Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Diễm Phúc Bay Đến
Chương 58 : Diễm phúc bay đến
Không muốn về, Sùng Huy dùng hết mọi cách để đoạt lấy Lâm Nhữ. Sùng Huy nhìn trộm vẻ mặt của Hà Lịch thì thấy Hà Lịch không có hứng thú, còn hắn thì vui vẻ cực kì. Mọi người đang ném que vào bình, đánh trống mãi võ… xung quanh đều là con nít, một vài người lớn dẫn theo trẻ con cùng xem. Sùng Huy không hào hứng cho lắm nhưng vẫn cười rạng rỡ nắm tay áo Lâm Nhữ không rời đi.
Lâm Nhữ nghĩ Sùng Huy sống trong vườn trúc tía ngăn cách với đời, đã mười tám mà vẫn mang suy nghĩ của con nít. Đây đều là nghiệt của nhà họ Phương, nên nàng nuông chiều hắn. Tuy Uyển Sơ và Cảnh Sơ không thường ra khỏi phủ nhưng một năm cũng đi dạo mấy lượt, Hà Lịch thường xuyên ở bên ngoài đã quen với những cảnh sôi nổi thế này, nên nàng chăm sóc Sùng Huy hơn một chút cũng không thấy có gì không ổn.
Bọn họ dạo hai ba canh giờ, đến giờ Mùi thì bụng sôi lên mới nghĩ muốn dùng bữa trưa.
Sùng Huy không kén ăn, Hà Lịch tuy không chú trọng việc ăn uống nhưng khá thích món giò dăm bông và gà hầm lá sen ở lầu Nghênh Tân. Cho nên, Lâm Nhữ đề nghị đến lầu Nghênh Tân trong thành.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng biết nơi này. Uyển Sơ nói: “Đã qua giờ cơm rồi, không biết họ còn món giò dăm bông và gà hầm lá sen hay không, để nô tỳ đi trước đặt món thử.”
“Tôi đi với cô.” Cảnh Sơ nói.
Hai người đi trước, Lâm Nhữ cùng Sùng Huy và Hà Lịch đi chậm ở sau.
Hà Lịch nhiều lần ăn cơm ở nhà đài Sấu Thạch nên Sùng Huy cũng đã hiểu rõ. Trong cổ họng Sùng Huy thoáng chốc như nuốt phải ba vị, vừa chua vừa cay vừa mặn, nhưng vị chua là nhiều nhất. Trên mặt hắn mỉm cười mà trong lòng nhỏ nhen luẩn quẩn chỉ muốn phóng đao ra nhưng lại chẳng biết phải nhắm vào ai. Lâm Nhữ tốt với hắn, hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng tốt với hắn, mà thực ra Hà Lịch đối đãi với hắn cũng không tệ. Hà Lịch mang hắn ra khỏi vườn trúc tía, lại mất cả đêm để quay lại nơi đó mang xiêm áo về cho hắn. Hà Lịch ở chung với Lâm Nhữ đều vì chuyện làm ăn của họ Phương. Cho nên hắn không thể ném đao về phía Hà Lịch, chỉ đành ném về phía mình, hết đao này đến đao khác, tự làm đau đớn ngực mình.
Lầu Nghênh Tân là hàng ăn khá có danh tiếng của thành Nhuận Châu. Đó là lầu nhỏ có hai tầng, mái đơn có chín đỉnh và cạnh nhô cao, trước cửa là bậc tam cấp, bức vách hoa văn mây lành ngăn cách cánh cửa sơn son. Không gian rộng rãi, cửa lớn đủ để hai người sóng vai nhau đi thoải mái. Bất giác, Lâm Nhữ đi nhanh sóng vai với Hà Lịch bước vào để Sùng Huy đi cuối.
Sùng Huy mang một bụng tâm sự, còn chưa theo sát bước chân của Lâm Nhữ đã bị bỏ lại đằng sau. Hắn ngây người, đau lòng đến hồ đồ, đầu óc không nghĩ được gì nữa, bị ghen tuông làm mờ lí trí, chân ngay lập tức đưa ra phía trước âm thầm ngáng chân Hà Lịch.
Cơ thể Hà Lịch nghiêng về phía trước, bên trong vừa khéo có người bước ra cho nên Hà Lịch té nhào lên người kẻ đó. Cú ngã khá nặng nên Hà Lịch tông ngã người đó rồi nằm đè lên.
Lâm Nhữ đang rảo mắt tìm Uyển Sơ và Cảnh Sơ, nghe một tiếng ầm liền nghiêng đầu nhìn, thấy thế vội tiến lên đỡ Hà Lịch đứng dậy, rồi đỡ người kia đứng lên luôn.
Người nọ mặc áo bào xanh thẫm, trên đỉnh đầu cài một cây trâm bằng ngọc trắng. Người nọ tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặt hoa da phấn, mày dài mắt đẹp, là một vị công tử thanh tú tuyệt trần. Lâm Nhữ thầm khen quả là một người thật xuất chúng, liền mỉm cười nói lời xin lỗi. Người nọ liếc nhìn Lâm Nhữ mà mắng: “Bên ngoài nạm ngọc bên trong thối nát.” Lâm Nhữ ngây ra, người nọ lại liếc Hà Lịch mà xì một tiếng, lớn tiếng mắng tiếp: “Phường sở khanh, ban ngày ban mặt lại bất lịch sự như vậy, đúng là không biết xấu hổ.” Người nọ vừa nói vừa nhấc chân đá Hà Lịch.
Hà Lịch vô cùng chật vật, mà hắn vốn không giỏi ăn nói, nên lúng túng không nói được lời nào.
Mắng người ta là “phường sở khanh”, nên đây là… Ánh mắt Lâm Nhữ nhìn lướt qua ngực của người nọ, hơi nhô lên, là một thiếu nữ, cho nên cảm thấy lúng túng, không ngừng xin lỗi: “Hiểu lầm hiểu lầm rồi, biểu ca của ta không phải cố ý, chỉ là nhất thời đi đứng không cẩn thận.”
“Đi đứng không cẩn thận, nói nghe nhẹ nhàng ghê, xin lỗi nhé, vậy tay của ta cũng không cẩn thận…” Cô nàng cay cú như mẫu dạ xoa, cử chỉ vô cùng thô lỗ, đưa tay ra nghe một tiếng “xoạt”, cổ áo lan bào của Hà Lịch bị cô nàng xé rách sâu đến hông, có thể mơ hồ nhìn thấy quần dài và đai lưng, nhưng vẫn không chịu bỏ qua lại muốn xé áo giữa của hắn.
Hà Lịch né tránh, không dám tiếp tục tiếp xúc chân tay với cô nàng. Lúc cô nàng mắng hắn là “phường sở khanh” thì dùng vẻ mặt thiếu nữ đoan trang, mà giờ lại không kiêng kị giữa trai gái. Cô nàng lùn hơn Hà Lịch một chút, trán như sắp dán vào cằm Hà Lịch, bàn tay thon thả nắm áo giữa của hắn không buông.
Lâm Nhữ tiến lên ngăn cản.
Cô nàng trừng Lâm Nhữ, nói to: “Một kẻ vô lễ ta còn chưa đủ, ngươi cũng muốn góp thêm vào?”
Lâm Nhữ giật mình nhớ đến giờ mình mặc đồ con trai nên vội vã rụt tay về.
Lại thêm mấy tiếng “xoạt”, áo giữa của Hà Lịch bị cô nàng xé rách, lộ ra cả ngực.
Hà Lịch ngượng đỏ mặt, Lâm Nhữ cũng vội dời mắt sang chỗ khác.
Cô nàng vẫn không chịu bỏ qua, còn muốn xé quần Hà Lịch.
“Uyển Sơ, Cảnh Sơ!” Lâm Nhữ gấp gáp gọi lớn. Uyển Sơ và Cảnh Sơ chạy đến giữ cô nàng lại. Cô nàng xinh đẹp nhưng cũng rất khỏe, dễ dàng hất hai người họ ra. Cả hai ngã xuống đất, thấy Hà Lịch sắp không giữ quần được nên Uyển Sơ vội vã gọi lớn: “Hà đại lang chạy mau đi!” Nói rồi ôm lấy một chân của cô nàng thật chặt. Lúc này Lâm Nhữ cũng không để ý đến kiêng kị giữa trai gái với nhau. Ở trong tửu lầu có rất nhiều thực khách đều đang ghé mắt nhìn. Hà Lịch thân là đại quản sự của Phương phủ nên không ít người nhận ra hắn, nếu bị lột quần trước mặt mọi người để lời đồn lan truyền, sau này hắn khỏi bôn ba bên ngoài được nữa. Nàng tiến lên nắm lấy tay cô nàng ra sau. Cảnh Sơ cũng bò dậy bắt lấy cánh tay còn lại của cô nàng. Ba người cùng hợp sức, khó khăn lắm mới tách được cô nàng ra khỏi Hà Lịch. Hà Lịch không chỉ ngượng chín mặt mà từ lỗ tai xuống cổ và cả ngực cũng đỏ bừng, xấu hổ cực kì mà quay đầu bỏ đi.
“Phường sở khanh kia mau đứng lại!” Cô nàng gọi to, nhờ sức lực trời sinh mà cả ba người Lâm Nhữ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng không ngăn nổi cô nàng. Họ bị cô nàng hất cả ra, như một cơn gió đuổi theo Hà Lịch.
Hà Lịch chạy như điên, cô nàng ở phía sau gọi lớn không chịu bỏ qua.
Lâm Nhữ đỡ trán, vội vàng đuổi theo. Uyển Sơ và Cảnh Sơ chạy sát theo sau. Sùng Huy không ngờ một động tác nhỏ vô ý của hắn lại khiến Hà Lịch chật vật như vậy, nên hối hận không dứt, cũng vội vàng đuổi theo.
Đang là giữa trưa, thời điểm mặt trời gay gắt nhất, lá cây hơi héo, người đi đường tránh nắng đi lại dưới bóng râm, mấy người bọn họ chạy như điên trên đường thu hút vô số ánh nhìn.
Chương 58 : Diễm phúc bay đến
Không muốn về, Sùng Huy dùng hết mọi cách để đoạt lấy Lâm Nhữ. Sùng Huy nhìn trộm vẻ mặt của Hà Lịch thì thấy Hà Lịch không có hứng thú, còn hắn thì vui vẻ cực kì. Mọi người đang ném que vào bình, đánh trống mãi võ… xung quanh đều là con nít, một vài người lớn dẫn theo trẻ con cùng xem. Sùng Huy không hào hứng cho lắm nhưng vẫn cười rạng rỡ nắm tay áo Lâm Nhữ không rời đi.
Lâm Nhữ nghĩ Sùng Huy sống trong vườn trúc tía ngăn cách với đời, đã mười tám mà vẫn mang suy nghĩ của con nít. Đây đều là nghiệt của nhà họ Phương, nên nàng nuông chiều hắn. Tuy Uyển Sơ và Cảnh Sơ không thường ra khỏi phủ nhưng một năm cũng đi dạo mấy lượt, Hà Lịch thường xuyên ở bên ngoài đã quen với những cảnh sôi nổi thế này, nên nàng chăm sóc Sùng Huy hơn một chút cũng không thấy có gì không ổn.
Bọn họ dạo hai ba canh giờ, đến giờ Mùi thì bụng sôi lên mới nghĩ muốn dùng bữa trưa.
Sùng Huy không kén ăn, Hà Lịch tuy không chú trọng việc ăn uống nhưng khá thích món giò dăm bông và gà hầm lá sen ở lầu Nghênh Tân. Cho nên, Lâm Nhữ đề nghị đến lầu Nghênh Tân trong thành.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng biết nơi này. Uyển Sơ nói: “Đã qua giờ cơm rồi, không biết họ còn món giò dăm bông và gà hầm lá sen hay không, để nô tỳ đi trước đặt món thử.”
“Tôi đi với cô.” Cảnh Sơ nói.
Hai người đi trước, Lâm Nhữ cùng Sùng Huy và Hà Lịch đi chậm ở sau.
Hà Lịch nhiều lần ăn cơm ở nhà đài Sấu Thạch nên Sùng Huy cũng đã hiểu rõ. Trong cổ họng Sùng Huy thoáng chốc như nuốt phải ba vị, vừa chua vừa cay vừa mặn, nhưng vị chua là nhiều nhất. Trên mặt hắn mỉm cười mà trong lòng nhỏ nhen luẩn quẩn chỉ muốn phóng đao ra nhưng lại chẳng biết phải nhắm vào ai. Lâm Nhữ tốt với hắn, hai người Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng tốt với hắn, mà thực ra Hà Lịch đối đãi với hắn cũng không tệ. Hà Lịch mang hắn ra khỏi vườn trúc tía, lại mất cả đêm để quay lại nơi đó mang xiêm áo về cho hắn. Hà Lịch ở chung với Lâm Nhữ đều vì chuyện làm ăn của họ Phương. Cho nên hắn không thể ném đao về phía Hà Lịch, chỉ đành ném về phía mình, hết đao này đến đao khác, tự làm đau đớn ngực mình.
Lầu Nghênh Tân là hàng ăn khá có danh tiếng của thành Nhuận Châu. Đó là lầu nhỏ có hai tầng, mái đơn có chín đỉnh và cạnh nhô cao, trước cửa là bậc tam cấp, bức vách hoa văn mây lành ngăn cách cánh cửa sơn son. Không gian rộng rãi, cửa lớn đủ để hai người sóng vai nhau đi thoải mái. Bất giác, Lâm Nhữ đi nhanh sóng vai với Hà Lịch bước vào để Sùng Huy đi cuối.
Sùng Huy mang một bụng tâm sự, còn chưa theo sát bước chân của Lâm Nhữ đã bị bỏ lại đằng sau. Hắn ngây người, đau lòng đến hồ đồ, đầu óc không nghĩ được gì nữa, bị ghen tuông làm mờ lí trí, chân ngay lập tức đưa ra phía trước âm thầm ngáng chân Hà Lịch.
Cơ thể Hà Lịch nghiêng về phía trước, bên trong vừa khéo có người bước ra cho nên Hà Lịch té nhào lên người kẻ đó. Cú ngã khá nặng nên Hà Lịch tông ngã người đó rồi nằm đè lên.
Lâm Nhữ đang rảo mắt tìm Uyển Sơ và Cảnh Sơ, nghe một tiếng ầm liền nghiêng đầu nhìn, thấy thế vội tiến lên đỡ Hà Lịch đứng dậy, rồi đỡ người kia đứng lên luôn.
Người nọ mặc áo bào xanh thẫm, trên đỉnh đầu cài một cây trâm bằng ngọc trắng. Người nọ tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặt hoa da phấn, mày dài mắt đẹp, là một vị công tử thanh tú tuyệt trần. Lâm Nhữ thầm khen quả là một người thật xuất chúng, liền mỉm cười nói lời xin lỗi. Người nọ liếc nhìn Lâm Nhữ mà mắng: “Bên ngoài nạm ngọc bên trong thối nát.” Lâm Nhữ ngây ra, người nọ lại liếc Hà Lịch mà xì một tiếng, lớn tiếng mắng tiếp: “Phường sở khanh, ban ngày ban mặt lại bất lịch sự như vậy, đúng là không biết xấu hổ.” Người nọ vừa nói vừa nhấc chân đá Hà Lịch.
Hà Lịch vô cùng chật vật, mà hắn vốn không giỏi ăn nói, nên lúng túng không nói được lời nào.
Mắng người ta là “phường sở khanh”, nên đây là… Ánh mắt Lâm Nhữ nhìn lướt qua ngực của người nọ, hơi nhô lên, là một thiếu nữ, cho nên cảm thấy lúng túng, không ngừng xin lỗi: “Hiểu lầm hiểu lầm rồi, biểu ca của ta không phải cố ý, chỉ là nhất thời đi đứng không cẩn thận.”
“Đi đứng không cẩn thận, nói nghe nhẹ nhàng ghê, xin lỗi nhé, vậy tay của ta cũng không cẩn thận…” Cô nàng cay cú như mẫu dạ xoa, cử chỉ vô cùng thô lỗ, đưa tay ra nghe một tiếng “xoạt”, cổ áo lan bào của Hà Lịch bị cô nàng xé rách sâu đến hông, có thể mơ hồ nhìn thấy quần dài và đai lưng, nhưng vẫn không chịu bỏ qua lại muốn xé áo giữa của hắn.
Hà Lịch né tránh, không dám tiếp tục tiếp xúc chân tay với cô nàng. Lúc cô nàng mắng hắn là “phường sở khanh” thì dùng vẻ mặt thiếu nữ đoan trang, mà giờ lại không kiêng kị giữa trai gái. Cô nàng lùn hơn Hà Lịch một chút, trán như sắp dán vào cằm Hà Lịch, bàn tay thon thả nắm áo giữa của hắn không buông.
Lâm Nhữ tiến lên ngăn cản.
Cô nàng trừng Lâm Nhữ, nói to: “Một kẻ vô lễ ta còn chưa đủ, ngươi cũng muốn góp thêm vào?”
Lâm Nhữ giật mình nhớ đến giờ mình mặc đồ con trai nên vội vã rụt tay về.
Lại thêm mấy tiếng “xoạt”, áo giữa của Hà Lịch bị cô nàng xé rách, lộ ra cả ngực.
Hà Lịch ngượng đỏ mặt, Lâm Nhữ cũng vội dời mắt sang chỗ khác.
Cô nàng vẫn không chịu bỏ qua, còn muốn xé quần Hà Lịch.
“Uyển Sơ, Cảnh Sơ!” Lâm Nhữ gấp gáp gọi lớn. Uyển Sơ và Cảnh Sơ chạy đến giữ cô nàng lại. Cô nàng xinh đẹp nhưng cũng rất khỏe, dễ dàng hất hai người họ ra. Cả hai ngã xuống đất, thấy Hà Lịch sắp không giữ quần được nên Uyển Sơ vội vã gọi lớn: “Hà đại lang chạy mau đi!” Nói rồi ôm lấy một chân của cô nàng thật chặt. Lúc này Lâm Nhữ cũng không để ý đến kiêng kị giữa trai gái với nhau. Ở trong tửu lầu có rất nhiều thực khách đều đang ghé mắt nhìn. Hà Lịch thân là đại quản sự của Phương phủ nên không ít người nhận ra hắn, nếu bị lột quần trước mặt mọi người để lời đồn lan truyền, sau này hắn khỏi bôn ba bên ngoài được nữa. Nàng tiến lên nắm lấy tay cô nàng ra sau. Cảnh Sơ cũng bò dậy bắt lấy cánh tay còn lại của cô nàng. Ba người cùng hợp sức, khó khăn lắm mới tách được cô nàng ra khỏi Hà Lịch. Hà Lịch không chỉ ngượng chín mặt mà từ lỗ tai xuống cổ và cả ngực cũng đỏ bừng, xấu hổ cực kì mà quay đầu bỏ đi.
“Phường sở khanh kia mau đứng lại!” Cô nàng gọi to, nhờ sức lực trời sinh mà cả ba người Lâm Nhữ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ cũng không ngăn nổi cô nàng. Họ bị cô nàng hất cả ra, như một cơn gió đuổi theo Hà Lịch.
Hà Lịch chạy như điên, cô nàng ở phía sau gọi lớn không chịu bỏ qua.
Lâm Nhữ đỡ trán, vội vàng đuổi theo. Uyển Sơ và Cảnh Sơ chạy sát theo sau. Sùng Huy không ngờ một động tác nhỏ vô ý của hắn lại khiến Hà Lịch chật vật như vậy, nên hối hận không dứt, cũng vội vàng đuổi theo.
Đang là giữa trưa, thời điểm mặt trời gay gắt nhất, lá cây hơi héo, người đi đường tránh nắng đi lại dưới bóng râm, mấy người bọn họ chạy như điên trên đường thu hút vô số ánh nhìn.
Bình luận facebook