• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (8 Viewers)

  • Chương 93: Thu nhi, có sợ không?

Lâm Thu nắm chặt hoa sen lượng tử, ngã người vào trên mặt băng.



Im lặng ngắn ngủi trôi qua, thanh âm Ngụy Lương thanh âm lần thứ hai lạnh lùng truyền ra: "Ta không thấy nàng."



Lâm Thu nở nụ cười, vừa cười, vừa có dòng nước mắt theo khóe mắt chảy vào tóc mai. Thân thể đóng băng dần dần tan ra, nàng cảm thấy mình đã sống trở về.



Ngụy Lương nhận thấy có gì không đúng rồi.



"Thu nhi?"



Âm cuối mang theo một chút run run.



"Ta ở Đông Hải, mau tới đón ta." Lâm Thu như thì thầm, nói với hoa sen nhỏ.



Nháy mắt tiếp theo, từ trong hoa sen truyền đến tiếng xé gió.



"Tiếp tục nói chuyện với ta." Ngụy Lương ra lệnh nói.



Lâm Thu hít hít mũi, oán giận nói: "Chàng không nên chạy đến chỗ Trác Tấn chứ, quá nguy hiểm."



Ngụy Lương tức đến vui vẻ: "Nàng còn biết hai chữ nguy hiểm viết như thế nào à?"



"Không phải chàng dạy ta sao?" Lâm Thu nhẹ nhàng cười ra tiếng.



Hắn hít vào một hơi, trầm giọng nói: "Nàng hiện tại có an toàn không?"



Lâm Thu quay đầu đi, nhìn nhìn thân ảnh mơ hồ kia bên dưới mặt băng, trả lời: "Ta rất an toàn. Nhưng ta không xác định được là cách một lớp băng, hắn có thể làm gì được chàng không."



Ngụy Lương im lặng một lát, nói: "Nàng phong ấn Trác Tấn?"



"Đúng vậy." Âm cuối của Lâm Thu hơi cao.



"Không có dùng mỹ nhân kế chứ?" Hắn nhẹ nhàng nghiến răng.



Lâm Thu vội vàng chứng tỏ trong sạch: "Không có không có, hắn chỉ muốn mạng ta, không muốn thân thể ta đâu."



Ngụy Lương phát ra tiếng khịt mũi bất đắc dĩ.



Hắn không có chút ý muốn nào muốn ngắt điện thoại, im lặng một lát, hắn nói: "Nàng rời khỏi nơi đó trước đi, đến trên mặt biển."



"Được." Lâm Thu nắm lại hoa sen nhỏ, chậm rãi bò dậy.



Nàng rời đi khỏi tảng băng phong ấn lớn, trôi về hướng mặt biển.



"Ngụy Lương, ta thấy một con rùa biển lớn nè!"



"Ừ."



"Một đám cá đối luôn, ta bơi xuyên qua bầy cũng chúng nó, mà chúng nó không sợ ta chút nào."



"Ừ."



"Một con cá mập trắng! Ồ, cũng may nó chưa đi tìm chết."



"Ừ."



"Còn sống thật tốt a......" Nàng cảm khái vô hạn.



"...... Ừ."



"Ta đến mặt biển rồi." Thanh âm nàng dừng lại, "Gặp được một người quen."



"Ai?"



Lâm Thu thu hồi hoa sen nhỏ, bình tĩnh nhìn một nữ hai nam ở trước mặt.



Hai nam nhân có hơi quen mắt lại không nhớ nổi tên gì, nữ chính là một người quen mà cách đây không lâu từng giao tiếp, Hùng Vũ Liên.



Hùng Vũ Liên của thế giới này cũng chưa từng chịu phạt, nàng ta vẫn luôn là tuỳ tùng hạng nhất bên cạnh Liễu Thanh Âm, kiêu ngạo đến hô mưa gọi gió.



"Ba vị đạo hữu, xin phép." Lâm Thu rất có lễ phép, gật đầu mỉm cười.



Chưa từng nghĩ tới, ba người này sau khi liếc nhau, lại tán thành một hình tam giác, phong toả đường lui của nàng hoàn toàn.



