Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
Chương 28: Thiêu Thân Vào Lửa
Chương 28 : Thiêu thân vào lửa
Hiếm khi Uyển Sơ thấy nét mặt trang nghiêm của Lâm Nhữ, thầm thấy không ổn. Nàng đã từng học cưỡi ngựa chung với Lâm Nhữ, không kịp sai người chuẩn bị xe ngựa lẫn thay quần áo, vén tà váy nhét vào quần dài bên trong, ra khỏi nhà đài Sấu Thạch, chạy vào chuồng ngựa dắt một con cưỡi đi.
Vật liệu làm quạt đều là những chất dễ cháy. Những hộ nhỏ có thể chế tạo tại nhà nhưng gia tộc làm quạt quy mô lớn thì không. Mấy trăm năm qua đều tự đặt quy định phải xây phường quạt ở nơi hẻo lánh. Phía tây bắc thành Nhuận Châu có dân cư thưa thớt nên phường quạt của ba gia tộc lớn là họ Quách, họ Phương và họ Tạ đều tập trung ở đây.
Phường quạt họ Tạ xây ở trước khu giờ đã đóng cửa chỉ còn lại một vùng hoang vắng. Qua khỏi đó là phường quạt họ Quách, và phía sau họ Quách, nằm ở đường cái Tân An là của họ Phương.
Nhiều năm trước ở đường cái Tân An, trừ họ Phương ra còn có mười mấy phường quạt tầm trung của những hộ làm quạt khác. Họ Phương ăn nên làm ra nên quy mô dần mở rộng, đến đời tổ phụ của Lâm Nhữ đã mua đứt luôn phường quạt sát cạnh. Giờ phường quạt họ Phương đã rộng lớn như phường quạt họ Tạ khi còn hưng thịnh, và lớn hơn phường quạt họ Quách rất nhiều, trông như một tứ hợp viện vuông vắn. Xà đỏ cột đen, gạch xanh làm nền nhà, ngói màu tro làm nóc, hành lang ngay lối vào là chỗ chủ nhân cùng khách thăm viếng để phương tiện di chuyển. Sảnh bắc là nơi tiếp khách, sảnh nam là khu xử lý công việc, gian khu hai là chỗ gia chủ nghỉ ngơi (1), vào bên trong nữa là nơi của các thợ làm quạt. Những căn phòng khác thì chia ra làm phòng cất vật liệu và phòng cất giữ quạt thành phẩm.
(1) Kiểu nhà tứ hợp viện đầy đủ gồm một cổng chính và ba gian. Bình thường tứ hợp viện sẽ được thiết kế “tọa bắc hướng nam” để ánh sáng luôn tràn ngập và tránh bụi bẩn vào nhà. Thường gian khu hai dùng làm nơi nghỉ ngơi cho chủ nhân.
Sân giữa trước thấp sau cao, thềm đá mỗi gian tăng thêm ba cấp, con đường giữa sân được lót bằng đá tảng trải liền, rộng rãi sáng sủa, diện tích khoảng hai trăm mẫu. Giá trị phường quạt này của họ Phương đủ để cho họ kiêu ngạo với hết thảy phú thương kếch xù ở thành Nhuận Châu.
Phường quạt nghiêm cấm vật dễ cháy nên không có phòng bếp cũng không nấu ăn, không treo đèn lồng. Dù thời hạn hoàn thành có chặt mấy cũng không cần gấp rút, trời sáng bắt đầu công việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi.
Uyển Sơ giục ngựa chạy đến cửa phường quạt, đầu đầy mồ hôi, chân cẳng mềm nhũn, run rẩy không thể xuống ngựa. Khéo sao Hà Lịch vừa ra tiễn người buôn quạt, thấy nàng liền biến sắc, sải bước chạy đến, vội hỏi: “Nhữ lang xảy ra chuyện gì sao?”
“Quách Thành An đến cùng Lâm Nguyên…” Uyển Sơ nói rất nhỏ, truyền lời Lâm Nhữ kêu hắn dẫn Huy nương về phủ, con ngươi của Hà Lịch như co rút lại, chợt ngắt lời nàng: “Ta đã biết phải làm gì. Cô vào trong hỏi Phương Thành lấy mẫu mã quạt hợp hoan mới chưa được rao bán mang về phủ để khách thưởng lãm, kéo dài thời gian cho Nhữ lang.”
Vừa nghe qua hắn đã hiểu Lâm Nhữ muốn lấy Sùng Huy làm bia đỡ.
Quách Thành An với Lâm Nguyên đồng thời đến phủ, nguyên nhân chắc chắn vì chuyện Lâm Nhữ là gái giả trai. Chúng sẽ sắp xếp mối hôn sự của Lâm Nhữ, nếu Lâm Nhữ còn cự tuyệt nữa, hai kẻ đó sẽ ép từng bước, bức nàng phải nghiệm thân.
Nếu chỉ một Quách Thành An còn ổn, giờ thêm một Lâm Nguyên, nếu không đánh đổ họ trước, sau này sẽ rơi vào thế bị động.
Sùng Huy vô cùng xinh đẹp, để nàng ta xuất hiện không chỉ khiến họ dời đi sự chú ý mà còn chặn được họng. Có một vị hôn thê tuyệt trần như vậy, những cô gái khác giống như bùn đất so với áng mây thì còn bàn hôn sự gì nữa.
Tuy rằng mỹ nhân trên mặt quạt họ Phương chưa có tiền lệ ra khỏi vườn trúc tía, nhưng chuyện gấp như kiến bò chảo nóng. Huống hồ Lâm Nhữ đã sai bảo thì không thể chống đối. Hà Lịch giống như trước đây, trước cưỡi ngựa, sau đổi xe ngựa, đánh đường vòng mấy lần thấy không có ai theo dõi mới vội đến vườn trúc tía.
Các mỹ nhân đều ở trong phòng vẽ lầu một của lầu Sơ Ảnh. Người thì vẽ, người cắn hạt dưa, người nói chuyện phiếm. Sùng Huy ngồi dựa vào cửa sổ, cả người xanh lơ, ngẩng đầu nhìn lối mòn trước cửa lầu Sơ Ảnh. Từ sau hôm gặp lại Lâm Nhữ, hắn đều như vậy. Ánh nắng chói chang sau giờ Ngọ chiếu thẳng mặt đất, lộ ra mày thưa khói nhạt, ánh mắt đượm buồn. Lúc trước luôn là một giai nhân mặc kệ chuyện đời, chỉ biết ngồi thêu vẽ, phong thái chưa từng yểu điệu mà luôn mang vẻ thanh tuyệt xuất trần; nay không say sẽ không ngủ được, mặc kệ đêm nối tiếp ngày, chỉ nhìn về một hướng.
“Chỗ này phải chú ý đến độ loang đậm nhạt, nước chảy từ trên núi, từ xa đến gần phải khác nhau…” Lan Tôn hướng dẫn một vị mỹ nhân học vẽ, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Sùng Huy, chỉ nói mấy câu đơn giản rồi để mặc mỹ nhân mà đến chỗ Sùng Huy.
“Tuy ánh nắng sau giờ Ngọ không quá gắt nhưng cứ phơi nắng mãi sẽ không tốt.” Lan Tôn dịu dàng nói, kéo tay áo Sùng Huy.
Sùng Huy kéo áo lại tránh tay nàng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào lối mòn, u buồn mở miệng: “Cô nói nhị lang là gia chủ nên chắc chắn sẽ trở lại, đã qua bao ngày rồi sao vẫn không thấy y đến.”
“Chắc là nhiều việc.” Lan Tôn bật cười, rủ mi, ánh mắt xinh đẹp lóe lên, lại ngẩng đầu, tiếng nói càng thêm dịu dàng: “Y là đàn ông, Huy nương à, ngươi có nhớ không vậy? Dù giờ y có đến thì ngươi cùng y cũng chẳng làm gì được.”
“Làm gì? Sao lại phải làm gì?” Sùng Huy không hiểu, chớp đôi mắt to tròn. “Ta cũng đâu muốn làm gì, chỉ được gặp lại y là tốt rồi.”
Lan Tôn nghẹn hồi lâu mới nói: “Ta không tốt hơn y sao?”
Sùng Huy cau mày: “Cô so sánh mình với y làm chi?” Ánh mắt của Lan Tôn vừa sáng lên thì Sùng Huy lại nói: “Không ai tốt hơn y, y là người tốt nhất.”
Lan Tôn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Sùng Huy, hốc mắt đỏ bừng không dám tin: “Huy nương, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà ta lại không bằng một người ngoài sao?”
“Nhị lang không phải người ngoài.” Sùng Huy lẩm bẩm, lờ đi nỗi mất mác của Lan Tôn. Trong đầu hắn nghĩ Lâm Nhữ thật đẹp, không biết bao giờ mới có thể gặp lại y.
Xa xa truyền đến tiếng xe lăn bánh lộc cộc, thêm cả tiếng vó ngựa, Sùng Huy vội bật dậy chạy ra ngoài cửa, tiếng xe ngựa càng gần, rất nhanh đã đến cạnh hắn, Hà Lịch dừng xe nhảy xuống ngựa.
“Nhị lang đến!” Sùng Huy sung sướng kêu lên. Gò má trắng nõn chợt đỏ ửng, môi đỏ mọng như anh đào, ánh mắt càng thêm lấp lánh. Nắng chiều rọi nghiêng, hoa thưa trúc dày, cả khu vườn yên tĩnh như bừng lên. Hắn nhảy lên tấm ván, vội vén rèm. Sùng Huy cau mày, hoài nghi mình hoa mắt, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy ai, nghi ngờ nhìn Hà Lịch mà hỏi: “Nhị lang đâu?”. Dứt lời lại vui mừng nói: “Ta biết rồi, Nhị lang ở chỗ phòng kho.” Hắn nhảy xuống tấm ván, vén váy lên cất bước chạy như bay.
“Đứng lại!” Hà Lịch quát, trên đường đi còn lo âu, sợ Sùng Huy gặp người ngoài sẽ mưu tính lâu dài để trốn thoát khỏi vườn trúc tía của họ Phương, nói mấy lời gây bất lợi với Lâm Nhữ và họ Phương. Nhưng giờ nhìn tình hình này, tuy Lâm Nhữ là con gái, về sau bại lộ sẽ khó dọn tàn cục, nhưng trước mặt có vẻ không cần lo nữa. Hà Lịch không muốn chậm trễ thêm nên nói: “Nhị lang muốn gặp cô. Mau lên xe, ta đưa cô đi gặp y.”
Sùng Huy bị Hà Lịch quát một tiếng làm sợ run người, trong mắt chỉ là tro tàn, nhưng nghe được câu sau, hắn như cây héo đợi được mùa xuân, được hơi xuân sưởi ấm. Hắn mỉm cười, vén váy lên nhảy vào xe. Người vốn xinh đẹp mà vì quá vội nên động tác trông rất thô lỗ.
“Huy nương đợi đã, chải đầu buộc tóc, thay đồ gọn gàng đã rồi đi.” Lan Tôn kêu, lúc nãy đi ra ngoài theo hắn, nàng đưa tay kéo Sùng Huy lại.
“Không cần đâu.” Sùng Huy không chờ được, rút tay nàng ra, vội vàng lên xe.
“Huy nương!” Lan Tôn cao giọng, nắm tay áo hắn, cứ chớp chớp đôi mắt.
“Làm trò gì thế? Đừng cản ta, ta muốn gặp nhị lang.” Sùng Huy gắt gỏng cố kéo tay áo ra. Lan Tôn nắm quá chặt, cánh tay hắn không hất nàng ra được liền nhíu mày, cúi đầu, há miệng cắn tơ lụa mềm mịn. Một tiếng roẹt vang lên, một góc tay áo rơi vào tay Lan Tôn, thoát được rồi hắn như con bướm trắng bay vào trong xe ngựa.
“Huy nương!” Lan Tôn la lớn.
Sùng Huy mặc kệ nàng, hắn vào thùng xe buông rèm xuống, nói với Hà Lịch: “Đi mau.”
Lan Tôn nắm chặt ván xe. Nàng nhìn Hà Lịch, Sùng Huy không chịu xuống, nàng không thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ nên phải cắn răng la lớn: “Huy nương, đừng đi mà, chúng ta ở trong vườn này mười mấy năm chưa từng gặp ai bên ngoài. Chuyến này ngươi đi sẽ lành ít dữ nhiều.”
Sùng Huy vén rèm lên nhìn nàng, lại nhìn Hà Lịch, ánh mắt long lanh vừa phiền não vừa bối rối.
Hà Lịch giật mình, với tình hình khó khăn trước mắt, không phải Sùng Huy thì không thể giải vây được. Nếu Sùng Huy không chịu thì cưỡng ép đưa người đi không ổn tí nào. Tuy mỹ nhân khác xinh đẹp nhưng vẫn không so được với Sùng Huy.
Lan Tôn vội nhìn Sùng Huy, hơi thở gấp gáp từng hồi.
Sùng Huy nắm chặt hai tay, lụa Quảng màu trắng mềm mại bồng bềnh, chân mày duyên dáng lúc nhíu lúc buông, vẻ mặt lúc vui lúc buồn.
Lan Tôn và Hà Lịch đều nhìn hắn với tâm tư bất đồng nhưng tâm trạng lo lắng như nhau.
Nhịp tim của Sùng Huy bất ổn, không dựa được trời không rơi xuống đất, cứ lửng lơ như không có chỗ bám víu, thần hồn bất định. Ngẫm một hồi lâu, thật ra chỉ là chốc lát, hắn mím môi nhìn Lan Tôn, nói lời kiên định: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn gặp nhị lang.” Hắn ngồi vào khoang xe, vẫy tay với Hà Lịch: “Đi thôi.”
Hà Lịch nhẹ nhõm, đẩy Lan Tôn qua một bên, kéo cương ngựa quay đầu, vội vã chạy xe.
Chương 28 : Thiêu thân vào lửa
Hiếm khi Uyển Sơ thấy nét mặt trang nghiêm của Lâm Nhữ, thầm thấy không ổn. Nàng đã từng học cưỡi ngựa chung với Lâm Nhữ, không kịp sai người chuẩn bị xe ngựa lẫn thay quần áo, vén tà váy nhét vào quần dài bên trong, ra khỏi nhà đài Sấu Thạch, chạy vào chuồng ngựa dắt một con cưỡi đi.
Vật liệu làm quạt đều là những chất dễ cháy. Những hộ nhỏ có thể chế tạo tại nhà nhưng gia tộc làm quạt quy mô lớn thì không. Mấy trăm năm qua đều tự đặt quy định phải xây phường quạt ở nơi hẻo lánh. Phía tây bắc thành Nhuận Châu có dân cư thưa thớt nên phường quạt của ba gia tộc lớn là họ Quách, họ Phương và họ Tạ đều tập trung ở đây.
Phường quạt họ Tạ xây ở trước khu giờ đã đóng cửa chỉ còn lại một vùng hoang vắng. Qua khỏi đó là phường quạt họ Quách, và phía sau họ Quách, nằm ở đường cái Tân An là của họ Phương.
Nhiều năm trước ở đường cái Tân An, trừ họ Phương ra còn có mười mấy phường quạt tầm trung của những hộ làm quạt khác. Họ Phương ăn nên làm ra nên quy mô dần mở rộng, đến đời tổ phụ của Lâm Nhữ đã mua đứt luôn phường quạt sát cạnh. Giờ phường quạt họ Phương đã rộng lớn như phường quạt họ Tạ khi còn hưng thịnh, và lớn hơn phường quạt họ Quách rất nhiều, trông như một tứ hợp viện vuông vắn. Xà đỏ cột đen, gạch xanh làm nền nhà, ngói màu tro làm nóc, hành lang ngay lối vào là chỗ chủ nhân cùng khách thăm viếng để phương tiện di chuyển. Sảnh bắc là nơi tiếp khách, sảnh nam là khu xử lý công việc, gian khu hai là chỗ gia chủ nghỉ ngơi (1), vào bên trong nữa là nơi của các thợ làm quạt. Những căn phòng khác thì chia ra làm phòng cất vật liệu và phòng cất giữ quạt thành phẩm.
(1) Kiểu nhà tứ hợp viện đầy đủ gồm một cổng chính và ba gian. Bình thường tứ hợp viện sẽ được thiết kế “tọa bắc hướng nam” để ánh sáng luôn tràn ngập và tránh bụi bẩn vào nhà. Thường gian khu hai dùng làm nơi nghỉ ngơi cho chủ nhân.
Sân giữa trước thấp sau cao, thềm đá mỗi gian tăng thêm ba cấp, con đường giữa sân được lót bằng đá tảng trải liền, rộng rãi sáng sủa, diện tích khoảng hai trăm mẫu. Giá trị phường quạt này của họ Phương đủ để cho họ kiêu ngạo với hết thảy phú thương kếch xù ở thành Nhuận Châu.
Phường quạt nghiêm cấm vật dễ cháy nên không có phòng bếp cũng không nấu ăn, không treo đèn lồng. Dù thời hạn hoàn thành có chặt mấy cũng không cần gấp rút, trời sáng bắt đầu công việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi.
Uyển Sơ giục ngựa chạy đến cửa phường quạt, đầu đầy mồ hôi, chân cẳng mềm nhũn, run rẩy không thể xuống ngựa. Khéo sao Hà Lịch vừa ra tiễn người buôn quạt, thấy nàng liền biến sắc, sải bước chạy đến, vội hỏi: “Nhữ lang xảy ra chuyện gì sao?”
“Quách Thành An đến cùng Lâm Nguyên…” Uyển Sơ nói rất nhỏ, truyền lời Lâm Nhữ kêu hắn dẫn Huy nương về phủ, con ngươi của Hà Lịch như co rút lại, chợt ngắt lời nàng: “Ta đã biết phải làm gì. Cô vào trong hỏi Phương Thành lấy mẫu mã quạt hợp hoan mới chưa được rao bán mang về phủ để khách thưởng lãm, kéo dài thời gian cho Nhữ lang.”
Vừa nghe qua hắn đã hiểu Lâm Nhữ muốn lấy Sùng Huy làm bia đỡ.
Quách Thành An với Lâm Nguyên đồng thời đến phủ, nguyên nhân chắc chắn vì chuyện Lâm Nhữ là gái giả trai. Chúng sẽ sắp xếp mối hôn sự của Lâm Nhữ, nếu Lâm Nhữ còn cự tuyệt nữa, hai kẻ đó sẽ ép từng bước, bức nàng phải nghiệm thân.
Nếu chỉ một Quách Thành An còn ổn, giờ thêm một Lâm Nguyên, nếu không đánh đổ họ trước, sau này sẽ rơi vào thế bị động.
Sùng Huy vô cùng xinh đẹp, để nàng ta xuất hiện không chỉ khiến họ dời đi sự chú ý mà còn chặn được họng. Có một vị hôn thê tuyệt trần như vậy, những cô gái khác giống như bùn đất so với áng mây thì còn bàn hôn sự gì nữa.
Tuy rằng mỹ nhân trên mặt quạt họ Phương chưa có tiền lệ ra khỏi vườn trúc tía, nhưng chuyện gấp như kiến bò chảo nóng. Huống hồ Lâm Nhữ đã sai bảo thì không thể chống đối. Hà Lịch giống như trước đây, trước cưỡi ngựa, sau đổi xe ngựa, đánh đường vòng mấy lần thấy không có ai theo dõi mới vội đến vườn trúc tía.
Các mỹ nhân đều ở trong phòng vẽ lầu một của lầu Sơ Ảnh. Người thì vẽ, người cắn hạt dưa, người nói chuyện phiếm. Sùng Huy ngồi dựa vào cửa sổ, cả người xanh lơ, ngẩng đầu nhìn lối mòn trước cửa lầu Sơ Ảnh. Từ sau hôm gặp lại Lâm Nhữ, hắn đều như vậy. Ánh nắng chói chang sau giờ Ngọ chiếu thẳng mặt đất, lộ ra mày thưa khói nhạt, ánh mắt đượm buồn. Lúc trước luôn là một giai nhân mặc kệ chuyện đời, chỉ biết ngồi thêu vẽ, phong thái chưa từng yểu điệu mà luôn mang vẻ thanh tuyệt xuất trần; nay không say sẽ không ngủ được, mặc kệ đêm nối tiếp ngày, chỉ nhìn về một hướng.
“Chỗ này phải chú ý đến độ loang đậm nhạt, nước chảy từ trên núi, từ xa đến gần phải khác nhau…” Lan Tôn hướng dẫn một vị mỹ nhân học vẽ, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Sùng Huy, chỉ nói mấy câu đơn giản rồi để mặc mỹ nhân mà đến chỗ Sùng Huy.
“Tuy ánh nắng sau giờ Ngọ không quá gắt nhưng cứ phơi nắng mãi sẽ không tốt.” Lan Tôn dịu dàng nói, kéo tay áo Sùng Huy.
Sùng Huy kéo áo lại tránh tay nàng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào lối mòn, u buồn mở miệng: “Cô nói nhị lang là gia chủ nên chắc chắn sẽ trở lại, đã qua bao ngày rồi sao vẫn không thấy y đến.”
“Chắc là nhiều việc.” Lan Tôn bật cười, rủ mi, ánh mắt xinh đẹp lóe lên, lại ngẩng đầu, tiếng nói càng thêm dịu dàng: “Y là đàn ông, Huy nương à, ngươi có nhớ không vậy? Dù giờ y có đến thì ngươi cùng y cũng chẳng làm gì được.”
“Làm gì? Sao lại phải làm gì?” Sùng Huy không hiểu, chớp đôi mắt to tròn. “Ta cũng đâu muốn làm gì, chỉ được gặp lại y là tốt rồi.”
Lan Tôn nghẹn hồi lâu mới nói: “Ta không tốt hơn y sao?”
Sùng Huy cau mày: “Cô so sánh mình với y làm chi?” Ánh mắt của Lan Tôn vừa sáng lên thì Sùng Huy lại nói: “Không ai tốt hơn y, y là người tốt nhất.”
Lan Tôn ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Sùng Huy, hốc mắt đỏ bừng không dám tin: “Huy nương, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà ta lại không bằng một người ngoài sao?”
“Nhị lang không phải người ngoài.” Sùng Huy lẩm bẩm, lờ đi nỗi mất mác của Lan Tôn. Trong đầu hắn nghĩ Lâm Nhữ thật đẹp, không biết bao giờ mới có thể gặp lại y.
Xa xa truyền đến tiếng xe lăn bánh lộc cộc, thêm cả tiếng vó ngựa, Sùng Huy vội bật dậy chạy ra ngoài cửa, tiếng xe ngựa càng gần, rất nhanh đã đến cạnh hắn, Hà Lịch dừng xe nhảy xuống ngựa.
“Nhị lang đến!” Sùng Huy sung sướng kêu lên. Gò má trắng nõn chợt đỏ ửng, môi đỏ mọng như anh đào, ánh mắt càng thêm lấp lánh. Nắng chiều rọi nghiêng, hoa thưa trúc dày, cả khu vườn yên tĩnh như bừng lên. Hắn nhảy lên tấm ván, vội vén rèm. Sùng Huy cau mày, hoài nghi mình hoa mắt, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy ai, nghi ngờ nhìn Hà Lịch mà hỏi: “Nhị lang đâu?”. Dứt lời lại vui mừng nói: “Ta biết rồi, Nhị lang ở chỗ phòng kho.” Hắn nhảy xuống tấm ván, vén váy lên cất bước chạy như bay.
“Đứng lại!” Hà Lịch quát, trên đường đi còn lo âu, sợ Sùng Huy gặp người ngoài sẽ mưu tính lâu dài để trốn thoát khỏi vườn trúc tía của họ Phương, nói mấy lời gây bất lợi với Lâm Nhữ và họ Phương. Nhưng giờ nhìn tình hình này, tuy Lâm Nhữ là con gái, về sau bại lộ sẽ khó dọn tàn cục, nhưng trước mặt có vẻ không cần lo nữa. Hà Lịch không muốn chậm trễ thêm nên nói: “Nhị lang muốn gặp cô. Mau lên xe, ta đưa cô đi gặp y.”
Sùng Huy bị Hà Lịch quát một tiếng làm sợ run người, trong mắt chỉ là tro tàn, nhưng nghe được câu sau, hắn như cây héo đợi được mùa xuân, được hơi xuân sưởi ấm. Hắn mỉm cười, vén váy lên nhảy vào xe. Người vốn xinh đẹp mà vì quá vội nên động tác trông rất thô lỗ.
“Huy nương đợi đã, chải đầu buộc tóc, thay đồ gọn gàng đã rồi đi.” Lan Tôn kêu, lúc nãy đi ra ngoài theo hắn, nàng đưa tay kéo Sùng Huy lại.
“Không cần đâu.” Sùng Huy không chờ được, rút tay nàng ra, vội vàng lên xe.
“Huy nương!” Lan Tôn cao giọng, nắm tay áo hắn, cứ chớp chớp đôi mắt.
“Làm trò gì thế? Đừng cản ta, ta muốn gặp nhị lang.” Sùng Huy gắt gỏng cố kéo tay áo ra. Lan Tôn nắm quá chặt, cánh tay hắn không hất nàng ra được liền nhíu mày, cúi đầu, há miệng cắn tơ lụa mềm mịn. Một tiếng roẹt vang lên, một góc tay áo rơi vào tay Lan Tôn, thoát được rồi hắn như con bướm trắng bay vào trong xe ngựa.
“Huy nương!” Lan Tôn la lớn.
Sùng Huy mặc kệ nàng, hắn vào thùng xe buông rèm xuống, nói với Hà Lịch: “Đi mau.”
Lan Tôn nắm chặt ván xe. Nàng nhìn Hà Lịch, Sùng Huy không chịu xuống, nàng không thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ nên phải cắn răng la lớn: “Huy nương, đừng đi mà, chúng ta ở trong vườn này mười mấy năm chưa từng gặp ai bên ngoài. Chuyến này ngươi đi sẽ lành ít dữ nhiều.”
Sùng Huy vén rèm lên nhìn nàng, lại nhìn Hà Lịch, ánh mắt long lanh vừa phiền não vừa bối rối.
Hà Lịch giật mình, với tình hình khó khăn trước mắt, không phải Sùng Huy thì không thể giải vây được. Nếu Sùng Huy không chịu thì cưỡng ép đưa người đi không ổn tí nào. Tuy mỹ nhân khác xinh đẹp nhưng vẫn không so được với Sùng Huy.
Lan Tôn vội nhìn Sùng Huy, hơi thở gấp gáp từng hồi.
Sùng Huy nắm chặt hai tay, lụa Quảng màu trắng mềm mại bồng bềnh, chân mày duyên dáng lúc nhíu lúc buông, vẻ mặt lúc vui lúc buồn.
Lan Tôn và Hà Lịch đều nhìn hắn với tâm tư bất đồng nhưng tâm trạng lo lắng như nhau.
Nhịp tim của Sùng Huy bất ổn, không dựa được trời không rơi xuống đất, cứ lửng lơ như không có chỗ bám víu, thần hồn bất định. Ngẫm một hồi lâu, thật ra chỉ là chốc lát, hắn mím môi nhìn Lan Tôn, nói lời kiên định: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn gặp nhị lang.” Hắn ngồi vào khoang xe, vẫy tay với Hà Lịch: “Đi thôi.”
Hà Lịch nhẹ nhõm, đẩy Lan Tôn qua một bên, kéo cương ngựa quay đầu, vội vã chạy xe.
Bình luận facebook