Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Chương 50: Big Phúc Lớn.
“Quà gặp mặt......”
Tay của Đào Tinh Úy nặng trịch.
Sờ đến bao lì xì căng phồng này, lòng cô cũng nặng theo.
Đây chỉ là chút tấm lòng thôi sao?
Sờ thấy không chỉ dày, bên trong còn có một thứ đồ cứng cộm lên.
“Thưa chú……”
“Cầm lấy cầm lấy. Cả đời này của chú phát lì xì không được mấy người, nghe nói lần đầu tiên gặp, vẫn nên đưa lễ gặp mặt, coi như là lấy lộc.”
Cho dù là một giáo sư già cả đời đọc sách, chỉ với sự thanh cao kiêu ngạo trong ngày thương của ông, khi đối diện với loại chuyện này cũng phải tùy tục.
Nhất là ông chưa từng nuôi con gái, trông cô gái này không giống với các nữ sinh thường thấy trong trường học.
Nghĩ đến sau này Đào Tinh Úy sẽ là con dâu của mình, giọng ông khi nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hoàn toàn không có khí thế lúc bình thường ông hay chủ trì hội nghị học thuật.
Đào Tinh Úy không hiểu những quy tắc lễ giáo của người lớn, không biết cái bao lì xì này có nên nhận hay không, càng không biết làm sao để từ chối nhận.
Cô nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tần Phạm Hải, lại cảm thấy không nên đùn, nói một tiếng “cám ơn chú”, sau đó ngoan ngoãn đặt bao lì xì đó lên chân của mình.
Cô gái này thật ngoan.
Tần Phạm Hải càng nhìn càng thích.
Đưa con trai đến đội quốc gia làm y đội, còn lừa được một quán quân thế giới khiến người ta yêu thích như vậy, quả thật không lỗ vốn.
Tần Phạm Hải lại hỏi: “Úy Úy, chú nghe A Thận nói, ba mẹ con không ở trong nước phải không?”
“Vâng ạ, họ đi nước ngoài du lịch rồi, ước chừng tuần sau sẽ trở về ạ. Thời gian họ ở nhà rất ít, căn bản đều ở bên ngoài chơi.”
Tần Phạm Hải gật đầu: “Vậy lúc nào đó hẹn thời gian, cùng gặp mặt ăn một bữa cơm?”
“A…….”
Tần Phạm Hải thấy cô bị kinh ngạc, biết bản thận lại nóng lòng rồi.
Hai đứa hôm nay vừa mới ở bên nhau, làm ông hận không thể nhanh chóng định ngày cưới ngay.
“Chú chỉ nói đùa thôi.”
Tần Phạm Hải lượn hai vòng ở gần đội quốc gia, hai mươi phút sau thì cho lái xe đánh xe đến phố ăn vặt để cô đi chơi cùng với đồng đội của cô.
Đào Tinh Úy nói “tạm biệt” với Tần Phạm Hải xong thì xuống xe, chạy đến chỗ ăn cơm.
Các sư huynh sư đệ đã gọi thức ăn xong rồi — — lẩu hai tầng, bên trên là xiên que, bên dưới là lẩu.
Bọn họ xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Đào Tinh Úy lút lắc đầu mặt đầy vui vẻ đi đến, sắc mặt không khỏi có hơi ngại ngùng.
“Đào Đào đến rồi, ngồi ở giữa, vị trí tốt nhất này là giữ lại cho con đấy.”
“Cám ơn chú Ngô.”
Cô nhìn món ngon trước mắt, xoắn tay áo lên, đang chuẩn bị ăn một bữa no nê thì bị cảm đũa lại truy hỏi trước.
“Người đàn ông đó là ai? Em hãy thành thực nói với bọn anh.”
Trương Lai Siêu bình thường không phải là người nghiêm chỉnh, mặt lúc này đã đưa đến trên đĩa rồi.
