Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-20
Chương 20: Ngây Ngô Ngờ Nghệch
Chương 20 : Ngây ngô ngờ nghệch
Vừa rồi Lâm Nhữ nói đi dạo để giải tỏa phiền lòng, thực ra không phải thế, nàng vì chuyện mỹ nhân trên mặt quạt nên mới đi tìm Hà Lịch bàn bạc.
Hà Lịch là người coi ngó vườn trúc tía nên chắc chắn biết hết bí mật mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương. Lâm Nhữ cũng không vòng vo, thẳng thừng: “Biểu ca, huynh có cách nhìn thế nào với mỹ nhân quạt hợp hoan?”
“Năm nay Huy nương đã mười tám, không thể trì hoãn thêm nữa, lại là người xinh đẹp nhất trong số họ. Huynh thấy chọn nàng ta làm mỹ nhân trên mặt quạt trong buổi lễ nhậm chức gia chủ của đệ là phù hợp nhất.” Hà Lịch nói.
Thấy hắn hiểu lầm ý nàng, Lâm Nhữ mím môi nói: “Ý đệ không phải vậy. Đệ muốn bỏ đi việc chọn mỹ nhân làm mặt quạt, về sau họ Phương không dựa vào quạt hợp hoan mỹ nhân để kiếm cơm nữa.”
“Sao cơ?” Hà Lịch sợ hãi kêu lên, đứng bật dậy, người luôn trầm tĩnh cũng đột ngột tái mặt: “Không thể được, không có quạt hợp hoan mỹ nhân, thì họ Phương có khác gì những gia tộc làm quạt khác?”
“Bởi vì quạt hợp hoan có thể mang đến hào quang cho họ Phương nên cứ gạt đời lấy tiếng mãi sao?” Lâm Nhữ hỏi ngược lại.
“Đây là đường đi mà tổ tiên họ Phương đã tốn hết tâm tư tìm tòi, bao đời truyền lại mới có họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu. Nếu như bỏ đi, họ Phương sẽ có gì nổi trội so với những gia tộc làm quạt kia? Lấy gì để chiếm ưu thế so với bọn họ?” Hà Lịch đi qua đi lại, đột nhiên dừng chân, ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ. “Chẳng lẽ… đệ… đệ…” Hắn lắp ba lắp bắp không nói rành mạch được, khó khăn lắm mới nói hết được suy nghĩ của mình: “Đệ mới thấy Huy nương đã yêu? Nên không nỡ để nàng được chọn làm mỹ nhân trên mặt quạt rồi sau đó chịu cảnh bị chuốc thuốc câm?”
Lâm Nhữ trợn mắt.
Hà Lịch thấy mình tìm được nguyên nhân rồi nên thở dài một hơi, ngồi xuống, trầm ngâm mở lời: “Tuy chưa từng có tiền lệ để mỹ nhân làm mặt quạt ra khỏi vườn, nhưng đệ là gia chủ nên nếu thật sự thích nàng cũng không phải không được. Có điều nàng vẫn luôn sống cách đời ở vườn trúc tía nên ngây ngô với chuyện đời, quá trong sáng đơn thuần sẽ không thể gánh được trách nhiệm nặng nề của chủ mẫu họ Phương. Có thể nạp nàng làm thiếp chứ không thể cưới làm chính thê.”
Lâm Nhữ đỡ trán.
Nàng là phận nữ, Sùng Huy đẹp cỡ nào thì nàng cũng đâu có ý nghĩ bậy bạ được?
Không thể nói rõ chân tướng, Lâm Nhữ kìm nén muốn tức ngực, Hà Lịch tha thiết trông chờ nàng, lời đã đến miệng bèn thay đổi thành: “Cưới thê rồi nạp thiếp, không thể cả đời chỉ có một thê tử sao? Biểu ca huynh cũng thích như vậy?”
“Hở?” Hà Lịch ngây người, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề cưới thê nạp thiếp. Nên ngẫm lại, bản thân chưa hình dung được cuộc sống có thêm một hai người nữ nhi bầu bạn sẽ thế nào, liền nói: “Huynh sẽ không cưới thê, cũng không nạp thiếp.”
“Tính độc thân cả đời ư?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
Hà Lịch gật đầu, lúc trước hắn còn mơ hồ, nhưng vừa ngẫm kĩ thì đã thông suốt. Hắn thật sự không muốn sống cùng một người con gái nào cả.
Lâm Nhữ lo lắng nhìn, trong ánh đèn soi tỏ, chiếc bóng trên đất của Hà Lịch có phần đơn côi. Nghĩ tới việc mình là gái giả trai, đã làm gia chủ họ Phương, e rằng cả đời này cũng không thể bàn chuyện cưới hỏi, nên nàng thở dài: “Biểu huynh à, chúng ta đúng là cùng hội cùng thuyền.”
“Nhữ lang, đệ…” Hà Lịch không đoán được dụng ý trong câu của Lâm Nhữ, mơ hồ cảm thấy như ám chỉ, nên không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn.
Lâm Nhữ thở dài một cái cũng không để trong lòng, cười nói: “Huynh hiểu lầm rồi, đệ không thích Sùng Huy.” Nói rồi cảm thấy không đúng lắm nên nàng sửa lại: “Đệ rất thích Sùng Huy nhưng không phải kiểu thích mà huynh nói.”
Nàng nói rõ ý tưởng không muốn lừa gạt người buôn quạt, lẫn không muốn hại thêm mỹ nhân làm mặt quạt nữa: “Sau khi nghe phụ thân nói rõ bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân, đệ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, không liên quan đến Sùng Huy.”
Hà Lịch quả thật không nghĩ đến nguyên nhân này.
Tuy hắn ăn nhờ ở đậu họ Phương, nhưng cũng xuất thân từ nhà khấm khá. Được lớn lên trong sự hầu hạ của nô tài, nên trong suy nghĩ hắn vẫn coi thường nô tỳ, không xem nô tỳ ngang hàng. Thấy Lâm Nhữ không muốn mỹ nhân làm mặt quạt nữa, hắn cũng không muốn làm khó nàng nên yên lặng một lát liền nói: “Ngày tiến hành lễ nhậm chức gia chủ phải chọn ngày lành tháng tốt, để huynh đi mời bán tiên xem giùm ngày tốt trong năm nay gần nhất là ngày nào. Đệ suy nghĩ thêm đi.”
Cũng đành phải thế, Lâm Nhữ thở dài.
Nàng vốn muốn nói cho Hà Lịch biết mình là con gái, nhưng ngày đó bán tiên khuyên phải nuôi con gái như con trai, con trai như con gái mới có thể tránh được tai ương. Phương Khương thị với Hà Khương thị là tỷ muội tình thân cũng không thể nói cho bà nghe, bất kể có tin tưởng hay không. Sức khỏe của Cẩm Phong rất yếu, nàng không dám đánh cược nên vẫn không nói cho Hà Lịch.
Ra khỏi quán Minh Sắt, Lâm Nhữ nhìn vễ chỗ ở của Hà Khương thị và Hà Dư, ngẫm đến tính tình tệ hại của Hà Dư. Lúc còn nhỏ thì không sao, nay đã mười bảy, chỉ nhỏ hơn nàng một tháng. Ngoại trừ Cẩm Phong thì trong phủ còn hai tỷ muội dòng thứ, nên một người đàn ông ở trong phủ đúng thật không tiện. Chi bằng mua nhà cho họ, để y dọn ra ngoài với Hà Khương thị.
Hôm sau Lâm Nhữ nói chuyện với Phương Khương thị, Phương Khương thị lại không đồng ý. Bà nói rất nhiều, đều là chỉ trích trong mắt Lâm Nhữ chỉ có tiền, mới lên làm gia chủ đã chê thân thích túng bấn: “Phụ thân con qua đời, con bận rộn bên ngoài cả ngày chẳng thấy đâu. Cẩm Phong thì bệnh nên mẫu thân không thể nhiều lời với nó, sợ để nó nghĩ nhiều lại thêm bệnh, nên chỉ có di mẫu con bầu bạn với mẫu thân. Nếu dọn ra ngoài thì lui đến rất phiền phức. Biểu đệ con phạm sai khi còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi. Con đừng có vin vào lỗi của nó nữa.”
Lâm Nhữ bực mình, muốn quyết làm chủ, nhưng nghĩ đến phụ thân mới qua đời, mẫu thân đang thương tâm, nên đành để qua một thời gian nữa đã.
***
Mới đó lại qua mười mấy ngày, đã đến hai mươi lăm tháng tư, ngày đi an táng.
Họ Phương được xem như gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu, tang lễ vô cùng long trọng. Hai mươi tư người khiêng quan tài, mười người thổi kèn, đội nghi thức giơ lên một cặp giáo vàng búa to được sơn bóng hướng lên trời với các lá cờ xí trắng. Phương Du Phong đập chậu phất cờ, Lâm Nhữ không bó ngực độn eo, cũng không uống thuốc đổi giọng, sáng sớm đổi xiêm áo với Cẩm Phong. Cẩm Phong ôm bài vị, nàng thì ở trong đám đàn bà cùng với Phương Hương Văn và Phương Tú Khởi.
