Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1199
[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 1199: Hắc Ám Giáng Lâm (19)⊰⊹
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Căn cứ có không ít người đang bày quầy bán hàng trao đổi đồ vật, Sơ Tranh một đường đảo qua, đại bộ phận đều là đồ ăn và vật dụng, loại như xa xỉ phẩm, mọi người đều biết vô dụng.
Bởi vậy trên những quầy hàng này, cũng không nhìn thấy xa xỉ phẩm gì.
"Cô đang tìm gì thế?"
Đồ vật trên quầy hàng lộn xộn đông đảo, cô một đường nhìn qua, dường như không tìm được đồ mình muốn.
Quý Lâm không nhịn được muốn hỏi.
Cô muốn tìm cái gì?
Cô giống như không thiếu gì cả. . .
Sơ Tranh: ". . ."
Ta tìm xa xỉ phẩm.
Sơ Tranh cảm thấy mình nói như vậy, có thể sẽ bị thẻ người tốt cảm thấy điên rồi, cho nên cô trầm mặc không lên tiếng, đi qua đại sảnh nhiệm vụ vừa rồi nghe qua.
Đại sảnh nhiệm vụ ở gần cửa lớn căn cứ, dễ dàng cho mọi người nhận nhiệm vụ và giao nhiệm vụ.
Sơ Tranh bước vào cửa lớn căn cứ, trên tường treo không ít màn hình điện tử, lúc này trên màn hình đang nhấp nhô phát nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bao gồm tìm kiếm người thân, giết Zombie, tìm thiết bị, cứu người sống sót, nhưng không giới hạn ở đây, bởi vì Sơ Tranh trông thấy có một nhiệm vụ là tìm con chó, còn bổ sung ảnh chụp của con chó.
Sơ Tranh: ". . ."
Nhân dân mạt thế cũng rất có ý tưởng.
Đã có người tìm chó, xem ra mình tìm xa xỉ phẩm cũng không phải rất kỳ hoa.
Đáy lòng Sơ Tranh an ủi như thế, trực tiếp đi đến chỗ nhân viên tiếp tân bên kia.
"Nhận nhiệm vụ?" Nhân viên tiếp tân liếc nhìn cô một cái, vốn là tùy ý quét mắt qua, một giây sau cũng chỉ còn lại kinh ngạc.
Cô gái trước mặt tuổi không lớn lắm, toàn thân trên dưới đều vô cùng sạch sẽ, không hề phù hợp với mạt thế dơ dáy bẩn thỉu này.
Ở trong mạt thế mà còn sạch sẽ như vậy, cho dù là nhân viên tiếp tân như cô ta, trên người cũng không sạch sẽ như thế.
Sơ Tranh: "Phát nhiệm vụ."
Nhân viên tiếp tân thái độ cẩn thận, vừa gõ phím vừa hỏi: "Ngài muốn phát nhiệm vụ gì?"
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Xa xỉ phẩm giá trị trước mạt thế không ít hơn mười vạn, mười cái."
Tiếng gõ bàn phím của nhân viên tiếp tân ngừng lại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh, không xác định hỏi: "Thật xin lỗi, ngài nói cái gì?" Vừa rồi hình như mình nghe nhầm rồi.
Nói qua một lần rồi, lặp lại lần nữa, Sơ Tranh liền lộ ra trấn định hơn: "Xa xỉ phẩm giá trị trước mạt thế không ít hơn mười vạn, mười cái."
Nhân viên tiếp tân: ". . ."
Bây giờ tìm xa xỉ phẩm thì làm được gì chứ? !
Quý Lâm đối với nhiệm vụ này của Sơ Tranh, cũng hơi co rút khóe miệng, cái này không hề dính dáng tới khả năng nào hắn nghĩ trong đầu cả.
"Không được?"
Nhân viên tiếp tân bị nhiệm vụ này của Sơ Tranh làm chấn động đến nửa ngày sau vẫn không hoàn hồn, cô ta cúi đầu gõ bàn phím —— trên thực tế cô ta cũng không biết mình gõ cái gì, nhưng lúc này nhất định phải gõ gõ.
"Có thể, có thể. . . Ngài muốn dùng gì làm thù lao?"
Sơ Tranh để tinh hạch lên bàn.
Nhân viên tiếp tân: ". . ."
Nhân viên tiếp tân xém chút bùng nổ tại chỗ.
Cầm tinh hạch trong tay, lại đến tìm xa xỉ phẩm bây giờ không đáng một đồng.
Đầu óc người này có bệnh rồi! !