Đào Tinh Úy không giải thích chỉ mỉm cười, nói: “Là một bề trên của em.”
“Bề trên con khỉ, từ nhỏ em đã cùng lớn lên với bọn anh, chú nào thím nào của em mà bọn anh không biết, ông chú đó buổi tối lái H7 còn thuê lái xe là thân thích bề trên nào của em, em nói đi, nói rõ ra thì bỏ qua cho em.”
“Em...... không thể nói với các anh.” Đào Tinh Úy cười vui vẻ.
Trương Lai Siêu móc ở trong túi của cô ra một cái bao lì xì lớn được giấu không kỹ: “Em xem đây, em đã luân lạc đến bước đường này rồi, còn không chịu nói thật với bọn anh nữa!”
“Mẹ nó dày như vậy, trong hai mươi phút này hai người lên xe đã làm gì mà ông ta cho em nhiều như vậy!”
Đậu phụ trong miệng Đào Tinh Úy làm bỏng môi, cô nhổ ra sau đó duỗi tay giật lại bao lì xì đó.
“Anh muốn chết sao, đây là tiền lì xì của em.......”
Cô cất kỹ bao lì xì đó, đối diện với những ánh mắt quanh bàn đang đánh giá mình, mỗi một ánh mắt giống như đang nhìn đứa trẻ chưa thành niên thiếu giáo dưỡng vậy.
Thương tiếc và căm giận.
Đào Tinh Úy bất lực thở dài một hơi, thật thà đáp: “Đó là ba chồng tương lai của em......”
“Phụt......”
“Ai?”
Mắt Đào Tinh Úy xoay hai vòng như bánh xe.
“Bạn trai của em...... ba anh ấy đó.”
“Em nói lại một lần nữa là ai?”
“Em nói rồi, ông chú vừa rồi là ba của bạn trai em, đến thăm em. Em ở trên xe trò chuyện với chú ấy một lúc, sau đó chú ấy cho em bao lì xì lớn như vậy đấy.”
“Không phải nói ông chú già đó, bọn anh hỏi là bạn trai của em là ai cơ? Từ lúc nào em có bạn trai rồi!”
“Bạn trai của em....... chính là chính là.......”
Giọng nói của Đào Tinh Úy càng lúc càng nhỏ.
Cô hơi không biết nên mở miệng như thế nào.
“Chính là ai, em nói đi chứ!”
“Bảo bối.”
Ở sau bàn ăn vang lên một giọng nói lạnh lùng xen chút ngọt ngào, khiến người cả bàn ăn đều hóa đá.
Ngô Đại Long quay đầu lại trước, thấy là Tần Thận, nhấp một ngụp rượu trắng sau đó vẻ mặt cứng nhắc mới dần hồi phục lại.
“Y đội Tần đến rồi, vừa hay bên đây còn một ghế trống, anh ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Không sao, tôi ngồi bên cạnh em ấy được rồi.”
Tần Thận kéo ghế, chen vào ngồi cạnh Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy cúi cái đầu nhỏ xuống, bảo người bên trên nhích đi một chút mới dành ra được một chỗ trống cho anh nhét ghế.
Vừa vặn, hai chiếc kề sát nhau, vừa một người ngồi xuống.
Đào Tinh Úy nhỏ giọng lẩm bẩm với anh: “Sao anh lại đến đây? Không phải anh còn bị bệnh sao?”
Tần Thận cũng đè thấp giọng nói, châu đầu ghé tai: “Bưởi chiều sốt đột nhiên lui, có thể là bị người nào đó đúc linh đơn diệu dược gì đấy. Sau đó ba anh gửi cho anh địa chỉ, nói em ở đây, bào anh sang đây cùng em.”
Nói xong, tay trái của anh bắt lấy tay trái của cô, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, cũng không ảnh hưởng đến hai người ngọt ngào.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ ở bên nhau, hai người đều vẫn chưa nghiêm túc dùng phương thức ở chung giữa bạn trai bạn gái với nhau.
