vậy dựa vào cái gì mà chúng tôi không thể mua?"
"Nhưng mà..."
Khi nhân viên tiêu thụ không biết nên làm sao, quản lý nhìn thấy Chu Cao Huy, bước nhanh tới.
"Chu tổng, ngài đến đây lúc nào! Hôm nay nhiều người, thật ngại quá, không thấy được ngài."
Chu Cao Huy hiển nhiên là khách quen của nơi này, quản lý cũng biết hắn ta.
"Chu tổng coi trọng chiếc xe đó à?"
Bình luận facebook