Nhân viên tiếp tân cẩn thận đếm những tinh hạch kia, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Cô phải giết bao nhiêu Zombie, mới có nhiều tinh hạch như vậy?
50 cái!
Từ sau khi căn cứ phát hiện có tinh hạch, ngược lại cũng lục tục thấy qua không ít tinh hạch, nhưng một lần đưa nhiều như vậy, cô ta chưa từng thấy qua.
Bây giờ. . .
Thấy được rồi.
Nhân viên tiếp tân đè ép tâm tình kích động, hỏi thăm yêu cầu chi tiết, sau đó làm xong thủ tục cho cô.
Rất nhanh trên màn hình điện tử của đại sảnh, liền cho thấy một nhiệm vụ mới.
—— Tìm kiếm xa xỉ phẩm ×1 0, không giới hạn nhãn hiệu, không giới hạn chủng loại, giá cả trước mạt thế không thua kém mười vạn, ba giờ chiều ngày mai nhất định phải giao nhiệm vụ. 【 Thù lao: 50 cái tinh hạch. 】
Lúc này đại sảnh nhiệm vụ không nhiều người, nhưng nhiệm vụ này vừa ra, vẫn có người lập tức xông lại hỏi thăm: "Đây là nhiệm vụ do tên ngốc hươu bào* nào phát? Bây giờ đều lo xem có sống nổi được không, ngốc hươu bào này còn muốn xa xỉ phẩm, có bệnh gì thế?"
(*Ngốc hươu bào (傻狍子): Thiếu thông minh, đứa ngốc, ngu ngốc ----[Bởi vì khi bị thợ săn đuổi bắt, con hươu chạy rất nhanh, không thể nào đuổi kịp, nhưng trong quá trình chạy, nó sẽ dừng một chút quay đầu lại nhìn phía sau, thế là tạo điều kiện cho thợ săn tóm nó, nên "ngốc hươu bào [傻狍子] = ngu ngốc" chính là vì thế.)
Người này nói mặc dù không dễ nghe, nhưng trong giọng nói rõ ràng có kích động.
50 cái tinh hạch đó!
Sơ • ngốc hươu bào • Tranh: ". . ."
Nhân viên tiếp tân rụt rè nhìn Sơ Tranh một chút, lúng túng không thôi.
Mặc dù trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lời này sao có thể nói ra như thế được? Lại còn ở ngay trước mặt người ta. . .
Nhân viên tiếp tân có chút muốn che mặt.
"Nhiệm vụ này không phát cho hắn." Sơ Tranh lên tiếng.
Đối phương nghe thấy âm thanh, lúc này mới nhìn rõ bên cạnh còn có người đứng, cổ quái dò xét cô vài lần: "Cô là ai! ? Cô dựa vào cái gì mà nói không phát là không phát?"
Nhiệm vụ này dễ dàng, thù lao lại là giá trên trời, sao có thể từ bỏ như vậy.
Sơ Tranh: "Ngốc hươu bào trong miệng anh."
Đối phương: ". . ."
Người kia mở miệng, nhưng đến cùng vẫn đuối lý, lại có chút không cam tâm, hạ mềm thái độ: "Vừa rồi tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, là tôi lỡ miệng. Ngài yên tâm, tôi cam đoan có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngài xem có thể cho tôi nhận nhiệm vụ này không?"
"Không thể."
"Cô. . ."
Dường như người kia muốn động thủ, Quý Lâm chậm rãi đi tới, súng trong tay lộ ra, mang theo ba phần ý cười khách khí: "Có chuyện gì sao?"
Vừa rồi Quý Lâm cách Sơ Tranh hơi xa, giống như không phải đi cùng cô.
Đây là đại sảnh nhiệm vụ, bên ngoài có người của chính phủ, gây chuyện ở đây, chính là muốn chết.
Đáy lòng người kia uất ức, cho mày miệng tiện này!
Người kia hấp tấp rời đi, có lẽ là đi tìm người, Sơ Tranh chỉ là không cho hắn ta nhận, không nói không cho người khác nhận.
Hắn ta mới đi ra, bên ngoài đại sảnh liền có mấy người tiến đến.
Sơ Tranh vừa liếc mắt liền nhìn thấy Cố Hòa đứng ở chính giữa.
Cố Hòa cũng rất sạch sẽ, nhưng cũng không phải kiểu tùy ý như Sơ Tranh, chí ít trang phục của cô ta rất thích hợp để tác chiến trong mạt thế.
Trên người cô ta còn có đồ vật của Giang Như Sương. . .
Không bằng làm người tốt, giúp Giang Như Sương cướp về.
Cũng không biết cướp về còn có thể dùng hay không. . . Không thể dùng thì cho Giang Như Sương làm vật phẩm trang sức đi.
"Cố Hòa, cậu xem nhiệm vụ này."
Đám người kia không nhìn xung quanh đại sảnh, lực chú ý đặt trên màn hình.
Những người này cũng không phải là mấy người lần trước Sơ Tranh gặp, trừ Khâu Phong và một nam sinh khác, những người lần trước kia đều không thấy.
"Tôi đi đăng ký." Khâu Phong lập tức đến chỗ nhân viên tiếp tân, chỉ vào nhiệm vụ kia của Sơ Tranh: "Chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ kia."
Đại sảnh có mấy nhân viên tiếp tân, Khâu Phong đi qua một bên khác, không đụng vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh gõ gõ bàn của nhân viên tiếp tân chỗ cô: "Nhiệm vụ này không phát cho đám người kia."
Người giao thù lao là Sơ Tranh, cô có quyền lựa chọn phát cho ai, không phát cho ai.
Nhân viên tiếp tân đáp một tiếng, đứng dậy chạy tới nói với nhân viên tiếp tân bên kia một tiếng.
"Vì sao? Nhiệm vụ này của các người đã phát ra, không phải chính là để cho người ta nhận à, dựa vào cái gì mà không phát cho chúng tôi?"
Khâu Phong nghe xong liền bùng nổ.
Đám người Cố Hòa bị hấp dẫn tới.
"Sao thế?" Cố Hòa hỏi thăm.
Khâu Phong chỉ vào nhân viên tiếp tân: "Bọn họ nói nhiệm vụ này không phát cho chúng ta."
Cố Hòa nhíu mày: "Chúng tôi dựa theo quá trình bình thường nhận nhiệm vụ, không vi phạm gì, nhiệm vụ này của cô, cũng không hạn chế ai không thể nhận, sao lại không thể phát cho chúng tôi?"
Nhân viên tiếp tân bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, đây là cố chủ yêu cầu."
Cố Hòa nghĩ lại, vừa rồi rõ ràng Khâu Phong đã sắp ghi danh, là sau khi nhân viên tiếp tân này tới mới nói không được, vậy cố chủ kia chắc cũng ở đây.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Căn cứ có không ít người đang bày quầy bán hàng trao đổi đồ vật, Sơ Tranh một đường đảo qua, đại bộ phận đều là đồ ăn và vật dụng, loại như xa xỉ phẩm, mọi người đều biết vô dụng.
Bởi vậy trên những quầy hàng này, cũng không nhìn thấy xa xỉ phẩm gì.
"Cô đang tìm gì thế?"
Đồ vật trên quầy hàng lộn xộn đông đảo, cô một đường nhìn qua, dường như không tìm được đồ mình muốn.
Quý Lâm không nhịn được muốn hỏi.
Cô muốn tìm cái gì?
Cô giống như không thiếu gì cả. . .
Sơ Tranh: ". . ."
Ta tìm xa xỉ phẩm.
Sơ Tranh cảm thấy mình nói như vậy, có thể sẽ bị thẻ người tốt cảm thấy điên rồi, cho nên cô trầm mặc không lên tiếng, đi qua đại sảnh nhiệm vụ vừa rồi nghe qua.
Đại sảnh nhiệm vụ ở gần cửa lớn căn cứ, dễ dàng cho mọi người nhận nhiệm vụ và giao nhiệm vụ.
Sơ Tranh bước vào cửa lớn căn cứ, trên tường treo không ít màn hình điện tử, lúc này trên màn hình đang nhấp nhô phát nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bao gồm tìm kiếm người thân, giết Zombie, tìm thiết bị, cứu người sống sót, nhưng không giới hạn ở đây, bởi vì Sơ Tranh trông thấy có một nhiệm vụ là tìm con chó, còn bổ sung ảnh chụp của con chó.
Sơ Tranh: ". . ."
Nhân dân mạt thế cũng rất có ý tưởng.
Đã có người tìm chó, xem ra mình tìm xa xỉ phẩm cũng không phải rất kỳ hoa.
Đáy lòng Sơ Tranh an ủi như thế, trực tiếp đi đến chỗ nhân viên tiếp tân bên kia.
"Nhận nhiệm vụ?" Nhân viên tiếp tân liếc nhìn cô một cái, vốn là tùy ý quét mắt qua, một giây sau cũng chỉ còn lại kinh ngạc.
Cô gái trước mặt tuổi không lớn lắm, toàn thân trên dưới đều vô cùng sạch sẽ, không hề phù hợp với mạt thế dơ dáy bẩn thỉu này.
