Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Chuyện Trò Vui Vẻ
Chương 27 : Chuyện trò vui vẻ
Giữa phòng lớn của sảnh Kim Xương là lò xông hương bằng đồng đỏ chạm trổ hoa văn hình dơi, đang xông mùi hương được điều chế từ trầm hương, đàn hương, long não và xạ hương. Mùi thơm ẩn hiện xuất trần, làn khói như mơ. Sau bục ghế trên là bức bình phong liền đất được chạm trổ tử đàn khảm vàng, trên nóc phòng mành sa giao tiêu nửa che nửa rủ, vô cùng nguy nga lộng lẫy.
Hà Lịch không có ở đây, Phương Du Phong đã ra ngoài, Lâm Nhữ thì chưa đến. Phương Vị mời Quách Thành An cùng Lâm Nguyên ngồi ở ghế khách đợi, sai nô tỳ dâng trà hầu hạ.
Quách Thành An cũng không vội gì, nâng chung trà uống từng ngụm nhỏ học theo phong thái ngày thường của Lâm Nhữ.
Bỗng gã phát hiện, Lâm Nguyên ở bên cạnh đã nhìn ra gì đó, vốn ngồi thẳng lưng nghiêm túc bỗng hơi khom, chân mày cũng chau lại lộ vẻ bất an.
“Lâm công sao thế?” Quách Thành An cười nhìn Lâm Nguyên. “Họ Phương cũng chỉ là một thương hộ còn Lâm công lại là thứ sử Nhuận Châu, quan ngũ phẩm triều đình.”
Cơ thể Quách Thành An cường tráng, mặt chữ điền lông mày rậm, khi cười trông khá ôn nhã.
Cảm giác khó chịu của Lâm Nguyên càng tăng lên.
Trên người Lâm Nguyên là áo bào mới toanh bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ tươi, đai vàng mười một khoen (1), là trang phục oai phong lẫm liệt của một vị quan ngũ phẩm, nhưng vẫn chột dạ không ngẩng cao đầu được.
(1) Khoen: vòng nhỏ, thường làm bằng kim loại, để giữ chặt hoặc để móc vào vật khác.
Họ Phương cũng không phải thương hộ bình thường. Mà thương hộ cũng chưa chắc không thể chi phối sự thăng tiến của quan viên.
Chức quan ngũ phẩm thứ sử Nhuận Châu này là nhờ vào họ Quách dùng mười nghìn lượng vàng giúp Lâm Nguyên giắt mối liên hệ mà có được.
Quách Thành An ghé thăm phủ thứ sử mang lễ hậu hĩnh, hỏi thăm gã nguyên nhân cái chết của Lỗ Huyền. Liên quan đến an nguy bản thân nên gã không tiết lộ nửa chữ. Quách Thành An lại nói muốn bỏ tiền ra giúp gã thăng quan, rồi sau khi gã thăng chức phải miễn giảm thuế má cho phường quạt họ Quách và giúp họ Quách trị họ Phương.
Lâm Nguyên luôn sợ Phương Lâm Nhữ sẽ truy cứu việc gã dùng trọng hình với Phương Đức Thanh. Cái chết quá kỳ quặc của Lỗ Huyền đã cho thấy cơ mưu của Lâm Nhữ không thể khinh thường. Gã ngày đêm bất an, còn muốn dập họ Phương ép chết Lâm Nhữ hơn cả Quách Thành An. Chuyện miễn giảm thuế má chỉ là vặt vãnh. Lúc trước gã đã giúp Lỗ Huyền ém không ít sổ sách tiền thuế, thủ đoạn đã quen tay. Trước đây gã luôn nịnh nọt lấy lòng Lỗ Huyền vì mục đích thăng quan phát tài. Việc Quách Thành An đồng ý bỏ tiền giúp gã thăng quan đúng là cầu còn không được, nên hai người ăn ý hợp tác.
Quách Thành An vui vẻ ngồi chờ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Gã ngoảnh đầu nhìn lại, tay bưng chung trà hơi căng thẳng.
Lâm Nhữ đến, không mặc hồ bào như ngày thường mà là một chiếc áo dài tà rộng màu xanh biếc may bằng tơ Phủ Châu, chỉ bạc thêu chìm một đóa bảo liên lớn (2). Áo giữa màu xanh lơ, đai lưng buộc lỏng dệt hình cành sen, tơ lụa xanh biếc làm chuôi ngọc bội hình rồng ngậm ngọc, túi thơm đan bằng tơ ngũ sắc. Nàng rảo bước đến như một làn gió, khiến cho trăng hoa đất trời cũng phải ngây người nhìn chàng công tử vô song được tạo hóa coi trọng.
(2) 宝相花: hoa bảo tương, hay còn gọi là hoa bảo tiên hay hoa bảo liên, là một kiểu hoa văn được xem như là một trong ba điều tượng trưng cho may mắn an lành, thịnh hành vào khoảng thời Tùy – Đường, hoa văn thường thêu hình một đóa hoa sen hay mẫu đơn lớn làm chính.
Lâm Nhữ mặc cái gì cũng đẹp, người đẹp vì lụa, lụa tôn dáng người, hấp dẫn ánh mắt mọi người đến mức chỉ cần xuất hiện sẽ rước lấy bao nhiêu sự ghen ghét lẫn đố kị.
Trong lòng Quách Thành An muốn giày vò người trước mắt này thật thỏa thuê, tưởng tượng đến dáng vẻ cầu xin tha thứ của người này một chút, gã cố bình tĩnh lại.
Lâm Nhữ bước vào sảnh Kim Xương, chắp tay chào Lâm Nguyên trước, cười mỉm: “Không biết Lâm chủ bộ ghé nên không tiếp đón từ xa, mong thứ tội cho.”
“Sử bộ đã đưa công văn phong Lâm công làm thứ sử Nhuận Châu. Phương nhị, huynh nên đổi cách gọi.” Quách Thành An trơ tráo nghiêm mặt nói.
Lâm Nguyên thăng chức!
Lòng Lâm Nhữ thoáng hoảng hốt nhưng không để lộ ra trên mặt. Nụ cười càng rạng rỡ hơn, luôn miệng chúc mừng: “Một việc đáng chúc mừng như vậy, Nhữ muốn làm chủ mời Lâm thứ sử đến Nghênh Tân lâu uống rượu, Quách huynh cũng cùng đi thế nào?”
“Tất nhiên phải uống rượu mừng rồi, nhưng chưa cần vội. Hôm nay ta cùng Lâm công đến đây là có việc khác.” Quách Thành An cười hà hà sáp lại gần Lâm Nhữ ngửi ngửi, híp mắt nói: “Phương nhị, sao người huynh thơm như người thiếu nữ vậy?”
“Thơm lắm sao?” Lâm Nhữ không né mà nâng tay áo lên ngửi thử, híp mắt lại như say mê: “Đúng là rất thơm. Đây là mùi chà là, lấy một ít lá linh lăng, cam tùng, đàn hương trắng, đinh hương, mai trắng nữa mài ra xong hòa trộn bỏ vào trong túi thơm, luôn đặt trong ống tay áo thì luôn thơm nức như vậy. Nếu Quách huynh thích thì để ta sai người điều chế cho huynh một túi.”
Nàng dứt lời, liếc Quách Thành An, lại lắc đầu nói: “Có điều theo như Nhữ thấy thì Quách huynh không hợp xài hương đâu. Nhữ dùng hương, là mỹ nhân tuyệt sắc; còn Quách huynh dùng chỉ e chẳng khác nào… chó Ngao cài hoa.”
Câu cuối còn cố ý cao giọng cùng mấy tiếng tặc lưỡi.
Thoáng chốc, gương mặt ngăm ngăm của Quách Thành An vừa đen vừa đỏ, Lâm Nhữ không đẩy gã ra mà tự lui mấy bước.
“Nhữ lỡ lời.” Lâm Nhữ cười xòa, nhìn về phía Lâm Nguyên, hơi thấp giọng nói: “Thứ sử ngài nhìn xem, việc này chắc ngài không thể trách Nhữ? Quách huynh thật sự không hợp dùng hương chà là đúng chứ?”
Lâm Nguyên không rõ mùi chà là thế nào, bổng lộc của chủ bộ lúc trước không chi trả được cho cuộc sống xa hoa. Gã mới nhậm chức thứ sử vẫn chưa kịp tham ô tiền tài. Sức vóc của Quách Thành An cường tráng, đương nhiên chênh lệch hẳn với một Phương Lâm Nhữ phong nhã, thứ Lâm Nhữ có thể dùng đúng là Quách Thành An không hợp sử dụng. Gã không phản bác, càng không thể hùa theo Lâm Nhữ cười cợt Quách Thành An nên cười khan bảo: “Từ lâu đã nghe danh Phương nhị lang phóng khoáng nói năng dí dỏm, giờ gặp quả đúng là thế.”
“Đa tạ Lâm thứ sử khen ngợi.” Lâm Nhữ không hề khiêm tốn nhận lời khách sáo, vén bào ngồi xuống thật phong độ, ngoắc tay gọi nô tỳ dâng trà. Nàng nói: “Nhữ ít huynh đệ, phải biết săn sóc phụ mẫu san sẻ gánh nặng, miệng lưỡi không thể vụng về. Vẫn là Quách huynh sướng, không tính đến tỷ muội thì huynh đệ đã mười mấy người, chia ra mỗi ngày một người săn sóc cho phụ mẫu, phải nửa tháng mới đến lượt Quách huynh nên có thể lười biếng được.”
Quách Thành An hận nhất là Quách Tiếu Minh chiều chuộng thị thiếp mà hời hợt mẫu thân của gã. Gã không có một đệ đệ hay muội muội cùng thân mẫu nào, hận không thể đuổi hết ra khỏi phủ. Hễ Quách Tiếu Minh còn sống thì gã không cách nào tống khứ được bọn chúng. Mỗi một thời khắc đều oán hận mấy đứa đệ đệ cùng muội muội này, đứa vô năng chỉ biết tiêu xài, đứa có tài lại phải đề phòng nó không an phận muốn tranh chức gia chủ. Lời này của Lâm Nhữ chẳng khác nào cho gã một bạt tai, gương mặt gã càng thêm đỏ, tưởng chừng sắp tím ngắt như trái cà.
Lâm Nhữ hết ngưỡng mộ nhà họ Quách hưng vượng, lại ngợi ca Lâm Nguyên tài giỏi, có gã làm thứ sử Nhuận Châu đúng là phúc của trăm họ trong thành.
Lâm Nguyên khiêm tốn. Miệng lưỡi Lâm Nhữ như bôi mật càng thêm chân thành niềm nở, vừa nói chuyện vừa sai nô tỳ châm trà mới mời Lâm Nguyên thưởng thức. Trà ngon các nơi Đại Đường chỉ cần họ Phương muốn là có, thưởng thức vị trà mới lại dâng lên điểm tâm tinh xảo.
Mấy lần Quách Thành An muốn chen vào đều bị Lâm Nhữ cắt đứt. Khổ cái không phải nàng cướp lời mà đề tài luôn xoay về Lâm Nguyên, dù sao Quách Thành An cũng phải nể mặt mũi của Lâm Nguyên nên không thể chen ngang được. Con ngươi của gã cứ đảo, thầm nghĩ Lâm Nhữ cứ nói viển vông rồi cũng đến lúc phải dừng.
Chương 27 : Chuyện trò vui vẻ
Giữa phòng lớn của sảnh Kim Xương là lò xông hương bằng đồng đỏ chạm trổ hoa văn hình dơi, đang xông mùi hương được điều chế từ trầm hương, đàn hương, long não và xạ hương. Mùi thơm ẩn hiện xuất trần, làn khói như mơ. Sau bục ghế trên là bức bình phong liền đất được chạm trổ tử đàn khảm vàng, trên nóc phòng mành sa giao tiêu nửa che nửa rủ, vô cùng nguy nga lộng lẫy.
Hà Lịch không có ở đây, Phương Du Phong đã ra ngoài, Lâm Nhữ thì chưa đến. Phương Vị mời Quách Thành An cùng Lâm Nguyên ngồi ở ghế khách đợi, sai nô tỳ dâng trà hầu hạ.
Quách Thành An cũng không vội gì, nâng chung trà uống từng ngụm nhỏ học theo phong thái ngày thường của Lâm Nhữ.
Bỗng gã phát hiện, Lâm Nguyên ở bên cạnh đã nhìn ra gì đó, vốn ngồi thẳng lưng nghiêm túc bỗng hơi khom, chân mày cũng chau lại lộ vẻ bất an.
“Lâm công sao thế?” Quách Thành An cười nhìn Lâm Nguyên. “Họ Phương cũng chỉ là một thương hộ còn Lâm công lại là thứ sử Nhuận Châu, quan ngũ phẩm triều đình.”
Cơ thể Quách Thành An cường tráng, mặt chữ điền lông mày rậm, khi cười trông khá ôn nhã.
Cảm giác khó chịu của Lâm Nguyên càng tăng lên.
Trên người Lâm Nguyên là áo bào mới toanh bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ tươi, đai vàng mười một khoen (1), là trang phục oai phong lẫm liệt của một vị quan ngũ phẩm, nhưng vẫn chột dạ không ngẩng cao đầu được.
(1) Khoen: vòng nhỏ, thường làm bằng kim loại, để giữ chặt hoặc để móc vào vật khác.
Họ Phương cũng không phải thương hộ bình thường. Mà thương hộ cũng chưa chắc không thể chi phối sự thăng tiến của quan viên.
Chức quan ngũ phẩm thứ sử Nhuận Châu này là nhờ vào họ Quách dùng mười nghìn lượng vàng giúp Lâm Nguyên giắt mối liên hệ mà có được.
Quách Thành An ghé thăm phủ thứ sử mang lễ hậu hĩnh, hỏi thăm gã nguyên nhân cái chết của Lỗ Huyền. Liên quan đến an nguy bản thân nên gã không tiết lộ nửa chữ. Quách Thành An lại nói muốn bỏ tiền ra giúp gã thăng quan, rồi sau khi gã thăng chức phải miễn giảm thuế má cho phường quạt họ Quách và giúp họ Quách trị họ Phương.
Lâm Nguyên luôn sợ Phương Lâm Nhữ sẽ truy cứu việc gã dùng trọng hình với Phương Đức Thanh. Cái chết quá kỳ quặc của Lỗ Huyền đã cho thấy cơ mưu của Lâm Nhữ không thể khinh thường. Gã ngày đêm bất an, còn muốn dập họ Phương ép chết Lâm Nhữ hơn cả Quách Thành An. Chuyện miễn giảm thuế má chỉ là vặt vãnh. Lúc trước gã đã giúp Lỗ Huyền ém không ít sổ sách tiền thuế, thủ đoạn đã quen tay. Trước đây gã luôn nịnh nọt lấy lòng Lỗ Huyền vì mục đích thăng quan phát tài. Việc Quách Thành An đồng ý bỏ tiền giúp gã thăng quan đúng là cầu còn không được, nên hai người ăn ý hợp tác.
Quách Thành An vui vẻ ngồi chờ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Gã ngoảnh đầu nhìn lại, tay bưng chung trà hơi căng thẳng.
Lâm Nhữ đến, không mặc hồ bào như ngày thường mà là một chiếc áo dài tà rộng màu xanh biếc may bằng tơ Phủ Châu, chỉ bạc thêu chìm một đóa bảo liên lớn (2). Áo giữa màu xanh lơ, đai lưng buộc lỏng dệt hình cành sen, tơ lụa xanh biếc làm chuôi ngọc bội hình rồng ngậm ngọc, túi thơm đan bằng tơ ngũ sắc. Nàng rảo bước đến như một làn gió, khiến cho trăng hoa đất trời cũng phải ngây người nhìn chàng công tử vô song được tạo hóa coi trọng.
(2) 宝相花: hoa bảo tương, hay còn gọi là hoa bảo tiên hay hoa bảo liên, là một kiểu hoa văn được xem như là một trong ba điều tượng trưng cho may mắn an lành, thịnh hành vào khoảng thời Tùy – Đường, hoa văn thường thêu hình một đóa hoa sen hay mẫu đơn lớn làm chính.
Lâm Nhữ mặc cái gì cũng đẹp, người đẹp vì lụa, lụa tôn dáng người, hấp dẫn ánh mắt mọi người đến mức chỉ cần xuất hiện sẽ rước lấy bao nhiêu sự ghen ghét lẫn đố kị.
Trong lòng Quách Thành An muốn giày vò người trước mắt này thật thỏa thuê, tưởng tượng đến dáng vẻ cầu xin tha thứ của người này một chút, gã cố bình tĩnh lại.
Lâm Nhữ bước vào sảnh Kim Xương, chắp tay chào Lâm Nguyên trước, cười mỉm: “Không biết Lâm chủ bộ ghé nên không tiếp đón từ xa, mong thứ tội cho.”
“Sử bộ đã đưa công văn phong Lâm công làm thứ sử Nhuận Châu. Phương nhị, huynh nên đổi cách gọi.” Quách Thành An trơ tráo nghiêm mặt nói.
Lâm Nguyên thăng chức!
Lòng Lâm Nhữ thoáng hoảng hốt nhưng không để lộ ra trên mặt. Nụ cười càng rạng rỡ hơn, luôn miệng chúc mừng: “Một việc đáng chúc mừng như vậy, Nhữ muốn làm chủ mời Lâm thứ sử đến Nghênh Tân lâu uống rượu, Quách huynh cũng cùng đi thế nào?”
“Tất nhiên phải uống rượu mừng rồi, nhưng chưa cần vội. Hôm nay ta cùng Lâm công đến đây là có việc khác.” Quách Thành An cười hà hà sáp lại gần Lâm Nhữ ngửi ngửi, híp mắt nói: “Phương nhị, sao người huynh thơm như người thiếu nữ vậy?”
“Thơm lắm sao?” Lâm Nhữ không né mà nâng tay áo lên ngửi thử, híp mắt lại như say mê: “Đúng là rất thơm. Đây là mùi chà là, lấy một ít lá linh lăng, cam tùng, đàn hương trắng, đinh hương, mai trắng nữa mài ra xong hòa trộn bỏ vào trong túi thơm, luôn đặt trong ống tay áo thì luôn thơm nức như vậy. Nếu Quách huynh thích thì để ta sai người điều chế cho huynh một túi.”
Nàng dứt lời, liếc Quách Thành An, lại lắc đầu nói: “Có điều theo như Nhữ thấy thì Quách huynh không hợp xài hương đâu. Nhữ dùng hương, là mỹ nhân tuyệt sắc; còn Quách huynh dùng chỉ e chẳng khác nào… chó Ngao cài hoa.”
Câu cuối còn cố ý cao giọng cùng mấy tiếng tặc lưỡi.
Thoáng chốc, gương mặt ngăm ngăm của Quách Thành An vừa đen vừa đỏ, Lâm Nhữ không đẩy gã ra mà tự lui mấy bước.
“Nhữ lỡ lời.” Lâm Nhữ cười xòa, nhìn về phía Lâm Nguyên, hơi thấp giọng nói: “Thứ sử ngài nhìn xem, việc này chắc ngài không thể trách Nhữ? Quách huynh thật sự không hợp dùng hương chà là đúng chứ?”
Lâm Nguyên không rõ mùi chà là thế nào, bổng lộc của chủ bộ lúc trước không chi trả được cho cuộc sống xa hoa. Gã mới nhậm chức thứ sử vẫn chưa kịp tham ô tiền tài. Sức vóc của Quách Thành An cường tráng, đương nhiên chênh lệch hẳn với một Phương Lâm Nhữ phong nhã, thứ Lâm Nhữ có thể dùng đúng là Quách Thành An không hợp sử dụng. Gã không phản bác, càng không thể hùa theo Lâm Nhữ cười cợt Quách Thành An nên cười khan bảo: “Từ lâu đã nghe danh Phương nhị lang phóng khoáng nói năng dí dỏm, giờ gặp quả đúng là thế.”
“Đa tạ Lâm thứ sử khen ngợi.” Lâm Nhữ không hề khiêm tốn nhận lời khách sáo, vén bào ngồi xuống thật phong độ, ngoắc tay gọi nô tỳ dâng trà. Nàng nói: “Nhữ ít huynh đệ, phải biết săn sóc phụ mẫu san sẻ gánh nặng, miệng lưỡi không thể vụng về. Vẫn là Quách huynh sướng, không tính đến tỷ muội thì huynh đệ đã mười mấy người, chia ra mỗi ngày một người săn sóc cho phụ mẫu, phải nửa tháng mới đến lượt Quách huynh nên có thể lười biếng được.”
Quách Thành An hận nhất là Quách Tiếu Minh chiều chuộng thị thiếp mà hời hợt mẫu thân của gã. Gã không có một đệ đệ hay muội muội cùng thân mẫu nào, hận không thể đuổi hết ra khỏi phủ. Hễ Quách Tiếu Minh còn sống thì gã không cách nào tống khứ được bọn chúng. Mỗi một thời khắc đều oán hận mấy đứa đệ đệ cùng muội muội này, đứa vô năng chỉ biết tiêu xài, đứa có tài lại phải đề phòng nó không an phận muốn tranh chức gia chủ. Lời này của Lâm Nhữ chẳng khác nào cho gã một bạt tai, gương mặt gã càng thêm đỏ, tưởng chừng sắp tím ngắt như trái cà.
Lâm Nhữ hết ngưỡng mộ nhà họ Quách hưng vượng, lại ngợi ca Lâm Nguyên tài giỏi, có gã làm thứ sử Nhuận Châu đúng là phúc của trăm họ trong thành.
Lâm Nguyên khiêm tốn. Miệng lưỡi Lâm Nhữ như bôi mật càng thêm chân thành niềm nở, vừa nói chuyện vừa sai nô tỳ châm trà mới mời Lâm Nguyên thưởng thức. Trà ngon các nơi Đại Đường chỉ cần họ Phương muốn là có, thưởng thức vị trà mới lại dâng lên điểm tâm tinh xảo.
Mấy lần Quách Thành An muốn chen vào đều bị Lâm Nhữ cắt đứt. Khổ cái không phải nàng cướp lời mà đề tài luôn xoay về Lâm Nguyên, dù sao Quách Thành An cũng phải nể mặt mũi của Lâm Nguyên nên không thể chen ngang được. Con ngươi của gã cứ đảo, thầm nghĩ Lâm Nhữ cứ nói viển vông rồi cũng đến lúc phải dừng.