Lòng Đào Tinh Úy ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn bên mặt đẹp trai của anh, lại lén lút cúi thấp người đến bên tai anh nói nhỏ một câu, sau đó như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng hôn lên vành tai của anh.
Nửa bên tai của Tần Thận bị cô hôn mà đỏ lên.
Thấy hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau, Ngô Đại Long ho một tiếng, méo miệng lắp bắp nói: “Y đội Tần, vừa rồi cậu gọi tiểu tổ tông của chúng tôi, gọi con bé là gì?”
Tần Thận cười cười, lặp lại lần nữa: “Bảo bối?”
Lần này Đào Tinh Úy nghe rõ, khẽ ho một tiếng, xấu hổ muốn chết.
Người cả bàn ăn đều điên cuồng.
Thì nay hôm nay “Úy Úy” còn chưa phải là buồn nôn nhất, bây giờ còn có người gọi cô là “bảo bối” đấy.
“Cậu......”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Anh ấy là bạn trai của con!”
Đào Tinh Úy vui vẻ đột nhiên giơ cao mười ngón tay đang lồng vào nhau được giấu ở dưới bàn lên, phơi ra cho tất cả mọi người thấy.
“Ồ...... A?”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Bọn con, buổi chiều, vừa mới xác định quan hệ.”
Người cả một bàn: “......”
Đào Tinh Úy hôm nay vui vẻ, uống không ít rượu.
Tần Thận phải lái xe nên không uống, anh không có thói quen ăn khuya, cả quá trình đều là im lặng giúp Đào Tinh Úy chần hoặc gắp thức ăn.
Đào Tinh Úy nằm sấp trên lưng Tần Thận, say bí tỉ rồi.
“Chú Ngô, con đưa em ấy về nhà được rồi, say như vậy đưa về ký túc xá không tiện chăm sóc ạ.”
Chú Ngô trong bộ dáng say rượu đó của Đào Tinh Úy, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn lên người Tần Thận, vừa rồi đã nôn trên người anh một lần rồi, cả người đều dơ, may là anh không ghét bỏ.
“Vậy được rồi, cậu đưa con bé về đi, say thành như vậy, ngày mai huấn luyện sớm tôi xin phép giúp con bé được rồi. Haizz, đều tại tôi, cứ ngay lúc này tổ chức cho mọi người ăn uống.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Thận ôm Đào Tinh Úy lên xe.
Cô say đến mức cả người ngồi không vững, anh lại không nỡ để cô một mình ở ghế sau, cứ đặt đầu của cô lên chân của mình.
Sau khi xuống xe, anh ôm cô về nhà mình trước.
Cởi áo khoác giúp cô, lau mặt đúc sữa cho cô uống, bận rộn một lúc mới thấy cô có vẻ dễ chịu hơn một chút, nằm ngủ ở trên giường của anh.
Tần Thận nhìn vẻ mặt ngủ say sưa của cô, sau đó mới thở phào một hơi.
Anh cởi bộ đồ bẩn trên người xuống, thay thành đồ ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn mờ nhạt, Tần còn chưa buồn ngủ bèn lấy một quyển sách ra nằm ở trên giường xem.
Bên cạnh chuẩn bị nước nóng và khăn lông đầy đủ, đề phòng cô đột nhiên khó chịu giật mình tỉnh lại, anh có thể ở bên cạnh chăm sóc kịp thời.
Đột nhiên Đào Tinh Úy trở người, híp lấy mắt, nhìn thấy chăn trên người và người đàn ông bên cạnh mình, có chút đau đầu rên một tiếng.
Tần Thận dựa sát tai cô dịu dàng hỏi dò: “Làm sao vậy? Đầu còn đau sao?”
Đào Tinh Úy ba phần say, ba phần tỉnh, ba phần mơ màng, còn có một phần yếu ớt.
Cô lắc lắc đầu, đi đến ôm chân Tần Thận, vùi đầu vào chiếc eo rắn chắc của anh, nói: “Em xấu hổ, sao em ở trên giường anh......”
Tần Thận bật cười.
Duỗi tay vuốt phần toc sau gáy của cô, nói: “Em uông say, lúc anh đưa em về nhà, tìm không được chìa khó của nhà em.”
Đào Tinh Úy ôm chặt anh thêm một chút, miệng vẫn còn lẩm bẩm, không biết đang làm nũng lung tung gì.
Tần Thận buông sách xuống, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Làm sao vậy?”
Đào Tinh Úy híp mắt, hỏi: “Anh trai, trước giờ em chưa từng nói chuyện yêu đương, em không biết lúc yêu đương thì nên làm gì, em hơi sợ......”
Tần Thận đáp một cách nghiêm túc: “Anh cũng là lần đầu tiên. Nhưng anh nghĩ, có lẽ là như vầy......”
Anh cũng nằm xuống, đến bên môi Đào Tinh Úy hôn một cái, sau đó đưa lưỡi vào thăm dò.
Đào Tinh Úy nức nở đón nhận, đầu vẫn còn chút choáng váng.
Cô theo không kịp tiết tấu của anh, có chút nóng nảy, liền dùng tay túm chặt cổ áo, vừa kéo một cái khiến cổ áo của anh lập tức kéo rộng ra.
Cô nhìn thấy bờ ngực anh có một ngôi sao bỏng mắt, mơ hồ không nhìn rõ, nghĩ muốn dựa đến gần nhìn kỹ.
“Em muốn......”
“Em muốn làm gì? Hửm?”
Người của Tần Thận đã đè xuống, hôn trán cô tiến vào trong chăn.
Bên tai Đào Tinh Úy đều là hơi thở nóng bỏng của anh.
Nửa ngày sau, Tần Thận có lẽ đã hôn đủ rồi, đang dịch khỏi người cô.
Đôi mắt của Đào Tinh Úy từ trong chăn lộ ra.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh vừa thở hổn hển vừa nóng, mặc lại áo đã bị cởi ra, ra sức muốn bản thân bình tĩnh lại, động tác này càng cám dỗ người.
Cô liếm liếm môi, nói trong cơn say khướt: “Anh trai, em muốn nữa......”
Tần Thận cười giễu một tiếng.
May mà anh đau lòng cô còn đang đau đầu, chỉ hôn thôi, luôn cố gắng đè nén dục vọng của bản thân.
Cho dù anh trước kia đối với cô nhiệt tình như lửa thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy có một vài việc, không thể làm quá sớm.
Không nhất thiết phải đợi sau khi kết hôn, dù là qua vài tháng thôi cũng được.
Chủ yếu là anh không có kinh nghiệm, sợ làm đau cô.
Anh nuốt nước bọt, giúp cô đắp chăn lại.
“Mau ngủ đi, khuya rồi.”
Đáy mắt Đào Tinh Úy tràn ngập ý say hình như còn không cam lòng, tay lại bò đến ôm chặt eo anh, chống nửa người trên đến đòi hôn.
Bên trong cô vốn chỉ mặc một chiếc áo ngực, vừa rồi lúc ở trong chăn lăn qua lăn lại, quần áo của cô không biết sao đã bị cởi hết rồi, chỉ còn lại đai đeo thể thao nửa người.
Đai đeo hơi lỏng, một nửa đã trượt xuống, nhìn thấy rõ hết phong cảnh bên trong.
Da thịt mịn màng không ngừng tiếp xúc ma sát lồng ngực của anh, khiến Tần Thận nhẫn nhịn không được, nghiêm túc hôn môi, ngọn lửa đã dập tắt lần nữa được đốt lên......
Nửa chiếc còn lại, dứt khoát không cần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
“Quà gặp mặt......”
Tay của Đào Tinh Úy nặng trịch.