Một nam tu mặt tròn trong đó cười lạnh nói: "Không nghĩ tới, Kiếm Quân cư nhiên thật sự kim ốc tàng kiều! Một chuyến đi này thật đáng giá! Hùng sư tỷ thật lợi hại, đoán được Kiếm Quân ba ngày hai đầu lại chạy về hướng phế tích Đông Hải thì khẳng định có quỷ. Thấy chưa, bắt được rồi."



Hùng Vũ Liên đã không còn là bộ dáng tiểu tu cấp thấp, hiện giờ nàng ta đã tấn giai tới kỳ hóa thần, rất có một chút khí chất tiên phong đạo cốt.



Nàng ta híp lại mắt, đánh giá Lâm Thu một lát, nhíu mày nói: "Kiếm Quân sao lại tìm một nữ nhân giống Lâm Thu thế này."



Mệt nhọc nàng ta còn nhớ rõ Lâm Thu, đã 90 năm rồi còn gì.



Một nam tu mắt tam giác khác rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đầu lưỡi liếm qua lưỡi kiếm, hướng về phía Lâm Thu cười cười nói: "Tới dưới chín suối, cũng chớ có oán người khác. Muốn oán, liền oán ngươi không biết tốt xấu, mơ ước đạo lữ của người khác, xứng đáng nhận lấy cái chết!"



Nhìn thấy động tác lấy lưỡi liếm kiếm này, Lâm Thu lại nhớ đến hai người kia.



Khi đó Hùng Vũ Liên hãm hại Lâm Thu không thành, bị phạt đóng cửa ăn năn. Kết quả vào lúc ban đêm, Liễu Thanh Âm liền cứu người ra ngoài, uống một trận rượu đến say chuếnh choáng, đổ vô số nước đắng cho Hùng Vũ Liên. Hùng Vũ Liên lòng đầy căm phẫn, liền muốn mướn người mưu sát, đúng là mời hai tên này. Đêm đó Ngụy Lương ra tay, ba người này không chết cũng là phế đi.



Trong thế giới này, hai tên tán tu này lại thành công đeo vào trên người Hùng Vũ Liên, trà trộn vào Vạn Kiếm Quy Tông làm đệ tử chính thức.



Quả nhiên, vận mệnh bất hạnh của một người rất nhiều thời điểm chỉ là quyết định sai một bước đi, hoặc là nói, có cơ hội để đi cái bước sai đó.



Kiếm tu mặt tròn cũng rút kiếm ra, mí mắt híp lại nói: "Sư tỷ sư đệ, chớ nên khinh thường. Nàng này nếu như là cấm luyến của Kiếm Quân, nói vậy trên người rất có thể có chút bảo bối."



Nam tu mắt tam giác lập tức cười: "Ta nói sao ngươi lại tích cực làm chân chạy vặt cho sư tỷ như vậy, hoá ra đã nhớ thương chuyện giết người đoạt bảo nha."



Nam tu mặt tròn cười cười: "Thứ tốt, tất nhiên phải để sư tỷ chọn trước."



Mặt Hùng Vũ Liên lộ vẻ vừa lòng, nói: "Đừng chần chờ nữa, giải quyết chuyện này, làm tiêu đi khúc mắc của sư phó, đều có chỗ tốt cho các ngươi!"



Lâm Thu dựng tay lên: "Từ từ. Các ngươi tìm lầm người, ta và vị Kiếm Quân kia nhà các ngươi, căn bản chưa từng nói chuyện qua."



Hùng Vũ Liên lãnh đạm cười nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao."



Nam tu mắt tam giác làm bộ làm tịch thở dài: "Chuyện đã đến nước này, ai còn quản ngươi có oan uổng hay không chứ? Nên nghe không nên nghe gì cũng đều bị ngươi nghe thấy rồi, cũng chỉ có thể đưa ngươi lên đường thôi. Ngươi xem, nếu ngươi cùng Kiếm Quân từng có đầu có đuôi gì đó, được ngủ với nam nhân như vậy, chết cũng không oan. Nếu như chúng ta thật sự hiểu lầm ngươi, vậy cũng chỉ có thể trách chính ngươi xui xẻo thôi? Dù sao mấy năm nay, chuyện thay Kiếm Quân rửa sạch nữ nhân bên người cũng không phải một lần hai lần!"



Lâm Thu vô tội chớp chớp mắt, nhìn hắn, lại nhìn nhìn Hùng Vũ Liên.



