Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-238
Chương 238: Vừa Dịp Kết Thúc
Chương 238 : Vừa dịp kết thúc
Lâm Nhữ nghe thấy giọng của Mai nương rồi, sao có thể để Quách Thành An lái xe rời đi được. Tay trái của Lâm Nhữ nắm lấy cánh tay của Quách Thành An mượn lực, tay phải của nàng nắm cột gỗ của thùng xe làm bàn đạp nhảy lên. Xe ngựa chuyển động, nàng cũng nhảy lên bàn đạp, đưa tay bắt lấy cương ngựa trong tay Quách Thành An. Quách Thành An né tránh, Lâm Nhữ lại giành lấy. Cương ngựa bị siết chặt. Ngựa hí vang, lắc mông cất vó chạy, thùng xe chao đảo, được lái về phía trước hơn trăm bước. Quách Thành An sốt ruột, gã buông cương ngựa ra, vọt vào trong thùng xe, nắm lấy cổ áo của Mai nương đập nàng thật mạnh vào thành xe.
Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên. Lâm Nhữ phi thân vào trong, cơ thể nàng trở thành đệm dựa, Mai nương dựa vào ngực của Lâm Nhữ, đau đớn đến mức mặt mày vặn vẹo.
Đòn vừa rồi của Quách Thành An vẫn chưa giết được Mai nương nên gã vung quyền hướng về huyệt thái dương của Mai nương mà đánh. Gân xanh nổi lên dữ tợn, gã dùng đến mười hai phần sức lực. Mai nương sợ hãi kêu lên, hoảng sợ nhắm mắt lại. Lâm Nhữ cắn răng nhịn đau vung tay ngăn cản. Một tiếng rắc vang lên, xương cánh tay của Lâm Nhữ bị gãy. Bản thân Quách Thành An cũng chịu đau. Gã hít hà một tiếng, nắm đấm không thể dồn lực, trong tầm mắt cũng chẳng có thứ gì dùng để đập. Lâm Nhữ ứng phó không buông lỏng. Ở trong thùng xe thì không cách nào giết người được, Quách Thành An lôi Mai nương hất mạnh ra khỏi thùng xe.
Lâm Nhữ nhào đến nắm lấy cánh tay của Mai nương. Cơ thể Lâm Nhữ nằm ngang sàn xe. Quách Thành An cắn răng, nhắm mắt rồi lại mở ra, một tay xách Mai nương, tay còn lại nắm xiêm áo sau lưng Lâm Nhữ. Cả hai cùng ngã ra ngoài.
Ngay lúc Quách Thành An nắm lấy xiêm áo sau lưng của Lâm Nhữ thì nàng lập tức buông Mai nương ra, quay lại nắm chặt một chân của gã.
Mai nương cùng Lâm Nhữ bị quăng ra khỏi thùng xe. Quách Thành An cũng bị Lâm Nhữ lôi ngã xuống theo. Ba người đè chồng lên nhau lăn tròn xuống đường cái, khiến cho mặt đất chỗ tiếp xúc bị lõm xuống, đất cát tung bay, bụi bặm rơi ào ào một mảng lớn.
Con ngựa bị giật mình, hí vang chạy về phía trước. Ba người đang nằm đè lên nhau ở vị trí phía trước xe ngựa. Bánh xe bị ngựa kéo đi, sắp tông vào bọn họ. Lâm Nhữ chỉ cảm thấy xương ngực và xương tay gần như đã gãy, nhưng lại không thể thả lỏng. Mai nương phía dưới, nàng nằm giữa, Quách Thành An ở trên cùng. Quách Thành An mà nhỏm dậy, nàng với Mai nương bị gã giết chết là chuyện khỏi phải nghi ngờ. Lâm Nhữ ghì chặt Quách Thành An không để gã bò dậy.
Quách Thành An giùng giằng muốn vung tay bóp cổ Lâm Nhữ, Lâm Nhữ ghì chặt tay Quách Thành An, ép gã về phía bánh xe. Quách Thành An dần chiếm ưu thế, xoay người lại được, bóp cổ Lâm Nhữ thật mạnh. Một tay của Lâm Nhữ bị thương rồi, chỉ có một tay thì khó mà dùng sức. Nàng khó nhọc cố hất tay của gã ra nhưng hất không nổi. Gương mặt nàng tái mét, hơi thở yếu ớt.
Trong lúc thoi thóp, tiếng gọi “Nhữ lang” thê thiết truyền đến.
Hà Lịch tới.
Lâm Nhữ thở phào, đôi tay yếu ớt rủ xuống.
Hà Lịch vung nắm đấm lên gương mặt của Quách Thành An. Quách Thành An bị đau phải buông tay. Hà Lịch dùng sức, lực đạo có thể lật cả buồng xe, ngay sau đó hắn nhấc Quách Thành An lên, đá một cú thật mạnh. Quách Thành An té ngã như chó chết vậy.
Lâm Nhữ ngọ nguậy bò dậy, lại vội vàng kéo Mai nương.
Hà Lịch tiếp tục đạp Quách Thành An. Quách Thành An gào khóc kêu la thảm thiết. Lâm Nhữ nói: “Biểu ca, bịt miệng gã, trói gã lại.”
Hà Lịch làm theo, nhanh chóng bịt miệng và trói Quách Thành An, lôi gã đến trước mặt Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ hất cằm về hướng Quách phủ, nhỏ giọng nói: “Đi mau.”
Hà Lịch tỉnh lại từ cơn giận dữ. Nơi này rất gần Quách phủ, lỡ như người nhà họ Quách nghe tiếng động mà chạy đến, bọn họ sẽ không thể rời đi. Quách Thành An đã bỏ lớp mặt nạ với Lâm Nhữ, sẽ không hề để ý gì mà giết cả ba người diệt khẩu.
Hắn cưỡi ngựa qua, nâng Lâm Nhữ với Mai nương lên lưng ngựa, vỗ ngựa để Lâm Nhữ với Mai nương đi trước, bản thân chạy bộ theo sau.
Ba người chưa đến Phương phủ, vừa qua ngõ Trúc Chi. Căn nhà nhỏ cung ứng đồ trong vườn trúc tía nằm ở ngõ Trúc Chi. Lâm Nhữ ghìm ngựa, Hà Lịch chạy đến gần. Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn bốn phía không có ai, nhanh chóng rẽ vào con hẻm, vào căn nhà nhỏ đó.
Khóa chặt cửa phòng lại, Hà Lịch vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải hắn không yên tâm, sau khi về phường quạt cứ thấp thỏm trong lòng vội chạy đến Quách phủ tìm Lâm Nhữ, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong phòng hơi tối, hắn vội chong ngọn đèn dầu xem thử thương tích của Lâm Nhữ ra sao.
Lâm Nhữ phất tay, chịu đựng đau nhức mà nói: “Trước hết không vội trị thương.” Nàng kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra cho Hà Lịch nghe, lại nói: “Quách Thành An muốn giết Mai nương diệt khẩu. Muội ngăn cản lại nên gã muốn giết luôn cả muội.”
Sắc mặt Hà Lịch biến đổi, trong lòng hiểu rõ, vội hỏi Mai nương: “Tại sao Quách Thành An phải giết cô diệt khẩu? Cô biết bí mật gì của gã?”
Gương mặt Mai nương phờ phạc, cơ thể run rẩy, nắm lấy bả vai của Lâm Nhữ để bình tĩnh lại, nói rõ mọi chuyện xảy ra sau khi nàng đến Quách phủ.
“Thì ra là thế.” Lâm Nhữ và Hà Lịch hiểu ra.
Lúc trước, Quách Thành An cho rằng Mai nương không nói được, cũng không biết chữ, bàn bạc những chuyện xấu xa không hề tránh mặt nàng, vừa nghe nàng lên tiếng, biết được hóa ra nàng không bị câm, tất nhiên muốn diệt khẩu.
“Trước mắt phải làm sao bây giờ? Quách Thành An cùng phe với Lâm Nguyên. Quách Thành An lại muốn dâng Mai nương cho Lâm Nguyên. Lâm Nguyên vì muốn có được mỹ nhân, tùy tiện kiếm cớ để bắt bớ chúng ta, dùng hình trong đại lao, chúng ta sẽ giống như di phụ ngày trước vậy.” Hà Lịch sốt ruột mà nói.
Lâm Nhữ chau mày suy nghĩ, qua một lát thì cười nói: “Khi mọi người đều biết bí mật rồi, Quách Thành An sẽ không thể nhằm vào chúng ta được. Còn về Lâm Nguyên, càng đơn giản, trên gã còn có quan sát sử. Gã tham tiền nhưng nhát gan, chưa chắc chịu vì Quách Thành An mà mạo hiểm chức quan của mình…”
Nàng nói ra kế hoạch của mình thật tỉ mỉ.
Hà Lịch vỗ tay khen lớn, thoáng ngừng lại, hắn nhìn Mai nương, tỉnh táo rồi cau mày: “Kế này chỉ giải được mối nguy đến tính mạng của chúng ta, vẫn không thể chặt đứt ý định Lâm Nguyên muốn cướp lấy Mai nương.”
