Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-11
Chương 11: Rốt Cuộc Em Có Mấy Anh Trai Tốt.
Vẫn may người chế tác nói sau khi quay xong tiết mục kỳ này, chí ít phải đợi một tháng mới phát sóng trên tivi, hậu kỳ cắt nối biên tập đều cần thời gian.
Hơn nữa anh ta còn nói với cô, nói đến lúc đó thời gian tiết mục có giới hạn, chủ yếu là muốn quay phong mạo của đội quyền anh quốc gia, chưa chắc sẽ đưa đoạn thay người ta tỏ tình ngốc nghếch đó vào phim chính, tuy nhiên quả thật khá thú vị.
“Cho nên, bác sĩ Tần đó là gì của cô?” Người chế tác tiết mục lập tức bát quái.
Lúc này Đào Tinh Úy mới thở phào một hơi, mỉm cười, lại không tị húy (1) nói với người đó: “Ông xã em, chính là loại còn chưa theo đuổi được ấy.”
......
Buổi tối, Đào Tinh Úy về ký túc xá nữ đội quốc gia, xuống lầu nấu nước nóng gội đầu.
Thật ra cánh tay bó thạch của cô cơ bản đã không có vấn đề gì nữa rồi, cho nên thỉnh thoảng thấm một ít nước cũng không sao cả.
Tóc của cô ướt rượt, quấn khăn lông ở trên cổ, khuỷu tay kẹp lấy thau rửa mặt, ngâm nga một bài hát nhân gian không thành điệu, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng bốc lên mà trở nên đỏ bừng.
Đi đến trước hành lang, Đào Tinh Úy nhìn thấy Phùng Lâm vác túi nhỏ túi lớn, một mình vác xuống đây.
Lúc Phùng Lâm chuyển đồ cũng nhìn thấy cô, ngẩn người chốc lát, im lặng không hé răng, tiếp tục im lặng chuyển hành lí của mình.
Lần trước hai người ở bệnh viện đánh nhau đến ngươi chết ta sống, nay Phùng Lâm lại có thể xem mình như không khí.
“Này, cho dù chuẩn bị trước khi đi thi đấu, xuất ngoại cũng không cần mang nhiều đồ như vậy đâu?”
Cô cũng không ngờ đến vừa mở miệng, bản thân còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện tử tế với cô ta, còn thuận tay giúp cô ta xách một cái thau rửa mặt bỏ ở dưới cầu thang.
Phùng Lâm lạnh mặt nhận lấy, nhếch khóe môi: “Vòng loại Olympic năm nay, tôi không thể tham gia nữa.”
“Vậy cô muốn đi đâu?”
“Đến tuổi rồi, định giải nghệ.”
“Giải nghệ...... được thôi, vậy thì chúc cô tiền đồ như gấm.”
Đào Tinh Úy cố làm ra vẻ thoải mái, bản thân giả vờ như không lấy làm kinh ngạc lắm.
Vận động viên giống như Phùng Lâm không thể tốt lên được nữa, sắp ba mươi tuổi rồi còn nhận trợ cấp cuộc sống của đội quốc gia, cho dù tiếp tục kiên trì cũng rất khó có thể biểu hiện xuất sắc một lần thành danh ở các cuộc thi đấu lớn. Đặc biệt là vận động viên nữ, không được bao nhiêu thời gian, có mấy nữ quyền thủ giống như cô ấy sớm đã giải nghệ kết hôn cả rồi.
Nhưng đột nhiên Phùng Lâm giải nghệ, vẫn có phần nằm ngoài dự liệu của Đào Tinh Úy.
Cô ta dù sao cũng đã cắn răng kiên trì nhiều năm như vậy, mắt thấy giải đấu lớn ở phía trước, nói lui liền lui, không chút khoa học.
“Vậy cô, không định đến cục thể thao tố cáo tôi nữa à?”
Phùng Lâm cúi đầu, cười lạnh một tiếng, hạ vai xuống: “Hai ngày trước Thi Minh từ Mỹ gọi điện thoại cho tôi, anh ấy đích thân làm công tác tư tưởng cho tôi, tôi nghĩ thông suốt rồi.”
“Anh ấy lại có thể đích thân gọi điện thoại cho cô, anh ấy từ sau khi đi Mỹ đến nay còn chưa gọi cho tôi đấy.”
Phùng Lâm nhìn biểu cảm không hề gì của cô, vẫn nhịn không được mà giễu cợt: “Đào Tinh Úy, cô thật sự không biết vì sao tôi luôn châm chích cô ư?”
