Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64: Không Rõ Trắng Đen
Chương 64 : Không rõ trắng đen
Hà Dư gói ghém đống trang sức rồi rời đi. Phương Hương Văn tiễn y bằng ánh mắt si dại, cho đến khi không còn thấy bóng người nữa mới quay trở về.
“Đại nương, sao người lại đưa đồ trang sức cho y, y có đáng tin không?” Thiên Nguyệt ủ ê.
“Ta còn chưa lo thì cô lo cái gì.” Cõi lòng Phương Hương Văn vô cùng vui vẻ. Vừa rồi thân thiết với Hà Dư nên tóc tai để buông, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm để Thiên Nguyệt búi tóc giúp. Phương Hương Văn ngẫm đến bộ dáng của Hà Dư, y vô cùng đẹp, anh tuấn phong lưu, liền bật cười cầm lược lên gõ mu bàn tay của Thiên Nguyệt, như vừa vui vừa hờn mà nói: “Về sau chàng kiếm được tiền, nở mày nở mặt cưới ta vào cửa sẽ không thiếu phần cô đâu.”
Thiên Nguyệt ngây người, lát sau vui mừng lộ rõ nơi chân mày, mắc cỡ mà đỏ mặt dậm chân nói: “Đại nương lại giễu cợt nô tỳ.”
“Ta giễu cô làm gì, dù sao cũng phải nạp thiếp, người ngoài đâu có thân thiết với ta hơn cô. Sau khi ta kết hôn mang bầu rồi sẽ để Dư lang nạp cô làm thiếp.”
Thiên Nguyệt nũng nịu đưa đẩy mấy câu, cũng không khuyên Hương Văn nữa. Hai chủ tớ đồng lòng đợi đến ngày được hãnh diện ngẩng cao rửa sạch nỗi nhục luôn bị chèn ép.
Đang vui đùa mấy câu thì Liễu thị đến, vừa vào thì hỏi ngay: “Sao rồi? Có hỏi han được cô ả miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó không?”
Phương Hương Văn đã sớm quên mất rồi. Liễu thị hỏi đến cũng không trả lời thật, hất cằm lên đắc ý: “Còn cần phải nói, bị con hỏi đến mức á khẩu hết đường trả lời.”
“Vậy đồ ăn và xiêm áo của mẫu thân có được cải thiện không?” Liễu thị vội hỏi.
Phương Hương Văn thuận miệng qua loa lấy lệ mà nói: “Đồng ý rồi, mẫu thân cứ yên tâm.”
Liễu thị nghe xong liền cười khiến lớp phấn đánh dày trên mặt của bà rơi ào ào xuống, thoa phượng nhỏ bằng vàng cài trên đầu cũng run theo. Kiểu dáng của chiếc thoa là hỉ thước ghẹo hoa mai với hai mắt bằng ngọc đỏ và trong miệng ngậm chuỗi châu, đong đưa càng thêm rực rỡ lấp lánh. Phương Hương Văn đã đem hết tám chín phần trang sức cho Hà Dư nên không khỏi đỏ mắt khi nhìn. Nàng liền nửa nũng nịu nửa đòi thưởng nói với bà: “Mẫu thân à, phụ thân qua đời nên con chỉ có tiền tháng chứ không thêm gì khác, không đủ mua thêm đồ trang sức, nên mẫu thân cho con một bộ được không?”
Liễu thị chần chừ.
Phương Hương Văn lại nói: “Nếu con gái ăn mặc đẹp đẽ gả cho lang quân như ý tất nhiên sẽ hiếu kính mẫu thân.”
Liễu thị nghĩ đến Phương Du Phong và Phương Tú Khởi, đẻ ba đứa mà chỉ thân thiết với mỗi Phương Hương Văn nên liền đồng ý: “Được, đi theo mẫu thân.”
Liễu thị dẫn Phương Hương Văn đến gian Thủy Mộc của bà, mở ra hộp nữ trang thất bảo. Bà hầu hạ Phương Đức Thanh từ nhỏ, rất biết cách mồi chài. Họ Phương giàu có, Phương Đức Thanh lại chỉ có một thê một thiếp, không chơi gái lẫn cá độ bên ngoài. Khi ông đi thị sát các chỗ đều mang quà về cho bà cùng Phương Khương thị. Mấy món trang sức nhỏ dễ đeo phụ nữ nào cũng thích là nhiều nhất. Bên trong hộp, các món trang sức bằng đá quý, ngọc trai, vàng ròng… đều có hết. Mặt nhẫn bằng đá quý to cỡ quả nhãn, dây chuyền ngọc trai có hạt to cỡ trứng bồ câu vô cùng quý hiếm. Ngoài ra còn có các chuỗi ngọc xâu bằng ngọc thạch, hổ phách, đá quý, vàng ròng… thượng hạng. Phương Hương Văn nhìn hoa cả mắt, cái nào cũng thích, cái nào cũng hận không thể chiếm làm của riêng. Nàng nghĩ nếu xin nhiều thì Liễu thị sẽ không cho, nên làm bộ làm tịch chỉ xin một bộ trang sức bằng vàng ròng khảm đá quý.
Liễu thị yên tâm, khen nàng hiểu chuyện.
Hương Văn cười gượng, mang đồ trang sức rời đi, trong lòng thì vô cùng thèm khát. Nàng ra khỏi gian Thủy Mộc, suy nghĩ, của riêng của Liễu thị không hề ít, nếu có thể dỗ cho bà vui vẻ thì sẽ hỏi xin mấy món trang sức kia của Liễu thị để Hà Dư bán làm vốn. Tiền vốn mà nhiều thì kiếm lợi nhiều hơn, sẽ mau chóng tự lập môn hộ.
Cần phải lấy lòng Liễu thị. Vừa rồi đã nói dối bà rằng Phương Khương thị đã đồng ý cải thiện cái ăn cái mặc của bà rồi, nên giờ nàng ghé qua gian Phù Dung.
Toàn bộ tâm tư của Phương Khương thị đặt trên người Cẩm Phong, thái độ của bà với con cái dòng thứ luôn là không nghe thấy không hỏi đến. Lúc Phương Đức Thanh còn sống, vì Phương Khương thị luôn bao dung Liễu thị nên ông luôn kính trọng bà, lại đau lòng vì bà luôn ngày đêm không yên tâm về Cẩm Phong, nên không yêu cầu bà đối xử tốt với con cái dòng thứ. Phương Khương thị miễn hết lễ tiết thường ngày cho con cái dòng thứ lẫn thiếp thất. Trong phủ cũng không có nơi ăn chung với mọi người, phòng bếp chính làm đồ ăn xong sẽ phân chia cho các phòng, mọi người chỉ ăn trong phòng mình. Bởi vậy nên một năm bà không gặp con cái dòng thứ được mấy lần, tính tình của Phương Hương Văn thế nào bà không rõ lắm. Hôm đó Thiên Nguyệt và Bích Kỳ cạnh khóe nhau trước linh đường bà cũng không để trong lòng. Giờ Phương Hương Văn đi vào, đột ngột quỳ xuống, khóc sướt mướt, vẻ mặt hiếu thảo kính trọng, xin bà mở lời hộ để cho quản sự đừng quá khắt khe với Liễu thị. Bà chỉ cho rằng nàng hiếu thuận, cho nên hơi lúng túng.
“Đại mẫu thân hiền lành nên con mới dám đến cầu xin người. Xin đại mẫu thân nể mặt phụ thân để mẫu thân con được an hưởng tuổi già.” Phương Hương Văn khóc lóc, khăn đã thấm nước gừng trước khi đến, nàng xoa lên mắt thì hốc mắt thoáng đã đỏ bừng, nước mắt lã chã.
Chuyện khắt khe với Liễu thị vốn có hơi khó mở lời. Phương Khương thị đỏ mặt tới mang tai, ngồi không yên, bà gọi Ngân Hạnh: “Nói với Phương quản sự, Liễu muội muội đã bầu bạn lão gia nhiều năm, lại có công sinh ba người con cho lão gia. Chuyện áo cơm sinh hoạt thường ngày nếu Liễu thị có đòi hỏi một chút cũng nên chiều theo.”
Ngân Hạnh tìm Phương Hiếu truyền lời. Phương Hiếu cáu giận không muốn đổi. Nhưng Phương Khương thị đã lên tiếng rồi, nếu ông không nghe sẽ trở thành không nể mặt chủ tử. Ông bèn đi tìm Hà Lịch hỏi ý. Hà Lịch vì chuyện mất đi trong sạch mà hôm qua không ăn cơm trưa lẫn cơm tối, cứ không ngừng tắm rửa lau mình như muốn lột cả một tầng da xuống. Hôm nay nén xấu hổ ra ngoài xử lý công việc nhưng không thấy Lâm Nhữ. Hắn đến nhà đài Sấu Thạch hỏi thăm, hóa ra là vì Sùng Huy khó chịu trong người nên Lâm Nhữ hết cho gọi đại phu lại đích thân sắc thuốc. Cả một ngày nàng ở nhà đài Sấu Thạch với Sùng Huy. Hắn không thể nói rõ được đó là cảm giác gì. Khi Phương Hiếu hỏi thì hắn không thể không vực dậy tinh thần, ngẫm một chút rồi nói: “Di mẫu đã mở lời thì khôi phục lại tiền lệ trước. Liễu di nương giờ đã bớt ngông cuồng rồi nên không sao. Lần sau mà bà ta còn làm tàng thì cắt giảm lại.”
Phương Hiếu nghĩ một lúc cảm thấy có lý. Trước mắt cứ nể mặt Phương Khương thị, sau đó muốn cắt giảm hay không chẳng phải là quyền của họ sao. Cho nên ông đồng ý, ra lệnh cho kẻ dưới khôi phục cung ứng cho Liễu thị như trước.
Tối hôm ấy, Liễu thị thấy lượng thức ăn như ngày xưa, áo quần trang sức bị cắt giảm lúc trước cũng được đưa tới, mừng rỡ vô cùng, khen ngợi Phương Hương Văn tri kỷ hiểu chuyện, về sau càng thương nàng hơn nữa.
Phương Hương Văn đỏ mắt với đống đồ trang sức của Liễu thị nên nghĩ đủ chiêu trò để lấy được. Nàng dùng mọi cách để nịnh nọt bà, dỗ dành bà càng thêm vui vẻ.
Chương 64 : Không rõ trắng đen
Hà Dư gói ghém đống trang sức rồi rời đi. Phương Hương Văn tiễn y bằng ánh mắt si dại, cho đến khi không còn thấy bóng người nữa mới quay trở về.
“Đại nương, sao người lại đưa đồ trang sức cho y, y có đáng tin không?” Thiên Nguyệt ủ ê.
“Ta còn chưa lo thì cô lo cái gì.” Cõi lòng Phương Hương Văn vô cùng vui vẻ. Vừa rồi thân thiết với Hà Dư nên tóc tai để buông, nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm để Thiên Nguyệt búi tóc giúp. Phương Hương Văn ngẫm đến bộ dáng của Hà Dư, y vô cùng đẹp, anh tuấn phong lưu, liền bật cười cầm lược lên gõ mu bàn tay của Thiên Nguyệt, như vừa vui vừa hờn mà nói: “Về sau chàng kiếm được tiền, nở mày nở mặt cưới ta vào cửa sẽ không thiếu phần cô đâu.”
Thiên Nguyệt ngây người, lát sau vui mừng lộ rõ nơi chân mày, mắc cỡ mà đỏ mặt dậm chân nói: “Đại nương lại giễu cợt nô tỳ.”
“Ta giễu cô làm gì, dù sao cũng phải nạp thiếp, người ngoài đâu có thân thiết với ta hơn cô. Sau khi ta kết hôn mang bầu rồi sẽ để Dư lang nạp cô làm thiếp.”
Thiên Nguyệt nũng nịu đưa đẩy mấy câu, cũng không khuyên Hương Văn nữa. Hai chủ tớ đồng lòng đợi đến ngày được hãnh diện ngẩng cao rửa sạch nỗi nhục luôn bị chèn ép.
Đang vui đùa mấy câu thì Liễu thị đến, vừa vào thì hỏi ngay: “Sao rồi? Có hỏi han được cô ả miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó không?”
Phương Hương Văn đã sớm quên mất rồi. Liễu thị hỏi đến cũng không trả lời thật, hất cằm lên đắc ý: “Còn cần phải nói, bị con hỏi đến mức á khẩu hết đường trả lời.”
“Vậy đồ ăn và xiêm áo của mẫu thân có được cải thiện không?” Liễu thị vội hỏi.
Phương Hương Văn thuận miệng qua loa lấy lệ mà nói: “Đồng ý rồi, mẫu thân cứ yên tâm.”
Liễu thị nghe xong liền cười khiến lớp phấn đánh dày trên mặt của bà rơi ào ào xuống, thoa phượng nhỏ bằng vàng cài trên đầu cũng run theo. Kiểu dáng của chiếc thoa là hỉ thước ghẹo hoa mai với hai mắt bằng ngọc đỏ và trong miệng ngậm chuỗi châu, đong đưa càng thêm rực rỡ lấp lánh. Phương Hương Văn đã đem hết tám chín phần trang sức cho Hà Dư nên không khỏi đỏ mắt khi nhìn. Nàng liền nửa nũng nịu nửa đòi thưởng nói với bà: “Mẫu thân à, phụ thân qua đời nên con chỉ có tiền tháng chứ không thêm gì khác, không đủ mua thêm đồ trang sức, nên mẫu thân cho con một bộ được không?”
Liễu thị chần chừ.
Phương Hương Văn lại nói: “Nếu con gái ăn mặc đẹp đẽ gả cho lang quân như ý tất nhiên sẽ hiếu kính mẫu thân.”
Liễu thị nghĩ đến Phương Du Phong và Phương Tú Khởi, đẻ ba đứa mà chỉ thân thiết với mỗi Phương Hương Văn nên liền đồng ý: “Được, đi theo mẫu thân.”
Liễu thị dẫn Phương Hương Văn đến gian Thủy Mộc của bà, mở ra hộp nữ trang thất bảo. Bà hầu hạ Phương Đức Thanh từ nhỏ, rất biết cách mồi chài. Họ Phương giàu có, Phương Đức Thanh lại chỉ có một thê một thiếp, không chơi gái lẫn cá độ bên ngoài. Khi ông đi thị sát các chỗ đều mang quà về cho bà cùng Phương Khương thị. Mấy món trang sức nhỏ dễ đeo phụ nữ nào cũng thích là nhiều nhất. Bên trong hộp, các món trang sức bằng đá quý, ngọc trai, vàng ròng… đều có hết. Mặt nhẫn bằng đá quý to cỡ quả nhãn, dây chuyền ngọc trai có hạt to cỡ trứng bồ câu vô cùng quý hiếm. Ngoài ra còn có các chuỗi ngọc xâu bằng ngọc thạch, hổ phách, đá quý, vàng ròng… thượng hạng. Phương Hương Văn nhìn hoa cả mắt, cái nào cũng thích, cái nào cũng hận không thể chiếm làm của riêng. Nàng nghĩ nếu xin nhiều thì Liễu thị sẽ không cho, nên làm bộ làm tịch chỉ xin một bộ trang sức bằng vàng ròng khảm đá quý.
Liễu thị yên tâm, khen nàng hiểu chuyện.
Hương Văn cười gượng, mang đồ trang sức rời đi, trong lòng thì vô cùng thèm khát. Nàng ra khỏi gian Thủy Mộc, suy nghĩ, của riêng của Liễu thị không hề ít, nếu có thể dỗ cho bà vui vẻ thì sẽ hỏi xin mấy món trang sức kia của Liễu thị để Hà Dư bán làm vốn. Tiền vốn mà nhiều thì kiếm lợi nhiều hơn, sẽ mau chóng tự lập môn hộ.
Cần phải lấy lòng Liễu thị. Vừa rồi đã nói dối bà rằng Phương Khương thị đã đồng ý cải thiện cái ăn cái mặc của bà rồi, nên giờ nàng ghé qua gian Phù Dung.
Toàn bộ tâm tư của Phương Khương thị đặt trên người Cẩm Phong, thái độ của bà với con cái dòng thứ luôn là không nghe thấy không hỏi đến. Lúc Phương Đức Thanh còn sống, vì Phương Khương thị luôn bao dung Liễu thị nên ông luôn kính trọng bà, lại đau lòng vì bà luôn ngày đêm không yên tâm về Cẩm Phong, nên không yêu cầu bà đối xử tốt với con cái dòng thứ. Phương Khương thị miễn hết lễ tiết thường ngày cho con cái dòng thứ lẫn thiếp thất. Trong phủ cũng không có nơi ăn chung với mọi người, phòng bếp chính làm đồ ăn xong sẽ phân chia cho các phòng, mọi người chỉ ăn trong phòng mình. Bởi vậy nên một năm bà không gặp con cái dòng thứ được mấy lần, tính tình của Phương Hương Văn thế nào bà không rõ lắm. Hôm đó Thiên Nguyệt và Bích Kỳ cạnh khóe nhau trước linh đường bà cũng không để trong lòng. Giờ Phương Hương Văn đi vào, đột ngột quỳ xuống, khóc sướt mướt, vẻ mặt hiếu thảo kính trọng, xin bà mở lời hộ để cho quản sự đừng quá khắt khe với Liễu thị. Bà chỉ cho rằng nàng hiếu thuận, cho nên hơi lúng túng.
“Đại mẫu thân hiền lành nên con mới dám đến cầu xin người. Xin đại mẫu thân nể mặt phụ thân để mẫu thân con được an hưởng tuổi già.” Phương Hương Văn khóc lóc, khăn đã thấm nước gừng trước khi đến, nàng xoa lên mắt thì hốc mắt thoáng đã đỏ bừng, nước mắt lã chã.
Chuyện khắt khe với Liễu thị vốn có hơi khó mở lời. Phương Khương thị đỏ mặt tới mang tai, ngồi không yên, bà gọi Ngân Hạnh: “Nói với Phương quản sự, Liễu muội muội đã bầu bạn lão gia nhiều năm, lại có công sinh ba người con cho lão gia. Chuyện áo cơm sinh hoạt thường ngày nếu Liễu thị có đòi hỏi một chút cũng nên chiều theo.”
Ngân Hạnh tìm Phương Hiếu truyền lời. Phương Hiếu cáu giận không muốn đổi. Nhưng Phương Khương thị đã lên tiếng rồi, nếu ông không nghe sẽ trở thành không nể mặt chủ tử. Ông bèn đi tìm Hà Lịch hỏi ý. Hà Lịch vì chuyện mất đi trong sạch mà hôm qua không ăn cơm trưa lẫn cơm tối, cứ không ngừng tắm rửa lau mình như muốn lột cả một tầng da xuống. Hôm nay nén xấu hổ ra ngoài xử lý công việc nhưng không thấy Lâm Nhữ. Hắn đến nhà đài Sấu Thạch hỏi thăm, hóa ra là vì Sùng Huy khó chịu trong người nên Lâm Nhữ hết cho gọi đại phu lại đích thân sắc thuốc. Cả một ngày nàng ở nhà đài Sấu Thạch với Sùng Huy. Hắn không thể nói rõ được đó là cảm giác gì. Khi Phương Hiếu hỏi thì hắn không thể không vực dậy tinh thần, ngẫm một chút rồi nói: “Di mẫu đã mở lời thì khôi phục lại tiền lệ trước. Liễu di nương giờ đã bớt ngông cuồng rồi nên không sao. Lần sau mà bà ta còn làm tàng thì cắt giảm lại.”
Phương Hiếu nghĩ một lúc cảm thấy có lý. Trước mắt cứ nể mặt Phương Khương thị, sau đó muốn cắt giảm hay không chẳng phải là quyền của họ sao. Cho nên ông đồng ý, ra lệnh cho kẻ dưới khôi phục cung ứng cho Liễu thị như trước.
Tối hôm ấy, Liễu thị thấy lượng thức ăn như ngày xưa, áo quần trang sức bị cắt giảm lúc trước cũng được đưa tới, mừng rỡ vô cùng, khen ngợi Phương Hương Văn tri kỷ hiểu chuyện, về sau càng thương nàng hơn nữa.
Phương Hương Văn đỏ mắt với đống đồ trang sức của Liễu thị nên nghĩ đủ chiêu trò để lấy được. Nàng dùng mọi cách để nịnh nọt bà, dỗ dành bà càng thêm vui vẻ.