Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Không Rõ Trắng Đen
Chương 51 : Không rõ trắng đen
Vừa vào đêm, là thời điểm sôi nổi nhất trong ngày, tiếng sáo trúc đàn cầm du dương, hai đầu con phố treo đèn lồng sáng bừng rọi lầu gác hai bên, vô cùng nguy nga lộng lẫy.
Lâm Nhữ có hơi mệt, tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu, sau đó thì hoảng hồn nóng nảy, đầu óc căng thẳng cực kỳ, ban ngày lại không được nghỉ ngơi, cứ phải cười nói với những người buôn quạt, tuy lời của Giang Sở Trạch không hạ gục nàng nhưng vẫn không thể thấy dễ chịu.
Hà Lịch nhìn nàng, hơi chần chừ một chút rồi nói: “Không thì ra ngoài thành mướn chiếc thuyền hoa để ngao du trên sông giải sầu.”
Đại Đường có giờ giới nghiêm, nhưng mà ngoại trừ kinh thành, các quận châu khác chỉ trưng hình thức chứ không tuân theo, vào ban đêm, ngoài thành có mấy trăm chiếc thuyền hoa du ngoạn trên sông, đèn lồng các loại như đèn hình con Ly đỏ, đèn bằng men sứ xanh, đèn hoa sen khép nụ sáng ngời như dạ minh châu, ánh đèn phản chiếu mặt nước, sóng gợn lăn tăn, loang sắc cầu vồng, từ xa nhìn lại, con sông dài như dải lụa khảm châu báu vàng ngọc đẹp lạ thường.
Lúc trước Lâm Nhữ đã ngồi rồi nhưng chỉ là xã giao, tuy mình không cần nhưng vẫn phải gọi các con hát để hầu khách, son phấn nồng hương, lời oanh tiếng yến, nàng ngẫm lại tình cảnh khi ấy liền chà tay lắc đầu không ngừng.
“Chúng ta không gọi mấy con hát, chỉ… chỉ có hai chúng ta ngồi thuyền họa xuôi dòng hóng gió thôi, nhìn sắc trời đêm có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn.” Hà Lịch lắp bắp, tay nắm một góc áo xoa xoa không ngừng.
Lâm Nhữ đúng là có hơi phiền não, nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, về phủ rủ thêm Sùng Huy đi, hắn chưa từng thấy qua nên để hắn mở mang kiến thức một chút.”
Hà Lịch cứng đờ người, siết chặt ống tay áo, đi theo Lâm Nhữ về Phương phủ, khi cổng phủ đã ở trong tầm mắt thì hắn bỗng dừng chân, áy náy nói: “Đột nhiên huynh nghĩ đến, hôm nay có một số chiếc quạt phải chọn chuôi gắn đang chờ huynh quyết định, huynh vẫn còn chưa chắc chắn nên huynh đi xem một lát vậy.”
“Chỗ đó ban đêm đâu có đèn đuốc gì, không thấy gì cả đâu.” Lâm Nhữ nói.
“Không đến phường quạt, huynh tìm Phương Thành bàn bạc.” Hà Lịch nói.
Hắn luôn làm việc nghiêm túc, nếu làm chưa xong việc thì cứ nghĩ đến mãi, Lâm Nhữ cũng không miễn cưỡng bèn nói: “Vậy huynh đi đi.”
Hà Lịch rời đi, Lâm Nhữ vào phủ, còn chưa nghĩ kĩ nếu Hà Lịch không đi nữa có nên dẫn Sùng Huy đi hay không, thì Ngân Hạnh đã tìm nói Phương Khương thị đang cho gọi.
Gần đây Phương Khương thị tìm nàng đều không có chuyện gì tốt, Lâm Nhữ bất giác cau mày.
Ngân Hạnh đi trước cầm đèn lồng dẫn đường, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nàng.
Hôm qua Lâm Nhữ nhận cái tình của nàng nên cũng không mặt lạnh mà khẽ mỉm cười.
Ngân Hạnh rủ mi hơi ngượng ngùng, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Buổi chiều Tạ phu nhân có ghé nói chuyện, sau khi Tạ phu nhân đi thì phu nhân liền lớn tiếng kêu nô tỳ tìm ngài. Khi Tạ phu nhân nói chuyện với phu nhân thì rất nhỏ tiếng nên nô tỳ hầu bên ngoài không nghe được gì cả.”
“Dạo này Tạ phu nhân rất hay ghé ư?” Lâm Nhữ cau mày.
“Đúng vậy, cứ hai ba ngày lại ghé một lần, mà mỗi lần đều ngồi chơi nửa canh giờ, phu nhân rất thích Tạ phu nhân nên không có gì giấu diếm.”
Lâm Nhữ ồ lên, trong lòng có tính toán, dạo này Phương Khương thị trở nên khác thường lẽ nào liên quan đến Tạ phu nhân?
Gian Phù Dung đèn đuốc sáng choang, nô tỳ đứng ngoài cửa viện, Lâm Nhữ liếc nhìn bày binh bố trận thế này hẳn Phương Khương thị giận lắm đây, muốn trút hết nguồn cơn lên đầu mình, kêu hết nô tỳ ra ngoài tránh làm nàng mất mặt, nhất thời trong lòng vừa ngọt vừa chua.
Lâm Nhữ vào cửa, mới gọi tiếng “mẫu thân” thì chung trà trong tay Khương thị đã rầm một tiếng trên bàn bể thành từng mảnh, mắng chửi tàn nhẫn: “Sau này mi đừng gọi ta là mẫu thân nữa, ta không nhận nổi tiếng gọi này.”
Lâm Nhữ không hiểu được sao tự dưng lại như bị tra khảo ở công đường.
Mảnh vỡ cứa phải tay hay chỗ khác đều không ổn, nhưng mẫu tử nói chuyện không tiện gọi hạ nô vào thu dọn, Lâm Nhữ tự mình lượm mảnh vỡ quăng vào sọt giấy vụn, lại tìm khăn lau trên bàn lẫn mặt đất, mở miệng: “Mẫu thân bớt giận, chớ để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Ta mà là mẫu thân gì của mi, mi đính hôn mà mẫu thân ta chẳng biết gì cả, nếu không phải Tạ phu nhân hỏi tới ta còn không biết đến chuyện mi đính hôn.”
Hóa ra vì chuyện này.
Lâm Nhữ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi bàn thấp, ngồi bên cạnh Phương Khương thị, kề sát tai bà kể lại chuyện từ đầu đến đuôi.
Nàng không nói thật chuyện Sùng Huy là mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương, chưa bàn đến chuyện thực giả thì Phương Khương thị là một người không biết giấu diếm, nên chỉ nói hắn là người Việt Châu, phụ mẫu đã mất, đến Nhuận Châu kiếm sống, Hà Lịch làm việc bên ngoài nên biết đến, thấy hắn xinh đẹp lại là đồng hương nên hôm qua có chuyện gấp liền tìm hắn để giúp nàng giải vây.
“Hóa ra là vậy.” Phương Khương thị há to miệng, ngây người nhìn Lâm Nhữ.
“Lúc đó thật sự nguy cấp, nếu không phải biểu ca vừa hay quen biết với Sùng Huy, mà Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên dẫn đến giải vây, thì trước mắt chuyện con là con gái đã truyền khắp thành Nhuận Châu rồi.” Lâm Nhữ nói.
“Thật may mắn làm sao!” Phương Khương thị vỗ ngực không ngừng.
Lâm Nhữ muốn bà thêm áy náy mà nói: “Tối hôm trước con cứ phải bơi dưới đáy ao, nhiệt độ ban đêm lạnh cực kì, trong người rất khó chịu, đầu óc cứ choáng váng, tối qua lại gặp ác mộng, lúc ở lầu Thuật Hương bị Dư lang chọc giận, cả đêm không ngủ, hôm nay càng thêm khó chịu khiến thần trí mơ hồ nên quên bẩm lại mẫu thân.”
Thực tế là do Phương Khương thị luôn xem như không thấy không hỏi đến với những chuyện bên ngoài nên không hề nhớ đến, đành phải nói lại cho bà.
“Giờ đã khá hơn chưa? Tuy nói con luôn khỏe mạnh nhưng cũng chớ có xem thường, ngày mai để Vương đại phu khám thử kê mấy thang thuốc mà uống.” Phương Khương thị chợt lo lắng tái mặt, cầm lấy tay của Lâm Nhữ lại sờ mặt nàng.
“Đã đỡ hơn rồi, mẫu thân không cần lo lắng.” Lâm Nhữ cười nói, đứng dậy đi mấy vòng. “Mẫu thân xem, có phải khỏe mạnh như trâu không?”
“Nói nhăng nói cuội, con gái sao có thể so mình như trâu được.” Phương Khương thị trách mắng.
Hiềm khích giữa mẫu tử tiêu tan.
“Vậy Sùng Huy đó từ giờ sẽ ở nhà chúng ta?” Phương Khương thị hỏi.
“Phải, Sùng Huy không có chỗ nương thân, mà một phần sợ Quách Thành An còn chưa từ bỏ ý định, nay Lâm Nguyên là thứ sử Nhuận Châu nắm quyền lớn, nếu muốn đối phó nhà chúng ta không khác gì nghiền nát một con kiến nên không thể không đề phòng, giữ Sùng Huy lại nếu có lúc cần thì lấy ra làm bia đỡ.”
“Con cứ an bài là được.” Phương Khương thị không để ý, dừng một chút rồi nói. “Khi nào rảnh dẫn qua để mẫu thân nhìn thử xem thế nào gọi là nghiêng nước nghiêng thành.”
Lâm Nhữ tất nhiên dạ vâng, hôm nay ra khỏi phủ mới về, còn chưa ghé qua lầu Thuật Hương, nên trong lòng bận tâm đến Cẩm Phong, sẵn tiện thăm hỏi chàng.
Phương Khương thị cười nói: “Nó tốt lắm, hôm nay còn dạo quanh trong khuôn viên lầu Thuật Hương chừng trăm bước, bữa trưa ăn cái bánh sữa với một chén cháo gà hầm măng, bữa tối ăn một chén cơm còn gắp mấy đũa thức ăn.”
Lâm Nhữ mừng rỡ ngẫm nghĩ: Huynh ấy sớm đã có ý với Tố Tâm và Tố Vấn, bởi vì sức khỏe suy yếu nên không thể, trời xui đất khiến nên được đền bù mong muốn, thành ra tâm trạng vui mừng, cơ thể cũng mạnh khỏe hơn.
“Nói bừa gì đó, con gái nhà lành sao lại thô tục như vậy.” Phương Khương thị trừng nàng.
Lâm Nhữ tỉnh hồn, hóa ra vừa rồi bất giác đã thốt lên suy nghĩ trong lòng, thẹn thùng rủ chân mày, lại không nén được nụ cười khổ.
Làm gì có con gái nhà lành nào giống như nàng, suốt ngày ra ngoài xã giao, ngay cả việc gọi con hát hầu hạ khách khứa cũng có thể làm.
Mẫu tử lời qua tiếng lại một lúc thì nàng rời gian Phù Dung, nụ cười trên mặt Lâm Nhữ biến mất, đôi mắt đen nhánh như bừng lên ngọn lửa.
Chuyện nàng đính hôn, vốn không truyền ra trong Phương phủ, bên ngoài chỉ có Lâm Nguyên với Quách Thành An biết, vậy Tạ phu nhân biết được từ đâu?
Màn trời tối om như chỉ chực chờ đổ ập xuống, yêu quái rục rịch trong bóng đêm, không thể nhìn thấy cạm bẫy đã giăng đầy chờ sẵn, tên lén tùy thời phóng ra.
Chương 51 : Không rõ trắng đen
Vừa vào đêm, là thời điểm sôi nổi nhất trong ngày, tiếng sáo trúc đàn cầm du dương, hai đầu con phố treo đèn lồng sáng bừng rọi lầu gác hai bên, vô cùng nguy nga lộng lẫy.
Lâm Nhữ có hơi mệt, tối hôm qua không ngủ được bao nhiêu, sau đó thì hoảng hồn nóng nảy, đầu óc căng thẳng cực kỳ, ban ngày lại không được nghỉ ngơi, cứ phải cười nói với những người buôn quạt, tuy lời của Giang Sở Trạch không hạ gục nàng nhưng vẫn không thể thấy dễ chịu.
Hà Lịch nhìn nàng, hơi chần chừ một chút rồi nói: “Không thì ra ngoài thành mướn chiếc thuyền hoa để ngao du trên sông giải sầu.”
Đại Đường có giờ giới nghiêm, nhưng mà ngoại trừ kinh thành, các quận châu khác chỉ trưng hình thức chứ không tuân theo, vào ban đêm, ngoài thành có mấy trăm chiếc thuyền hoa du ngoạn trên sông, đèn lồng các loại như đèn hình con Ly đỏ, đèn bằng men sứ xanh, đèn hoa sen khép nụ sáng ngời như dạ minh châu, ánh đèn phản chiếu mặt nước, sóng gợn lăn tăn, loang sắc cầu vồng, từ xa nhìn lại, con sông dài như dải lụa khảm châu báu vàng ngọc đẹp lạ thường.
Lúc trước Lâm Nhữ đã ngồi rồi nhưng chỉ là xã giao, tuy mình không cần nhưng vẫn phải gọi các con hát để hầu khách, son phấn nồng hương, lời oanh tiếng yến, nàng ngẫm lại tình cảnh khi ấy liền chà tay lắc đầu không ngừng.
“Chúng ta không gọi mấy con hát, chỉ… chỉ có hai chúng ta ngồi thuyền họa xuôi dòng hóng gió thôi, nhìn sắc trời đêm có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn.” Hà Lịch lắp bắp, tay nắm một góc áo xoa xoa không ngừng.
Lâm Nhữ đúng là có hơi phiền não, nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cũng được, về phủ rủ thêm Sùng Huy đi, hắn chưa từng thấy qua nên để hắn mở mang kiến thức một chút.”
Hà Lịch cứng đờ người, siết chặt ống tay áo, đi theo Lâm Nhữ về Phương phủ, khi cổng phủ đã ở trong tầm mắt thì hắn bỗng dừng chân, áy náy nói: “Đột nhiên huynh nghĩ đến, hôm nay có một số chiếc quạt phải chọn chuôi gắn đang chờ huynh quyết định, huynh vẫn còn chưa chắc chắn nên huynh đi xem một lát vậy.”
“Chỗ đó ban đêm đâu có đèn đuốc gì, không thấy gì cả đâu.” Lâm Nhữ nói.
“Không đến phường quạt, huynh tìm Phương Thành bàn bạc.” Hà Lịch nói.
Hắn luôn làm việc nghiêm túc, nếu làm chưa xong việc thì cứ nghĩ đến mãi, Lâm Nhữ cũng không miễn cưỡng bèn nói: “Vậy huynh đi đi.”
Hà Lịch rời đi, Lâm Nhữ vào phủ, còn chưa nghĩ kĩ nếu Hà Lịch không đi nữa có nên dẫn Sùng Huy đi hay không, thì Ngân Hạnh đã tìm nói Phương Khương thị đang cho gọi.
Gần đây Phương Khương thị tìm nàng đều không có chuyện gì tốt, Lâm Nhữ bất giác cau mày.
Ngân Hạnh đi trước cầm đèn lồng dẫn đường, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nàng.
Hôm qua Lâm Nhữ nhận cái tình của nàng nên cũng không mặt lạnh mà khẽ mỉm cười.
Ngân Hạnh rủ mi hơi ngượng ngùng, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Buổi chiều Tạ phu nhân có ghé nói chuyện, sau khi Tạ phu nhân đi thì phu nhân liền lớn tiếng kêu nô tỳ tìm ngài. Khi Tạ phu nhân nói chuyện với phu nhân thì rất nhỏ tiếng nên nô tỳ hầu bên ngoài không nghe được gì cả.”
“Dạo này Tạ phu nhân rất hay ghé ư?” Lâm Nhữ cau mày.
“Đúng vậy, cứ hai ba ngày lại ghé một lần, mà mỗi lần đều ngồi chơi nửa canh giờ, phu nhân rất thích Tạ phu nhân nên không có gì giấu diếm.”
Lâm Nhữ ồ lên, trong lòng có tính toán, dạo này Phương Khương thị trở nên khác thường lẽ nào liên quan đến Tạ phu nhân?
Gian Phù Dung đèn đuốc sáng choang, nô tỳ đứng ngoài cửa viện, Lâm Nhữ liếc nhìn bày binh bố trận thế này hẳn Phương Khương thị giận lắm đây, muốn trút hết nguồn cơn lên đầu mình, kêu hết nô tỳ ra ngoài tránh làm nàng mất mặt, nhất thời trong lòng vừa ngọt vừa chua.
Lâm Nhữ vào cửa, mới gọi tiếng “mẫu thân” thì chung trà trong tay Khương thị đã rầm một tiếng trên bàn bể thành từng mảnh, mắng chửi tàn nhẫn: “Sau này mi đừng gọi ta là mẫu thân nữa, ta không nhận nổi tiếng gọi này.”
Lâm Nhữ không hiểu được sao tự dưng lại như bị tra khảo ở công đường.
Mảnh vỡ cứa phải tay hay chỗ khác đều không ổn, nhưng mẫu tử nói chuyện không tiện gọi hạ nô vào thu dọn, Lâm Nhữ tự mình lượm mảnh vỡ quăng vào sọt giấy vụn, lại tìm khăn lau trên bàn lẫn mặt đất, mở miệng: “Mẫu thân bớt giận, chớ để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Ta mà là mẫu thân gì của mi, mi đính hôn mà mẫu thân ta chẳng biết gì cả, nếu không phải Tạ phu nhân hỏi tới ta còn không biết đến chuyện mi đính hôn.”
Hóa ra vì chuyện này.
Lâm Nhữ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy khỏi bàn thấp, ngồi bên cạnh Phương Khương thị, kề sát tai bà kể lại chuyện từ đầu đến đuôi.
Nàng không nói thật chuyện Sùng Huy là mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương, chưa bàn đến chuyện thực giả thì Phương Khương thị là một người không biết giấu diếm, nên chỉ nói hắn là người Việt Châu, phụ mẫu đã mất, đến Nhuận Châu kiếm sống, Hà Lịch làm việc bên ngoài nên biết đến, thấy hắn xinh đẹp lại là đồng hương nên hôm qua có chuyện gấp liền tìm hắn để giúp nàng giải vây.
“Hóa ra là vậy.” Phương Khương thị há to miệng, ngây người nhìn Lâm Nhữ.
“Lúc đó thật sự nguy cấp, nếu không phải biểu ca vừa hay quen biết với Sùng Huy, mà Sùng Huy đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên dẫn đến giải vây, thì trước mắt chuyện con là con gái đã truyền khắp thành Nhuận Châu rồi.” Lâm Nhữ nói.
“Thật may mắn làm sao!” Phương Khương thị vỗ ngực không ngừng.
Lâm Nhữ muốn bà thêm áy náy mà nói: “Tối hôm trước con cứ phải bơi dưới đáy ao, nhiệt độ ban đêm lạnh cực kì, trong người rất khó chịu, đầu óc cứ choáng váng, tối qua lại gặp ác mộng, lúc ở lầu Thuật Hương bị Dư lang chọc giận, cả đêm không ngủ, hôm nay càng thêm khó chịu khiến thần trí mơ hồ nên quên bẩm lại mẫu thân.”
Thực tế là do Phương Khương thị luôn xem như không thấy không hỏi đến với những chuyện bên ngoài nên không hề nhớ đến, đành phải nói lại cho bà.
“Giờ đã khá hơn chưa? Tuy nói con luôn khỏe mạnh nhưng cũng chớ có xem thường, ngày mai để Vương đại phu khám thử kê mấy thang thuốc mà uống.” Phương Khương thị chợt lo lắng tái mặt, cầm lấy tay của Lâm Nhữ lại sờ mặt nàng.
“Đã đỡ hơn rồi, mẫu thân không cần lo lắng.” Lâm Nhữ cười nói, đứng dậy đi mấy vòng. “Mẫu thân xem, có phải khỏe mạnh như trâu không?”
“Nói nhăng nói cuội, con gái sao có thể so mình như trâu được.” Phương Khương thị trách mắng.
Hiềm khích giữa mẫu tử tiêu tan.
“Vậy Sùng Huy đó từ giờ sẽ ở nhà chúng ta?” Phương Khương thị hỏi.
“Phải, Sùng Huy không có chỗ nương thân, mà một phần sợ Quách Thành An còn chưa từ bỏ ý định, nay Lâm Nguyên là thứ sử Nhuận Châu nắm quyền lớn, nếu muốn đối phó nhà chúng ta không khác gì nghiền nát một con kiến nên không thể không đề phòng, giữ Sùng Huy lại nếu có lúc cần thì lấy ra làm bia đỡ.”
“Con cứ an bài là được.” Phương Khương thị không để ý, dừng một chút rồi nói. “Khi nào rảnh dẫn qua để mẫu thân nhìn thử xem thế nào gọi là nghiêng nước nghiêng thành.”
Lâm Nhữ tất nhiên dạ vâng, hôm nay ra khỏi phủ mới về, còn chưa ghé qua lầu Thuật Hương, nên trong lòng bận tâm đến Cẩm Phong, sẵn tiện thăm hỏi chàng.
Phương Khương thị cười nói: “Nó tốt lắm, hôm nay còn dạo quanh trong khuôn viên lầu Thuật Hương chừng trăm bước, bữa trưa ăn cái bánh sữa với một chén cháo gà hầm măng, bữa tối ăn một chén cơm còn gắp mấy đũa thức ăn.”
Lâm Nhữ mừng rỡ ngẫm nghĩ: Huynh ấy sớm đã có ý với Tố Tâm và Tố Vấn, bởi vì sức khỏe suy yếu nên không thể, trời xui đất khiến nên được đền bù mong muốn, thành ra tâm trạng vui mừng, cơ thể cũng mạnh khỏe hơn.
“Nói bừa gì đó, con gái nhà lành sao lại thô tục như vậy.” Phương Khương thị trừng nàng.
Lâm Nhữ tỉnh hồn, hóa ra vừa rồi bất giác đã thốt lên suy nghĩ trong lòng, thẹn thùng rủ chân mày, lại không nén được nụ cười khổ.
Làm gì có con gái nhà lành nào giống như nàng, suốt ngày ra ngoài xã giao, ngay cả việc gọi con hát hầu hạ khách khứa cũng có thể làm.
Mẫu tử lời qua tiếng lại một lúc thì nàng rời gian Phù Dung, nụ cười trên mặt Lâm Nhữ biến mất, đôi mắt đen nhánh như bừng lên ngọn lửa.
Chuyện nàng đính hôn, vốn không truyền ra trong Phương phủ, bên ngoài chỉ có Lâm Nguyên với Quách Thành An biết, vậy Tạ phu nhân biết được từ đâu?
Màn trời tối om như chỉ chực chờ đổ ập xuống, yêu quái rục rịch trong bóng đêm, không thể nhìn thấy cạm bẫy đã giăng đầy chờ sẵn, tên lén tùy thời phóng ra.
Bình luận facebook