“Đương nhiên biết. Cô là cảm thấy tính cách của tôi đáng ghét, đánh quyền còn giỏi hơn cô thôi.”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân nhỏ. Nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì tôi luôn thầm mến Thi Minh, tôi thích anh ấy.”
Đào Tinh Úy bị nước bọt của mình làm cho nghẹn, giống như là bị nhét vào một quả dưa lớn vào trong miệng.
“Mẹ ơi cô thích huấn luyện viên của tôi? Tôi trước giờ không hề biết!!”
“Không phải, cô thích huấn luyện viên của tôi, cô châm chích tôi làm gì? Cô có phải bị ngốc không hả?”
“Cô mới bị ngốc.”
Phùng Lâm hung hăng đấm bả vai Đào Tinh Úy, sau đó ra từ kí túc xá đi qua hành lang rời khỏi nơi này, đầu cũng không quay lại.
Trong lòng Đào Tinh Úy lúc này quanh quẩn một ý nghĩ trong đầu: Vẫn may cô gái này không thành sư mẫu của cô.
Ngay cả đi rồi cũng không thể để lại cho người ta một ấn tượng tốt.
……
Quay phim hai ngày thì kết thúc, đối với Đào Tinh Úy mà nói chính xác là thời gian một ngày rưỡi.
Đào Tinh Úy đã nói rõ tình hướng đặc thù của mình với trong đội, không ở lại nhiều thêm một buổi tối với các sư huynh, ngay trong đêm đã vội về đến bệnh viện số sáu trong thành phố — — truy đuổi tình yêu của cô.
Cô lần nữa mặc đồ bệnh nhân lên, nằm ở trên giường bệnh, làm một bé ngoan của bác sĩ Tần.
Tần Thận luôn không trả lời tin nhắn của cô.
Cô cũng không quá để ý, Tần Thận thường xuyên khi có khi không trả lời những tin nhắn này, có lẽ anh chẳng hề để ý loại trò đùa dai như thế.
“Hello, Tiểu Tinh Úy của chúng ta trở lại rồi?”
Hạ Hải ở trên hành lang từ xa nhìn thấy cô, lập tức qua đây chào hỏi cô, trên mặt còn mang theo một nụ cười kỳ dị.
“Anh còn cho rằng ngày mai em mới trở lại đấy, hai ngày nay chủ nhiệm khoa vừa vặn không ở bệnh viện, vợ của anh ta sinh con thứ hai rồi, cả ngày đều ở khoa phụ sản đợi, chỉ vì em mà hiếm khi viết một tờ nghỉ phép mơ hồ kẹp ở bên mình, trong nhất thời bác sĩ y tá tầng này của chúng tôi đều không biết em đã đi đâu rồi. Lại nói, hôm đó Lão Tần còn đặc biệt đi tìm em đấy.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, mỉm cười một cách khó tin: “Ý anh là, bác sĩ Tần đến tìm em?”
“Đúng vậy, nhưng mà không tìm thấy, khi đó sắc mặt còn không tốt lắm.”
Hạ Hải lắc lắc đầu, rất có thâm ý cười vài tiếng, lại đến gần bên tai Đào Tinh Úy thì thầm nói: “Đến lúc đó em phải an ủi cậu ấy nhiều vào. Đàn ông mà đều là con nít, dỗ dành xong đều ổn.”
Đào Tinh Úy trợn tròn mắt, không biết tình hình bên trong nhưng vẫn gật gật đầu, cũng không biết ánh mắt xem kịch của Hạ Hải rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Nhưng mà, cô vẫn rất cam tâm tình nguyện đi an ủi Tần Thận.
Cầu còn không được.
Không được bao lâu.
Buổi tối lúc Tần Thận đến kiểm tra phòng thì nhìn thấy Đào Tinh Úy, anh ngơ ngác đứng ở cửa, sau đó đi qua ấn theo lệ thường đăng kí tình hình cho cô, kiểm tra thạch cao trên tay trái.
Hai ngày nay vừa vặn trong nhà Hàn Lê cũng có chuyện, tạm thời về nhà rồi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Đào Tinh Úy ngậm cười ngắm nhìn Tần Thận, giơ tay kéo áo blouse của anh, giọng nói mềm mại: “Bác sĩ Tần, hai ngày nay em thật sự vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng nhớ anh. Anh có nhớ em không?”
Tầm mắt Tần Thận liếc nhìn xuống, lạnh lùng lấy tay cô ra, nói: “Hôm sau cánh tay này đã có thể tháo thạch cao rồi.”
