Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 55
Trong phòng dần dần liền có chút nóng lên, Phùng Tiếu có thể cảm giác được, Tống Giác từ lúc bắt đầu là chơi đùa, hiện tại cũng có chút ý động, động tác dần dần có chút hung ác.
Cô cố ý hút một ngụm khí.
Động tác của Tống Giác dừng lại, khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đáng thương hề hề trả lời: “Chân em đau.”
Tống Giác máu đã sớm nóng lên đầu phục hồi tinh thần lại, hắn xoay người từ trên người cô đi xuống, ngồi ở một bên thở hổn hển, ánh mắt nhìn cái chân bị thương của cô có chút khổ đại cừu thâm.
Phùng Tiếu thong thả ung dung sửa sang lại cái váy hỗn độn trên người, Tống Giác nhìn cô, thình lình đặt câu hỏi: “Chân đau, giả đi?”
Phùng Tiếu nhìn hắn chớp chớp mắt, không có trả lời.
“Hừ.” Tống Giác cũng đoán được, chân cô tốt rất nhanh, tuy rằng còn không thể dùng sức, nhưng trên cơ bản đã không đau, vừa mới hắn cũng có chú ý không đụng tới chân trái của cô, như thế nào sẽ đột nhiên đau?
Chỉ có thể là cô lừa hắn.
Tống Giác lại lao lên: “Biết kết cục gạt tôi sao?”
“Anh lại muốn giết em?” Phùng Tiếu vẻ mặt vô tội hỏi.
Tống Giác dừng một chút, hắn vừa mới uống xác thật có điểm nhiều, lời nói ra không có suy nghĩ kỹ càng, hắn cười sờ sờ mặt cô: “Như thế nào sẽ, tôi thích em như vậy.”
Trên tay đụng tới da thịt hoạt nộn đến không chịu được, lửa nóng Tống Giác mới vừa áp chế lại có chút ngo ngoe rục rịch, hắn chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tay.
Phùng Tiếu cố ý nhìn về phía bộ vị nào đó, cười ý vị thâm trường.
Tống Giác có điểm dày vò, tuy rằng cô vừa mới kêu đau là lừa hắn, bất quá chân cô còn chưa khỏi hẳn, xác thật không thích hợp vận động, kịch liệt, hắn cũng không đành lòng đối với cô nhẫn tâm như vậy.
Không đành lòng?
Tống Giác ngừng lại, bị chính ý tưởng trong đầu mình kinh ngạc đến.
Hắn đánh giá Phùng Tiếu, thời gian bọn họ ở chung còn không đến mười ngày, mười ngày trước hắn còn một lòng một dạ muốn hung hăng hành hạ cô đến chết. Hiện tại thế nhưng chỉ cần khả năng sẽ làm đau cô, hắn cũng luyến tiếc sao?
“Em có phải hay không đối tôi hạ cổ?” Hắn nhéo nhéo cằm Phùng Tiếu
“Đúng vậy, em đối với anh hạ tình cổ.” Phùng Tiếu chọc ngực hắn, nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Liền hạ ở trái tim anh, anh chỉ cần cùng em tiếp xúc, anh liền sẽ hết thuốc chữa yêu em; nếu là em chết, anh cũng sống không nổi, cho nên anh phải đối với em tốt một chút, bằng không em tùy thời đều có khả năng rời khỏi anh a.”
“Rời khỏi?” Tống Giác trong lòng nảy lên một trận tàn nhẫn, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Rời khỏi tôi đi đâu?”
Thế giới này khắp nơi là tang thi, vô luận cô đi đến nơi nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn, tuy rằng hắn khẳng định như thế, nhưng nghĩ đến cô có ý định rời xa hắn, hắn liền không cao hứng.
“Tùy tiện đi.” Phùng Tiếu thở dài, “Có lẽ rời khỏi thế giới này đi.”
Trong phòng an tĩnh lại, hai người chăm chú nhìn đối phương, phảng phất muốn xuyên qua đôi mắt, nhìn đến nội tâm tận sâu bên trong đối phương.
Trực giác quỷ dị nói cho Tống Giác, cô chính là nói lời thật lòng.
Bực bội từng đợt nảy lên trong lòng, hắn đứng lên, không cho cô nhìn thấy biểu tình âm ngoan trên mặt chính mình.
Phùng Tiếu có chút kỳ quái, đang muốn ngẩng đầu xem hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đè lại đỉnh đầu: “Em chảy không ít mồ hoi, không thoải mái đi?”
“Có một chút.” Phùng Tiếu gật gật đầu, đề tài như thế nào liền chuyển tới chuyện này?
Tống Giác khom lưng bế cô lên, lúc này hắn đã ổn định tốt tâm tình, trên mặt khôi phục bộ dáng ôn nhu vô hại: “Tôi mang em đi toilet.”
Phùng Tiếu xoa xoa đuôi lông mày hắn, lại cười nói: “Kỳ thật em yêu cầu cũng không cao, anh đối tốt với em, em cũng sẽ đối với anh thật tốt.”
“Là như thế này sao?” Tống Giác nghiêm túc hỏi cô.
“Ba người bạn trai cũ đối với em thực tốt, cho nên thẳng đến bọn họ chết, em đều lưu tại bên người bọn họ.” Phùng Tiếu sâu kín nói.
Tống Giác hít sâu một hôi, hắn thật sự là không nghĩ từ trong miệng cô nghe được bất cứ chuyện gì về ba tên kia.
Cho dù bọn họ đều đã chết, trong lòng hắn vẫn như cũ không thoải mái.