Hoá ra khẩu khí nói chuyện cũng bị lây nha?



"Ta đem tất cả đồ vật trên người đều cho các ngươi, xin các ngươi tha thì sao?" Lâm Thu hỏi.



Mắt tam giác nhún vai: "Để ngươi chết dứt khoát thống khoái một chút thôi."



Lâm Thu chân thành đặt câu hỏi: "Không thương lượng? Bất luận như thế nào, ta đều phải chết sao?"



"Đừng nghe nàng ta nhiều lời." Hùng Vũ Liên lạnh lùng hạ lệnh.



"Dạ!" Mắt tam giác kéo khoé môi cao cao lên một bên, "Hôm nay bất luận nói cái gì cũng không dùng được đâu, ngươi chết chắc rồi! Có di ngôn gì, hiện tại có thể nói."



Lâm Thu gật gật đầu: "Được, ta đã biết. Nói lí lẽ vô dụng, xin tha cũng không nghe."



Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm phiếm ánh sáng lạnh lẽo từ phía sau đánh úp lại, đâm thẳng vào ngực nàng.



Là tên nam tu mặt tròn kia, hắn chờ không nổi.



Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lâm Thu đã liên tục đụng phải hai trận đại chiến sinh tử, một lần là Mi Song, một lần là Trác Tấn.



Cùng hai vị tuyệt thế cao thủ tranh chấp, nàng xác thật là hoàn toàn bị động, bộ dáng len lỏi giữa sinh và tử thật nhỏ yếu.



Nhưng đó không có nghĩa, ba con cá tạp này cũng có thể khi dễ trên đầu nàng.



"Nếu, các ngươi nhất định bắt ta ra tay, vậy thì buộc ta phải đưa các ngươi đến nơi nên đến thôi." Thanh âm Lâm Thu sâu kín quanh quẩn, người lại tán ra thành vô số hoa sen nhỏ như vẽ bằng mực.



Hàn kiếm đâm vào không khí, con ngươi ba người co chặt, nhìn đầy trời huyễn liên tựa như ảo mộng trước mặt.



Nháy mắt tiếp theo, nữ tử tuyệt mỹ như từ trong bức tranh thuỷ mặc đi ra, đứng phía sau Hùng Vũ Liên, đầy trời huyễn liên hợp lại về phía nàng, làm người trong lòng khiếp sợ.



Một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt nắm lấy xương cổ Hùng Vũ Liên, trong tay loé lên ánh sáng đen rồi biến mất, chỉ nghe một tiếng "Rắc" thanh thuý vang lên, đầu Hùng Vũ Liên liền nghẹo về một bên, không còn một chút sinh cơ.



"Nói lí lẽ vô dụng." Thanh âm Lâm Thu bình bình đạm đạm vang lên.



Tên nam tu mặt tròn hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng há mồm: "Đừng......"



Huyễn liên tản ra, ngưng lại phía sau lưng hắn, không chút do dự mà bấm lên xương cổ hắn.



Lâm Thu nói: "Xin tha cũng không nghe."



Mắt tam giác đã bị dọa đến choáng váng.



Hắn đã ý thức được, lực lượng hai bên cách xa có thể nói như lạch với trời, căn bản không có chút giãy giụa tìm đường sống.



Lâm Thu đứng ở trước mặt hắn: "Ngươi có thể lưu lại di ngôn."



"A ——" hắn như bừng tỉnh hoàn hồn, nửa điên nửa khùng mà giơ trường kiếm trong tay về hướng Lâm Thu.



Lâm Thu thở dài: "Ta cho ngươi một câu đi, kiếp sau nhớ làm người tốt."



Nàng ngẩn ra một lát, lẩm bẩm tự nói.



"Ta đã cho các ngươi cơ hội. Ta đã cho ngươi...... cơ hội."



Huyễn liên tách ra lại hợp lại, thân ảnh nữ tử tái nhợt suy yếu lập tức hướng về phía Tây, ba khối thi tể ngã vật vào hướng mặt biển, không làm gợn lên con sóng nào.



Lâm Thu từ trong lòng lấy ra hoa sen nhỏ: "Ngụy Lương, ta bên này giải quyết......"



