Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-26
Chương 26: Mượn Rượu Giải Sầu
Chương 26 : Mượn rượu giải sầu
Lâm Nhữ không biết chuyện ban đêm Quách Thành An có ý đồ leo vào tường Phương phủ. Nàng còn đang căng dây thần kinh đề phòng gã vạch trần thân phận gái giả trai của nàng, nhưng thấy bên gã vẫn chẳng có động tĩnh nên rồi cũng bỏ qua một bên.
Hết tang sự rồi những chuyện tạm gác lại phải được xử lý. Lúc trước tuy nàng có phụ giúp Phương Đức Thanh, nhưng dù gì cũng không phải gia chủ nên chỉ ôm nửa việc. Giờ phải gánh hết nên bận muốn sứt đầu mẻ trán.
Tiền đám thương lái còn thiếu phải đòi bằng hết vì phải chi trả tiền phường quạt đang nợ. Mà muốn đòi được tiền phải hiểu rõ phương thức hợp tác với các thương lái hồi trước thế nào. Nếu hợp tác lành mạnh thì đòi dễ, chứ mấy tên lắm trò rất khó đòi, buộc phải sai những người cho phù hợp để đòi tiền.
Tiền nợ vốn đã giao kèo là thanh toán theo nửa tháng, theo tháng hay theo quý. Nếu đòi trước thời hạn thì phải hỏi rõ lí do. Nếu không tin tưởng họ Phương sẽ không ai chịu hợp tác tiếp. Lượng đặt quạt mỗi năm của họ Phương không ít cho nên phải tin tưởng lẫn nhau.
Còn mấy chuyện xã giao trà nước, làm gia chủ thì mời khách uống rượu không thể từ chối. Mỗi ngày một cô nương đương xuân phải cùng ăn cùng uống với mấy gã thô kệch. Mùi vị ấy phải tự mình nếm trải qua mới thấy gian khổ.
Mặc dù có Hà Lịch san sẻ phân nửa nhưng Lâm Nhữ vẫn mệt muốn chết. Mỗi lần về nhà đài Sấu Thạch không kịp rửa mặt đã lăn ra ngủ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ phải phụ nàng tắm rửa thay đồ.
Chỗ của Cẩm Phong nàng càng không rảnh ghé qua, đã nhiều ngày không bước chân đến lầu Thuật Hương, chỉ sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ hỏi thăm tình hình.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ghé mấy hôm, ngày ấy Lâm Nhữ mới được nhàn rỗi mà về nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi. Uyển Sơ đã báo lại, Phương Khương thị đang kín đáo phê bình Lâm Nhữ, cho rằng nàng làm gia chủ rồi thay đổi không thèm quan tâm đến mẫu thân hay huynh trưởng nữa.
“Phu nhân càm ràm mãi không ngừng, đúng là không làm gia chủ không thấy khổ nhọc. Nô tỳ đã phải rất kìm chế, may mà Ngân Hạnh báo lại Tạ phụ nhân ghé qua nên nô tỳ mới trốn về được.”
“Phụ thân qua đời nên tâm trạng mẫu thân không tốt, phàn nàn thêm vài câu cũng phải thôi. Các ngươi không được cãi lại, để ta biết các ngươi bất kính với phu nhân thì đừng hòng ở Phương phủ nữa.” Lâm Nhữ trách mắng.
Uyển Sơ ủ rũ đồng ý. Lâm Nhữ muốn nghỉ trưa nên cởi túi thơm đai quần ra, rút trâm cài. Trời ngày càng nóng nên Cảnh Sơ đẩy bình phong hình quạt trước giường ra rồi trải chiếu bện.
Hầu hạ Lâm Nhữ ngủ rồi, hai người ra ngoài canh chừng, thì thầm với nhau.