“Rửa mặt trước đi.” Hắn lại từ trong không gian móc ra một cái màu lam nhạt váy dài.
Lại là một chiếc váy cao cấp, Phùng Tiếu biểu tình cổ quái: “Có cái vấn đề em đã sớm muốn hỏi anh, anh một đại nam nhân, vì cái gì thu thập nhiều váy như vậy? Hay là anh……” Cô nhìn hắn, trong mắt rõ ràng có ám quang, “Hay là anh thích xuyên nữ trang?”
Này đó váy đương nhiên là hắn mấy ngày này để các tang thi lấy về, đều là dựa theo số đo của cô, cô lại cố ý làm như không thấy, hắn hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tống Giác trước cửa sổ, hôm nay không có ánh trăng, hắn nhìn ra ngoài, toàn bộ thế giới đều là một mảnh hắc ám, chỉ có mấy cái cây trụi lủi theo gió lắc lư.
Thế giới này, vắng lặng đến đáng sợ.
Mỗi khi tới thời điểm này, hắn trong lòng liền sẽ không tự chủ được nổi lên sát ý, cực kỳ mãnh liệt sát ý! Muốn giết người! Muốn máu tươi! Muốn tử vong!
Trong phòng vệ sinh vang lên thanh âm nước chảy, Phùng Tiếu ở bên trong nhẹ nhàng hừ hừ hát, cũng không biết là tại sao lại cười khẽ, nghe rất xa lạ, lại rất dễ nghe.
Khóe miệng cong lên một chút, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tiêu tán không ít.
Hắn thế mà không biết, cô lại có giọng hát dễ nghe như thế.
————
Thật vất vả chuốc say đại bộ phận người, Đường Võ Tinh cũng uống không ít rượu, nhìn Mạc Thiệu Hồng say khướt phản ứng rõ ràng chậm hơn so với ngày thường, Đường Võ Tinh có chút ngo ngoe rục rịch, không biết có nên hay không thuận theo cơ hội ngàn năm có một này, đem Mạc Thiệu Hồng cũng xử lý?
“Lão Mạc?” Đường Võ Tinh cẩn thận tới gần Mạc Thiệu Hồng, muốn xác nhận một chút hắn có thật sự uống say hay không.
Từ Tri Diên từ lầu hai đi xuống, mắt lạnh nhìn Đường Võ Tinh: “Tôi tới chiếu cố anh ấy.”
Đường Võ Tinh đã thấy qua chiến lực của Từ Tri Diên, hắn không có biện pháp trong một chiêu chiêu bắt lấy cô, nếu cô kêu lên, bên ngoài còn có vài thủ hạ Mạc Thiệu Hồng trực đêm, đánh lên tới khẳng định lưỡng bại câu thương.
Hắn cười ha ha, để Từ Tri Diên mang Mạc Thiệu Hồng rời đi.
Giết không được Mạc Thiệu Hồng, nhưng Phùng Tiếu, hắn đêm nay là nhất định phải được đến.
Đường Võ Tinh xách theo một bình rượu, tâm tình khó nhịn đi lên lầu hai.
Như hắn đoán, phòng Phùng Tiếu khóa, hắn lấy ra một cái dây thép, mân mê khóa cửa, trước mạt thế hắn từng làm trộm, cho nên thập phần có kinh nghiệm, không đến một phút cửa đã bị hắn mở ra, chỉ phát ra một chút thanh âm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn nghe được trong phòng có tiếng nước chảy nho nhỏ, nghe như là đang tắm rửa.
Đường Võ Tinh hưng phấn tới cực điểm, Tống Giác say rượu hẳn là đang ngủ, tắm rửa chỉ có thể là Phùng Tiếu, hắn lại đẩy cửa ra một chút, từ khe cửa chen vào.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới.” Đường Võ Tinh sắc mị mị nói xong, mới vừa xoay người đã bị dọa chết khiếp.
Hắn cho rằng Tống Giác nên đang ngủ như chết, lúc này đang đứng ngay trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn, thoạt nhìn ý thức thanh tỉnh, một chút đều cũng không có dáng vẻ say rượu lúc trước.
Nhìn thoáng qua bộ vị nào đó nháy mắt đã mềm nhũn của Đường Võ Tinh, trong mắt Tống Giác tràn đầy chán ghét cùng sát khí.
Sau khi kinh hách qua đi, trong mắt Đường Võ Tinh cũng hiện lên một mạt sát ý, hoặc là không làm, hoặc làm phải làm đến cùng, bạn trai của Phùng Tiếu, giữ lại cũng chỉ chướng mắt, dứt khoát hiện tại giết chết, về sau Phùng Tiếu cũng chỉ có thể ở cạnh hắn.
Hắn vừa muốn hành động, lại phát hiện trước mắt chợt lóe, Tống Giác đã đứng ngay trước mặt, bàn tay hơi dùng sức bóp lấy cổ hắn.
Hết thảy đều nhanh tới mức làm người ta phản ứng không kịp, vẻ tàn nhẫn trên mặt Đường Võ Tinh biến mất, đã bị sợ hãi vô tận thay thế.
Hắn phát hiện chính mình không hề có sức phản kháng.
“Vốn đang muốn cho mày sống lâu mấy ngày.” Tống Giác hơi có chút tiếc nuối, “Mày tự tìm đường chết, tao cũng có cách nào đâu.”
Tiếng nước chảy trong toilet dừng lại, Phùng Tiếu hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Đường Võ Tinh vừa định kêu cứu, liền phát hiện hắn căn bản không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, hắn hoảng sợ, tròng mắt đều trừng lớn, chỉ có thể dùng ánh mắt xin tha nhìn Tống Giác.
Tống Giác nhàn nhạt nói: “Tôi đọc sách, em tắm nhanh chút rồi ra đi.”
“A, anh muốn em ra em liền phải ra chắc? Hừ, còn lâu.” Tiếng nước chảy lại vang lên.
Tống Giác không khỏi mỉm cười, Đường Võ Tinh lại càng thêm tuyệt vọng, hắn phát không ra thanh âm, chỉ có thể dùng khẩu hình xin tha: “Đừng giết tôi.”
“Yên tâm, tao sợ dơ tay.” Tống Giác mỉm cười nói, Đường Võ Tinh còn không kịp cao hứng, liền cảm giác tứ chi một trận đau nhức, bị Tống Giác vặn thành hình dạng quỷ dị, dị năng cũng bị Tống Giác phế bỏ.
Cả người Đường Võ Tinh đau thành một đoàn, Tống Giác xé áo, mạnh mẽ nhét vào miệng hắn, căng tới mức khóe miệng hắn rách ra, chảy máu.
“Sách……” Tống Giác phát ra âm thanh ghét bỏ, mở cửa sổ, dùng tay nhẹ nhàng kéo, liền kéo rớt thanh phòng hộ.
Từ xa xa có một đám tang thi yên lặng chạy tới, Tống Giác thẳng tay ném Đường Võ Tinh không còn sức chống cự cùng kêu cứu xuống: “Cho các ngươi thêm cơm.”
Các tang thi hưng phấn tiếp được, trong đó mấy con liền tranh lên, Tống Giác nhíu mày: “Đi xa chút.”
Vạn nhất Phùng Tiếu ngửi được mùi máu, hắn liền không có cách giải thích.
Các tang thi lập tức giải tán, nâng Đường Võ Tinh rời đi, trên mặt Tống Giác treo nụ cười lạnh lẽo, vẫn luôn nhìn.
Anh đang nhìn gì vậy?” Phùng Tiếu từ toilet lò cò nhảy ra, nghi hoặc nhảy về hướng cửa sổ.
Tống Giác đỡ lấy cô, một tay đóng lại cửa sổ: “Nhìn thấy một con châu chấu ở nhảy nhót.”
“Sau đó đâu?”
“Nhảy nhót quá vui sướng, bị ăn.” Tống Giác lại cười nói.
Phùng Tiếu hoài nghi hắn đang nói hươu nói vượn, Tống Giác đem cô ôm đến trên giường, ở khóe miệng cô hôn xuống: “Ngủ đi.” Rồi xoay người cũng đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Hồng sáng sớm đã dậy, tùy ý hỏi nhóm thủ hạ của Đường Võ Tinh: “Lão đại các cậu đâu?”
Đường Võ Tinh có mấy tên thủ hạ biết kế hoạch của hắn, chỉ cho rằng hắn tối hôm qua ở trong phòng Phùng Tiếu nghỉ ngơi, cho nên đều ấp úng nói: “Không rõ lắm, khả năng còn đang ngủ đi.”
Chờ đến qua buổi trưa, ngày thường Đường Võ Tinh đã sớm dậy, Mạc Thiệu Hồng dần dần liền có chút nghi hoặc, mấy tên thủ hạ của Đường Võ Tinh ngược lại còn vui vẻ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Xem ra lão đại tối hôm qua rất sung sướng a!”
Cho đến tận khi cửa phòng Phùng Tiếu mở ra, Tống Giác nâng Phùng Tiếu ra tới, người của Đường Võ Tinh lập tức choáng váng.
Dưới lầu lần lượt vang lên thanh âm té ngã, Tống Giác giống như là không thấy được, thật cẩn thận đỡ Phùng Tiếu xuống lầu, chờ hai người ngồi xuống bàn ăn, An Nam lại kính cẩn mang bữa sáng lên cho hai người.
Sắc mặt mấy tên thủ hạ mấy phen biến hóa, bọn họ là tận mắt nhìn thấy lão đại đi vào trong phòng Phùng Tiếu, vốn tưởng rằng ở đó cả đêm, Tống Giác hẳn là đã chết, cuối cùng sẽ là lão đại cùng Phùng Tiếu xuống dưới.
Lại không nghĩ rằng, hiện giờ Tống Giác bình yên vô sự, lão đại bọn họ lại không thấy bóng dáng.
Có người tính tình nóng nảy liền xông thẳng lên lầu, mở cửa phòng Phùng Tiếu, lại thấy bên trong thực bình thường, không có bất luận mùi máu tươi nào, cũng không có bất cứ dấu vết đánh nhau gì, càng không có thi thể.
Nhưng như vậy càng không bình thường!
Lão đại bọn họ đâu?
Phó đội Lư Húc nhìn chằm chằm Tống Giác Phùng Tiếu, nói một tiếng: “Tìm xung quanh biệt thự một chút, nhìn xem lão đại ở nơi nào.”
Đám người Mạc Thiệu Hồng vẻ mặt mờ mịt, Từ Tri Diên liên tưởng đến đức hạnh Đường Võ Tinh, lại nhìn Phùng Tiếu cùng Tống Giác, trong lòng liền nổi lên một ý niệm: Đường Võ Tinh nên sẽ không háo sắc đến mức đánh chủ ý lên Phùng Tiếu đi?
