-
Chương 28
Lúc mây tụ lại trắng y kẹo bông đường, thì tháng chín như vậy là đã tới.
Ngày đầu tiên khai giảng, nhóm con em cán bộ lứa chúng tôi tập họp trước khu tập thể cán bộ, lên chiếc xe đưa đón mà xí nghiệp sắp xếp, được chia thành từng nhóm chở đến sáu ngôi trường trung học trong thành phố.
Xe khách gồm 2 chiếc, tài xế là ba Quách Tĩnh và ba Quan Siêu. Ba mình lái xe chở học sinh cả trường đi học, hai cậu ấy cũng coi như thành VIP.
Ai ngờ Quan Siêu đứng dưới xe đi một vòng, ôm cặp quay lưng đổi lên xe của ba Quách Tĩnh. Chúng tôi cũng chỉ có cách cùng nhét cả lên chiếc xe đó. Mọi người ngồi vào chỗ xong, San San mới hỏi: "Quan Siêu ba cậu cai rượu rồi hả? Hôm trước tớ nghe chú ấy quay lại đội tài xế."
"Ai biết." Quan Siêu chẳng hề để tâm, "Hai tháng nay không uống, có khi hết chịu nổi rồi." "Đừng nói vậy." Diệc Phi chạm nhẹ vào cánh tay cậu ấy. Trí tưởng tượng của tôi lại vào việc: "Ba cậu không phải vì để lái xe đưa cậu đi học mà cai rượu đó chứ?" "Làm gì có?" Quan Siêu chường vẻ mặt "Cậu đừng có hù tớ".
"Chưa biết chừng ấy."
"Cậu cứ xem đi, không tới một tháng thể nào cũng đổi việc."
Chủ đề này tới đây coi như bỏ lửng, Niệm Từ đã chuyển qua hỏi Tưởng Dực chiếc máy tính ba mẹ cậu ấy từ nước ngoài gửi về là đời nào, có máy in đi kèm không, chúng tôi thì chỉ nghĩ chuyện có game gì chơi, nửa giờ đi xe vèo cái thế mà đã hết.
Lúc chiếc xe đưa đón dừng hẳn lại, bên ngoài đã có người đứng đợi.
Một đàn anh học sinh người cao, mắt một mí hẹp dài, trông gọn gàng sạch sẽ, mặc bộ đồng phục mùa thu của Trung học số 9 - Áo sơ mi trắng và quần tây đen.
"Là trường con em cán bộ Hàng Thiên đúng không? Mình là Nhan Quân, hơn các bạn một khoá, là ban trưởng ban tuyên truyền hội học sinh, mình phụ trách đón tiếp các bạn học sinh mới của lớp số 5, từ giờ nếu các bạn có khó khăn gì trong sinh hoạt hay học tập có thể nói với mình."
Minh Vũ nhỏ giọng bảo tôi: "Tớ biết anh này, là trạng nguyên năm trước, thi học sinh giỏi Lý vào được vòng cuối Toàn Quốc." Niệm Từ ở trên xe gọi tôi: "Doanh Tử, cậu có phải để quên cặp rồi không?"
"Aaaa đúng!"
"Này." Niệm Từ tay trước tay sau vác hai cái cặp xuống xe, Nhan Quân bèn đỡ lấy, "Để mình cầm phụ bạn." Niệm Từ vừa ngước đầu nhìn anh ấy, trên gương mặt luôn tĩnh lặng như mặt hồ nổi lên một mảng ráng hồng, "Cảm ơn." Lúc xuống xe đưa đón ngày khai giải cấp ba ấy, lẽ ra tôi không nên để quên cặp. Về sau được biết khoảnh khắc ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi hối hận mãi.
Hôm tốt nghiệp cấp ba, thấy Quách Tĩnh nằm say gục xuống bàn, tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Xin lỗi." Cũng không biết cậu ấy có nghe thấy không.
Chỉ là lời xin lỗi của tôi cũng chẳng có tác dụng, điều Quách Tĩnh muốn không phải lời xin lỗi dù của bất cứ ai.
Đó cũng là lời về sau.
Ngày khai giảng đầu cấp ba, học trưởng hoàn mỹ Nhan Quân đưa chúng tôi tới lớp học, xem xét xong xuôi rồi mới đi. Chúng tôi đứng trước cửa lớp nói tạm biệt các bạn Niệm Từ, Quan Siêu, sau đó bước vào lớp, tôi xếp cho Minh Vũ ngồi kế mình, Tưởng Dực và Quách Tĩnh thì ngồi sau lưng bọn tôi.
Hai người kia chẳng phản đối mà ra phía sau ngồi. Cả hai đang nghe cùng một cái máy nghe nhạc cầm tay, chẳng ai cất tiếng.
Phòng của khối lớp 10 nằm ngoài cùng trong dãy nhà học, nhìn qua cửa sổ có thể thấy con đường chính đi vào trường. Tôi và Minh Vũ đương thì thào buôn chuyện về Nhan Quân, ngửng đầu nhìn lên, dường như thấy một bóng dáng quen thuộc, chiếc áo sơ mi trắng tinh, chỉ là chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa.
Cậu ấy sao có thể ở đây được? Chắc chắn là nhìn nhầm thôi.
Tôi đứng dậy rồi lại ngồi xuống, bèn phát hiện ở bên cạnh có một cô bạn mũm mĩm đang nhìn mình chằm chằm.
Hoàng Doanh Tử nhìn bạn ấy, thấy quen quen.
"Bạn này... ai da cậu là Khả Tâm phải không?"
Diệp Khả Tâm cười híp mắt thành đường: "Hoàng Doanh Tử sao giờ cậu mới nhận ra tớ à?"
Ba mẹ Khả Tâm hồi chúng tôi mới học lớp ba thì chuyển vào thành phố làm việc, bèn đưa cậu ấy vào thành phố học. Lúc ấy để tạm biệt bạn, chúng tôi hùn tiền mua một cái bánh kem to đùng, cả đám con nít khóc giống như đời này không gặp lại nữa, ai hay lên cấp ba lại trở thành bạn cùng lớp.
Tôi vui cực: "Sao cậu không khác chút nào thế? Minh Vũ cậu nhìn này đây là Khả Tâm, Tưởng Dực và Quách Tĩnh cậu vẫn nhớ đúng không."
"Nhớ. Phương Minh Vũ cậu thật là siêu, đậu trạng nguyên kỳ tốt nghiệp cơ đấy. Bên trường điểm Dục Tài có mấy trăm bạn vào Trung học số 9 thế mà chả ai hơn được điểm cậu, nghe bảo hiệu trưởng trường bọn họ năm nay định đi đào người từ trường con em cán bộ về đấy. Tưởng Dực cũng rất xịn, vào top 20 của thành phố hẳn hoi."
Tiếng Khả Tâm nói không nhỏ, nhoáng cái thôi Phương Minh Vũ đã bị cả lớp đều quay sang nhìn.
"Cậu là Phương Minh Vũ à?"
"Nhất thành phố? Nhìn cậu là biết học giỏi rồi!"
"Năm bọn mình hơi bị xịn, bình quân điểm thi cao phá kỉ lục đấy."
"Nghe bảo ngoài cậu ra, còn có một bạn học khác từ Bắc Kinh chuyển về hôm nay nhập học cũng là hạng nhất khu Hải Điến, không biết hai người cậu ai siêu hơn..." "Hạng nhất khu Hải Điến còn quay về đây nhập học á?"
"Ai biết được?"
"Khối mình sao nhiều nhân tài thế nhỉ?"
"Nói chứ đây là lần đầu trong suốt hai mươi trường Dục Tài không có trạng nguyên đấy! Hiệu trưởng hai tháng nay không nuốt nổi cơm!"
"Đúng rồi Phương Minh Vũ mẹ cậu cũng là giáo viên chủ nhiệm của trường mình đúng không?"
Phương Minh Vũ lấy tay bưng kín mặt.
Cho nên làm người cũng không nên quá nổi trội.
Tôi thở dài cảm thán, ngửa tay thu tiền: "Vé xem 5 xu một vé, mọi người sắp hàng vào xem nào." Các bạn học đều cười ngặt nghẽo, Phương Minh Vũ vừa bực vừa rối, túm lấy cổ áo bịt miệng tôi bắt im.
Đây đương nhiên chỉ là đùa thôi, có ngờ đâu bạn trai ngồi bàn trước tôi bỗng nhiên quay phắt đầu lại.
Bạn trai này rất là đẹp trai, dù nhìn kiểu gì đi nữa cũng phải nói là đẹp trai, gần như là cậu con trai đẹp nhất mà từ nhỏ đến lớn tôi nhìn thấy, về sau cũng không thấy có ai vượt hơn.
