Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
Chương 29: Không Biết Nói Gì
Chương 29 : Không biết nói gì
Lâm Nhữ lôi kéo Lâm Nguyên cùng Quách Thành An nói đủ mọi chuyện linh tinh, thưởng thức trà mới, ăn điểm tâm ngọt. Ngay lúc hết cái để nói thì Uyển Sơ đã dẫn theo mấy nô tỳ thướt tha duyên dáng mang quạt hợp hoan tiến vào.
Lâm Nhữ thầm khen ngợi, khẽ gật đầu.
Uyển Sơ cười một tiếng, vỗ tay. Mấy nô tỳ kia hé đôi môi anh đào vừa ca vừa múa.
Tiếng hát uyển chuyển, bước chân linh hoạt, eo thon đón gió, quạt che nửa mặt. Người còn khéo léo hơn cả quạt, mà quạt càng tôn thêm người duyên dáng.
Lâm Nguyên chỉ ưa tiền tài không ham nữ sắc vẫn không khỏi khen ngợi.
Mắt Quách Thành An không nhìn mỹ nhân, nhìn chăm chăm vào quạt hợp hoan chuyển động theo điệu múa.
Tất cả đều là quạt hợp hoan mẫu mới chưa được bày bán, có hình dáng của năm ngoái như bầu dục, hoa quỳ, hoa mai lại thêm hình lục giác, nia tròn. Vật liệu ngoại trừ trúc tía đặc biệt của Nhuận Châu thì có gỗ đàn, xương trâu. Chuôi quạt tuy vẫn là ngọc miếng kết hợp tua vải nhưng bên trên có những sợi kết sáng tạo về kiểu dáng chưa từng thấy qua như hoa, bươm bướm, mây lành, đoàn cẩm. Lụa trên mặt quạt cũng thêm màu sắc khác, ngoại trừ xanh lơ, phấn hồng, xanh nhạt, xanh gốm thì có thêm màu nhũ kim, mận chín. Hình vẽ trên mặt quạt cuồng dã, tràn trề, nhiệt liệt, hào hùng. Đúng là mở ra một diện mạo khác, vô cùng chói mắt.
Quách Thành An chỉ muốn nhớ cho thật kĩ để về bắt chước vào quạt nhà họ Quách.
Lâm Nhữ nhìn gã, khẽ mỉm cười, không vạch trần mà để gã nhìn cho đã.
Một màn lại tiếp một màn, hết ca lại múa.
Bên ngoài truyền đến tiếng hạ nô chào hỏi Hà đại quản sự.
Lâm Nhữ thở ra một phen, phất tay, tỏ ý bảo Uyển Sơ dẫn các nô tỳ lui đi, cười mỉm nhìn Quách Thành An: “Hôm nay lúc Quách huynh vừa đến bảo có chuyện quan trọng, không biết là chuyện gì?”
“Là chuyện tốt.” Quách Thành An tỉnh táo lại. Hôm nay thu hoạch thật phong phú. Lát nữa gã có thể ép Lâm Nhữ lộ ra việc mình là gái giả trai, mới vừa rồi còn được nhìn kiểu quạt hợp hoan mới của họ Phương, có thể sai thợ quạt bắt chước làm ra giành trước mối bán, chắc chắn làm nên một trào lưu kiếm được khối tiền. Gã cười xởi lởi, bắp thịt bên má cũng rung lên, híp mắt nhìn Lâm Nhữ một cách không tốt lành gì: “Cháu gái của Lâm thứ sử đẹp như tiên nữ, người bình thường không xứng với nàng. Nhưng phong thái hào hoa của Phương nhị cả thành Nhuận Châu này không ai so bì được. Lâm thứ sử rất ưng huynh nên nhờ ta chu toàn cho mối duyên này, chúc mừng huynh!”
“Sao?” Lâm Nhữ há miệng, tỏ vẻ bất ngờ rồi phiền não.
“Huynh cũng đừng thoái thác vào lý do giữ hiếu trong tang kỳ. Trước chỉ đính hôn thôi, khỏi cần lo lắng. Cũng đừng bận tâm chuyện huynh trưởng chưa lập gia đình, huynh là gia chủ họ Phương, đính hôn trước huynh trưởng mình không có gì không ổn cả.” Quách Thành An trơ tráo nói.
“Không phải Phương nhị lang coi thường cháu gái của ta đấy chứ?” Bộ râu dê của Lâm Nguyên cũng nhếch lên, chèn ép nàng theo Quách Thành An.
“Không phải, không phải thế!” Lâm Nhữ xua tay, vẻ phiền não trên mặt càng sâu hơn.
“Hai vị nói quá trễ.” Hà Lịch sải bước vào sảnh, chắp tay chào Lâm Nguyên, khẽ nói: “Nhữ lang sớm đã có người trong lòng, là biểu muội của ta. Đệ ấy đã ưng mối hôn sự này rồi, chẳng qua vì di phụ bỗng qua đời nên phải trì hoãn.”
Quách Thành An như sáng tỏ mà cười nói: “Hà đại quản sự chớ ăn nói hàm hồ. Hôn sự của Phương nhị sao cả thành Nhuận Châu này không nghe phong phanh chút nào? Lẽ nào Phương nhị xem thường cháu gái của Lâm thứ sử? Huynh đừng lấy đại một thiếu nữ ra gian dối, ta sẽ không tin đâu. Phương nhị là một người tầm cỡ như vậy, nếu không phải giai nhân tuyệt sắc thì chắc chắn sẽ không xứng.”
“Nhữ lang là người giống bậc thần tiên, đương nhiên cũng phải một giai nhân như thần tiên mới xứng với đệ ấy.” Hà Lịch cười cười, đến trước cửa sảnh gọi Uyển Sơ: “Dẫn biểu muội của ta đến đây.”
Bắp thịt gò má của Quách Thành An giật một cái, gã nâng chung trà, làm bộ làm tịch thổi thổi, nói rõ: “Thật có một người như vậy ư? Xem như hôm nay chúng ta được mở mang tầm mắt. Lâm thứ sử, nếu như người này đẹp hơn cháu gái ngài, vậy ngài không thể chen vào lương duyên người ta rồi.”
Ý nói, nếu không phải thì Lâm Nhữ ngươi không được phép xem thường cháu gái của Thứ sử một châu.
Lâm Nguyên hiểu ý, sừng sộ nói: “Nếu đẹp hơn cháu gái ta đương nhiên không phải nhiều lời nữa. Còn nếu xấu hơn, Phương nhị lang, ngươi phải cho bản thứ sử một câu trả lời thỏa đáng.”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Nhữ cười nhạt.
Quách Thành An lầm bầm: “Mỏi mắt mong chờ, Phương nhị, ngươi chớ có…” Lời còn chưa dứt, chung trà rơi xuống đất vỡ choang một tiếng, cả người gã đờ đẫn như bị điểm huyệt.
Lâm Nguyên cũng ngây ra, lẩm bẩm: “Đây là mỹ nhân trên mặt quạt thành người sống sao? Đều nghe nói mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương có thể thành người sống. Hóa ra đều là thật?”
Mỹ nhân đi vào được ráng chiều đỏ như màu quất soi rọi. Một thân váy áo xanh lơ tựa như mây trắng quấn lấy nàng. Áo khoác thật dài thêu ngọc lan trắng tuyệt đẹp như đong đưa trong gió. Mi mắt như trăng lạnh mờ sương, mặt mày như tuyết đọng. Thời gian như ngừng lại trong thoáng chốc, chỉ có mỹ nhân tuyệt trần như bức họa đến gần. Tay áo mỹ nhân phất phơ, lụa là đẹp nhất, y phục đẹp nhất cũng không thể tranh diễm cùng nàng. Dù ánh sáng rực rỡ hay hoa nở bừng nhất cũng không bằng phong thái duyên dáng của nàng: ưu nhã vô song, tuyệt đại phương hoa.
Mỹ nhân bước vào sảnh, trong mắt không có ai ngoài Lâm Nhữ. Mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ, vui vẻ gọi: “Nhị lang.” Hắn chạy đến chỗ Lâm Nhữ, lả lướt như bướm trắng, tà váy nhẹ tung lên làm hắn vấp ngã chúi xuống về phía trước. Lâm Nhữ sợ hãi kêu lên: “Huy nương!” Nàng vội bật dậy giơ tay đỡ lấy hắn, hai người ôm nhau thật chặt.
Trai tài gái sắc, một đôi được trời đất hòa hợp, có đền đài ca múa, lầu gác điện ngọc làm nền, thành một bài thơ triền miên, một bức họa uyển chuyển. Nếu chia cách bọn họ sẽ phải bị nhân thần phẫn nộ, trời đất không dung.
“Nhị lang, ta vui lắm, vui lắm.” Sùng Huy gọi nàng liên tục, không chỉ ôm mà còn nhảy cẫng lên như chú chó nhỏ dính cứng Lâm Nhữ không buông.
Nô tỳ hầu hạ đỏ mặt, Lâm Nguyên mất tự nhiên lúng liếng đôi mắt, cặp mắt Quách Thành An đỏ rực như muốn rỏ máu.
Lâm Nhữ để mặc Sùng Huy ôm mình, một lúc sau mới đẩy hắn ra, cười tủm tỉm nhìn hắn, dịu dàng nói: “Ta còn có khách, nàng theo Uyển Sơ về nghỉ ngơi trước đã.”
“Không chịu đâu.” Sùng Huy lắc đầu, ánh sáng trong mắt làm chói mù người khác. “Ta không tách khỏi ngài đâu, ta muốn đi theo ngài.”
Hắn nắm lấy cánh tay Lâm Nhữ, cả người lại dán lên nàng, giống như kẹo ngọt dính lấy, một khi đã dính vào sẽ kéo không ra, muốn được hòa tan trên người Lâm Nhữ.
“Không chịu nghe lời.” Lâm Nhữ khẽ trách cứ nhưng giọng nói cưng chiều nhỏ nước, chọt cái trán Sùng Huy, nhìn Lâm Nguyên mà áy náy: “Huy nương từ nhỏ được cưng chiều, được ta nâng niu đã quen nên có hơi thất lễ. Mong Lâm thứ sử không trách tội.”
“Không sao cả.” Lâm Nguyên gượng cười, liếc nhìn Quách Thành An.
“Đúng là mỹ nhân.” Quách Thành An cười mà nghiến răng nghiến lợi. Sùng Huy xinh đẹp hiếm thấy trên đời, không thể ép Lâm Nhữ nạp thêm một người nên vòng vo: “Phương nhị, không phải huynh muốn mở tiệc chúc mừng Lâm công thăng chức sao? Chọn ngày chi bằng hôm nay, không cần phải đi Nghênh Tân lâu, đầu bếp phủ đệ của huynh làm món ngon hơn nhiều, mở luôn trong phủ của huynh cho rồi. Huynh thấy sao?”
Gã vừa nói vừa nhìn Lâm Nguyên.
“Rất tốt.” Lâm Nguyên gật đầu đồng ý.
“Nếu Lâm công không chê hàn xá đơn bạc đương nhiên Nhữ vui lòng tiếp đãi.” Lâm Nhữ cười nói, căn dặn bày buổi tiệc rượu, biết Quách Thành An không cam lòng, vẫn còn muốn âm thầm quan sát Sùng Huy. Bày tiệc trong sảnh phải có đèn đuốc sáng rực, nên nàng cho thết đãi ở đình giữa ao sóng biếc lăn tăn sau vườn, lại nhìn Hà Lịch, lặng lẽ bật ngón cái, miệng nói: “Biểu ca, Lâm công là khách quý, phiền huynh phải tự mình sắp xếp.”
“Vậy để huynh.” Hà Lịch hiểu, nàng ngầm yêu cầu hắn để Phương Du Phong tránh mặt.
Đãi tiệc trong phủ thì nữ quyến phải tránh đi, nhưng Phương Du Phong là đại lang của Phương phủ nên không thể không cùng tiếp đãi. Để Phương Du Phong không có mưu toán cùng tiếp đãi sợ sẽ bị Quách Thành An dắt mũi.
Hà Lịch ra ngoài, Quách Thành An cũng nghĩ đến ngay, ngoại trừ có thể quan sát cử chỉ của mỹ nhân và Lâm Nhữ trong tiệc rượu còn có thể dắt mũi được Phương Du Phong. Chuyện đột ngột xảy ra hôm nay biết đâu Hà Lịch và Lâm Nhữ chưa kịp thu xếp ổn thỏa. Qua hôm nay Phương Du Phong bị họ dặn dò cả rồi sẽ không nói được lời thật nữa, nên gã vội đuổi theo Hà Lịch, giơ tay cản hắn: “Đợi đã, Lâm công là chỗ quen không cần phải khách sáo.” Gã nhìn Lâm Nguyên nói: “Lâm công thấy đúng không?”
“Phải đấy, Hà đại lang cùng Phương nhị lang cứ tùy tiện, đừng quá khách sáo làm gì.” Lâm Nguyên phụ họa, bước đến giúp Quách Thành An cản Hà Lịch lại.
Chương 29 : Không biết nói gì
Lâm Nhữ lôi kéo Lâm Nguyên cùng Quách Thành An nói đủ mọi chuyện linh tinh, thưởng thức trà mới, ăn điểm tâm ngọt. Ngay lúc hết cái để nói thì Uyển Sơ đã dẫn theo mấy nô tỳ thướt tha duyên dáng mang quạt hợp hoan tiến vào.
Lâm Nhữ thầm khen ngợi, khẽ gật đầu.
Uyển Sơ cười một tiếng, vỗ tay. Mấy nô tỳ kia hé đôi môi anh đào vừa ca vừa múa.
Tiếng hát uyển chuyển, bước chân linh hoạt, eo thon đón gió, quạt che nửa mặt. Người còn khéo léo hơn cả quạt, mà quạt càng tôn thêm người duyên dáng.
Lâm Nguyên chỉ ưa tiền tài không ham nữ sắc vẫn không khỏi khen ngợi.
Mắt Quách Thành An không nhìn mỹ nhân, nhìn chăm chăm vào quạt hợp hoan chuyển động theo điệu múa.
Tất cả đều là quạt hợp hoan mẫu mới chưa được bày bán, có hình dáng của năm ngoái như bầu dục, hoa quỳ, hoa mai lại thêm hình lục giác, nia tròn. Vật liệu ngoại trừ trúc tía đặc biệt của Nhuận Châu thì có gỗ đàn, xương trâu. Chuôi quạt tuy vẫn là ngọc miếng kết hợp tua vải nhưng bên trên có những sợi kết sáng tạo về kiểu dáng chưa từng thấy qua như hoa, bươm bướm, mây lành, đoàn cẩm. Lụa trên mặt quạt cũng thêm màu sắc khác, ngoại trừ xanh lơ, phấn hồng, xanh nhạt, xanh gốm thì có thêm màu nhũ kim, mận chín. Hình vẽ trên mặt quạt cuồng dã, tràn trề, nhiệt liệt, hào hùng. Đúng là mở ra một diện mạo khác, vô cùng chói mắt.
Quách Thành An chỉ muốn nhớ cho thật kĩ để về bắt chước vào quạt nhà họ Quách.
Lâm Nhữ nhìn gã, khẽ mỉm cười, không vạch trần mà để gã nhìn cho đã.
Một màn lại tiếp một màn, hết ca lại múa.
Bên ngoài truyền đến tiếng hạ nô chào hỏi Hà đại quản sự.
Lâm Nhữ thở ra một phen, phất tay, tỏ ý bảo Uyển Sơ dẫn các nô tỳ lui đi, cười mỉm nhìn Quách Thành An: “Hôm nay lúc Quách huynh vừa đến bảo có chuyện quan trọng, không biết là chuyện gì?”
“Là chuyện tốt.” Quách Thành An tỉnh táo lại. Hôm nay thu hoạch thật phong phú. Lát nữa gã có thể ép Lâm Nhữ lộ ra việc mình là gái giả trai, mới vừa rồi còn được nhìn kiểu quạt hợp hoan mới của họ Phương, có thể sai thợ quạt bắt chước làm ra giành trước mối bán, chắc chắn làm nên một trào lưu kiếm được khối tiền. Gã cười xởi lởi, bắp thịt bên má cũng rung lên, híp mắt nhìn Lâm Nhữ một cách không tốt lành gì: “Cháu gái của Lâm thứ sử đẹp như tiên nữ, người bình thường không xứng với nàng. Nhưng phong thái hào hoa của Phương nhị cả thành Nhuận Châu này không ai so bì được. Lâm thứ sử rất ưng huynh nên nhờ ta chu toàn cho mối duyên này, chúc mừng huynh!”
“Sao?” Lâm Nhữ há miệng, tỏ vẻ bất ngờ rồi phiền não.
“Huynh cũng đừng thoái thác vào lý do giữ hiếu trong tang kỳ. Trước chỉ đính hôn thôi, khỏi cần lo lắng. Cũng đừng bận tâm chuyện huynh trưởng chưa lập gia đình, huynh là gia chủ họ Phương, đính hôn trước huynh trưởng mình không có gì không ổn cả.” Quách Thành An trơ tráo nói.
“Không phải Phương nhị lang coi thường cháu gái của ta đấy chứ?” Bộ râu dê của Lâm Nguyên cũng nhếch lên, chèn ép nàng theo Quách Thành An.
“Không phải, không phải thế!” Lâm Nhữ xua tay, vẻ phiền não trên mặt càng sâu hơn.
“Hai vị nói quá trễ.” Hà Lịch sải bước vào sảnh, chắp tay chào Lâm Nguyên, khẽ nói: “Nhữ lang sớm đã có người trong lòng, là biểu muội của ta. Đệ ấy đã ưng mối hôn sự này rồi, chẳng qua vì di phụ bỗng qua đời nên phải trì hoãn.”
Quách Thành An như sáng tỏ mà cười nói: “Hà đại quản sự chớ ăn nói hàm hồ. Hôn sự của Phương nhị sao cả thành Nhuận Châu này không nghe phong phanh chút nào? Lẽ nào Phương nhị xem thường cháu gái của Lâm thứ sử? Huynh đừng lấy đại một thiếu nữ ra gian dối, ta sẽ không tin đâu. Phương nhị là một người tầm cỡ như vậy, nếu không phải giai nhân tuyệt sắc thì chắc chắn sẽ không xứng.”
“Nhữ lang là người giống bậc thần tiên, đương nhiên cũng phải một giai nhân như thần tiên mới xứng với đệ ấy.” Hà Lịch cười cười, đến trước cửa sảnh gọi Uyển Sơ: “Dẫn biểu muội của ta đến đây.”
Bắp thịt gò má của Quách Thành An giật một cái, gã nâng chung trà, làm bộ làm tịch thổi thổi, nói rõ: “Thật có một người như vậy ư? Xem như hôm nay chúng ta được mở mang tầm mắt. Lâm thứ sử, nếu như người này đẹp hơn cháu gái ngài, vậy ngài không thể chen vào lương duyên người ta rồi.”
Ý nói, nếu không phải thì Lâm Nhữ ngươi không được phép xem thường cháu gái của Thứ sử một châu.
Lâm Nguyên hiểu ý, sừng sộ nói: “Nếu đẹp hơn cháu gái ta đương nhiên không phải nhiều lời nữa. Còn nếu xấu hơn, Phương nhị lang, ngươi phải cho bản thứ sử một câu trả lời thỏa đáng.”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Nhữ cười nhạt.
Quách Thành An lầm bầm: “Mỏi mắt mong chờ, Phương nhị, ngươi chớ có…” Lời còn chưa dứt, chung trà rơi xuống đất vỡ choang một tiếng, cả người gã đờ đẫn như bị điểm huyệt.
Lâm Nguyên cũng ngây ra, lẩm bẩm: “Đây là mỹ nhân trên mặt quạt thành người sống sao? Đều nghe nói mỹ nhân trên mặt quạt của họ Phương có thể thành người sống. Hóa ra đều là thật?”
Mỹ nhân đi vào được ráng chiều đỏ như màu quất soi rọi. Một thân váy áo xanh lơ tựa như mây trắng quấn lấy nàng. Áo khoác thật dài thêu ngọc lan trắng tuyệt đẹp như đong đưa trong gió. Mi mắt như trăng lạnh mờ sương, mặt mày như tuyết đọng. Thời gian như ngừng lại trong thoáng chốc, chỉ có mỹ nhân tuyệt trần như bức họa đến gần. Tay áo mỹ nhân phất phơ, lụa là đẹp nhất, y phục đẹp nhất cũng không thể tranh diễm cùng nàng. Dù ánh sáng rực rỡ hay hoa nở bừng nhất cũng không bằng phong thái duyên dáng của nàng: ưu nhã vô song, tuyệt đại phương hoa.
Mỹ nhân bước vào sảnh, trong mắt không có ai ngoài Lâm Nhữ. Mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ, vui vẻ gọi: “Nhị lang.” Hắn chạy đến chỗ Lâm Nhữ, lả lướt như bướm trắng, tà váy nhẹ tung lên làm hắn vấp ngã chúi xuống về phía trước. Lâm Nhữ sợ hãi kêu lên: “Huy nương!” Nàng vội bật dậy giơ tay đỡ lấy hắn, hai người ôm nhau thật chặt.
Trai tài gái sắc, một đôi được trời đất hòa hợp, có đền đài ca múa, lầu gác điện ngọc làm nền, thành một bài thơ triền miên, một bức họa uyển chuyển. Nếu chia cách bọn họ sẽ phải bị nhân thần phẫn nộ, trời đất không dung.
“Nhị lang, ta vui lắm, vui lắm.” Sùng Huy gọi nàng liên tục, không chỉ ôm mà còn nhảy cẫng lên như chú chó nhỏ dính cứng Lâm Nhữ không buông.
Nô tỳ hầu hạ đỏ mặt, Lâm Nguyên mất tự nhiên lúng liếng đôi mắt, cặp mắt Quách Thành An đỏ rực như muốn rỏ máu.
Lâm Nhữ để mặc Sùng Huy ôm mình, một lúc sau mới đẩy hắn ra, cười tủm tỉm nhìn hắn, dịu dàng nói: “Ta còn có khách, nàng theo Uyển Sơ về nghỉ ngơi trước đã.”
“Không chịu đâu.” Sùng Huy lắc đầu, ánh sáng trong mắt làm chói mù người khác. “Ta không tách khỏi ngài đâu, ta muốn đi theo ngài.”
Hắn nắm lấy cánh tay Lâm Nhữ, cả người lại dán lên nàng, giống như kẹo ngọt dính lấy, một khi đã dính vào sẽ kéo không ra, muốn được hòa tan trên người Lâm Nhữ.
“Không chịu nghe lời.” Lâm Nhữ khẽ trách cứ nhưng giọng nói cưng chiều nhỏ nước, chọt cái trán Sùng Huy, nhìn Lâm Nguyên mà áy náy: “Huy nương từ nhỏ được cưng chiều, được ta nâng niu đã quen nên có hơi thất lễ. Mong Lâm thứ sử không trách tội.”
“Không sao cả.” Lâm Nguyên gượng cười, liếc nhìn Quách Thành An.
“Đúng là mỹ nhân.” Quách Thành An cười mà nghiến răng nghiến lợi. Sùng Huy xinh đẹp hiếm thấy trên đời, không thể ép Lâm Nhữ nạp thêm một người nên vòng vo: “Phương nhị, không phải huynh muốn mở tiệc chúc mừng Lâm công thăng chức sao? Chọn ngày chi bằng hôm nay, không cần phải đi Nghênh Tân lâu, đầu bếp phủ đệ của huynh làm món ngon hơn nhiều, mở luôn trong phủ của huynh cho rồi. Huynh thấy sao?”
Gã vừa nói vừa nhìn Lâm Nguyên.
“Rất tốt.” Lâm Nguyên gật đầu đồng ý.
“Nếu Lâm công không chê hàn xá đơn bạc đương nhiên Nhữ vui lòng tiếp đãi.” Lâm Nhữ cười nói, căn dặn bày buổi tiệc rượu, biết Quách Thành An không cam lòng, vẫn còn muốn âm thầm quan sát Sùng Huy. Bày tiệc trong sảnh phải có đèn đuốc sáng rực, nên nàng cho thết đãi ở đình giữa ao sóng biếc lăn tăn sau vườn, lại nhìn Hà Lịch, lặng lẽ bật ngón cái, miệng nói: “Biểu ca, Lâm công là khách quý, phiền huynh phải tự mình sắp xếp.”
“Vậy để huynh.” Hà Lịch hiểu, nàng ngầm yêu cầu hắn để Phương Du Phong tránh mặt.
Đãi tiệc trong phủ thì nữ quyến phải tránh đi, nhưng Phương Du Phong là đại lang của Phương phủ nên không thể không cùng tiếp đãi. Để Phương Du Phong không có mưu toán cùng tiếp đãi sợ sẽ bị Quách Thành An dắt mũi.
Hà Lịch ra ngoài, Quách Thành An cũng nghĩ đến ngay, ngoại trừ có thể quan sát cử chỉ của mỹ nhân và Lâm Nhữ trong tiệc rượu còn có thể dắt mũi được Phương Du Phong. Chuyện đột ngột xảy ra hôm nay biết đâu Hà Lịch và Lâm Nhữ chưa kịp thu xếp ổn thỏa. Qua hôm nay Phương Du Phong bị họ dặn dò cả rồi sẽ không nói được lời thật nữa, nên gã vội đuổi theo Hà Lịch, giơ tay cản hắn: “Đợi đã, Lâm công là chỗ quen không cần phải khách sáo.” Gã nhìn Lâm Nguyên nói: “Lâm công thấy đúng không?”
“Phải đấy, Hà đại lang cùng Phương nhị lang cứ tùy tiện, đừng quá khách sáo làm gì.” Lâm Nguyên phụ họa, bước đến giúp Quách Thành An cản Hà Lịch lại.