Đường Võ Tinh đã bị tang thi dọn đi phân thực, thủ hạ của hắn tự nhiên là tìm không thấy người, đám người Lư Húc sắc mặt càng ngày càng khó coi, một đám người vây quanh Phùng Tiếu cùng Tống Giác, Lư Húc đập một cái lên bàn cơm: “Lão đại chúng ta đâu?”
An Nam nguyên bản phúc hậu vô hại lại đột nhiên bạo khởi, một phen bóp chặt cổ Lư Húc, đem hắn hung hăng vứt ra, trong phòng tức khắc vang lên thanh âm đổ vỡ.
Đám người Mạc Thiệu Hồng kinh hãi, bọn họ chưa từng thấy An Nam ra tay, vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là người nấu cơm làm việc nhà kiêm đầu bếp của Tống Giác, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên cũng có sức chiến đấu cao như vậy.
Thực lực đó, làm lão đại một tiểu đội tác oai tác phúc đều dư dả, hắn vì cái gì muốn đi theo hầu hạ Tống Giác?
Phùng Tiếu liếc Tống Giác một cái, người của anh đều có chấp niệm véo cổ người khác đúng không?
“Ăn không ngon sao?” Tống Giác mỉm cười hỏi.
An Nam trù nghệ cực tốt, cháo trứng bác thảo thịt cảm đơn này cũng làm vô cùng ngon miệng, Phùng Tiếu múc một muỗng: “Khá tốt, chính là có chút ồn.”
Tống Giác săn sóc móc ra một cái notebook, mở ra download xuống một tập hoạt hình, đem tai nghe đeo vào tai Phùng Tiếu, hôn hôn má cô: “Rất nhanh liền sẽ an tĩnh.”
Phùng Tiếu ừ một tiếng, quả nhiên vui vui vẻ vẻ vừa cầm máy tính vừa ăn bữa sáng, hoàn toàn làm lơ bên cạnh giương cung bạt kiếm.
Không chỉ có đám người Mạc Thiệu Hồng Từ Tri Diên trợn mắt há mồm, ngay cả Tống Giác cũng cảm khái, cô thật sự là tâm lớn a!
Bị An Nam quăng ngã, cổ họng Lư Húc khẳng định bị thương, trên người cũng ẩn ẩn đau, hắn khiếp sợ An Nam cường đại, nhưng đồng thời hắn càng cảm thấy mất mặt. Mạt thế vừa mới bắt đầu hắn liền có được dị năng cường đại, đi theo Đường Võ Tinh cơm ngon rượu say, mấy tháng này làm hắn hoàn toàn quên suy sụp là cái cảm giác gì.
“Đều lên cho tao!” Lư Húc thanh âm hung tợn nói.
Đường Võ Tinh có hai mươi mấy thủ hạ, tuy rằng có dị năng chỉ có bảy người, nhưng dư lại mười mấy người kia đều là hạng người hung tàn, lập tức đều lấy ra vũ khí, hướng An Nam cùng Tống Giác lao lên.
Phùng Tiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tống Giác an ủi cô: “Đừng sợ, tôi đi giải quyết.”
“Nga, anh đi đi.” Phùng Tiếu tặc lưỡi, không lương tâm xua xua tay.
An Nam tuy rằng lợi hại, nhưng muốn ứng phó hai mươi mấy người vẫn có quá sức, dần dần rơi vào thế yếu, Mạc Thiệu Hồng đang muốn để người đi qua ngăn cản hai bên tranh đấu, liền thấy Tống Giác nhẹ nhàng bâng quơ gia nhập cuộc chiến.
Hắn một tay một cái trực tiếp véo cổ, làm người sởn tóc gáy. Thanh âm “rắc rắc” không ngừng vang lên, người bị hắn ném ra đều lấy các loại góc độ vẹo cổ, không hề cử động.
Người đứng trong phòng khách dần dần giảm bớt, người nằm càng ngày càng nhiều, cơ hồ trên mặt mỗi người đều là hoảng sợ cùng mờ mịt.
Ngay cả to gan như Mạc Thiệu Hồng, cũng bị dọa lui lại ba bước, tràn ngập cảnh giác nhìn Tống Giác.
Hắn biết Tống Giác rất lợi hại, nhưng hắn trước nay không nghĩ tới, Tống sẽ lợi hại đến loại trình độ này, đây còn là thực lực của nhân loại sao?
Đương nhiên, càng làm cho đám người Mạc Thiệu Hồng sợ hãi chính là, khi Tống Giác giết người quá nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như hắn không phải đang giết người, mà là đang chơi trò chơi.
Sau trọng sinh lại lần nữa nhìn thấy trường hợp này, Từ Tri Diên run bần bật.
Đây là tang thi vương, chẳng sợ mạt thế mới bắt đầu không bao lâu, hắn vẫn như cũ là đáng sợ như vậy!
Những người khác phản ứng thế nào, Tống Giác một chút đều không để bụng, tầm mắt hắn trước sau gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, hắn muốn biết, nhìn thấy chính mình như vậy, cô sẽ là có cái phản ứng gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì tiểu thế giới này lúc bắt đầu giả thiết, nam chủ cho rằng nữ chủ là kẻ thù, hơn nữa hắn là tang thi, tâm lý vẫn là có chút vặn vẹo, cho nên hắn ngay từ đầu tương đối cẩu là rất bình thường. Đương nhiên, hắn cho dù là cẩu, nhưng tuyệt đối sẽ không chân chính thương tổn đến nữ chủ, đối nữ chủ tự nhiên cũng là càng ngày càng tốt.
Trong phòng dần dần liền có chút nóng lên, Phùng Tiếu có thể cảm giác được, Tống Giác từ lúc bắt đầu là chơi đùa, hiện tại cũng có chút ý động, động tác dần dần có chút hung ác.
Cô cố ý hút một ngụm khí.
Động tác của Tống Giác dừng lại, khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đáng thương hề hề trả lời: “Chân em đau.”
Tống Giác máu đã sớm nóng lên đầu phục hồi tinh thần lại, hắn xoay người từ trên người cô đi xuống, ngồi ở một bên thở hổn hển, ánh mắt nhìn cái chân bị thương của cô có chút khổ đại cừu thâm.
Phùng Tiếu thong thả ung dung sửa sang lại cái váy hỗn độn trên người, Tống Giác nhìn cô, thình lình đặt câu hỏi: “Chân đau, giả đi?”
Phùng Tiếu nhìn hắn chớp chớp mắt, không có trả lời.
“Hừ.” Tống Giác cũng đoán được, chân cô tốt rất nhanh, tuy rằng còn không thể dùng sức, nhưng trên cơ bản đã không đau, vừa mới hắn cũng có chú ý không đụng tới chân trái của cô, như thế nào sẽ đột nhiên đau?
Chỉ có thể là cô lừa hắn.
Tống Giác lại lao lên: “Biết kết cục gạt tôi sao?”
“Anh lại muốn giết em?” Phùng Tiếu vẻ mặt vô tội hỏi.
Tống Giác dừng một chút, hắn vừa mới uống xác thật có điểm nhiều, lời nói ra không có suy nghĩ kỹ càng, hắn cười sờ sờ mặt cô: “Như thế nào sẽ, tôi thích em như vậy.”
Trên tay đụng tới da thịt hoạt nộn đến không chịu được, lửa nóng Tống Giác mới vừa áp chế lại có chút ngo ngoe rục rịch, hắn chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tay.
Phùng Tiếu cố ý nhìn về phía bộ vị nào đó, cười ý vị thâm trường.
Tống Giác có điểm dày vò, tuy rằng cô vừa mới kêu đau là lừa hắn, bất quá chân cô còn chưa khỏi hẳn, xác thật không thích hợp vận động, kịch liệt, hắn cũng không đành lòng đối với cô nhẫn tâm như vậy.
Không đành lòng?
Tống Giác ngừng lại, bị chính ý tưởng trong đầu mình kinh ngạc đến.
Hắn đánh giá Phùng Tiếu, thời gian bọn họ ở chung còn không đến mười ngày, mười ngày trước hắn còn một lòng một dạ muốn hung hăng hành hạ cô đến chết. Hiện tại thế nhưng chỉ cần khả năng sẽ làm đau cô, hắn cũng luyến tiếc sao?
“Em có phải hay không đối tôi hạ cổ?” Hắn nhéo nhéo cằm Phùng Tiếu
“Đúng vậy, em đối với anh hạ tình cổ.” Phùng Tiếu chọc ngực hắn, nghiêm trang nói hươu nói vượn, “Liền hạ ở trái tim anh, anh chỉ cần cùng em tiếp xúc, anh liền sẽ hết thuốc chữa yêu em; nếu là em chết, anh cũng sống không nổi, cho nên anh phải đối với em tốt một chút, bằng không em tùy thời đều có khả năng rời khỏi anh a.”
“Rời khỏi?” Tống Giác trong lòng nảy lên một trận tàn nhẫn, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Rời khỏi tôi đi đâu?”
Thế giới này khắp nơi là tang thi, vô luận cô đi đến nơi nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay hắn, tuy rằng hắn khẳng định như thế, nhưng nghĩ đến cô có ý định rời xa hắn, hắn liền không cao hứng.
“Tùy tiện đi.” Phùng Tiếu thở dài, “Có lẽ rời khỏi thế giới này đi.”
Trong phòng an tĩnh lại, hai người chăm chú nhìn đối phương, phảng phất muốn xuyên qua đôi mắt, nhìn đến nội tâm tận sâu bên trong đối phương.
Trực giác quỷ dị nói cho Tống Giác, cô chính là nói lời thật lòng.
Bực bội từng đợt nảy lên trong lòng, hắn đứng lên, không cho cô nhìn thấy biểu tình âm ngoan trên mặt chính mình.
Phùng Tiếu có chút kỳ quái, đang muốn ngẩng đầu xem hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đè lại đỉnh đầu: “Em chảy không ít mồ hoi, không thoải mái đi?”
“Có một chút.” Phùng Tiếu gật gật đầu, đề tài như thế nào liền chuyển tới chuyện này?
Tống Giác khom lưng bế cô lên, lúc này hắn đã ổn định tốt tâm tình, trên mặt khôi phục bộ dáng ôn nhu vô hại: “Tôi mang em đi toilet.”
Phùng Tiếu xoa xoa đuôi lông mày hắn, lại cười nói: “Kỳ thật em yêu cầu cũng không cao, anh đối tốt với em, em cũng sẽ đối với anh thật tốt.”
“Là như thế này sao?” Tống Giác nghiêm túc hỏi cô.
“Ba người bạn trai cũ đối với em thực tốt, cho nên thẳng đến bọn họ chết, em đều lưu tại bên người bọn họ.” Phùng Tiếu sâu kín nói.
Tống Giác hít sâu một hôi, hắn thật sự là không nghĩ từ trong miệng cô nghe được bất cứ chuyện gì về ba tên kia.
Cho dù bọn họ đều đã chết, trong lòng hắn vẫn như cũ không thoải mái.
“Rửa mặt trước đi.” Hắn lại từ trong không gian móc ra một cái màu lam nhạt váy dài.