Lời lẽ cùng vẻ mặt của anh nói không ra có chỗ nào không đúng, khiến trong lòng Đào Tinh Úy cảm thấy trống trải.
“Vậy hôm sau anh sẽ đích thân đến giúp em tháo không?” Cô bán manh hỏi.
Tần Thận lại không có động tĩnh nào, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đợi tháo thạch cao xong, sau khi làm vài nhóm phục hồi chức năng, đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi.”
Xuất viện?
Sao nhanh như vậy đã sắp xuất viện rồi?
“Có thể đừng tháo thạch cao gấp như vậy không, em cảm thấy xương mới bên trong còn chưa ổn định, lỡ như đến lúc đó lại gãy thì làm sao?” Cô đau khổ cầu khẩn.
“Nếu không tháo thì sẽ thối rữa.”
Không có chỗ để có thể bàn bạc.
Nhất định phải tháo. Nhất định phải xuất viện.
Trông thấy Tần Thận kiểm tra phòng xong đang muốn đi.
Đào Tinh Úy vội chạy xuống giường, “lạch bạch lạch bạch” dán lên giống như một miếng kẹo cao su.
Đi đến cửa phòng, Tần Thận bỗng nhiên dừng bước chân, cô lại liều lĩnh cắm đầu vào trong lòng anh.
Nhưng mà lần này, Đào Tinh Úy biết nắm chặt cơ hội, phản ứng cực nhanh nhón gót chân lên, tay trái chống lên bả vai anh, khóa chặt anh lên cửa, không để anh đi.
Cô bĩu môi, ra sức ngẩng cằm lên: “Không cho anh đi, em còn lời chưa có nói xong đâu……”
“Em còn muốn nói gì? Hửm?”
Anh dùng âm cuối ngắn.
Khiến cho người ta nghe không ra chút hơi ấm nào, vẫn không thèm để ý.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, cho dù cố gắng nhón chân đi nữa vẫn chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi của anh, không có chút khí thế nào.
Thế là cô cởi giày, cẩn thận giẫm lên trên giày da của anh, lại nhón chân lên, phát hiện hai người như vậy gần đến mức sắp hoàn toàn dán chặt lại với nhau.
Tim cô đập rất nhanh.
Nhưng thân làm người chủ động đi “cửa đông” người ta, có vẻ như không thể sợ như vậy.
Cô cố gắng đè xuống ý cười bên khóe môi, lại ngẩng đầu lên, chỉ có lúm đồng tiền nhàn nhạt đọng ở bên miệng, mắt nhìn anh trêu chọc nói: “Bác sĩ Tần, bằng không, sau này em sẽ gọi anh là anh trai nhé?”
Cô là con gái một, trước giờ không có anh trai, cho dù có thì đó cũng là anh em họ có quan hệ rất xa, bình thường không hay gặp mặt.
Cô lại không phải là loại đứa trẻ đặc biệt lễ phép, lười đi tâng bốc người ta, căn bản rất ít lần nghiêm túc gọi ai là “anh trai”.
Mà cô bỗng nhiên nhớ ra sáu năm trước, đối với đội y tế và bác sĩ bình thường khác cô không có khái niệm gì, nhưng lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Tần Thận, đã lập tức gọi ngay một tiếng “anh trai”.
“Anh trai ~”
Cô thử gọi anh một tiếng, lén lút vòng tay lên eo anh.
Cô không dám ôm anh quá chặt, cánh tay trắng nõn cách áo blouse của anh vẫn còn để một khe hở khá lớn. Bản thân cô vẫn còn là một thiếu nữ trong thời kỳ thanh xuân, lòng nảy ý xuân, nhịn không được muốn lén ăn trái cấm, nên vẫn còn xấu hổ lắm.
Tuy lúc ở trong đội, cô cả ngày từ sáng đến tối đều huấn luyện cùng các sư huynh, nhưng đối với cấu tạo thân hình của đàn ông cô biết rất ít.
Đặc biệt là đối mặt với người đàn ông mình thích, cô không nỡ xuống tay nặng.
Khóe mắt Tần Thận hơi co rút, tầm mắt nhìn xuống, dùng giọng nói thật bình thản hỏi ngược lại: “Cho nên rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt? Hửm?”
= = = = = =
Chú thích:
Tị Húy: Trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý. Ở đây Đào Tinh Úy không kiêng dè gì nói với người khác về Tần Thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Vẫn may người chế tác nói sau khi quay xong tiết mục kỳ này, chí ít phải đợi một tháng mới phát sóng trên tivi, hậu kỳ cắt nối biên tập đều cần thời gian.
Hơn nữa anh ta còn nói với cô, nói đến lúc đó thời gian tiết mục có giới hạn, chủ yếu là muốn quay phong mạo của đội quyền anh quốc gia, chưa chắc sẽ đưa đoạn thay người ta tỏ tình ngốc nghếch đó vào phim chính, tuy nhiên quả thật khá thú vị.
“Cho nên, bác sĩ Tần đó là gì của cô?” Người chế tác tiết mục lập tức bát quái.
Lúc này Đào Tinh Úy mới thở phào một hơi, mỉm cười, lại không tị húy (1) nói với người đó: “Ông xã em, chính là loại còn chưa theo đuổi được ấy.”
......
Buổi tối, Đào Tinh Úy về ký túc xá nữ đội quốc gia, xuống lầu nấu nước nóng gội đầu.
Thật ra cánh tay bó thạch của cô cơ bản đã không có vấn đề gì nữa rồi, cho nên thỉnh thoảng thấm một ít nước cũng không sao cả.
Tóc của cô ướt rượt, quấn khăn lông ở trên cổ, khuỷu tay kẹp lấy thau rửa mặt, ngâm nga một bài hát nhân gian không thành điệu, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì hơi nước nóng bốc lên mà trở nên đỏ bừng.
Đi đến trước hành lang, Đào Tinh Úy nhìn thấy Phùng Lâm vác túi nhỏ túi lớn, một mình vác xuống đây.
Lúc Phùng Lâm chuyển đồ cũng nhìn thấy cô, ngẩn người chốc lát, im lặng không hé răng, tiếp tục im lặng chuyển hành lí của mình.
Lần trước hai người ở bệnh viện đánh nhau đến ngươi chết ta sống, nay Phùng Lâm lại có thể xem mình như không khí.
“Này, cho dù chuẩn bị trước khi đi thi đấu, xuất ngoại cũng không cần mang nhiều đồ như vậy đâu?”
Cô cũng không ngờ đến vừa mở miệng, bản thân còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện tử tế với cô ta, còn thuận tay giúp cô ta xách một cái thau rửa mặt bỏ ở dưới cầu thang.
Phùng Lâm lạnh mặt nhận lấy, nhếch khóe môi: “Vòng loại Olympic năm nay, tôi không thể tham gia nữa.”
“Vậy cô muốn đi đâu?”
“Đến tuổi rồi, định giải nghệ.”
“Giải nghệ...... được thôi, vậy thì chúc cô tiền đồ như gấm.”
Đào Tinh Úy cố làm ra vẻ thoải mái, bản thân giả vờ như không lấy làm kinh ngạc lắm.
Vận động viên giống như Phùng Lâm không thể tốt lên được nữa, sắp ba mươi tuổi rồi còn nhận trợ cấp cuộc sống của đội quốc gia, cho dù tiếp tục kiên trì cũng rất khó có thể biểu hiện xuất sắc một lần thành danh ở các cuộc thi đấu lớn. Đặc biệt là vận động viên nữ, không được bao nhiêu thời gian, có mấy nữ quyền thủ giống như cô ấy sớm đã giải nghệ kết hôn cả rồi.
Nhưng đột nhiên Phùng Lâm giải nghệ, vẫn có phần nằm ngoài dự liệu của Đào Tinh Úy.
Cô ta dù sao cũng đã cắn răng kiên trì nhiều năm như vậy, mắt thấy giải đấu lớn ở phía trước, nói lui liền lui, không chút khoa học.
“Vậy cô, không định đến cục thể thao tố cáo tôi nữa à?”
Phùng Lâm cúi đầu, cười lạnh một tiếng, hạ vai xuống: “Hai ngày trước Thi Minh từ Mỹ gọi điện thoại cho tôi, anh ấy đích thân làm công tác tư tưởng cho tôi, tôi nghĩ thông suốt rồi.”
“Anh ấy lại có thể đích thân gọi điện thoại cho cô, anh ấy từ sau khi đi Mỹ đến nay còn chưa gọi cho tôi đấy.”
Phùng Lâm nhìn biểu cảm không hề gì của cô, vẫn nhịn không được mà giễu cợt: “Đào Tinh Úy, cô thật sự không biết vì sao tôi luôn châm chích cô ư?”
“Đương nhiên biết. Cô là cảm thấy tính cách của tôi đáng ghét, đánh quyền còn giỏi hơn cô thôi.”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân nhỏ. Nguyên nhân chủ yếu, là bởi vì tôi luôn thầm mến Thi Minh, tôi thích anh ấy.”
Đào Tinh Úy bị nước bọt của mình làm cho nghẹn, giống như là bị nhét vào một quả dưa lớn vào trong miệng.
“Mẹ ơi cô thích huấn luyện viên của tôi? Tôi trước giờ không hề biết!!”
“Không phải, cô thích huấn luyện viên của tôi, cô châm chích tôi làm gì? Cô có phải bị ngốc không hả?”
“Cô mới bị ngốc.”
Phùng Lâm hung hăng đấm bả vai Đào Tinh Úy, sau đó ra từ kí túc xá đi qua hành lang rời khỏi nơi này, đầu cũng không quay lại.
Trong lòng Đào Tinh Úy lúc này quanh quẩn một ý nghĩ trong đầu: Vẫn may cô gái này không thành sư mẫu của cô.
Ngay cả đi rồi cũng không thể để lại cho người ta một ấn tượng tốt.
……
Quay phim hai ngày thì kết thúc, đối với Đào Tinh Úy mà nói chính xác là thời gian một ngày rưỡi.
Đào Tinh Úy đã nói rõ tình hướng đặc thù của mình với trong đội, không ở lại nhiều thêm một buổi tối với các sư huynh, ngay trong đêm đã vội về đến bệnh viện số sáu trong thành phố — — truy đuổi tình yêu của cô.
Cô lần nữa mặc đồ bệnh nhân lên, nằm ở trên giường bệnh, làm một bé ngoan của bác sĩ Tần.
Tần Thận luôn không trả lời tin nhắn của cô.
Cô cũng không quá để ý, Tần Thận thường xuyên khi có khi không trả lời những tin nhắn này, có lẽ anh chẳng hề để ý loại trò đùa dai như thế.
“Hello, Tiểu Tinh Úy của chúng ta trở lại rồi?”
Hạ Hải ở trên hành lang từ xa nhìn thấy cô, lập tức qua đây chào hỏi cô, trên mặt còn mang theo một nụ cười kỳ dị.
“Anh còn cho rằng ngày mai em mới trở lại đấy, hai ngày nay chủ nhiệm khoa vừa vặn không ở bệnh viện, vợ của anh ta sinh con thứ hai rồi, cả ngày đều ở khoa phụ sản đợi, chỉ vì em mà hiếm khi viết một tờ nghỉ phép mơ hồ kẹp ở bên mình, trong nhất thời bác sĩ y tá tầng này của chúng tôi đều không biết em đã đi đâu rồi. Lại nói, hôm đó Lão Tần còn đặc biệt đi tìm em đấy.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, mỉm cười một cách khó tin: “Ý anh là, bác sĩ Tần đến tìm em?”
“Đúng vậy, nhưng mà không tìm thấy, khi đó sắc mặt còn không tốt lắm.”
Hạ Hải lắc lắc đầu, rất có thâm ý cười vài tiếng, lại đến gần bên tai Đào Tinh Úy thì thầm nói: “Đến lúc đó em phải an ủi cậu ấy nhiều vào. Đàn ông mà đều là con nít, dỗ dành xong đều ổn.”
Đào Tinh Úy trợn tròn mắt, không biết tình hình bên trong nhưng vẫn gật gật đầu, cũng không biết ánh mắt xem kịch của Hạ Hải rốt cuộc có vấn đề ở đâu.
Nhưng mà, cô vẫn rất cam tâm tình nguyện đi an ủi Tần Thận.
Cầu còn không được.
Không được bao lâu.
Buổi tối lúc Tần Thận đến kiểm tra phòng thì nhìn thấy Đào Tinh Úy, anh ngơ ngác đứng ở cửa, sau đó đi qua ấn theo lệ thường đăng kí tình hình cho cô, kiểm tra thạch cao trên tay trái.
Hai ngày nay vừa vặn trong nhà Hàn Lê cũng có chuyện, tạm thời về nhà rồi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.
Đào Tinh Úy ngậm cười ngắm nhìn Tần Thận, giơ tay kéo áo blouse của anh, giọng nói mềm mại: “Bác sĩ Tần, hai ngày nay em thật sự vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng nhớ anh. Anh có nhớ em không?”
Tầm mắt Tần Thận liếc nhìn xuống, lạnh lùng lấy tay cô ra, nói: “Hôm sau cánh tay này đã có thể tháo thạch cao rồi.”
Lời lẽ cùng vẻ mặt của anh nói không ra có chỗ nào không đúng, khiến trong lòng Đào Tinh Úy cảm thấy trống trải.
“Vậy hôm sau anh sẽ đích thân đến giúp em tháo không?” Cô bán manh hỏi.
Tần Thận lại không có động tĩnh nào, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đợi tháo thạch cao xong, sau khi làm vài nhóm phục hồi chức năng, đã có thể chuẩn bị xuất viện rồi.”
Xuất viện?
Sao nhanh như vậy đã sắp xuất viện rồi?
“Có thể đừng tháo thạch cao gấp như vậy không, em cảm thấy xương mới bên trong còn chưa ổn định, lỡ như đến lúc đó lại gãy thì làm sao?” Cô đau khổ cầu khẩn.
“Nếu không tháo thì sẽ thối rữa.”
Không có chỗ để có thể bàn bạc.
Nhất định phải tháo. Nhất định phải xuất viện.
Trông thấy Tần Thận kiểm tra phòng xong đang muốn đi.
Đào Tinh Úy vội chạy xuống giường, “lạch bạch lạch bạch” dán lên giống như một miếng kẹo cao su.
Đi đến cửa phòng, Tần Thận bỗng nhiên dừng bước chân, cô lại liều lĩnh cắm đầu vào trong lòng anh.
Nhưng mà lần này, Đào Tinh Úy biết nắm chặt cơ hội, phản ứng cực nhanh nhón gót chân lên, tay trái chống lên bả vai anh, khóa chặt anh lên cửa, không để anh đi.
Cô bĩu môi, ra sức ngẩng cằm lên: “Không cho anh đi, em còn lời chưa có nói xong đâu……”
“Em còn muốn nói gì? Hửm?”
Anh dùng âm cuối ngắn.
Khiến cho người ta nghe không ra chút hơi ấm nào, vẫn không thèm để ý.
Cô thấp hơn anh một cái đầu, cho dù cố gắng nhón chân đi nữa vẫn chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi của anh, không có chút khí thế nào.
Thế là cô cởi giày, cẩn thận giẫm lên trên giày da của anh, lại nhón chân lên, phát hiện hai người như vậy gần đến mức sắp hoàn toàn dán chặt lại với nhau.
Tim cô đập rất nhanh.
Nhưng thân làm người chủ động đi “cửa đông” người ta, có vẻ như không thể sợ như vậy.
Cô cố gắng đè xuống ý cười bên khóe môi, lại ngẩng đầu lên, chỉ có lúm đồng tiền nhàn nhạt đọng ở bên miệng, mắt nhìn anh trêu chọc nói: “Bác sĩ Tần, bằng không, sau này em sẽ gọi anh là anh trai nhé?”
Cô là con gái một, trước giờ không có anh trai, cho dù có thì đó cũng là anh em họ có quan hệ rất xa, bình thường không hay gặp mặt.
Cô lại không phải là loại đứa trẻ đặc biệt lễ phép, lười đi tâng bốc người ta, căn bản rất ít lần nghiêm túc gọi ai là “anh trai”.
Mà cô bỗng nhiên nhớ ra sáu năm trước, đối với đội y tế và bác sĩ bình thường khác cô không có khái niệm gì, nhưng lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Tần Thận, đã lập tức gọi ngay một tiếng “anh trai”.
“Anh trai ~”
Cô thử gọi anh một tiếng, lén lút vòng tay lên eo anh.
Cô không dám ôm anh quá chặt, cánh tay trắng nõn cách áo blouse của anh vẫn còn để một khe hở khá lớn. Bản thân cô vẫn còn là một thiếu nữ trong thời kỳ thanh xuân, lòng nảy ý xuân, nhịn không được muốn lén ăn trái cấm, nên vẫn còn xấu hổ lắm.
Tuy lúc ở trong đội, cô cả ngày từ sáng đến tối đều huấn luyện cùng các sư huynh, nhưng đối với cấu tạo thân hình của đàn ông cô biết rất ít.
Đặc biệt là đối mặt với người đàn ông mình thích, cô không nỡ xuống tay nặng.
Khóe mắt Tần Thận hơi co rút, tầm mắt nhìn xuống, dùng giọng nói thật bình thản hỏi ngược lại: “Cho nên rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt? Hửm?”
= = = = = =
Chú thích:
Tị Húy: Trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý. Ở đây Đào Tinh Úy không kiêng dè gì nói với người khác về Tần Thận.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com