• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nắm Đấm Nho Nhỏ (3 Viewers)

  • Chương 7: Chương 7:

Đào Tinh Úy cắn một miếng kem, rơi ngay xuống đất.
! ! !
Chẳng lẽ anh đã biết cả rồi ! !
Đó là lúc lần đầu tiên đến “bà dì”, trèo lên tường muốn trốn chạy khỏi đội quốc gia, còn dùng cái mông đầy máu đối diện với anh, cưỡi trên tường sợ hãi khóc hỏi anh “em có phải sắp chết rồi không”, cuối cùng còn để anh dạy mình dùng băng vệ sinh……
Đều nói con gái lớn mười tám biến, càng thay đổi càng xinh đẹp, để giải thích điều này có thể nói là do gien hoàn mỹ của con gái nhà họ Đào.
Đào Tinh Úy của mười hai tuổi vẻ ngoài không có gì nổi bật, ngoại trừ đôi mắt hơi to tròn, gương mặt trẻ con bầu bĩnh. Không đến mức xinh đẹp, chỉ có thể miễn cưỡng coi là đáng yêu, thoạt nhìn giống như một tiểu nha đầu còn lộ hương vị thôn quê. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Nhưng ngũ quan của cô theo tuổi tác càng lớn càng nảy nở.
Mấy lần trước kia cách khá lâu cô mới về nhà, ngay cả ba mẹ ruột còn nhận không ra cô, lúc đó họ đều rất nghiêm túc mà hỏi cô “Đội các con có phải lén đưa con đến Hàn Quốc rồi không?”
Cho nên cô có thể tự tin cho rằng, Tần Thận sẽ không đến mức nhận ra mình.
“Thì ra chúng ta sớm đã biết nhau rồi sao”, “Đây không phải là đang sợ giữa hai bên ngại ngùng sao”, “Ai mà không có chút hồi ức ngốc nghếch và xúi quẩy cơ chứ” những lời này đều đã đến bên miệng Đào Tinh Úy rồi.
Kết quả, Tần Thận lại như cười như không bổ sung một câu: “Trước kia không phải em học cắt tóc sao? Tôi hình như đã từng gặp em ở tiệm cắt tóc nào đó.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác.
Đem những lời kia nuốt trở vào bụng.
Không nghĩ nhiều, cô tóm lấy bậc thang này để xuống, lập tức thuận theo mạch suy nghĩ của anh nói tiếp: “Đúng đúng, sau đó em phát hiện bản thân là một người tay chân không nhanh nhẹn, sẽ chẳng đạt được kết quả gì, cho nên chạy đi mở cửa hàng hoa rồi!”
Tần Thận ở trên xe không nhịn được bật cười.
Đào Tinh Úy là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười như vậy.
Trong chớp mắt núi băng tan chảy, thật là đẹp mắt.
Tim cô bỗng nhiên đập thình thịch thình thịch rất nhanh, trong nhất thời khó mà phân biệt được là do bản thân lại nói dối lần nữa, hay là do nụ cười của anh khiến bản thân khó chống đỡ.
Tần Thận dừng xong xe, lúc từ trên xe bước xuống, nụ cười trên mặt đã biến mất rồi, lại quay về dáng vẻ lạnh lùng như trước của anh.
Đào Tinh Úy cũng vội nhét hết kem vào trong miệng, ép mặt đến đỏ ửng, theo sau mông anh trở về bệnh viện.
Tần Thận có một đống việc cần làm, từ khoa điều trị nội trú B vượt qua hành lang đi đến khoa điều trị nội trú A, sau khi lấy vài phần tài liệu, lại vòng đến đại sảnh khu khám bệnh của bệnh viện.
Đào Tinh Úy không nhìn đường, chỉ lo đi theo anh.
“Bác sĩ Tần, đích thân đưa bệnh nhân của mình đi tản bộ sao?”
Hai y tá đi ngang qua trộm cười lên tiếng chào hỏi với anh, lại quay đầu thì thầm nói riêng.

Lúc này Tần Thận mới để ý cái đuôi nhỏ ở sau lưng, liền dừng lại bước chân.
Cả người Đào Tinh Úy đâm thẳng vào trong lòng anh.
Còn chưa kịp hưởng thụ bao nhiêu giây, cái đầu lập tức bị bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy ra.
“Sao còn đi theo tôi?”
“Chẳng lẽ chúng ta không thuận đường sao? Em là bệnh nhân của anh mà.”
“Tôi còn có một cuộc họp, tạm thời không về khoa. Em về trước đi, cẩn thận cái tay.”
Đào Tinh Úy không cam tâm, đuổi theo hai bước: “Vậy bây giờ anh muốn đi đâu?”
Tần Thận làm mặt nghiêm chính: “Nhà vệ sinh nam. Muốn đi cùng không?”
Đào Tinh Úy vì xấu hổ mà trở nên ấp úng, lại còn chưa chết tâm: “Em, có thể đi cùng sao?”
Tần Thận: ……
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuyên qua cô, nhìn thấy người nào đó, lập tức lấy trong túi ra một gói khăn giấy ướt được gói sơ, đưa cho Đào Tinh Úy.
“Trước khi về, lau sạch miệng.”
Đào Tinh Úy nhận lấy, mở ra bán tín bán nghi lau miệng, toàn là kem bơ màu xanh, sau khi lau xong thì đứng hình lại……
Lúc anh nói chuyện cùng mình sao nhịn không cười chứ?
Tần Thận đi đến nhà vệ sinh trước.
Cô lại cúi đầu ngửi tờ khăn giấy ướt đó, mùi vị giống như vừa rồi anh lau cho mình.

Rất dễ ngửi.
Vừa quay đầu, Đào Tinh Úy đụng ngay Ngô Đại Long ở phía trước đi đến.
Cô vội lau kỹ miệng thêm lần nữa, tránh để lại vết kem sau khi ăn.
“Chú Ngô……”
“Tiểu tổ tông, sao con lại ở đây, chú đang định đến khoa điều trị nội trú tìm con đây.”
Ngô Đại Long cởi mũ xuống, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển sắc mặt không thoải mái lắm.
Ở đây là khu khám bệnh, ông định đến xem mình có lẽ sẽ trực tiếp đến khu điều trị nội trú.

“Con đang muốn hỏi chú sao lại ở đây đấy!”
Ngô Đại Long thở dài: “Hôm nay lĩnh đội Dư của đội nữ dẫn Phùng Lâm đến bệnh viện trồng răng giả rồi, chú cũng cùng đến giúp xem sao.”
Nghe đến cái tên Phùng Lâm, Đào Tinh Úy thầm trợn trắng mắt: “Chuyện của đội nữ người ta, chú bận trước bận sau làm gì?”
Vừa nhắc đến việc này, Ngô Đại Long lại tức giận: “Còn không phải là tai họa do tiểu tổ tông con gây ra sao! Chú chùi mông cho con đến hôm nay còn chưa chùi sạch sẽ. Phùng Lâm cảm thấy trong đội xử phạt con quá nhẹ, mấy hôm nay định tố cáo lên trên lãnh đạo của cục thể thao tỉnh, lãnh đạo đội quốc gia làm rất nhiều công tác tư tưởng với cô ta cũng không tác dụng. Việc này nếu làm ồn đến cục thể thao thật, con cảm thấy còn có thể đi được đến đâu chứ?”
Đào Tinh Úy chơi đùa tờ khăn ướt trên tay, dựa bên lan can là ra vẻ việc này không liên quan đến mình.
“Vậy cứ để cô ta đi, dù sao tố cáo chuyện trong tối ngoài sáng chính là sở trường tốt nhất của cô ta, con còn có thể cản được sao? Lúc đó cô ta tố cáo con cùng Thi Minh có vấn đề, chính là cảm thấy lần nào tổng hợp danh sách con luôn đứng đầu ngứa mắt cô ta. Lần này cô ta lại có thứ để tố cáo, đương nhiên sẽ không chịu để yên rồi.”
Ngô Đại Long chống nạnh, vén sợi tóc lưa thưa trước trán, phiền chán.
“Dù sao lĩnh đội Dư của đội nữ hôm nay đã đảm bảo với chú rồi, chỉ cần con lúc này có thể qua đó nói câu xin lỗi với Phùng Lâm, anh ta có thể đảm bảo làm công tác tư tưởng với Phùng Lâm, tuyệt đối sẽ không để cô ta làm lớn chuyện này đến cục thể thao.”
“Xin lỗi? Ha, con không đi……”
Đào Tinh Úy nghĩ cũng không nghĩ.
Chuyện này không có cửa.
Phùng Lâm còn chưa cho cô, chưa cho huấn luyện viên Thi một câu xin lỗi nào đâu.
Tính ra huấn luyện viên Thi vội đến Mỹ đều là bị cô ta hại, dựa vào đâu bảo cô xin lỗi cô ta trước?
“Tổ tông, chú cũng biết việc này uất ức cho con, nhưng chúng ta nhịn một chút cho vụ này qua đi được không?”
“Nhịn cũng được. Nhưng con sợ là con nhịn không nỗi, lại đánh cô ta thêm một quyền.”
Ngô Đại Long: ……
“Đào – Tinh – Úy!”
Trong đại sảnh vang lên một tiếng kêu bén nhọn, từ trong thang máy bay đến bên tai Đào Tinh Úy, áp sát bằng tốc độ ánh sáng.
Phùng Lâm có lẽ vừa trồng xong hai cây răng đi ra, vừa nhìn thấy Đào Tinh Úy thì khí thế mạnh mẽ xông qua.
Lĩnh đội Dư ở phía sau cô ta gọi lại, căn bản không cản được.
Đào Tinh Úy cười lạnh một tiếng, “Chú Ngô, chú xác định xin lỗi có tác dụng? Với sức gấu này của cô ta, lĩnh đội Dư có thể thuyết phục được cô ta thật ư?”
Ngô Đại Long ngại ngùng ho một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt, Phùng Lâm đã xông đến trước mặt Đào Tinh Úy.
Không còn vẻ kiêu ngạo của một đội trưởng đội nữ như trước kia, Phùng Lâm hôm nay vừa thấy Đào Tinh Úy, sau con ngươi giống như gắn lò xo, dần tiến hóa thành King Kong mẹ có thể nuốt chửng người. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
“Đào Tinh Úy, những ngày qua cô ở trong bệnh viện trốn khá nhàn nhã nhỉ! Ngay cả đội cũng không dám về, bây giờ biết sợ rồi à?”
Đào Tinh Úy dùng ngón út móc ráy tai, lại lười biếng chỉ răng cô ta: “Răng giả mới làm khá tốt, lại không lọt gió.”
Lỗ mũi Phùng Lâm lập tức to lên gấp đôi, cách hình tượng King Kong mẹ lại gần thêm một bước.
“Đào Tinh Úy tm mày có phải lại muốn đánh nhau không!”
“Sao cũng được cả thôi.”
Đào Tinh Úy nhếch miệng, ý nói là muốn đến thì đến.
Cô còn một tay, thạch cao trên tay kia chưa tháo, nhưng đánh nhau với loại người này, lại không phải thi đấu trên võ đài, không cần xem trọng nhiều như vậy.
Huống chi cô có lòng tin mù quáng, đối phó với Phùng Lâm, chỉ cần một nắm tay thôi là đủ rồi.
Phùng Lâm chẳng qua chỉ có sự từng trải khá nhiều, nếu thật sự xét về thực lực, trong đội nữ có rất nhiều người có thể thay thế chức đội trưởng này của cô ta.
Hai người dính lại một chỗ đang muốn đánh nhau, Ngô Đại Long và lĩnh đội Dư vội đi qua đứng ở giữa khuyên can.
“Hai người các cô làm gì thế! Ở đây không phải là trong đội, đây là bệnh viện lớn! Chuyện của đội chúng ta ngàn vạn đừng để mất mặt mũi ở bên ngoài.”
“Dừng tay hết cho tôi, không còn kỷ luật nữa phải không? Bình thường trong đội dạy các cô thế nào?”
Chú Ngô chịu trách nhiệm cản Phùng Lâm.
Lĩnh đội Dư tóm chặt Đào Tinh Úy.
Nhưng trong chuyện này, vốn người đánh nhau có năm phần là muốn đánh vào lòng đối phương, sau đó càng được khuyên giải, hỏa khí này càng bốc lên bị kích động thành mười phần mười.
Đào Tinh Úy chính là loại người này.
Cô vốn định đánh qua loa vài cái, nhưng khi thấy Phùng Lâm bị chú Ngô cản lại thì càng nhe nanh múa vuốt, còn ngộ thương chú Ngô vài lần.
Mẹ nó. Thật muốn đánh vỡ hết răng của cô ta xuống.
Nhưng trước mắt bị rơi vào cục diện bế tắc, không ai đánh trúng ai.
Đột nhiên Đào Tinh Úy đứng tại chỗ không động đậy nữa.
Lĩnh đội Dư thở dài một hơi, xoay qua vỗ về Phùng Lâm.
Phùng Lâm thấy Đào Tinh Úy không đánh tiếp nữa, cô ta cũng thở hổn hển, lớn tiếng quăng ra vài câu bẩn thỉu nghe không lọt tai, sau đó cũng dừng tay lại.
Đương lúc ba người không kịp phòng bị, Đào Tinh Úy đột nhiên bước nhanh qua, không thốt ra tiếng nào, “loảng xoảng” một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng ấn chặt đầu Phùng Lâm lên thùng rác bên cạnh.
Ngô Đại Long cùng lĩnh đội Dư đều đứng ngốc ra đó.
Phùng Lâm cắn răng chống cự, ngọ nguậy vài lần, vẫn bị Đào Tinh Úy đè trở lại trên nắp thùng rác.
Cô dùng nắm tay quấn thạch cao khẽ vỗ lên mặt Phùng Lâm, hung ác nói: “Không dạy dỗ cô một trận, có phải cô đã quên ai là ba của cô phải không?”

Mỗi lần tổng hợp bảng xếp hạng của vận động viên quyền anh nữ, Đào Tinh Úy không đứng thứ nhất thì đứng thứ hai, ném Phùng Lâm cách xa ngàn cây số.
Nếu không phải bởi vì các cô không ở cùng một cấp hạng nặng, cô sớm đã có thể dạy dỗ cô ta thật tốt.
Mặt Phùng Lâm ở trên thùng rác bị ép đến biến hình, xoay đầu mắng: “Đào Tinh Úy! Đồ con hoang này……”
“Đúng, đồ con hoang này chính là ba cô!”
“Mày!!”
“Biết rồi biết rồi, ba sẽ thả con ra.”
Đào Tinh Úy buông Phùng Lâm ra, tay trái thuận thế đánh vào ngực Phùng Lâm.
Lần này cô biết khôn hơn, chỉ chọn đánh ở vị trí có khả năng chống đỡ cú đánh. Hơn nữa độ mạnh yếu lúc ra quyền cũng tuyệt đối không để khớp xương tay của mình bị tổn thương quá nhiều, toàn bộ đều dựa vào tần xuất và độ chuẩn xác để giành thắng lợi.
Phùng Lâm cũng phát hiện ra, Đào Tinh Úy cho dù chỉ dùng một tay ra quyền, tốc độ cũng nhanh hơn so với dự liệu của cô ta, thử thăm dò đánh ra vài quyền đều lệch, căn bản tìm không được cơ hội đánh trả, suốt quá trình chỉ lo phòng ngự bảo vệ, thế là càng đánh càng nôn nóng.
Đợi đến khi vận động viên quyền anh bắt đầu chân chính đánh, lúc đó muốn xen vào khuyên can thì không dễ dàng như vậy nữa, huống chi hai người này bây giờ không hề nghe khuyên giải.
Nhìn thấy đám người vây xem càng lúc càng đông, trong lòng hai lĩnh đội đều thổi qua một trận gió lạnh rì rào.
Những cô gái khác đánh nhau, hoặc là kéo tóc hoặc là xé quần áo, dáng vẻ khó coi lại không có bất kỳ kỹ thuật quy tắc gì.
Nhưng hai cô gái này đánh nhau, nếu không nghĩ đến vấn đề trị an của bệnh viện, đây tuyệt đối là trận đấu vô cùng tuyệt vời. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Dần dần, bên cạnh lại có người vỗ tay hô hay.
Rất nhanh, một đội bảo vệ của bệnh viện nghe tiếng xông lên đây.
“Có người ở lầu một khu khám bệnh đánh nhau ầm ĩ!”
“Đừng nhìn nữa, giải tán hết giải tán hết! Đánh nhau có gì hay mà xem?”
……
Giữa lúc hỗn loạn, Đào Tinh Úy ở trong đám người nhìn thấy bóng dáng Tần Thận, có lẽ anh vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, vẫn không biết ở đây xảy ra chuyện gì.
Nhưng rõ ràng, lực chú ý của anh cũng bị bên đây hấp dẫn, đang muốn đi qua xem kết quả.
Cô chần chừ nửa giây không ra quyền.
Phùng Lâm tự cho rằng cuối cùng đã đợi đến bước đột phá của cô ta, bước chân nhanh chóng di chuyển về phía trước, đang muốn đánh Đào Tinh Úy một quyền thật nặng.
Nhưng còn chưa đụng đến một sợi tóc của Đào Tinh Úy, thì bản thân Đào Tinh Úy đã đặt mông ngồi xuống đất, khép mắt lại, ngất xỉu rồi.
Không chỉ Phùng Lâm, ngay cả quần chúng vây xem đều bị ngớ người.
Một giây trước là Athena, một giây sau là Lâm Đại Ngọc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom