-
Phần 5 END
21.
Tôi và Tạ Ninh ra khỏi ngân hàng. Cô ta ngơ ngác ôm túi tiền, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Xong rồi, tôi sắp c.h.ế.t rồi, sắp c.h.ế.t rồi.”
Tôi nghe được, bực bội nói:
“Cô đừng có lải nhải nữa. Tôi cảm giác được số tiền còn lại vẫn chưa bị phân tán. Chứng tỏ một người nào đó đang giữ nó.”
Tạ Ninh lập tức ngừng lẩm nhẩm, lập tức lấy lại tinh thần. Cô ta nhỏ giọng hỏi tôi:
“Vậy, cô có biết tiền đang ở đâu không?”
Tôi rũ mắt thử cảm nhận. Khi mở mắt ra, tôi hướng về phía toà nhà cao nhất phía xa:
“Hướng Tây Bắc, ở nơi cao nhất.”
Tạ Ninh dõi mắt theo hướng tôi vừa nói, nơi đó là Bệnh viện Nhân dân Thành phố.
“Tôi sẽ không đi cùng cô. Cô tự mình đi đi.”
Trong bệnh viện có rất nhiều l.ệ q.u.ỷ, vô số hồn ma chết oan hoặc bị người khác hại c.h.ế.t đều tụ tập tại đây.
Thực ra tôi cũng có chút lòng riêng. Sau khi dán lá bùa lên, Tạ Ninh có thể nhìn thấy rất nhiều l.ệ q.u.ỷ mang oán niệm sâu nặng. Cho nên, có thể nói lần này cô ta vào bệnh viện cũng như đi nhà ma vậy.
Bệnh viện có thần phù trấn giữ, l.ệ q.u.ỷ nơi này sẽ không thể hại người. Vì vậy, để l.ệ q.u.ỷ dọa vài cái cho cô ta nhớ lâu một chút cũng được.
Tạ Ninh có chút không tình nguyện, nhưng vẫn một mình đi vào.
22.
Tôi về ký túc xá ngủ bù thì Tạ Ninh gọi đến:
Cô ta không ngừng la hét, có vẻ bị doạ không nhẹ:
“Khương Phạt! Tôi thấy rồi, tôi thấy nhiều ma lắm!!!”
Khi nói câu này, cô ta gần như khóc nấc lên.
Tôi nhịn không được cười toe toét:
“ y dô, bây giờ cô đã tin vào ma quỷ chưa?”
Tạ Ninh khóc thét:
“Tin rồi, tôi tin rồi. Cầu xin cô, cầu xin cô giúp tôi đi mà. Tôi không dám đi vào, tôi không muốn c.h.ế.t…”
Tiếng khóc của cô ta thật sự là quá ồn, tôi liền đặt điện thoại sang một bên.
Tôi chậm rãi trả lời:
“Mấy hồn ma này không hại người được, cô cứ xem như là đang đi nhà ma đi.”
Tạ Ninh không tin, tranh cãi với tôi qua điện thoại một lúc lâu.
Sau cùng, tôi mất kiên nhẫn:
“Cô không đi thì sống c.h.ế.t mặc cô. Tôi nói cho cô biết, nếu như người giữ tiền đem tiền đi tiêu xài lung tung, cô có tìm đi chăng nữa cũng không có cửa tìm đủ đâu.”
“Còn nữa, thời hạn bảy ngày của cô chỉ còn có ba tiếng.”
Tiếng khóc của Tạ Ninh đột ngột dừng lại. Xem ra cô ta sợ chết hơn là sợ ma.
Im lặng một lúc, cô ta nói:
“Thôi được rồi, tôi sẽ đi…”
Nói xong cô ta liền cúp điện thoại. Tôi lấy chiếc gương ra để trước mặt.
Chiếc gương tự động liên kết với góc nhìn của Tạ Ninh. Lúc này, cô ta đang lấy tay che trán, khóe mắt chỉ toàn là nước mắt.
Cô ta bước một bước lại lẩm bẩm:
“Các anh ma, chị ma ơi, đừng hù tôi. Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn sống sót thôi.”
Tạ Ninh đi khắp các ngóc ngách trong bệnh viện, vừa đi vừa bị doạ đến khóc.
Tôi nhẩm tính mấy hồn ma lát nữa cô ta sẽ gặp.
Nào là ma không đầu, ma bị khoét mắt, lại có thêm cả những hồn ma bị nghiền nát thân thể, ruột gan tung toé khắp nơi.
Hầu hết những hồn ma này đều c.h.ế.t bởi tai nạn xe hơi.
Cuối cùng, tại phòng bệnh nội trú, khoa nhồi máu não ở tầng mười hai, có một cụ ông lớn tuổi đang loạng choạng đi về phía cuối hành lang. Trong tay ông ta đang ôm một túi vải phát ra ánh sáng tím nhè nhẹ.
Nghĩa là, nơi đó có ba mươi nghìn nhân dân tệ mà Tạ Ninh cần tìm.
23.
Tạ Ninh vui mừng khôn xiết, vô thức chạy nhanh đến chỗ cụ ông.
Khi cô ta chạy đến gần mới phát hiện mặt cụ ông toàn là nước mắt.
Tạ Ninh lập tức hoảng, cứ như một đứa trẻ đang làm sai chuyện.
Cụ ông dừng lại, giọng khản đặc:
“Sao thế? Có chuyện gì sao cô bé?”
Tạ Ninh vốn muốn đòi tiền, nhưng lại nghẹn trong họng không nói nên lời. Đầu óc cô ta quay cuồng, bắt đầu nói bừa:
“Ông ơi, chúng cháu là một tổ chức từ thiện ở Giang Thành. Cháu nghĩ ông cần giúp đỡ, nên đến đây tìm ông ạ.”
Cụ ông hiển nhiên là không tin, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối. Tạ Ninh không thể làm gì hơn là để cụ ông rời đi.
Cụ ông đi vào một phòng bệnh ở cuối hành lang bệnh viện. Tạ Ninh lặng lẽ theo sau mới phát hiện ra khu này là khu tồi tàn nhất của cả tầng. Trong phòng bệnh, có một bà lão đang nằm đó.
Cụ ông đi vào phòng bệnh, nhìn gương mặt tái nhợt của bà lão cúi đầu lau nước mắt.
Ông nói:
“Bà ơi, nhà mình chỉ còn có ba mươi nghìn tệ thôi. Tôi rút ra hết rồi. Lúc đi hỏi, họ nói không đủ để bà làm phẫu thuật…”
Tạ Ninh siết chặt góc áo. Cô ta không tin được là lại có người nghèo đến mức này.
Đứng ở cửa do dự hồi lâu, cuối cùng cô ta nhấc chân bước vào phòng bệnh.
Lần này, cô ta trực tiếp ngồi xổm trước giường bệnh của cụ bà, oán niệm trên người cô ta nhạt dần rồi biến mất.
Cô ta lấy số tiền bảy mươi nghìn nhân dân tệ vừa rút ở ngân hàng ra để trước mặt cụ ông.
Cô ta nghẹn ngào:
“Ông ơi, những điều cháu sắp nói ra rất hoang đường, cũng khó tin. Nhưng cháu thật sự rất cần số tiền ông đang cất trong túi để cứu mạng. Ông có thể cho cháu mượn dùng tạm, xong việc cháu sẽ trả lại được không ạ?”
Không chút chần chừ, Tạ Ninh chủ động để ông bà lão nhìn thấy bảy mươi nghìn tệ cô ta đang có trên người. Số tiền mà Tạ Ninh cầm trong tay vượt xa con số ba mươi nghìn mà hai ông bà đang có.
“Cháu thật sự rất cần nó.”
Cô ta lần nữa nhấn mạnh:
“Nếu ông cho cháu mượn, để tỏ lòng biết ơn, cháu có thể hỗ trợ chi phí phẫu thuật cho vợ ông khi xong việc.”
Cụ ông thoáng sững sờ rồi cười:
“Cô bé à, cháu không cần lừa ông nữa. Ông chỉ còn ba mươi nghìn tệ này thôi. Vợ ông giờ cũng sắp c.h.ế.t rồi, ông cũng chẳng muốn sống nữa. Vợ chồng ông cũng chẳng có con cái. Nếu cháu đã muốn lấy, ông cho cháu là được.”
Nói xong, cụ ông đưa ra ba mươi nghìn tệ đang toả ánh sáng tím.
Hai mắt Tạ Ninh sáng lên, nhìn đồng hồ rồi vội vàng nhận lấy. Cô ta nhét toàn bộ vào túi rồi lao ra khỏi bệnh viện:
“Ông ơi, ông đợi cháu. Cháu nhất định sẽ giữ lời.”
24.
Sau khi Tạ Ninh lấy được tiền, gấp đến nỗi không gọi taxi, trực tiếp chạy một mạch về ký túc xá.
Vừa mở cửa, cô ta vừa thở hồng hộc vừa nhét toàn bộ tiền vào tay tôi.
“Đủ…đủ rồi.”
Cô ta vịn giường, thở hổn hển.
Tôi mân mê số tiền trước mặt, không nhiều không ít, vừa đủ chín mươi chín nghìn chín trăm tệ.
Tôi gật đầu:
“Không nhiều, không ít, vẫn còn thiếu một tờ.”
Tạ Ninh hoảng hốt:
“Tôi không có giấu.”
Tôi ra vẻ ghét bỏ mà phản bác cô ta:
“Cô đây là bị ngu à?”
Nói xong, tôi búng tay một cái, trong tay xuất hiện một tờ một trăm tệ phát ra ánh sáng tím.
Tạ Ninh trợn to mắt, ngây ngốc:
“Đây là thứ tà thuật gì???”
Tôi nhếch miệng cười nhẹ:
“Phép thuật của Địa Ngục. Người dương gian như cô chớ hỏi nhiều.”
Vừa dứt lời, tôi từ sau lưng rút một lá bùa ra, nhân lúc Tạ Ninh không chú ý liền dán lên trán cô ta.
“Linh khí trời đất, mau tụ về đây theo lệnh ta, tản*!”
Tạ Ninh ngất trên sàn. Chiếc gương trên bàn rung nhẹ, Dạ Trụ chậm rãi xuất hiện.
(*Tản ở đây nghĩa là tản đi, nữ chính làm phép để Tạ Ninh ngất nên có thể hiểu là “tản" ý thức của Tạ Ninh đi.)
Hắn ta ngáp:
“Khương Phạt, tới giờ rồi, tiền đâu?”
Tôi đem tiền ném cho Dạ Trụ:
“Một đồng cũng không thiếu.”
Dạ Trụ hài lòng ôm tiền, tôi vươn vai:
“Đã lâu không được ngủ một giấc thật ngon rồi. Anh mau đi đi, tôi muốn ngủ rồi.”
Tôi đỡ Tạ Ninh lên giường rồi về lại giường mình, chui vào chăn.
Tôi quấn chăn thành một cái tổ mềm mại, thoải mái duỗi người:
“Cuối cùng cũng được ngủ nướng rồi.”
Phiên ngoại - Tạ Ninh
Một tuần sau, cô ta trực tiếp đưa cụ bà trong bệnh viện hôm đó ra nước ngoài, tìm bác sĩ chuyên khoa nhồi máu não nổi tiếng nhất để điều trị cho cụ bà.
Tiền đúng thật là có ích. Cụ bà đó thật sự đã khỏi bệnh.
Sau khi quay trở lại trường học, tin đồn nhảm lại được lan truyền trong lớp. Tôi cũng đã quen với mấy lời đồn. Khi chuẩn bị rời đi thì tôi nghe thấy một giọng nữ trong trẻo:
“Tớ đã xin lỗi Khương Phạt vì trước đây nói cậu ấy giả thần giả quỷ rồi. Đều là tin nhảm thôi, cậu ấy không có giả thần giả quỷ.”
“Lần sau nếu để tớtôi nghe được các cậu đang nói xấu Khương Phạt, tớ sẽ không tha cho các cậu đâu.”
Tôi nheo nheo mắt lại mới phát hiện Tạ Ninh đang đứng giữa bọn họ, giúp tôi trút giận.
Kể từ sự việc lần trước, Tạ Ninh lại có thể trở thành fan cứng của tôi. Cô ta cải tà quy chính, xin lỗi vì đã từng cô lập tôi.
Tôi cười nhẹ, ngoài miệng thì nói là không để bụng; nhưng tận đáy lòng, tôi vẫn không thể nào tha thứ cô ta.
Điều tôi không ngờ đến là sau này đối tượng bị nói xấu lại chuyển thành Tạ Ninh.
Lần cuối cùng tôi gặp Tạ Ninh, sắc mặt cô ta tiều tuỵ thấy rõ. Nở một nụ cười gượng gạo, cô ta nói với tôi:
“Bộ dạng tôi lúc này, chắc là quả báo nhỉ? Cô bây giờ đã tha thứ cho tôi rồi chứ?”
Tôi không trả lời.
Không nhận được câu trả lời, Tạ Ninh cô đơn kéo chiếc vali trước mặt đến bên mình:
“Tôi phải chuyển trường rồi. Hi vọng mỗi ngày của cô trôi qua thật vui vẻ.”
Tạ Ninh quay người rời đi, tôi thở một hơi thật dài.
Về đến ký túc xá, cả người tôi đều thả lỏng. Cứ tưởng bản thân có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng ai oán:
“Khương Phạt, phá hư chuyện tốt của ta, ngươi lấy gì để đền đây?”
Tôi lập tức tỉnh táo.
Tiêu rồi!