-
Chương 132
Về sau tôi cùng Niệm Từ đi mua ô tô mới, làm bộ vô tình hỏi một câu: "Cái túi cậu vẫn treo trên kính chiếu hậu của con xe cũ đâu rồi ấy?" Niệm Từ đáp bâng quơ: "Bạn thích nên tớ cho rồi." Tôi toan nói, cái túi đó là bà tết cho, xưa giờ cậu luôn đem bên mình mà. Thế nhưng trông vẻ khổ não thoáng qua trên khuôn mặt cậu ấy, tự nhiên tôi cũng chẳng tha thiết muốn biết rõ chuyện nữa, nên cũng không hỏi thêm.
Tin nhắn của Trang Viễn khi gặp lại cậu ấy thì tôi đã quên luôn, cũng vì không biết làm sao mở miệng hỏi.
Đến giáng sinh, Tưởng Dực bay về Mỹ một chuyến sau đó lại trở lại ngay, cùng tôi về nhà ba mẹ ăn Tết. Toàn bộ thời gian còn lại, cậu ấy bận bù đầu hơn cả lúc trước, toàn ở lại studio làm đến khuya, thậm chí về tới nhà vẫn thức trắng đêm để làm.
Chớp mắt cái đã là tháng tư, có một hôm tôi chạy tiến độ đến tận sáng, vừa mới ngủ được tí, lơ ma lơ mơ thì bị cái người này áp lon Cola lạnh vào mặt. Tôi tỉnh dậy mà đầu ong ong, túm cái gối toan cho hắn no đòn, song lại thấy Tưởng Dực sau một đêm thức trắng hai mắt ngời sáng, xách máy tính hớn hở khoe tôi: "Hiệu ứng cảnh mọc cánh tối qua lên xong rồi, cậu mau xem đi, cực ngầu!"
Tôi gắng gượng mở mắt, theo dõi màn hiệu ứng siêu cháy qua những góc máy dứt khoát, từng cọng lông vũ nhú ra, hợp lại thành đôi cánh hoàn chỉnh. Vốn tôi còn tính chê bai vài câu, ai ngờ xem đến cuối bèn choáng luôn không nói được gì, phải kéo xem đi xem lại mấy lần mới buột miệng xuýt xoa: "Đẹp thế!"
Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy tên ấy hắn đã nằm bên thành giường ngủ mất từ lúc nào.
Tôi bỏ máy tính xuống, sán lại đếm lông mày của hắn, vẫn giống y hồi nhỏ, dày ơi là dày, lại còn dài nữa, không biết bọn nó có từng thấy Tưởng Dực hồi bé không, có còn nhớ dáng vẻ trẻ con khi ấy không?
Nghĩ miên man một lúc, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Hai đứa bọn tôi đứa trên giường đứa dưới giường đánh một giấc thẳng đến trưa, tôi bị điện thoại dựng dậy, cuống cuồng la: "Tiêu rồi tiêu rồi chiều tớ còn có buổi chụp hình với minh tinh, thế này thì trễ mất..."
Tưởng Dực mắt nhắm mắt mở bò dậy, "Tớ đi rửa cái mặt rồi chở cậu qua studio." Vội vàng đưa tôi đến chỗ chụp hình đúng giờ xong, hắn lại quẹo về studio làm tiếp.
May là đại minh tinh tham gia phỏng vấn hôm nay cũng đến muộn vài phút. Sau khi hâm nóng mấy câu, cô ấy ngồi vào bàn trang điểm, tôi đứng cạnh vừa định bắt đầu buổi trò chuyện thì điện thoại tự nhiên réo ầm lên.
Là số của Minh Vũ, trong lòng tôi thấy lo lo, mới nói xin lỗi, đi ra ngoài phòng chụp bắt máy.
Giọng của Minh Vũ căng thẳng thấy rõ: "Cậu ở đâu ấy?"
"Tớ đang làm phỏng vấn chụp hình. Không có gì chứ?" "... Không có gì, mấy giờ cậu xong?" "Chắc phải năm, sáu giờ cơ."
"Tớ qua chỗ cậu."
"... Không sao hết. Tại có chuyện này muốn bàn với cậu."
"Chuyện gì thế cậu đừng hù tớ mà." Tôi hơi hoảng rồi ấy.
"Cậu ở đâu, cậu nói tớ đi đã." Minh Vũ lưỡng lự một thoáng, "Không phải chuyện gì lớn, gặp rồi nói, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi."
Cái cậu này nói dứt bèn cúp điện thoại.
Tôi lập tức gọi lại nhưng chỉ nghe tút tút, từ trong phòng chụp, biên tập ló đầu ra hỏi: "Cô Hoàng, Thân Thân đang trang điểm, mình nói chuyện chút được không?" "Ồ được."
"Chút nữa đạo diễn Giang Hà cũng sẽ tới xem buổi chụp, cô thấy không có vấn đề gì chứ?" Đương nhiên không thành vấn đề.
Người ta dù là lấy thân phận đạo diễn tới xem nghệ sĩ của công ty, hay là lấy thân phận bạn trai ghé chỗ bạn gái, thì tôi cũng chả có ý kiến gì.
Nhưng mà cái kiểu của Minh Vũ làm tôi lo ngay ngáy, cậu ấy lại chẳng bắt điện thoại. Tuy nãy nghe thì có vẻ không gấp, nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đang hơi mất bình tĩnh.
Bên phỏng vấn ra giục, tôi cũng không kịp nghĩ kĩ, thôi cứ gửi địa chỉ studio cho Minh Vũ, bảo cậu ấy: "Dưới trệt có Starbucks, cậu tới thì cứ vào đó ngồi một lúc."
Bên kia vèo cái nhắn lại "Được", xong rồi im luôn, tôi đành chuyển qua tập trung vào công việc.
Thân Thân là nữ diễn viên vừa bạo hồng tầm hai năm nay, xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại không học từ trường lớp ra. Nghe bảo hồi năm tư cô ấy đi thực tập, vừa vào đã được đạo diễn Giang Hà nhắm trúng, bộ phim đầu tay là đóng nữ chính trong phim của Giang Hà. Sau đó cô ấy kí luôn hợp đồng quản lí với công ty giải trí Thế Hà do Giang Hà lập, gần đây rất có tiếng trong giới. Tôi chuyện trò với cô ấy một hồi, phát hiện đại minh tinh được trăm nghìn người hâm mộ thực ra cũng là một cô gái hết sức niềm nở vui vẻ, thích nói chuyện, còn mang theo cực nhiều đồ ăn vặt chia cho mọi người.
"Đã hai tháng nay rồi mình chẳng có hột cơm vào bụng!" Thân Thân hỏi tôi: "Cậu biết là cảm giác thế nào không?" "Khó chịu à?"
"Không, là cảm giác mình đẹp hẳn ra." Cô ấy nói xong cười rộ lên, "Nữ chính trong phim mới của Giang Hà là một kiếm khách, mình phải xuống 5 kí mới đóng được, cậu thấy có bi.ến thái không?! Tỷ lệ mỡ của mình còn chưa tới 16, giờ làm sao xuống nữa? Thế mà cũng xuống được thật. Luyện tập kết hợp với chế độ ăn, mình cảm thấy giờ eo với cổ của mình cùng một cỡ luôn ấy, nhưng mà bận đồ kiếm khách lên siêu đẹp. Tuy mỗi lần đến bữa ăn mình cứ vẫn phải chửi Giang Hà là đồ b.iến thái."
Người biế.n thái thường rất nhạy. Vừa đó thì ngoài phòng chụp có người bước vào, chính là vị đạo diễn trẻ nhất đồng thời cũng có tiếng tăm nhất hiện tại, Giang Hà. Chỉ có điều, không ngờ sau lưng Giang Hà còn có một người nữa, hoá ra lại là Trang Viễn đã nhiều ngày nay không gặp.
=======
Tin nhắn của Trang Viễn khi gặp lại cậu ấy thì tôi đã quên luôn, cũng vì không biết làm sao mở miệng hỏi.
Đến giáng sinh, Tưởng Dực bay về Mỹ một chuyến sau đó lại trở lại ngay, cùng tôi về nhà ba mẹ ăn Tết. Toàn bộ thời gian còn lại, cậu ấy bận bù đầu hơn cả lúc trước, toàn ở lại studio làm đến khuya, thậm chí về tới nhà vẫn thức trắng đêm để làm.
Chớp mắt cái đã là tháng tư, có một hôm tôi chạy tiến độ đến tận sáng, vừa mới ngủ được tí, lơ ma lơ mơ thì bị cái người này áp lon Cola lạnh vào mặt. Tôi tỉnh dậy mà đầu ong ong, túm cái gối toan cho hắn no đòn, song lại thấy Tưởng Dực sau một đêm thức trắng hai mắt ngời sáng, xách máy tính hớn hở khoe tôi: "Hiệu ứng cảnh mọc cánh tối qua lên xong rồi, cậu mau xem đi, cực ngầu!"
Tôi gắng gượng mở mắt, theo dõi màn hiệu ứng siêu cháy qua những góc máy dứt khoát, từng cọng lông vũ nhú ra, hợp lại thành đôi cánh hoàn chỉnh. Vốn tôi còn tính chê bai vài câu, ai ngờ xem đến cuối bèn choáng luôn không nói được gì, phải kéo xem đi xem lại mấy lần mới buột miệng xuýt xoa: "Đẹp thế!"
Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy tên ấy hắn đã nằm bên thành giường ngủ mất từ lúc nào.
Tôi bỏ máy tính xuống, sán lại đếm lông mày của hắn, vẫn giống y hồi nhỏ, dày ơi là dày, lại còn dài nữa, không biết bọn nó có từng thấy Tưởng Dực hồi bé không, có còn nhớ dáng vẻ trẻ con khi ấy không?
Nghĩ miên man một lúc, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Hai đứa bọn tôi đứa trên giường đứa dưới giường đánh một giấc thẳng đến trưa, tôi bị điện thoại dựng dậy, cuống cuồng la: "Tiêu rồi tiêu rồi chiều tớ còn có buổi chụp hình với minh tinh, thế này thì trễ mất..."
Tưởng Dực mắt nhắm mắt mở bò dậy, "Tớ đi rửa cái mặt rồi chở cậu qua studio." Vội vàng đưa tôi đến chỗ chụp hình đúng giờ xong, hắn lại quẹo về studio làm tiếp.
May là đại minh tinh tham gia phỏng vấn hôm nay cũng đến muộn vài phút. Sau khi hâm nóng mấy câu, cô ấy ngồi vào bàn trang điểm, tôi đứng cạnh vừa định bắt đầu buổi trò chuyện thì điện thoại tự nhiên réo ầm lên.
Là số của Minh Vũ, trong lòng tôi thấy lo lo, mới nói xin lỗi, đi ra ngoài phòng chụp bắt máy.
Giọng của Minh Vũ căng thẳng thấy rõ: "Cậu ở đâu ấy?"
"Tớ đang làm phỏng vấn chụp hình. Không có gì chứ?" "... Không có gì, mấy giờ cậu xong?" "Chắc phải năm, sáu giờ cơ."
"Tớ qua chỗ cậu."
"... Không sao hết. Tại có chuyện này muốn bàn với cậu."
"Chuyện gì thế cậu đừng hù tớ mà." Tôi hơi hoảng rồi ấy.
"Cậu ở đâu, cậu nói tớ đi đã." Minh Vũ lưỡng lự một thoáng, "Không phải chuyện gì lớn, gặp rồi nói, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi."
Cái cậu này nói dứt bèn cúp điện thoại.
Tôi lập tức gọi lại nhưng chỉ nghe tút tút, từ trong phòng chụp, biên tập ló đầu ra hỏi: "Cô Hoàng, Thân Thân đang trang điểm, mình nói chuyện chút được không?" "Ồ được."
"Chút nữa đạo diễn Giang Hà cũng sẽ tới xem buổi chụp, cô thấy không có vấn đề gì chứ?" Đương nhiên không thành vấn đề.
Người ta dù là lấy thân phận đạo diễn tới xem nghệ sĩ của công ty, hay là lấy thân phận bạn trai ghé chỗ bạn gái, thì tôi cũng chả có ý kiến gì.
Nhưng mà cái kiểu của Minh Vũ làm tôi lo ngay ngáy, cậu ấy lại chẳng bắt điện thoại. Tuy nãy nghe thì có vẻ không gấp, nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đang hơi mất bình tĩnh.
Bên phỏng vấn ra giục, tôi cũng không kịp nghĩ kĩ, thôi cứ gửi địa chỉ studio cho Minh Vũ, bảo cậu ấy: "Dưới trệt có Starbucks, cậu tới thì cứ vào đó ngồi một lúc."
Bên kia vèo cái nhắn lại "Được", xong rồi im luôn, tôi đành chuyển qua tập trung vào công việc.
Thân Thân là nữ diễn viên vừa bạo hồng tầm hai năm nay, xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại không học từ trường lớp ra. Nghe bảo hồi năm tư cô ấy đi thực tập, vừa vào đã được đạo diễn Giang Hà nhắm trúng, bộ phim đầu tay là đóng nữ chính trong phim của Giang Hà. Sau đó cô ấy kí luôn hợp đồng quản lí với công ty giải trí Thế Hà do Giang Hà lập, gần đây rất có tiếng trong giới. Tôi chuyện trò với cô ấy một hồi, phát hiện đại minh tinh được trăm nghìn người hâm mộ thực ra cũng là một cô gái hết sức niềm nở vui vẻ, thích nói chuyện, còn mang theo cực nhiều đồ ăn vặt chia cho mọi người.
"Đã hai tháng nay rồi mình chẳng có hột cơm vào bụng!" Thân Thân hỏi tôi: "Cậu biết là cảm giác thế nào không?" "Khó chịu à?"
"Không, là cảm giác mình đẹp hẳn ra." Cô ấy nói xong cười rộ lên, "Nữ chính trong phim mới của Giang Hà là một kiếm khách, mình phải xuống 5 kí mới đóng được, cậu thấy có bi.ến thái không?! Tỷ lệ mỡ của mình còn chưa tới 16, giờ làm sao xuống nữa? Thế mà cũng xuống được thật. Luyện tập kết hợp với chế độ ăn, mình cảm thấy giờ eo với cổ của mình cùng một cỡ luôn ấy, nhưng mà bận đồ kiếm khách lên siêu đẹp. Tuy mỗi lần đến bữa ăn mình cứ vẫn phải chửi Giang Hà là đồ b.iến thái."
Người biế.n thái thường rất nhạy. Vừa đó thì ngoài phòng chụp có người bước vào, chính là vị đạo diễn trẻ nhất đồng thời cũng có tiếng tăm nhất hiện tại, Giang Hà. Chỉ có điều, không ngờ sau lưng Giang Hà còn có một người nữa, hoá ra lại là Trang Viễn đã nhiều ngày nay không gặp.
=======
Bình luận facebook