Lâm Nhữ “ừ” với Hà Lịch, đầu ngón tay vân vê, nàng nói: “Cũng không phải không có cách, chỉ có điều hơi tàn nhẫn.” Nàng đưa mắt quan sát Mai nương, dịu dàng nói: “Nhà họ Phương chỉ là thương hộ, muốn đối đầu với thứ sử chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Lâm Nguyên không háo sắc, trong lòng chỉ muốn đoạt lấy mỹ nhân để dâng lên cho quan trên. Nếu cô bị gã đoạt lấy làm lễ vật dâng cho kẻ khác, có thể sẽ lận đận bi thảm, mà cũng có thể được cưng sủng một bước lên trời…”
“Nô tỳ không muốn thế. Nô tỳ không làm món hàng của kẻ khác.” Mai nương khóc thút thít, rút trâm ngọc trên đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Nếu gương mặt của nô tỳ bị hủy hoại, nhị lang có thể để nô tỳ ở lại, cho nô tỳ miếng ăn chỗ ở sao?”
“Tất nhiên có thể rồi.” Lâm Nhữ nói lời kiên định.
“Đa tạ nhị lang!” Mai nương nói, tay nàng vung trâm xuống.
Gương mặt vốn trắng nõn không tì vết giờ lại xuất hiện một vết trầy dài từ đuôi mắt phải kéo đến tai.
Quách Thành An bị Hà Lịch trói lại, nóng nảy muốn nổi khùng. Gã lăn lộn trên mặt đất, gắng gượng chạy về Quách phủ. Người canh cổng thấy gã như vậy, sợ hãi vội tiến lên cởi trói cho gã.
Bụi bặm cả người, tóc tai rối bời, Quách Thành An không để ý đến chuyện chỉnh trang lại, lớn tiếng sai người dắt ngựa, kêu mười mấy gia nô nữa, chạy vội về hướng Phương phủ.
Lâm Nhữ mang theo Mai nương với Hà Lịch rẽ vào hẻm nhỏ. Quách Thành An đuổi một mạch đến cổng Phương phủ nên không bắt kịp ba người họ.
Gã không dám tiến lên hỏi, cho rằng Lâm Nhữ đã chạy về phủ, một khi tiến lên sẽ bị Lâm Nhữ sai người xua một đám người như ong vỡ tổ ra chặn lại thì không xông lên được nữa.
Quay ngựa trở về phủ, vừa vào phủ thì Quách Thành An chạy thẳng đến phòng chính của Phòng thị.
“Sao lại thành ra thế này!” Sắc mặt của Phòng thị biến đổi.
Chuyện thiêu đốt phường quạt nhà họ Phương nếu chỉ có lời từ một phía của Mai nương thì họ còn chối cãi được. Nhưng chuyện giết chết Quách Tiếu Minh thì thiếp thất cùng con cái dòng thứ của ông vốn đã có hiềm nghi. Nếu truyền đến tai bọn họ, bọn họ cáo trạng, Quách Tiếu Minh mới chôn cất không được mấy ngày, ngỗ tác chưa nghiệm thi, chân tướng rõ ràng. Khi ấy, dù Lâm Nguyên chịu đè việc xuống, chuyện Quách Thành An độc giết phụ thân ruột sẽ không thể bưng bít, không tránh khỏi bị truyền đi khắp thành Nhuận Châu, khi đó muôn người chỉ trỏ, không bị hoạch tội thì đường đi nước bước cũng khó khăn.
Thiếp thất cùng con cái dòng thứ của Quách Tiếu Minh nhiều như vậy, không thể độc giết hết để chúng không đi cáo trạng được.
Phòng thị híp mắt, ánh sáng lóe lên, bà nói: “Con lập tức đến phủ thứ sử, kêu Lâm Nguyên dẫn người đến Phương phủ bắt người, thêu dệt tội mưu phản gì đó đều được cả, bắt lấy Phương Lâm Nhữ, Hà Lịch cùng con ả kia dùng hình giết chết trong đại lao. Con nói với Lâm Nguyên, nếu có thể giết chết ba người Lâm Nhữ thì chúng ta sẽ đưa gã mười nghìn lượng vàng. Ở trong phủ, mẫu thân lập tức ngăn chặn lại không cho ai ra vào, tránh cho tin tức truyền đến tai mấy ả hồ ly tinh cùng con cái của chúng.”
“Được, con đi ngay đây.” Quách Thành An giục ngựa ra khỏi phủ.
Lâm Nguyên không bằng lòng lắm.
Cầm tiền thì tất nhiên vui rồi, nhưng phải yên lành mới được. Lâm Nhữ không phải hạng dễ đối phó, lỡ như không đánh chết Lâm Nhữ mà còn bị cắn ngược, dẫn đến việc mất quan chức, mất cả mạng, thì cầm tiền có lợi gì chứ.
Gã đã nhiều lần ngẫm lại, càng chắc chắn Lỗ Huyền bị Lâm Nhữ giết chết, gã càng thêm sợ hãi Lâm Nhữ.
Tuy gã có cái uy của quan thứ sử một châu, nhưng nhà họ Phương chẳng phải dân chúng bình thường, Lâm Nhữ lại là cục xương cứng cực kì khó gặm.
Quách Thành An gấp đến mức muốn quỳ xuống lạy lục Lâm Nguyên. Quách Thành An ngon ngọt hết lời, tiền đền đáp tăng thêm năm mươi nghìn lượng vàng nữa, kì kèo một canh giờ, Lâm Nguyên mới miễn cưỡng đồng ý dẫn người đến nhà họ Phương.
Dự định của Lâm Nhữ là muốn lan truyền hành động ác độc của Quách Thành An ra ngoài, đồng thời, tố cáo với phủ Kim Lăng truy cứu kẻ xúi giục đằng sau lưng chuyện Hà Dư bị gạt và giết ba người Quách Tung diệt khẩu, ép Lâm Nguyên không dám bao che cho Quách Thành An, không dám làm khó nhà họ Phương nữa.
Hà Lịch sang nhà hàng xóm ở cách vách mượn giấy và bút mực. Lâm Nhữ bị thương cánh tay trái, nàng cắn răng chịu đựng, cùng Hà Lịch viết mấy chục tờ về chuyện Quách Thành An hại chết Quách Tiếu Minh. Chỉ có một con ngựa, cánh tay Lâm Nhữ bị thương không thể tự mình lên và xuống ngựa được, mà cả ba cũng không thể cưỡi chung một con ngưa, nên Lâm Nhữ để Hà Lịch mang theo Mai nương cầm xấp giấy cưỡi ngựa ra ngoài tiến hành theo kế hoạch.
Trời đã tối, thợ quạt nhà họ Phương kết thúc công việc, ai nấy về nhà. Hà Lịch tìm mấy chục thợ quạt gần đó, chia nhau ra đến các trà lâu quán rượu, những nơi có nhiều người tụ tập để truyền tin.
Ở lầu Nghênh Tân, Hà Lịch gặp tam lang và tứ lang nhà họ Quách.
Hôm ấy Phòng thị giết chết Quách Tiếu Minh. Ngay sau đó bà lấy lí do xoay tiền làm tang sự cho Quách Tiếu Minh, dẫn người đến phòng các thiếp thất của ông lục soát một lần, lấy đi tiền riêng của bọn họ. Hành động như vậy, dù là người không có huyết thống cũng buồn bực. Vì Quách tam lang và Quách tứ lang có mặt mày anh tuấn nên được Quách Tiếu Minh sủng ái nhất, có chút tình nghĩa phụ tử với ông, vô cùng bất mãn với Quách Thành An và Phòng thị. Trước kia hai người không vừa mắt nhau cứ đấu tới đấu lui, bị Quách Thành An xử trí. Bây giờ họ cùng chung kẻ thù, liên hợp với nhau chống lại Quách Thành An, đến phủ nha tố cáo, nhưng Lâm Nguyên giúp Quách Thành An nên lấy cớ họ vu cáo mà đánh họ hai mươi gậy. Cả hai phải dưỡng thương rất nhiều ngày, vẫn chưa lành lặn hẳn, mà ở trong phủ thì buồn rầu nên hẹn nhau ra ngoài uống rượu giải sầu.
Họ nghe thấy Quách Tiếu Minh thật sự bị Quách Thành An giết chết, mà biết cả thủ pháp hại chết, Quách tam lang và Quách tứ lang mừng rỡ, lúc này lại đến phủ thứ sử tố cáo.
Hà Lịch ngăn lại, nhỏ giọng chỉ vẽ, bên hắn muốn sắp xếp người đến Kim Lăng cáo trạng, nên chỉ điểm cho hai người đến phủ Dương Châu tìm quan sát sử tố cáo, lại sai họ vội dời thi thể của Quách Tiếu Minh, tránh cho Quách Thành An đi trước một bước hủy thi diệt tích tội chứng.
Hai người không ngừng gật đầu, ra khỏi lầu Nghênh Tân, vào cửa hàng đồ sắt mua xẻng, chạy vội đến nghĩa địa chỗ chôn Quách Tiếu Minh.
Họ đào mộ lên, khiêng quan tài của Quách Tiếu Minh đi, tìm một chỗ khác để chôn, tiếp đó, họ cưỡi ngựa chạy đến phủ Dương Châu, tìm quan sát sử tố cáo.
Chương 238 : Vừa dịp kết thúc
Lâm Nhữ nghe thấy giọng của Mai nương rồi, sao có thể để Quách Thành An lái xe rời đi được. Tay trái của Lâm Nhữ nắm lấy cánh tay của Quách Thành An mượn lực, tay phải của nàng nắm cột gỗ của thùng xe làm bàn đạp nhảy lên. Xe ngựa chuyển động, nàng cũng nhảy lên bàn đạp, đưa tay bắt lấy cương ngựa trong tay Quách Thành An. Quách Thành An né tránh, Lâm Nhữ lại giành lấy. Cương ngựa bị siết chặt. Ngựa hí vang, lắc mông cất vó chạy, thùng xe chao đảo, được lái về phía trước hơn trăm bước. Quách Thành An sốt ruột, gã buông cương ngựa ra, vọt vào trong thùng xe, nắm lấy cổ áo của Mai nương đập nàng thật mạnh vào thành xe.
Tiếng rên rỉ đau đớn vang lên. Lâm Nhữ phi thân vào trong, cơ thể nàng trở thành đệm dựa, Mai nương dựa vào ngực của Lâm Nhữ, đau đớn đến mức mặt mày vặn vẹo.
Đòn vừa rồi của Quách Thành An vẫn chưa giết được Mai nương nên gã vung quyền hướng về huyệt thái dương của Mai nương mà đánh. Gân xanh nổi lên dữ tợn, gã dùng đến mười hai phần sức lực. Mai nương sợ hãi kêu lên, hoảng sợ nhắm mắt lại. Lâm Nhữ cắn răng nhịn đau vung tay ngăn cản. Một tiếng rắc vang lên, xương cánh tay của Lâm Nhữ bị gãy. Bản thân Quách Thành An cũng chịu đau. Gã hít hà một tiếng, nắm đấm không thể dồn lực, trong tầm mắt cũng chẳng có thứ gì dùng để đập. Lâm Nhữ ứng phó không buông lỏng. Ở trong thùng xe thì không cách nào giết người được, Quách Thành An lôi Mai nương hất mạnh ra khỏi thùng xe.
Lâm Nhữ nhào đến nắm lấy cánh tay của Mai nương. Cơ thể Lâm Nhữ nằm ngang sàn xe. Quách Thành An cắn răng, nhắm mắt rồi lại mở ra, một tay xách Mai nương, tay còn lại nắm xiêm áo sau lưng Lâm Nhữ. Cả hai cùng ngã ra ngoài.
Ngay lúc Quách Thành An nắm lấy xiêm áo sau lưng của Lâm Nhữ thì nàng lập tức buông Mai nương ra, quay lại nắm chặt một chân của gã.
Mai nương cùng Lâm Nhữ bị quăng ra khỏi thùng xe. Quách Thành An cũng bị Lâm Nhữ lôi ngã xuống theo. Ba người đè chồng lên nhau lăn tròn xuống đường cái, khiến cho mặt đất chỗ tiếp xúc bị lõm xuống, đất cát tung bay, bụi bặm rơi ào ào một mảng lớn.
Con ngựa bị giật mình, hí vang chạy về phía trước. Ba người đang nằm đè lên nhau ở vị trí phía trước xe ngựa. Bánh xe bị ngựa kéo đi, sắp tông vào bọn họ. Lâm Nhữ chỉ cảm thấy xương ngực và xương tay gần như đã gãy, nhưng lại không thể thả lỏng. Mai nương phía dưới, nàng nằm giữa, Quách Thành An ở trên cùng. Quách Thành An mà nhỏm dậy, nàng với Mai nương bị gã giết chết là chuyện khỏi phải nghi ngờ. Lâm Nhữ ghì chặt Quách Thành An không để gã bò dậy.
Quách Thành An giùng giằng muốn vung tay bóp cổ Lâm Nhữ, Lâm Nhữ ghì chặt tay Quách Thành An, ép gã về phía bánh xe. Quách Thành An dần chiếm ưu thế, xoay người lại được, bóp cổ Lâm Nhữ thật mạnh. Một tay của Lâm Nhữ bị thương rồi, chỉ có một tay thì khó mà dùng sức. Nàng khó nhọc cố hất tay của gã ra nhưng hất không nổi. Gương mặt nàng tái mét, hơi thở yếu ớt.
Trong lúc thoi thóp, tiếng gọi “Nhữ lang” thê thiết truyền đến.
Hà Lịch tới.
Lâm Nhữ thở phào, đôi tay yếu ớt rủ xuống.
Hà Lịch vung nắm đấm lên gương mặt của Quách Thành An. Quách Thành An bị đau phải buông tay. Hà Lịch dùng sức, lực đạo có thể lật cả buồng xe, ngay sau đó hắn nhấc Quách Thành An lên, đá một cú thật mạnh. Quách Thành An té ngã như chó chết vậy.
Lâm Nhữ ngọ nguậy bò dậy, lại vội vàng kéo Mai nương.
Hà Lịch tiếp tục đạp Quách Thành An. Quách Thành An gào khóc kêu la thảm thiết. Lâm Nhữ nói: “Biểu ca, bịt miệng gã, trói gã lại.”
Hà Lịch làm theo, nhanh chóng bịt miệng và trói Quách Thành An, lôi gã đến trước mặt Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ hất cằm về hướng Quách phủ, nhỏ giọng nói: “Đi mau.”
Hà Lịch tỉnh lại từ cơn giận dữ. Nơi này rất gần Quách phủ, lỡ như người nhà họ Quách nghe tiếng động mà chạy đến, bọn họ sẽ không thể rời đi. Quách Thành An đã bỏ lớp mặt nạ với Lâm Nhữ, sẽ không hề để ý gì mà giết cả ba người diệt khẩu.
Hắn cưỡi ngựa qua, nâng Lâm Nhữ với Mai nương lên lưng ngựa, vỗ ngựa để Lâm Nhữ với Mai nương đi trước, bản thân chạy bộ theo sau.
Ba người chưa đến Phương phủ, vừa qua ngõ Trúc Chi. Căn nhà nhỏ cung ứng đồ trong vườn trúc tía nằm ở ngõ Trúc Chi. Lâm Nhữ ghìm ngựa, Hà Lịch chạy đến gần. Hai người trao đổi ánh mắt, nhìn bốn phía không có ai, nhanh chóng rẽ vào con hẻm, vào căn nhà nhỏ đó.
Khóa chặt cửa phòng lại, Hà Lịch vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải hắn không yên tâm, sau khi về phường quạt cứ thấp thỏm trong lòng vội chạy đến Quách phủ tìm Lâm Nhữ, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trong phòng hơi tối, hắn vội chong ngọn đèn dầu xem thử thương tích của Lâm Nhữ ra sao.
Lâm Nhữ phất tay, chịu đựng đau nhức mà nói: “Trước hết không vội trị thương.” Nàng kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra cho Hà Lịch nghe, lại nói: “Quách Thành An muốn giết Mai nương diệt khẩu. Muội ngăn cản lại nên gã muốn giết luôn cả muội.”
Sắc mặt Hà Lịch biến đổi, trong lòng hiểu rõ, vội hỏi Mai nương: “Tại sao Quách Thành An phải giết cô diệt khẩu? Cô biết bí mật gì của gã?”
Gương mặt Mai nương phờ phạc, cơ thể run rẩy, nắm lấy bả vai của Lâm Nhữ để bình tĩnh lại, nói rõ mọi chuyện xảy ra sau khi nàng đến Quách phủ.
“Thì ra là thế.” Lâm Nhữ và Hà Lịch hiểu ra.
Lúc trước, Quách Thành An cho rằng Mai nương không nói được, cũng không biết chữ, bàn bạc những chuyện xấu xa không hề tránh mặt nàng, vừa nghe nàng lên tiếng, biết được hóa ra nàng không bị câm, tất nhiên muốn diệt khẩu.
“Trước mắt phải làm sao bây giờ? Quách Thành An cùng phe với Lâm Nguyên. Quách Thành An lại muốn dâng Mai nương cho Lâm Nguyên. Lâm Nguyên vì muốn có được mỹ nhân, tùy tiện kiếm cớ để bắt bớ chúng ta, dùng hình trong đại lao, chúng ta sẽ giống như di phụ ngày trước vậy.” Hà Lịch sốt ruột mà nói.
Lâm Nhữ chau mày suy nghĩ, qua một lát thì cười nói: “Khi mọi người đều biết bí mật rồi, Quách Thành An sẽ không thể nhằm vào chúng ta được. Còn về Lâm Nguyên, càng đơn giản, trên gã còn có quan sát sử. Gã tham tiền nhưng nhát gan, chưa chắc chịu vì Quách Thành An mà mạo hiểm chức quan của mình…”
Nàng nói ra kế hoạch của mình thật tỉ mỉ.
Hà Lịch vỗ tay khen lớn, thoáng ngừng lại, hắn nhìn Mai nương, tỉnh táo rồi cau mày: “Kế này chỉ giải được mối nguy đến tính mạng của chúng ta, vẫn không thể chặt đứt ý định Lâm Nguyên muốn cướp lấy Mai nương.”
Lâm Nhữ “ừ” với Hà Lịch, đầu ngón tay vân vê, nàng nói: “Cũng không phải không có cách, chỉ có điều hơi tàn nhẫn.” Nàng đưa mắt quan sát Mai nương, dịu dàng nói: “Nhà họ Phương chỉ là thương hộ, muốn đối đầu với thứ sử chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Lâm Nguyên không háo sắc, trong lòng chỉ muốn đoạt lấy mỹ nhân để dâng lên cho quan trên. Nếu cô bị gã đoạt lấy làm lễ vật dâng cho kẻ khác, có thể sẽ lận đận bi thảm, mà cũng có thể được cưng sủng một bước lên trời…”
“Nô tỳ không muốn thế. Nô tỳ không làm món hàng của kẻ khác.” Mai nương khóc thút thít, rút trâm ngọc trên đầu xuống, nhỏ giọng hỏi: “Nếu gương mặt của nô tỳ bị hủy hoại, nhị lang có thể để nô tỳ ở lại, cho nô tỳ miếng ăn chỗ ở sao?”
“Tất nhiên có thể rồi.” Lâm Nhữ nói lời kiên định.
“Đa tạ nhị lang!” Mai nương nói, tay nàng vung trâm xuống.
Gương mặt vốn trắng nõn không tì vết giờ lại xuất hiện một vết trầy dài từ đuôi mắt phải kéo đến tai.
Quách Thành An bị Hà Lịch trói lại, nóng nảy muốn nổi khùng. Gã lăn lộn trên mặt đất, gắng gượng chạy về Quách phủ. Người canh cổng thấy gã như vậy, sợ hãi vội tiến lên cởi trói cho gã.
Bụi bặm cả người, tóc tai rối bời, Quách Thành An không để ý đến chuyện chỉnh trang lại, lớn tiếng sai người dắt ngựa, kêu mười mấy gia nô nữa, chạy vội về hướng Phương phủ.
Lâm Nhữ mang theo Mai nương với Hà Lịch rẽ vào hẻm nhỏ. Quách Thành An đuổi một mạch đến cổng Phương phủ nên không bắt kịp ba người họ.
Gã không dám tiến lên hỏi, cho rằng Lâm Nhữ đã chạy về phủ, một khi tiến lên sẽ bị Lâm Nhữ sai người xua một đám người như ong vỡ tổ ra chặn lại thì không xông lên được nữa.
Quay ngựa trở về phủ, vừa vào phủ thì Quách Thành An chạy thẳng đến phòng chính của Phòng thị.
“Sao lại thành ra thế này!” Sắc mặt của Phòng thị biến đổi.
Chuyện thiêu đốt phường quạt nhà họ Phương nếu chỉ có lời từ một phía của Mai nương thì họ còn chối cãi được. Nhưng chuyện giết chết Quách Tiếu Minh thì thiếp thất cùng con cái dòng thứ của ông vốn đã có hiềm nghi. Nếu truyền đến tai bọn họ, bọn họ cáo trạng, Quách Tiếu Minh mới chôn cất không được mấy ngày, ngỗ tác chưa nghiệm thi, chân tướng rõ ràng. Khi ấy, dù Lâm Nguyên chịu đè việc xuống, chuyện Quách Thành An độc giết phụ thân ruột sẽ không thể bưng bít, không tránh khỏi bị truyền đi khắp thành Nhuận Châu, khi đó muôn người chỉ trỏ, không bị hoạch tội thì đường đi nước bước cũng khó khăn.
Thiếp thất cùng con cái dòng thứ của Quách Tiếu Minh nhiều như vậy, không thể độc giết hết để chúng không đi cáo trạng được.
Phòng thị híp mắt, ánh sáng lóe lên, bà nói: “Con lập tức đến phủ thứ sử, kêu Lâm Nguyên dẫn người đến Phương phủ bắt người, thêu dệt tội mưu phản gì đó đều được cả, bắt lấy Phương Lâm Nhữ, Hà Lịch cùng con ả kia dùng hình giết chết trong đại lao. Con nói với Lâm Nguyên, nếu có thể giết chết ba người Lâm Nhữ thì chúng ta sẽ đưa gã mười nghìn lượng vàng. Ở trong phủ, mẫu thân lập tức ngăn chặn lại không cho ai ra vào, tránh cho tin tức truyền đến tai mấy ả hồ ly tinh cùng con cái của chúng.”
“Được, con đi ngay đây.” Quách Thành An giục ngựa ra khỏi phủ.
Lâm Nguyên không bằng lòng lắm.
Cầm tiền thì tất nhiên vui rồi, nhưng phải yên lành mới được. Lâm Nhữ không phải hạng dễ đối phó, lỡ như không đánh chết Lâm Nhữ mà còn bị cắn ngược, dẫn đến việc mất quan chức, mất cả mạng, thì cầm tiền có lợi gì chứ.
Gã đã nhiều lần ngẫm lại, càng chắc chắn Lỗ Huyền bị Lâm Nhữ giết chết, gã càng thêm sợ hãi Lâm Nhữ.
Tuy gã có cái uy của quan thứ sử một châu, nhưng nhà họ Phương chẳng phải dân chúng bình thường, Lâm Nhữ lại là cục xương cứng cực kì khó gặm.
Quách Thành An gấp đến mức muốn quỳ xuống lạy lục Lâm Nguyên. Quách Thành An ngon ngọt hết lời, tiền đền đáp tăng thêm năm mươi nghìn lượng vàng nữa, kì kèo một canh giờ, Lâm Nguyên mới miễn cưỡng đồng ý dẫn người đến nhà họ Phương.
Dự định của Lâm Nhữ là muốn lan truyền hành động ác độc của Quách Thành An ra ngoài, đồng thời, tố cáo với phủ Kim Lăng truy cứu kẻ xúi giục đằng sau lưng chuyện Hà Dư bị gạt và giết ba người Quách Tung diệt khẩu, ép Lâm Nguyên không dám bao che cho Quách Thành An, không dám làm khó nhà họ Phương nữa.
Hà Lịch sang nhà hàng xóm ở cách vách mượn giấy và bút mực. Lâm Nhữ bị thương cánh tay trái, nàng cắn răng chịu đựng, cùng Hà Lịch viết mấy chục tờ về chuyện Quách Thành An hại chết Quách Tiếu Minh. Chỉ có một con ngựa, cánh tay Lâm Nhữ bị thương không thể tự mình lên và xuống ngựa được, mà cả ba cũng không thể cưỡi chung một con ngưa, nên Lâm Nhữ để Hà Lịch mang theo Mai nương cầm xấp giấy cưỡi ngựa ra ngoài tiến hành theo kế hoạch.
Trời đã tối, thợ quạt nhà họ Phương kết thúc công việc, ai nấy về nhà. Hà Lịch tìm mấy chục thợ quạt gần đó, chia nhau ra đến các trà lâu quán rượu, những nơi có nhiều người tụ tập để truyền tin.
Ở lầu Nghênh Tân, Hà Lịch gặp tam lang và tứ lang nhà họ Quách.
Hôm ấy Phòng thị giết chết Quách Tiếu Minh. Ngay sau đó bà lấy lí do xoay tiền làm tang sự cho Quách Tiếu Minh, dẫn người đến phòng các thiếp thất của ông lục soát một lần, lấy đi tiền riêng của bọn họ. Hành động như vậy, dù là người không có huyết thống cũng buồn bực. Vì Quách tam lang và Quách tứ lang có mặt mày anh tuấn nên được Quách Tiếu Minh sủng ái nhất, có chút tình nghĩa phụ tử với ông, vô cùng bất mãn với Quách Thành An và Phòng thị. Trước kia hai người không vừa mắt nhau cứ đấu tới đấu lui, bị Quách Thành An xử trí. Bây giờ họ cùng chung kẻ thù, liên hợp với nhau chống lại Quách Thành An, đến phủ nha tố cáo, nhưng Lâm Nguyên giúp Quách Thành An nên lấy cớ họ vu cáo mà đánh họ hai mươi gậy. Cả hai phải dưỡng thương rất nhiều ngày, vẫn chưa lành lặn hẳn, mà ở trong phủ thì buồn rầu nên hẹn nhau ra ngoài uống rượu giải sầu.
Họ nghe thấy Quách Tiếu Minh thật sự bị Quách Thành An giết chết, mà biết cả thủ pháp hại chết, Quách tam lang và Quách tứ lang mừng rỡ, lúc này lại đến phủ thứ sử tố cáo.
Hà Lịch ngăn lại, nhỏ giọng chỉ vẽ, bên hắn muốn sắp xếp người đến Kim Lăng cáo trạng, nên chỉ điểm cho hai người đến phủ Dương Châu tìm quan sát sử tố cáo, lại sai họ vội dời thi thể của Quách Tiếu Minh, tránh cho Quách Thành An đi trước một bước hủy thi diệt tích tội chứng.
Hai người không ngừng gật đầu, ra khỏi lầu Nghênh Tân, vào cửa hàng đồ sắt mua xẻng, chạy vội đến nghĩa địa chỗ chôn Quách Tiếu Minh.
Họ đào mộ lên, khiêng quan tài của Quách Tiếu Minh đi, tìm một chỗ khác để chôn, tiếp đó, họ cưỡi ngựa chạy đến phủ Dương Châu, tìm quan sát sử tố cáo.