Lại sau đó, eo bị một cánh cánh tay như thiết ôm chặt lấy, một bàn tay to từ phía sau bưng kín miệng nàng.



Khí vị và độ ấm quen thuộc đánh úp lại, thần kinh đang căng thẳng của nàng bỗng dưng thả lỏng, thân thể mềm mại tựa về hướng người phía sau.



Hơi thể nặng nề dừng ở sau tai, hắn nghiến răng, gằn từng chữ một: "Nàng nói xem, ta có nên đánh gãy chân của nàng, buộc chặt nàng lên trên người luôn không?"



"Ư ư."



"Nàng cũng cảm thấy cái đề nghị này không tồi có phải không." Hô hấp của hắn quanh quẩn bên tai nàng, làm hại tim nàng đập thình thịch, có chút thở không nổi.



A a a a a phu quân bỗng nhiên bệnh kiều, làm sao bây giờ?



Nàng kéo cái ót mình đến trước ngực hắn, nhắm mắt lại, để cho ánh mặt trời chiếu vào trên mí mắt. Hô hấp nàng khẽ phất quá ngón tay hắn, lại mỏng manh lại mượt mà, mang nhiệt độ cơ thể độc đáo của nàng.



Hắn thở hắt ra thật dài, buông nàng ra, xoay người nàng lại, cúi đầu liền hôn lên.



Khi giãy giụa dưới lớp băng, nàng đã cắn rách môi dưới và đầu lưỡi.



Giữa môi răng hắn tràn ngập mùi máu, còn mang theo mùi hoa quả đặc biệt của nàng, như là một cây kẹo hoa quả tươi, làm người trầm luân.



Hắn không chút nào thương tiếc những miệng vết thương thật nhỏ đó của nàng, hung hăng chống lại chúng nó, liếm cắn chúng nó.



"Nàng có phải quên mất ta nói cái gì rồi không." Hắn hơi buông ra nàng, thở phì phò thật mạnh, "Còn dám cậy mạnh, làm nàng ngay tại chỗ."



Lâm Thu nhớ rõ.



Lần nàng cứu Vương Vệ Chi đó, hắn đích xác có từng nói như vậy.



Khi đó hai người nổi lên trên mặt biển máu, nàng suýt nữa bị hắn hôn đến hôn mê.



Mí mắt mới vừa nhảy dựng, liền nghe được hắn xấu xa kề bên tai nàng, ý vị thâm trường cười nói: "Còn nhớ rõ ha."



Ngay sau đó, hai người lọt vào trong nước biển màu xanh lam.



"Thương tiếc nàng làm cái gì chứ," hắn nghiến răng, thô lỗ nói, "Để đanh cho người khác giết sao, không bằng làm chết cho rồi."



"Ta......" Lâm Thu yếu ớt nắm lấy cổ áo hắn, nói, "Ta được mà. Đừng thương tiếc ta."



Biểu cảm trên mặt Ngụy Lương tức khắc tạc nứt ra. Hắn nhìn thẳng đôi môi trở nên hơi hơi trắng của nàng, hơi thở phảng phất như muốn vận lên cũng không được.



Sau một lúc lâu, khóe môi hiện lên nụ cười dữ tợn, tầm mắt từ trên khuôn mặt nhỏ của nàng, dần dần hạ xuống vạt áo đang mở ra một mạt cảnh xuân lấp ló trong nước biển.



Liền ngay khi hắn chuẩn bị tiến hành động tác tiếp theo, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.



Hắn nắm lấy tay nàng một cái, con ngươi co chặt, nhìn thẳng mấy cái móng tay đang nứt toạc kia.



Hắn xách nàng trở về trên mặt nước, thay xiêm y khô mát xong, sau đó dùng một cái đai lưng cột hai cánh tay nàng vào cùng nhau, lại bế ngang nàng lên, lao đi về hướng lục địa.



Lâm Thu cảm thấy sắc mặt của hắn có chút dọa người, vì thế thành thành thật thật nằm trong lòng ngực hắn, không dám làm gì.



Ngụy Lương mím chặt môi, khi đi ra xa hơn ngàn dặm, rốt cuộc ngưng ra một sợi băng sương, đông cứng mấy cái móng tay nứt toạc của nàng lại.



Lâm Thu: "......" Thao tác này sao có chút hơi quen mắt nhỉ.