Bạn mắt rất to lại đen, sáng, hơi ướt, có sóng mắt, mũi cao thanh tú, da trắng, mặt còn baby, hai bên hai lún đồng tiền, tóc xoăn nhẹ tự nhiên. Rõ là những nét người bình thường cũng có một hai, nhưng tập trung lại trên người bạn ấy, thì đẹp đến như hình vẽ các vị thần trong tranh sơn dầu Châu Âu vậy.
Bạn trai này nhìn Minh Vũ không chớp mắt, một tí sau thì quay sang tôi cười hihi hỏi: "Cậu là Doanh Tử?" "À đúng."
Cũng không biết đùa hay thật, cậu ta bảo: "Tớ có 50 tệ, tụi mình đổi chỗ ngồi nhé? Tớ muốn ngồi cạnh Minh Vũ." "A ha?" Tôi đần ra tại chỗ.
Cái cậu bạn mặt đẹp trai nhưng da mặt lại dày này là Khâu Hàng.
Minh Vũ nhìn cậu ấy, chốc sau bèn nhận ra, hốt hoảng: "A a sao lại là cậu?"
Vậy là hai người này biết nhau?
Khâu Hàng cười nói: "Nghe tên của trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp, tớ đã biết nhất định là cậu." Tôi hùa theo ánh mắt của cả lớp nhìn về phía Khâu công tử.
"Phương Minh Vũ, hơn bốn năm rồi, tớ luôn muốn gặp lại cậu."
Bùng nổ a!
Các ánh mắt lại đồng loạt soi về phía Phương Minh Vũ.
Minh Vũ mặt chuyển từ đỏ thành trắng: "Tớ không nhớ cậu là ai." Nói xạo, khi nãy vừa nhận ra người ta xong.
"Nhưng mà tớ thì luôn nhớ cậu." Khâu Hàng cười cong cong khoé mắt, trông rất vui, "Từ nhỏ tớ đã thích cậu rồi, tớ vào Trung học số 9 mong gặp nhất là cậu."
Cả lớp rần rần cả lên.
Buổi học đầu tiên, Khâu Hàng thổ lộ với Phương Minh Vũ.
Một tấm lòng sáng trong như băng bị Phương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi hồi đáp: "Cậu đừng nói bậy."
Nhưng cậu ấy không có nói bậy.
Hỏi: Mười bảy tuổi Khâu Hàng thích ai?
Trả lời: Phương Minh Vũ
Đáp án trọn điểm, không ai thắc mắc.
Bởi vì ngay ngày đầu tiên của cấp ba, cái tên này đã đứng ngay giữa lớp không hề mắc cỡ mà nói toang ra rồi.
Không có vách tường nào không có kẽ hở, chẳng mất bao lâu, cả khối học sinh đều đã biết Khâu Hàng lớp số 5 thích hạng nhất thành phố Phương Minh Vũ. Hồi sau thì cả trường, bao gồm cả thầy cô cũng đều nghe được.
Về sau nữa ấy thì, cả nước đều biết...
Chuyện về sau cực kì hay ho.
Lại hỏi: Bao nhiêu tiền có thể mua được chỗ ngồi cùng bàn với Phương Minh Vũ? Con số này, Khâu Hàng trả giá với tôi suốt ba năm.
Tiết lộ luôn cho bạn: ba năm cấp ba, cậu chàng chẳng được như ý. Chẳng phải do tôi ý chí kiên định, 50 tệ đối với một người không có khí tiết như Hoàng Doanh Tử vẫn là cực kì hấp dẫn. Chỉ tiếc Khâu Hàng tuy tính cách khá ổn, nhưng mà có lúc quá hên, có lúc lại quá xui.
Hên là, khai giảng ngày đầu tiên đã gặp lại mối tình đầu.
Xui là, mối tình đầu của mối tình đầu cũng trở lại ngay khai giảng ngày đầu tiên.
Cô Sử, giáo viên chủ nhiệm, vừa vào lớp ra hiệu cho bọn tôi yên tĩnh lại, thì từ lớp số 6 sát vách bùng lên một tràng tiếng hoan hô, tôi còn nghe được trong đó có giọng Quan Siêu rất to.
Ngay sau đó, điện thoại cá nhân mà mẹ vừa mua cho tôi và Tưởng Dực đồng thời kêu tít tít. Lý San San vừa gửi một tin nhắn cho cả đám: "Trời ơi, các cậu chắc không tưởng tượng nổi đâu, Trang Viễn quay lại rồi!"
=======
Ngày đầu tiên khai giảng, nhóm con em cán bộ lứa chúng tôi tập họp trước khu tập thể cán bộ, lên chiếc xe đưa đón mà xí nghiệp sắp xếp, được chia thành từng nhóm chở đến sáu ngôi trường trung học trong thành phố.
Xe khách gồm 2 chiếc, tài xế là ba Quách Tĩnh và ba Quan Siêu. Ba mình lái xe chở học sinh cả trường đi học, hai cậu ấy cũng coi như thành VIP.
Ai ngờ Quan Siêu đứng dưới xe đi một vòng, ôm cặp quay lưng đổi lên xe của ba Quách Tĩnh. Chúng tôi cũng chỉ có cách cùng nhét cả lên chiếc xe đó. Mọi người ngồi vào chỗ xong, San San mới hỏi: "Quan Siêu ba cậu cai rượu rồi hả? Hôm trước tớ nghe chú ấy quay lại đội tài xế."
"Ai biết." Quan Siêu chẳng hề để tâm, "Hai tháng nay không uống, có khi hết chịu nổi rồi." "Đừng nói vậy." Diệc Phi chạm nhẹ vào cánh tay cậu ấy. Trí tưởng tượng của tôi lại vào việc: "Ba cậu không phải vì để lái xe đưa cậu đi học mà cai rượu đó chứ?" "Làm gì có?" Quan Siêu chường vẻ mặt "Cậu đừng có hù tớ".
"Chưa biết chừng ấy."
"Cậu cứ xem đi, không tới một tháng thể nào cũng đổi việc."
Chủ đề này tới đây coi như bỏ lửng, Niệm Từ đã chuyển qua hỏi Tưởng Dực chiếc máy tính ba mẹ cậu ấy từ nước ngoài gửi về là đời nào, có máy in đi kèm không, chúng tôi thì chỉ nghĩ chuyện có game gì chơi, nửa giờ đi xe vèo cái thế mà đã hết.
Lúc chiếc xe đưa đón dừng hẳn lại, bên ngoài đã có người đứng đợi.
Một đàn anh học sinh người cao, mắt một mí hẹp dài, trông gọn gàng sạch sẽ, mặc bộ đồng phục mùa thu của Trung học số 9 - Áo sơ mi trắng và quần tây đen.
"Là trường con em cán bộ Hàng Thiên đúng không? Mình là Nhan Quân, hơn các bạn một khoá, là ban trưởng ban tuyên truyền hội học sinh, mình phụ trách đón tiếp các bạn học sinh mới của lớp số 5, từ giờ nếu các bạn có khó khăn gì trong sinh hoạt hay học tập có thể nói với mình."
Minh Vũ nhỏ giọng bảo tôi: "Tớ biết anh này, là trạng nguyên năm trước, thi học sinh giỏi Lý vào được vòng cuối Toàn Quốc." Niệm Từ ở trên xe gọi tôi: "Doanh Tử, cậu có phải để quên cặp rồi không?"
"Aaaa đúng!"
"Này." Niệm Từ tay trước tay sau vác hai cái cặp xuống xe, Nhan Quân bèn đỡ lấy, "Để mình cầm phụ bạn." Niệm Từ vừa ngước đầu nhìn anh ấy, trên gương mặt luôn tĩnh lặng như mặt hồ nổi lên một mảng ráng hồng, "Cảm ơn." Lúc xuống xe đưa đón ngày khai giải cấp ba ấy, lẽ ra tôi không nên để quên cặp. Về sau được biết khoảnh khắc ấy đã xảy ra chuyện gì, tôi hối hận mãi.
Hôm tốt nghiệp cấp ba, thấy Quách Tĩnh nằm say gục xuống bàn, tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy: "Xin lỗi." Cũng không biết cậu ấy có nghe thấy không.
Chỉ là lời xin lỗi của tôi cũng chẳng có tác dụng, điều Quách Tĩnh muốn không phải lời xin lỗi dù của bất cứ ai.
Đó cũng là lời về sau.
Ngày khai giảng đầu cấp ba, học trưởng hoàn mỹ Nhan Quân đưa chúng tôi tới lớp học, xem xét xong xuôi rồi mới đi. Chúng tôi đứng trước cửa lớp nói tạm biệt các bạn Niệm Từ, Quan Siêu, sau đó bước vào lớp, tôi xếp cho Minh Vũ ngồi kế mình, Tưởng Dực và Quách Tĩnh thì ngồi sau lưng bọn tôi.
Hai người kia chẳng phản đối mà ra phía sau ngồi. Cả hai đang nghe cùng một cái máy nghe nhạc cầm tay, chẳng ai cất tiếng.
Phòng của khối lớp 10 nằm ngoài cùng trong dãy nhà học, nhìn qua cửa sổ có thể thấy con đường chính đi vào trường. Tôi và Minh Vũ đương thì thào buôn chuyện về Nhan Quân, ngửng đầu nhìn lên, dường như thấy một bóng dáng quen thuộc, chiếc áo sơ mi trắng tinh, chỉ là chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa.
Cậu ấy sao có thể ở đây được? Chắc chắn là nhìn nhầm thôi.
Tôi đứng dậy rồi lại ngồi xuống, bèn phát hiện ở bên cạnh có một cô bạn mũm mĩm đang nhìn mình chằm chằm.
Hoàng Doanh Tử nhìn bạn ấy, thấy quen quen.
"Bạn này... ai da cậu là Khả Tâm phải không?"
Diệp Khả Tâm cười híp mắt thành đường: "Hoàng Doanh Tử sao giờ cậu mới nhận ra tớ à?"
Ba mẹ Khả Tâm hồi chúng tôi mới học lớp ba thì chuyển vào thành phố làm việc, bèn đưa cậu ấy vào thành phố học. Lúc ấy để tạm biệt bạn, chúng tôi hùn tiền mua một cái bánh kem to đùng, cả đám con nít khóc giống như đời này không gặp lại nữa, ai hay lên cấp ba lại trở thành bạn cùng lớp.
Tôi vui cực: "Sao cậu không khác chút nào thế? Minh Vũ cậu nhìn này đây là Khả Tâm, Tưởng Dực và Quách Tĩnh cậu vẫn nhớ đúng không."
"Nhớ. Phương Minh Vũ cậu thật là siêu, đậu trạng nguyên kỳ tốt nghiệp cơ đấy. Bên trường điểm Dục Tài có mấy trăm bạn vào Trung học số 9 thế mà chả ai hơn được điểm cậu, nghe bảo hiệu trưởng trường bọn họ năm nay định đi đào người từ trường con em cán bộ về đấy. Tưởng Dực cũng rất xịn, vào top 20 của thành phố hẳn hoi."
Tiếng Khả Tâm nói không nhỏ, nhoáng cái thôi Phương Minh Vũ đã bị cả lớp đều quay sang nhìn.
"Cậu là Phương Minh Vũ à?"
"Nhất thành phố? Nhìn cậu là biết học giỏi rồi!"
"Năm bọn mình hơi bị xịn, bình quân điểm thi cao phá kỉ lục đấy."
"Nghe bảo ngoài cậu ra, còn có một bạn học khác từ Bắc Kinh chuyển về hôm nay nhập học cũng là hạng nhất khu Hải Điến, không biết hai người cậu ai siêu hơn..." "Hạng nhất khu Hải Điến còn quay về đây nhập học á?"
"Ai biết được?"
"Khối mình sao nhiều nhân tài thế nhỉ?"
"Nói chứ đây là lần đầu trong suốt hai mươi trường Dục Tài không có trạng nguyên đấy! Hiệu trưởng hai tháng nay không nuốt nổi cơm!"
"Đúng rồi Phương Minh Vũ mẹ cậu cũng là giáo viên chủ nhiệm của trường mình đúng không?"
Phương Minh Vũ lấy tay bưng kín mặt.
Cho nên làm người cũng không nên quá nổi trội.
Tôi thở dài cảm thán, ngửa tay thu tiền: "Vé xem 5 xu một vé, mọi người sắp hàng vào xem nào." Các bạn học đều cười ngặt nghẽo, Phương Minh Vũ vừa bực vừa rối, túm lấy cổ áo bịt miệng tôi bắt im.
Đây đương nhiên chỉ là đùa thôi, có ngờ đâu bạn trai ngồi bàn trước tôi bỗng nhiên quay phắt đầu lại.
Bạn trai này rất là đẹp trai, dù nhìn kiểu gì đi nữa cũng phải nói là đẹp trai, gần như là cậu con trai đẹp nhất mà từ nhỏ đến lớn tôi nhìn thấy, về sau cũng không thấy có ai vượt hơn.