Đổi thân phận thì đổi cả tỳ nữ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ đi theo Cẩm Phong, Tố Vấn và Tố Tâm đi theo nàng.
Còn một khắc nữa là đến giờ lành, đội ngũ đi an táng xuất phát khỏi phủ. Nghĩ đến từ nay về sau không được gặp lại phụ thân, Lâm Nhữ thấy nghẹn trong ngực, đau lòng khóc như đứt từng đoạn ruột.
Nàng nắm chặt đôi tay, ghì quá chặt làm móng tay dài đâm vào da thịt.
Nức nở nghẹn đắng ở cổ họng, Lâm Nhữ nghiêng đầu. Tố Tâm cùng Tố Vấn tái mặt nhìn nàng, ánh mắt giao nhau. Lâm Nhữ theo tầm mắt của họ nhìn qua, chân mày nhíu lại.
Không biết Quách Thành An đứng cạnh Cẩm Phong từ lúc nào. Chẳng hay họ đang nói gì, Cẩm Phong khom người che miệng không thể dứt được cơn ho, gương mặt vừa trắng bệch vừa tái xanh, áo tang rộng khoác lên người. Cơ thể yếu ớt lúc nào cũng có thể ngã xuống. Uyển Sơ và Cảnh Sơ đỡ lấy chàng. Đôi mắt họ luôn lanh lợi giờ vô cùng luống cuống, khóe mắt không nhịn được liếc nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cau mày, giờ nàng không tiện tiến lên, nhìn về phía Hà Lịch. Nhạc tang réo rắt, nương khe hở của những lá cờ trắng hướng lên trời, Hà Lịch nhìn về phía Cẩm Phong với vẻ mặt có phần khó hiểu. Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm, Hà Lịch như có cảm giác nên nhìn lại nàng. Hai cặp mắt nhìn nhau, hắn như bị sét đánh mà ngây người. Lâm Nhữ mím môi hất cằm về phía Cẩm Phong ra hiệu cho hắn xem xét tình hình. Hà Lịch đần như khúc gỗ, nhìn nàng mà chợt run người, gật nhẹ, bước về chỗ Cẩm Phong và Quách Thành An.
Chương 20 : Ngây ngô ngờ nghệch
Vừa rồi Lâm Nhữ nói đi dạo để giải tỏa phiền lòng, thực ra không phải thế, nàng vì chuyện mỹ nhân trên mặt quạt nên mới đi tìm Hà Lịch bàn bạc.
Hà Lịch là người coi ngó vườn trúc tía nên chắc chắn biết hết bí mật mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương. Lâm Nhữ cũng không vòng vo, thẳng thừng: “Biểu ca, huynh có cách nhìn thế nào với mỹ nhân quạt hợp hoan?”
“Năm nay Huy nương đã mười tám, không thể trì hoãn thêm nữa, lại là người xinh đẹp nhất trong số họ. Huynh thấy chọn nàng ta làm mỹ nhân trên mặt quạt trong buổi lễ nhậm chức gia chủ của đệ là phù hợp nhất.” Hà Lịch nói.
Thấy hắn hiểu lầm ý nàng, Lâm Nhữ mím môi nói: “Ý đệ không phải vậy. Đệ muốn bỏ đi việc chọn mỹ nhân làm mặt quạt, về sau họ Phương không dựa vào quạt hợp hoan mỹ nhân để kiếm cơm nữa.”
“Sao cơ?” Hà Lịch sợ hãi kêu lên, đứng bật dậy, người luôn trầm tĩnh cũng đột ngột tái mặt: “Không thể được, không có quạt hợp hoan mỹ nhân, thì họ Phương có khác gì những gia tộc làm quạt khác?”
“Bởi vì quạt hợp hoan có thể mang đến hào quang cho họ Phương nên cứ gạt đời lấy tiếng mãi sao?” Lâm Nhữ hỏi ngược lại.
“Đây là đường đi mà tổ tiên họ Phương đã tốn hết tâm tư tìm tòi, bao đời truyền lại mới có họ Phương là gia tộc làm quạt đứng đầu. Nếu như bỏ đi, họ Phương sẽ có gì nổi trội so với những gia tộc làm quạt kia? Lấy gì để chiếm ưu thế so với bọn họ?” Hà Lịch đi qua đi lại, đột nhiên dừng chân, ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ. “Chẳng lẽ… đệ… đệ…” Hắn lắp ba lắp bắp không nói rành mạch được, khó khăn lắm mới nói hết được suy nghĩ của mình: “Đệ mới thấy Huy nương đã yêu? Nên không nỡ để nàng được chọn làm mỹ nhân trên mặt quạt rồi sau đó chịu cảnh bị chuốc thuốc câm?”
Lâm Nhữ trợn mắt.
Hà Lịch thấy mình tìm được nguyên nhân rồi nên thở dài một hơi, ngồi xuống, trầm ngâm mở lời: “Tuy chưa từng có tiền lệ để mỹ nhân làm mặt quạt ra khỏi vườn, nhưng đệ là gia chủ nên nếu thật sự thích nàng cũng không phải không được. Có điều nàng vẫn luôn sống cách đời ở vườn trúc tía nên ngây ngô với chuyện đời, quá trong sáng đơn thuần sẽ không thể gánh được trách nhiệm nặng nề của chủ mẫu họ Phương. Có thể nạp nàng làm thiếp chứ không thể cưới làm chính thê.”
Lâm Nhữ đỡ trán.
Nàng là phận nữ, Sùng Huy đẹp cỡ nào thì nàng cũng đâu có ý nghĩ bậy bạ được?
Không thể nói rõ chân tướng, Lâm Nhữ kìm nén muốn tức ngực, Hà Lịch tha thiết trông chờ nàng, lời đã đến miệng bèn thay đổi thành: “Cưới thê rồi nạp thiếp, không thể cả đời chỉ có một thê tử sao? Biểu ca huynh cũng thích như vậy?”
“Hở?” Hà Lịch ngây người, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề cưới thê nạp thiếp. Nên ngẫm lại, bản thân chưa hình dung được cuộc sống có thêm một hai người nữ nhi bầu bạn sẽ thế nào, liền nói: “Huynh sẽ không cưới thê, cũng không nạp thiếp.”
“Tính độc thân cả đời ư?” Lâm Nhữ kinh ngạc.
Hà Lịch gật đầu, lúc trước hắn còn mơ hồ, nhưng vừa ngẫm kĩ thì đã thông suốt. Hắn thật sự không muốn sống cùng một người con gái nào cả.
Lâm Nhữ lo lắng nhìn, trong ánh đèn soi tỏ, chiếc bóng trên đất của Hà Lịch có phần đơn côi. Nghĩ tới việc mình là gái giả trai, đã làm gia chủ họ Phương, e rằng cả đời này cũng không thể bàn chuyện cưới hỏi, nên nàng thở dài: “Biểu huynh à, chúng ta đúng là cùng hội cùng thuyền.”
“Nhữ lang, đệ…” Hà Lịch không đoán được dụng ý trong câu của Lâm Nhữ, mơ hồ cảm thấy như ám chỉ, nên không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn.
Lâm Nhữ thở dài một cái cũng không để trong lòng, cười nói: “Huynh hiểu lầm rồi, đệ không thích Sùng Huy.” Nói rồi cảm thấy không đúng lắm nên nàng sửa lại: “Đệ rất thích Sùng Huy nhưng không phải kiểu thích mà huynh nói.”
Nàng nói rõ ý tưởng không muốn lừa gạt người buôn quạt, lẫn không muốn hại thêm mỹ nhân làm mặt quạt nữa: “Sau khi nghe phụ thân nói rõ bí mật của quạt hợp hoan mỹ nhân, đệ vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, không liên quan đến Sùng Huy.”
Hà Lịch quả thật không nghĩ đến nguyên nhân này.
Tuy hắn ăn nhờ ở đậu họ Phương, nhưng cũng xuất thân từ nhà khấm khá. Được lớn lên trong sự hầu hạ của nô tài, nên trong suy nghĩ hắn vẫn coi thường nô tỳ, không xem nô tỳ ngang hàng. Thấy Lâm Nhữ không muốn mỹ nhân làm mặt quạt nữa, hắn cũng không muốn làm khó nàng nên yên lặng một lát liền nói: “Ngày tiến hành lễ nhậm chức gia chủ phải chọn ngày lành tháng tốt, để huynh đi mời bán tiên xem giùm ngày tốt trong năm nay gần nhất là ngày nào. Đệ suy nghĩ thêm đi.”
Cũng đành phải thế, Lâm Nhữ thở dài.
Nàng vốn muốn nói cho Hà Lịch biết mình là con gái, nhưng ngày đó bán tiên khuyên phải nuôi con gái như con trai, con trai như con gái mới có thể tránh được tai ương. Phương Khương thị với Hà Khương thị là tỷ muội tình thân cũng không thể nói cho bà nghe, bất kể có tin tưởng hay không. Sức khỏe của Cẩm Phong rất yếu, nàng không dám đánh cược nên vẫn không nói cho Hà Lịch.
Ra khỏi quán Minh Sắt, Lâm Nhữ nhìn vễ chỗ ở của Hà Khương thị và Hà Dư, ngẫm đến tính tình tệ hại của Hà Dư. Lúc còn nhỏ thì không sao, nay đã mười bảy, chỉ nhỏ hơn nàng một tháng. Ngoại trừ Cẩm Phong thì trong phủ còn hai tỷ muội dòng thứ, nên một người đàn ông ở trong phủ đúng thật không tiện. Chi bằng mua nhà cho họ, để y dọn ra ngoài với Hà Khương thị.
Hôm sau Lâm Nhữ nói chuyện với Phương Khương thị, Phương Khương thị lại không đồng ý. Bà nói rất nhiều, đều là chỉ trích trong mắt Lâm Nhữ chỉ có tiền, mới lên làm gia chủ đã chê thân thích túng bấn: “Phụ thân con qua đời, con bận rộn bên ngoài cả ngày chẳng thấy đâu. Cẩm Phong thì bệnh nên mẫu thân không thể nhiều lời với nó, sợ để nó nghĩ nhiều lại thêm bệnh, nên chỉ có di mẫu con bầu bạn với mẫu thân. Nếu dọn ra ngoài thì lui đến rất phiền phức. Biểu đệ con phạm sai khi còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi. Con đừng có vin vào lỗi của nó nữa.”
Lâm Nhữ bực mình, muốn quyết làm chủ, nhưng nghĩ đến phụ thân mới qua đời, mẫu thân đang thương tâm, nên đành để qua một thời gian nữa đã.
***
Mới đó lại qua mười mấy ngày, đã đến hai mươi lăm tháng tư, ngày đi an táng.
Họ Phương được xem như gia tộc làm quạt đứng đầu thành Nhuận Châu, tang lễ vô cùng long trọng. Hai mươi tư người khiêng quan tài, mười người thổi kèn, đội nghi thức giơ lên một cặp giáo vàng búa to được sơn bóng hướng lên trời với các lá cờ xí trắng. Phương Du Phong đập chậu phất cờ, Lâm Nhữ không bó ngực độn eo, cũng không uống thuốc đổi giọng, sáng sớm đổi xiêm áo với Cẩm Phong. Cẩm Phong ôm bài vị, nàng thì ở trong đám đàn bà cùng với Phương Hương Văn và Phương Tú Khởi.
Đổi thân phận thì đổi cả tỳ nữ, Uyển Sơ và Cảnh Sơ đi theo Cẩm Phong, Tố Vấn và Tố Tâm đi theo nàng.
Còn một khắc nữa là đến giờ lành, đội ngũ đi an táng xuất phát khỏi phủ. Nghĩ đến từ nay về sau không được gặp lại phụ thân, Lâm Nhữ thấy nghẹn trong ngực, đau lòng khóc như đứt từng đoạn ruột.
Nàng nắm chặt đôi tay, ghì quá chặt làm móng tay dài đâm vào da thịt.
Nức nở nghẹn đắng ở cổ họng, Lâm Nhữ nghiêng đầu. Tố Tâm cùng Tố Vấn tái mặt nhìn nàng, ánh mắt giao nhau. Lâm Nhữ theo tầm mắt của họ nhìn qua, chân mày nhíu lại.
Không biết Quách Thành An đứng cạnh Cẩm Phong từ lúc nào. Chẳng hay họ đang nói gì, Cẩm Phong khom người che miệng không thể dứt được cơn ho, gương mặt vừa trắng bệch vừa tái xanh, áo tang rộng khoác lên người. Cơ thể yếu ớt lúc nào cũng có thể ngã xuống. Uyển Sơ và Cảnh Sơ đỡ lấy chàng. Đôi mắt họ luôn lanh lợi giờ vô cùng luống cuống, khóe mắt không nhịn được liếc nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ cau mày, giờ nàng không tiện tiến lên, nhìn về phía Hà Lịch. Nhạc tang réo rắt, nương khe hở của những lá cờ trắng hướng lên trời, Hà Lịch nhìn về phía Cẩm Phong với vẻ mặt có phần khó hiểu. Lâm Nhữ nhìn hắn chằm chằm, Hà Lịch như có cảm giác nên nhìn lại nàng. Hai cặp mắt nhìn nhau, hắn như bị sét đánh mà ngây người. Lâm Nhữ mím môi hất cằm về phía Cẩm Phong ra hiệu cho hắn xem xét tình hình. Hà Lịch đần như khúc gỗ, nhìn nàng mà chợt run người, gật nhẹ, bước về chỗ Cẩm Phong và Quách Thành An.