-
Chương 107
Hai người này chắc là đã trông thấy bọn tôi làm phỏng vấn, giờ chạy tới hỏi kiểu không vui vẻ lắm.
Tôi căng thẳng đứng dậy, Tăng Nguyên thì vẫn cười cười như không: "Đương nhiên sẽ đăng bên mục giải trí."
"Hoàng Doanh Tử là phóng viên mảng văn hoá!"
Vu Tiểu Cáp trợn trắng mắt lên tức thì: "Phóng viên viết cho mảng khác bộ chưa từng có ai hay sao? Hơn nữa đề tài lần này là tổ bọn tôi bao thầu, vé của các anh cũng là lấy chùa bên đây, giờ chạy ra hỏi bài đăng mục nào là muốn gì?"
"Nói chuyện kỳ cục thế? Đã bảo bài về mảng văn học thì phải để vào mục của bọn tôi mà!" Tiếng Tư Kỳ không nhỏ, tôi càng bối rối, theo phản ứng định mở miệng, bị Tăng Nguyên ngăn lại. "Bà chị" xởi lởi cười bảo: "Thầy Dương, không thể nói thế được, Mask có bao nhiêu là tác phẩm được cải biên thành phim ảnh, mảng giải trí mới là nơi ông ấy được quan tâm nhất. Hôm nay bọn tôi mượn đỡ Hoàng Doanh Tử, sau này bên văn học có đề tài gì, bọn tôi sẽ phụ, không dám tiếc công."
"Bọn tôi cần các người phụ à?" Tư Kỳ vẫn lì như trâu.
Vu Tiểu Cáp cười xách mé: "Đúng là không cần, tôi thấy cậu còn chẳng cần làm phóng viên cơ, chỉ cần bên nhà xuất bản còn gửi sách thì mình cứ copy paste thôi, sao có người ăn lương nhẹ nhàng thế cơ chứ?"
"Chị!" Tư Kỳ bị đâm trúng nọc, đang muốn làm ầm lên, điện thoại của Vu Tiểu Cáp bất chợt reng, chị ấy bắt máy bèn hỏi: "Tổng biên tập Triệu, giờ tôi không về được văn phòng để chỉnh ảnh thì làm sao?"
Tim tôi muốn vọt khỏi cổ họng, may mà Tăng Nguyên hấp tấp nói to: "Thì em gọi xe đi mau gọi xe! Phải chứ? Thầy Dương anh xem có thể giúp bé Cáp ngoắc chiếc taxi không?" Dương Phong có vẻ cũng cuống, đáp vội: "Được thôi để anh."
Vu Tiểu Cáp hứ một tiếng, quăng lại cho tôi câu "Viết nhanh đi" xong là quay lưng phi ra ngoài bắt xe về toà soạn.
Tăng Nguyên cười lấy lòng hai người Dương Phong: "Tính em ấy nóng, hai người đừng để bụng, bọn tôi chỉ định nói là thầy Dương bình thường cũng không làm mấy bài về văn học đại chúng kiểu này, kỳ sau tổ anh có đề tài gì, tôi cho bé Cáp viết bài phụ."
"Không cần, không cần đâu." Dương Phong nói: "Bọn tôi đi loanh quanh tiếp vậy, vậy bé Hoàng, bé Hoàng em viết bài mau đi."
"... Dạ, được." Tôi đáp, giương mắt nhìn Dương Phong túm Tư Kỳ đang ba máu sáu cơn lôi đi, người cứ đực ra. Tăng Nguyên thì đã vào trạng thái làm việc, bắt đầu kết nối máy tính để xuất file ghi âm, đồng thời chỉnh lại phần tốc ký: "Em định để tựa gì?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống nói: "Đặt là "Ở Trung Quốc, R. Mask lần đầu hé lộ: Cuối năm Phantom X xuất bản"." Tuy chỉ là câu trần thuật đơn giản, nhưng đảm bảo oanh tạc 100%.
"Được đấy." Tăng Nguyên ngước mắt nhìn tôi, bảo: "Chuyện vặt, em không phải sợ. Hai người kia được mỗi tí thông minh, đắc tội họ cũng chả có gì to tát. Nhưng em mà còn không bắt đầu viết đi để trống hết mấy trang trên báo kì này, thì hai vị chúa sơn lâm Triệu Khách với Vu Tiểu Cáp toàn ăn thịt người không nhả xương đấy."
Em có làm gì đâu, sau lại thành đắc tội người ta rồi??
Nhưng bây giờ không phải lúc đào sâu mấy chuyện này.
Tôi tĩnh tâm lại, bật máy tính lên, Tăng Nguyên dùng phần mềm chuyển file ghi âm thành văn tự, đồng thời vừa sắp xếp lại chỗ tốc ký, vừa giải thích cho tôi: "Đây là công sở, người có tài và không có tài đều sẽ có phiền muộn riêng, nhưng mà nói chung người có tài vẫn dư sức bơi tốt hơn hẳn đám không có." Em chả muốn bơi, em chỉ muốn viết phỏng vấn cho tốt.
Nhưng câu này không cần nói với Tăng Nguyên, nói chưa chừng anh ta còn cười tôi đần, hơn nữa, cũng chả việc gì phải vạch cho anh ta hiểu cái tôi nghĩ. Tôi làm thinh, bật máy tính, dựa vào trí nhớ liệt kê lại đề cương, sau đó tham khảo phần tốc ký mà Tăng Nguyên đang sửa vèo vèo như gió bên cạnh, bắt đầu lọc cọc gõ bàn phím. Lúc viết gì đó thường sẽ chẳng ngó đến thời gian, quên đi tất thảy chung quanh.
Đến khi ngẩng đầu lên lại, là vừa chấm dấu chấm cuối bài, lúc ấy, mặt trời đã xế về Tây. Trong lúc đột ngột, tôi có hơi chưa dứt được mình khỏi phần nội dung vừa viết.
"Xong rồi à?" Tăng Nguyên từ ghế bên kia chạy qua, kế bên tôi là Vu Tiểu Cáp không biết trở về từ lúc nào, đang gọi điện trao đổi với bên xưởng in. Tôi hơi hơi ngơ ngẩn, đẩy máy tính cho Tăng Nguyên, cổ họng bật ra một chữ "Ừ".
"Tốt quá rồi!" Vu Tiểu Cáp chen người lấy máy sang, chẳng để lỡ giây nào bắt đầu hiệu đính chỉnh sửa, "Được đấy, được đấy, không có câu nào thừa, chỗ này chia đoạn ra, thêm một cái đề mục..."
Tôi để chị ấy tuỳ ý sửa, Tăng Nguyên hỏi tôi: "Em còn chưa bỏ bụng gì bữa trưa, mua em cái bánh burger nhé?" "... Không cần..." Không thấy đói...
"Đừng để bụng rỗng."
"Em muốn, uống Cola lạnh." Tôi chẳng thiết gì, chỉ muốn uống Cola.
2 tiếng đồng hồ phỏng vấn tiếng Anh cường độ cao, đụng độ công sở, rồi soạn gấp cả một bài sáu nghìn chữ... hôm nay tôi mệt đến bã cả người.
"Được." Tăng Nguyên chạy đi mua ngay.
Tôi bần thần nhìn chung quanh, người đã bắt đầu vãn. "Triển lãm chưa hết giờ chứ ạ?" Tôi hỏi.
"Chưa đâu, nhưng người xem người ta về rồi." Vu Tiểu Cáp không rảnh để ý tới tôi, đáp một câu lấy lệ. Vậy là được, tôi tới để xem phim mà, tôi còn chưa xem phim hoạt hình của Tưởng Dực.
Tôi lảo đảo đứng thẳng dậy, Vu Tiểu Cáp ngẩng lên hỏi, "Đi đâu đấy?" "Em đi xem bộ phim ngắn, hôm nay em đến là để xem bộ ấy."
Chị ấy lo ra, "Vậy em nhớ để ý điện thoại, biết đâu còn phải chỉnh gì đó."
Tôi gật đầu, đi như trôi tự do ra ngoài. Đã sắp hết giờ, tôi bước ngược hướng mọi người, trở lại nhà triển lãm chính. Ấy là không gian được bố trí thành nơi chiếu phim, dưới những tầm màn che đen là các gian chiếu nho nhỏ.
Trước cửa gian chiếu có ghi chú tác phẩm và tên người sáng tác. Tôi nhìn kỹ từng cái tên một, cuối cùng mới tìm ra mấy chữ quen thuộc ở m.út cuối của dãy phòng:
Tưởng Dực [ Tác phẩm: Chú cá ].
=======
Tôi căng thẳng đứng dậy, Tăng Nguyên thì vẫn cười cười như không: "Đương nhiên sẽ đăng bên mục giải trí."
"Hoàng Doanh Tử là phóng viên mảng văn hoá!"
Vu Tiểu Cáp trợn trắng mắt lên tức thì: "Phóng viên viết cho mảng khác bộ chưa từng có ai hay sao? Hơn nữa đề tài lần này là tổ bọn tôi bao thầu, vé của các anh cũng là lấy chùa bên đây, giờ chạy ra hỏi bài đăng mục nào là muốn gì?"
"Nói chuyện kỳ cục thế? Đã bảo bài về mảng văn học thì phải để vào mục của bọn tôi mà!" Tiếng Tư Kỳ không nhỏ, tôi càng bối rối, theo phản ứng định mở miệng, bị Tăng Nguyên ngăn lại. "Bà chị" xởi lởi cười bảo: "Thầy Dương, không thể nói thế được, Mask có bao nhiêu là tác phẩm được cải biên thành phim ảnh, mảng giải trí mới là nơi ông ấy được quan tâm nhất. Hôm nay bọn tôi mượn đỡ Hoàng Doanh Tử, sau này bên văn học có đề tài gì, bọn tôi sẽ phụ, không dám tiếc công."
"Bọn tôi cần các người phụ à?" Tư Kỳ vẫn lì như trâu.
Vu Tiểu Cáp cười xách mé: "Đúng là không cần, tôi thấy cậu còn chẳng cần làm phóng viên cơ, chỉ cần bên nhà xuất bản còn gửi sách thì mình cứ copy paste thôi, sao có người ăn lương nhẹ nhàng thế cơ chứ?"
"Chị!" Tư Kỳ bị đâm trúng nọc, đang muốn làm ầm lên, điện thoại của Vu Tiểu Cáp bất chợt reng, chị ấy bắt máy bèn hỏi: "Tổng biên tập Triệu, giờ tôi không về được văn phòng để chỉnh ảnh thì làm sao?"
Tim tôi muốn vọt khỏi cổ họng, may mà Tăng Nguyên hấp tấp nói to: "Thì em gọi xe đi mau gọi xe! Phải chứ? Thầy Dương anh xem có thể giúp bé Cáp ngoắc chiếc taxi không?" Dương Phong có vẻ cũng cuống, đáp vội: "Được thôi để anh."
Vu Tiểu Cáp hứ một tiếng, quăng lại cho tôi câu "Viết nhanh đi" xong là quay lưng phi ra ngoài bắt xe về toà soạn.
Tăng Nguyên cười lấy lòng hai người Dương Phong: "Tính em ấy nóng, hai người đừng để bụng, bọn tôi chỉ định nói là thầy Dương bình thường cũng không làm mấy bài về văn học đại chúng kiểu này, kỳ sau tổ anh có đề tài gì, tôi cho bé Cáp viết bài phụ."
"Không cần, không cần đâu." Dương Phong nói: "Bọn tôi đi loanh quanh tiếp vậy, vậy bé Hoàng, bé Hoàng em viết bài mau đi."
"... Dạ, được." Tôi đáp, giương mắt nhìn Dương Phong túm Tư Kỳ đang ba máu sáu cơn lôi đi, người cứ đực ra. Tăng Nguyên thì đã vào trạng thái làm việc, bắt đầu kết nối máy tính để xuất file ghi âm, đồng thời chỉnh lại phần tốc ký: "Em định để tựa gì?"
Tôi lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống nói: "Đặt là "Ở Trung Quốc, R. Mask lần đầu hé lộ: Cuối năm Phantom X xuất bản"." Tuy chỉ là câu trần thuật đơn giản, nhưng đảm bảo oanh tạc 100%.
"Được đấy." Tăng Nguyên ngước mắt nhìn tôi, bảo: "Chuyện vặt, em không phải sợ. Hai người kia được mỗi tí thông minh, đắc tội họ cũng chả có gì to tát. Nhưng em mà còn không bắt đầu viết đi để trống hết mấy trang trên báo kì này, thì hai vị chúa sơn lâm Triệu Khách với Vu Tiểu Cáp toàn ăn thịt người không nhả xương đấy."
Em có làm gì đâu, sau lại thành đắc tội người ta rồi??
Nhưng bây giờ không phải lúc đào sâu mấy chuyện này.
Tôi tĩnh tâm lại, bật máy tính lên, Tăng Nguyên dùng phần mềm chuyển file ghi âm thành văn tự, đồng thời vừa sắp xếp lại chỗ tốc ký, vừa giải thích cho tôi: "Đây là công sở, người có tài và không có tài đều sẽ có phiền muộn riêng, nhưng mà nói chung người có tài vẫn dư sức bơi tốt hơn hẳn đám không có." Em chả muốn bơi, em chỉ muốn viết phỏng vấn cho tốt.
Nhưng câu này không cần nói với Tăng Nguyên, nói chưa chừng anh ta còn cười tôi đần, hơn nữa, cũng chả việc gì phải vạch cho anh ta hiểu cái tôi nghĩ. Tôi làm thinh, bật máy tính, dựa vào trí nhớ liệt kê lại đề cương, sau đó tham khảo phần tốc ký mà Tăng Nguyên đang sửa vèo vèo như gió bên cạnh, bắt đầu lọc cọc gõ bàn phím. Lúc viết gì đó thường sẽ chẳng ngó đến thời gian, quên đi tất thảy chung quanh.
Đến khi ngẩng đầu lên lại, là vừa chấm dấu chấm cuối bài, lúc ấy, mặt trời đã xế về Tây. Trong lúc đột ngột, tôi có hơi chưa dứt được mình khỏi phần nội dung vừa viết.
"Xong rồi à?" Tăng Nguyên từ ghế bên kia chạy qua, kế bên tôi là Vu Tiểu Cáp không biết trở về từ lúc nào, đang gọi điện trao đổi với bên xưởng in. Tôi hơi hơi ngơ ngẩn, đẩy máy tính cho Tăng Nguyên, cổ họng bật ra một chữ "Ừ".
"Tốt quá rồi!" Vu Tiểu Cáp chen người lấy máy sang, chẳng để lỡ giây nào bắt đầu hiệu đính chỉnh sửa, "Được đấy, được đấy, không có câu nào thừa, chỗ này chia đoạn ra, thêm một cái đề mục..."
Tôi để chị ấy tuỳ ý sửa, Tăng Nguyên hỏi tôi: "Em còn chưa bỏ bụng gì bữa trưa, mua em cái bánh burger nhé?" "... Không cần..." Không thấy đói...
"Đừng để bụng rỗng."
"Em muốn, uống Cola lạnh." Tôi chẳng thiết gì, chỉ muốn uống Cola.
2 tiếng đồng hồ phỏng vấn tiếng Anh cường độ cao, đụng độ công sở, rồi soạn gấp cả một bài sáu nghìn chữ... hôm nay tôi mệt đến bã cả người.
"Được." Tăng Nguyên chạy đi mua ngay.
Tôi bần thần nhìn chung quanh, người đã bắt đầu vãn. "Triển lãm chưa hết giờ chứ ạ?" Tôi hỏi.
"Chưa đâu, nhưng người xem người ta về rồi." Vu Tiểu Cáp không rảnh để ý tới tôi, đáp một câu lấy lệ. Vậy là được, tôi tới để xem phim mà, tôi còn chưa xem phim hoạt hình của Tưởng Dực.
Tôi lảo đảo đứng thẳng dậy, Vu Tiểu Cáp ngẩng lên hỏi, "Đi đâu đấy?" "Em đi xem bộ phim ngắn, hôm nay em đến là để xem bộ ấy."
Chị ấy lo ra, "Vậy em nhớ để ý điện thoại, biết đâu còn phải chỉnh gì đó."
Tôi gật đầu, đi như trôi tự do ra ngoài. Đã sắp hết giờ, tôi bước ngược hướng mọi người, trở lại nhà triển lãm chính. Ấy là không gian được bố trí thành nơi chiếu phim, dưới những tầm màn che đen là các gian chiếu nho nhỏ.
Trước cửa gian chiếu có ghi chú tác phẩm và tên người sáng tác. Tôi nhìn kỹ từng cái tên một, cuối cùng mới tìm ra mấy chữ quen thuộc ở m.út cuối của dãy phòng:
Tưởng Dực [ Tác phẩm: Chú cá ].
=======
Bình luận facebook