Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 236: Ăn Cây Táo Rào Cây Sung
Chương 236 : Ăn cây táo rào cây sung
Lâm Nhữ đang đứng ở bậc thềm cổng phường quạt tiễn khách. Mấy vị khách đều là đương gia của các hiệu buôn kinh doanh vật liệu làm quạt hợp hoan trong thành Nhuận Châu. Nụ cười trên mặt Lâm Nhữ nhàn nhạt. Vào giữa trưa, mặt trời rực rỡ rọi xuống từng mảnh ánh vàng khiến cho gương mặt hơi tái của nàng tăng thêm một tầng sắc thái đẹp lạ thường, phong thái khó mà miêu tả được.
Xe ngựa dừng lại, Tạ phu nhân nghe mọi người khẩn thiết nói: “Đa tạ Phương nhị lang vẫn chịu đặt vật liệu chỗ hiệu buôn của ta, trước đây đã đắc tội nhiều, lần này giấy trắng mực đen định nửa năm mới trả tiền là thành ý của ta. Phương nhị lang cứ yên tâm…”
Nhà họ Phương đang bấp bênh, những người này lại giấy trắng mực đen cho nhà họ Phương nửa năm mới trả tiền.
Mạch máu trong cơ thể Tạ phu nhân gần như muốn nổ tung, tay siết chặt thùng xe, móng tay dài gần nửa tấc được dày công bảo dưỡng bị gãy vang tiếng cạch.
“Nhà họ Phương đang lúc rối ren, được sự hậu ái của các vị, Nhữ vô cùng cảm kích.” Lâm Nhữ cười mỉm, ánh mắt từ đương gia các hiệu buôn dời về phía xe ngựa.
Đạp lên chiếc ghế kê chân, Tạ phu nhân từ trên thành xe cao nhảy xuống, không đứng vững, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Phương nhị lang, ta đến thu lại phường quạt, ngày đó đã giao hẹn, nhà họ Tạ tùy thời có thể thu hồi lại phường quạt, mong ngươi giữ lời.”
Đương gia các hiệu buôn biến sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhữ.
Chân mày Lâm Nhữ không buồn nheo lại, dửng dưng đáp: “Lời của phu nhân thật kì lạ, Nhữ không hiểu lắm.”
“Giả bộ hồ đồ là có thể trốn tránh sao?” Tạ phu nhân cười nhạt, lấy khế sách trong ống tay áo, mở ra muốn để đương gia các hiệu buôn xem.
“Phu nhân chớ vội, theo Nhữ thấy, hay là mời chư vị trong thương hội đến kiểm chứng. Còn không thì đến phủ nha mời quan kiểm chứng cũng được.” Lâm Nhữ cười nói.
Đương gia các hiệu buôn thấy nhà họ Phương mở phường quạt nhà họ Tạ sản xuất nên ào ào đi đến, sợ chậm trễ phía sau thì nhà họ Phương đặt vật liệu ở những hiệu buôn khác, chen lấn đưa ra các ưu đãi, lại chủ động giấy trắng mực đen kí với Lâm Nhữ hiệp ước nửa năm sau mới tính tiền. Thấy việc thuê phường quạt có chuyện nên cùng lo lắng, Lâm Nhữ dự tính muốn mời thương hội hay gặp quan, bọn họ cũng muốn biết rõ, nói ngay: “Trước hết mời chư vị trong thương hội quyết định, nếu vẫn không được thì gặp quan thôi.”
Lúc này có người sai hạ nhân bên cạnh nhanh chóng đến thương hội mời người đến.
Tạ phu nhân cười nhạt, cũng không phản đối.
Bà cho rằng cái lí nằm ở nhà họ Tạ, tuy Lâm Nhữ cũng là người quản lí trong thương hội nhưng không thể một tay che trời, mọi người trong thương hội dù muốn thiên vị Lâm Nhữ cũng không thể.
Không lâu sau hội trưởng thương hội cùng vài quản lí xuất hiện, Tạ phu nhân giao khế sách ra, Lâm Nhữ cũng nộp một bản khế sách.
Mọi người trong thương hội xem qua, hội trưởng nói: “Tạ phu nhân, bà làm thế này là không phải, vừa hẹn kì hạn cho thuê một năm, vẫn chưa đến kì, tất nhiên không thể thu hồi rồi.”
Tạ phu nhân đột ngột biến sắc mặt, cầm lấy phần khế sách Lâm Nhữ giao ra xem thử, vành mắt muốn nứt.
Đương gia các hiệu buôn đồng loạt thở phào, đưa tay muốn xem khế sách, cùng nhau phì cười.
“Tạ phu nhân, có cần lên công đường mời quan minh xét hay không?” Lâm Nhữ khiêm tốn nói.
Mời quan minh xét gì chứ, quan có kiểm chứng cũng cho rằng nhà họ Tạ không thể làm trái giao hẹn, không thể nhận lại phường quạt.
Nếu khế sách chỉ có chữ kí của Sùng Huy thì bà còn biện bạch được, nhưng trên đó còn có con dấu của phường quạt nhà họ Tạ. Dù bà có nói thế nào, hiệp ước này hợp pháp.
Tạ phu nhân cắn răng, không nói lời cáo từ nào, nhảy lên xe ngựa lớn tiếng quát: “Về phủ!”
Trong phòng, Yên La nằm trên giường. Tạ phu nhân đạp một cước, cửa mở, bà chạy vào, lôi Yên La khỏi chăn, tát thật mạnh.
Yên La bị bạt tai đụng vào vách tường đằng sau, sưng nửa bên mặt.
“Ngươi lại có thể hợp tác với người ngoài dối gạt ta. Trộm con dấu của phường quạt kí một phần hiệp ước cho thuê giúp đỡ nhà họ Phương. Ngươi… Ngươi phụ sự tín nhiệm của ta đối với ngươi. Lương tâm của ngươi ở đâu…” Tạ phu nhân mắng lớn, một cái tát không đủ giải nỗi hận trong lòng bà, lại nắm lấy Yên La, tát thêm một cái.
Gương mặt Yên La càng sưng, đỏ bừng một mảng lớn, khóe miệng trào máu tươi.
“Không phải muội giúp người ngoài, mà là giúp con trai của tỷ tỷ, con trai độc nhất nhà họ Tạ.” Yên La nức nở nói.
“Nó không phải con trai ta, nó là một đứa vô ơn, ta không có đứa con trai ăn cây táo rào cây sung như nó.” Tạ phu nhân cao giọng mắng.
“Tỷ tỷ không nhận thiếu gia nữa sao?” Yên La ngây ngốc hỏi.
Tạ phu nhân ngẩn người, bị hỏi ngược lại, lửa giận ngập tràn không có chỗ xả, bà túm lấy tóc Yên La, mạnh mẽ đập đầu Yên La vào vách tường.
Yên La cũng không phản kháng, một tiếng ầm vang lên, Tạ phu nhân lại đập đầu Yên La lần thứ hai, Yên La nói sâu xa: “Tỷ có còn nhớ Hàm Yên không. Năm đó cô ấy ngăn cản không để tỷ ngược đãi thiếu gia, tỷ khiến cô ấy bị đập đầu mà chết. Thiếu gia rời nhà mười bốn năm, khó khăn lắm mới tìm về lại, nếu tiếp tục bức ép thiếu gia đi, thiếu gia đi rồi sẽ không về nữa. Tỷ thật sự không cần đứa con trai này sao?”
Tạ phu nhân cứng đờ, thở hổn hển.
“Tỷ, ghìm cương ngựa trước vực thẳm vẫn chưa muộn, đừng để lúc không thể bù đắp, hối hận cũng đã muộn rồi.” Yên La buồn bã nói.
“Nói bậy, ta việc gì phải hối hận, ta không hề sai.” Tạ phu nhân cao giọng kêu.
Yên La cười đắng ngắt, nhắm mắt chờ chết.
Trước mắt Tạ phu nhân hiện lên gương mặt đầy máu của Hàm Yên. Trước khi chết, Hàm Yên đã hô to: “Phu nhân, người còn hành hạ nữa thiếu gia sẽ mất mạng, dù có chết nô tỳ cũng phải cản người lại.”
Bà đã giết chết một người rồi, lại muốn đích thân giết chết thêm một người nữa ư?
Tay đang siết tóc Yên La của Tạ phu nhân thoáng yếu ớt buông ra.
Tạ phu nhân quay về phòng, lấy đồ đã được khóa lại ra kiểm tra, còn thiếu phần lời khai của hạ nhân nhà họ Quách làm chứng Quách Thành An sai bọn họ độc giết Quách Tung. Bà căm tức cực kì, muốn tìm Yên La đoạt lại. Nhưng thoáng thay đổi suy nghĩ, bà âm thầm nắm lấy cái chuôi của Quách Thành An vì muốn sau khi nhà họ Phương ngã xuống sẽ đối phó nhà họ Quách. Phần lời khai kia rơi vào tay Lâm Nhữ thì Lâm Nhữ sẽ đấu với nhà họ Quách. Nhà họ Tạ ngồi làm ngư ông đắc lội cũng tốt, nên không đi đòi nữa.
Phường quạt nhà họ Quách không xa phường quạt nhà họ Phương. Từ đằng xa nhà họ Quách thấy rôm rả nên đến hỏi thăm.
Tạ phu nhân lên xe ngựa rời đi. Lâm Nhữ chỉ cười không đáp. Đương gia của những hiệu buôn kia hồi đầu năm bị Quách Thành An chèn ép nên oán hận trong lòng, cười ha hả kể lại cặn kẽ cho gã nghe.
Như có một thanh kiếm sắc đâm ngay ngực vậy, chân mày thô và rậm của Quách Thành An run lên, gương mặt ngăm đen thoáng đỏ ửng, từ đỏ lại sang trắng.
“Các vị đã hết lòng hỗ trợ nhà họ Phương, Nhữ đãi tiệc ở lầu Nghênh Tân để tỏ lòng biết ơn, mong các vị đừng từ chối.” Lâm Nhữ cười nói.
Đương gia các hiệu buôn tất nhiên cùng đồng ý.
Lâm Nhữ nhìn về phía Quách Thành An: “Nếu Quách huynh bỏ chút thời gian ra cùng dự tiệc, càng tăng thêm thể diện cho Nhữ.”
Đôi mắt trơn bóng đen tuyền đầy ý cười, con ngươi trong suốt, đứng gần nên có thể thấy rất rõ ràng, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến Quách Thành An mê đắm ngẩn người, qua một lúc mới tỉnh táo lại, cười khô cằn, từ chối mấy câu, chật vật rời đi.
Ở sau lưng, Lâm Nhữ gọi Hà Lịch, đương gia các hiệu buôn vây quanh, hồ hởi đến lầu Nghênh Tân.
Quách Thành An cắn hàm răng vàng khè không đều của mình, sa sút tinh thần tức giận, giục ngựa về phủ.
Ở cổng phủ gặp phải đại phu cõng hòm thuốc đi ra, Quách Thành An giật mình, nhảy xuống ngựa, vội hỏi: “Mẫu thân của ta khó chịu trong người sao?”
Đại phu lắc đầu, tự ý rời đi. Mậu Thụ từ trong thò đầu ra, xiêm áo màu xám tro, khăn chít đầu xiên vẹo, than “ôi chao” một tiếng, chạy ra, nhỏ giọng nói: “Phu nhân giận đến mức đập đồ, đại lang có muốn đi ra ngoài dạo một lát?”
Nói năng không rõ ràng, Quách Thành An trừng Mậu Thụ: “Tại sao mẫu thân ta tức giận?”
Mậu Thụ cười hì hì, nói nửa ngày Quách Thành An mới nghe hiểu, một chân bước vào phủ lại muốn rẽ ngược ra ngoài.
Chương 236 : Ăn cây táo rào cây sung
Lâm Nhữ đang đứng ở bậc thềm cổng phường quạt tiễn khách. Mấy vị khách đều là đương gia của các hiệu buôn kinh doanh vật liệu làm quạt hợp hoan trong thành Nhuận Châu. Nụ cười trên mặt Lâm Nhữ nhàn nhạt. Vào giữa trưa, mặt trời rực rỡ rọi xuống từng mảnh ánh vàng khiến cho gương mặt hơi tái của nàng tăng thêm một tầng sắc thái đẹp lạ thường, phong thái khó mà miêu tả được.
Xe ngựa dừng lại, Tạ phu nhân nghe mọi người khẩn thiết nói: “Đa tạ Phương nhị lang vẫn chịu đặt vật liệu chỗ hiệu buôn của ta, trước đây đã đắc tội nhiều, lần này giấy trắng mực đen định nửa năm mới trả tiền là thành ý của ta. Phương nhị lang cứ yên tâm…”
Nhà họ Phương đang bấp bênh, những người này lại giấy trắng mực đen cho nhà họ Phương nửa năm mới trả tiền.
Mạch máu trong cơ thể Tạ phu nhân gần như muốn nổ tung, tay siết chặt thùng xe, móng tay dài gần nửa tấc được dày công bảo dưỡng bị gãy vang tiếng cạch.
“Nhà họ Phương đang lúc rối ren, được sự hậu ái của các vị, Nhữ vô cùng cảm kích.” Lâm Nhữ cười mỉm, ánh mắt từ đương gia các hiệu buôn dời về phía xe ngựa.
Đạp lên chiếc ghế kê chân, Tạ phu nhân từ trên thành xe cao nhảy xuống, không đứng vững, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Phương nhị lang, ta đến thu lại phường quạt, ngày đó đã giao hẹn, nhà họ Tạ tùy thời có thể thu hồi lại phường quạt, mong ngươi giữ lời.”
Đương gia các hiệu buôn biến sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhữ.
Chân mày Lâm Nhữ không buồn nheo lại, dửng dưng đáp: “Lời của phu nhân thật kì lạ, Nhữ không hiểu lắm.”
“Giả bộ hồ đồ là có thể trốn tránh sao?” Tạ phu nhân cười nhạt, lấy khế sách trong ống tay áo, mở ra muốn để đương gia các hiệu buôn xem.
“Phu nhân chớ vội, theo Nhữ thấy, hay là mời chư vị trong thương hội đến kiểm chứng. Còn không thì đến phủ nha mời quan kiểm chứng cũng được.” Lâm Nhữ cười nói.
Đương gia các hiệu buôn thấy nhà họ Phương mở phường quạt nhà họ Tạ sản xuất nên ào ào đi đến, sợ chậm trễ phía sau thì nhà họ Phương đặt vật liệu ở những hiệu buôn khác, chen lấn đưa ra các ưu đãi, lại chủ động giấy trắng mực đen kí với Lâm Nhữ hiệp ước nửa năm sau mới tính tiền. Thấy việc thuê phường quạt có chuyện nên cùng lo lắng, Lâm Nhữ dự tính muốn mời thương hội hay gặp quan, bọn họ cũng muốn biết rõ, nói ngay: “Trước hết mời chư vị trong thương hội quyết định, nếu vẫn không được thì gặp quan thôi.”
Lúc này có người sai hạ nhân bên cạnh nhanh chóng đến thương hội mời người đến.
Tạ phu nhân cười nhạt, cũng không phản đối.
Bà cho rằng cái lí nằm ở nhà họ Tạ, tuy Lâm Nhữ cũng là người quản lí trong thương hội nhưng không thể một tay che trời, mọi người trong thương hội dù muốn thiên vị Lâm Nhữ cũng không thể.
Không lâu sau hội trưởng thương hội cùng vài quản lí xuất hiện, Tạ phu nhân giao khế sách ra, Lâm Nhữ cũng nộp một bản khế sách.
Mọi người trong thương hội xem qua, hội trưởng nói: “Tạ phu nhân, bà làm thế này là không phải, vừa hẹn kì hạn cho thuê một năm, vẫn chưa đến kì, tất nhiên không thể thu hồi rồi.”
Tạ phu nhân đột ngột biến sắc mặt, cầm lấy phần khế sách Lâm Nhữ giao ra xem thử, vành mắt muốn nứt.
Đương gia các hiệu buôn đồng loạt thở phào, đưa tay muốn xem khế sách, cùng nhau phì cười.
“Tạ phu nhân, có cần lên công đường mời quan minh xét hay không?” Lâm Nhữ khiêm tốn nói.
Mời quan minh xét gì chứ, quan có kiểm chứng cũng cho rằng nhà họ Tạ không thể làm trái giao hẹn, không thể nhận lại phường quạt.
Nếu khế sách chỉ có chữ kí của Sùng Huy thì bà còn biện bạch được, nhưng trên đó còn có con dấu của phường quạt nhà họ Tạ. Dù bà có nói thế nào, hiệp ước này hợp pháp.
Tạ phu nhân cắn răng, không nói lời cáo từ nào, nhảy lên xe ngựa lớn tiếng quát: “Về phủ!”
Trong phòng, Yên La nằm trên giường. Tạ phu nhân đạp một cước, cửa mở, bà chạy vào, lôi Yên La khỏi chăn, tát thật mạnh.
Yên La bị bạt tai đụng vào vách tường đằng sau, sưng nửa bên mặt.
“Ngươi lại có thể hợp tác với người ngoài dối gạt ta. Trộm con dấu của phường quạt kí một phần hiệp ước cho thuê giúp đỡ nhà họ Phương. Ngươi… Ngươi phụ sự tín nhiệm của ta đối với ngươi. Lương tâm của ngươi ở đâu…” Tạ phu nhân mắng lớn, một cái tát không đủ giải nỗi hận trong lòng bà, lại nắm lấy Yên La, tát thêm một cái.
Gương mặt Yên La càng sưng, đỏ bừng một mảng lớn, khóe miệng trào máu tươi.
“Không phải muội giúp người ngoài, mà là giúp con trai của tỷ tỷ, con trai độc nhất nhà họ Tạ.” Yên La nức nở nói.
“Nó không phải con trai ta, nó là một đứa vô ơn, ta không có đứa con trai ăn cây táo rào cây sung như nó.” Tạ phu nhân cao giọng mắng.
“Tỷ tỷ không nhận thiếu gia nữa sao?” Yên La ngây ngốc hỏi.
Tạ phu nhân ngẩn người, bị hỏi ngược lại, lửa giận ngập tràn không có chỗ xả, bà túm lấy tóc Yên La, mạnh mẽ đập đầu Yên La vào vách tường.
Yên La cũng không phản kháng, một tiếng ầm vang lên, Tạ phu nhân lại đập đầu Yên La lần thứ hai, Yên La nói sâu xa: “Tỷ có còn nhớ Hàm Yên không. Năm đó cô ấy ngăn cản không để tỷ ngược đãi thiếu gia, tỷ khiến cô ấy bị đập đầu mà chết. Thiếu gia rời nhà mười bốn năm, khó khăn lắm mới tìm về lại, nếu tiếp tục bức ép thiếu gia đi, thiếu gia đi rồi sẽ không về nữa. Tỷ thật sự không cần đứa con trai này sao?”
Tạ phu nhân cứng đờ, thở hổn hển.
“Tỷ, ghìm cương ngựa trước vực thẳm vẫn chưa muộn, đừng để lúc không thể bù đắp, hối hận cũng đã muộn rồi.” Yên La buồn bã nói.
“Nói bậy, ta việc gì phải hối hận, ta không hề sai.” Tạ phu nhân cao giọng kêu.
Yên La cười đắng ngắt, nhắm mắt chờ chết.
Trước mắt Tạ phu nhân hiện lên gương mặt đầy máu của Hàm Yên. Trước khi chết, Hàm Yên đã hô to: “Phu nhân, người còn hành hạ nữa thiếu gia sẽ mất mạng, dù có chết nô tỳ cũng phải cản người lại.”
Bà đã giết chết một người rồi, lại muốn đích thân giết chết thêm một người nữa ư?
Tay đang siết tóc Yên La của Tạ phu nhân thoáng yếu ớt buông ra.
Tạ phu nhân quay về phòng, lấy đồ đã được khóa lại ra kiểm tra, còn thiếu phần lời khai của hạ nhân nhà họ Quách làm chứng Quách Thành An sai bọn họ độc giết Quách Tung. Bà căm tức cực kì, muốn tìm Yên La đoạt lại. Nhưng thoáng thay đổi suy nghĩ, bà âm thầm nắm lấy cái chuôi của Quách Thành An vì muốn sau khi nhà họ Phương ngã xuống sẽ đối phó nhà họ Quách. Phần lời khai kia rơi vào tay Lâm Nhữ thì Lâm Nhữ sẽ đấu với nhà họ Quách. Nhà họ Tạ ngồi làm ngư ông đắc lội cũng tốt, nên không đi đòi nữa.
Phường quạt nhà họ Quách không xa phường quạt nhà họ Phương. Từ đằng xa nhà họ Quách thấy rôm rả nên đến hỏi thăm.
Tạ phu nhân lên xe ngựa rời đi. Lâm Nhữ chỉ cười không đáp. Đương gia của những hiệu buôn kia hồi đầu năm bị Quách Thành An chèn ép nên oán hận trong lòng, cười ha hả kể lại cặn kẽ cho gã nghe.
Như có một thanh kiếm sắc đâm ngay ngực vậy, chân mày thô và rậm của Quách Thành An run lên, gương mặt ngăm đen thoáng đỏ ửng, từ đỏ lại sang trắng.
“Các vị đã hết lòng hỗ trợ nhà họ Phương, Nhữ đãi tiệc ở lầu Nghênh Tân để tỏ lòng biết ơn, mong các vị đừng từ chối.” Lâm Nhữ cười nói.
Đương gia các hiệu buôn tất nhiên cùng đồng ý.
Lâm Nhữ nhìn về phía Quách Thành An: “Nếu Quách huynh bỏ chút thời gian ra cùng dự tiệc, càng tăng thêm thể diện cho Nhữ.”
Đôi mắt trơn bóng đen tuyền đầy ý cười, con ngươi trong suốt, đứng gần nên có thể thấy rất rõ ràng, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến Quách Thành An mê đắm ngẩn người, qua một lúc mới tỉnh táo lại, cười khô cằn, từ chối mấy câu, chật vật rời đi.
Ở sau lưng, Lâm Nhữ gọi Hà Lịch, đương gia các hiệu buôn vây quanh, hồ hởi đến lầu Nghênh Tân.
Quách Thành An cắn hàm răng vàng khè không đều của mình, sa sút tinh thần tức giận, giục ngựa về phủ.
Ở cổng phủ gặp phải đại phu cõng hòm thuốc đi ra, Quách Thành An giật mình, nhảy xuống ngựa, vội hỏi: “Mẫu thân của ta khó chịu trong người sao?”
Đại phu lắc đầu, tự ý rời đi. Mậu Thụ từ trong thò đầu ra, xiêm áo màu xám tro, khăn chít đầu xiên vẹo, than “ôi chao” một tiếng, chạy ra, nhỏ giọng nói: “Phu nhân giận đến mức đập đồ, đại lang có muốn đi ra ngoài dạo một lát?”
Nói năng không rõ ràng, Quách Thành An trừng Mậu Thụ: “Tại sao mẫu thân ta tức giận?”
Mậu Thụ cười hì hì, nói nửa ngày Quách Thành An mới nghe hiểu, một chân bước vào phủ lại muốn rẽ ngược ra ngoài.
Bình luận facebook