Sờ đến bao lì xì căng phồng này, lòng cô cũng nặng theo.
Đây chỉ là chút tấm lòng thôi sao?
Sờ thấy không chỉ dày, bên trong còn có một thứ đồ cứng cộm lên.
“Thưa chú……”
“Cầm lấy cầm lấy. Cả đời này của chú phát lì xì không được mấy người, nghe nói lần đầu tiên gặp, vẫn nên đưa lễ gặp mặt, coi như là lấy lộc.”
Cho dù là một giáo sư già cả đời đọc sách, chỉ với sự thanh cao kiêu ngạo trong ngày thương của ông, khi đối diện với loại chuyện này cũng phải tùy tục.
Nhất là ông chưa từng nuôi con gái, trông cô gái này không giống với các nữ sinh thường thấy trong trường học.
Nghĩ đến sau này Đào Tinh Úy sẽ là con dâu của mình, giọng ông khi nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hoàn toàn không có khí thế lúc bình thường ông hay chủ trì hội nghị học thuật.
Đào Tinh Úy không hiểu những quy tắc lễ giáo của người lớn, không biết cái bao lì xì này có nên nhận hay không, càng không biết làm sao để từ chối nhận.
Cô nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tần Phạm Hải, lại cảm thấy không nên đùn, nói một tiếng “cám ơn chú”, sau đó ngoan ngoãn đặt bao lì xì đó lên chân của mình.
Cô gái này thật ngoan.
Tần Phạm Hải càng nhìn càng thích.
Đưa con trai đến đội quốc gia làm y đội, còn lừa được một quán quân thế giới khiến người ta yêu thích như vậy, quả thật không lỗ vốn.
Tần Phạm Hải lại hỏi: “Úy Úy, chú nghe A Thận nói, ba mẹ con không ở trong nước phải không?”
“Vâng ạ, họ đi nước ngoài du lịch rồi, ước chừng tuần sau sẽ trở về ạ. Thời gian họ ở nhà rất ít, căn bản đều ở bên ngoài chơi.”
Tần Phạm Hải gật đầu: “Vậy lúc nào đó hẹn thời gian, cùng gặp mặt ăn một bữa cơm?”
“A…….”
Tần Phạm Hải thấy cô bị kinh ngạc, biết bản thận lại nóng lòng rồi.
Hai đứa hôm nay vừa mới ở bên nhau, làm ông hận không thể nhanh chóng định ngày cưới ngay.
“Chú chỉ nói đùa thôi.”
Tần Phạm Hải lượn hai vòng ở gần đội quốc gia, hai mươi phút sau thì cho lái xe đánh xe đến phố ăn vặt để cô đi chơi cùng với đồng đội của cô.
Đào Tinh Úy nói “tạm biệt” với Tần Phạm Hải xong thì xuống xe, chạy đến chỗ ăn cơm.
Các sư huynh sư đệ đã gọi thức ăn xong rồi — — lẩu hai tầng, bên trên là xiên que, bên dưới là lẩu.
Bọn họ xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Đào Tinh Úy lút lắc đầu mặt đầy vui vẻ đi đến, sắc mặt không khỏi có hơi ngại ngùng.
“Đào Đào đến rồi, ngồi ở giữa, vị trí tốt nhất này là giữ lại cho con đấy.”
“Cám ơn chú Ngô.”
Cô nhìn món ngon trước mắt, xoắn tay áo lên, đang chuẩn bị ăn một bữa no nê thì bị cảm đũa lại truy hỏi trước.
“Người đàn ông đó là ai? Em hãy thành thực nói với bọn anh.”
Trương Lai Siêu bình thường không phải là người nghiêm chỉnh, mặt lúc này đã đưa đến trên đĩa rồi.
Đào Tinh Úy không giải thích chỉ mỉm cười, nói: “Là một bề trên của em.”