Bạn mắt rất to lại đen, sáng, hơi ướt, có sóng mắt, mũi cao thanh tú, da trắng, mặt còn baby, hai bên hai lún đồng tiền, tóc xoăn nhẹ tự nhiên. Rõ là những nét người bình thường cũng có một hai, nhưng tập trung lại trên người bạn ấy, thì đẹp đến như hình vẽ các vị thần trong tranh sơn dầu Châu Âu vậy.
Bạn trai này nhìn Minh Vũ không chớp mắt, một tí sau thì quay sang tôi cười hihi hỏi: "Cậu là Doanh Tử?" "À đúng."
Cũng không biết đùa hay thật, cậu ta bảo: "Tớ có 50 tệ, tụi mình đổi chỗ ngồi nhé? Tớ muốn ngồi cạnh Minh Vũ." "A ha?" Tôi đần ra tại chỗ.
Cái cậu bạn mặt đẹp trai nhưng da mặt lại dày này là Khâu Hàng.
Minh Vũ nhìn cậu ấy, chốc sau bèn nhận ra, hốt hoảng: "A a sao lại là cậu?"
Vậy là hai người này biết nhau?
Khâu Hàng cười nói: "Nghe tên của trạng nguyên kỳ thi tốt nghiệp, tớ đã biết nhất định là cậu." Tôi hùa theo ánh mắt của cả lớp nhìn về phía Khâu công tử.
"Phương Minh Vũ, hơn bốn năm rồi, tớ luôn muốn gặp lại cậu."
Bùng nổ a!
Các ánh mắt lại đồng loạt soi về phía Phương Minh Vũ.
Minh Vũ mặt chuyển từ đỏ thành trắng: "Tớ không nhớ cậu là ai." Nói xạo, khi nãy vừa nhận ra người ta xong.
"Nhưng mà tớ thì luôn nhớ cậu." Khâu Hàng cười cong cong khoé mắt, trông rất vui, "Từ nhỏ tớ đã thích cậu rồi, tớ vào Trung học số 9 mong gặp nhất là cậu."
Cả lớp rần rần cả lên.
Buổi học đầu tiên, Khâu Hàng thổ lộ với Phương Minh Vũ.
Một tấm lòng sáng trong như băng bị Phương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi hồi đáp: "Cậu đừng nói bậy."
Nhưng cậu ấy không có nói bậy.
Hỏi: Mười bảy tuổi Khâu Hàng thích ai?
Trả lời: Phương Minh Vũ
Đáp án trọn điểm, không ai thắc mắc.
Bởi vì ngay ngày đầu tiên của cấp ba, cái tên này đã đứng ngay giữa lớp không hề mắc cỡ mà nói toang ra rồi.
Không có vách tường nào không có kẽ hở, chẳng mất bao lâu, cả khối học sinh đều đã biết Khâu Hàng lớp số 5 thích hạng nhất thành phố Phương Minh Vũ. Hồi sau thì cả trường, bao gồm cả thầy cô cũng đều nghe được.
Về sau nữa ấy thì, cả nước đều biết...
Chuyện về sau cực kì hay ho.
Lại hỏi: Bao nhiêu tiền có thể mua được chỗ ngồi cùng bàn với Phương Minh Vũ? Con số này, Khâu Hàng trả giá với tôi suốt ba năm.
Tiết lộ luôn cho bạn: ba năm cấp ba, cậu chàng chẳng được như ý. Chẳng phải do tôi ý chí kiên định, 50 tệ đối với một người không có khí tiết như Hoàng Doanh Tử vẫn là cực kì hấp dẫn. Chỉ tiếc Khâu Hàng tuy tính cách khá ổn, nhưng mà có lúc quá hên, có lúc lại quá xui.
Hên là, khai giảng ngày đầu tiên đã gặp lại mối tình đầu.
Xui là, mối tình đầu của mối tình đầu cũng trở lại ngay khai giảng ngày đầu tiên.
Cô Sử, giáo viên chủ nhiệm, vừa vào lớp ra hiệu cho bọn tôi yên tĩnh lại, thì từ lớp số 6 sát vách bùng lên một tràng tiếng hoan hô, tôi còn nghe được trong đó có giọng Quan Siêu rất to.
Ngay sau đó, điện thoại cá nhân mà mẹ vừa mua cho tôi và Tưởng Dực đồng thời kêu tít tít. Lý San San vừa gửi một tin nhắn cho cả đám: "Trời ơi, các cậu chắc không tưởng tượng nổi đâu, Trang Viễn quay lại rồi!"
=======
Bình luận facebook