Đông lạnh móng tay xong, hắn cũng không có ý mở trói cho nàng. Hắn lập tức đưa nàng tới thành người gỗ đào, một bàn tay to nắm hai cổ tay nàng, kéo nàng, bước vào khu phòng bao của đám người Mộ Dung Xuân.



Khoé miệng Mộ Dung Xuân quất thẳng lên.



Sư tôn cùng sư nương đang chơi cái gì đây? Giống như thực cấm kỵ, lại kiểu vô cùn mạnh mẽ.



Lâm Thu vô tội chớp mắt.



"Điều tra rõ chưa." Ngụy Lương nhàn nhạt hỏi.



Nếu như không để ý tới trong tay hắn còn bắt lấy một nữ tử với đôi bàn tay bị trói, tư dung không chỉnh tề, thì thật ra rất có vài phần bộ dáng Kiếm Quân thanh lãnh.



Mộ Dung Xuân cố gắng đè lại mi mắt đang nhảy lên, cúi đầu trả lời: "Lâm Tú Mộc Kiếm Quân đã điều tra xong, số lượng thai phụ bị Vương Truyện Ân bắt tới bày trận, tổng cộng là 5120 người, bị an trí trong năm tòa thành khác nhau, mỗi thành có 1024 người. Vị trí bố trí cực tinh chuẩn, đã huỷ đi sửa lại nhiều chỗ phòng ốc, ra tay cũng rất lưu loát, không gây nên động tĩnh lớn gig."



"Đúng rồi, có mấy thai phụ tựa hồ có chút không đúng, nhưng cũng không tra được cái gì, chỉ biết người của tông gia Vương thị cũng từng xuất hiện ở gần đó. Lâm Kiếm Quân còn đang tra."



Ngụy Lương nói: "Khác thường tất có yêu, Vương Vệ Chi nhúng tay."



Lâm Thu bội phục cực kỳ, liên tục gật đầu: "Phu quân phỏng đoán thật không sai, xác thật là Vương Vệ Chi làm, Trác Tấn bảo hắn đổi đi mấy thai phụ, thay người của hắn vào."



Ngụy Lương vẫn không nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêng một bên, khóe môi hiện lên nụ cười áp lực đến không được.



Một lát sau, Lâm Tú Mộc cùng Thiển Như Ngọc đã trở lại.



Thiển Như Ngọc ôm cái thụ kén Ngô Mộc Thượng Thiên, nhắm mắt theo đuôi, đi theo ngay phía sau Lâm Tú Mộc.



"Ngụy Kiếm Quân." Lâm Tú Mộc chắp tay thi lễ, sau đó lập tức đi đến sương phòng đang có bày ra bản đồ trên bàn giữa phòng, dùng ngón tay bắt đầu vẽ.



"Nếu như nối vị trí của tất cả các toà thành này lại, đó là Thái Cực Đồ." Lâm Tú Mộc qua loa vẽ một đồ án Thái Cực, sau đó phủi hết những hạt cát dính trên đó, lộ ra bản đồ màu đen phía dưới, chỉ còn lại hai vòng màu trắng làm mắt trận.



Hắn nói: "Cửa thành người gỗ đào, nằm ngay đúng mắt trận."



Lâm Thu nhịn không được nâng tay lên, chạm chạm vào trong hai mắt Thái Cực Đồ.



Tầm mắt Lâm Tú Mộc dừng trên dây đai lưng đang trói cổ tay nàng, khóe mắt run rẩy thật mạnh, nâng đôi mắt lên nhìn về phía Ngụy Lương, ánh mắt một lời khó nói hết.



"Đã biết." Mí mắt Ngụy Lương bất động, "Tiếp tục nhìn chằm chằm."



Dứt lời, giơ tay lên, bắt được dây trói trên cổ tay Lâm Thu, mang nàng rời khỏi thanh lâu.



"Khi nào mới có thể cởi nó ra?" Lâm Thu ngẩng mặt nhìn hắn, "Bọn họ đều đang cười ta."



Ngụy Lương liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: "Không vội, như vậy mới không động đến vết thương."



Lâm Thu: "???"



Hắn đưa nàng tới một địa phương quen thuộc.



Khách sạn linh tuyền.



Trái tim Lâm Thu không tự giác nhảy nhanh hơn rất nhiều. Nàng rũ đầu, đi theo sau lưng nam nhân cao lớn tuấn lãng, xuyên qua khu rừng trúc nhỏ, tiến vào gian phòng trúc.



Hắn quay đầu lại, thấy gương mặt nàng phiếm hồng, không khỏi tâm tình rất tốt.



Hơn mười giây sau, Lâm Thu bị ấn xuống đáy ao.



Hai cánh tay đang bị trói bị đặt lên đỉnh đầu, không biết là do xấu hổ hay là nóng, trên da nàng nổi lên màu đỏ, giống như một con tôm nửa chín nửa sống chìm dưới đáy ao.



Tươi ngon.



Ngụy Lương cũng không tính buông tha nàng.



Khoé môi hắn treo nụ cười dữ tợn, thỉnh thoảng phun ra một chuỗi bọt nước nho nhỏ.



Đừng nhìn hắn lúc trước buông lời hung ác, kỳ thật khi chuyện tới trước mắt, động tác lại thập phần ôn nhu, vẫn cố kỵ vết thương của nàng.



Thân ở dưới nước, sương mù mờ mịt vờn quanh, dung nhan hắn thoạt nhìn càng thêm tuấn mỹ bức người, Lâm Thu dùng hai cái cổ tay bị trói vòng qua đầu ôm lấy cổ hắn, miệng nhỏ nhẹ gọi hắn.



"Ngụy Lương...... Ngụy Lương......"



Nhu tình dần dần nồng nàn hơn, Lâm Thu thấy ánh mắt hắn bắt đầu trắng bệch, con ngươi biến thành màu vàng đồng hẹp dựng đứng, khoé môi tinh xảo vừa động, hai cái răng nanh nhọn từ khóe môi đâm ra.



Thanh âm hắn khàn khàn cuồng dã: "Thu nhi, có sợ không?"



"Không sợ." Nàng rướn cổ lên hôn hắn.



Sao lại sợ chứ? Hắn đẹp trai đến mức sắp làm nàng hôn mê luôn rồi.



"A...... Thực tốt, nếu nàng sợ ta, cũng không thể thay đổi được gì."



Hắn bắt lấy nàng, làm thanh âm nàng bị phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.



Lúc trước, tuy rằng hắn không hề tiết chế, nhưng mỗi lần tới khi nàng cuộn thân thể lên không chịu nổi, hắn liền để cho nàng nghỉ tạm một lát.



Nhưng hôm nay, khóe mắt nàng đã đong đầy nước mắt, lùi ra phía sau xin tha, nhưng hắn không những không ngừng, còn ôm nàng càng chặt hơn.



Khóe môi dãn ra, hắn giống như một con mãnh thú đói khát, răng nhọn thẳng tắp đâm vào phần mạch máu trên cổ nàng, bắt đầu ha mồm hút máu.



Cảm giác kỳ lạ đánh thẳng vào đại não Lâm Thu, nàng không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy từng trận choáng váng bao lấy nàng, máu trong thân thể trào dâng, điên cuồng lao về phía hắn.



Nàng chỉ có thể không ngừng ngẩng đầu ra phía sau, hai mắt như không có tiêu cự, hít thở không thông bèn mở cánh môi ra, phát ra từng tiếng đảo khí, phun ra rất nhiều bọt nước.



Hắn vừa hấp thụ máu nàng, vừa đem hồn huyết của chính hắn, bằng một phương thức độc đáo mà độ cho nàng.



Hai thân ảnh cứ chìm chìm nổi nổi trong dòng linh tuyền.



Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng ôm nàng ra khỏi ao, lau khô bọt nước trên người, lấy ra hai bộ xiêm y màu màu đỏ sậm mặc vào.



Đai lưng trói trên cổ tay rốt cuộc cũng được hắn gỡ ra.



Nàng mở mắt, cả người còn có chút choáng váng mê mang.



"Biết vì sao phải trói nàng không?" Hắn nhướng mi hỏi.



Lâm Thu nhẹ nhàng gật gật đầu.



Lúc nãy chính xác là một đoạn thời gian hỗn loạn điên cuồng, nàng nhất định sẽ quơ quào cào loạn khắp nơi, làm hư móng tay đang bị thương.



