• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nam phụ làm ấm giường cho em (3 Viewers)

  • Chương 103

Tinh Thông cùng Nhật Nguyệt mấy ngày nay hết sức lo lắng, đứa con của bọn họ sắp chào đời rồi mà phụ thân dưới nhân gian lại không có tin tức về tín đồ.

Hắn hiện tại cần mở ra cuộc phản kích cuối cùng để soán ngôi đoạt vị của thiên đế. Nhưng tín đồ là gì chứ? Bọn họ quay mặt có thể đập phá miếu của vị tiên đã bảo vệ bọn suốt mấy trăm năm, vậy còn vị thần mới mấy năm thì sao chứ? Chắc chắn một lát gạch cũng chẳng còn.

- "Phụ thân có chuyện gì sao lại không liên lạc với chúng ta?"- Nhật Nguyệt vừa xoa bụng vừa nhíu mày đầy lo âu.

- "Huynh không biết, nhưng có lẽ đã xảy ra chuyện rồi"- Tinh Thông day day thái dương đầy phiền muộn.

- "Ngươi mau chóng xuống xem đã có chuyện gì"- Tinh Thông ra lệnh cho thuộc hạ, hắn hiện tại đang đấu với thiên đế không thể bỏ lỡ được, Nhật Nguyệt đang hoài thai cũng không tiện, tuy không cam tâm nhưng vẫn phải cho thuộc hạ đi.

Thuộc hạ miệng nói tuân lệnh nhưng vừa ra khỏi liền rẽ hướng về thiên điện. Thiên đế đang thưởng thức trà ngắm hoa vừa nhận được báo cáo của thuộc hạ liền bật cười. Một kẻ chưa sỏi đời như Tinh Thông lại muốn đấu trí với lão? Muốn bắt tay với tướng quân ma giới? Muốn dụ chó có ngó mặt chủ chưa?

- "Bắc Ma tướng quân đã đem binh đến ranh giới thiên - ma rồi"- Thuộc hạ báo cáo.

- "Cứ giả vờ đánh một chút rồi cho toàn bộ quân rút về. À nhớ để lại quân của Tinh Thông lão quân"- Lão cười ha hả, xoay xoay tách trà.

Thuộc hạ vừa rời khỏi, bóng dáng của ma tôn khiến người ta khiếp sợ lại thình lình từ cây anh đào mà lão yêu thích đi ra.

Thiên đế nhíu mày, xoa xoa tim mình -"Đệ mà cứ làm vậy sẽ khiến ta đứng tim mà chết mất"-

- "Hoàng huynh bớt đùa, để tam giới mà biết được thiên đế bị đứng tim vì bị hù bất thình lình thì mất mặt lắm"- Đoạt Mệnh rất tự nhiên mà uống tách trà được rót sẵn để đối diện.

- "Hừ, đệ lúc nào cũng chẳng để lại cho ta mặt mũi, ngày đó đánh ta thành cái đầu heo ta còn chưa tính sổ đệ đấy"- Lão liếc y một cái.

- "Đều là do huynh đã nhường thôi"- Đoạt Mệnh nhún vai không xem trọng chuyện đấy lắm.

- "Tinh Thông đã lộ cái đuôi cáo rồi, khi nào chặt đuôi hắn đây?"- Lão biết rằng chẳng thể cãi lại cái đệ đệ trời đánh này, chuyển hướng sang việc khác.

- "Sắp rồi"-

- "Đệ cũng hay thật, bao mỹ nhân không nhìn lại trúng ngay con dâu mà ta đã chọn"- Nói thật, lão mà không chọc đệ đệ thì quả thật ăn không ngon.

- "Tọa đàm ngày đó, ta đã chọn nàng làm nương tử rồi"- Y cười cười rồi đứng dậy rời đi.

- "Hỉ nộ ái ố lục dục, đệ chưa từng có được thất tình lục dục, đệ có thể đạt đến cảnh giới cao hơn nữa nhưng lại vì một người mà nguyện ý từ bỏ sao?"- Thiên đế cười hàm hồ

- "Cũng như năm đó huynh vì tẩu tẩu mà từ một người thích yên bình đến người không ngại máu rơi để đoạt vị sao? Chúng ta cũng giống nhau cả thôi"- Đoạt Mệnh nhớ lại vị thái tử từng bị ức hiếp, nổi danh nhu nhược ở thiên giới lại là người đứng sau tất cả các vở kịch đẫm máu.

- "Đệ nói đúng, chúng ta đều giống nhau"-



Tiêu Lạc ngồi bình thản thưởng thức tách trà sau một hồi máu tanh. Tửu lầu ở nhân gian đúng lại mang lại cho người ta mỹ vị khó có tam giới.

- "Rượu ngon phải có mỹ nhân, lầu này có ai mau mang ra tiếp bổn thiếu gia"- Tiếng cười ngạo nghễ của người có kim tiền luôn khiến cho người ta cảm thấy đinh tai.

- "Ái cha, công tử cần gì vội, mỹ nhân luôn luôn ưu tiên hàng đầu cho công tử"- Tú bà quả thật dẻo miệng, luôn có cách để lấy lòng mấy vị công tử.

Tên công tử nhìn lướt một tất cả mỹ nữ, liền tức giận đập bàn -"Bổn công tử là ai? Các ngươi dám để nhưng nữ nhân tầm thường này tiếp đãi ta?"-

- "Đây đều là những nữ nhân vừa tròn đôi mươi..."- Vị công tử nào đó nhíu mày, chán chê mấy lời giới thiệu của tú bà mà trực tiếp ném một thỏi bạc vào miệng bà ta -"Câm"-

Hắn nhàn nhạt nhàm chán lại vô tình pha phải vị thần tiên kia. Nụ cười vô lại càng lúc càng mở lớn, phe phẩy cánh quạt -"Bổn công tử thích nàng ta, nếu như bà khiến nàng ta làm bổn công tử thoải mái, mười vạn lượng vàng"-

Tú bà vừa nghe đến số vàng lớn liền sáng mắt, quét tầm nhìn sang vị tiểu thư xinh đẹp kia. Mặt của bà bỗng nhiên tái lại. Đôi môi tô son đậm đang nịnh hót công tử nay lại xuất hiện hai cái răng nanh. Bà ta cũng dàn mỹ nữ kia bỗng xuất hiện đầy móng vuốt, cái đuôi cáo bắt đầu xuất hiện. Tú bà có năm cái đuôi, còn dàn mỹ nữ chỉ có từ hai đến ba cái.

Tú bà mở đôi mắt đã chuyển sang đỏ thẳm, gầm gừ nhìn vị đoàn người của vị công tử -"Ma hậu của bọn ta, ngươi cũng dám động?"-

Tiêu Lạc được một hồ yêu dẫn ra khỏi đó, đến một hang động có phong cảnh bồng lai. Ngàn hoa gặp nàng liền thi nhau nở che cả một mảng trời.

Đoạt Mệnh cười ôn nhu với nàng, trên tay còn chứa căn mệnh đã bị tráo đổi năm xưa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom