Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
Chương 66: Thân Thế Đáng Nghi
Chương 66 : Thân thế đáng nghi
Hà Lịch đến trước làm việc trong sảnh, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy dáng người của Lâm Nhữ thẳng tắp, cao ngất như cây ngọc, cước bộ phóng khoáng, phong thái bức người liền giật mình. Lâm Nhữ ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền mỉm cười, Hà Lịch cũng cười chào lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lâm Nhữ vào cửa, Sùng Huy đi theo sau lưng nàng. Hà Lịch ngây người bật thốt lên hỏi: “Sao muội lại dẫn Sùng Huy đến đây?”
“Vương đại phu nói huynh ấy bị hoảng sợ, nỗi sợ hãi ấy làm mài mòn tinh thần. Khó khăn lắm huynh ấy mới khá hơn nên muội dẫn huynh ấy ra ngoài đi dạo, có lẽ như vậy sẽ không thêm bệnh vào người.” Lâm Nhữ đáp, không hề nói chuyện Sùng Huy dính vào người nàng như kẹo không gỡ ra được, vì nói ra thì quá khó xử. Nàng quay đầu ngoắc Sùng Huy đến gần, yêu cầu hắn xin lỗi Hà Lịch vì chuyện xảy ra hôm đó. Không đợi nàng phải nói, Sùng Huy vái dài trước mặt Hà Lịch, hắn học theo những thứ trong quyển “Nghi lễ” mà mở rộng tay khom người, động tác khá tiêu chuẩn mà nói: “Hôm đó do ta ngáng chân Hà đại lang, nên những chuyện xảy ra sau đó đều là do ta mà nên. Sùng Huy xin nhận lỗi trước Hà đại lang.”
Hà Lịch bôn ba ở thương trường, tuy tuổi tác không lớn nhưng luôn có tấm lòng độ lượng nên không hề trách Sùng Huy. Vả lại, Sùng Huy trong lòng Hà Lịch là một đứa trẻ nên càng không hề so đo, liền vội đỡ Sùng Huy đứng dậy, cười nói: “Hôm đó huynh đã xin lỗi ta rồi, đừng vướng mắc ở trong lòng nữa.”
Hà Lịch đã nghe qua chuyện Sùng Huy gặp ác mộng bệnh mấy ngày nay, nằm mơ thấy hoàn cảnh bị ngược đãi, đoán rằng một phần sợ mình trách cứ hắn, Lâm Nhữ sẽ vì thế đuổi luôn hắn về vườn trúc tía, nên nói thêm: “Huynh an tâm, Nhữ lang sẽ không đuổi huynh về, cho dù muội ấy có đuổi huynh thì ta cũng sẽ ngăn cản. Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, là người trong một nhà thì sẽ có chút mâu thuẫn hoặc trêu đùa lẫn nhau cũng là chuyện thường thôi.”
Sùng Huy nghe Hà Lịch nói người cùng một nhà, cổ họng như nghẹn ứ, vừa hổ thẹn vừa mắc cỡ. Hà Lịch đối đãi với mình không có chỗ nào để chê, vậy mà mình lại ngáng chân Hà Lịch, hại Hà Lịch bị bêu xấu trước mặt mọi người. Gương mặt Sùng Huy tím ngắt, hốc mắt đỏ hoe.
Lâm Nhữ sợ Sùng Huy khóc lóc, cười khẽ đẩy hắn một cái: “Huynh chưa từng đến phường quạt nên cứ đi dạo một lát.” Nàng lớn tiếng cho gọi Phương Thành. Phương Thành bước vội đến, Lâm Nhữ căn dặn: “Dẫn Huy nương dạo quanh đi.”
Trên bàn đặt một chồng sổ sách rất cao, cần kết sổ số tiền trả cho bên cung cấp nguyên vật liệu, kết sổ tiền lương cho các thợ quạt, còn sổ ghi lại số lượng quạt hợp hoan còn tồn kho nữa… Hà Lịch đã kiểm tra, ghi lại các trọng điểm trong một quyển sổ tổng kết để Lâm Nhữ duyệt lại.
Lâm Nhữ đối chiếu từng số liệu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Chuyện kiểm kê sổ sách không thể làm qua loa. Nàng tập trung cao độ không ngó ngàng gì đến xung quanh. Cho đến khi mặt bàn rung lên, là Hà Lịch vỗ nhẹ kêu nàng dùng bữa thì nàng mới ngóc đầu khỏi đống sổ sách.
Buổi trưa, các thợ quạt về nhà ăn cơm, giờ ở đây có Lâm Nhữ cùng Hà Lịch, thêm Phương Thành và vài tiểu quản sự. Lâm Nhữ nhìn bàn ăn, các món là do phòng bếp của Phương phủ làm ra sai người mang tới, có cải bó xôi, rau dền, cháo vừng, thịt dê Hoàng Kỳ, cá sống xắt lát. Đây bình thường là phần ăn dành cho hai người Lâm Nhữ và Hà Lịch, nên nàng cau mày: “Trước khi ra khỏi phủ muội đã dặn hôm nay có thêm Sùng Huy dùng bữa chung, tại sao không thêm thức ăn?”
“Có thêm rồi, nhưng Sùng Huy đang nói chuyện hợp cạ với Phương Thành nên muốn ăn chung với bọn họ. Huynh đã lấy một phần đưa qua bên đó.” Hà Lịch cười nói. Uyển Sơ và Cảnh Sơ không có ở đây, nên hắn đã sớm chuẩn bị chậu nước sạch để Lâm Nhữ lau mặt rửa tay, lại đưa khăn cho nàng, vô cùng chu đáo cẩn thận.
Lâm Nhữ muốn nói hắn đừng làm vậy. Nhưng nàng nghĩ tính cách hắn vốn thế rồi, nếu không cho hắn chăm sóc nàng sẽ khiến hắn thấy hụt hẫng, nên đành thản nhiên nhận lấy.
Hai người ngồi xuống trước bàn. Lâm Nhữ hơi lo về Sùng Huy, không biết hắn có làm quen được chưa nên muốn đi xem thử, lại không muốn hắn bám dính lấy mình nên có hơi xoắn xuýt. Động tác gắp thức ăn hơi chậm, cho từng đũa đồ ăn vào miệng, nhưng lúc nhai hết rồi vẫn còn ngây ra, gõ đũa trên vành miệng chén nghe leng keng.
Hà Lịch nhìn nàng, nỗi cay đắng thoáng lướt qua đáy mắt, ngay sau đó trở nên bình tĩnh thản nhiên. Hắn nói: “Dường như Sùng Huy rất có thiên phú với công việc làm quạt, vừa rồi ở xưởng thợ dao, hắn nói động tác rọc lấy tơ trúc của thợ dao mắc lỗi nên tự mình làm mẫu. Kỳ lạ là hắn vào vườn trúc tía lúc mới bốn tuổi, hẳn chưa học làm quạt bao giờ. Nhưng mà huynh nhìn động tác của hắn, tuy ban đầu có hơi không quen tay nhưng rồi thuận tay rất nhanh, chỉ vài thao tác liền thành thạo. Có lẽ trước khi vào vườn trúc tía hắn đã từng học qua, không những thế còn rất dày công khổ luyện nữa. Thợ dao theo cách hắn chỉ mà làm quả nhiên động tác nhanh hơn hẳn, tơ trúc được rọc xuống càng đều đặn. Tiếp đến lại qua xưởng căng mặt quạt, hắn lại chỉ điểm, được thợ quạt khen ngợi. Sau đó hắn xem hết quy trình, bắt đầu từ rọc tơ trúc cho đến căng lụa chỉnh viền… Một mình hắn tự mình làm hết quy trình tạo ra một chiếc quạt hợp hoan. Phương Thành khen không tiếc lời, đưa cho các thợ quạt cùng xem, họ cũng không ngừng khen ngợi. Phương Thành bảo, lúc xong việc thì lại đưa hắn nhìn qua thử.”
Lâm Nhữ sau khi kinh ngạc thì cười nói: “Ở thành Nhuận Châu thì nhà nhà làm quạt, nhà hắn ngay thành này thì học qua rồi cũng không có gì lạ.”
Vừa dứt lời, nàng liền nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Sao thế?” Hà Lịch không hiểu, động tác gắp thức ăn ngừng lại.
“Tuy rằng ở thành Nhuận Châu nhà nhà làm quạt thật đấy, nhưng tay nghề làm quạt thắng được họ Phương chỉ có nhà họ Tạ. Thợ trong phường quạt chúng ta đều có tay nghề do tổ tiên truyền lại, kỹ thuật vô cùng tỉ mỉ. Từ lúc ba tuổi, ngoài học chữ nghĩa ra thì muội còn vào phường quạt học cách làm quạt, mà đến nay quạt hợp hoan được làm ra vẫn không vượt qua được quạt nhà họ Tạ. Tay nghề do các đời truyền lại rất chặt chẽ cẩn thận, nếu tay nghề làm quạt của Sùng Huy là gia truyền há chẳng phải kỹ thuật làm quạt của nhà hắn vượt xa họ Phương sao?” Lâm Nhữ nói.
“Nhà họ Tạ đã lụn bại, huynh biết hết tất cả phường quạt lớn nhỏ trong thành Nhuận Châu, không nhà nào làm ra quạt hơn hẳn quạt của nhà họ Phương.” Hà Lịch nói.
“Có lẽ là do Sùng Huy vô cùng sáng dạ, hậu sinh khả úy.” Lâm Nhữ nghĩ. Sùng Huy chỉ dựa vào việc xem qua quyển “Ba mươi sáu kế” đã đưa ra được cách bán quạt khôn khéo như vậy, nên nàng thả lỏng. Lúc trước chỉ cần nàng về nhà đài Sấu Thạch thì Sùng Huy giống như kẹo dính chặt không gỡ ra được. Hôm nay ăn trưa cũng không quay lại tìm nàng, nên tâm trạng nàng càng thêm thoải mái. Nhưng rồi nàng nhớ đến dường như Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh nên lại có hơi bận lòng.
Hà Lịch thấy nàng đột ngột im lặng nên không khỏi lo lắng, nhìn nàng chăm chăm rồi hỏi: “Muội rầu chuyện gì?”
“Hình như Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh…” Lâm Nhữ không giấu giếm gì với Hà Lịch, kể lại tỉ mỉ chuyện buổi sáng ghé qua phường quạt nhà họ Tạ cho hắn nghe. Nàng nói: “Nếu Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh thì phải làm sao? Tính tình của Tạ Nghi Ninh mà gả vào nhà họ Phương e là gà bay chó sủa không thể yên.”
Sùng Huy hẳn không thích Tạ Nghi Ninh, nhưng sao lại muốn gặp nàng ta?
Hà Lịch suy nghĩ cẩn thận, đôi đũa trong tay gõ leng keng, đột ngột hắn trợn tròn mắt như gặp quỷ.
“Nghĩ đến chuyện gì mà huynh sửng sốt đến thế?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
“Nghe nói hôm ấy sau khi trở về Sùng Huy liền đổ bệnh, cứ mơ thấy ác mộng lúc bị ngược đãi phải không?” Hà Lịch hỏi.
Lâm Nhữ gật đầu, nhớ đến bộ dạng sợ sệt mấy ngày liền của Sùng Huy nên thương xót trong lòng.
“Mười bốn năm đã qua, không lý nào vẫn còn sợ đến vậy, trừ phi là đột ngột bị kinh sợ.” Hà Lịch trầm ngâm, nói thật chậm: “Liệu Sùng Huy có phải là con trai nhà họ Tạ hay không? Là đứa bé trai đã ôm bài vị lúc đi an táng Tạ Thiên ấy. Hôm đó đến Tạ phủ, hắn nhận ra đó là nhà mình, nhớ đến lúc bị ngược đãi nên trở về liền gặp ác mộng.”
Lâm Nhữ trố mắt há miệng. Một lát sau nàng vỗ bàn cười lớn, cười đến nỗi rơi nước mắt, thở hổn hển nói: “Biểu ca, đừng nói huynh ở gần Sùng Huy lâu nay nên đầu óc cũng không nghĩ theo con đường đúng đắn nữa. Tạ Thiên không nạp thiếp, Tạ phu nhân là mẫu thân ruột rà của con cái ông ta. Hành vi ngược đãi ác độc với một đứa trẻ bốn tuổi như vậy, dù là người lạ chăng nữa, chỉ cần không có thù oán sẽ không làm vậy, nói chi đến mẫu thân ruột thịt. Vả lại, Sùng Huy bỏ trốn, nếu hắn là con trai của Tạ phu nhân sao bà lại không báo quan cho tìm kiếm? Tạ phu nhân chỉ có một đứa con. Tạ Nghi Ninh vừa giống Tạ Thiên vừa giống bà, là huyết mạch nhà họ Tạ không cần hoài nghi. Sùng Huy sao có thể là con trai nhà họ Tạ được?”
Câu nào cũng chí lý. Hà Lịch thẹn, cúi đầu ngượng ngùng: “Là huynh hồ đồ, nghe nói Sùng Huy muốn gặp Tạ Nghi Ninh, còn tưởng rằng do ràng buộc huyết mạch, nên bất giác quan tâm đến muội muội.”
“Lẽ nào quan tâm do ràng buộc huyết mạch chứ không phải là thích người ta hay sao? Tạ Nghi Ninh cũng là một mỹ nhân.” Lâm Nhữ vui vẻ, cảm thấy đúng là một câu chuyện hài nên cười không ngừng.
Hà Lịch cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng không cho rằng Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh. Hắn không muốn Lâm Nhữ lo âu nên tất phải nghĩ cách gạt bỏ đi, nghĩ một chút rồi hắn nói: “Nếu Sùng Huy thực sự thích Tạ Nghi Ninh, không nhất thiết để Tạ Nghi Ninh gả vào nhà họ Phương. Hắn cũng không phải con trai nhà họ Phương, cho hắn qua nhà họ Tạ ở rể chẳng phải là xong sao?”
Lâm Nhữ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy rất có lý nên cũng không lo nữa.
Nàng lại suy nghĩ, tuy Sùng Huy không phải con cháu nhà họ Phương, nhưng lại có dây mơ rễ má. Nếu hắn cưới Tạ Nghi Ninh thì Tạ phu nhân chắc chắn sẽ đứng về phía nhà họ Phương, không cấu kết với Quách Thành An.
Quạt hợp hoan tồn kho không cần mở ngày đặt hàng quạt cũng có thể bán sạch. Cẩm Phong thì có con nối dõi. Gần đây bao nhiêu chuyện đều như ý, trong lòng nàng vui mừng, lúc kiểm kê sổ sách cũng không thấy muộn phiền.
Chương 66 : Thân thế đáng nghi
Hà Lịch đến trước làm việc trong sảnh, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Hắn thấy dáng người của Lâm Nhữ thẳng tắp, cao ngất như cây ngọc, cước bộ phóng khoáng, phong thái bức người liền giật mình. Lâm Nhữ ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền mỉm cười, Hà Lịch cũng cười chào lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Lâm Nhữ vào cửa, Sùng Huy đi theo sau lưng nàng. Hà Lịch ngây người bật thốt lên hỏi: “Sao muội lại dẫn Sùng Huy đến đây?”
“Vương đại phu nói huynh ấy bị hoảng sợ, nỗi sợ hãi ấy làm mài mòn tinh thần. Khó khăn lắm huynh ấy mới khá hơn nên muội dẫn huynh ấy ra ngoài đi dạo, có lẽ như vậy sẽ không thêm bệnh vào người.” Lâm Nhữ đáp, không hề nói chuyện Sùng Huy dính vào người nàng như kẹo không gỡ ra được, vì nói ra thì quá khó xử. Nàng quay đầu ngoắc Sùng Huy đến gần, yêu cầu hắn xin lỗi Hà Lịch vì chuyện xảy ra hôm đó. Không đợi nàng phải nói, Sùng Huy vái dài trước mặt Hà Lịch, hắn học theo những thứ trong quyển “Nghi lễ” mà mở rộng tay khom người, động tác khá tiêu chuẩn mà nói: “Hôm đó do ta ngáng chân Hà đại lang, nên những chuyện xảy ra sau đó đều là do ta mà nên. Sùng Huy xin nhận lỗi trước Hà đại lang.”
Hà Lịch bôn ba ở thương trường, tuy tuổi tác không lớn nhưng luôn có tấm lòng độ lượng nên không hề trách Sùng Huy. Vả lại, Sùng Huy trong lòng Hà Lịch là một đứa trẻ nên càng không hề so đo, liền vội đỡ Sùng Huy đứng dậy, cười nói: “Hôm đó huynh đã xin lỗi ta rồi, đừng vướng mắc ở trong lòng nữa.”
Hà Lịch đã nghe qua chuyện Sùng Huy gặp ác mộng bệnh mấy ngày nay, nằm mơ thấy hoàn cảnh bị ngược đãi, đoán rằng một phần sợ mình trách cứ hắn, Lâm Nhữ sẽ vì thế đuổi luôn hắn về vườn trúc tía, nên nói thêm: “Huynh an tâm, Nhữ lang sẽ không đuổi huynh về, cho dù muội ấy có đuổi huynh thì ta cũng sẽ ngăn cản. Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, là người trong một nhà thì sẽ có chút mâu thuẫn hoặc trêu đùa lẫn nhau cũng là chuyện thường thôi.”
Sùng Huy nghe Hà Lịch nói người cùng một nhà, cổ họng như nghẹn ứ, vừa hổ thẹn vừa mắc cỡ. Hà Lịch đối đãi với mình không có chỗ nào để chê, vậy mà mình lại ngáng chân Hà Lịch, hại Hà Lịch bị bêu xấu trước mặt mọi người. Gương mặt Sùng Huy tím ngắt, hốc mắt đỏ hoe.
Lâm Nhữ sợ Sùng Huy khóc lóc, cười khẽ đẩy hắn một cái: “Huynh chưa từng đến phường quạt nên cứ đi dạo một lát.” Nàng lớn tiếng cho gọi Phương Thành. Phương Thành bước vội đến, Lâm Nhữ căn dặn: “Dẫn Huy nương dạo quanh đi.”
Trên bàn đặt một chồng sổ sách rất cao, cần kết sổ số tiền trả cho bên cung cấp nguyên vật liệu, kết sổ tiền lương cho các thợ quạt, còn sổ ghi lại số lượng quạt hợp hoan còn tồn kho nữa… Hà Lịch đã kiểm tra, ghi lại các trọng điểm trong một quyển sổ tổng kết để Lâm Nhữ duyệt lại.
Lâm Nhữ đối chiếu từng số liệu cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Chuyện kiểm kê sổ sách không thể làm qua loa. Nàng tập trung cao độ không ngó ngàng gì đến xung quanh. Cho đến khi mặt bàn rung lên, là Hà Lịch vỗ nhẹ kêu nàng dùng bữa thì nàng mới ngóc đầu khỏi đống sổ sách.
Buổi trưa, các thợ quạt về nhà ăn cơm, giờ ở đây có Lâm Nhữ cùng Hà Lịch, thêm Phương Thành và vài tiểu quản sự. Lâm Nhữ nhìn bàn ăn, các món là do phòng bếp của Phương phủ làm ra sai người mang tới, có cải bó xôi, rau dền, cháo vừng, thịt dê Hoàng Kỳ, cá sống xắt lát. Đây bình thường là phần ăn dành cho hai người Lâm Nhữ và Hà Lịch, nên nàng cau mày: “Trước khi ra khỏi phủ muội đã dặn hôm nay có thêm Sùng Huy dùng bữa chung, tại sao không thêm thức ăn?”
“Có thêm rồi, nhưng Sùng Huy đang nói chuyện hợp cạ với Phương Thành nên muốn ăn chung với bọn họ. Huynh đã lấy một phần đưa qua bên đó.” Hà Lịch cười nói. Uyển Sơ và Cảnh Sơ không có ở đây, nên hắn đã sớm chuẩn bị chậu nước sạch để Lâm Nhữ lau mặt rửa tay, lại đưa khăn cho nàng, vô cùng chu đáo cẩn thận.
Lâm Nhữ muốn nói hắn đừng làm vậy. Nhưng nàng nghĩ tính cách hắn vốn thế rồi, nếu không cho hắn chăm sóc nàng sẽ khiến hắn thấy hụt hẫng, nên đành thản nhiên nhận lấy.
Hai người ngồi xuống trước bàn. Lâm Nhữ hơi lo về Sùng Huy, không biết hắn có làm quen được chưa nên muốn đi xem thử, lại không muốn hắn bám dính lấy mình nên có hơi xoắn xuýt. Động tác gắp thức ăn hơi chậm, cho từng đũa đồ ăn vào miệng, nhưng lúc nhai hết rồi vẫn còn ngây ra, gõ đũa trên vành miệng chén nghe leng keng.
Hà Lịch nhìn nàng, nỗi cay đắng thoáng lướt qua đáy mắt, ngay sau đó trở nên bình tĩnh thản nhiên. Hắn nói: “Dường như Sùng Huy rất có thiên phú với công việc làm quạt, vừa rồi ở xưởng thợ dao, hắn nói động tác rọc lấy tơ trúc của thợ dao mắc lỗi nên tự mình làm mẫu. Kỳ lạ là hắn vào vườn trúc tía lúc mới bốn tuổi, hẳn chưa học làm quạt bao giờ. Nhưng mà huynh nhìn động tác của hắn, tuy ban đầu có hơi không quen tay nhưng rồi thuận tay rất nhanh, chỉ vài thao tác liền thành thạo. Có lẽ trước khi vào vườn trúc tía hắn đã từng học qua, không những thế còn rất dày công khổ luyện nữa. Thợ dao theo cách hắn chỉ mà làm quả nhiên động tác nhanh hơn hẳn, tơ trúc được rọc xuống càng đều đặn. Tiếp đến lại qua xưởng căng mặt quạt, hắn lại chỉ điểm, được thợ quạt khen ngợi. Sau đó hắn xem hết quy trình, bắt đầu từ rọc tơ trúc cho đến căng lụa chỉnh viền… Một mình hắn tự mình làm hết quy trình tạo ra một chiếc quạt hợp hoan. Phương Thành khen không tiếc lời, đưa cho các thợ quạt cùng xem, họ cũng không ngừng khen ngợi. Phương Thành bảo, lúc xong việc thì lại đưa hắn nhìn qua thử.”
Lâm Nhữ sau khi kinh ngạc thì cười nói: “Ở thành Nhuận Châu thì nhà nhà làm quạt, nhà hắn ngay thành này thì học qua rồi cũng không có gì lạ.”
Vừa dứt lời, nàng liền nhíu mày, chìm trong suy tư.
“Sao thế?” Hà Lịch không hiểu, động tác gắp thức ăn ngừng lại.
“Tuy rằng ở thành Nhuận Châu nhà nhà làm quạt thật đấy, nhưng tay nghề làm quạt thắng được họ Phương chỉ có nhà họ Tạ. Thợ trong phường quạt chúng ta đều có tay nghề do tổ tiên truyền lại, kỹ thuật vô cùng tỉ mỉ. Từ lúc ba tuổi, ngoài học chữ nghĩa ra thì muội còn vào phường quạt học cách làm quạt, mà đến nay quạt hợp hoan được làm ra vẫn không vượt qua được quạt nhà họ Tạ. Tay nghề do các đời truyền lại rất chặt chẽ cẩn thận, nếu tay nghề làm quạt của Sùng Huy là gia truyền há chẳng phải kỹ thuật làm quạt của nhà hắn vượt xa họ Phương sao?” Lâm Nhữ nói.
“Nhà họ Tạ đã lụn bại, huynh biết hết tất cả phường quạt lớn nhỏ trong thành Nhuận Châu, không nhà nào làm ra quạt hơn hẳn quạt của nhà họ Phương.” Hà Lịch nói.
“Có lẽ là do Sùng Huy vô cùng sáng dạ, hậu sinh khả úy.” Lâm Nhữ nghĩ. Sùng Huy chỉ dựa vào việc xem qua quyển “Ba mươi sáu kế” đã đưa ra được cách bán quạt khôn khéo như vậy, nên nàng thả lỏng. Lúc trước chỉ cần nàng về nhà đài Sấu Thạch thì Sùng Huy giống như kẹo dính chặt không gỡ ra được. Hôm nay ăn trưa cũng không quay lại tìm nàng, nên tâm trạng nàng càng thêm thoải mái. Nhưng rồi nàng nhớ đến dường như Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh nên lại có hơi bận lòng.
Hà Lịch thấy nàng đột ngột im lặng nên không khỏi lo lắng, nhìn nàng chăm chăm rồi hỏi: “Muội rầu chuyện gì?”
“Hình như Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh…” Lâm Nhữ không giấu giếm gì với Hà Lịch, kể lại tỉ mỉ chuyện buổi sáng ghé qua phường quạt nhà họ Tạ cho hắn nghe. Nàng nói: “Nếu Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh thì phải làm sao? Tính tình của Tạ Nghi Ninh mà gả vào nhà họ Phương e là gà bay chó sủa không thể yên.”
Sùng Huy hẳn không thích Tạ Nghi Ninh, nhưng sao lại muốn gặp nàng ta?
Hà Lịch suy nghĩ cẩn thận, đôi đũa trong tay gõ leng keng, đột ngột hắn trợn tròn mắt như gặp quỷ.
“Nghĩ đến chuyện gì mà huynh sửng sốt đến thế?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
“Nghe nói hôm ấy sau khi trở về Sùng Huy liền đổ bệnh, cứ mơ thấy ác mộng lúc bị ngược đãi phải không?” Hà Lịch hỏi.
Lâm Nhữ gật đầu, nhớ đến bộ dạng sợ sệt mấy ngày liền của Sùng Huy nên thương xót trong lòng.
“Mười bốn năm đã qua, không lý nào vẫn còn sợ đến vậy, trừ phi là đột ngột bị kinh sợ.” Hà Lịch trầm ngâm, nói thật chậm: “Liệu Sùng Huy có phải là con trai nhà họ Tạ hay không? Là đứa bé trai đã ôm bài vị lúc đi an táng Tạ Thiên ấy. Hôm đó đến Tạ phủ, hắn nhận ra đó là nhà mình, nhớ đến lúc bị ngược đãi nên trở về liền gặp ác mộng.”
Lâm Nhữ trố mắt há miệng. Một lát sau nàng vỗ bàn cười lớn, cười đến nỗi rơi nước mắt, thở hổn hển nói: “Biểu ca, đừng nói huynh ở gần Sùng Huy lâu nay nên đầu óc cũng không nghĩ theo con đường đúng đắn nữa. Tạ Thiên không nạp thiếp, Tạ phu nhân là mẫu thân ruột rà của con cái ông ta. Hành vi ngược đãi ác độc với một đứa trẻ bốn tuổi như vậy, dù là người lạ chăng nữa, chỉ cần không có thù oán sẽ không làm vậy, nói chi đến mẫu thân ruột thịt. Vả lại, Sùng Huy bỏ trốn, nếu hắn là con trai của Tạ phu nhân sao bà lại không báo quan cho tìm kiếm? Tạ phu nhân chỉ có một đứa con. Tạ Nghi Ninh vừa giống Tạ Thiên vừa giống bà, là huyết mạch nhà họ Tạ không cần hoài nghi. Sùng Huy sao có thể là con trai nhà họ Tạ được?”
Câu nào cũng chí lý. Hà Lịch thẹn, cúi đầu ngượng ngùng: “Là huynh hồ đồ, nghe nói Sùng Huy muốn gặp Tạ Nghi Ninh, còn tưởng rằng do ràng buộc huyết mạch, nên bất giác quan tâm đến muội muội.”
“Lẽ nào quan tâm do ràng buộc huyết mạch chứ không phải là thích người ta hay sao? Tạ Nghi Ninh cũng là một mỹ nhân.” Lâm Nhữ vui vẻ, cảm thấy đúng là một câu chuyện hài nên cười không ngừng.
Hà Lịch cũng mỉm cười theo, nhưng trong lòng không cho rằng Sùng Huy thích Tạ Nghi Ninh. Hắn không muốn Lâm Nhữ lo âu nên tất phải nghĩ cách gạt bỏ đi, nghĩ một chút rồi hắn nói: “Nếu Sùng Huy thực sự thích Tạ Nghi Ninh, không nhất thiết để Tạ Nghi Ninh gả vào nhà họ Phương. Hắn cũng không phải con trai nhà họ Phương, cho hắn qua nhà họ Tạ ở rể chẳng phải là xong sao?”
Lâm Nhữ cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy rất có lý nên cũng không lo nữa.
Nàng lại suy nghĩ, tuy Sùng Huy không phải con cháu nhà họ Phương, nhưng lại có dây mơ rễ má. Nếu hắn cưới Tạ Nghi Ninh thì Tạ phu nhân chắc chắn sẽ đứng về phía nhà họ Phương, không cấu kết với Quách Thành An.
Quạt hợp hoan tồn kho không cần mở ngày đặt hàng quạt cũng có thể bán sạch. Cẩm Phong thì có con nối dõi. Gần đây bao nhiêu chuyện đều như ý, trong lòng nàng vui mừng, lúc kiểm kê sổ sách cũng không thấy muộn phiền.