Lại là một chiếc váy cao cấp, Phùng Tiếu biểu tình cổ quái: “Có cái vấn đề em đã sớm muốn hỏi anh, anh một đại nam nhân, vì cái gì thu thập nhiều váy như vậy? Hay là anh……” Cô nhìn hắn, trong mắt rõ ràng có ám quang, “Hay là anh thích xuyên nữ trang?”
Này đó váy đương nhiên là hắn mấy ngày này để các tang thi lấy về, đều là dựa theo số đo của cô, cô lại cố ý làm như không thấy, hắn hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tống Giác trước cửa sổ, hôm nay không có ánh trăng, hắn nhìn ra ngoài, toàn bộ thế giới đều là một mảnh hắc ám, chỉ có mấy cái cây trụi lủi theo gió lắc lư.
Thế giới này, vắng lặng đến đáng sợ.
Mỗi khi tới thời điểm này, hắn trong lòng liền sẽ không tự chủ được nổi lên sát ý, cực kỳ mãnh liệt sát ý! Muốn giết người! Muốn máu tươi! Muốn tử vong!
Trong phòng vệ sinh vang lên thanh âm nước chảy, Phùng Tiếu ở bên trong nhẹ nhàng hừ hừ hát, cũng không biết là tại sao lại cười khẽ, nghe rất xa lạ, lại rất dễ nghe.
Khóe miệng cong lên một chút, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu tiêu tán không ít.
Hắn thế mà không biết, cô lại có giọng hát dễ nghe như thế.
————
Thật vất vả chuốc say đại bộ phận người, Đường Võ Tinh cũng uống không ít rượu, nhìn Mạc Thiệu Hồng say khướt phản ứng rõ ràng chậm hơn so với ngày thường, Đường Võ Tinh có chút ngo ngoe rục rịch, không biết có nên hay không thuận theo cơ hội ngàn năm có một này, đem Mạc Thiệu Hồng cũng xử lý?
“Lão Mạc?” Đường Võ Tinh cẩn thận tới gần Mạc Thiệu Hồng, muốn xác nhận một chút hắn có thật sự uống say hay không.
Từ Tri Diên từ lầu hai đi xuống, mắt lạnh nhìn Đường Võ Tinh: “Tôi tới chiếu cố anh ấy.”
Đường Võ Tinh đã thấy qua chiến lực của Từ Tri Diên, hắn không có biện pháp trong một chiêu chiêu bắt lấy cô, nếu cô kêu lên, bên ngoài còn có vài thủ hạ Mạc Thiệu Hồng trực đêm, đánh lên tới khẳng định lưỡng bại câu thương.
Hắn cười ha ha, để Từ Tri Diên mang Mạc Thiệu Hồng rời đi.
Giết không được Mạc Thiệu Hồng, nhưng Phùng Tiếu, hắn đêm nay là nhất định phải được đến.
Đường Võ Tinh xách theo một bình rượu, tâm tình khó nhịn đi lên lầu hai.
Như hắn đoán, phòng Phùng Tiếu khóa, hắn lấy ra một cái dây thép, mân mê khóa cửa, trước mạt thế hắn từng làm trộm, cho nên thập phần có kinh nghiệm, không đến một phút cửa đã bị hắn mở ra, chỉ phát ra một chút thanh âm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn nghe được trong phòng có tiếng nước chảy nho nhỏ, nghe như là đang tắm rửa.
Đường Võ Tinh hưng phấn tới cực điểm, Tống Giác say rượu hẳn là đang ngủ, tắm rửa chỉ có thể là Phùng Tiếu, hắn lại đẩy cửa ra một chút, từ khe cửa chen vào.
“Tiểu mỹ nhân, ta tới.” Đường Võ Tinh sắc mị mị nói xong, mới vừa xoay người đã bị dọa chết khiếp.
Hắn cho rằng Tống Giác nên đang ngủ như chết, lúc này đang đứng ngay trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn hắn, thoạt nhìn ý thức thanh tỉnh, một chút đều cũng không có dáng vẻ say rượu lúc trước.
Nhìn thoáng qua bộ vị nào đó nháy mắt đã mềm nhũn của Đường Võ Tinh, trong mắt Tống Giác tràn đầy chán ghét cùng sát khí.
Sau khi kinh hách qua đi, trong mắt Đường Võ Tinh cũng hiện lên một mạt sát ý, hoặc là không làm, hoặc làm phải làm đến cùng, bạn trai của Phùng Tiếu, giữ lại cũng chỉ chướng mắt, dứt khoát hiện tại giết chết, về sau Phùng Tiếu cũng chỉ có thể ở cạnh hắn.
Hắn vừa muốn hành động, lại phát hiện trước mắt chợt lóe, Tống Giác đã đứng ngay trước mặt, bàn tay hơi dùng sức bóp lấy cổ hắn.
Hết thảy đều nhanh tới mức làm người ta phản ứng không kịp, vẻ tàn nhẫn trên mặt Đường Võ Tinh biến mất, đã bị sợ hãi vô tận thay thế.
Hắn phát hiện chính mình không hề có sức phản kháng.
“Vốn đang muốn cho mày sống lâu mấy ngày.” Tống Giác hơi có chút tiếc nuối, “Mày tự tìm đường chết, tao cũng có cách nào đâu.”
Tiếng nước chảy trong toilet dừng lại, Phùng Tiếu hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Đường Võ Tinh vừa định kêu cứu, liền phát hiện hắn căn bản không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, hắn hoảng sợ, tròng mắt đều trừng lớn, chỉ có thể dùng ánh mắt xin tha nhìn Tống Giác.
Tống Giác nhàn nhạt nói: “Tôi đọc sách, em tắm nhanh chút rồi ra đi.”
“A, anh muốn em ra em liền phải ra chắc? Hừ, còn lâu.” Tiếng nước chảy lại vang lên.
Tống Giác không khỏi mỉm cười, Đường Võ Tinh lại càng thêm tuyệt vọng, hắn phát không ra thanh âm, chỉ có thể dùng khẩu hình xin tha: “Đừng giết tôi.”
“Yên tâm, tao sợ dơ tay.” Tống Giác mỉm cười nói, Đường Võ Tinh còn không kịp cao hứng, liền cảm giác tứ chi một trận đau nhức, bị Tống Giác vặn thành hình dạng quỷ dị, dị năng cũng bị Tống Giác phế bỏ.
Cả người Đường Võ Tinh đau thành một đoàn, Tống Giác xé áo, mạnh mẽ nhét vào miệng hắn, căng tới mức khóe miệng hắn rách ra, chảy máu.
“Sách……” Tống Giác phát ra âm thanh ghét bỏ, mở cửa sổ, dùng tay nhẹ nhàng kéo, liền kéo rớt thanh phòng hộ.
Từ xa xa có một đám tang thi yên lặng chạy tới, Tống Giác thẳng tay ném Đường Võ Tinh không còn sức chống cự cùng kêu cứu xuống: “Cho các ngươi thêm cơm.”
Các tang thi hưng phấn tiếp được, trong đó mấy con liền tranh lên, Tống Giác nhíu mày: “Đi xa chút.”
Vạn nhất Phùng Tiếu ngửi được mùi máu, hắn liền không có cách giải thích.
Các tang thi lập tức giải tán, nâng Đường Võ Tinh rời đi, trên mặt Tống Giác treo nụ cười lạnh lẽo, vẫn luôn nhìn.
Anh đang nhìn gì vậy?” Phùng Tiếu từ toilet lò cò nhảy ra, nghi hoặc nhảy về hướng cửa sổ.
Tống Giác đỡ lấy cô, một tay đóng lại cửa sổ: “Nhìn thấy một con châu chấu ở nhảy nhót.”
“Sau đó đâu?”
“Nhảy nhót quá vui sướng, bị ăn.” Tống Giác lại cười nói.
Phùng Tiếu hoài nghi hắn đang nói hươu nói vượn, Tống Giác đem cô ôm đến trên giường, ở khóe miệng cô hôn xuống: “Ngủ đi.” Rồi xoay người cũng đi tắm rửa.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Hồng sáng sớm đã dậy, tùy ý hỏi nhóm thủ hạ của Đường Võ Tinh: “Lão đại các cậu đâu?”
Đường Võ Tinh có mấy tên thủ hạ biết kế hoạch của hắn, chỉ cho rằng hắn tối hôm qua ở trong phòng Phùng Tiếu nghỉ ngơi, cho nên đều ấp úng nói: “Không rõ lắm, khả năng còn đang ngủ đi.”
Chờ đến qua buổi trưa, ngày thường Đường Võ Tinh đã sớm dậy, Mạc Thiệu Hồng dần dần liền có chút nghi hoặc, mấy tên thủ hạ của Đường Võ Tinh ngược lại còn vui vẻ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Xem ra lão đại tối hôm qua rất sung sướng a!”
Cho đến tận khi cửa phòng Phùng Tiếu mở ra, Tống Giác nâng Phùng Tiếu ra tới, người của Đường Võ Tinh lập tức choáng váng.
Dưới lầu lần lượt vang lên thanh âm té ngã, Tống Giác giống như là không thấy được, thật cẩn thận đỡ Phùng Tiếu xuống lầu, chờ hai người ngồi xuống bàn ăn, An Nam lại kính cẩn mang bữa sáng lên cho hai người.
Sắc mặt mấy tên thủ hạ mấy phen biến hóa, bọn họ là tận mắt nhìn thấy lão đại đi vào trong phòng Phùng Tiếu, vốn tưởng rằng ở đó cả đêm, Tống Giác hẳn là đã chết, cuối cùng sẽ là lão đại cùng Phùng Tiếu xuống dưới.
Lại không nghĩ rằng, hiện giờ Tống Giác bình yên vô sự, lão đại bọn họ lại không thấy bóng dáng.
Có người tính tình nóng nảy liền xông thẳng lên lầu, mở cửa phòng Phùng Tiếu, lại thấy bên trong thực bình thường, không có bất luận mùi máu tươi nào, cũng không có bất cứ dấu vết đánh nhau gì, càng không có thi thể.
Nhưng như vậy càng không bình thường!
Lão đại bọn họ đâu?
Phó đội Lư Húc nhìn chằm chằm Tống Giác Phùng Tiếu, nói một tiếng: “Tìm xung quanh biệt thự một chút, nhìn xem lão đại ở nơi nào.”
Đám người Mạc Thiệu Hồng vẻ mặt mờ mịt, Từ Tri Diên liên tưởng đến đức hạnh Đường Võ Tinh, lại nhìn Phùng Tiếu cùng Tống Giác, trong lòng liền nổi lên một ý niệm: Đường Võ Tinh nên sẽ không háo sắc đến mức đánh chủ ý lên Phùng Tiếu đi?
Đường Võ Tinh đã bị tang thi dọn đi phân thực, thủ hạ của hắn tự nhiên là tìm không thấy người, đám người Lư Húc sắc mặt càng ngày càng khó coi, một đám người vây quanh Phùng Tiếu cùng Tống Giác, Lư Húc đập một cái lên bàn cơm: “Lão đại chúng ta đâu?”
An Nam nguyên bản phúc hậu vô hại lại đột nhiên bạo khởi, một phen bóp chặt cổ Lư Húc, đem hắn hung hăng vứt ra, trong phòng tức khắc vang lên thanh âm đổ vỡ.
Đám người Mạc Thiệu Hồng kinh hãi, bọn họ chưa từng thấy An Nam ra tay, vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là người nấu cơm làm việc nhà kiêm đầu bếp của Tống Giác, lại không nghĩ rằng hắn cư nhiên cũng có sức chiến đấu cao như vậy.
Thực lực đó, làm lão đại một tiểu đội tác oai tác phúc đều dư dả, hắn vì cái gì muốn đi theo hầu hạ Tống Giác?
Phùng Tiếu liếc Tống Giác một cái, người của anh đều có chấp niệm véo cổ người khác đúng không?
“Ăn không ngon sao?” Tống Giác mỉm cười hỏi.
An Nam trù nghệ cực tốt, cháo trứng bác thảo thịt cảm đơn này cũng làm vô cùng ngon miệng, Phùng Tiếu múc một muỗng: “Khá tốt, chính là có chút ồn.”
Tống Giác săn sóc móc ra một cái notebook, mở ra download xuống một tập hoạt hình, đem tai nghe đeo vào tai Phùng Tiếu, hôn hôn má cô: “Rất nhanh liền sẽ an tĩnh.”
Phùng Tiếu ừ một tiếng, quả nhiên vui vui vẻ vẻ vừa cầm máy tính vừa ăn bữa sáng, hoàn toàn làm lơ bên cạnh giương cung bạt kiếm.
Không chỉ có đám người Mạc Thiệu Hồng Từ Tri Diên trợn mắt há mồm, ngay cả Tống Giác cũng cảm khái, cô thật sự là tâm lớn a!
Bị An Nam quăng ngã, cổ họng Lư Húc khẳng định bị thương, trên người cũng ẩn ẩn đau, hắn khiếp sợ An Nam cường đại, nhưng đồng thời hắn càng cảm thấy mất mặt. Mạt thế vừa mới bắt đầu hắn liền có được dị năng cường đại, đi theo Đường Võ Tinh cơm ngon rượu say, mấy tháng này làm hắn hoàn toàn quên suy sụp là cái cảm giác gì.
“Đều lên cho tao!” Lư Húc thanh âm hung tợn nói.
Đường Võ Tinh có hai mươi mấy thủ hạ, tuy rằng có dị năng chỉ có bảy người, nhưng dư lại mười mấy người kia đều là hạng người hung tàn, lập tức đều lấy ra vũ khí, hướng An Nam cùng Tống Giác lao lên.
Phùng Tiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Tống Giác an ủi cô: “Đừng sợ, tôi đi giải quyết.”
“Nga, anh đi đi.” Phùng Tiếu tặc lưỡi, không lương tâm xua xua tay.
An Nam tuy rằng lợi hại, nhưng muốn ứng phó hai mươi mấy người vẫn có quá sức, dần dần rơi vào thế yếu, Mạc Thiệu Hồng đang muốn để người đi qua ngăn cản hai bên tranh đấu, liền thấy Tống Giác nhẹ nhàng bâng quơ gia nhập cuộc chiến.
Hắn một tay một cái trực tiếp véo cổ, làm người sởn tóc gáy. Thanh âm “rắc rắc” không ngừng vang lên, người bị hắn ném ra đều lấy các loại góc độ vẹo cổ, không hề cử động.
Người đứng trong phòng khách dần dần giảm bớt, người nằm càng ngày càng nhiều, cơ hồ trên mặt mỗi người đều là hoảng sợ cùng mờ mịt.
Ngay cả to gan như Mạc Thiệu Hồng, cũng bị dọa lui lại ba bước, tràn ngập cảnh giác nhìn Tống Giác.
Hắn biết Tống Giác rất lợi hại, nhưng hắn trước nay không nghĩ tới, Tống sẽ lợi hại đến loại trình độ này, đây còn là thực lực của nhân loại sao?
Đương nhiên, càng làm cho đám người Mạc Thiệu Hồng sợ hãi chính là, khi Tống Giác giết người quá nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như hắn không phải đang giết người, mà là đang chơi trò chơi.
Sau trọng sinh lại lần nữa nhìn thấy trường hợp này, Từ Tri Diên run bần bật.
Đây là tang thi vương, chẳng sợ mạt thế mới bắt đầu không bao lâu, hắn vẫn như cũ là đáng sợ như vậy!
Những người khác phản ứng thế nào, Tống Giác một chút đều không để bụng, tầm mắt hắn trước sau gắt gao nhìn chằm chằm Phùng Tiếu, hắn muốn biết, nhìn thấy chính mình như vậy, cô sẽ là có cái phản ứng gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì tiểu thế giới này lúc bắt đầu giả thiết, nam chủ cho rằng nữ chủ là kẻ thù, hơn nữa hắn là tang thi, tâm lý vẫn là có chút vặn vẹo, cho nên hắn ngay từ đầu tương đối cẩu là rất bình thường. Đương nhiên, hắn cho dù là cẩu, nhưng tuyệt đối sẽ không chân chính thương tổn đến nữ chủ, đối nữ chủ tự nhiên cũng là càng ngày càng tốt.
Bình luận facebook