“Bề trên con khỉ, từ nhỏ em đã cùng lớn lên với bọn anh, chú nào thím nào của em mà bọn anh không biết, ông chú đó buổi tối lái H7 còn thuê lái xe là thân thích bề trên nào của em, em nói đi, nói rõ ra thì bỏ qua cho em.”
“Em...... không thể nói với các anh.” Đào Tinh Úy cười vui vẻ.
Trương Lai Siêu móc ở trong túi của cô ra một cái bao lì xì lớn được giấu không kỹ: “Em xem đây, em đã luân lạc đến bước đường này rồi, còn không chịu nói thật với bọn anh nữa!”
“Mẹ nó dày như vậy, trong hai mươi phút này hai người lên xe đã làm gì mà ông ta cho em nhiều như vậy!”
Đậu phụ trong miệng Đào Tinh Úy làm bỏng môi, cô nhổ ra sau đó duỗi tay giật lại bao lì xì đó.
“Anh muốn chết sao, đây là tiền lì xì của em.......”
Cô cất kỹ bao lì xì đó, đối diện với những ánh mắt quanh bàn đang đánh giá mình, mỗi một ánh mắt giống như đang nhìn đứa trẻ chưa thành niên thiếu giáo dưỡng vậy.
Thương tiếc và căm giận.
Đào Tinh Úy bất lực thở dài một hơi, thật thà đáp: “Đó là ba chồng tương lai của em......”
“Phụt......”
“Ai?”
Mắt Đào Tinh Úy xoay hai vòng như bánh xe.
“Bạn trai của em...... ba anh ấy đó.”
“Em nói lại một lần nữa là ai?”
“Em nói rồi, ông chú vừa rồi là ba của bạn trai em, đến thăm em. Em ở trên xe trò chuyện với chú ấy một lúc, sau đó chú ấy cho em bao lì xì lớn như vậy đấy.”
“Không phải nói ông chú già đó, bọn anh hỏi là bạn trai của em là ai cơ? Từ lúc nào em có bạn trai rồi!”
“Bạn trai của em....... chính là chính là.......”
Giọng nói của Đào Tinh Úy càng lúc càng nhỏ.
Cô hơi không biết nên mở miệng như thế nào.
“Chính là ai, em nói đi chứ!”
“Bảo bối.”
Ở sau bàn ăn vang lên một giọng nói lạnh lùng xen chút ngọt ngào, khiến người cả bàn ăn đều hóa đá.
Ngô Đại Long quay đầu lại trước, thấy là Tần Thận, nhấp một ngụp rượu trắng sau đó vẻ mặt cứng nhắc mới dần hồi phục lại.
“Y đội Tần đến rồi, vừa hay bên đây còn một ghế trống, anh ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Không sao, tôi ngồi bên cạnh em ấy được rồi.”
Tần Thận kéo ghế, chen vào ngồi cạnh Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy cúi cái đầu nhỏ xuống, bảo người bên trên nhích đi một chút mới dành ra được một chỗ trống cho anh nhét ghế.
Vừa vặn, hai chiếc kề sát nhau, vừa một người ngồi xuống.
Đào Tinh Úy nhỏ giọng lẩm bẩm với anh: “Sao anh lại đến đây? Không phải anh còn bị bệnh sao?”
Tần Thận cũng đè thấp giọng nói, châu đầu ghé tai: “Bưởi chiều sốt đột nhiên lui, có thể là bị người nào đó đúc linh đơn diệu dược gì đấy. Sau đó ba anh gửi cho anh địa chỉ, nói em ở đây, bào anh sang đây cùng em.”
Nói xong, tay trái của anh bắt lấy tay trái của cô, không ảnh hưởng đến việc ăn cơm, cũng không ảnh hưởng đến hai người ngọt ngào.
Hôm nay là ngày đầu tiên họ ở bên nhau, hai người đều vẫn chưa nghiêm túc dùng phương thức ở chung giữa bạn trai bạn gái với nhau.
