Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-63
Chương 63: Trêu Đùa Đắc Ý
Chương 63 : Trêu đùa đắc ý
Lúc Hà Dư nói câu này cũng không thấy rõ ai đang tựa vào lòng y. Y rủ mắt nhìn xuống, thầm than xúi quẩy, muốn nhanh chóng buông Phương Hương Văn ra, sợ nàng lát sau sẽ cáo trạng y. Ngày thường dạo các kỹ viện, đặt mông ngồi xuống y đều tiện tay ôm hôn các cô nàng, xem những việc đáng lẽ phải làm ở chỗ kín đáo như vậy là bình thường, mà đã làm thì sẽ không ngừng, giờ y nhắm chuẩn môi của Phương Hương Văn rồi cúi xuống hôn.
Lúc Hà Dư đang nhìn nàng thì mí mắt của Phương Hương Văn cũng run run nhìn lại y. Nàng thầm hận rõ ràng là một người đẹp đẽ như vậy sao lúc trước không để ý đến, bỏ lỡ một công tử xuất chúng đến thế. Hà Dư hôn nàng, cả người nàng mềm nhũn không hề phản kháng.
Hà Dư chờ đợi tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng chửi tức giận, y sẽ ra đòn phủ đầu nói Phương Hương Văn quyến rũ y trước. Ai ngờ không có gì xảy ra cả, bèn thấy kì lạ, thoáng rụt người một chút âm thầm nhìn Phương Hương Văn. Gò má nàng đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt ngầm chứa xuân tình. Đầu óc y nhạy bén nhận ra, lòng đắc ý cười ha hả, thầm nói trời cũng giúp y. Thời đến không đợi người, thời đi nào có lại. Hà Dư lập tức ôm lấy Phương Hương Văn hôn tới hôn lui, lẻn ra sau núi đá vắng người bắt đầu giở trò.
Đợt này Hà Dư quả thực sống không bằng chết.
Y bị Lâm Nhữ đánh thương tích đầy người, sau khi lành thì tiền tháng bị cắt. Y rỗng túi không dám gặp đám bằng hữu nhà giàu đó nên trốn biệt trong phủ. Nhịn mãi không được nên y giựt dây Hà Khương thị đi tìm Phương Khương thị đòi tiền. Hà Khương thị muốn giữ gìn mặt mũi nên không thể không biết xấu hổ mà đòi tiền. Bà chỉ tìm gặp Phương Khương thị nói bóng nói gió muốn khôi phục tiền tháng. Phương Khương thị bị Cẩm Phong thổi gió bên tai nên trách cứ Hà Dư, thoái thác bảo lần này Lâm Nhữ rất tức giận. Phương Khương thị giữ mẫu tử hai người ở lại phủ đã khiến Lâm Nhữ tức giận. Tuy Lâm Nhữ là con trai của Phương Khương thị nhưng đồng thời cũng là gia chủ, nên không thể cố chấp với Lâm Nhữ được.
Hà Khương thị không biết phải làm sao, đành khuyên Hà Dư: “Con yên phận đi, qua mấy ngày nữa, dù Nhữ lang không phát tiền tháng thì mẫu thân cũng tìm Lịch lang đòi tiền.”
“Sống như vậy chi bằng để con chết còn hơn.” Hà Dư khóc lóc om sòm.
Hà Khương thị không ngừng rơi lệ.
Hà Dư làm loạn mấy ngày liền, bỗng nghe chuyện Tố Tâm và Tố Vấn mang thai con của Lâm Nhữ. Trong phủ rất coi trọng việc này, không những phái nô tỳ hầu hạ lẫn ma ma chăm sóc, còn cho tìm bà đỡ với nhũ mẫu, lại sai dọn dẹp viện Tử Đằng làm phòng bếp nữa. Y ngẩn người một hồi rồi vui mừng quá đỗi.
Nếu không xảy ra quan hệ thì không thể giải được Thập Tam Tô. Đêm hôm đó y bị ném ra xa, cứ tưởng Lâm Nhữ tìm Hà Lịch, ai ngờ mấy ngày nay trong Phương phủ yên lặng không hề nhắc đến chuyện đính hôn giữa Hà Lịch với Cẩm Phong, mà ngược lại là tin vui của Tố Tâm và Tố Vấn. Đứa con mang trong bụng của Tố Tâm và Tố Vấn là của Lâm Nhữ, lẽ nào người giải độc tính của Thập Tam Tô cho Cẩm Phong cũng là Lâm Nhữ?
Y cảm thấy chuyện này thật không thể nào tưởng tượng, nhưng đây quả là một cơ hội phát tài. Lâm Nhữ không nể nang gì y, Phương Khương thị cũng không thèm thương tiếc y. Vậy thì y sẽ xé rách mặt, trực tiếp lấy chuyện xấu này uy hiếp Phương Khương thị để bà đưa cho y một số tiền lớn.
Y cũng không tìm Hà Khương thị mà trực tiếp đến nhà trong núi Trừng Y gặp Phương Khương thị.
Cả đường y suy nghĩ làm sao để dọa được Phương Khương thị, không ngờ lại va vào Phương Hương Văn.
Dọa dẫm để vơ vét tài sản là kế sách đập nồi dìm thuyền. Dù Phương Khương thị là người từ bi, nhưng Lâm Nhữ lại là kẻ nhẫn tâm, lỡ như Lâm Nhữ không nể tình họ hàng mà diệt khẩu y thì sao. Hà Dư bị Lâm Nhữ đánh một trận no đòn nên khí phách làm mấy trò gian ác bị yếu đi. Bây giờ có ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt y, ý nghĩ xấu xa lại xuất hiện, y nhắm vào Phương Hương Văn.
Tuy Phương Hương Văn là con dòng thứ, nhưng vẫn là con gái nhà họ Phương, trong tay nàng ta hẳn có không ít tiền. Y dỗ dành gạt lấy tiền trong tay nàng ta để tiêu xài tạm giải quyết nguy cơ trước mắt cũng không tồi.
Hà Dư là tay lão luyện trong chốn phong lưu, lúc hôn môi Phương Hương Văn đồng thời cũng đưa tay sờ soạn.
Phương Đức Thanh lo lắng Phương Du Phong và Phương Hương Văn thành thân rồi phải đính hôn cho Lâm Nhữ và Cẩm Phong cho nên cứ trì hoãn mãi. Phương Hương Văn không được gả cho lang quân như ý, đêm dài lẻ bóng. Tuy nàng chưa từng vụng trộm nhưng mua rất nhiều tranh ảnh giường chiếu, yêu thích đến nỗi ngắm nghía mỗi ngày. Cơ thể nàng như quả đào chín mọng ở đầu cành vô cùng muốn đàn ông. Giờ nàng không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ hận không thể ngay lập tức cùng Hà Dư màn trời chiếu đất thành chuyện đẹp.
Hà Dư vô cùng am hiểu chuyện lạt mềm buộc chặt. Vì y thường xuyên dạo chốn phong trần nên không quá đói khát. Dù Phương Hương Văn xinh đẹp nhưng không thể xem là nghiêng nước nghiêng thành nên không thể khiến y mê mệt. Y giở chút thủ đoạn, thấy con mồi Phương Hương Văn đã vào hẳn trong nồi liền dừng tay, phong thái nhẹ nhàng, thân mật dịu dàng mà thổ lộ rồi xin lỗi: “Biểu tỷ quá xinh đẹp nên đệ đã thất lễ, mong biểu tỷ tha thứ cho.”
Giờ Phương Hương Văn cũng chẳng so đo chuyện y chỉ là họ hàng phía Phương Khương thị, cũng chẳng để ý chuyện y dựa vào họ Phương mà sống qua ngày. Ánh mắt nàng dịu dàng biểu đạt tình cảm, mặt mày đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Chuyện đã vậy rồi còn nói những lời đó làm gì, kêu mẫu thân của chàng đến tìm mẫu thân của ta để nói chuyện cầu hôn thì hơn.”
Cầu hôn! Mơ đẹp nhỉ!
Hà Dư cười nhạo trong lòng, vẻ mặt lại rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Chuyện cầu hôn cần phải bàn bạc thật kĩ lưỡng, nếu bị từ chối thì khó lòng xoay sở.”
Y kề bên tai Phương Hương Văn thêm mắm dặm muối, bịa đặt đủ chuyện. Y nói Phương Khương thị muốn trao Cẩm Phong cho y, y từ chối thì Phương Khương thị với Lâm Nhữ thẹn quá thành giận, cắt đi tiền tháng của y với mẫu thân. Mới vừa từ chối kết hôn với Cẩm Phong lại hỏi cưới một người con gái khác nhà họ Phương thì không ổn chút nào.
“Phụ thân với đại mẫu thân không phải luôn muốn huynh trưởng của chàng cưới Phong nương ư?” Phương Hương Văn kinh ngạc.
Đôi mắt của Hà Dư lúng liếng, y nói: “Nàng không biết rồi, đại ca ta hay đi chung với Nhữ lang, nên để ý con nô tỳ hầu hạ Nhữ lang, tên gì mà…”
“Uyển Sơ?” Phương Hương Văn tiếp lời, nói khinh khỉnh: “Thảo nào ngày thường ta hay thấy cô ta ân cần quá mức với Hà đại lang, ra là muốn trèo cao.”
“Đúng là cô ta!” Hà Dư vỗ tay nói: “Di mẫu cùng Nhữ lang thương Phong nương như bảo bối tâm can, tất nhiên không cho phép phu quân của nàng ta nạp thiếp, thế nhưng lại thất bại, cho nên mới đổi ý sang ta.”
“Vậy theo chàng thấy thì làm thế nào cho phải?” Phương Hương Văn muốn lập gia đình lắm rồi, mềm mại dựa lên người Hà Dư.
“Trước mắt ta vẫn còn trẻ, phải dựa vào nhà họ Phương để sống qua ngày nên không có cách nào khác. Sau này ta kiếm được tiền tự lập môn hộ, lúc đó dù di mẫu không đồng ý gả nàng cho ta thì ta cũng không phải sợ bà ta nữa…” Hà Dư kể lể về tiền đồ ngày mai, ra vẻ khí phách kẻ trượng phu.
“Vậy chàng mau kiếm tiền tự lập môn hộ đi.” Phương Hương Văn nói ngay.
“Tiếc rằng ta không có vốn, di mẫu sợ ta tài giỏi nên cắt tiền tháng của ta rồi.” Hà Dư buông tay, đau khổ như không còn thiết sống.
“Trong tay thiếp cũng không có tiền.” Phương Hương Văn cau mày.
Là con gái nhà họ Phương sao cô lại không có tiền được?
Hà Dư thầm nghĩ uổng công mồm mép lâu như vậy, suýt lộ ra bộ dạng thô tục mắng người thì Phương Hương Văn nói: “Tuy thiếp cũng không có tiền nhưng lấy trang sức đổi bán cộng lại cũng được hai trăm lượng vàng. Chàng lấy chúng đổi bán làm vốn trước đi.”
Hai trăm lượng vàng! Hà Dư vui sướng vô cùng, nhưng ngoài mặt còn làm ra vẻ, luôn miệng nói không được, nam tử hán đại trượng phu sao có thể dựa vào một thiếu nữ. Rồi y lại liên tục bộc bạch tình ý, sau này kiếm được tiền sẽ nở mày nở mặt cưới Phương Hương Văn, khiến cho mọi người đều ngưỡng mộ nàng.
Những lời bộc bạch hết tâm tình của y khiến lòng Phương Hương Văn quá đỗi mừng rỡ, càng giữ vững suy nghĩ đưa tiền vốn cho y. Hà Dư thoái thác đôi câu liền theo Phương Hương Văn về gác Tử Vân của nàng.
Bước vào phòng hai người lại thân thiết một phen. Hà Dư giả bộ giữ gìn lễ tiết để tôn trọng Phương Hương Văn, vừa hôn vừa sờ chỉ không làm đến bước cuối, trêu ghẹo Phương Hương Văn đến nỗi chỉ mất một buổi nàng đã nặng tình với y.
Chương 63 : Trêu đùa đắc ý
Lúc Hà Dư nói câu này cũng không thấy rõ ai đang tựa vào lòng y. Y rủ mắt nhìn xuống, thầm than xúi quẩy, muốn nhanh chóng buông Phương Hương Văn ra, sợ nàng lát sau sẽ cáo trạng y. Ngày thường dạo các kỹ viện, đặt mông ngồi xuống y đều tiện tay ôm hôn các cô nàng, xem những việc đáng lẽ phải làm ở chỗ kín đáo như vậy là bình thường, mà đã làm thì sẽ không ngừng, giờ y nhắm chuẩn môi của Phương Hương Văn rồi cúi xuống hôn.
Lúc Hà Dư đang nhìn nàng thì mí mắt của Phương Hương Văn cũng run run nhìn lại y. Nàng thầm hận rõ ràng là một người đẹp đẽ như vậy sao lúc trước không để ý đến, bỏ lỡ một công tử xuất chúng đến thế. Hà Dư hôn nàng, cả người nàng mềm nhũn không hề phản kháng.
Hà Dư chờ đợi tiếng thét chói tai cùng tiếng mắng chửi tức giận, y sẽ ra đòn phủ đầu nói Phương Hương Văn quyến rũ y trước. Ai ngờ không có gì xảy ra cả, bèn thấy kì lạ, thoáng rụt người một chút âm thầm nhìn Phương Hương Văn. Gò má nàng đỏ bừng, ánh mắt ươn ướt ngầm chứa xuân tình. Đầu óc y nhạy bén nhận ra, lòng đắc ý cười ha hả, thầm nói trời cũng giúp y. Thời đến không đợi người, thời đi nào có lại. Hà Dư lập tức ôm lấy Phương Hương Văn hôn tới hôn lui, lẻn ra sau núi đá vắng người bắt đầu giở trò.
Đợt này Hà Dư quả thực sống không bằng chết.
Y bị Lâm Nhữ đánh thương tích đầy người, sau khi lành thì tiền tháng bị cắt. Y rỗng túi không dám gặp đám bằng hữu nhà giàu đó nên trốn biệt trong phủ. Nhịn mãi không được nên y giựt dây Hà Khương thị đi tìm Phương Khương thị đòi tiền. Hà Khương thị muốn giữ gìn mặt mũi nên không thể không biết xấu hổ mà đòi tiền. Bà chỉ tìm gặp Phương Khương thị nói bóng nói gió muốn khôi phục tiền tháng. Phương Khương thị bị Cẩm Phong thổi gió bên tai nên trách cứ Hà Dư, thoái thác bảo lần này Lâm Nhữ rất tức giận. Phương Khương thị giữ mẫu tử hai người ở lại phủ đã khiến Lâm Nhữ tức giận. Tuy Lâm Nhữ là con trai của Phương Khương thị nhưng đồng thời cũng là gia chủ, nên không thể cố chấp với Lâm Nhữ được.
Hà Khương thị không biết phải làm sao, đành khuyên Hà Dư: “Con yên phận đi, qua mấy ngày nữa, dù Nhữ lang không phát tiền tháng thì mẫu thân cũng tìm Lịch lang đòi tiền.”
“Sống như vậy chi bằng để con chết còn hơn.” Hà Dư khóc lóc om sòm.
Hà Khương thị không ngừng rơi lệ.
Hà Dư làm loạn mấy ngày liền, bỗng nghe chuyện Tố Tâm và Tố Vấn mang thai con của Lâm Nhữ. Trong phủ rất coi trọng việc này, không những phái nô tỳ hầu hạ lẫn ma ma chăm sóc, còn cho tìm bà đỡ với nhũ mẫu, lại sai dọn dẹp viện Tử Đằng làm phòng bếp nữa. Y ngẩn người một hồi rồi vui mừng quá đỗi.
Nếu không xảy ra quan hệ thì không thể giải được Thập Tam Tô. Đêm hôm đó y bị ném ra xa, cứ tưởng Lâm Nhữ tìm Hà Lịch, ai ngờ mấy ngày nay trong Phương phủ yên lặng không hề nhắc đến chuyện đính hôn giữa Hà Lịch với Cẩm Phong, mà ngược lại là tin vui của Tố Tâm và Tố Vấn. Đứa con mang trong bụng của Tố Tâm và Tố Vấn là của Lâm Nhữ, lẽ nào người giải độc tính của Thập Tam Tô cho Cẩm Phong cũng là Lâm Nhữ?
Y cảm thấy chuyện này thật không thể nào tưởng tượng, nhưng đây quả là một cơ hội phát tài. Lâm Nhữ không nể nang gì y, Phương Khương thị cũng không thèm thương tiếc y. Vậy thì y sẽ xé rách mặt, trực tiếp lấy chuyện xấu này uy hiếp Phương Khương thị để bà đưa cho y một số tiền lớn.
Y cũng không tìm Hà Khương thị mà trực tiếp đến nhà trong núi Trừng Y gặp Phương Khương thị.
Cả đường y suy nghĩ làm sao để dọa được Phương Khương thị, không ngờ lại va vào Phương Hương Văn.
Dọa dẫm để vơ vét tài sản là kế sách đập nồi dìm thuyền. Dù Phương Khương thị là người từ bi, nhưng Lâm Nhữ lại là kẻ nhẫn tâm, lỡ như Lâm Nhữ không nể tình họ hàng mà diệt khẩu y thì sao. Hà Dư bị Lâm Nhữ đánh một trận no đòn nên khí phách làm mấy trò gian ác bị yếu đi. Bây giờ có ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt y, ý nghĩ xấu xa lại xuất hiện, y nhắm vào Phương Hương Văn.
Tuy Phương Hương Văn là con dòng thứ, nhưng vẫn là con gái nhà họ Phương, trong tay nàng ta hẳn có không ít tiền. Y dỗ dành gạt lấy tiền trong tay nàng ta để tiêu xài tạm giải quyết nguy cơ trước mắt cũng không tồi.
Hà Dư là tay lão luyện trong chốn phong lưu, lúc hôn môi Phương Hương Văn đồng thời cũng đưa tay sờ soạn.
Phương Đức Thanh lo lắng Phương Du Phong và Phương Hương Văn thành thân rồi phải đính hôn cho Lâm Nhữ và Cẩm Phong cho nên cứ trì hoãn mãi. Phương Hương Văn không được gả cho lang quân như ý, đêm dài lẻ bóng. Tuy nàng chưa từng vụng trộm nhưng mua rất nhiều tranh ảnh giường chiếu, yêu thích đến nỗi ngắm nghía mỗi ngày. Cơ thể nàng như quả đào chín mọng ở đầu cành vô cùng muốn đàn ông. Giờ nàng không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ hận không thể ngay lập tức cùng Hà Dư màn trời chiếu đất thành chuyện đẹp.
Hà Dư vô cùng am hiểu chuyện lạt mềm buộc chặt. Vì y thường xuyên dạo chốn phong trần nên không quá đói khát. Dù Phương Hương Văn xinh đẹp nhưng không thể xem là nghiêng nước nghiêng thành nên không thể khiến y mê mệt. Y giở chút thủ đoạn, thấy con mồi Phương Hương Văn đã vào hẳn trong nồi liền dừng tay, phong thái nhẹ nhàng, thân mật dịu dàng mà thổ lộ rồi xin lỗi: “Biểu tỷ quá xinh đẹp nên đệ đã thất lễ, mong biểu tỷ tha thứ cho.”
Giờ Phương Hương Văn cũng chẳng so đo chuyện y chỉ là họ hàng phía Phương Khương thị, cũng chẳng để ý chuyện y dựa vào họ Phương mà sống qua ngày. Ánh mắt nàng dịu dàng biểu đạt tình cảm, mặt mày đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Chuyện đã vậy rồi còn nói những lời đó làm gì, kêu mẫu thân của chàng đến tìm mẫu thân của ta để nói chuyện cầu hôn thì hơn.”
Cầu hôn! Mơ đẹp nhỉ!
Hà Dư cười nhạo trong lòng, vẻ mặt lại rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Chuyện cầu hôn cần phải bàn bạc thật kĩ lưỡng, nếu bị từ chối thì khó lòng xoay sở.”
Y kề bên tai Phương Hương Văn thêm mắm dặm muối, bịa đặt đủ chuyện. Y nói Phương Khương thị muốn trao Cẩm Phong cho y, y từ chối thì Phương Khương thị với Lâm Nhữ thẹn quá thành giận, cắt đi tiền tháng của y với mẫu thân. Mới vừa từ chối kết hôn với Cẩm Phong lại hỏi cưới một người con gái khác nhà họ Phương thì không ổn chút nào.
“Phụ thân với đại mẫu thân không phải luôn muốn huynh trưởng của chàng cưới Phong nương ư?” Phương Hương Văn kinh ngạc.
Đôi mắt của Hà Dư lúng liếng, y nói: “Nàng không biết rồi, đại ca ta hay đi chung với Nhữ lang, nên để ý con nô tỳ hầu hạ Nhữ lang, tên gì mà…”
“Uyển Sơ?” Phương Hương Văn tiếp lời, nói khinh khỉnh: “Thảo nào ngày thường ta hay thấy cô ta ân cần quá mức với Hà đại lang, ra là muốn trèo cao.”
“Đúng là cô ta!” Hà Dư vỗ tay nói: “Di mẫu cùng Nhữ lang thương Phong nương như bảo bối tâm can, tất nhiên không cho phép phu quân của nàng ta nạp thiếp, thế nhưng lại thất bại, cho nên mới đổi ý sang ta.”
“Vậy theo chàng thấy thì làm thế nào cho phải?” Phương Hương Văn muốn lập gia đình lắm rồi, mềm mại dựa lên người Hà Dư.
“Trước mắt ta vẫn còn trẻ, phải dựa vào nhà họ Phương để sống qua ngày nên không có cách nào khác. Sau này ta kiếm được tiền tự lập môn hộ, lúc đó dù di mẫu không đồng ý gả nàng cho ta thì ta cũng không phải sợ bà ta nữa…” Hà Dư kể lể về tiền đồ ngày mai, ra vẻ khí phách kẻ trượng phu.
“Vậy chàng mau kiếm tiền tự lập môn hộ đi.” Phương Hương Văn nói ngay.
“Tiếc rằng ta không có vốn, di mẫu sợ ta tài giỏi nên cắt tiền tháng của ta rồi.” Hà Dư buông tay, đau khổ như không còn thiết sống.
“Trong tay thiếp cũng không có tiền.” Phương Hương Văn cau mày.
Là con gái nhà họ Phương sao cô lại không có tiền được?
Hà Dư thầm nghĩ uổng công mồm mép lâu như vậy, suýt lộ ra bộ dạng thô tục mắng người thì Phương Hương Văn nói: “Tuy thiếp cũng không có tiền nhưng lấy trang sức đổi bán cộng lại cũng được hai trăm lượng vàng. Chàng lấy chúng đổi bán làm vốn trước đi.”
Hai trăm lượng vàng! Hà Dư vui sướng vô cùng, nhưng ngoài mặt còn làm ra vẻ, luôn miệng nói không được, nam tử hán đại trượng phu sao có thể dựa vào một thiếu nữ. Rồi y lại liên tục bộc bạch tình ý, sau này kiếm được tiền sẽ nở mày nở mặt cưới Phương Hương Văn, khiến cho mọi người đều ngưỡng mộ nàng.
Những lời bộc bạch hết tâm tình của y khiến lòng Phương Hương Văn quá đỗi mừng rỡ, càng giữ vững suy nghĩ đưa tiền vốn cho y. Hà Dư thoái thác đôi câu liền theo Phương Hương Văn về gác Tử Vân của nàng.
Bước vào phòng hai người lại thân thiết một phen. Hà Dư giả bộ giữ gìn lễ tiết để tôn trọng Phương Hương Văn, vừa hôn vừa sờ chỉ không làm đến bước cuối, trêu ghẹo Phương Hương Văn đến nỗi chỉ mất một buổi nàng đã nặng tình với y.