• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nại Hà (6 Viewers)

  • Chương 1

Vừa tan lớp, Sở Hà liền vội vàng tới bãi đậu xe, trên đường đi cũng gặp vài cậu bạn học chào hỏi anh nhưng anh cũng không kịp chào lại, liền đi nhanh tới bãi đậu xe lấy xe rồi lái thẳng về nhà. Tuy rằng lúc anh đi học đã thuê người chăm sóc Đoàn Đoàn, nhưng thằng bé ngốc nhà anh lúc tỉnh dậy mà không thấy anh đâu nhất định nó sẽ hậm hực khóc lớn đến khi thấy anh thì mới chịu ngừng.

Cũng may, lần này lúc anh về nhà thì Sở Đoàn Đoàn đang ôm bình sữa ăn rất ngoan, Sở Đoàn Đoàn bây giờ đã hơn một tuổi, thân hình trắng trẻo mũm mĩm, so với những đứa nhỏ cùng tuổi khác thì phát triển hơn một chút. Sở Hà đứng cạnh nôi trêu đùa bé mập nhà mình, đưa tay giúp con trai đỡ bình sữa, nhìn thằng nhỏ hai tay nắm bình sữa thật chặt mà ngoãn ngoãn uống sữa, thì bắt đầu giáo dục:“Con trai, ba ba đưa con về tìm mẹ nhé.”

Đoàn Đoàn hai mắt to ngây ngô, chăm chỉ uống sữa, phát ra giọng nói ô ô a a đáp lại lời ba mình:“Ô ô……”

Sở Hà tiếp tục đùa bé, một tay nựng nựng cằm bé:“Đoàn mập, con có nhớ mẹ không?”

Bị ba xoa cằm khiến sữa rớt ra ngoài làm Sở Đoàn Đoàn không vui kêu “A… a”, bé muốn gạt bàn tay to kia để có thể thoải mái uống sữa.

Sở Hà hưng trí bừng bừng tiếp tục xoa xoa cái cằm mập của con trai:“Con nói trước đã nào, ma ma.”

Đoàn Đoàn chớp chớp hai mắt, lắc lắc cái bình sữa đã hết dùng sức đập vào thành nôi:“I i a a”.

Sở Hà nhanh tay kéo bình sữa Đoàn mập đang ôm trong lòng, chặt đứt ý nghĩa của Đoàn mập, không thèm quan tâm Đoàn mập đang vung vẩy móng vuốt kháng nghị:“Không nói sẽ không được uống sữa, nói theo ba này,ma ma,m-a-ma”

Mất đi bình sữa Sở Đoàn Đoàn khóc:“Oa, oa oa oa oa……”

Sở Hà vươn tay đỡ dưới nách Đoàn Đoàn ôm bé từ nôi đi ra, bàn tay to lau khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của con trai, nhận lệnh đi pha thêm sữa cho con trai, sau khi nhét núm vú vào miệng Đoàn mập, người nào đó vừa khóc thút thít hai mắt sáng lên vui vẻ tiếp tục uống sữa, Sở Hà thả con lại vào trong nôi mà đưa tay chạm nhẹ lên trán bé mắng “Ngốc quá.”

Sở Đoàn Đoàn ăn no sữa vươn hai tay béo mập quẫy quẫy trong nôi, cố ý thu hút để muốn “ba ba” ôm bé.

Sở Hà giơ tay xoa xoa mi tâm của mình, thằng con ngốc nhà anh một tuổi đã mở miệng gọi câu đầu tiên là Papa, chàng trai trẻ hai mươi ba tuổi lần đầu tiên làm ba kích động tới mức như muốn bay lên, lúc đó anh có cảm giác con trai anh quả nhiên là người thông minh, nhưng khi ấy anh còn chưa biết đây là hai chữ duy nhất con mình có thể nói được……

Sau đó, con trai anh cũng không hề đổi mới hệ thống nữa, toàn bộ giống như một cái máy cũ vậy, đói bụng cũng kêu ba ba, khóc cũng gào ba ba, buồn ngủ cũng hét ba ba……

“Ba ba” Không thấy ba ôm mình Sở Đoàn Đoàn dang rộng hai tay làm ra tư thế muốn ôm.

Vừa mắng con trai ngốc nghếch Sở Hà vừa vươn tay ôm lấy Đoàn mập, hôn lên cái má bánh bèo phấn nộn mà cưng chiều gọi: “Bảo bối.”

***

Sở Đoàn Đoàn hai tuổi, theo thông lệ đã đến tuổi nhận giáo dục từ gia đình.

Sở Hà để Đoàn Đoàn nằm ngửa rồi thay quần áo cho bé, Đoàn Đoàn trở mình muốn ngồi dậy chạy ra ngoài chơi, chưa kịp dậy liền bị xốc lên ngồi trên sofa, Sở Đoàn Đoàn ngồi nghiêm chỉnh, hai cái tay mập mạp đập đập sofa thể hiện sự tức giận của mình.

Sở Hà ngồi trên bàn trà, hai chân dài vắt chéo ngồi trên bàn, bởi vì Sở Đoàn Đoàn đang tập tễnh tập đi, mọi đồ đạc trong nhà đều để rất thấp, nên anh cũng không thể duỗi thẳng chân ra được. Sau khi Sở Hà ngồi xuống liền nghiêm túc nói:“Đoàn Đoàn, ba ba đưa con về tìm mẹ nhé.”

Sở Đoàn Đoàn giãy giụa nhưng không thoát được liền nhại:“Mẹ.”

Sở Hà vừa lòng, tiếp tục đề tài:“Mẹ con rất kiêu ngạo, nếu cô ấy không thích con gọi mẹ, con phải gọi cô ấy là chị biết không.”

Biết là không thể thoát, Sở Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đáp:“Chị”.

Sở Hà quả thực muốn ôm Đoàn mập hôn một cái, con của anh quả nhiên rất thông minh, anh tiếp tục nói đến chuyện quan trọng nhất:“Đoàn mập, nếu mẹ con nói không thích con, con phải giả vờ đáng yêu, hiểu chưa? Mau mau bán manh[1] với ba nào?”

[1] Bán manh: là thuật ngữ mạng bên Trung Quốc, ý là ra vẻ đáng yêu dễ thương ^^

Sở Đoàn Đoàn ngẩng cổ lên đáp rõ ràng:“Manh”

“……” Sở Hà: “Thao” [2]

[2] Thao: 操 tiếng anh là Fuck, không giải thích nữa nhé

“Câm miệng!” Sở Đoàn Đoàn mở miệng, đang muốn nói đã bị ba nó vươn bàn tay to che kín miệng, chỉ phát ra tiếng “Ưm ưm” không rõ ràng.

Sở Hà bực bội, thằng con ngốc nhà anh từ đầu đến cuối cũng chẳng hiểu anh đang nói gì, nó chỉ nhại lại anh là giỏi!

Con trai anh không thể ngốc như vậy chứ >.<.

***

Sở Đoàn Đoàn ba tuổi rưỡi.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp, Sở Đoàn Đoàn nằm trong chăn liên tục gọi “Ba ba”, Sở Hà đang chải đầu liền chạy vào phòng, chỉ thấy con trai anh đang nhảy bình bịch trên giường,“Ba ba, kể chuyện.”

Tiện tay rút một quyển truyện cổ tích trên giá sách, nói hai ba câu kể truyện cổ tích cho con trai:“…… Nàng tiên cá rất thích hoàng tử nhưng hoàng tử không thích nàng, sau đó……” Ngón tay thon dài lật vài trang giấy, truyện cổ tích cho bọn nhỏ thật nhàm chán, hơn nữa còn bé vậy sao có thể hiểu được tình yêu là gì mà cứ thích cổ với chả tích.

Sở Hà có chút không kiên nhẫn, anh tuyệt đối không thích màn kể truyện cổ tích cho con trai mỗi tối, nhưng cô giáo Đoàn Đoàn đã nói Đoàn Đoàn tính cách kỳ lạ, bé không hay nói chuyện với bạn, người lớn trong nhà phải nói chuyện nhiều hơn với bé.

Sở Hà trực tiếp giở sang trang truyện cuối cùng, nhìn thấy nàng tiên cá hóa thành bọt biển, có chút nhàm chán liền gấp tập tranh rồi tiện tay vứt qua một bên.

Sở Đoàn Đoàn mở to hai mắt nhìn ba mong chờ nghe kết truyện, chỉ nghe thấy ba nó không kiên nhẫn kể:“Cuối cùng nàng tiên cá chết liền hóa thân thành bọt biển.”

Sở Đoàn Đoàn:“……”

Đoàn Đoàn kẹp ngón trỏ với ngón cái tạo thành vòng tròn rồi giơ tới bên miệng lấy hơi phồng má lên thổi phù một cái,“Như bong bóng?”

“Đúng,” Sở Hà xoa đầu Sở Đoàn Đoàn một cái nói,“Được rồi, ngủ mau”

Sở Đoàn Đoàn thả tay xuống không tin nói:“Hết rồi?”

Sở Hà gật đầu:“Hết rồi.”

Nhìn Sở Đoàn Đoàn chau mày không vui, Sở Hà đành phải nói tiếp một câu,“Phiền muốn chết, vậy ba kể con nghe truyện cuối đấy nhé.”

Anh hắng giọng, bắt đầu diễn vở kịch quan trọng nào:“Câu chuyện tiểu nòng nọc tìm mẹ, ngày xửa ngày xưa có một chú nòng nọc con……”

Sở Hà cúi đầu nhìn cậu con trai hai má bánh bèo béo ú của anh mà cảm thán, ngay cả tiểu nòng nọc cũng biết đi tìm mẹ, vậy mà thằng con trai anh sắp bốn tuổi cũng chưa từng hỏi mẹ nó ở đâu. Sở Hà vươn tay chọc chọc cằm Đoàn Đoàn như mèo con gãi ngứa, nhất định là anh đã nuôi con trai quá tốt rồi, nó vui đến mức không quan tâm mẹ nữa.

Kể được một lát, Sở Đoàn Đoàn có chút buồn ngủ, trẻ con vốn ngủ rất nhiều, hơn nữa ba nó kể chuyện cổ tích trước giờ không trầm bổng du dương chút nào, giọng điệu đều đều đôi lúc còn thực nhạt nhẽo, giọng nói trầm thấp còn mang theo chút cảm giác buồn ngủ, Sở Đoàn Đoàn xoa dụi dụi hai mắt đang định ngủ lại bị Sở Hà vực tỉnh, Sở Hà không vui:“Nghe này, tập trung chút nào, tiểu nòng nọc tiếp tục tìm mẹ……”

Sở Đoàn Đoàn vô tội bị hành hạ, mỗi lần hai mắt díp vào chuẩn bị ngủ lại bị ba cậu gọi dậy, ngồi ở trên giường cố gắng thẳng lưng, Đoàn mập cũng nhanh chóng gục trái gục phải, nhưng vẫn phải căng mắt tiếp tục nghe truyện cổ tích trước khi ngủ.

Cứ như vậy vài ngày sau, rốt cục cũng có một ngày khi Sở Hà đang đặt vé máy bay, Sở Đoàn Đoàn ôm truyện tranh tiểu nòng nọc tìm mẹ “bình bịch” chạy tới, nghiêm mặt gọi anh:“Ba ba……”

Sở Hà không chút để ý chỉ “Ờ” một tiếng, Sở Đoàn Đoàn tiến lại gần ôm lấy tay anh cọ cọ:“Mẹ con đâu rồi?”

Sở Hà giật mình ôm Đoàn Đoàn thả lên bàn trà,“Con nhớ rồi mẹ à?”

Đoàn Đoàn rũ mắt xuống, nhìn đôi tất hoạt hình đang đi trên chân, một lát sau mới nhỏ giọng đáp:“Nhớ lắm”.

Sở Hà vừa lòng:“Vậy có thể đồng ý với ba ba một chuyện không?”

Đoàn Đoàn bi bô đáp:“Có thể”.

“Dạy con hát con sẽ hát?”

“Hát,” Đoàn Đoàn trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc gật đầu.

Sở Hà đứng lên:“Giả đáng yêu xem nào.”

Đoàn Đoàn ôm lấy cánh tay anh, cầm lấy bàn tay anh mở từng ngón tay ra, nó áp chiếc má bánh bèo kia cọ cọ lên tay anh, cảm giác mềm mại làm cho Sở Hà muốn chọc nó, ngón tay thuận thế nhéo má tiểu tử kia, nhéo đến khi mềm nhun, hai mắt nó đỏ lên mới buông tay xoa xoa đầu nó:“Được rồi, ngày mai sẽ đi.”

Gặp lại sau bao ngày xa cách, tất cả đều là mưu đồ từ lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
  • Thiên Lại Chỉ Diên(Quân Tử Dĩ Trạch)
Chương 15
Tinh Hà Vạn Dặm
Kính Hà Chi Hạ
  • Dương Tỷ
Dệt Ngân Hà Cho Em full
SƠN HÀ THỊNH YẾN
  • THIÊN HẠ QUY NGUYÊN
Chương 440:

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom