-
Chương 152
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!" Tôi bưng mặt, dân nạp VIP level cao ngất ngưởng có thể bỏ qua cho lính mới vừa chân ướt chân ráo login server không ấy, "Tớ đang nói chuyện chính đây, cậu đừng có đổi chủ đề, tớ hỏi cậu bao giờ làm hoà với Tưởng Dực?"
"Vậy phải xem Tưởng Dực." Ai? Nghĩa là sao?
Trang Viễn khựng lại một thoáng, vẫn cái kiểu cười nhạt đó. Cậu ấy nói:
"Doanh Tử, cậu bị đần à?"
Tôi đơ ra nửa giây, tim đập thình thình thình loạn cả lên. Tôi đần mà! Tôi đần thật ấy chứ!
Cái vị tâm tư siêu vòng vèo + bộ não chả khác gì mê cung + đi đâu cũng nổi bần bật này, thế mà người ta đang tỏ tình với tôi!
Lẽ nào, lẽ nào đáp án cho câu hỏi mà toàn bộ đám con gái Trung học số 9 đoán hết bao nhiêu năm lại vượt xa dự đoán đến thế? Lẽ nào người mà Trang Viễn thích lại là tôi! Quá quá là không ngờ được ấy, người đần có phúc của người đần, tôi đã đầu ba tới nơi mà còn được ông trời đem cho một món quà to thế này!
Tuy là luống cuống, trong chớp mắt tôi đâm ngơ ngẩn không hiểu sức hấp dẫn của mình ở đâu ra, nhưng mà, nhưng mà chuyện này rốt cuộc là từ hồi nào? Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả? Còn nữa, hạnh phúc này đến có trễ quá không?
Tôi vừa ngủ với người "anh em" Tưởng Dực thân như thể tay chân mất rồi, bây giờ nam thần đến tỏ tình, tôi chẳng có số mà hưởng, thật là khiến người ta phải lòng đau như cắt.
Sao cậu ấy không nói sớm mấy năm cơ chứ! Giờ mà là lúc còn học cấp 3 thì tôi hãnh diện biết bao nhiêu! Tha hồ mà tỏ vẻ ta đây trước mặt Phương Minh Vũ. Cậu nhìn đi, Tô Hữu Bằng tớ nhường cho Triệu Vy, Trang Viễn cậu ấy kêu thích tớ này! Đừng nói sớm mấy năm, dù là sớm một tháng thôi chuyện này vẫn còn có cơ vớt vát...
Nói cho cùng, não của Tưởng đại gia là một bộ não siêu phí thời giờ!
Nhưng mà Hoàng đại hiệp xưa nay trọng nghĩa khí, có là anh em thân như chân tay đi nữa, đã ngủ cùng thì không thể bỏ người ta được. Có điều, giờ biết đáp Trang Viễn thế nào đây ta, cậu ấy cũng đâu nói rõ ra là thích tôi...
"Tớ đần từ hồi nào giờ." Tôi nhìn Trang Viễn, tâm tình phức tạp, lí nhí nói: "Tạm thời tớ không định đổi chỗ làm, cả những cái khác cũng thế." Nhất là bạn trai, tuy Tưởng Dực còn chưa được gắn mác đó (dù thực chất hắn đúng là thế...)
"Nhưng mà không thành đồng nghiệp thôi chứ tình nghĩa bọn mình vẫn bền chặt, về sau cậu có cần nhờ tớ làm gì, anh em quyết không nề hà..." Tôi càng nói càng biết là chả thuyết phục, ngẩng lên bèn đụng ngay ánh nhìn chăm chắm của Trang Viễn.
Một thoáng sau, cậu ấy gật đầu, đơn giản thốt ra hai chữ: "Biết rồi." Tôi ngây người.
Mấy năm nay tôi đã biết, khi Trang Viễn thể hiện thái độ ôn hoà như thế này, là lúc cậu ấy xa cách nhất. Xa cách, có thể là vì lạnh nhạt, có thể là vì thấy chán, nhưng đa phần thì là vì tâm trạng đang tồi tệ, hoặc là đau lòng, hoặc là giận dữ, người không thật sự thân với cậu ấy sẽ không hiểu được những cái này, sẽ bỏ qua luôn không để ý.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, sự ôn hoà nọ có một hôm cũng sẽ là vì mình. Tự nhiên lòng tôi thấy hơi có lỗi, dè dặt hỏi: "Có phải cậu giận rồi không?" Trang Viễn nhìn tôi, rốt cuộc nói một câu: "Có lẽ thế."
...
"Đâu có ai tỏ tình bị từ chối mà vui được đúng không?" Cậu ấy nói.
Tôi càng ủ rũ hơn: "Cho nên vừa nãy thật sự là cậu tỏ tình với tớ à?"
"Cho nên cậu thật sự tính quấy quá như thế coi như từ chối tớ xong rồi?" "Không phải đâu!"
Trang Viễn nhướng mắt.
Trốn kiểu gì cũng không được, tôi đành đâm lao theo lao: "Cho nên cậu thật sự thích tớ á?" "Ừ, thật đấy."
Sao nghe câu này lại thấy như xạo ấy...
"Chuyện từ hồi nào thế?" Tôi cố tìm chút cảm giác chân thực. Trang Viễn làm thinh, dường như câu hỏi đó khiến cậu ấy thấy hơi mỏi mệt. Cậu ấy bảo: "Không nhớ nữa."
"Vậy, làm sao cậu mới bớt giận?"
"Tớ thôi giận rồi."
Xem ra là đụng chạm hắn thật rồi, tôi càng xuống tinh thần: "Vậy... cậu còn bằng lòng hợp tác phát hành phim với Tưởng Dực không?" Cái nĩa trên tay Trang Viễn khựng lại.
"Thì cậu biết là phim rất có chất lượng..." "Tớ không bằng lòng."
Tôi chết đứng: "Cậu đang giận mới nói thế hay là sao?" "Tớ đã nói tớ không giận."
..."Rõ ràng cậu đương giận!" "Tớ không."
Tôi đần ra ngó trân trối, không biết phải đáp tiếp màn đối thoại trẻ con này kiểu gì.
Trang Viễn bên kia lại thêm một câu: "Tớ đã nói với Tưởng Dực từ sớm, tớ không thấy đây là mối làm ăn hứa hẹn." Câu này khiến tôi hơi nóng lên, "Hai người các cậu đâu thể chỉ nói làm ăn!"
"Dựa vào đâu không thể nói?" Hắn biết làm người ta nổi sùng ghê ấy.
Dựa vào đâu không thể nói? Là vì các cậu có nói cái đó đâu!
"Hai người các cậu ban đầu chỉ là ganh nhau xem ai bảo được ai!"
Trang Viễn điềm nhiên không một gợn sóng: "Cậu đã nhất định thế thì cũng chẳng sai." Thế này hắn còn không chịu nhận là đang cáu giận?!
"Bây giờ cậu đang không đủ lí trí, tớ không nói với cậu." Hoàng Doanh Tử cũng chả ngờ có ngày mình dám ở trước mặt dán nhãn "không đủ lý trí" cho Trang Viễn.
Con người không đủ lí trí giật giật đuôi mắt: "Về sau nói nữa cũng vậy. Hiện tại tớ đã quyết, bộ phim này Đầu tư Bắc Kinh sẽ không hợp tác, Viễn Hải cũng thế."
"Trang Viễn!" Tôi sốt ruột hẳn, đây không giống cáu giận đơn thuần nữa rồi, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?" "Tớ muốn thế nào và hợp tác hay không không liên quan."
"Vậy thì cái gì liên quan?" Tôi gấp gáp nói, "Lời lãi hay là gì nữa? Tuy đầu tư mới đầu của bên cậu không thành, nhưng mua được studio trước của Tưởng Dực gần như là nắm được nguồn nhân lực làm phim hoạt hình tốt nhất trong nước, còn chưa nói bên cậu giữ bao nhiêu bản quyền với dự án đang khai thác, đang kiếm tốt thế mà. Còn nữa, dù sao cũng là cùng một siêu vũ trụ, "Lôi Chấn Tử" ra rạp thành công đối với việc bên cậu khai thác trình chiếu các phim khác sau này chỉ có lợi không có hại..."
Trang Viễn nhìn tôi, không nói câu nào. Tôi mím môi.
Nửa buổi sau, cậu ấy lạnh lùng bảo: "Tớ tỏ tình thì đáp qua loa có lệ, thương lượng giúp Tưởng Dực thì thao thao bất tuyệt được ngay." "... Tớ không có."
"Không thế thì sao?"
"Tớ, tớ muốn mình theo sự thực mà nói..." "Tớ đương sự thực mà nói."
"Cậu đương tức giận."
Trang Viễn ngồi ngả ra lưng ghế, "Tuỳ cậu muốn nói sao." Cái tên này!
Kiểu IQ cao như hắn mà đã không muốn nói lý thì thật sự muốn điên người cỡ nào thì điên cỡ người cỡ ấy ấy! Quá là làm người ta điên tiết luôn ấy!
Đi cãi nhau với hắn tôi hoàn toàn không có cửa thắng.
Trang Viễn chính là kiểu đã biết yếu điểm của bạn ở đâu thì chắc chắn sẽ dập đúng chỗ đó! Không nương tay lấy một giây, chưa đạt được mục đích đừng hòng hắn dừng!
Hoàng Doanh Tử bấy giờ chỉ có thể sôi máu nhìn, chứ chẳng có cách nào.
"Đi thôi, tớ đưa cậu về công ty." Nửa sau bữa ăn bọn tôi ăn siêu uể oải, Trang Viễn chẳng thiết hé miệng, tôi cãi không lại, cơn tức bành trướng ra, đè bẹp hết bao nhiêu đắc ý vì được nam thần tỏ tình. Tôi nghiến răng, gắt gỏng: "Không cần!"
Trang Viễn sững lại một thoáng, nói: "Vậy cậu đi đường chú ý an toàn."
Sau đó người bèn đi mất luôn!
Cứ thế mà đi luôn! Cứ thế mà đi luôn?
Từ nhỏ đến lớn Trang Viễn đã bao giờ cáu giận với tôi thế này!
Tôi trơ mắt nhìn Trang Viễn bỏ đi, không biết đổ cơn tức vào đâu, túm lấy điện thoại nhấn gọi Tưởng Dực. Nghe giọng hắn ngái ngủ bắt điện thoại: "Sao thế mà phải gọi?"
"Đều tại cậu!"
Tưởng Dực có vẻ tỉnh hơn chút, vừa bực vừa buồn cười: "Tớ ở xa cả mấy ngàn cây số, tớ làm sao mà kêu tớ?"
"Đều tại cậu!" Đều tại cậu, cứng đầu ăn thua về sau mất hết bạn đừng hòng ai người ta cảm thông!
Cậu ấy ở đầu dây kia trầm giọng cười: "Được rồi, tuy không biết tại sao, nhưng mà chắc chắn là lỗi tớ." Kiểu IQ cao mà chịu đi dỗ ngọt thì muốn bùi tai cỡ nào cũng bùi tai cỡ ấy.
"Lúc nào cậu về vậy?" Tôi vẫn chưa thôi uất ức.
Tưởng Dực khựng lại, "Có vẻ năm nay chỉ có thể cùng cậu mừng sinh nhật Vân Đoá rồi." Vậy là cậu ấy đang bận, mai không bay về được.
"Ừ, vậy cậu lo xong việc rồi về sớm."
"Ừ." Tưởng Dực cười, "Chưa tìm thấy quà sinh nhật đúng không?" "Ai?"
"Trước khi tớ đi bỏ vào hộc tủ đầu giường cậu." Tôi vui lên được một chút, "Hehe là gì thế?" "Một quyển sách."
A ha? Sao cũng lại là sách nữa?
=======
"Vậy phải xem Tưởng Dực." Ai? Nghĩa là sao?
Trang Viễn khựng lại một thoáng, vẫn cái kiểu cười nhạt đó. Cậu ấy nói:
"Doanh Tử, cậu bị đần à?"
Tôi đơ ra nửa giây, tim đập thình thình thình loạn cả lên. Tôi đần mà! Tôi đần thật ấy chứ!
Cái vị tâm tư siêu vòng vèo + bộ não chả khác gì mê cung + đi đâu cũng nổi bần bật này, thế mà người ta đang tỏ tình với tôi!
Lẽ nào, lẽ nào đáp án cho câu hỏi mà toàn bộ đám con gái Trung học số 9 đoán hết bao nhiêu năm lại vượt xa dự đoán đến thế? Lẽ nào người mà Trang Viễn thích lại là tôi! Quá quá là không ngờ được ấy, người đần có phúc của người đần, tôi đã đầu ba tới nơi mà còn được ông trời đem cho một món quà to thế này!
Tuy là luống cuống, trong chớp mắt tôi đâm ngơ ngẩn không hiểu sức hấp dẫn của mình ở đâu ra, nhưng mà, nhưng mà chuyện này rốt cuộc là từ hồi nào? Sao tôi chẳng có cảm giác gì cả? Còn nữa, hạnh phúc này đến có trễ quá không?
Tôi vừa ngủ với người "anh em" Tưởng Dực thân như thể tay chân mất rồi, bây giờ nam thần đến tỏ tình, tôi chẳng có số mà hưởng, thật là khiến người ta phải lòng đau như cắt.
Sao cậu ấy không nói sớm mấy năm cơ chứ! Giờ mà là lúc còn học cấp 3 thì tôi hãnh diện biết bao nhiêu! Tha hồ mà tỏ vẻ ta đây trước mặt Phương Minh Vũ. Cậu nhìn đi, Tô Hữu Bằng tớ nhường cho Triệu Vy, Trang Viễn cậu ấy kêu thích tớ này! Đừng nói sớm mấy năm, dù là sớm một tháng thôi chuyện này vẫn còn có cơ vớt vát...
Nói cho cùng, não của Tưởng đại gia là một bộ não siêu phí thời giờ!
Nhưng mà Hoàng đại hiệp xưa nay trọng nghĩa khí, có là anh em thân như chân tay đi nữa, đã ngủ cùng thì không thể bỏ người ta được. Có điều, giờ biết đáp Trang Viễn thế nào đây ta, cậu ấy cũng đâu nói rõ ra là thích tôi...
"Tớ đần từ hồi nào giờ." Tôi nhìn Trang Viễn, tâm tình phức tạp, lí nhí nói: "Tạm thời tớ không định đổi chỗ làm, cả những cái khác cũng thế." Nhất là bạn trai, tuy Tưởng Dực còn chưa được gắn mác đó (dù thực chất hắn đúng là thế...)
"Nhưng mà không thành đồng nghiệp thôi chứ tình nghĩa bọn mình vẫn bền chặt, về sau cậu có cần nhờ tớ làm gì, anh em quyết không nề hà..." Tôi càng nói càng biết là chả thuyết phục, ngẩng lên bèn đụng ngay ánh nhìn chăm chắm của Trang Viễn.
Một thoáng sau, cậu ấy gật đầu, đơn giản thốt ra hai chữ: "Biết rồi." Tôi ngây người.
Mấy năm nay tôi đã biết, khi Trang Viễn thể hiện thái độ ôn hoà như thế này, là lúc cậu ấy xa cách nhất. Xa cách, có thể là vì lạnh nhạt, có thể là vì thấy chán, nhưng đa phần thì là vì tâm trạng đang tồi tệ, hoặc là đau lòng, hoặc là giận dữ, người không thật sự thân với cậu ấy sẽ không hiểu được những cái này, sẽ bỏ qua luôn không để ý.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, sự ôn hoà nọ có một hôm cũng sẽ là vì mình. Tự nhiên lòng tôi thấy hơi có lỗi, dè dặt hỏi: "Có phải cậu giận rồi không?" Trang Viễn nhìn tôi, rốt cuộc nói một câu: "Có lẽ thế."
...
"Đâu có ai tỏ tình bị từ chối mà vui được đúng không?" Cậu ấy nói.
Tôi càng ủ rũ hơn: "Cho nên vừa nãy thật sự là cậu tỏ tình với tớ à?"
"Cho nên cậu thật sự tính quấy quá như thế coi như từ chối tớ xong rồi?" "Không phải đâu!"
Trang Viễn nhướng mắt.
Trốn kiểu gì cũng không được, tôi đành đâm lao theo lao: "Cho nên cậu thật sự thích tớ á?" "Ừ, thật đấy."
Sao nghe câu này lại thấy như xạo ấy...
"Chuyện từ hồi nào thế?" Tôi cố tìm chút cảm giác chân thực. Trang Viễn làm thinh, dường như câu hỏi đó khiến cậu ấy thấy hơi mỏi mệt. Cậu ấy bảo: "Không nhớ nữa."
"Vậy, làm sao cậu mới bớt giận?"
"Tớ thôi giận rồi."
Xem ra là đụng chạm hắn thật rồi, tôi càng xuống tinh thần: "Vậy... cậu còn bằng lòng hợp tác phát hành phim với Tưởng Dực không?" Cái nĩa trên tay Trang Viễn khựng lại.
"Thì cậu biết là phim rất có chất lượng..." "Tớ không bằng lòng."
Tôi chết đứng: "Cậu đang giận mới nói thế hay là sao?" "Tớ đã nói tớ không giận."
..."Rõ ràng cậu đương giận!" "Tớ không."
Tôi đần ra ngó trân trối, không biết phải đáp tiếp màn đối thoại trẻ con này kiểu gì.
Trang Viễn bên kia lại thêm một câu: "Tớ đã nói với Tưởng Dực từ sớm, tớ không thấy đây là mối làm ăn hứa hẹn." Câu này khiến tôi hơi nóng lên, "Hai người các cậu đâu thể chỉ nói làm ăn!"
"Dựa vào đâu không thể nói?" Hắn biết làm người ta nổi sùng ghê ấy.
Dựa vào đâu không thể nói? Là vì các cậu có nói cái đó đâu!
"Hai người các cậu ban đầu chỉ là ganh nhau xem ai bảo được ai!"
Trang Viễn điềm nhiên không một gợn sóng: "Cậu đã nhất định thế thì cũng chẳng sai." Thế này hắn còn không chịu nhận là đang cáu giận?!
"Bây giờ cậu đang không đủ lí trí, tớ không nói với cậu." Hoàng Doanh Tử cũng chả ngờ có ngày mình dám ở trước mặt dán nhãn "không đủ lý trí" cho Trang Viễn.
Con người không đủ lí trí giật giật đuôi mắt: "Về sau nói nữa cũng vậy. Hiện tại tớ đã quyết, bộ phim này Đầu tư Bắc Kinh sẽ không hợp tác, Viễn Hải cũng thế."
"Trang Viễn!" Tôi sốt ruột hẳn, đây không giống cáu giận đơn thuần nữa rồi, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?" "Tớ muốn thế nào và hợp tác hay không không liên quan."
"Vậy thì cái gì liên quan?" Tôi gấp gáp nói, "Lời lãi hay là gì nữa? Tuy đầu tư mới đầu của bên cậu không thành, nhưng mua được studio trước của Tưởng Dực gần như là nắm được nguồn nhân lực làm phim hoạt hình tốt nhất trong nước, còn chưa nói bên cậu giữ bao nhiêu bản quyền với dự án đang khai thác, đang kiếm tốt thế mà. Còn nữa, dù sao cũng là cùng một siêu vũ trụ, "Lôi Chấn Tử" ra rạp thành công đối với việc bên cậu khai thác trình chiếu các phim khác sau này chỉ có lợi không có hại..."
Trang Viễn nhìn tôi, không nói câu nào. Tôi mím môi.
Nửa buổi sau, cậu ấy lạnh lùng bảo: "Tớ tỏ tình thì đáp qua loa có lệ, thương lượng giúp Tưởng Dực thì thao thao bất tuyệt được ngay." "... Tớ không có."
"Không thế thì sao?"
"Tớ, tớ muốn mình theo sự thực mà nói..." "Tớ đương sự thực mà nói."
"Cậu đương tức giận."
Trang Viễn ngồi ngả ra lưng ghế, "Tuỳ cậu muốn nói sao." Cái tên này!
Kiểu IQ cao như hắn mà đã không muốn nói lý thì thật sự muốn điên người cỡ nào thì điên cỡ người cỡ ấy ấy! Quá là làm người ta điên tiết luôn ấy!
Đi cãi nhau với hắn tôi hoàn toàn không có cửa thắng.
Trang Viễn chính là kiểu đã biết yếu điểm của bạn ở đâu thì chắc chắn sẽ dập đúng chỗ đó! Không nương tay lấy một giây, chưa đạt được mục đích đừng hòng hắn dừng!
Hoàng Doanh Tử bấy giờ chỉ có thể sôi máu nhìn, chứ chẳng có cách nào.
"Đi thôi, tớ đưa cậu về công ty." Nửa sau bữa ăn bọn tôi ăn siêu uể oải, Trang Viễn chẳng thiết hé miệng, tôi cãi không lại, cơn tức bành trướng ra, đè bẹp hết bao nhiêu đắc ý vì được nam thần tỏ tình. Tôi nghiến răng, gắt gỏng: "Không cần!"
Trang Viễn sững lại một thoáng, nói: "Vậy cậu đi đường chú ý an toàn."
Sau đó người bèn đi mất luôn!
Cứ thế mà đi luôn! Cứ thế mà đi luôn?
Từ nhỏ đến lớn Trang Viễn đã bao giờ cáu giận với tôi thế này!
Tôi trơ mắt nhìn Trang Viễn bỏ đi, không biết đổ cơn tức vào đâu, túm lấy điện thoại nhấn gọi Tưởng Dực. Nghe giọng hắn ngái ngủ bắt điện thoại: "Sao thế mà phải gọi?"
"Đều tại cậu!"
Tưởng Dực có vẻ tỉnh hơn chút, vừa bực vừa buồn cười: "Tớ ở xa cả mấy ngàn cây số, tớ làm sao mà kêu tớ?"
"Đều tại cậu!" Đều tại cậu, cứng đầu ăn thua về sau mất hết bạn đừng hòng ai người ta cảm thông!
Cậu ấy ở đầu dây kia trầm giọng cười: "Được rồi, tuy không biết tại sao, nhưng mà chắc chắn là lỗi tớ." Kiểu IQ cao mà chịu đi dỗ ngọt thì muốn bùi tai cỡ nào cũng bùi tai cỡ ấy.
"Lúc nào cậu về vậy?" Tôi vẫn chưa thôi uất ức.
Tưởng Dực khựng lại, "Có vẻ năm nay chỉ có thể cùng cậu mừng sinh nhật Vân Đoá rồi." Vậy là cậu ấy đang bận, mai không bay về được.
"Ừ, vậy cậu lo xong việc rồi về sớm."
"Ừ." Tưởng Dực cười, "Chưa tìm thấy quà sinh nhật đúng không?" "Ai?"
"Trước khi tớ đi bỏ vào hộc tủ đầu giường cậu." Tôi vui lên được một chút, "Hehe là gì thế?" "Một quyển sách."
A ha? Sao cũng lại là sách nữa?
=======
Bình luận facebook