Uyển Sơ than thở: “Những kẻ khác theo chủ tử nở mặt nở mày, chủ chúng ta là gia chủ, rõ ràng chúng ta phải được vênh váo hất hàm mới đúng. Thế mà trời sinh đã phải cúi mình mà sống. Phu nhân cứ hở ra là quát mắng chúng ta. Tố Tâm và Tố Vấn hầu hạ nhị nương được công lớn treo trên đầu. Thiên Nguyệt hầu hạ đại nương ở vườn Chí Thiện kia cũng leo lên đầu chúng ta, người bên cạnh Liễu di nương càng không cần bàn đến. Người hầu của ụ Quy Nhàn là khách nên giữ cho chút thể diện. Ngẫm lại chỉ có người hầu của tam nương mới lễ nghĩa chu toàn giống chúng ta, Người bên cạnh đại lang thì quá cẩu thả nhưng nhờ vậy không trêu chọc vào ai nên cũng được.”
Cảnh Sơ thở dài, dáng người thấp nhỏ, duyên dáng mềm mại, giọng nói cũng dịu ngọt nhưng giờ lại có phần già dặn: “Nhị lang giờ là gia chủ nên có nhiều việc phải nghĩ. Chúng ta là người hầu của ngài, nếu còn không thông cảm cho nhị lang liệu còn có ai nữa? Chớ có ghen tị.”
Hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng xung quanh quá yên tĩnh nên Lâm Nhữ nghe được hết, không còn buồn ngủ nữa mà thấy mệt mỏi hơn. Trở mình mấy lượt, nhớ lúc phụ thân nàng còn sống, mọi chuyện đều đã có phụ thân gánh vác, cổ họng nàng chua chua. Nàng ngủ không được nữa, đứng dậy đến chỗ giá bày đồ cổ lấy bình rượu Ngọc Giới. Bình sứ trắng to phần bụng, nút chặn được bọc một lớp vải đỏ. Nàng không dùng đến ly mà rút nút chặn ra, nghiêng bình dốc rượu vào họng, tu ừng ực từng ngụm như trâu. Uống quá vội nên rượu ngon hương thuần cũng cay như rượu Thiêu Đao Tử, vị cay nóng muốn xé cổ họng. Qua một lúc, huyết dịch toàn thân như chạy rần rần, hơi nóng xộc lên đầu khiến nàng chóng mặt lâng lâng, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lâm Nhữ ngừng uống, lấy nút chặn bịt lại, cất bình rượu đi, gọi to: “Lấy canh giải rượu đến cho ta.”
“Ban ngày không uống rượu sao phải uống canh giải?” Uyển Sơ kinh ngạc, mới vào trong cùng Cảnh Sơ đã thấy gương mặt Lâm Nhữ đỏ bừng cùng cả người nồng hương rượu. Kinh ngạc đến tái cả mặt mày, vội gọi nha đầu bên ngoài xuống bếp nấu canh giải rượu, lại bận rộn nấu nước nóng lau mặt mày cho Lâm Nhữ.
Một lúc sau canh giải rượu đã có, hai người thổi nguội cho Lâm Nhữ uống. Vừa nhìn nàng uống họ vừa suy nghĩ bữa trưa nàng ăn ít quá sợ làm tổn hại dạ dày, nên mang lên ít điểm tâm khuyên Lâm Nhữ ăn mấy miếng bánh mứt táo cùng bánh sữa.
Lờ mờ đoán được nguyên nhân Lâm Nhữ uống rượu, Uyển Sơ giao tiếp bằng ánh mắt với Cảnh Sơ mà thầm hối hận. Bản thân không nên nói mấy lời khốn nạn như vậy để Lâm Nhữ phải phiền lòng.
Lâm Nhữ được hai người cho uống canh giải rượu và lau mặt mày nên tinh thần đã khá hơn, muốn ngủ lại thì bên ngoài bẩm Quách Thành An cùng Lâm Nguyên ghé thăm.
Sao Quách Thành An lại đi chung với Lâm Nguyên?
Chút men say lởn vởn trong đầu Lâm Nhữ hóa thành mây khói.
Hai người cùng đến làm gì? Muốn vạch trần thân phận con gái của nàng ư?
Chỉ một tên Quách Thành An thì vẫn ổn. Dù sao gia thế của họ Phương vẫn trên cơ họ Quách, nhưng thêm một gã Lâm Nguyên thì không thể xem nhẹ. Tuy quan chủ bộ phủ thứ sử không cao nhưng để chèn ép dân chúng thì dễ như trở bàn tay.
Phụ thân đột ngột qua đời. Giờ họ Phương đang đương đầu mưa gió không thể chịu nổi một chút khó khăn, chuyện nàng là con gái không thể bị vạch trần.
Lúc trước không phao tin mình để Uyển Sơ và Cảnh Sơ làm thông phòng, cũng không hứa gả Cẩm Phong cho ai, nếu cả Quách Thành An cùng Lâm Nguyên làm khó thì nàng không dễ dàng ngăn lại.
Chỉ cần một mồi lửa lan ra thì thoáng chốc sẽ bùng thành ngọn lửa lớn, cần phải bóp chết mọi nguy cơ từ trong trứng nước.
Tình hình ép người ta cần phải suy nghĩ đối sách thật toàn vẹn. Thế cục chớp mắt thay đổi, thân là gia chủ thì đường đi nước bước cần phải bố trí chặt chẽ, đang lúc khẩn cấp, Lâm Nhữ sai bảo Uyển Sơ: “Ngươi chạy ngay ra phường quạt báo cho biểu ca biết Quách Thành An cùng Lâm Nguyên đồng thời ghé thăm. Ngươi bảo ta dặn dẫn Huy nương đến phủ. Đến rồi thì tạm thời để nàng ngồi trong xe ngựa chờ còn huynh ấy đến sảnh Kim Xương xem tình hình lúc đó.”
Chương 26 : Mượn rượu giải sầu
Lâm Nhữ không biết chuyện ban đêm Quách Thành An có ý đồ leo vào tường Phương phủ. Nàng còn đang căng dây thần kinh đề phòng gã vạch trần thân phận gái giả trai của nàng, nhưng thấy bên gã vẫn chẳng có động tĩnh nên rồi cũng bỏ qua một bên.
Hết tang sự rồi những chuyện tạm gác lại phải được xử lý. Lúc trước tuy nàng có phụ giúp Phương Đức Thanh, nhưng dù gì cũng không phải gia chủ nên chỉ ôm nửa việc. Giờ phải gánh hết nên bận muốn sứt đầu mẻ trán.
Tiền đám thương lái còn thiếu phải đòi bằng hết vì phải chi trả tiền phường quạt đang nợ. Mà muốn đòi được tiền phải hiểu rõ phương thức hợp tác với các thương lái hồi trước thế nào. Nếu hợp tác lành mạnh thì đòi dễ, chứ mấy tên lắm trò rất khó đòi, buộc phải sai những người cho phù hợp để đòi tiền.
Tiền nợ vốn đã giao kèo là thanh toán theo nửa tháng, theo tháng hay theo quý. Nếu đòi trước thời hạn thì phải hỏi rõ lí do. Nếu không tin tưởng họ Phương sẽ không ai chịu hợp tác tiếp. Lượng đặt quạt mỗi năm của họ Phương không ít cho nên phải tin tưởng lẫn nhau.
Còn mấy chuyện xã giao trà nước, làm gia chủ thì mời khách uống rượu không thể từ chối. Mỗi ngày một cô nương đương xuân phải cùng ăn cùng uống với mấy gã thô kệch. Mùi vị ấy phải tự mình nếm trải qua mới thấy gian khổ.
Mặc dù có Hà Lịch san sẻ phân nửa nhưng Lâm Nhữ vẫn mệt muốn chết. Mỗi lần về nhà đài Sấu Thạch không kịp rửa mặt đã lăn ra ngủ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ phải phụ nàng tắm rửa thay đồ.
Chỗ của Cẩm Phong nàng càng không rảnh ghé qua, đã nhiều ngày không bước chân đến lầu Thuật Hương, chỉ sai Uyển Sơ và Cảnh Sơ hỏi thăm tình hình.
Uyển Sơ và Cảnh Sơ ghé mấy hôm, ngày ấy Lâm Nhữ mới được nhàn rỗi mà về nhà đài Sấu Thạch nghỉ ngơi. Uyển Sơ đã báo lại, Phương Khương thị đang kín đáo phê bình Lâm Nhữ, cho rằng nàng làm gia chủ rồi thay đổi không thèm quan tâm đến mẫu thân hay huynh trưởng nữa.
“Phu nhân càm ràm mãi không ngừng, đúng là không làm gia chủ không thấy khổ nhọc. Nô tỳ đã phải rất kìm chế, may mà Ngân Hạnh báo lại Tạ phụ nhân ghé qua nên nô tỳ mới trốn về được.”
“Phụ thân qua đời nên tâm trạng mẫu thân không tốt, phàn nàn thêm vài câu cũng phải thôi. Các ngươi không được cãi lại, để ta biết các ngươi bất kính với phu nhân thì đừng hòng ở Phương phủ nữa.” Lâm Nhữ trách mắng.
Uyển Sơ ủ rũ đồng ý. Lâm Nhữ muốn nghỉ trưa nên cởi túi thơm đai quần ra, rút trâm cài. Trời ngày càng nóng nên Cảnh Sơ đẩy bình phong hình quạt trước giường ra rồi trải chiếu bện.
Hầu hạ Lâm Nhữ ngủ rồi, hai người ra ngoài canh chừng, thì thầm với nhau.
Uyển Sơ than thở: “Những kẻ khác theo chủ tử nở mặt nở mày, chủ chúng ta là gia chủ, rõ ràng chúng ta phải được vênh váo hất hàm mới đúng. Thế mà trời sinh đã phải cúi mình mà sống. Phu nhân cứ hở ra là quát mắng chúng ta. Tố Tâm và Tố Vấn hầu hạ nhị nương được công lớn treo trên đầu. Thiên Nguyệt hầu hạ đại nương ở vườn Chí Thiện kia cũng leo lên đầu chúng ta, người bên cạnh Liễu di nương càng không cần bàn đến. Người hầu của ụ Quy Nhàn là khách nên giữ cho chút thể diện. Ngẫm lại chỉ có người hầu của tam nương mới lễ nghĩa chu toàn giống chúng ta, Người bên cạnh đại lang thì quá cẩu thả nhưng nhờ vậy không trêu chọc vào ai nên cũng được.”
Cảnh Sơ thở dài, dáng người thấp nhỏ, duyên dáng mềm mại, giọng nói cũng dịu ngọt nhưng giờ lại có phần già dặn: “Nhị lang giờ là gia chủ nên có nhiều việc phải nghĩ. Chúng ta là người hầu của ngài, nếu còn không thông cảm cho nhị lang liệu còn có ai nữa? Chớ có ghen tị.”
Hai người nói chuyện rất nhỏ nhưng xung quanh quá yên tĩnh nên Lâm Nhữ nghe được hết, không còn buồn ngủ nữa mà thấy mệt mỏi hơn. Trở mình mấy lượt, nhớ lúc phụ thân nàng còn sống, mọi chuyện đều đã có phụ thân gánh vác, cổ họng nàng chua chua. Nàng ngủ không được nữa, đứng dậy đến chỗ giá bày đồ cổ lấy bình rượu Ngọc Giới. Bình sứ trắng to phần bụng, nút chặn được bọc một lớp vải đỏ. Nàng không dùng đến ly mà rút nút chặn ra, nghiêng bình dốc rượu vào họng, tu ừng ực từng ngụm như trâu. Uống quá vội nên rượu ngon hương thuần cũng cay như rượu Thiêu Đao Tử, vị cay nóng muốn xé cổ họng. Qua một lúc, huyết dịch toàn thân như chạy rần rần, hơi nóng xộc lên đầu khiến nàng chóng mặt lâng lâng, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Lâm Nhữ ngừng uống, lấy nút chặn bịt lại, cất bình rượu đi, gọi to: “Lấy canh giải rượu đến cho ta.”
“Ban ngày không uống rượu sao phải uống canh giải?” Uyển Sơ kinh ngạc, mới vào trong cùng Cảnh Sơ đã thấy gương mặt Lâm Nhữ đỏ bừng cùng cả người nồng hương rượu. Kinh ngạc đến tái cả mặt mày, vội gọi nha đầu bên ngoài xuống bếp nấu canh giải rượu, lại bận rộn nấu nước nóng lau mặt mày cho Lâm Nhữ.
Một lúc sau canh giải rượu đã có, hai người thổi nguội cho Lâm Nhữ uống. Vừa nhìn nàng uống họ vừa suy nghĩ bữa trưa nàng ăn ít quá sợ làm tổn hại dạ dày, nên mang lên ít điểm tâm khuyên Lâm Nhữ ăn mấy miếng bánh mứt táo cùng bánh sữa.
Lờ mờ đoán được nguyên nhân Lâm Nhữ uống rượu, Uyển Sơ giao tiếp bằng ánh mắt với Cảnh Sơ mà thầm hối hận. Bản thân không nên nói mấy lời khốn nạn như vậy để Lâm Nhữ phải phiền lòng.
Lâm Nhữ được hai người cho uống canh giải rượu và lau mặt mày nên tinh thần đã khá hơn, muốn ngủ lại thì bên ngoài bẩm Quách Thành An cùng Lâm Nguyên ghé thăm.
Sao Quách Thành An lại đi chung với Lâm Nguyên?
Chút men say lởn vởn trong đầu Lâm Nhữ hóa thành mây khói.
Hai người cùng đến làm gì? Muốn vạch trần thân phận con gái của nàng ư?
Chỉ một tên Quách Thành An thì vẫn ổn. Dù sao gia thế của họ Phương vẫn trên cơ họ Quách, nhưng thêm một gã Lâm Nguyên thì không thể xem nhẹ. Tuy quan chủ bộ phủ thứ sử không cao nhưng để chèn ép dân chúng thì dễ như trở bàn tay.
Phụ thân đột ngột qua đời. Giờ họ Phương đang đương đầu mưa gió không thể chịu nổi một chút khó khăn, chuyện nàng là con gái không thể bị vạch trần.
Lúc trước không phao tin mình để Uyển Sơ và Cảnh Sơ làm thông phòng, cũng không hứa gả Cẩm Phong cho ai, nếu cả Quách Thành An cùng Lâm Nguyên làm khó thì nàng không dễ dàng ngăn lại.
Chỉ cần một mồi lửa lan ra thì thoáng chốc sẽ bùng thành ngọn lửa lớn, cần phải bóp chết mọi nguy cơ từ trong trứng nước.
Tình hình ép người ta cần phải suy nghĩ đối sách thật toàn vẹn. Thế cục chớp mắt thay đổi, thân là gia chủ thì đường đi nước bước cần phải bố trí chặt chẽ, đang lúc khẩn cấp, Lâm Nhữ sai bảo Uyển Sơ: “Ngươi chạy ngay ra phường quạt báo cho biểu ca biết Quách Thành An cùng Lâm Nguyên đồng thời ghé thăm. Ngươi bảo ta dặn dẫn Huy nương đến phủ. Đến rồi thì tạm thời để nàng ngồi trong xe ngựa chờ còn huynh ấy đến sảnh Kim Xương xem tình hình lúc đó.”