Lòng Đào Tinh Úy ngứa ngáy, nghiêng đầu nhìn bên mặt đẹp trai của anh, lại lén lút cúi thấp người đến bên tai anh nói nhỏ một câu, sau đó như chuồn chuồn lướt nước nhanh chóng hôn lên vành tai của anh.
Nửa bên tai của Tần Thận bị cô hôn mà đỏ lên.
Thấy hai người cứ thì thầm to nhỏ với nhau, Ngô Đại Long ho một tiếng, méo miệng lắp bắp nói: “Y đội Tần, vừa rồi cậu gọi tiểu tổ tông của chúng tôi, gọi con bé là gì?”
Tần Thận cười cười, lặp lại lần nữa: “Bảo bối?”
Lần này Đào Tinh Úy nghe rõ, khẽ ho một tiếng, xấu hổ muốn chết.
Người cả bàn ăn đều điên cuồng.
Thì nay hôm nay “Úy Úy” còn chưa phải là buồn nôn nhất, bây giờ còn có người gọi cô là “bảo bối” đấy.
“Cậu......”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Anh ấy là bạn trai của con!”
Đào Tinh Úy vui vẻ đột nhiên giơ cao mười ngón tay đang lồng vào nhau được giấu ở dưới bàn lên, phơi ra cho tất cả mọi người thấy.
“Ồ...... A?”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Bọn con, buổi chiều, vừa mới xác định quan hệ.”
Người cả một bàn: “......”
Đào Tinh Úy hôm nay vui vẻ, uống không ít rượu.
Tần Thận phải lái xe nên không uống, anh không có thói quen ăn khuya, cả quá trình đều là im lặng giúp Đào Tinh Úy chần hoặc gắp thức ăn.
Đào Tinh Úy nằm sấp trên lưng Tần Thận, say bí tỉ rồi.
“Chú Ngô, con đưa em ấy về nhà được rồi, say như vậy đưa về ký túc xá không tiện chăm sóc ạ.”
Chú Ngô trong bộ dáng say rượu đó của Đào Tinh Úy, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn lên người Tần Thận, vừa rồi đã nôn trên người anh một lần rồi, cả người đều dơ, may là anh không ghét bỏ.
“Vậy được rồi, cậu đưa con bé về đi, say thành như vậy, ngày mai huấn luyện sớm tôi xin phép giúp con bé được rồi. Haizz, đều tại tôi, cứ ngay lúc này tổ chức cho mọi người ăn uống.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Thận ôm Đào Tinh Úy lên xe.
Cô say đến mức cả người ngồi không vững, anh lại không nỡ để cô một mình ở ghế sau, cứ đặt đầu của cô lên chân của mình.
Sau khi xuống xe, anh ôm cô về nhà mình trước.
Cởi áo khoác giúp cô, lau mặt đúc sữa cho cô uống, bận rộn một lúc mới thấy cô có vẻ dễ chịu hơn một chút, nằm ngủ ở trên giường của anh.
Tần Thận nhìn vẻ mặt ngủ say sưa của cô, sau đó mới thở phào một hơi.
Anh cởi bộ đồ bẩn trên người xuống, thay thành đồ ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn mờ nhạt, Tần còn chưa buồn ngủ bèn lấy một quyển sách ra nằm ở trên giường xem.
Bên cạnh chuẩn bị nước nóng và khăn lông đầy đủ, đề phòng cô đột nhiên khó chịu giật mình tỉnh lại, anh có thể ở bên cạnh chăm sóc kịp thời.
Đột nhiên Đào Tinh Úy trở người, híp lấy mắt, nhìn thấy chăn trên người và người đàn ông bên cạnh mình, có chút đau đầu rên một tiếng.
Tần Thận dựa sát tai cô dịu dàng hỏi dò: “Làm sao vậy? Đầu còn đau sao?”
Đào Tinh Úy ba phần say, ba phần tỉnh, ba phần mơ màng, còn có một phần yếu ớt.
Cô lắc lắc đầu, đi đến ôm chân Tần Thận, vùi đầu vào chiếc eo rắn chắc của anh, nói: “Em xấu hổ, sao em ở trên giường anh......”
Tần Thận bật cười.
Duỗi tay vuốt phần toc sau gáy của cô, nói: “Em uông say, lúc anh đưa em về nhà, tìm không được chìa khó của nhà em.”
Đào Tinh Úy ôm chặt anh thêm một chút, miệng vẫn còn lẩm bẩm, không biết đang làm nũng lung tung gì.
Tần Thận buông sách xuống, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Làm sao vậy?”
Đào Tinh Úy híp mắt, hỏi: “Anh trai, trước giờ em chưa từng nói chuyện yêu đương, em không biết lúc yêu đương thì nên làm gì, em hơi sợ......”
Tần Thận đáp một cách nghiêm túc: “Anh cũng là lần đầu tiên. Nhưng anh nghĩ, có lẽ là như vầy......”
Anh cũng nằm xuống, đến bên môi Đào Tinh Úy hôn một cái, sau đó đưa lưỡi vào thăm dò.
Đào Tinh Úy nức nở đón nhận, đầu vẫn còn chút choáng váng.
Cô theo không kịp tiết tấu của anh, có chút nóng nảy, liền dùng tay túm chặt cổ áo, vừa kéo một cái khiến cổ áo của anh lập tức kéo rộng ra.
Cô nhìn thấy bờ ngực anh có một ngôi sao bỏng mắt, mơ hồ không nhìn rõ, nghĩ muốn dựa đến gần nhìn kỹ.
“Em muốn......”
“Em muốn làm gì? Hửm?”
Người của Tần Thận đã đè xuống, hôn trán cô tiến vào trong chăn.
Bên tai Đào Tinh Úy đều là hơi thở nóng bỏng của anh.
Nửa ngày sau, Tần Thận có lẽ đã hôn đủ rồi, đang dịch khỏi người cô.
Đôi mắt của Đào Tinh Úy từ trong chăn lộ ra.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh vừa thở hổn hển vừa nóng, mặc lại áo đã bị cởi ra, ra sức muốn bản thân bình tĩnh lại, động tác này càng cám dỗ người.
Cô liếm liếm môi, nói trong cơn say khướt: “Anh trai, em muốn nữa......”
Tần Thận cười giễu một tiếng.
May mà anh đau lòng cô còn đang đau đầu, chỉ hôn thôi, luôn cố gắng đè nén dục vọng của bản thân.
Cho dù anh trước kia đối với cô nhiệt tình như lửa thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy có một vài việc, không thể làm quá sớm.
Không nhất thiết phải đợi sau khi kết hôn, dù là qua vài tháng thôi cũng được.
Chủ yếu là anh không có kinh nghiệm, sợ làm đau cô.
Anh nuốt nước bọt, giúp cô đắp chăn lại.
“Mau ngủ đi, khuya rồi.”
Đáy mắt Đào Tinh Úy tràn ngập ý say hình như còn không cam lòng, tay lại bò đến ôm chặt eo anh, chống nửa người trên đến đòi hôn.
Bên trong cô vốn chỉ mặc một chiếc áo ngực, vừa rồi lúc ở trong chăn lăn qua lăn lại, quần áo của cô không biết sao đã bị cởi hết rồi, chỉ còn lại đai đeo thể thao nửa người.
Đai đeo hơi lỏng, một nửa đã trượt xuống, nhìn thấy rõ hết phong cảnh bên trong.
Da thịt mịn màng không ngừng tiếp xúc ma sát lồng ngực của anh, khiến Tần Thận nhẫn nhịn không được, nghiêm túc hôn môi, ngọn lửa đã dập tắt lần nữa được đốt lên......
Nửa chiếc còn lại, dứt khoát không cần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook