Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Đứa Con Vụng Trộm
Chương 60 : Đứa con vụng trộm
Tạ Nghi Ninh bị Tạ phu nhân nắm lại, cô nàng dậm chân không ngừng: “Mẫu thân buông con ra đi!”
“Không buông!” Tạ phụ nhân u ám nói, tay nắm rất chặt. Tạ Nghi Ninh giãy dụa. Tạ phu nhân hít một hơi sâu, giọng the thé nói: “Y có vị hôn thê rồi, con thích y cũng bằng thừa.”
“Ai bảo con thích y!” Tạ Nghi Ninh hét lớn, dung mạo cô nàng hơi giống với Tạ phu nhân nhưng không đoan trang nhàn nhã như bà, mà lanh lợi hoạt bát như khỉ con.
“Không thích y thì tốt.” Tạ phu nhân nói khẽ, vẫn chưa buông tay, nhìn vẻ mặt không phục của con gái, bà thở dài đau lòng nói: “Ninh nương, phụ thân con bị phụ thân y hại chết. Nếu phụ thân con còn sống thì huynh trưởng của con cũng không bị thất lạc. Hai người cô nhi quả phụ chúng ta sẽ không bị người ta chèn ép. Con nhìn cửa lầu nhà chúng ta xem, là do biểu đệ của y dẫn người đến đạp đổ, còn chỗ lõm trên cửa lớn nhà ta cũng là biểu đệ y dẫn người đến đập đó.”
Tạ Nghi Ninh không giãy nữa, đứng run rẩy một lúc rồi nói: “Nhưng mà con thấy phụ thân của y khá tốt, khi đó biểu đệ của y đạp cửa lầu nhà chúng ta, không phải ông ta đã đến xin lỗi sao? Còn nói sẽ bỏ tiền ra giúp chúng ta sửa lại cửa lầu nữa.”
“Làm bộ làm tịch gỡ gạc danh dự thôi.” Tạ phu nhân cắn răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn giống như quỷ dạ xoa. Bà nói: “Tên Hà Dư kia chỉ là họ hàng nghèo đói đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Phương, sao có gan dẫn người đến đây khiêu khích họ Tạ chúng ta. Nhất định là do ông ta sai khiến.”
“Có phải thế không?” Tạ Nghi Ninh gãi đầu, cau mày suy nghĩ, một lúc lâu vẫn không hiểu được, lẩm bẩm: “Nhưng mà mẫu thân à, con thấy người tên cái gì Nhữ đó khá tốt.”
“Tốt sao?” Tạ phu nhân cười nhạt nói: “Nếu y có nhân phẩm tốt thì phải qua lại với những kẻ sĩ đường hoàng, sao y lại giao thiệp với kẻ bất nhã với con.”
“Cũng không hẳn đã bất nhã với con.” Tạ Nghi Ninh vội nói: “Đã giải thích rồi, là vị hôn thê của y đưa chân gạt người ta té nhào, vừa khéo con đi ra nên mới bị đè xuống.”
“Lời chúng nói con tin hết?” Tạ phụ nhân giễu cợt: “Tuy y còn trẻ nhưng tâm tư rất khó lường, hôm đó y dẫn mẫu thân y đến viếng thăm nhà chúng ta, khi xã giao thường mang tặng đồ cổ quý giá còn không thì lá trà mới gì đó, nhưng y lại mang đồ chơi đến. Chắc chắn do y xem xét chuyện mẫu thân thương con nên lấy lòng mẫu thân mới được.”
“Y lấy lòng mẫu thân thì có gì không tốt?” Mặt mày Tạ Nghi Ninh chù ụ nhăn nhó.
“Không có gì không tốt, chỉ là quá chu toàn, mới mười bảy mà làm việc đã chu toàn quá như vậy, tâm tư quá khó lường, mẫu thân sao yên tâm để con dính líu đến y.” Tạ phu nhân dịu dàng nói.
Tạ Nghi Ninh muốn phản bác nhưng không có cớ gì.
Tạ phu nhân cười hòa nhã, cũng không ép nàng, đổi đề tài: “Nào, đến thắp hương cho phụ thân.”
Lâm Nhữ về phủ, đến quán Minh Sắt gặp Hà Lịch trước, nhưng cửa nẻo đóng chặt. Nàng gõ cửa thì tiếng Hà Lịch từ trong vọng ra than mệt, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói, cũng không thèm mở cửa.
Hà Lịch đã hai mươi nhưng chưa từng chạm qua tay thiếu nữ nào, càng không bàn đến chuyện đè một cô nàng trước mặt bao người, còn bị lộ ngực ra nữa. Ban đầu hắn xấu hổ vô cùng, sau đó cảm thấy căm uất muốn chết. Đàn ông không ai nói đến chuyện thất thân, nhưng hắn lại thấy sự trong sạch của mình bị vấy bẩn, lại không thể nói ra thành lời. Sau khi về phủ thì hắn khóa cửa, ban ngày không muốn sai người nấu nước nóng, nên xối từng chậu nước lạnh lên người. Hắn xối cả buổi, rồi lại cởi xiêm áo, thoa bột đậu thơm lên người tắm táp. Hắn vẫn thấy chưa sạch nên lấy sáp hoa quế chà xát mười mấy lần, mùi thơm vấn vít nhưng vẫn cảm thấy bẩn. Lâm Nhữ gõ cửa, hắn không có mặt mũi nào gặp nàng.
Lâm Nhữ đứng một buổi, không biết sự rối rắm của Hà Lịch nên rời đi.
Chưa kịp ăn trưa, mà chuyện hiểu lầm đó cũng khiến nàng chẳng có lòng dạ ăn uống. Dạo này quá bận nên đã nhiều ngày không đi thăm Cẩm Phong, nên nàng ghé qua lầu Thuật Hương.
Lầu Thuật Hương vẫn trầm lắng an tĩnh như bình thường. Có điều, mới vào cửa, Lâm Nhữ nhạy bén nhận ra có điều gì đó khác thường.
“Con đến rồi.” Phương Khương thị ngồi trong sảnh, ngoắc Lâm Nhữ ngồi xuống. Lâm Nhữ vào trong, nhìn quanh rồi hỏi: “Mẫu thân, Phong nương đâu?”
“Nó nghỉ trưa rồi.” Phương Khương thị cười vui vẻ nói.
Lâm Nhữ nhìn bà, đầu óc ngẫm nghĩ rồi ánh mắt rạng lên: “Hai người Tố Tâm và Tố Vấn có tin vui rồi?”
Phương Khương thị gật đầu, toét miệng cười nói: “Hai người cùng có tin vui. Hôm nay Vương đại phu bắt mạch nói còn sớm nên mạch tượng không rõ ràng. Có điều kinh nguyệt của Tố Tâm đã chệch hơn hai mươi ngày, mà Tố Vấn cũng y như vậy, nên chắc là mang thai rồi.”
“Tốt quá!” Lâm Nhữ cực kì vui, suýt chút nữa muốn nhào lộn ăn mừng.
“Nhỏ tiếng thôi.” Phương Khương thị “xuỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tố Tâm và Tố Vấn cũng đang ngủ, đừng làm họ thức giấc.”
Lâm Nhữ nắm chặt tay, vui mừng cực độ.
Tố Tâm và Tố Vấn mang thai, nghĩa là nhà họ Phương đã có con cháu nối dõi, vui vẻ muôn vàn.
Qua một lúc, Lâm Nhữ ngồi xuống sát cạnh Phương Khương thị, nhỏ giọng bàn bạc với bà việc an bài thân phận cho Tố Tâm và Tố Vấn.
“Mẫu thân đã bàn với hai người họ. Sức khỏe của Phong nhi không tốt, không thể lo được việc, thân phận con gái của con cũng không thể để lộ. Tạm thời an bài cho họ là nô tỳ thông phòng của con. Nếu sau này sức khỏe của Phong nhi chuyển biến tốt thì đổi thân phận của hai đứa lại là được.”
Đây là cách sắp xếp ổn thỏa nhất. Lâm Nhữ đồng ý, chỉ là vẫn có chút buồn rầu.
Hai người Tố Tâm và Tố Vấn mang thai, không thể đối đãi với họ như nô tỳ thông phòng được, tốt nhất là nên mở tiệc công khai nạp thiếp, cho bọn họ có danh phận. Nhưng như thế thì đứa nhỏ có trong lúc giữ đạo hiếu, người ngoài không rõ sự tình sẽ công kích. Tuy rằng quy củ của thương hộ không chặt chẽ như giới quan lại sĩ tộc, nhưng phụ thân mới qua đời, còn chưa được ba tháng mười ngày đã truyền ra tin tức này sẽ bị người người chỉ trích.
“Có cần bày tiệc nạp thiếp không?” Lâm Nhữ hỏi.
“Bọn họ bảo không cần, sợ làm tổn hại đến danh tiếng của con, con sẽ bị người đời lên án không tuân thủ quy củ trong lúc giữ đạo hiếu. Họ bảo cứ âm thầm thôi, nếu được hỏi thì đẩy thời gian bị nghén lên nửa tháng, trước cả khi phụ thân con qua đời để che đậy chuyện này. Phong nhi cũng đã đồng ý, nó không muốn bày tiệc nạp thiếp.” Phương Khương thị khẽ than: “Phong nhi bảo, hai người họ là thê tử của nó chứ không phải thiếp thất, càng không phải thông phòng. Sức khỏe của nó như vậy, mẫu thân chẳng trông mong gì chuyện nó cưới thê tử, nên cứ để nó hồ đồ như vậy đi.”
Lâm Nhữ không ngờ Cẩm Phong lại nặng tình như vậy, ngây người nói: “Vậy cũng được.”
Tố Tâm và Tố Vấn đã có bầu nên không thể chịu cực, cần phải sắp xếp người khác hầu hạ Cẩm Phong. Chuyện này khá phiền phức, cần người có thể tin, còn phải làm việc tỉ mỉ cẩn thận. Lâm Nhữ nghĩ kĩ rồi nói: “Đưa Uyển Sơ và Cảnh Sơ đến hầu hạ Phong nương, ngoài ra chọn bốn nô tỳ đáng tin để hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn.”
“Không thể điều Uyển Sơ và Cảnh Sơ đi được. Chuyện con là con gái rất quan trọng không thể để lộ ra.” Phương Khương thị lắc đầu, nói tiếp: “Hai mươi nô tỳ hầu hạ phụ thân con ở gian Ngọc Lan là ổn thỏa nhất. Vốn muốn đợi sau đại điển kế vị chức gia chủ, con dọn qua gian Ngọc Lan sẽ để họ hầu hạ con, nay điều bọn họ sang hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn vậy. Bốn người ít quá, nên điều tám người mới được, bên cạnh đó còn chọn thêm bốn ma ma dày dặn kinh nghiệm. Nhũ mẫu cùng bà đỡ cũng phải bắt đầu để ý chọn lựa cẩn thận, con giao việc đó cho Thư cửu nương làm. Bốn đứa Hồng Diệp, Bạch Chỉ, Ngân Hạnh và Thúy Kiều hầu hạ mẫu thân cũng rất được, sai Ngân Hạnh và Thúy Kiều làm nô tỳ thiếp thân cho Phong nhi. Kêu Thư cửu nương chọn cho mẫu thân hai nha đầu khác bổ sung vào.”
Lâm Nhữ đồng ý. Hai mẫu tử vui vẻ vô cùng, bàn bạc êm xuôi chuyện an bài người hầu hạ, còn nhắc đến tên gọi cho hai đứa trẻ. Còn chưa biết giới tính mà cả hai đã chọn ra mười mấy cái tên đủ cả trai lẫn gái. Hai người nói mãi đến bữa cơm tối. Tố Tâm và Tố Vấn đã dậy, hầu hạ Cẩm Phong rửa mặt chải đầu xong thì đi ra, mặt mày hồng hào đẹp như tân nương mới gả qua.
Phương Khương Thị và Lâm Nhữ ăn luôn bữa tối ở lầu Thuật Hương, không cho Tố Tâm và Tố Vấn đứng hầu. Phương Khương thị sai người dọn chiếc bàn ăn nhỏ đi thay bằng bàn ăn lớn, mọi người ngồi vây quanh, không khí hài hòa vui vẻ vô cùng.
Ăn xong bữa, Lâm Nhữ thấy tinh thần của Cẩm Phong rất tốt, cũng không trở về, mọi người trò chuyện vui vẻ, nhân tiện nhắc đến chuyện hôm nay gặp Tạ Nghi Ninh.
Chương 60 : Đứa con vụng trộm
Tạ Nghi Ninh bị Tạ phu nhân nắm lại, cô nàng dậm chân không ngừng: “Mẫu thân buông con ra đi!”
“Không buông!” Tạ phụ nhân u ám nói, tay nắm rất chặt. Tạ Nghi Ninh giãy dụa. Tạ phu nhân hít một hơi sâu, giọng the thé nói: “Y có vị hôn thê rồi, con thích y cũng bằng thừa.”
“Ai bảo con thích y!” Tạ Nghi Ninh hét lớn, dung mạo cô nàng hơi giống với Tạ phu nhân nhưng không đoan trang nhàn nhã như bà, mà lanh lợi hoạt bát như khỉ con.
“Không thích y thì tốt.” Tạ phu nhân nói khẽ, vẫn chưa buông tay, nhìn vẻ mặt không phục của con gái, bà thở dài đau lòng nói: “Ninh nương, phụ thân con bị phụ thân y hại chết. Nếu phụ thân con còn sống thì huynh trưởng của con cũng không bị thất lạc. Hai người cô nhi quả phụ chúng ta sẽ không bị người ta chèn ép. Con nhìn cửa lầu nhà chúng ta xem, là do biểu đệ của y dẫn người đến đạp đổ, còn chỗ lõm trên cửa lớn nhà ta cũng là biểu đệ y dẫn người đến đập đó.”
Tạ Nghi Ninh không giãy nữa, đứng run rẩy một lúc rồi nói: “Nhưng mà con thấy phụ thân của y khá tốt, khi đó biểu đệ của y đạp cửa lầu nhà chúng ta, không phải ông ta đã đến xin lỗi sao? Còn nói sẽ bỏ tiền ra giúp chúng ta sửa lại cửa lầu nữa.”
“Làm bộ làm tịch gỡ gạc danh dự thôi.” Tạ phu nhân cắn răng nghiến lợi, mặt mày dữ tợn giống như quỷ dạ xoa. Bà nói: “Tên Hà Dư kia chỉ là họ hàng nghèo đói đến ăn nhờ ở đậu nhà họ Phương, sao có gan dẫn người đến đây khiêu khích họ Tạ chúng ta. Nhất định là do ông ta sai khiến.”
“Có phải thế không?” Tạ Nghi Ninh gãi đầu, cau mày suy nghĩ, một lúc lâu vẫn không hiểu được, lẩm bẩm: “Nhưng mà mẫu thân à, con thấy người tên cái gì Nhữ đó khá tốt.”
“Tốt sao?” Tạ phu nhân cười nhạt nói: “Nếu y có nhân phẩm tốt thì phải qua lại với những kẻ sĩ đường hoàng, sao y lại giao thiệp với kẻ bất nhã với con.”
“Cũng không hẳn đã bất nhã với con.” Tạ Nghi Ninh vội nói: “Đã giải thích rồi, là vị hôn thê của y đưa chân gạt người ta té nhào, vừa khéo con đi ra nên mới bị đè xuống.”
“Lời chúng nói con tin hết?” Tạ phụ nhân giễu cợt: “Tuy y còn trẻ nhưng tâm tư rất khó lường, hôm đó y dẫn mẫu thân y đến viếng thăm nhà chúng ta, khi xã giao thường mang tặng đồ cổ quý giá còn không thì lá trà mới gì đó, nhưng y lại mang đồ chơi đến. Chắc chắn do y xem xét chuyện mẫu thân thương con nên lấy lòng mẫu thân mới được.”
“Y lấy lòng mẫu thân thì có gì không tốt?” Mặt mày Tạ Nghi Ninh chù ụ nhăn nhó.
“Không có gì không tốt, chỉ là quá chu toàn, mới mười bảy mà làm việc đã chu toàn quá như vậy, tâm tư quá khó lường, mẫu thân sao yên tâm để con dính líu đến y.” Tạ phu nhân dịu dàng nói.
Tạ Nghi Ninh muốn phản bác nhưng không có cớ gì.
Tạ phu nhân cười hòa nhã, cũng không ép nàng, đổi đề tài: “Nào, đến thắp hương cho phụ thân.”
Lâm Nhữ về phủ, đến quán Minh Sắt gặp Hà Lịch trước, nhưng cửa nẻo đóng chặt. Nàng gõ cửa thì tiếng Hà Lịch từ trong vọng ra than mệt, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói, cũng không thèm mở cửa.
Hà Lịch đã hai mươi nhưng chưa từng chạm qua tay thiếu nữ nào, càng không bàn đến chuyện đè một cô nàng trước mặt bao người, còn bị lộ ngực ra nữa. Ban đầu hắn xấu hổ vô cùng, sau đó cảm thấy căm uất muốn chết. Đàn ông không ai nói đến chuyện thất thân, nhưng hắn lại thấy sự trong sạch của mình bị vấy bẩn, lại không thể nói ra thành lời. Sau khi về phủ thì hắn khóa cửa, ban ngày không muốn sai người nấu nước nóng, nên xối từng chậu nước lạnh lên người. Hắn xối cả buổi, rồi lại cởi xiêm áo, thoa bột đậu thơm lên người tắm táp. Hắn vẫn thấy chưa sạch nên lấy sáp hoa quế chà xát mười mấy lần, mùi thơm vấn vít nhưng vẫn cảm thấy bẩn. Lâm Nhữ gõ cửa, hắn không có mặt mũi nào gặp nàng.
Lâm Nhữ đứng một buổi, không biết sự rối rắm của Hà Lịch nên rời đi.
Chưa kịp ăn trưa, mà chuyện hiểu lầm đó cũng khiến nàng chẳng có lòng dạ ăn uống. Dạo này quá bận nên đã nhiều ngày không đi thăm Cẩm Phong, nên nàng ghé qua lầu Thuật Hương.
Lầu Thuật Hương vẫn trầm lắng an tĩnh như bình thường. Có điều, mới vào cửa, Lâm Nhữ nhạy bén nhận ra có điều gì đó khác thường.
“Con đến rồi.” Phương Khương thị ngồi trong sảnh, ngoắc Lâm Nhữ ngồi xuống. Lâm Nhữ vào trong, nhìn quanh rồi hỏi: “Mẫu thân, Phong nương đâu?”
“Nó nghỉ trưa rồi.” Phương Khương thị cười vui vẻ nói.
Lâm Nhữ nhìn bà, đầu óc ngẫm nghĩ rồi ánh mắt rạng lên: “Hai người Tố Tâm và Tố Vấn có tin vui rồi?”
Phương Khương thị gật đầu, toét miệng cười nói: “Hai người cùng có tin vui. Hôm nay Vương đại phu bắt mạch nói còn sớm nên mạch tượng không rõ ràng. Có điều kinh nguyệt của Tố Tâm đã chệch hơn hai mươi ngày, mà Tố Vấn cũng y như vậy, nên chắc là mang thai rồi.”
“Tốt quá!” Lâm Nhữ cực kì vui, suýt chút nữa muốn nhào lộn ăn mừng.
“Nhỏ tiếng thôi.” Phương Khương thị “xuỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tố Tâm và Tố Vấn cũng đang ngủ, đừng làm họ thức giấc.”
Lâm Nhữ nắm chặt tay, vui mừng cực độ.
Tố Tâm và Tố Vấn mang thai, nghĩa là nhà họ Phương đã có con cháu nối dõi, vui vẻ muôn vàn.
Qua một lúc, Lâm Nhữ ngồi xuống sát cạnh Phương Khương thị, nhỏ giọng bàn bạc với bà việc an bài thân phận cho Tố Tâm và Tố Vấn.
“Mẫu thân đã bàn với hai người họ. Sức khỏe của Phong nhi không tốt, không thể lo được việc, thân phận con gái của con cũng không thể để lộ. Tạm thời an bài cho họ là nô tỳ thông phòng của con. Nếu sau này sức khỏe của Phong nhi chuyển biến tốt thì đổi thân phận của hai đứa lại là được.”
Đây là cách sắp xếp ổn thỏa nhất. Lâm Nhữ đồng ý, chỉ là vẫn có chút buồn rầu.
Hai người Tố Tâm và Tố Vấn mang thai, không thể đối đãi với họ như nô tỳ thông phòng được, tốt nhất là nên mở tiệc công khai nạp thiếp, cho bọn họ có danh phận. Nhưng như thế thì đứa nhỏ có trong lúc giữ đạo hiếu, người ngoài không rõ sự tình sẽ công kích. Tuy rằng quy củ của thương hộ không chặt chẽ như giới quan lại sĩ tộc, nhưng phụ thân mới qua đời, còn chưa được ba tháng mười ngày đã truyền ra tin tức này sẽ bị người người chỉ trích.
“Có cần bày tiệc nạp thiếp không?” Lâm Nhữ hỏi.
“Bọn họ bảo không cần, sợ làm tổn hại đến danh tiếng của con, con sẽ bị người đời lên án không tuân thủ quy củ trong lúc giữ đạo hiếu. Họ bảo cứ âm thầm thôi, nếu được hỏi thì đẩy thời gian bị nghén lên nửa tháng, trước cả khi phụ thân con qua đời để che đậy chuyện này. Phong nhi cũng đã đồng ý, nó không muốn bày tiệc nạp thiếp.” Phương Khương thị khẽ than: “Phong nhi bảo, hai người họ là thê tử của nó chứ không phải thiếp thất, càng không phải thông phòng. Sức khỏe của nó như vậy, mẫu thân chẳng trông mong gì chuyện nó cưới thê tử, nên cứ để nó hồ đồ như vậy đi.”
Lâm Nhữ không ngờ Cẩm Phong lại nặng tình như vậy, ngây người nói: “Vậy cũng được.”
Tố Tâm và Tố Vấn đã có bầu nên không thể chịu cực, cần phải sắp xếp người khác hầu hạ Cẩm Phong. Chuyện này khá phiền phức, cần người có thể tin, còn phải làm việc tỉ mỉ cẩn thận. Lâm Nhữ nghĩ kĩ rồi nói: “Đưa Uyển Sơ và Cảnh Sơ đến hầu hạ Phong nương, ngoài ra chọn bốn nô tỳ đáng tin để hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn.”
“Không thể điều Uyển Sơ và Cảnh Sơ đi được. Chuyện con là con gái rất quan trọng không thể để lộ ra.” Phương Khương thị lắc đầu, nói tiếp: “Hai mươi nô tỳ hầu hạ phụ thân con ở gian Ngọc Lan là ổn thỏa nhất. Vốn muốn đợi sau đại điển kế vị chức gia chủ, con dọn qua gian Ngọc Lan sẽ để họ hầu hạ con, nay điều bọn họ sang hầu hạ Tố Tâm và Tố Vấn vậy. Bốn người ít quá, nên điều tám người mới được, bên cạnh đó còn chọn thêm bốn ma ma dày dặn kinh nghiệm. Nhũ mẫu cùng bà đỡ cũng phải bắt đầu để ý chọn lựa cẩn thận, con giao việc đó cho Thư cửu nương làm. Bốn đứa Hồng Diệp, Bạch Chỉ, Ngân Hạnh và Thúy Kiều hầu hạ mẫu thân cũng rất được, sai Ngân Hạnh và Thúy Kiều làm nô tỳ thiếp thân cho Phong nhi. Kêu Thư cửu nương chọn cho mẫu thân hai nha đầu khác bổ sung vào.”
Lâm Nhữ đồng ý. Hai mẫu tử vui vẻ vô cùng, bàn bạc êm xuôi chuyện an bài người hầu hạ, còn nhắc đến tên gọi cho hai đứa trẻ. Còn chưa biết giới tính mà cả hai đã chọn ra mười mấy cái tên đủ cả trai lẫn gái. Hai người nói mãi đến bữa cơm tối. Tố Tâm và Tố Vấn đã dậy, hầu hạ Cẩm Phong rửa mặt chải đầu xong thì đi ra, mặt mày hồng hào đẹp như tân nương mới gả qua.
Phương Khương Thị và Lâm Nhữ ăn luôn bữa tối ở lầu Thuật Hương, không cho Tố Tâm và Tố Vấn đứng hầu. Phương Khương thị sai người dọn chiếc bàn ăn nhỏ đi thay bằng bàn ăn lớn, mọi người ngồi vây quanh, không khí hài hòa vui vẻ vô cùng.
Ăn xong bữa, Lâm Nhữ thấy tinh thần của Cẩm Phong rất tốt, cũng không trở về, mọi người trò chuyện vui vẻ, nhân tiện nhắc đến chuyện hôm nay gặp Tạ Nghi Ninh.