Ở trong mạt thế mà còn sạch sẽ như vậy, cho dù là nhân viên tiếp tân như cô ta, trên người cũng không sạch sẽ như thế.
Sơ Tranh: "Phát nhiệm vụ."
Nhân viên tiếp tân thái độ cẩn thận, vừa gõ phím vừa hỏi: "Ngài muốn phát nhiệm vụ gì?"
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Xa xỉ phẩm giá trị trước mạt thế không ít hơn mười vạn, mười cái."
Tiếng gõ bàn phím của nhân viên tiếp tân ngừng lại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh, không xác định hỏi: "Thật xin lỗi, ngài nói cái gì?" Vừa rồi hình như mình nghe nhầm rồi.
Nói qua một lần rồi, lặp lại lần nữa, Sơ Tranh liền lộ ra trấn định hơn: "Xa xỉ phẩm giá trị trước mạt thế không ít hơn mười vạn, mười cái."
Nhân viên tiếp tân: ". . ."
Bây giờ tìm xa xỉ phẩm thì làm được gì chứ? !
Quý Lâm đối với nhiệm vụ này của Sơ Tranh, cũng hơi co rút khóe miệng, cái này không hề dính dáng tới khả năng nào hắn nghĩ trong đầu cả.
"Không được?"
Nhân viên tiếp tân bị nhiệm vụ này của Sơ Tranh làm chấn động đến nửa ngày sau vẫn không hoàn hồn, cô ta cúi đầu gõ bàn phím —— trên thực tế cô ta cũng không biết mình gõ cái gì, nhưng lúc này nhất định phải gõ gõ.
"Có thể, có thể. . . Ngài muốn dùng gì làm thù lao?"
Sơ Tranh để tinh hạch lên bàn.
Nhân viên tiếp tân: ". . ."
Nhân viên tiếp tân xém chút bùng nổ tại chỗ.
Cầm tinh hạch trong tay, lại đến tìm xa xỉ phẩm bây giờ không đáng một đồng.
Đầu óc người này có bệnh rồi! !
Nhân viên tiếp tân cẩn thận đếm những tinh hạch kia, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Cô phải giết bao nhiêu Zombie, mới có nhiều tinh hạch như vậy?
50 cái!
Từ sau khi căn cứ phát hiện có tinh hạch, ngược lại cũng lục tục thấy qua không ít tinh hạch, nhưng một lần đưa nhiều như vậy, cô ta chưa từng thấy qua.
Bây giờ. . .
Thấy được rồi.
Nhân viên tiếp tân đè ép tâm tình kích động, hỏi thăm yêu cầu chi tiết, sau đó làm xong thủ tục cho cô.
Rất nhanh trên màn hình điện tử của đại sảnh, liền cho thấy một nhiệm vụ mới.
—— Tìm kiếm xa xỉ phẩm ×1 0, không giới hạn nhãn hiệu, không giới hạn chủng loại, giá cả trước mạt thế không thua kém mười vạn, ba giờ chiều ngày mai nhất định phải giao nhiệm vụ. 【 Thù lao: 50 cái tinh hạch. 】
Lúc này đại sảnh nhiệm vụ không nhiều người, nhưng nhiệm vụ này vừa ra, vẫn có người lập tức xông lại hỏi thăm: "Đây là nhiệm vụ do tên ngốc hươu bào* nào phát? Bây giờ đều lo xem có sống nổi được không, ngốc hươu bào này còn muốn xa xỉ phẩm, có bệnh gì thế?"
(*Ngốc hươu bào (傻狍子): Thiếu thông minh, đứa ngốc, ngu ngốc ----[Bởi vì khi bị thợ săn đuổi bắt, con hươu chạy rất nhanh, không thể nào đuổi kịp, nhưng trong quá trình chạy, nó sẽ dừng một chút quay đầu lại nhìn phía sau, thế là tạo điều kiện cho thợ săn tóm nó, nên "ngốc hươu bào [傻狍子] = ngu ngốc" chính là vì thế.)
Người này nói mặc dù không dễ nghe, nhưng trong giọng nói rõ ràng có kích động.
50 cái tinh hạch đó!
Sơ • ngốc hươu bào • Tranh: ". . ."
Nhân viên tiếp tân rụt rè nhìn Sơ Tranh một chút, lúng túng không thôi.
Mặc dù trong lòng cô ta cũng nghĩ như vậy, nhưng lời này sao có thể nói ra như thế được? Lại còn ở ngay trước mặt người ta. . .
Nhân viên tiếp tân có chút muốn che mặt.
"Nhiệm vụ này không phát cho hắn." Sơ Tranh lên tiếng.
Đối phương nghe thấy âm thanh, lúc này mới nhìn rõ bên cạnh còn có người đứng, cổ quái dò xét cô vài lần: "Cô là ai! ? Cô dựa vào cái gì mà nói không phát là không phát?"
Nhiệm vụ này dễ dàng, thù lao lại là giá trên trời, sao có thể từ bỏ như vậy.
Sơ Tranh: "Ngốc hươu bào trong miệng anh."
Đối phương: ". . ."
Người kia mở miệng, nhưng đến cùng vẫn đuối lý, lại có chút không cam tâm, hạ mềm thái độ: "Vừa rồi tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, là tôi lỡ miệng. Ngài yên tâm, tôi cam đoan có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngài xem có thể cho tôi nhận nhiệm vụ này không?"
"Không thể."
"Cô. . ."
Dường như người kia muốn động thủ, Quý Lâm chậm rãi đi tới, súng trong tay lộ ra, mang theo ba phần ý cười khách khí: "Có chuyện gì sao?"
Vừa rồi Quý Lâm cách Sơ Tranh hơi xa, giống như không phải đi cùng cô.
Đây là đại sảnh nhiệm vụ, bên ngoài có người của chính phủ, gây chuyện ở đây, chính là muốn chết.
Đáy lòng người kia uất ức, cho mày miệng tiện này!
Người kia hấp tấp rời đi, có lẽ là đi tìm người, Sơ Tranh chỉ là không cho hắn ta nhận, không nói không cho người khác nhận.
Hắn ta mới đi ra, bên ngoài đại sảnh liền có mấy người tiến đến.
Sơ Tranh vừa liếc mắt liền nhìn thấy Cố Hòa đứng ở chính giữa.
Cố Hòa cũng rất sạch sẽ, nhưng cũng không phải kiểu tùy ý như Sơ Tranh, chí ít trang phục của cô ta rất thích hợp để tác chiến trong mạt thế.
Trên người cô ta còn có đồ vật của Giang Như Sương. . .
Không bằng làm người tốt, giúp Giang Như Sương cướp về.
Cũng không biết cướp về còn có thể dùng hay không. . . Không thể dùng thì cho Giang Như Sương làm vật phẩm trang sức đi.
"Cố Hòa, cậu xem nhiệm vụ này."
Đám người kia không nhìn xung quanh đại sảnh, lực chú ý đặt trên màn hình.
Những người này cũng không phải là mấy người lần trước Sơ Tranh gặp, trừ Khâu Phong và một nam sinh khác, những người lần trước kia đều không thấy.
"Tôi đi đăng ký." Khâu Phong lập tức đến chỗ nhân viên tiếp tân, chỉ vào nhiệm vụ kia của Sơ Tranh: "Chúng tôi muốn nhận nhiệm vụ kia."
Đại sảnh có mấy nhân viên tiếp tân, Khâu Phong đi qua một bên khác, không đụng vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh gõ gõ bàn của nhân viên tiếp tân chỗ cô: "Nhiệm vụ này không phát cho đám người kia."
Người giao thù lao là Sơ Tranh, cô có quyền lựa chọn phát cho ai, không phát cho ai.
Nhân viên tiếp tân đáp một tiếng, đứng dậy chạy tới nói với nhân viên tiếp tân bên kia một tiếng.
"Vì sao? Nhiệm vụ này của các người đã phát ra, không phải chính là để cho người ta nhận à, dựa vào cái gì mà không phát cho chúng tôi?"
Khâu Phong nghe xong liền bùng nổ.
Đám người Cố Hòa bị hấp dẫn tới.
"Sao thế?" Cố Hòa hỏi thăm.
Khâu Phong chỉ vào nhân viên tiếp tân: "Bọn họ nói nhiệm vụ này không phát cho chúng ta."
Cố Hòa nhíu mày: "Chúng tôi dựa theo quá trình bình thường nhận nhiệm vụ, không vi phạm gì, nhiệm vụ này của cô, cũng không hạn chế ai không thể nhận, sao lại không thể phát cho chúng tôi?"
Nhân viên tiếp tân bất đắc dĩ nói: "Thật xin lỗi, đây là cố chủ yêu cầu."
Cố Hòa nghĩ lại, vừa rồi rõ ràng Khâu Phong đã sắp ghi danh, là sau khi nhân viên tiếp tân này tới mới nói không được, vậy cố chủ kia chắc cũng ở đây.
Bình luận facebook