Chờ đến khi tầm mắt dần dần sáng rõ, nàng phát hiện thế giới trước mắt đã trở nên thanh triệt sáng trong hơn rất nhiều, đôi mắt giống như dùng nước bạc hà mát lạnh tẩy qua, mát lạnh thật dễ chịu.



Nàng ngạc nhiên nhìn nhìn khắp mọi nơi, sau đó giơ mặt lên xem hắn.



"Chàng đã làm gì với ta......"



Hô hấp chợt loạn.



Giờ khắc này, hắn, so với bất cứ thời khắc nào trong dĩ vãng, càng thêm mạnh mẽ, mặt hắn, môi hắn, hầu kết cùng với nửa ngực đang để lộ ra của hắn, đều tản mát ra dụ hoặc cực hạn.



Nàng vội vàng rũ mắt xuống, che lại trái tim đang nhảy thình thịch.



Nhưng không né kịp hơi thở của hắn.



Mùi hương u ám mát lạnh quen thuộc đánh úp lại, tựa như quăng một cây đuốc vào trong một hồ dầu hỏa, nàng nghe được trong óc truyền đến tiếng "Oanh" một phát, mỗi tế bào trong thân thể đều ngu ngốc rụt rịch, muốn bổ nhào vào trên người hắn, cùng hắn điên cuồng đến chết.



Bả vai bị hắn bắt lấy, hắn ôm nàng vào trong lòng ngực, thanh âm trầm thấp mang cười vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Phu nhân, tiết chế."



Lâm Thu: "......"



Hơi thở của nàng vừa nóng lại vừa gấp, toàn thân phảng phất như đang tản mát ra một hương thơm làm người đỏ mặt.



"Máu của chàng......" Nàng gian nan nói.



Ngụy Lương cười cười, ừ một tiếng, sau đó nói: "Ta phân cho nàng một nửa hồn huyết, sau này nàng có thể yên tâm đi làm bất luận chuyện nguy hiểm gì."



Đầu óc Lâm Thu tức khắc thanh tỉnh vài phần, giương mắt nhìn hắn, giật mình đến há hốc miệng.



"Dù sao nàng vừa chết, ta cũng chết luôn." Ngụy Lương nhàn nhạt nói.



Thấy nàng vừa muốn khóc, hắn vôi vàng ấn đầu nàng vào trong lòng ngực hắn.



"Ngụy Lương......" Thanh âm nàng rầu rĩ bay ra, "Chàng, máu của chàng, sao lại giống như xuân...... Khụ, dược vậy?. Chàng không khó chịu sao?"



Lồng ngực hắn cứng lại, sau đó hơi rung động lên, phì cười không ngừng.



"Ừ, chỉ có hiệu lực như vậy với chúng ta thôi. Không có việc gì, quen là được."



Hai người chung quy vẫn không tiết chế nổi.



......



Lóa mắt liền qua hai mùa.



Sau khi song tu cùng với hồn huyết của Ngụy Lương, Lâm Thu rất thuận lợi đột phá vách tường Đại Thừa. Chỉ tiếc, cho đến ngày nay, nàng vẫn không cảm ứng được kiếm ý sơ cấp nhất, ngoại trừ những bí kỹ có được từ Nghiệp Liên, nàng ngay cả một chiêu thức hoa hoa lệ lệ cũng không thi triển ra.



Dưới sự cần cù lao động của người nông dân chuyên trồng hoa Thiển Như Ngọc, vòng hoa thứ tư của Nghiệp Liên đã hoàn toàn tràn ra, Lâm Thu nhận được bí kỹ thứ tư —— "Liên Vô".



Cái bí kỹ này thực sự rất khác với ba bí kỹ trước đó. Nó là một chiêu thức đơn thể có lực sát thương cực lớn, khi phát động, huyễn liên hóa thành hư vô, Lâm Thu cần thao túng chúng nó dựa vào trực giác, làm chúng nó ngưng tụ lại thành một đoá sen hoàn chỉnh.



Sau khi hoàn thành, nó liền giống như một hố đen vũ trụ dạng nhỏ, cắn nuốt hết toàn bộ những gì xung quanh mình.



Chỉ cần tìm được khoảng cách cùng góc độ thích hợp, phóng thích huyễn liên, Lâm Thu liền có thể trực tiếp giết chết một cường giả Đại Thừa.



Sát chiêu tuyệt cường luôn có giới hạn của nó, khi phóng ra hoa sen phải cần thời gian ba giây. Trong ba giây này, Lâm Thu cùng mục tiêu đều không thể di chuyển vị trí, nếu không công kích liền thất bại.



Tuy rằng có khuyết điểm, nhưng Lâm Thu vẫn cảm thấy thực vừa lòng.



Nàng đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ——



Trong thành người gỗ đào, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, không còn buôn bán. Số lượng tu sĩ lui tới cũng bắt đầu giảm mạnh.



Bởi vì không biết từ khi nào, nếu hành tẩu ở trong thành, lúc nào cũng có thể nghe được tiếng sản phụ rên rỉ. Phảng phất như trong một đêm, khắp chốn đều bị khó sinh.



Vương Truyện Ân sớm đã dùng dược, làm cho tất cả sản phụ đều nhất định sinh sản vào một giờ. Vì thế có vài sản phụ vốn nên đã sinh rồi, nên khi tới sản kỳ liền bắt đầu đau bụng.



Lâm Thu nhăn mi lại.



Lâm Tú Mộc cười nhạt an ủi nói: "Không có việc gì. Vương Truyện Ân đang hạ vốn gốc, đều dùng thánh dược tuyệt hảo giữ thai, bảo đảm vạn vô nhất thất."



Lâm Thu gật gật đầu. Nàng biết chuyện sinh hài tử ở cổ đại nghĩa là nửa chân bước vào quỷ môn quan, Vương Truyện Ân từ phàm giới bắt tới nhiều thai phụ như vậy, tuy là lợi dụng các nàng để bày trận, nhưng cũng coi như cho các nàng một lá bùa hộ mệnh tuyệt cường.



Nếu không có Vương Truyện Ân, hơn 5000 sản phụ này không có khả năng toàn bộ đều mẹ tròn con vuông.



Tiên gia giữ thai cho người trần, lời này nếu truyền ra ngoài, không cần Vương Truyện Ân bắt người, ngạch cửa Vương thị có thể bị người đạp bằng chỉ trong mấy ngày.



Lâm Thu quan sát khắp nơi, vẫn nhìn không ra bất luận cái gì dị thường.



Nàng kéo Ngụy Lương đến một bên, tránh Lâm Tú Mộc, lặng lẽ hỏi: "Mi Song đã bị phong ấn, Vương Truyện Ân bây giờ đang làm việc cho ai chứ?"



Ngụy Lương híp con mắt lại.



Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng: "Cái gọi là ' tôn chủ ', ngoại trừ Lâm Tú Mộc, còn có ai nữa?"



Lâm Thu kinh ngạc: "Không thể nào, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy Lâm Tú Mộc không giống như một người xấu!"



Ngụy Lương cười mà không nói.



Sau một lúc lâu, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu nàng: "Thu nhi thông tuệ."



Lâm Thu: "......" Nàng có loại ảo giác, hắn hình như đang vuốt đầu nàng như vuốt lông chó, còn có, làm cho có lệ.



Trong lòng nàng mang nghi vấn, tiếp tục quan sát Lâm Tú Mộc, lại vẫn cứ nhìn không ra bất luận cái gì dị thường.



Thôi, không đến mấy ngày, tất cả sẽ bắt đầu rồi.



Cho đến lúc này, bất luận ai đang lẩn trốn che giấu gì, đều không thể không đi đến trước đài thu hoạch kết quả.



Nhất định sẽ lộ đuôi.



Trước khi cơ duyên buông xuống, Lâm Thu bớt chút thời giờ chạy một chuyến đến Đông Hải.



Dưới lớp băng cứng, vô số vết rách giống như chạc đang lan tràn từ sâu trong lớp băng đến bên bóng người nhàn nhạt kia.



Nàng nhìn không thấy bộ dáng Trác Tấn, lại biết hắn cũng không chút nào nản lòng, tuy rằng bị vô số cặp mắt địa ngục đang lấy đi sinh cơ, nhưng hắn vẫn đàn chậm rãi khôi phục, hơi thở càng mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn theo từng ngày.



Cái phong ấn này, sắp không nhốt được hắn bao lâu nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom